206-207

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 206

Cầu hôn

Tín nhiệm để tay của mình cùng tay Snape giơ ra thiếp hợp, cầm tay đối phương, Harry lúc này mới tươi cười rạng rỡ.

"Em chuẩn bị xong rồi." Harry mỉm cười nhìn Snape.

Snape gật đầu rồi ngay sau đó Harry cảm giác mình giống như chui vào một cái ống. Đợi đến khi cảm giác này biến mất cậu thở sâu hai lần rồi ngẩng đầu nhìn bốn phía.

"Đây là... ?" Harry kinh ngạc nhíu mày, quay đầu nhìn Snape, "Anh dẫn em đến ngõ nhỏ này làm gì?"

Snape nhíu mày, môi mỏng vặn vẹo, "Potter, có lẽ, ta nên hoài nghi trí nhớ của em." Hắn thản nhiên trào phúng, "Chẳng lẽ em thật sự không nhớ rõ nơi này sao?"

Harry nghe Snape nói vậy thì mới lại đánh giá cẩn thận ngõ nhỏ này rồi mở to mắt.

"Nơi này là cái ngõ nhỏ bên cạnh cô nhi viện kia? Em nhớ..." Harry nhịn không được cười cười, "Sev, lần đó có thể là lần đầu tiên Sev bị đưa vào cục cảnh sát đi?"

"Ấn tượng khắc sâu." Snape cứng nhắc nói, "Đặc biệt, khi em mặc giống một cô bé, dùng đũa phép mới mua cho cảnh sát một bùa lẫn lộn và lời nguyền độc đoán."

Harry cười tươi, "Lại nói tiếp a Sev, em nhớ lời nguyền độc đoán nếu không dừng lại thì sẽ luôn tồn tại. Chúng ta không phải nên đi dừng nó lại sao?"

Snape hừ lạnh một tiếng, lấy ra một cái áo choàng giống như thủy ngân, "Mặc vào." Snape nói, sau đó hai tay ôm Harry mặc áo choàng tàng hình, lại Độn thổ.

Hai người nhanh chóng tìm được vị cảnh sát tinh thần có chút hoảng hốt, Harry thật cẩn thận dùng đũa phép chỉ vào đối phương, thấp giọng đọc chú ngữ.

Vị cảnh sát đó giống như đột nhiên rùng mình, Harry quay đầu lại nhìn Snape, nhẹ nhàng gật đầu, Snape nhíu mày, lại Độn thổ.

Chờ khi thích ứng tác dụng phụ khi bị mang Độn thổ theo sau Harry mới ngẩng đầu nhìn bốn phía.

"Nơi này là thôn Little Hangleton?"

"Đúng vậy, hai người chúng ta ở chỗ này ăn trưa." Snape bình tĩnh nói, cầm tay Harry đi ra khỏi chỗ tối, thuận theo đường nhỏ đi vào trong thôn.

Harry đi theo Snape sau đó theo bản năng nhìn hai người bọn họ, T-shirt cùng quần bò giống như đồ đôi.

"Em cuối cùng hiểu được vì sao anh lại ở sinh nhật em chuẩn bị hai bộ quần áo Muggle." Harry cười nói, "Em không thể không nói, Sev mặc bộ quần áo này, có vẻ..." Harry dừng lại một chút, nhìn Snape mặc T-shirt màu lam, "Không giống người thường, em giống như thấy được một người hoàn toàn khác anh."

"Đa tạ khích lệ, Harry." Snape quay đầu lại giả cười, hai người cùng đi vào khách sạn ba năm trước bọn họ từng ở một buổi tối.

Bữa trưa, Snape không nói câu nào, Harry cũng không hỏi. Bọn họ ngồi ở một góc phòng ăn trong khách sạn yên lặng hưởng thụ sự bình tĩnh và ấm áp khó được này.

Ăn xong bữa trưa trưa, Harry đi theo Snape tới nhà Gaunt, nơi đó đã hoàn toàn thay đổi, nhà vẫn là cũ nát lung lay giống như sắp đổ nhưng là bên ngoài đất bằng phẳng có hoa cỏ, còn có mấy bụi hoa nở. Nơi nơi tản ra sự yên lặng.

Snape ngồi ở dưới gốc cây năm đó Harry ngồi rồi nhẹ nhàng vỗ mặt cỏ bên cạnh. Harry cười ngồi cạnh Snape, "Hôm nay xem như hoài niệm ngày xưa sao?"

Snape không trả lời Harry nhưng tay ôm bả vai cậu.

"Ta nghĩ ta sẽ vĩnh viễn nhớ rõ buổi sáng ngày đó, ta ở trong bụi cây phía sau nghe được em nói chuyện với Black." Snape ngửa đầu dựa vào thân cây, híp mắt nhìn thấy phương xa, "Lần đầu tiên ta nghe có người nói tín nhiệm ta trừ bỏ Dumbledore, thậm chí còn tín nhiệm ta hơn Dumbledore. Dumbledore luôn giữa bí mật..." Snape bình tĩnh nói, "Bí mật phiền toái, thẳng đến sau khi chiến tranh kết thúc, trừ bỏ người tham gia cuộc chiến sau cùng, đến nay không có ai biết em bằng vào cái gì đả bại cái người lợi hại nhất được gọi là 'Chúa Tể Hắc Ám'."

"Bọn họ vẫn không nên biết, dù sao đó là hấp dẫn trường sinh." Harry nói cậu trên vai Snape tìm được một tư thế thoải mái, ngửa mặt nhìn bóng trên mặt Snape. "Em nghĩ anh đặc biệt tới nơi này không phải thảo luận về Voldemort tử vong với em đúng không?"

Harry đại khái đã đoán được dụng ý của Snape, thậm chí là liên hệ với ám chỉ mấy tháng trước cậu không nghe hiểu. Harry cảm giác nhịp tim của mình nhanh hơn, cậu bắt đầu chờ mong chuyện sắp xảy ra.

"Đương nhiên không phải, ta chỉ là muốn nói..." Snape quay đầu nhìn Harry, theo động tác quay đầu đó, môi của hắn lướt qua khuôn mặt Harry. Vì thế hai người đều lặng đi một chút, "Harry, ta chỉ là muốn nói cho em biết ta nhớ được mọi chuyện đã phát sinh giữa chúng ta, từ năm nhất nghỉ hè em tỉnh lại, em luôn mang đến cho ta đủ loại phiền phức..."

"..." Harry nhíu mày, ngồi thẳng lên nhìn Snape.

Snape giả cười, "Potter, em không thể phủ nhận em là một vật thể hấp dẫn phiền phức. Chỉ cần có em ở thì nhất định sẽ có phiền toái." Hắn dừng lại rồi bổ sung, "Ta muốn nói, ta chưa bao giờ thích những phiền toái đó. Bất quá, Merlin mới biết được vì sao ta lại thích em thứ vật thể liên tục không ngừng mang đến phiền toái."

Snape ôm lấy Harry, hai người lại Độn thổ, sau đó hiện ra trên tảng đá trong hang màu xanh ở biển.

Trải qua một phen đi vào, bọn họ ngồi trên thuyền nhỏ nổi trong hồ, phiêu đãng trên mặt hồ vì mất đi thứ gì đó mà tối đen, không có một chút ánh sáng.

"Thuyền này, giống như lớn hơn so với lần trước chúng ta đến." Harry dựa vào người Snape, "Đây là mấy ngày này anh chuẩn bị ?"

"Thông minh." Snape bình tĩnh nói, cả hang hắc ám không có một tia ánh sáng chiếu vào, cho dù là gần trong gang tấc. Bọn họ cũng không thể nhìn thấy mặt đối phương trong bóng đêm.

"Ta chỉ biết không có khả năng luôn gạt em." Snape bình tĩnh nói, bất quá Harry vẫn là từ ngữ khí của hắn nhận ra một vài bất mãn, "Đặc biệt con chó ngu ngốc kia, tuy rằng lúc trước hắn đã đáp ứng ta..."

"Anh làm cái gì mà có thể để Sirius đáp ứng không nói cho em?" Harry nhíu mày, thật cẩn thận động đậy mặt đối mặt với Snape, chóp mũi hai người nhẹ nhàng đụng vào nhau. Harry cảm thụ hơi thở Snape hơi gấp so với bình thường, ngửi hương vị quen thuộc trên người hắn, trong bóng đêm lộ ra nụ cười sáng lạn.

"Em không hỏi Sirius Sev đi làm cái gì." Harry nhẹ nói, "Em thấy Sev cần có riêng tư thuộc về mình. Nếu anh không muốn nói cho em biết, em tôn trọng lựa chọn của anh. Bất quá, em rất hiếu kỳ Sev làm như thế nào mà Sirius đáp ứng yêu cầu của anh."

"Regulus Black." Snape nói, "Ta ở nơi này tìm được cậu ta."

Harry chớp mắt, "Nguyên lai là như vậy, khó trách, vài ngày nay cảm xúc của Sirius nhìn rất thấp."

"Con chó to kia sẽ không có việc gì." Snape nói, vươn tay nâng mặt Harry, "Hiện tại nói về chúng ta, Harry."

"Ta nhớ được hết thảy," Snape nói nhìn vào đôi mắt xanh, "Ta nhớ lúc em tỉnh lại trong Bệnh thất, chúng ta đối diện một chút. Ta nhớ khi em mù, bình tĩnh, kiên cường, ta nhớ biểu hiện của em ở trong mật thất Slytherin, ta nhớ được khi em kéo trường bào của ta sắp ngã xuống, lần đầu tiên ta hoảng hốt vì em, cho dù khi đó ta còn tưởng rằng chẳng qua là vì em là con Lily Potter..."

Harry lẳng lặng nhìn đôi mắt đen trước mắt không còn trống rỗng, theo lời Snape nói, không khỏi nhớ lại những trí nhớ buổi tối mấy ngày trước cậu mới nhớ lại một lần.

"... Ta chưa bao giờ là Gryffindor dũng cảm, ta cố gắng phủ nhận cảm giác về em, ta cũng đã trốn tránh," Snape bình tĩnh nói, "Đoạn thời gian đó, ta thậm chí không dám mặt đối với chính mình..."

"Em cũng không phải một Gryffindor chân chính, Sev." Harry lúc này mới nhẹ nhàng mở miệng, cậu đang nhớ lại nụ hôn ngoài ý muốn kia, cậu theo bản năng tránh né tự hỏi về phương diện cảm tình, nhắc nhở mình Snape chỉ là chiến hữu.

"Hư!" Snape nhẹ nhàng hôn Harry, "Hãy nghe ta nói, những lời này, có thể đời này ta cũng sẽ chỉ nói một lần như vậy..."

Harry yên tĩnh.

"Ta nói cho ta biết, ta yêu Lily, ta yêu luôn luôn là cô gái tóc đỏ hoạt bát, vui tươi, có tinh thần trọng nghĩa trong trí nhớ, cho dù là không còn yêu cô thì cũng không thể sẽ yêu một nam hài giống như đúc Potter." Snape nói, "Đặc biệt, nam hài đó còn là con Lily."

"Thay đổi ý nghĩ này của ta không phải người khác mà chính là em Harry. Em dùng hành động của mình nói cho ta biết em không phải Potter, cũng không phải thế thân của Lily. Em chỉ là chính em, em là con của bọn họ nhưng tuyệt đối không phải thế thân của ai. Em không giống người thường khiến ta càng lún càng sâu. Ta không thể thuyết phục mình tình yêu mới sinh ra này chỉ là cảm giác của ta bị sai, hoặc là ảo giác..."

"Harry, ta đã nghiêm túc nói cho em biết chưa, ta yêu em." Snape nói, "Ta đã nói với em ta sẽ dùng cả sinh mệnh của ta để yêu em chưa?"

Harry há mồm còn chưa kịp nói gì đã lại nghe Snape nói, "Nếu như chưa từng thì như vậy hiện tại ta sẽ nói cho em biết. Harry James Potter, ta yêu em, dùng tính mạng của ta để yêu em."

Khi những gì Snape nói còn vang vọng quanh quẩn trong động, giữa hai người bọn họ xuất hiện ánh sáng trắng.

Harry lùi lại một chút, cậu cúi đầu nhìn nhẫn trong tay Snape đang tản ra hào quang ôn hòa, theo bản năng cắn môi.

"Harry, em nguyện ý kết làm bạn lữ với ta, cùng dắt tay đi qua mỗi ngày chúng ta yêu nhau không?" Snape đã giơ lên cái nhẫn trong tay, "Em, nguyện ý nhận chiếc nhẫn này không?"

Harry cúi đầu nhìn chiếc nhẫn hình thức đơn giản trong tay Snape, nó phảng phất là dùng hai chữ "S" tạo thành, cậu nhẹ nhàng gật đầu, "Em nghĩ em nguyện ý cả đời cứ như vậy ở cùng anh, dắt tay đi đến ngày sinh mệnh chúng ta kết thúc."

Harry nói xong vươn tay ra làm nổi bật ánh sáng chiếc nhẫn phát ra, Harry nhìn mặt Snape đỏ ửng giúp cậu đeo nhẫn.

Harry thấy rất ấm áp, không có cái lạnh lẽo như Harry tưởng tượng. Thậm chí cậu cảm giác mình sản sinh một loại ảo giác cảm giác ấm áp đó luôn luôn thông qua tay truyền tới linh hồn của mình.

"Phanh!" Trong nham động phát ra một tiếng vang rất nhỏ, vô số pháo hoa bay lên đỉnh hang nở rộ rồi dọc theo vách đá rơi xuống bốn phía, chiếu sáng cả sơn động. Harry phát hiện thuyền đã xảy ra biến hóa, cậu cùng Snape nằm thẳng trên thuyền, nhìn đỉnh hang giống như ảo ảnh hiện lên những gì từng xảy ra giữa cậu và Snape.

Có khắc khẩu, có giằng co, có sóng vai đi cùng nhau, có những cái ôm... Mỗi một hình ảnh đều khơi mào những trí nhớ hạnh phúc của Harry.

"Sev, em dường như chưa nói với anh ——" Harry nắm thật chặt tay Snape, nhẹ nhàng giống như nằm mơ nói, "Em cũng dùng tính mạng của em yêu anh."

Chương 207

Hôn lễ

Đợi đến đêm hôm đó, Harry và Snape cùng về tới Quảng trường Grimmauld sớm đã trang sức rực rỡ hẳn lên, nơi nơi đều tràn đầy tiếng chúc mừng nhiệt liệt thì đã là hơn mười giờ tối.

"Chúc mừng!" Khi hai người thật cẩn thận đi tới phòng khách, Sirius đột nhiên nhảy ra, kéo pháo đặc biệt của anh em Weasley! Những người khác trong nháy mắt đi ra, vây quanh hai người kéo pháo.

Snape từ trước đến nay không có thói quen tiếp cận những người khác theo bản năng lui về phía sau, bất quá Sirius cũng không cho hắn cơ hội này.

Sirius thấy Snape lui về phía sau thì lập tức vứt pháo vẫn phóng ra nhiệt độ thấp tiến lên ôm chặt lấy Snape, "Severus, con đỡ đầu của ta sau này liền giao cho anh. Nhớ rõ, mặc kệ sau này Harry tiếp tục gây ra phiền toái gì thì cũng đều không liên quan gì tới ta! Ha ha ha ha!"

Sirius nói xong cười lớn nhanh chóng buông Snape ra.

Nhưng là có Sirius can đảm, mọi người thấy Snape cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ không có bất kỳ hành vi phản kích. Rất nhanh, tất cả mọi người nóng lòng muốn thử.

Lupin, Draco, Hermione, Ron, Tom, cuối cùng James do dự một chút, ở dưới ánh mắt giật mình của Harry cũng tiến lên ôm lấy Snape sớm đã giống như hóa đá mất đi sở có ý thức.

"Giáo sư, hãy chăm sóc tốt cho anh trai em." Harry đứng bên cạnh Snape nghe James nói vậy, cậu thấy James nói xong thì lập tức tránh ở nơi xa nhất, không khỏi cười cười.

"Sev," Harry là người cuối cùng ôm Snape, cậu cười nhìn thấy mặt Snape bị hóa đá chậm rãi xuất hiện vết rạn, "Mọi người cũng không bài xích như anh suy nghĩ, Sev, bọn họ là thật sự tiếp nhận anh. Em thật sự không thể tin được Sirius và Ron sẽ có một ngày ôm anh a."

Harry lẳng lặng nói, trong phòng khách trừ bỏ tiếng pháo, những người khác đều im lặng nghe bọn họ đối thoại.

"Ta cũng không thể tin được ta lại cho bọn họ ôm ta." Snape nói, đảo qua toàn bộ người khẩn trương nhìn mình—— chính là con đỡ đầu của hắn Draco —— sau đó mới cúi đầu nhìn Harry, "Tất cả đều là vì em, bọn họ là vì em mới tiếp nhận ta."

"Không." Harry lắc đầu, nhẹ nhàng hôn khóe môi Snape theo bản năng lộ ra nụ cười trào phúng, "Anh có thể hỏi bọn họ, bọn họ tuyệt đối là tiếp nhận chính anh mà không phải vì em. Sev, em nói rồi, anh là người tốt nhất. Bất kể là hữu tình hay là tình yêu."

"Vậy sao?" Snape nhíu mày, ngẩng đầu nhìn mọi người.

Snape nhìn thấy một chuỗi đầu liên tục gật.

"Ta ——" Giọng Snape có chút khàn khàn, dừng lại một chút rồi mới khôi phục ngữ điệu mềm nhẵn trào phúng, "Ta không thể không nói, nhìn thấy một loạt người gật đầu, ta thật sự sẽ sinh ra lỗi giác các ngươi đều ăn lầm Độc Dược..."

...

"James sẽ phân đến Gryffindor đúng không Harry?" Khi nón phân viện hát về bốn học viện xong, Ron khẩn trương bắt lấy tay Harry, nhìn nghi thức phân viện chính thức bắt đầu, "James là em cậu, vậy hẳn là một Gryffindor dũng cảm đúng không?"

"Nga, Ron, đừng mang theo thứ định kiến buồn cười giữa các học viện đấy nữa." Hermione cũng nhìn chằm chằm phân viện, không kiên nhẫn phản bác, "Mình không nhìn ra được Slytherin, Ravenclaw, Hufflepuff có cái gì không tốt."

"Mình chỉ có thể thừa nhận Slytherin cũng có học sinh tốt." Ron quay đầu lại nhìn Hermione, lúc đó giáo sư McGonagall nói, "James Evans."

James đứng chung với Tom chạy tới, im lặng ung dung ngồi trên ghế.

Sau một lát ——

"Slytherin!" Nón phân viện lớn tiếng kêu lên.

"Không! Trời ạ!" Ron kêu thảm thiết nhưng là lập tức đã bị Slytherin bùng nổ vỗ tay nhiệt liệt bao phủ .

Rất nhanh, giáo sư McGonagall đã gọi tên Tom Riddle, khi Tom đi lên, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn đối phương, chần chừ một chút rồi mới đặt nón phân viện ở trên đầu Tom.

Hồi lâu ——

"Ravenclaw!"

Lần này đến phiên Harry và Snape, Dumbledore mở to mắt. Tom Riddle, người thừa kế chân chính của Slytherin lại bị phân tới Ravenclaw?!

...

Trừ bỏ nghi thức phân viện làm những người biết nội tình khiếp sợ, năm thứ bảy của Harry rất bình thản. Lễ Giáng Sinh, cậu và Snape rốt cục đạt tới nhất trí, chuẩn bị ở giữa tháng 8 cử hành hôn lễ.

Lễ Giáng Sinh đi qua, không khí năm thứ bảy rõ ràng khẩn trương lên, trong hàng lang, phòng tự học, trong thư viện, trong phòng sinh hoạt chung đều là những học sinh năm thứ bảy khẩn trương ôn tập.

Là Thủ lĩnh nam sinh và nữ sinh, Draco và Hermione cũng bắt đầu biểu hiện tức giận. Bất quá Draco khắc chế hơn, ở một vài trường hợp công cộng, nếu một vài học sinh năm dưới lớn tiếng xôn xao, Draco chỉ là đứng lên, nhẹ nhàng vuốt ve huy hiệu thủ lĩnh nam sinh trước ngực.

Chiêu này rất hữu hiệu, rất có lực chấn nhiếp. Sau lại, ở phòng tự học hoặc là thư viện học sinh đều đã hình thành một tập quán, chỉ cần Draco vừa đứng lên thì lập tức dừng đàm luận, bảo trì im lặng tuyệt đối.

Nhưng Hermione buồn bực nhiều hơn. Bất quá khí thế nữ vương Gryffindor cũng chầm chậm bày ra, mà tiếng kêu bị Harry gọi là Gryffindor rống cũng truyền khắp cả Hogwarts, hơn nữa khi mọi người nhìn thấy Hermione đều theo bản năng nói nhỏ lại 2 bậc.

Rất nhanh tiến nhập tháng sáu, Hermione chế định một phần kế hoạch ôn tập cho mỗi người, hơn nữa khi hoàn thành đồng thời kiên trì giám sát tất cả mọi người hoàn thành.

"Chúng ta chỉ có thể bắt được giấy chứng nhận đủ tư cách cuộc thi 'N. E. W. Ts', tốt nhất là 'O', như vậy sau đó mới có thể tìm được một công việc tốt." Hermione nghiêm khắc nói, ánh mắt rơi vào trên người Draco, "Anh không phải muốn đến bộ pháp luật làm sao?"

Sau đó là Ron, "Cậu không phải nói muốn vào bộ ngoại giao Bộ Pháp Thuật sao?"

Cuối cùng cô nhìn Harry, miệng há trong chốc lát rồi khép lại, thu lại khí thế, "Harry, tốt nghiệp sau cậu muốn làm gì?"

"Mình?" Harry hơi sững sờ, "Có lẽ mình sẽ ở lại Hogwarts? Bất quá mình nghĩ có lẽ Hogwarts sẽ không tiếp nhận giáo sư còn trẻ như mình."

"Mình thấy nếu cậu xin môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám, mọi người cũng sẽ không cảm thấy cậu trẻ." Ron ngẩng đầu, "Phương diện này cậu rất có quyền lực Harry."

Hermione cùng Draco đồng thời gật đầu, Harry hơi sững sờ rồi tưởng tượng thấy mình giống Snape dạy những tiểu động vật sức sống bắn ra bốn phía...

Có lẽ, như vậy không tồi.

Cuộc thi "N. E. W. Ts" chấm dứt cũng nhanh như lúc nó đến, vẫn là giám khảo cuộc thi "O. W. Ls", chờ hết thảy đều chấm dứt, bọn họ thậm chí còn chưa kịp rời đi Hogwarts thì trên Nhật báo Tiên Tri đã thấy được một bài mới làm cho bọn họ khiếp sợ và tức giận.

"Ngôi sao cứu thế Harry Potter ngày 15 tháng 8 cùng giáo sư Độc Dược Severus Snape cử hành hôn lễ."

"Khẳng định —— là —— có người —— nói lộ!" Harry tức giận cầm những lá thư trong đống thư mắng Snape đã có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ, "Trên báo còn đăng nơi chúng ta dự định kết hôn!"

"Bình tĩnh, Potter." Snape nói, "Mặc kệ rốt cuộc là ai —— ta hoài nghi là cha đỡ đầu xuẩn cẩu của em."

"Bình tĩnh?" Harry nhíu mày, nhìn Snape, "Chẳng lẽ anh muốn hôn lễ của chúng ta bị phá?"

"Không." Snape kiên định trả lời Harry cười, "Ta tuyệt đối sẽ không để hôn lễ cuả chúng ta bị phá, đặc biệt có nhiều ... người thích xen vào việc của người khác thế này xuất hiện." Hắn huy động đũa phép đốt núi thư.

"Harry, bên ngoài có rất nhiều người, cậu xác định hôm nay tiến hành hôn lễ, thật sự không thay đổi ngày." Ron khẩn trương nhìn Harry thay đồ, "Rất nhiều người lớn tiếng nói gì đó, mình không xác định được, khi cậu và giáo sư Snape đi ra, bọn họ còn có thể bảo trì bình tĩnh hay không?" Ron khẩn trương nuốt nước miếng, "Những nữ nhân kia, thật là điên cuồng."

"Mình tín nhiệm Sev, nếu Sev nói sẽ không để cho hôn lễ bị những người này làm hư, mình sẽ để Sev an bài." Harry cười nói, nhàn nhã ngồi lên ghế, "Đúng rồi, cậu nhìn thấy Sirius không? Draco, Hermione, Tom và James, không thấy bọn họ đâu cả."

"Ngay cả Dumbledore mình cũng không thấy, hiệu trưởng có thể là người chứng hôn!" Ron nóng nảy nói, ngồi xuống cạnh Harry, "Người anh em, mình thật sự bất ngờ, vừa tốt nghiệp cậu đã kết hôn với giáo sư Snape."

"Hai người bọn mình đã chờ quá lâu Ron." Harry bình tĩnh nói, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn hứa hẹn trên tay cậu, "Đối với mình, chuyện này không sớm."

"Ron, đi ra." Cửa phòng thay đồ đột nhiên bị mở ra, Lupin ở ngoài cửa ngoắc Ron. Ron không hiểu đứng dậy, than thở, "Ngàn vạn lần không cần tiếp tục để cháu đối phó những người này, quá kinh khủng."

Khi Ron và Lupin đi, cửa phòng lại mở ra, Snape mặc trường bào màu xanh lục giống Harry đi đến.

"Sev!" Harry đứng dậy, hai người trao đổi một nụ hôn ân cần thăm hỏi rồi Snape mở miệng, "Em chuẩn bị xong chưa, Potter thân ái."

"Từ ba năm trước em đã chuẩn bị xong, giáo sư thân ái." Harry ngẩng đầu nhìn Snape cười rạng rỡ, ngay sau đó, cậu cảm thấy mình giống như chen vào ống nước.

Harry còn không chuẩn bị đứng vững vì Độn thổ bất ngờ, cậu nghe được một thanh âm già nua vang lên.

"Severus Snape, anh nguyện ý cùng người trong lòng mình anh Harry Potter kết làm bạn lữ, từ nay về sau bất ly bất khí, cộng đồng nghênh đón cảm giác kỳ diệu do pháp thuật mang đến trong sinh mệnh, nghênh đón cuộc sống hôn nhân vô luận là cuồng phong gió mưa hay là bình thản như nước, hoặc là ngọt như mật sao?"

"Ta nguyện ý." Snape nhìn Harry đã ngẩng đầu nhìn mình, khóe môi lộ ra một cái mỉm cười, "Hơn nữa rất vui khi có Harry."

"Như vậy, Harry Potter, anh nguyện ý..." Đứng ở Thung lũng Godric, trong phòng tân hôn được Snape tìm mấy tháng một lần nữa xây dựng trang hoàng, Dumbledore hiền lành cười nhìn Harry, Harry nhẹ nhàng gật đầu, "Ta nguyện ý, vinh quang và may mắn."

"Như vậy, ta tuyên bố, ở Merlin chứng kiến, hai người chính thức trở thành một đôi bạn lữ." Dumbledore huy động đũa phép, một sợi ánh sáng đỏ quay xung quanh Harry và Snape chuyển động vài lần, cuối cùng vào trong cơ thể bọn họ.

Harry mơ hồ nghe được ở phía sau vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, còn có tiếng hoan hô. Bất quá, giờ khắc này cậu cũng không quá để ý, cậu chỉ nhìn thấy người cùng mình, mười ngón xen vào nhau, bạn lữ của cậu.

"Hiện tại!" Dumbledore không thể không cao giọng trong những tiếng hoan hô, vỗ tay, "Hai người có thể hôn bạn lữ của mình!"

Harry nhìn Snape, hai người vươn tay ôm đối phương rồi hôn nhau...

Hậu ký:

Cho dù ở rất nhiều năm sau, toàn bộ phù thủy ở Thung lũng Godric đều nhớ rõ, ngày 15 tháng 8 năm 1998, pháo hoa đầy trời nở rộ một ngày một đêm, cũng như hai người kết hôn ngày đó, yêu nhau trọn đời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro