176-180

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 176

Ma lực - Lời thề Bất Khả Bội

"Khi Fudge ở cũng không làm như vậy. Hơn nữa, một vài hành vi của ông ấy để lại ấn tượng khắc sâu cho tôi." Harry giả cười, tuy rằng còn không có nghĩ được nguyên nhân Lucius Malfoy chuyển biến thái độ bất quá nó giúp cậu khắc chế được bất mãn với Bộ Pháp Thuật. Harry nhìn sắc mặt Bà Hopkirk mỏi mệt thì đột nhiên nói xin lỗi.

"Thực xin lỗi bà, bà Hopkirk. Tôi nghĩ tôi không nên vì mình mà làm khó dễ bà." Harry nói, "Tôi nghĩ bà làm hết trách nhiệm của bà."

Bà Hopkirk giật mình nhìn Harry, sau một lát, bà sảng khoái tiếp nhận lời xin lỗi của Harry.

"Không sao, cậu Potter." Bà nói, "Tôi có thể hiểu được tâm tình của cậu."

"Cám ơn sự lý giải của bà, tôi nghĩ tôi tỉnh táo lại cũng có thể hiểu được tâm tình của bà, cho nên..." Harry thong thả vươn tay ra."Hi vọng, chúng ta cùng có thể quên mất việc không vui lúc trước."

Động tác này so Harry xin lỗi càng ra ngoài dự đoán của bà Hopkirk bất quá bà rất nhanh tiếp nhận thiện ý đến từ Harry, bà nhẹ nhàng bắt tay Harry một chút sau đó đứng dậy chuẩn bị đi.

"Nếu chúng ta đã muốn đạt được nhận thức chung, như vậy tôi phải đi an bài chuyện kế tiếp." Bà nhìn mọi người trong phòng, "Mọi người có thể ở trong phòng này và phòng bên cạnh nghỉ ngơi nhưng nhà Malfoy và ông Snape không thể tùy ý rời phòng này, bên ngoài là thần sáng bảo vệ."

"Cám ơn." Harry đứng dậy tiễn bà Hopkirk đi mà ông Weasley cùng Lupin ở lại.

Khi cửa đóng lại, tất cả mọi người nhịn không được nhìn Lucius Malfoy.

"Ngài Malfoy có thể nói cho tôi biết lợi ích gì khiến ngài tình nguyện bị giam cũng muốn chậm lại buổi thẩm vấn nhà Malfoy không?" Harry tò mò nhìn Lucius Malfoy, hỏi vấn đề mà mọi người muốn hỏi.

Lucius giả cười, đắc ý giương cằm, "Không, ta cũng không có thấy lợi ích gì nhưng là ta lại biết, Weasley tuyệt đối sẽ không làm chuyện bất lợi với cậu. Nếu ông ta nói cậu chờ vài ngày, như vậy ta tin tưởng chờ thêm mấy ngày nhất định sẽ có chỗ tốt."

"Giảo hoạt..." Ông Weasley tức giận than thở vài câu xem như thừa nhận Lucius Malfoy phân tích. Cuối cùng ông bình tĩnh nhìn Harry, "Harry, tuy rằng hiện tại bác còn không dám khẳng định nhưng là tin tưởng bác, đợi Dumbledore tỉnh lại thẩm vấn sẽ có lợi cho mấy người."

Harry nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói, "Bác Weasley, cháu biết bác có thể tín nhiệm. Chính là, trước đó cháu..."

"Harry, chúng ta đều có thể hiểu được tâm tình của cháu. Mà hiện tại, cháu cần nhất chính là đi nghỉ ngơi một chút, thuận tiện để trị liệu sư kiểm tra thân thể cháu, sau đó để Sirius hoặc là người khác giúp cháu làm độc dược."

Harry nhẹ nhàng gật đầu, chần chừ trong chốc lát rồi quyết định.

"Để cho Hermione đi lấy đi. Ân, cháu nghĩ hẳn là khả năng làm độc dược của cậu ấy tốt nhất." Harry nói xong xin lỗi cười cười với Sirius rồi quay đầu nhìn Snape, "Giáo sư, quyển nhật kí đâu?"

"Nhật kí?" Snape sững sờ sau đó nhìn Hermione, "Ta nhớ được cuối cùng là Granger cầm nó."

Hermione lập tức gật đầu, "Mình để nhật kí ở một nơi an toàn. Ân, chờ mình quay về Hogwarts lấy độc dược sẽ mang nhật kí lại đây." Cô nói xong thì hoài nghi nhìn Harry, "Harry, chẳng lẽ cậu cho rằng ma lực giảm có liên quan tới nhật kí?"

"Có lẽ." Harry bình tĩnh nói, cậu không muốn nói nhiều.

Trị liệu sư rất nhanh được mời vào phòng, thảo luận với Snape một lúc, bọn họ nói ra một chuỗi Độc Dược thật dài.

"Granger, ta tin tưởng biểu hiện của cô ở lớp Độc Dược sẽ không lấy sai những thứ đó a." Snape cười lạnh nhìn Harry đem danh sách Độc Dược đưa cho Hermione, "Ta đã viết rõ ràng những Độc Dược đó ở nơi nào, đặc điểm chủ yếu của những Độc Dược một học sinh năm thứ năm chưa từng tiếp xúc qua ta cũng viết ở trên."

"Vâng." Hermione khẩn trương nhìn danh sách trong tay, vội vàng đứng dậy tạm biệt, đi theo trị liệu sư ra khỏi căn phòng này.

Sau khi Hermione đi, Harry lại mỏi mệt ngã vào trong lòng Snape, nheo mắt lại. Toàn thân đều trong nháy mắt trầm tĩnh lại, thì thào nói: "Ngô, em cảm thấy em hẳn nên nghỉ ngơi một chút..."

"Em ngủ đi, ta sẽ ở bên cạnh em." Snape nhẹ nhàng cầm tay Harry, ôm cậu vào trong ngực điều chỉnh một tư thế càng thêm thoải mái sau đó rút đũa phép của Harry tĩnh âm xung quanh, nhìn Harry thở chậm rãi vững vàng mới cười một chút.

Có thể là độ ấm cùng mùi quen thuộc trên người Snape tác dụng, Harry ngủ rất say, chờ cậu tỉnh lại, Lupin vừa lúc mang bữa tối đi đến.

"Cậu đã tỉnh sao Harry?" Hermione khẩn trương nhìn Harry, "Cảm giác thế nào?"

"Tốt hơn nhiều." Harry than thở, dùng đầu cọ Snape một chút sau đó chậm rãi ngồi thẳng dậy, "Đau đớn cũng giảm không ít." Harry ở dưới con mắt quan tâm của Snape bổ sung rồi thoải mái cười, "Vấn đề duy nhất là bụng của mình đang kháng nghị nó rất đói."

"Em sẽ đói." Snape khẽ động khóe môi, trào phúng nói, "Cho dù là đã trở thành 'Kẻ Được Chọn'đại danh đỉnh đỉnh của giới phù thủy, 'Ngôi sao cứu thế' được toàn bộ phù thủy ngưỡng mộ, em cũng cần ăn."

Harry chột dạ cười mà Snape cũng không lưu tình trào phúng biểu đạt sự quan tâm của hắn. "Em dám sau ba ngày hôn mê, thật vất vả tỉnh lại, không ăn gì liền chạy tới Bộ Pháp Thuật. Potter, có lẽ sau này mọi người sẽ dùng Potter râu thay thế Merlin râu, nhưng là em bây giờ còn không phải Merlin!"

Tất cả mọi người không khách khí cười, Harry xấu hổ nhìn Snape, sau đó khóe môi cong lên.

"Em sao bỏ được làm Merlin đâu, giáo sư thân ái." Harry vô liêm sỉ cười, "Có một người yêu em sâu đậm như anh trên thế giới này! Cho dù chết, em cũng muốn từ trong địa ngục bò ra tìm anh."

"Ta đời này xem như đã bị em giống như lưới quỷ quấn chặt lấy đúng không tiểu quỷ đáng ghét." Snape cúi đầu nhìn Harry, cầm nước bí đỏ từ trong tay Lupin đưa tới bên môi Harry, mặt không có chút thay đổi.

Harry nhíu mày uống một ngụm, đột nhiên phát hiện mình đặc biệt hoài niệm vị cháo trắng, "Đúng vậy giáo sư." Harry giả cười, "Hơn nữa lưới quỷ này còn không sợ mặt trời hoặc là lửa, anh đừng hòng lột em xuống."

"Ta chỉ biết a." Snape khóe môi cong lên, không mang theo trào phúng.

Harry nỗ lực uống xong cốc nước bí đỏ này, nhìn toàn bộ thức ăn Lupin mang đến, cuối cùng áp lực cảm giác đói bụng cự tuyệt tiếp tục ăn. Những thứ đó quá nhiều dầu, hơn nữa đối với cậu đã vài ngày không ăn uống gì, ăn nhiều đối dạ dày cũng không tốt.

Sau khi mọi người ăn xong, Harry mới cầm nhật kí, ở trước mặt Sirius, Lupin, Ron, Hermione, Snape, nhà Malfoy mở nhật kí ra, thấp giọng gọi: "Tom Riddle."

"Ngươi rốt cục tỉnh lại." Một giọng nói lười biếng vang lên, Tom Riddle đã hoàn toàn ngưng kết thành thật thể chậm rãi hiện thân, anh ta có chút kinh ngạc nhìn nhiều người xung quanh, cuối cùng ánh mắt mới rơi vào Harry. "Harry Potter, ngươi thoạt nhìn cũng không tốt lắm."

"Ta biết." Harry nói, sau đó đôi mắt sắc bén nhìn Tom Riddle, "Cậu ta đâu?"

"Ở nhật kí, khi ngươi ngất, ma lực trong cơ thể không thể khống chế được bạo phát. Ta tuy rằng tận khả năng hấp thu ma lực bùng nổ, nhưng là..." Tom Riddle nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Bất quá, ta xem như đúng lúc cứu cậu ta ra, để cho cậu ta tránh thoát ma lực kịch liệt."

"Ta có thể lý giải là, nguyên nhân ma lực của ta chậm rãi biến mất, một bộ phận là bởi vì hai người rời đi, đặc biệt cậu ta, mà một bộ khác phận là bởi vì ta mất đi ý thức, ma lực bùng nổ cho nên ma lực này không bị khống chế phiêu tán vào không khí." Harry không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của những người khác bình tĩnh phân tích tình huống hiện tại của mình.

"Rất có thể." Tom Riddle nhẹ nhàng gật đầu, "Ta nghĩ ngươi rõ ràng hơn, nếu ma lực của ngươi ở trong những ngày này bắt đầu chậm rãi khôi phục thì là hai nguyên nhân này. Nếu không phải chỉ sợ là nguyên nhân khác. Tỷ như lời thề Bất Khả Bội."

Harry mở lớn mắt, toàn thân cứng ngắc quay đầu trao đổi một ánh mắt lẫn nhau biết rõ với Snape.

Bọn họ đều bị những chuyện liên tiếp này khiến đầu choáng váng, quên lời thề mấy năm trước định ra.

"Có lẽ." Harry thong thả nói, "Nhưng là, ta hiện tại căn bản không có thời gian làm chuyện ta hứa, hết thảy cần chờ thẩm vấn bọn họ xong, xác định bọn họ sẽ không bị trừng phạt gì thì mới có thể tiến hành."

"Ta lý giải." Tom Riddle nhẹ nhàng gật đầu, "Chuyện của ngươi dạo này cũng nhiều mà ta đã đợi nhiều năm như vậy, không để ý chờ nhiều hơn một chút. Nhưng là, đây là lực lượng pháp thuật, ta thật sự bất lực."

Chương 177

Dumbledore

"Hiện tại, chúng ta chỉ có thể hy vọng Dumbledore có thể sớm tỉnh." Harry yên lặng nói, lắc đầu với Snape nhẹ nhàng nắm tay ám chỉ mình, "Không, hiện tại anh mới là trọng yếu nhất. Hơn nữa, đây cũng chỉ là một phỏng đoán mà thôi."

Snape không tiếng động nhìn Harry kiên định, cuối cùng thỏa hiệp đưa tay xoa nhẹ tóc Harry.

"Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần các ngươi không có việc gì, ta nhất định sẽ lập tức hoàn thành lời thề. Hơn nữa, lời thề cũng không nhất định là nguyên nhân, hiện tại chúng ta cũng chỉ là đoán mà thôi." Harry cười, nhìn ánh mắt tò mò của mọi người, lắc đầu, cự tuyệt không muốn giải thích gì.

Sau bữa tối, Sirius cùng Lupin mang theo Ron, Hermione không tình nguyện rời Bộ Pháp Thuật. Đợi đến khi nghỉ ngơi Harry mới phát hiện trong phòng ngủ còn liên tiếp một phòng tắm.

"Xem ra, Bộ Pháp Thuật đối với 'Kẻ Được Chọn' vẫn rất dụng tâm." Snape trào phúng đánh giá căn phòng, "Trừ tự do, nơi này cơ hồ không có gì khác phòng ở quán Cái Vạc Lủng."

"Tuy rằng ta không thích sử dụng đặc quyền nhưng là đặc quyền vẫn là có chỗ tốt." Harry chun mũi rồi thản nhiên cười, "Nói thật, Sev, có lẽ hai người chúng ta đều cần tắm, đặc biệt là anh đã ở Azkaban ba ngày."

Snape cười lạnh nhưng cũng không cự tuyệt đề nghị của Harry, "Như vậy không bằng cùng nhau tắm, dù sao trên người em cũng đều là vị dược, còn có..." Snape cúi đầu ngửi cổ Harry một chút, sau đó nhíu mày, "Huyết tinh."

"Em hôn mê ba ngày." Harry vô sỉ cười kéo Snape cùng vào phòng tắm, "Hôm nay mới vừa tỉnh lại liền tới tìm anh. Chẳng lẽ Sev hi vọng trong lúc em hôn mê có người khác giúp em tắm?" Harry nhíu mày, nhìn mặt Snape trong nháy mắt rất khó nhìn.

"Xem ra anh cũng không phải rất hi vọng người khác giúp em tắm a." Harry nhẹ nhàng hôn môi Snape, hai tay linh hoạt cởi ra trường bào rách nát của Snape...

"Phanh phanh phanh phanh!" Tiếng đập cửa dồn dập đột nhiên đánh vỡ sự yên lặng trong đêm tối, ở trong phòng Harry và Snape đột nhiên vang lên một tiếng nặng vật rơi vào trong nước.

15 phút sau, Harry mới cùng Snape đi ra, xấu hổ cười với nhà Malfoy, ông Weasley cùng bà Hopkirk đã ngồi trong phòng khách rồi mới cùng nhau ngồi vị trí còn lại.

"Buổi tối hảo, cậu Potter, ông Snape." Trên nét mặt nghiêm túc bà Hopkirk mang theo nụ cười có chút tối, "Tôi có một tin tốt cần nói cho mọi người biết."

Lucius Malfoy giả cười, "Bộ trưởng kiên trì nhất định phải chờ hai người đi ra mới tuyên bố tin này."

Bà Hopkirk nhìn Lucius Malfoy sau đó mới quay đầu nhìn Harry, "Cậu Potter, vừa rồi St. Mungo truyền đến tin ông Dumbledore có thể đã tỉnh. Cậu muốn đi thấy ông ấy không?"

"Dumbledore tỉnh?" Harry kinh hỉ đứng lên, "Bà xác định?"

Bà Hopkirk nhẹ nhàng gật đầu, ông Weasley dịu dàng nhìn Harry, "Harry, tin này là Molly ở St. Mungo chăm sóc Dumbledore truyền cho bác, tuyệt đối tin cậy."

Harry do dự trong chốc lát, quay đầu lại nhìn Snape.

Snape gật gật đầu, "Em đi đi, ta cùng nhà Malfoy chỗ ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì."

"Cậu Potter, tôi cam đoan, bọn họ ở trong này rất an toàn." Bà Hopkirk bình tĩnh nói, "Nếu cậu lo lắng, tôi sẽ ở chỗ này đến khi cậu trở về."

Harry khó hiểu nhìn bà, không rõ vì sao bà cải biến thái độ kiên định. Harry có thể khẳng định tuyệt đối không là vì cậu đứng ở bên Snape. Nếu như là vì nguyên nhân đó, như vậy lúc trước cậu cũng không cần tranh chấp với bà ta.

"Vì sao?"

"Tôi hôm qua mới bị vội vàng đẩy lên vị trí bộ trưởng này, chiến hậu, Bộ Pháp Thuật cần phải xử lý rất nhiều chuyện, rất nhiều thứ tôi còn chưa kịp tiếp xúc. Chỉ có thể hỗ trợ xử lý những chuyện khẩn cấp, đủ khả năng thôi." Bà Hopkirk mỏi mệt xoa ấn đường, "Tôi thật sự là không thích hợp ngồi ở vị trí bộ trưởng Bộ Pháp Thuật này nhưng là vì tôi quen thuộc pháp luật, đối với xử trí Tử Thần Thực Tử cũng quen cho nên mới được tôn lên vị trí này."

Harry nhíu mày, có chút kinh ngạc, Lucius Malfoy cho cậu một đáp án khẳng định.

"Đây là lệ thường của Bộ Pháp Thuật. Nếu như là đổi bộ trưởng trong chiến tranh, như vậy thông thường đều là bộ trưởng bộ thần sáng. Mà chiến hậu, thông thường đều là bộ trưởng bộ pháp luật. Như vậy cũng có lợi trong thời gian ngắn nhất xử lý chuyện khẩn cấp nhất. Bởi vì bọn họ am hiểu."

"Đúng vậy." Bà Hopkirk cười khổ, "Nhưng là ai cũng không nghĩ tới, Vol, Voldemort lại nhanh bị tiêu diệt như vậy. Bộ Pháp Thuật hỗn loạn, vừa rồi tôi mới có cơ hội lật xem một vài văn kiện cơ mật của Bộ Pháp Thuật. Trong đó có một phần là Dumbledore lưu lại, có quan hệ tới lần chiến tranh này, nếu ông ấy hy sinh thì sẽ cung cấp thứ chứng minh ông Snape cùng nhà Malfoy là gián điệp bên ta."

"Dumbledore..." Harry kinh ngạc quay đầu lại nhìn Snape, Snape trầm mặc gật đầu, "Đừng quên, Potter."

"Cái gì?"

Snape trào phúng nói, "Bất kể như thế nào, Dumbledore đều là một Gryffindor có tinh thần hy sinh. Hơn nữa, ta nghĩ ông ấy biết làm sao để tránh thế giới này xuất hiện thêm một Chúa Tể Hắc Ám."

"Sev hiểu rất rõ ông ấy." Harry bĩu môi, có chút không vui.

Snape đứng dậy nhẹ nhàng hôn trán Harry, "Đi gặp Dumbledore đi. Đúng rồi, còn phải lại bổ sung một câu, ta hiểu rõ tiểu quỷ đáng ghét hơn." Hắn bám vào bên tai Harry, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được mờ ám nói, "Từ trong ra ngoài đều biết."

Harry bị hơi thở nóng ấm của Snape kích thích, mặt phát sốt. Harry vội vàng hôn khóe môi Snape sau đó nhìn bà Hopkirk, "Như vậy tôi sẽ đi gặp Dumbledore."

"Cậu có thể để ông Weasley cùng đi, mà tôi ở tại chỗ này chờ hai người." Bà Hopkirk nói, "Còn nữa, tận lực để Dumbledore nghỉ ngơi nhiều hơn, tôi sẽ tận lực an bài thẩm phán vào buổi chiều ngày mai."

"Cám ơn bà bà Hopkirk." Harry gật đầu nói sau đó cùng ông Weasley rời khỏi phòng.

Qua lò sưởi, Harry rất nhanh liền xông về phòng bệnh mình từng nằm ở St. Mungo, bên trong bà Weasley đang rót nước cho Dumbledore dựa vào đầu giường.

"Giáo sư Dumbledore, hiện tại thầy cảm thấy thế nào?" Harry đi qua, ngồi ở bên giường nhìn lão nhân sắc mặt tái nhợt, đột nhiên cảm thấy ánh mắt luôn chớp động để cho mình đau đầu đã mất đi sáng rọi khi xưa. "Em nghe bà Hopkirk nói, thầy bí mật để lại một phần văn bản có thể xem như di ngôn ở Bộ Pháp Thuật."

"Đúng vậy." Dumbledore uống một hớp nước sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu nhìn Harry. Chú ý tới trên mặt Harry hiện lên khó chịu, ông thoải mái cười, "Tốt lắm, Harry, không phải bây giờ thầy chưa chết sao."

"Em chưa bao giờ biết, giáo sư, thầy..." Harry đột nhiên không biết nên nói chuyện với Dumbledore như thế nào. Cho tới nay, cậu đều thật cẩn thận phòng bị Dumbledore, không muốn bị ông ấy lợi dụng, không muốn trở thành đồ tế để giết chết Voldemort. Cho dù sau này cách nhìn Dumbledore có một vài thay đổi nhưng cậu cũng không quên, ban đầu Dumbledore Chiết Tâm Trí Thuật, dùng Chân dược...

Chính là hiện tại, một sự thật không thể phủ nhận nói cho cậu biết Dumbledore kỳ thật luôn yên lặng vì mình, vì Snape, lo lắng hết thảy chuyện sẽ phát sinh thời hậu chiến.

Harry có thể lãnh khốc đối đãi bất kỳ một ai muốn lợi dụng mình nhưng không biết đối mặt như thế nào với một lão nhân suy nghĩ cho mình.

Chú ý tới Harry phức tạp, Dumbledore cười càng thêm hiền lành .

"Harry, có thể con không chú ý tới, thầy đã là một lão nhân hơn trăm tuổi." Dumbledore nói, "Bất kể như thế nào, thầy đều đang từng bước một đến gần tử vong, có lẽ không vì chiến tranh."

Harry nhìn Dumbledore, lần đầu tiên không phòng bị nghe ông nói.

"Thầy đã từng cho rằng mình sẽ không sống đến lúc Voldemort bị tiêu diệt, khi chiến tranh chân chính chấm dứt. Quan hệ của con cùng Severus chỉ sợ căn cứ của con sẽ không được Bộ Pháp Thuật nhận. Bất kể như thế nào, thầy không thể để bọn họ từng cống hiến bị Bộ Pháp Thuật đưa vào Azkaban, hoặc là bết bát hơn, nhận Giám ngục Azkaban hôn."

"Trước chiến tranh thầy đều đã nghĩ đến phải không?" Harry yên lặng hỏi, tò mò nhìn Dumbledore, cậu rõ ràng không am hiểu chính trị.

Dumbledore giống như nhìn ra ý tưởng của Harry, ông nghịch ngợm cười.

"Nga, Harry, có lẽ thầy cũng không am hiểu chính trị nhưng là thầy hiểu pháp luật. Là một người tham gia vô số lần thẩm vấn làm sao có thể không biết chiến hậu Bộ Pháp Thuật sẽ tiến hành Thẩm Phán như thế nào a?"

"Như vậy hiện tại thầy thấy thế nào?" Harry lo lắng nhìn Dumbledore, "Bà Hopkirk nói bà an bài thẩm vấn Sev cùng nhà Malfoy vào chiều mai."

"Yên tâm, thầy sẽ tham gia buổi thẩm vấn ngày mai." Dumbledore nói xong cầm bình độc dược bà Weasley đưa tới, một hơi uống hết sau đó làm một mặt quỷ, "Thầy không thể không nói, so sánh thì vẫn là khẩu vị Độc Dược của Severus đỡ hơn."

Chương 178

Thẩm vấn

Sáng hôm sau, Harry cùng Snape, nhà Malfoy cùng nhau ăn hết bữa sáng rồi trở lại St. Mungo, ngoài chuyện cần xác nhận lại tình huống của Dumbledore, Harry còn gạt Snape tiến hành một lần kiểm tra toàn thân, kiểm tra ma lực.

Harry không muốn cho Snape có thêm chuyện cần lo lắng trước khi thẩm vấn. Nói thực ra, hôm qua sau khi trở về, ở trong văn phòng bà Hopkirk nhìn một vài báo cáo về hành động của Tử Thần Thực Tử sau, chính cậu đều cảm thấy để Snape, Lucius Malfoy hai người bọn họ vô tội phóng thích là một chuyện rất gian nan.

Là trợ thủ đắc lực của Voldemort, bọn họ tham dự rất nhiều hành động, mà những hành động đó tuy rằng đều bị Hội Phượng Hoàng phá nhưng là điều tra, đối với phù thủy vẫn là con số hy sinh rất lớn.

Harry kiểm tra thân thể được đến đáp án ma lực trong cơ thể từ sau khi mình tỉnh lại không có tiếp tục biến mất rồi mới đến phòng bệnh chỉ còn một mình Dumbledore ở.

Lần này là Tonks cùng Kingsley chăm sóc Dumbledore. Khi Harry đẩy cửa tiến vào, Dumbledore đang được Kingsley nâng thong thả hoạt động tứ chi.

"Có lẽ, chúng ta hẳn là yêu cầu thẩm vấn lui lại." Harry bình thản nói, không xác định mình quan tâm trạng huống của Dumbledore vẫn là lo lắng kết quả thẩm vấn. "Giáo sư Dumbledore, thầy không cần miễn cưỡng mình."

Dumbledore quay đầu lại nhìn Harry sau đó thong thả ngồi xuống giường, "Không, thầy không miễn cưỡng mình, Harry." Có thể là cảm nhận được Harry chân chính quan tâm, ông cười hiền lành.

"Thầy chỉ là muốn đi làm chuyện thầy nên làm mà thôi." Dumbledore chớp mắt, lại một lần, Harry cảm thấy được cặp mắt xanh thẳm kia có công năng nhìn thấu lòng người, loại cảm giác này không liên quan đến Chiết Tâm Trí Thuật.

Quả nhiên ——

"Thầy biết con đang lo lắng cái gì nhưng là Harry, tin tưởng thầy, đây không phải là vấn đề quá lớn. Thầy sẽ thuyết phục Merlin kị sĩ đoàn, bọn họ sẽ không tạo thành bất cứ phiền phức gì." Dumbledore bình tĩnh nói, "Bọn họ làm hết thảy, đều là Voldemort, hoặc là nói, còn con nữa, thầy, bắt buộc bọn họ làm. Nếu bọn họ vì vậy mà bị trừng phạt, như vậy chúng ta cũng cần." Dumbledore nói xong nghịch ngợm nháy mắt với Harry.

Harry chậm rãi cười, tuy rằng cậu không xác định được kết quả vào buổi chiều nhưng là không thể không nói, Dumbledore làm yên lòng khiến cậu trấn định lại.

Buổi chiều, sắp 2h30, cửa phòng bọn họ bị gõ, Kingsley ở ngoài cửa gọi tên Snape, Harry nắm thật chặt tay Snape, cùng hắn đi ra ngoài, kiên trì cùng hắn đi Thẩm Phán.

Khi bọn họ sắp tới cửa, Harry cùng Snape ăn ý đồng thời dừng bước. Kingsley cũng không thúc giục bọn họ mà ngược lại ý bảo một thần sáng Harry không biết đi sang bên kia, không quấy rầy bọn họ.

"Harry, em đang lo lắng." Snape ôm Harry từ phía sau, hai tay ôm Harry mà đầu ở nhẹ nhàng chôn trong tóc của Harry, không cho Harry nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn.

Harry vô lực dựa vào phía sau, đem toàn bộ sức nặng của mình đều giao cho Snape, đầu nhẹ nhàng đặt ở trên vai Snape, vỗ bàn tay Snape ôm mình, thấp giọng nói: "Đúng vậy, em đang lo lắng. Em sợ nếu Merlin kị sĩ đoàn toàn đồ cổ này không chịu bỏ qua cho anh, em cũng không biết mình sẽ làm chuyện gì không lý trí nữa."

"Tin tưởng anh, bất kể như thế nào, hiện tại mọi người sẽ không nguyện làm trái ý 'Ngôi sao cứu thế'. Chuyện này không vô vọng như em tưởng tượng. Ta biết mình đã làm gì, cũng chưa từng cố gắng giả vờ chuyện này là giả."

"Em cũng biết em đã làm chuyện gì nhưng là em cũng không vì việc này mà bị Thẩm Phán, bởi vì em vĩnh viễn thuận theo chuẩn tắc Slytherin, không để mình bại lộ dưới ánh mặt trời." Harry cùng Snape vẫn duy trì tư thế gắn bó, nhìn chằm chằm hành lang tới Sở bảo mật.

Bọn họ đều biết Harry nói kiếp trước của mình. "Chính là, hiện tại, anh lại vì em bị đặt trước ánh mắt công chúng, làm cho bọn họ xoi xét mỗi một tật xấu." Harry nhíu mày, "Em thật sự không có thói quen như vậy."

"Ta cũng không có thói quen đó hơn nữa ta cũng không hi vọng nó sẽ thành làm một thói quen." Snape trào phúng nói nhưng là biểu tình trên mặt cũng không như vậy. Hắn biết ở trong một thời gian nhất định, bị đặt trước ánh mắt của Bộ Pháp Thuật cùng Merlin kị sĩ đoàn cho bọn họ xem kĩ. Chính là, hiện tại hắn còn không muốn nói cho Harry.

Harry thong thả quay lại, nhẹ nhàng hôn Snape, "Nói cho em biết, anh sẽ không có việc gì."

"Ta, sẽ không có chuyện gì." Snape gật đầu, sau đó hắn đi theo Kingsley đi vào Thẩm Phán, sau một lát, Dumbledore cũng đi tới bên ngoài phòng thẩm phán, hai người liếc nhau.

Harry cảm thấy mình từ chỗ Dumbledore chiếm được một chút dũng khí, sau đó hai người cùng nhau được mời vào phòng Thẩm Phán làm nhân chứng biện hộ cho Snape.

Vừa tiến vào phòng, Harry liền nhịn không được tìm kiếm thân ảnh Snape.

Tốt lắm, xích thành thật ở trên ghế, mà Snape ngồi ở trên ghế.

Harry có thể khẳng định Snape cũng không khá lắm. Vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm, mắt nhìn chỗ nào đó, không có tiêu cự. Nếu không phải phát hiện lồng ngực của hắn còn hơi phập phồng, Harry sẽ cho rằng kia là một tượng sáp rất giống Snape —— tối thiểu, sắc mặt Snape vàng như nến, mặt không hề tức giận, thật sự rất giống.

Harry và Dumbledore cùng ngồi xuống, sau đó bà Hopkirk ở trên ghế bộ trưởng Bộ Pháp Thuật đập búa, Thẩm Phán chính thức bắt đầu.

Harry chăm chú nhìn Snape, cậu không lo những người khác ý kiến gì về hành vi của mình, cậu lo lắng nhìn Snape sau đó nghe bên khiếu nại một cái tiếp một cái liệt kê tội của Snape.

Harry có thể khẳng định Snape cảm nhận được ánh mắt của mình nhưng là hắn không muốn quay đầu liếc cậu một cái.

Hành vi phạm tội kia liệt kê giống như không dứt, Harry cuối cùng xác định Snape sẽ không nhìn mình thì mới thu hồi tầm mắt, cậu quay đầu nhìn về phía nam nhân đang lấy một tờ giấy thật dài cứng nhắc lên án những hành vi phạm tội của Snape.

Sau đó, cậu không chút khách khí phóng sát khí của mình tới người kia, còn không làm cho người khác phát hiện —— có lẽ, trừ bỏ Dumbledore ngồi bên cạnh cậu.

Người nọ phản ứng khiến Harry vừa lòng, ông ta đột nhiên ngừng lại, theo bản năng nhìn hướng Harry.

"Như thế nào?" Những người khác chậm rãi xao động, người cầm tấm da dê khó hiểu nhìn Harry nhợt nhạt cười, khẽ lắc đầu, sau đó một lần nữa cúi đầu.

Không đến ba phút, ông ta ngừng lại một lần, lần này nhìn về phía Harry cười yếu ớt trong mắt mang theo hoảng sợ.

"Làm sao vậy?" Bà Hopkirk nghiêm khắc nhìn nam phù thủy kia, trên mặt ông ta hiện lên chần chờ trong chốc lát sau đó lắc đầu, cúi đầu chuẩn bị lại đọc tiếp những tội mới đọc được một nửa kia.

Mình sao có thể hoài nghi Harry Potter muốn dùng cái chết uy hiếp ngăn cản mình nhằm vào một Tử Thần Thực Tử đây? Này nhất định là ảo giác! Nam phù thủy mới vừa tiến vào Bộ Pháp Thuật nghĩ, tìm được nơi lúc trước mình đọc đến.

"9h ngày 13 tháng 12, ở..."

"Tôi nghĩ chúng ta có thể nhảy qua quá trình không có ý nghĩa này mà trực tiếp tiến vào bước tiếp theo đi đi?" Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên, cả căn phòng trong nháy mắt yên tĩnh.

Sau một lát, tất cả mọi người đều nhìn về phía Harry.

"Harry Potter, ngài, ngài là có ý gì?" Một phù thủy thoạt nhìn đã bảy tám mươi tuổi ngữ khí tôn kính, thật cẩn thận hỏi ý tứ của Harry.

Harry sáng lạn giả cười, cậu không khách khí vứt một quả bom, "Tôi nghĩ chúng ta hẳn là biết rõ ràng một chút, chúng tôi, tôi cùng giáo sư Dumbledore đến để chứng minh ông Snape vô tội mà không phải tới nghe Bộ Pháp Thuật lên án anh ấy."

"Vô, vô tội!" Lão phù thủy nói lắp bắp, giật mình nhìn Harry.

Harry tao nhã gật đầu, hơn nữa lộ ra tươi cười chân thành, vô hại, "Đúng vậy. Tôi nghĩ nếu chúng ta đã biết mục đích chủ yếu, như vậy có phải là có thể nhảy qua quá trình lên án vô nghĩa này hay không? Tôi biết Snape từng làm qua những điều này, thậm chí có đôi khi, khi anh ấy bị thương trở lại Hogwarts, vẫn là tôi giúp anh ấy lấy Độc Dược, giúp anh ấy trị liệu vết thương trên người."

"Cái gì?!" Lập tức, cả phòng như bị nổ, số ít người biết nội tình bất đắc dĩ nhìn Harry nhưng Harry vô sỉ cười, hơn nữa nhìn về phía Snape cuối cùng đem ánh mắt ném vào người cậu.

"Thân ái, vừa lòng biểu hiện của em sao?" Harry không tiếng động nói với Snape sau đó vui mừng tiếp nhận tầm mắt tử vong của Snape.

Khi hai người dùng ánh mắt triền miên, một giọng nói sắc nhọn đột nhiên vang kên.

"Cậu Potter, Snape là một Tử Thần Thực Tử, trong những ngày Voldemort sống lại đã tham dự vô số lần hoạt động khủng bố âm thầm của Tử Thần Thực Tử, nói không chừng hắn ta còn giết người! Làm sao cậu có thể nói, nói hắn ta vô tội! Sao có thể trợ giúp Tử Thần Thực Tử thoát khỏi trừng phạt a!"

Mắt Harry trong nháy mắt băng lạnh, cậu nhìn người vừa nói, chậm rãi từ chiếc ghế mềm mại đứng lên.

"Có lẽ, tôi hẳn là thuyết minh trước một chút. Severus Snape quả thật tham gia rất nhiều hoạt động Tử Thần Thực Tử, có lẽ, anh ấy cũng thật sự giống như đại đa số người cho rằng từng giết người hoặc là trợ giúp Tử Thần Thực Tử giết người. Nhưng anh ấy tuyệt đối không phải tự nguyện." Harry hít một hơi thật sâu, nhìn những người này rốt cục an tĩnh lại, lãnh khốc nói, "Cho nên, đừng để cho tôi tiếp tục nghe được từ hình dung gì như tội ác, huyết tinh, Tử Thần Thực Tử linh tinh dùng đến trên người của anh ấy. Vì trận chiến đấu này thắng lợi, anh ấy trả giá nhiều hơn những gì các người tưởng tượng được!"

...

Cả căn phòng thẩm phán trong khoảng thời gian ngắn yên tĩnh giống như chết, nhìn thấy người nói kia rụt đầu về thì Harry mới cười lạnh chậm rãi ngồi xuống.

"Harry, con quá táo bạo." Dumbledore bình tĩnh ngồi cạnh Harry, biểu tình trên mặt đích không giống với bất cứ ai. "Thầy lần đầu tiên thấy con xử lý một việc như thế, Harry, nó không trợ giúp gì."

"Vậy sao?" Harry nhíu mày, giả cười, "Này không thể nói được, Hiệu trưởng." Harry cười lạnh, "Có lẽ, con so với thầy rõ ràng hơn làm như thế nào đối phó Bộ Pháp Thuật, làm như thế nào kích thích bọn họ quyết định hợp lý hơn, nhanh hơn."

"Có lẽ." Dumbledore không xác định nói, "Đương nhiên, rõ ràng thầy hiểu rõ Merlin kị sĩ đoàn hơn con."

"Như vậy," Harry dừng lại một chút, nhìn về phía một lần Merlin kị sĩ đoàn bắt đầu thảo luận, nở một nụ cười, "Chúng ta hợp tác, chấm dứt quá trình Thẩm Phán quá mức dài dòng này sớm một chút?"

"Được." Dumbledore cười, "Ta đã già, không còn nhiều tinh lực cùng thể lực chơi a."

Chương 179

Hợp tác

Dumbledore thong thả đứng lên, rất nhanh, tất cả mọi người chú ý tới động tác của ông, dừng thảo luận nhìn Dumbledore.

Harry không khỏi âm thầm kính nể, quả nhiên là Lão Hồ Ly sống hơn một trăm tuổi, đơn giản như vậy đã khiến cho nhóm đồ cổ này yên tĩnh lại.

"Tôi nghĩ các vị ở đây đại bộ phận đều từng tham gia chiến tranh, còn tham gia Thẩm Phán Tử Thần Thực Tử." Dumbledore thong thả nói, thong thả nhìn cả Merlin kị sĩ đoàn, Harry mẫn tuệ chú ý tới có mấy người tiếp xúc đến mắt Dumbledore thì theo bản năng cúi đầu tránh ánh mắt của ông.

"Tôi nghĩ có lẽ mọi người hẳn là còn ấn tượng, khi đó tôi từng làm chứng cho Severus Snape, cậu ta quả thật từng là Tử Thần Thực Tử, nhưng là trước khi Voldemort rơi đài lần đầu tiên, cậu ta cũng đã ý thức được sai lầm của mình, đến bên chúng ta, thành một gián điệp trong đội ngũ Tử Thần Thực Tử."

"Chính là, anh ta giết người, Dumbledore!" Một thanh âm đột nhiên vang lên, Harry híp mắt nhìn người kia học Dumbledore thong thả đứng lên, mặt Harry không chút thay đổi nhìn người kia, "Tôi tin tưởng vấn đề này bộ trưởng sẽ giải thích."

Harry quay đầu nhìn bà Hopkirk, cười lạnh, "Có lẽ, tôi nên vì mình giết Voldemort rồi không bị Bộ Pháp Thuật trừng phạt mà cảm giác khủng hoảng bất an, hơn nữa vì mình là một kẻ sát nhân lại đứng ở chỗ này cố gắng chứng minh một người khác vô tội mà cảm thấy vớ vẩn."

"Cậu Harry Potter," Bà Hopkirk cười khổ, "Cậu nên biết, công chúng, Bộ Pháp Thuật. Merlin kị sĩ đoàn đều cảm kích cậu triệt để tiêu diệt ma đầu kia, không có bất kỳ người có thể vì cậu giết Voldemort..." Bà Hopkirk run nhè nhẹ sau đó kiên định nói, "Không có người vì cậu giết Voldemort mà trách cứ cậu, mà cho rằng cậu hẳn bị Thẩm Phán hoặc là đưa vào Azkaban."

"Như vậy lại càng không nên có người vì Snape vì chiến đấu, vì thắng lợi cuối cùng mà chịu tra tấn bị Thẩm Phán, thậm chí là trừng phạt." Harry lạnh như băng nói, hai tay dưới tay áo trường bào vì tức giận mà run rẩy, "Có lẽ các  người cũng không biết, một người không lấy giết người làm vui khi bị bắt giết người thì thống khổ thế nào. Huống chi Snape không chỉ nhận thống khổ, anh ấy còn phải đối mặt với người mà rất nhiều người đều không dám đối mặt, Voldemort, hơn nữa cố gắng lừa gạt hắn, từ hắn lấy đến tin tức."

Harry dừng lại nhìn lướt qua  nhiều người, nhìn thấy kinh hoảng trên mặt bọn họ, vô tình lạnh lùng châm chọc.

"Tôi nghĩ các người thậm chí còn không dám đối mặt thi thể của hắn, sau khi hắn chết vẫn không dám nói tên của hắn."

Một giọng nói tức giận vang lên, hiển nhiên có người bị Harry vô tình không chút che đậy trào phúng bị chọc giận.

"Cậu Potter, chúng tôi tôn kính cậu là anh hùng tiêu diệt Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy, nhưng cậu không thể tùy ý ô nhục chúng tôi như vậy..."

"Tôi thấy ông vẫn nói 'Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy' mà không phải nói thẳng tên Voldemort." Harry giả cười nói, "Này đã nói lên một vài vấn đề." Harry lạnh lùng nhìn phù thủy kia phẫn nộ mặt trướng đỏ bừng, giọng cao lên một ít, "Còn một điều nữa, tôi cũng không cho rằng tôi là anh hùng tiêu diệt Voldemort, tôi bất quá là vừa vặn đứng ở đó, vừa vặn biết biện pháp có thể tiêu diệt hắn, vừa vặn, có rất nhiều anh hùng chân chính ủng hộ tôi mà thôi."

Giọng Harry cao thêm một chút, bảo đảm chắc chắn mỗi người đều rõ ràng nghe được lời của cậu.

"Nếu các người muốn có một anh hùng giá trị để các người tôn kính thì tôi cho rằng Snape, Malfoy càng giá trị được các người tôn kính. Là bọn họ mạo hiểm nguy hiểm tính mạng ở cạnh Voldemort, truyền lại kế hoạch công kích âm thầm của Tử Thần Thực Tử, tránh cho càng nhiều người tử vong."

"Bọn họ mới là anh hùng chân chính trong trận chiến này, chuyện tôi làm bất quá là chuyện nhẹ nhàng nhất trong đó mà thôi." Harry bình thản nói, quay đầu nhìn Snape cười."Không có bọn họ, mấy ngày trước ở trong đại sảnh Bộ Pháp Thuật, chúng ta căn bản không khả năng thắng lợi thoải mái như vậy."

Nghe Harry nhắc tới cuộc chiến đấu kia, nhiều người vốn không phục muốn tranh luận nhíu mày trầm tư. Harry thỏa mãn nhìn người Bộ Pháp Thuật yên tĩnh trở lại sau đó quay đầu nhìn Dumbledore.

Dumbledore nở nụ cười, ông hắng giọng, nhìn về phía Merlin kị sĩ đoàn đang cau mày.

"Tôi nghĩ các vị hẳn là nhớ rõ sự tàn khốc của trận chiến đầu đó. Người không thuộc phe cánh Voldemort sinh hoạt trong khủng hoảng, không biết những Tử Thần Thực Tử điên cuồng có thể xuất hiện xung quanh nhà mình, phát động công kích điên cuồng, không có nhân tính hay không." Giọng Dumbledore uể oải.

Harry mẫn tuệ phát hiện đại bộ phận đều lộ ra biểu tình ưu tư. Dumbledore quả nhiên biết đối phó bọn họ như thế nào, Harry cười cười, nhìn Snape bình tĩnh như nước—— anh ấy giống như không quan tâm mình sẽ thế nào.

Snape như vậy khiến Harry cảm thấy bất an, cậu biết Snape khúc mắc ở nơi nào, cũng biết thẳng đến hiện tại Snape cũng chưa hoàn toàn cởi bỏ khúc mắc này. Lúc trước sở dĩ dã man cắt đứt đối những tội của Snape như vậy cũng là vì cậu không biết để Snape nghe được những từ ngữ lên án là chuyện tốt hay không.

Dumbledore đang từng bước một dẫn mọi người vào bẫy của ông, Harry không để ý nghe, dùng ánh mắt trao đổi với Snape, cố gắng không cho Snape nghĩ nhiều.

Rốt cục, hết thảy đều đã xong.

Dumbledore nhìn mọi người thấp giọng nói, "Những gì tôi muốn nói cũng chỉ có vậy. Tôi nghĩ ở trong lòng mỗi người đều một cái cân, tuy rằng tôi đã ra khỏi Merlin kị sĩ đoàn nhưng là một người bạn cũ, tôi vẫn tin tưởng mọi người sẽ phán đoán công bằng nhất."

Dumbledore cúi đầu sau đó ung dung ngồi trở lại ghế.

Bà Hopkirk nhìn Harry cùng Dumbledore sau đó cầm búa nhẹ nhàng gõ hai cái, "Hiện tại, ai cho rằng ông Snape vì hành vi phạm tội mà nhận trừng phạt, thỉnh nhấc tay."

Bộ Pháp Thuật có hơn nửa người giơ tay lên mà Merlin kị sĩ đoàn những đồ cổ kinh nghiệm qua chiến tranh thì chỉ có tốp năm tốp ba người giơ tay lên.

"Như vậy ai cho rằng ông Snape vô tội, nên thả hãy nhấc tay." Bà Hopkirk cao giọng, nhìn thoáng qua Harry, sau đó tiếp tục nói, "Hơn nữa cho là ông ấy nên được huân chương hạng nhất của Merlin kị sĩ đoàn hãy nhấc tay."

Harry kinh ngạc mở to mắt nhìn, trong nháy mắt Snape cũng xuất hiện dao động, hắn giật mình nhìn bà Hopkirk, giống ánh mắt nhìn thấy kẻ điên.

Nhưng là sự tình làm cho bọn họ giật mình hơn còn ở phía sau.

Đại bộ phận mặc dù nghe bà Hopkirk nói thêm sau chần chừ hồi lâu nhưng vẫn giơ tay.

Harry thật không ngờ bà Hopkirk sẽ cho mình và Snape một kinh hỉ như vậy. Có lẽ huân chương hạng nhất đối với bọn họ cũng không có tác dụng gì nhưng vô luận nói như thế nào, đây đều là một loại khẳng định với Snape.

Harry cảm kích nhìn bà Hopkirk, không ngoài ý muốn nhìn thấy bà Hopkirk nhợt nhạt cười.

"Tôi, bộ trưởng Bộ Pháp Thuật tuyên bố ông Snape vô tội phóng thích, được huân chương bậc nhất của Merlin kị sĩ đoàn!" Bà Hopkirk nhẹ nhàng đập búa trong tay, Harry cũng nhịn không được lao ra, kích động đứng ở trước mặt Snape.

Hai người bọn họ không có bất kỳ tiếp xúc nào, chỉ có đôi mắt chăm chú dây dưa nhau... Mọi người hoặc là giật mình hoặc là vui mừng nhìn, không ai phát ra âm thanh quấy nhiễu bọn họ.

"Em làm được Harry." Snape thong thả mở miệng, giọng nói mang theo một tia kích động khàn khàn.

Giọng Harry giống Snape, cậu thong thả cười, "Không, là anh làm được. Em rất vui, rốt cục mọi người đã thừa nhận anh vô tội."

...

Có Snape Thẩm Phán làm tiền lệ, lần Thẩm Phán tiếp theo thuận lợi đến mức khiến Harry cảm thấy hết thảy đều là một sân khấu.

Nhìn mọi người nóng bỏng chúc mừng nhà Malfoy khôi phục trong sạch, Harry khẽ động khóe môi, lộ ra một nụ cười.

Có lẽ, tiền nhà Malfoy vẫn có tác dụng rất mạnh mẽ.

Bất quá, một huân chương hạng nhất, hai huân chương hạng nhì, Lucius Malfoy hẳn là rất hài lòng. Harry nhìn nhà Malfoy được vây quanh sau đó lập tức lướt qua bất kỳ một phù thủy nào muốn ngăn mình lại nói chuyện, nhanh chóng ra khỏi phòng Thẩm Phán.

Vừa ra khỏi cửa, cậu liền rơi vào một cái ôm ấm áp, chiếm được một nụ hôn ngọt ngào.

"Nga, giáo sư, anh rất nhiệt tình." Khi hai người tách ra, Harry mới phát hiện mình sớm đã bị Snape kéo đến một hành lang không có bất cứ ai đi qua.

Phát hiện này khiến Harry không tự chủ được lại hôn lên môi Snape sau đó mới thở hào hển kéo tay Snape.

"Anh, có khỏe không?" Harry thấp giọng hỏi, mang theo một chút lo lắng. Snape bình thường tuyệt đối sẽ không nhiệt tình như vậy. Nhiệt tình ôm hôn khiến cho cậu hưởng thụ, đồng thời dưới đáy lòng cũng sản sinh cảm giác bất an.

Chương 180

Trở về

"Sev, anh có khỏe không?" Harry nhìn nam tử trước mặt thản nhiên cười, đột nhiên cảm giác mình căn bản là không cần lo lắng bởi vì thấy thế nào Snape cũng không giống là có chuyện gì.

"Ta rất khỏe." Snape thu liễm tươi cười trên mặt, lại khôi phục bình thường mặt không chút thay đổi, "Có lẽ, cho tới bây giờ đều không tốt như vậy."

Harry chăm chú nhìn Snape một lúc lâu rồi mới kết luận, "Không phải anh nên suy nghĩ cẩn thận một chuyện sao?"

"Tới một mức độ nào đó." Snape vui mừng giả cười sau đó buông Harry ra, "Ta biết trong lúc Thẩm Phán, em luôn lo lắng ta nhưng là thông qua lần Thẩm Phán này, ta hiểu được một chuyện."

"Là chuyện tốt đúng không?" Harry cười, "Nó giống như là thuốc mãnh liệt nhất, nếu không thể chữa khỏi bệnh của anh như vậy nó sẽ lấy mạng anh. Mà anh, cuối cùng cũng chịu đựng được đoạn thời gian thống khổ nhất kia, không phải sao?"

Snape nghe Harry so sánh thì nhíu mi, hắn kinh ngạc nhìn Harry, lúc lâu sau mới tao nhã giả cười. "So sánh chính xác, Harry. Ta phát hiện em luôn cho ta những thứ ngoài ý muốn."

"Em rất vui mừng khi biết điều đó, giáo sư thân ái của em." Harry cười cùng Snape sóng vai đi ra ngoài, người tham gia Thẩm Phán cũng đã đi khỏi. Hai người bọn họ thật cẩn thận tránh toàn bộ phóng viên cùng người Bộ Pháp Thuật rời khỏi Bộ Pháp Thuật.

Khi bọn họ về đến Hogwarts đã là bữa tối. Bọn họ không đi đại sảnh đường mà ở trong hầm đã được Kreacher đốt lên ngọn lửa ấm áp, lẳng lặng ăn bữa tối chỉ thuộc về hai người.

Sáng sớm hôm sau, Harry còn chưa mở mắt đã lộ ra tươi cười nhợt nhạt, cậu cọ xát thân hình ấm áp kia, biểu tình giống một con mèo.

"Potter, ta có có thể từ vẻ mặt của em phán đoán em muốn tiếp tục nằm ở trên giường, thẳng đến McGonagall thay Dumbledore trở thành Hiệu trưởng lâm thời đến tìm 'Kẻ Được Chọn' và giáo sư độc dược không đi ăn bữa sáng hay không?"

"Còn cần đi học?" Harry nhíu mày, sau đó mở mắt, ánh mắt đáng thương nhìn Snape, "Giáo sư thân ái, có lẽ anh sẽ nguyện ý cho em một đơn nghỉ bệnh." Harry nháy mắt, "Cả người em đều đau muốn chết."

"Ta không thể, Potter." Snape cúi đầu nhẹ nhàng hôn trán Harry, trào phúng cười, "Đây là em tự chuốc lấy tiểu quỷ. Ta nhiều nhất chỉ có thể cung cấp một lọ tinh dầu mát xa và một lọ dược giảm đau."

Harry hơi sững sờ sau đó nhanh chóng chuyển động con mắt, cười mờ ám.

"Có lẽ," Harry kéo dài, vô liêm sỉ nhìn Snape đã đứng dậy, "Tiếp tục tặng kèm một lần mát xa toàn thân?"

Đến khi Harry cùng Snape tinh thần sảng khoái xuất hiện tại đại sảnh đường, thời gian ăn bữa sáng đã qua một nửa. Cả đại sảnh đường rất náo nhiệt nhưng khi bọn họ xuất hiện trước cửa, toàn bộ thế giới giống như đều trở nên an tĩnh.

"Ngô, em đã quên." Harry cười khổ, nhẹ nhàng thả tay Snape, cậu cắn răng thấp giọng nhắc nhở Snape, "Giáo sư thân ái, không cần đối bất luận kẻ nào lộ ra giả cười mê người của anh. Anh phải biết rằng, nó chỉ thuộc về em."

"Ghen?" Snape nhíu mày, trào phúng cười, "Em cảm thấy được ta hiện tại cười như thế nào?"

"Hoàn mỹ!" Harry nhe răng cười, "Như vậy là có thể dọa lùi toàn bộ nữ sinh có suy nghĩ không an phận với anh, thậm chí là nam sinh."

"Em xác định bọn họ không phải đang nhìn em sao tiểu quỷ chết tiệt."

"Nga, dù sao em chỉ thích con dơi Slytherin, cho nên anh không cần lo lắng nhiều như vậy." Harry lại cười sau đó di chuyển cước bộ, bắt đầu đi tới bên các bạn đang lẳng lặng nhìn mình và Snape.

"Nếu là như vậy," Snape thong thả nói, hai người bước đi vẫn nhất trí, "Em liền càng không cần lo lắng cho ta. Potter, chẳng lẽ em không biết, trừ em ra, cả Hogwarts, trong mắt ta đều là một đám động vật đáng ghét chỉ biết gây ra phiền toái."

"Mà em sở dĩ đặc biệt là vì em đặc biệt có thể gây ra phiền toái, không phải sao?" Harry đột nhiên quay đầu cười sáng lạn.

Snape sững sờ, khi hắn chưa kịp phản ứng, đại sảnh đường đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, cơ hồ tất cả mọi người đều hoan hô tên Harry. Harry buông tay Snape bước nhanh đến bàn Gryffindor, ngồi giữa Hermione và Ron, cho bọn họ thay mình đỡ toàn bộ nhiệt tình của Gryffindor.

"Mình chết đói!" Harry nói ngắn gọn, nhanh chóng dùng dao nĩa lấy thêm thức ăn để vào đĩa của mình sau đó tận lực duy trì tư thế tao nhã, nhanh chóng nhét thức ăn vào miệng mình, "Thể lực mình đại lượng xói mòn." Harry giải thích cho Ron.

"Harry, đêm qua, hoặc là buổi sáng hôm nay cậu làm cái gì mà đói thành như vậy." Ron nhíu mày, dưới ánh mắt tò mò của mọi người cẩn thận hạ thấp giọng.

Harry cầm lên một ly nước chanh đột nhiên xuất hiện, uống một ngụm lớn sau đó mới nhìn Ron. Harry nói, "Nga, 'Chiến đấu' a, rất gian nan, so với đối phó Voldemort còn gian nan a."

Harry quay đầu nhìn Hermione, sau khi nỗ lực nuốt thức ăn trong miệng xuống cậu hỏi: "Chúng ta hôm nay học gì vậy?"

"Thảo dược, phòng chống nghệ thuật hắc ám, buổi chiều là biến hình." Hermione trả lời, thuần thục giống như cô đã học cả thời khóa biểu.

"Phòng chống nghệ thuật hắc ám?" Harry kinh ngạc trừng mắt, "Umbridge đã xuất viện?"

"Ách, bà ta rời khỏi Bệnh thất," Hermione nói, đáy mắt là ý cười, "Nhưng là, bà ta cũng không tính là xuất viện. Mụ hiện tại ở St. Mungo, đang nhận trị liệu. Hiện tại Phòng chống nghệ thuật hắc ám là giáo sư Sirius Black dạy thay."

"Ân, như vậy, mụ cầm đi toàn bộ những thứ của mụ sao? Bộ chén trà chẳng hạn?" Harry đột nhiên quan tâm hỏi, một học sinh năm thứ sáu ngồi đối diện cậu đột nhiên nóng bỏng mở miệng, "Mụ mang đi toàn bộ rồi, đôi song sinh Weasley đã xác định, bọn họ nói nhất định sẽ có tác dụng kỳ diệu."

"Quả thật là sẽ có tác dụng kỳ diệu." Harry nhịn không được cười cười, cậu đem một vài loại độc Dược trộn lẫn trong hạt cà phê, đường, sữa, ... của Umbridge, những độc dược nếu tách ra sẽ không có vấn đề gì cũng không dễ dàng bị điều tra ra. Nhưng là một khi chúng bị trộn lẫn liền hình thành một loại dược rất mỹ diệu, dược hộc máu. "Mình chỉ hi vọng mụ không cần quá thông minh."

Harry ý vị thâm trường nói, lộ ra một nụ cười biết rõ với đôi song sinh.

Vứt Umbridge sang một bên, đối với Harry mà nói những ngày tiếp theo có thể nói là đau và khoái hoạt.

Nếu như có thể né tránh Gryffindor nhiệt tình, Hufflepuff, thậm chí là Ravenclaw vây xem cùng hỏi, để cho cậu im lặng ăn cơm, đi học, làm bài tập thì quả thật là một ngày thoải mái.

May mắn, bây giờ cậu cùng Sev nghỉ ngơi ở hầm, không cần ở tháp Gryffindor náo nhiệt. Harry thoải mái dựa vào ngực Snape, mắt híp lại ngửa mặt nhìn Snape, "Em nghĩ chúng ta nên rời giường, Sev."

"Tỉnh ngủ rồi?" Snape cúi đầu hôn trán Harry sau đó kéo cậu cùng ngồi dậy, "Hôm nay cảm thấy thế nào?"

"Vẫn còn có chút đau đớn bất quá đã không đáng kể ." Harry thong thả hoạt động tứ chi, lấy đũa phép lấy quần áo của hai người, vừa mặc quần áo vừa nói, "Ma lực không khôi phục mấy. Xem ra, ma lực của em biến mất không có liên quan đến lời thề định ra với Tom Riddle."

"Mấy ngày nay, ta đã nghĩ vấn đề này." Snape thong thả mặc trường bào, quay đầu lại nhìn Harry. Harry cười, "Anh còn thời gian lo lắng việc này? Ta trừ bỏ ngủ cơ hồ đều không có thời gian của mình. Như vậy, anh có kết luận gì?"

"Trong ba ngày em hôn mê, ma lực từ trong thân thể em bay ra ngoài là của Voldemort. Mà linh hồn 'Harry Potter' kia được Tom Riddle mang ra từ cơ thể của em sau cũng mang đi một bộ phận ma lực, mà căn cứ hai ngày này ta quan sát, ma lực của cậu ta tăng trưởng không tầm thường."

"Cậu ta cắn nuốt một bộ phận linh hồn của Voldemort." Harry bình tĩnh nói, cố gắng phân tích ý của Snape, "Mà em mất đi chính là ma lực không thuộc về em mà thôi." Harry chớp mắt tò mò nhìn Snape, "Điều này có thể sao? Ma lực sẽ tự động tìm kiếm chủ nhân?"

"Ta chỉ là hoài nghi, dù sao tình huống hiện tại của em không giống những trường sinh linh giá chúng ta hủy diệt." Snape trầm mặc, "Trước khi đi Bộ Pháp Thuật, đi St. Mungo cho trị liệu sư tiếp tục kiểm tra thân thể em trước đã."

Harry hiểu được Snape lo lắng, nếu sự thật giống bọn họ đoán, như vậy thân thể cậu hiện tại tương đương với một trường sinh linh giá bị hủy diệt cho nên ma lực trong cơ thể cậu mới có thể biến mất. Mà theo sau, còn có một sự thật càng cần lo lắng.

Harry đau đớn trải qua một tuần tĩnh dưỡng nhưng cũng chỉ hoà dịu một bộ phận, hiện tại sở dĩ có thể hành động giống như người bình thường bất quá là Snape cung cấp dược giảm đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro