Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Phiên ngoại

Cuộc sống hậu hôn nhân 1

Đây chỉ là một quán bar thực bình thường ở Luân Đôn. Nếu nhắc tới quán bar này cùng đại đa số quán bar có cái gì bất đồng, như vậy chỉ có thể nói, đây là một quán bar gay nổi tiếng, hơn nữa nơi này còn bán một loại rượu mà các quán bar khác không có —— "Vào đông ấm áp".

Nghe nói, uống cốc rượu màu vàng đó sẽ cho ngươi nhìn đến người mình yêu nhất sâu trong đáy lòng.

Buổi tối, mười một giờ, thời gian quán bar náo nhiệt nhất.

Thân là chủ, Harry đang ở sau quầy bar điều chế rượu cho khách, động tác của hắn thuần thục mà tuyệt đẹp, mái tóc màu đen theo động tác hơi hơi bay lộ ra vết sẹo tia chớp hình trên trán.

"A..." Một người nam nhân mới đi tới quầy bar nhìn thấy, sau đó kinh hô: "Vết sẹo thật xinh đẹp!"

Harry đổ rượu đã điều chế xong rót ra cốc sau đó giao cho khách nhân đang chờ đợi, lúc này mới cười ôn hòa nhìn về phía nam tử vừa mới ngồi xuống, thấp giọng nói: "Đa tạ ca ngợi, xin hỏi ngài muốn uống gì?"

Menu được đưa tới, người nọ tiếp nhận cẩn thận lật xem, cuối cùng chỉ vào một tên rượu dưới cùng mang chữ màu xanh biếc không giống như các tên rượu màu đen khác nói: "Cái này, vào đông ấm áp."

Harry hơi hơi nhíu mày, sau đó cười gọi một người pha chế lại đây hỗ trợ.

"Đây là rượu quán bar tự chế, cần thời gian, xin chờ một chút..." Harry cười xoay người ly khai quầy bar, người pha chế vừa mới đi tới tiếp nhận chỗ của hắn, điều chế rượu cho những khách nhân khác.

Harry dọc theo hành lang màu đen, quen thuộc đi tới phòng cuối cùng, một phòng chỉ có một thân ảnh màu đen.

"Sev, có người thấy được tên rượu kia..." Harry đi tới kia ngồi ở trên bàn bên cạnh thân ảnh tao nhã kia, cười ấm áp giống như gió xuân, mà hai mắt của hắn, bao hàm tình yêu đối với đối phương.

Đáng tiếc, có nam tử nào đó, tóc dài màu đen cùng ánh mắt đen cũng không lĩnh tình, hắn trào phúng khơi gợi lên đôi môi mỏng mà khêu gợi, nhảy xuống bàn, dùng thanh âm thong thả mà cao ngạo nói: "Không! Ta muốn bãi công! Thưa ngài, điều tửu sư của ngài muốn bãi công!"

"Vì sao chứ?" Harry kinh ngạc trừng lớn đôi mắt xanh biếc sáng ngời, đã không có kính mắt xấu xí kia che nhìn cực kỳ mê người.

Severus mang theo tươi cười nguy hiểm, từng bước một đi tới chỗ Harry, sau đó ngón tay thon dài mà tái nhợt mang theo ý bắt buộc ngả ngớn nâng cằm Harry.

"Vì sao?" Hắn thấp giọng lặp lại những câu Harry nói, "Nếu em còn có não, hơn nữa trí nhớ còn không có mất nên biết vì sao. Theo ta được biết, ta ở trong này công tác, trả thù lao là một giờ một nụ hôn nồng nhiệt thân mật. Chính là, hiện tại đã ba giờ ta cũng chưa thu được thù lao của ta, cho nên, ta một điều tửu sư nho nhỏ bãi công!"

Harry hơi hơi há mồm muốn biện giải buổi tối ở quán bar thật sự đông. Chính là hắn còn chưa kịp phát ra bất kỳ thanh âm nào, môi của hắn đã bị Severus ngậm lấy, sau đó là mùi độc dược thơm ngát quen thuộc.

"Ngô..." Ở Severus thành thạo hôn, Harry nhịn không được rên rỉ. Sau đó hơi hơi mở đôi môi đỏ mọng, mà Severus ở trong nháy mắt xâm nhập vào miệng của hắn, hấp thu hết thảy hương vị tốt đẹp mà y có thể lấy được.

Hồi lâu, hai người mới thở hào hển tách ra, Harry ngượng ngùng liếm môi của mình không có chú ý tới ánh mắt Severus trong nháy mắt trở nên càng thêm u ám.

"Sev, khách nhân còn đợi..."

"Chết tiệt khách! Chết tiệt rượu! Lúc ấy ta chế tạo vào đông ấm áp cũng không phải vì những tên ngốc chậm chạp đó!" Severus tức giận vì những khách nhân ngu xuẩn kia, y lại cúi đầu, cuồng bạo hôn lên đôi môi đã trở nên sưng đỏ của Harry, hai tay chậm rãi thăm dò vào y phục của Harry.

"Em còn không có trả hết thù lao của ta, ông chủ thân ái..." Severus thấp giọng ở bên tai Harry nói, "Ta muốn em, hiện tại..."

Tai Harry trong nháy mắt đỏ lên, sau đó cả người đột nhiên căng lại, một bàn tay của Severus đã đi tới dưới bụng của hắn, còn cách quần mò tới dục vọng của hắn.

Hắn cảm giác mình trong nháy mắt cứng, khát vọng Severus vuốt ve càng nhiều mang đến khoái cảm.

"Sev..." Harry mềm nhũn gọi, nhiệt tình hôn lên môi Severus...

Còn khách nhân đợi bên ngoài... Như Sev nói, khách nhân chết tiệt, chết tiệt rượu, hắn cũng không phải là làm bọn hắn mà đến nơi đây, hắn là vì Sev, vì cuộc sống chỉ thuộc về hai người, không có những người của thế giới pháp thuật quấy rầy.

Làm cho bọn họ chờ đi!

Bởi vì hai cái điều tửu sư tốt nhất trong quán rượu, hôm nay toàn bộ bãi công!

Bọc nhỏ sinh ra

5 năm sau khi Harry và Snape kết hôn, Harry nhận lời mời của Draco và Hermione tham gia lễ rửa tội của con bọn họ Scorpius, trở thành cha đỡ đầu của cậu bé vừa mới sinh ra được một tuần.

Trở lại Hogwarts vừa khai giảng không đến mười ngày, Harry đột nhiên nhớ lại một quà sinh nhật năm nào đó của mình.

Có lẽ, có đứa bé cũng không sai.

Harry ngồi trong hầm đột nhiên mở to mắt nhìn, ở năm năm này, Remus và Sirius cũng đều tự sinh ra con của bọn họ, vì sao cậu không thể?

Nơi này là thế giới pháp thuật, bọn họ nên hưởng thụ một vài kết quả không thể tưởng tượng nổi do pháp thuật mang đến, không phải sao?

Nghĩ đến đây, Harry đột nhiên mở to hai mắt. Harry chậm rãi đứng lên rồi đi vào phòng thí nghiệm của Snape. Nhiều năm nay, cậu sớm đã biết Snape để thứ đó ở đâu...

Sáng sớm ngày 17 tháng 6, cơ hồ tất cả học sinh Hogwarts đều phát hiện trên bàn giáo viên thiếu hai vị giáo sư.

"Trước khi các trò vội vã ăn sáng, thầy nghĩ thầy cần tuyên bố một tin." Dumbledore thong thả đứng dậy đón nhận những ánh mắt tò mò nhìn, "Hôm nay và mấy ngày sắp tới, lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám và Độc Dược toàn bộ chuyển thành tự học."

"Vì sao?!" Toàn bộ học sinh lớn tiếng kêu lên, Dumbledore không thể không giơ hai tay lên đợi mọi người yên lặng, khi đại sảnh đường một lần nữa khôi phục im lặng sau, ông mới cười híp mắt nói, "Bởi vì, giáo sư Harry Potter hiện tại đang ở Bệnh thất sinh mà Giáo sư Độc Dược Severus Snape thì đang khẩn trương chỉ có thể ở Bệnh thất chờ đợi, cung cấp các loại Độc Dược chất lượng cao cho Pomfrey."

"Cho nên ——!" Dumbledore trong toàn bộ học sinh nhiệt liệt hoan hô đề cao thanh âm, hưng phấn cầm râu mình, "Thật đáng tiếc, mấy tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám và Độc Dược cuối cùng của chúng ta tiêu tan!"

Khi đại sảnh đường điên cuồng, chỉ có ba người ở Bệnh thất khẩn trương.

"Giáo sư Snape, độc dược cầm máu, nhanh lên." Bà Pomfreylớn tiếng kêu lên, "Chuẩn bị tốt độc dược ngừng đau và khép lại!"

"Biết." Snape ngắn gọn trả lời, trong giọng nói lộ ra chút ít run rẩy.

"Sev, thả lỏng, em không sao." Harry đầu đầy mồ hôi, cắn răng chịu đựng sự đau đớn kịch liệt truyền từ bụng, "Phản ứng này rất bình thường. Nữ nhân đều là như vậy."

"Potter chết tiệt, em câm miệng cho ta, em là nam!" Snape đang chuẩn bị Độc Dược quay lại nhìn gầm nhẹ với Harry đang nằm ở trên giường, sớm đã thống khổ vặn vẹo, tay run nhè nhẹ đặt Độc Dược đã chuẩn bị ở một bên, "Em không giống nữ nhân!"

"Ta nghĩ bất kể là nam hay nữ, quá trình sinh đều giống nhau." Bà Pomfrey bình tĩnh ôn hòa nói, "Giáo sư Snape, anh không cần khẩn trương như thế, chỉ chờ tới lúc thỏa đáng nhất, dùng pháp thuật ở bụng Harry mở một lối đi cho đứa trẻ thuận lợi ra là xong. Điều đó thật sự rất đơn giản."

"Chính là Harry đang thống khổ." Snape nắm chặt tay Harry, cảm thụ Harry vì thống khổ mà nắm chặt tay mình, sự đau đớn từ xương cốt.

"Đây là quá trình cần phải trải qua." Bà Pomfrey bình tĩnh nói, kiểm tra Harry lần cuối cùng rồi huy động đũa phép...

"Oa —— oa —— oa!" Snape trải qua nửa giờ giống như ở Địa Ngục sau, trong Bệnh thất rốt cục vang lên một tiếng trẻ con khóc to rõ, bà Pomfrey sử dụng bùa ấm áp, rửa sạch và mấy câu thần chú khác bao trùm đứa trẻ mới sinh ra, rửa sạch nước ối và máu loãng trên người cô bé.

"Là con gái, Potter, Snape." Bà Pomfrey cười nói, triệu hoán đến cái chăn nhỏ, thật cẩn thận bao đứa trẻ.

Đáng tiếc, sự chú ý của hai vị Snape lúc này cũng không ở trên người đứa trẻ. Snape lo lắng cầm tay Harry, tay run rẩy không ngừng đút cho Harry một lọ một lọ Độc Dược, mà Harry uống xong Độc Dược thì nắm thật chặt tay còn lại của Snape làm yên lòng Snape nghiêm mặt sớm đã biến thành màu xám, ngay cả môi mỏng cũng không có một tia huyết sắc.

"Em thật sự không có việc gì, Sev." Harry uống xong một lọ bổ huyết cuối cùng rồi giãy dụa ngồi dậy, "Nói thật, có pháp thuật thật sự rất tiện."

"Sắc mặt em tái nhợt không có một chút huyết sắc, đầu đầy mồ hôi, ngay cả quần áo và tóc cũng ướt sũng, em còn nói em không sao?" Snape run rẩy kéo Harry vào lòng, "Sau này em tuyệt đối không thể tiếp tục mạo hiểm như vậy Potter. Nếu em còn một mình quyết định làm chuyện không qua đại não lo lắng như vậy ——" Snape cắn răng nguy hiểm nói, "Ta không thể bảo chứng ta có thể xúc động trực tiếp bóp chết em hay không. Em, sớm hay muộn sẽ bị ta giết chết."

Harry nghe Snape uy hiếp, nhịn không được lộ ra tươi cười, cậu nhìn thấy bà Pomfrey đứng ở bên giường ánh mắt bất mãn nhìn bọn họ mới nhậm chức cha, cậu vươn tay ra, "Có thể cho em nhìn con gái của em được không?"

"Đương nhiên, Harry." Lúc này bà Pomfrey mới nở nụ cười đưa đứa trẻ cho Harry. "Ta muốn nói cô bé này rất xinh xắn, con bé tập hợp ưu điểm bên ngoài của hai người."

Harry thật cẩn thận ôm đứa trẻ đã dừng khóc, đôi mắt đen láy tò mò nhìn xung quanh, cậu cười cười.

Mặc dù ở trong quá trình mang thai, Harry là một người đàn ông khiến cậu thấy được khó chịu, không thể nhận, thậm chí từng sinh ra ý tưởng không cần đứa bé này, bất quá khi ôm đứa bé mềm mại này, cậu đột nhiên thấy được mấy tháng này, hết thảy sinh lý thống khổ và tra tấn tâm lý trải qua đều đáng giá.

"Sev, ôm con gái của chúng ta đi." Harry cười nhìn Snape thật cẩn thận ôm cậu vào trong ngực, nhíu mày nhìn con gái bọn họ, cậu tin tưởng chỉ cần Snape ôm bé con vào ngực thì sẽ cải biến một vài ý tưởng.

Snape từ chối một lát rồi cuối cùng cứng ngắc, động tác ngốc ngốc tiếp nhận đứa bé trong tay Harry.

Ở Harry nhìn soi mói, diễn cảm Snape vốn cứng ngắc chậm rãi thả lỏng, cuối cùng thậm chí còn lộ ra một nụ cười ấm áp.

"Cho con của chúng ta một cái tên đi, Sev." Harry cười nói, tay chậm rãi dán vào cánh tay Snape, nhẹ nhàng vuốt ve mặt bé con trong ngực Snape.

"Aurora, Aurora Snape." Snape bình thản nói, ngẩng đầu dùng ánh mắt hỏi Harry, Harry trong nháy mắt lý giải ý của Snape.

Harry cười gật đầu.

"Em thích tên này, Aurora Lily Snape."

Bánh bao lớn dần

Aurora Snape chưa được 1 tuổi

"Potter! Em tới đổi tã!" Snape lúng túng nhìn đứa trẻ ở trên giường lớn tiếng khóc, "Ta đã nói qua, tiểu hài tử đều là ác ma!"

"Sev, chớ quên, ta hiện tại tới một mức độ nào đó coi như là một Snape ." Harry giả cười, "Hơn nữa hôm nay đến phiên anh chăm sóc con gái."

"Đây là em sinh, Potter chết tiệt!" Snape cắn răng rồi cúi xuống ngốc ngốc bắt đầu đổi tã cho Aurora.

Ta là cha sinh, vậy có phải là họ cha không —— sao gọi là Aurora Snape.

Aurora Snape 1 tuổi

"Chết tiệt, chẳng lẽ con không thể không để thức ăn ra bên ngoài miệng mình sao?" Snape nhìn thấy y phục của mình lại bị Aurora không khách khí cọ lên khoai tây màu vàng, huy động đũa phép tiếp tục dùng động tác mềm nhẹ khác hẳn ngữ khí đút cho con gái của mình.

Cha thân ái, đây là biểu hiện yêu cha của con —— chỉ biết DADA, FAFA kêu Aurora Snape.

Aurora Snape 5 tuổi

"Con đang làm gì đó Aurora?" Vừa mới ứng phó xong một đám sư tử, Snape trở lại phòng thí nghiệm, cảnh tượng thứ nhất không ngờ là cô con gái mới vừa qua sinh nhật 5 tuổi đang đứng ở một cái ghế cao hơn người cầm cái quấy lớn của hắn dùng vạc hắn, những dược liệu trân quý ngao chế cái gì đó.

Aurora Snape quay đầu lại, khuôn mặt tám phần giống hắn, một đôi mắt hoàn toàn thuộc mắt Snape đang chớp chớp nhìn Snape, "Cha, con đang làm Độc Dược."

"Ta thấy con đang làm Độc Dược, bất quá, Aurora, ai cho phép ?" Snape âm trầm tiến đến, xách áo Aurora lên, "Ta cảm thấy trong khoảng thời gian này, ta tựa hồ có chút bỏ qua quản lý con. Mà Harry lại dám lớn mật yên tâm một mình con vào phòng thí nghiệm, hơn nữa..."

Snape nhíu mày, nhìn thấy đũa phép bị tùy ý đặt ở trên mặt bàn.

"Đây không phải đũa phép của Harry, Aurora." Hắn cứng nhắc nói, trong giọng nói mang theo cái gì đó khiến Aurora bất an.

"Ách!" Aurora ngoan ngoãn tùy ý Snape nhấc cô lên không trung, "Đũa phép, là con mượn Scorpius Malfoy... Cha..." Aurora mềm nhũn gọi Snape một tiếng.

Snape vẫn nhíu mày, thần sắc không tình nguyện rồi lại mềm nhẹ ôm Aurora ngồi ở trên ghế, "Có chuyện gì, nói đi."

"Ba cũng không biết con trộm làm Độc Dược trừ sẹo, cha có thể không trách ba không, cũng không cần nói cho ba biết chuyện này?" Aurora thật cẩn thận nói.

"Độc Dược trừ sẹo?" Snape hoài nghi nhíu mày, "Vì sao làm loại Độc Dược đó?"

"Không phải sinh nhật ba cũng sắp tới sao?" Aurora cười sáng lạn, biết mình tuyệt đối sẽ không bị cha trừng phạt .

Ba là vũ khí tốt nhất đối phó lửa giận của cha—— Aurora Snape.

Aurora Snape 9 tuổi

"Phanh... Phanh..." Tiếng đập cửa có chút chần chừ đánh thức Aurora một mình ở hầm xem 'Cách chế tạo 1000 Độc Dược', cô chậm rãi khép sách lại, khi tiếng đập cửa rầm rầm vang lên thì mới mở miệng, "Ai a?"

"A, tiểu thư Snape, anh tới nộp luận văn Độc Dược." Một giọng nói thở dài nhẹ nhõm vang lên, Aurora hơi sững sờ rồi mới nói, "Mời vào."

Cửa hầm mở ra, không ngoài Aurora sở liệu, đi vào quả nhiên là một Gryffindor, nếu cô không có nhớ lầm học sinh này đang học năm thứ ba.

"Xin chào tiểu thư Snape." Học sinh kia đi đến, thật cẩn thận nhìn bốn phía, "Giáo sư Snape không có ở đây sao?"

"Ba và cha có việc, anh không phải muốn giao luận văn Độc Dược sao?" Aurora ánh mắt vô hại nhìn người trước mặt rõ ràng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi vươn tay ra, "Có thể cho tôi xem trước hay không."

"Chương trình học năm thứ ba rất thâm ảo, tiểu thư Snape xác định mình xem hiểu?" Nam hài xác định Snape không ở hầm mới triệt để trầm tĩnh lại, bắt đầu khôi phục đặc tính tuỳ tiện của Gryffindor.

Cho nên cậu ta căn bản không chú ý tới khi mình hoài nghi Aurora, mắt Aurora chợt lóe bất mãn rồi biến mất.

"Chỗ này hình như viết sai rồi, nguyệt thành đặc tính mặc dù là... Tôi thật sự hoài nghi khi đi học, ánh mắt của anh còn dùng làm gì, tôi xác định về những thứ đó, cha nhất định đã giảng qua..." Mới nhìn Aurora đã phát hiện một chỗ sai, không chút lưu tình bắt đầu đả kích tiểu sư tử Gryffindor đem cô trở thành mọt đứa bé bình thường.

"Tôi thật đáng tiếc nói cho anh biết, cho dù là tôi một cô bé mới 9 tuổi, luận văn của anh—— ân, tạm thời cho là luận văn đi —— cũng là hoàn toàn không được." Dùng ngôn ngữ sắc bén của Snape phê phán bài luận văn vốn không sai đến một dòng cuối cùng, Aurora mới ngẩng đầu nhìn tiểu sư tử sớm đã hóa đá.

Vẻ mặt tiếc nuối bất quá ánh mắt lại nhịn không được vui sướng khi người gặp họa.

"Ta thật sự đáng tiếc, Độc Dược của ngươi lại vẫn không tốt bằng cô con gái tám tuổi của ta."

Cô, chính là Aurora Lily Snape —— con gái của Độc Dược đại sư Severus Snape xuất sắc, trẻ tuổi nhất thế kỷ này.

Aurora Snape 11 tuổi Hẻm Xéo

"Malfoy gia chưa bao giờ cần không tốt nhất." Scorpius Malfoy cao ngạo nói, "Ta muốn loại vải tốt nhất."

"Ta cho rằng là người mặc quần áo mà không phải quần áo ở mặc người, Scorpius." Aurora Snape cũng đang đo trường bào Hogwarts lộ ra một nụ cười tao nhã, "Là một Slytherin cao quý, tao nhã, ung dung, đương nhiên cả cao quý là từ trong xương phát ra, mà không phải từ y phục."

Aurora nói xong kéo thước cuộn quấn trên cánh tay cô không chịu xuống dưới, "Ta thật sự không biết từ trước đến nay chú Draco và dì Hermione thưởng thức không sai dạy anh như thế nào. Ân, ta thấy loại vải thường tốt hơn." Cô cười bổ sung.

Scorpius bị trào phúng không thèm để ý vứt thước cuộn trên người mình ra, "Dù sao ta là biết em được dạy như thế nào. Mới mở miệng chính là Snape thức trào phúng, nếu không phải người hiểu biết em thì nhất định sẽ đem nó trở thành ác ý."

"Anh," Aurora nhìn Scorpius từ trên xuống dưới ... Thần sắc ngạo mạn, sắc mặt có chút tái nhợt, mái tóc màu vàng bạch kim hiền thục dán vào hai má, trong mắt chớp động bất mãn, thong thả mở miệng, "Hiểu được ý của em, không phải sao?"

"Ách!" Scorpius mặt tái nhợt đỏ ửng không được tự nhiên, "Chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ta đương nhiên hiểu được ý của em."

Là người quen thì không cần giả dối khách khí. Cho dù là tiếp tục khó nghe trào phúng, anh ta cũng sẽ lý giải ý của nó —— Aurora Snape.

Đại sảnh đường Hogwarts, phân viện

"Ông nói ông thật là mũ Gryffindor từng đội?" Aurora im lặng ngồi ở trên ghế, đầu đội mũ phân viện nổi tiếng, không để ý những người khác lo lắng chờ đợi, bắt đầu nói chuyện với mũ.

"Đây là chuyện không thể nghi ngờ cô bé." Mũ vặn vẹo.

"Vậy chủ nhân của ông không phải từ đó đến nay cũng không tắm cho ông?" Aurora giống như không phát hiện mũ bất mãn, tiếp tục không khách khí hỏi, "Vẫn là Gryffindor cũng là một người không thích tắm cho nên ông mới bẩn như vậy."

"Bẩn! Cô dám nói ta bẩn!" Mũ thét chói tai ở trong đầu Aurora bất quá những người khác thấy mũ giống như bị thổi phồng, to đùng.

Bàn giáo viên, Snape nắm tay Harry đột nhiên dùng lực. Harry tự nhiên là hiểu được bạn lữ lo lắng, cậu cười, "Đừng lo lắng, con gái chúng ta tuy rằng to gan lớn mật, bất quá tuyệt đối là một Slytherin."

"Hừ, ta không cần lo con bé bị phân đến học viện nào." Snape khô cằn nói, "Bởi vì, mặc kệ bị phân đến học viện nào thì con bé cũng sẽ là một thứ hấp dẫn phiền phức. Điểm ấy, rất rõ ràng là di truyền từ em, ngài Potter thân ái."

"Cái gì, cô cũng dám ghét bỏ ta xấu, còn nói ta hát khó nghe!?" Mũ phân viện đang không ngừng bành trướng thân thể của mình, thét chói tai trong đầu Aurora.

"Mặc kệ như thế nào, mũ, tiếng ông thét chói tai rất giống một người đàn bà chanh chua, thật không tao nhã ." Aurora nhàn nhã cười nhạo.

"Chưa từng có... Chưa từng có..." Mũ trong nháy mắt biến trở về bình thường, "Chưa từng có người nào to gan như cô cô Aurora Snape. Ta đã biết, cô hẳn là bị phân ở..."

"Gri..."

"Mũ thân ái, ông xác định phân cháu ở Gryffindor, hai người cha của cháu sẽ không liên hợp lại hủy ông." Khi mũ phân viện muốn công bố kết quả cuối cùng trong nháy mắt, Aurora vội mở miệng.

"Harry lúc trước chính là muốn cô đi Gryffindor, bất quá Snape..." Mũ phân viện chần chừ trong chốc lát, "Cô dám lợi dụng người kia uy hiếp ta để đạt tới mục đích của mình, không đi Slytherin thì thật sự là rất xin lỗi danh xưng giảo hoạt của Slytherin!"

Mũ phân viện dưới con mắt chờ đợi của mọi người, lại mở "miệng" ra, lớn tiếng tuyên bố, "Slytherin!"

Bất kể là bất cứ người nào hoặc là vật thể có ý thức đều có nhược điểm trí mạng. Chỉ cần bắt được nhược điểm đó thì không cần e ngại đối phương —— Aurora Snape.

Aurora Snape 14 tuổi

"Cha," Aurora tan học vừa về tới hầm liền tiến đến ngồi trên ghế cạnh Harry đang nói chuyện với Snape, ngọt ngào cười với Harry, "Ba."

"Tan học sao?" Harry nhíu mày, "Ta nhớ con còn Lịch sử Pháp thuật?"

"Còn nửa giờ, yên tâm, con tuyệt đối sẽ không đến trễ." Aurora không thèm để ý cười, từ theo trong túi rút ra một tấm da dê, "Buổi sáng hôm nay con nhận được một bức thư kỳ quái. Cha, con không hiểu rõ ý, không bằng cha giúp con nhìn một chút?"

Snape lúc này mới đặt lực chú ý ở trên người Aurora, Aurora thấy thế lập tức cười híp mắt nhét tấm da dê vào trong tay Snape, "Tốt lắm, cha, ba, con đi học nha." Cô nhảy dựng lên, không đợi Snape mở ra tấm da dê trong tay liền bay nhanh rời đi hầm.

Harry chớp mắt nhìn cửa phòng bị đóng sầm lại rồi rơi vào tấm da dê bị ngón tay thon dài của Snape mở ra.

"Aurora thân ái

Xin chào, anh là Gryffindor..."

Ba ngày sau, khi Aurora học xong đi theo Scorpius Malfoy ra ngoài tản bộ thấy một nam sinh Gryffindor đang đi theo Filch lao động phục vụ, phát hiện nam sinh vành mắt đen, thần sắc xám xịt. Nhưng mà nam sinh kia nhìn thấy Aurora đi tới thì lựa chọn dựa vào bên tường chạy đi.

"Cậu ta, sao lại thế này?" Scorpius nhíu mày nhìn thân ảnh trốn đi, "Gryffindor thật quỷ dị, chẳng lẽ bọn họ muốn quên dũng khí bọn họ vẫn kiêu ngạo hơn một nghìn năm qua sao?" Scorpius thản nhiên cười, "Có lẽ, trong ba ngày này điểm nhanh chóng giảm xuống triệt để hao mòn toàn bộ dũng khí của bọn họ?"

"Rất có thể." Aurora sáng lạn cười, "Dù sao, em sẽ không thích sư tử Gryffindor. Tuy rằng ba em và dì Hermione đều đến từ Gryffindor."

Slytherin là tuyệt đối là bao che khuyết điểm, thủ vệ lãnh thổ của mình, đặc biệt khi gặp phải vấn đề tình yêu của con gái mình—— Aurora Snape.

Aurora Snape 17 tuổi

"Ba, cha, con muốn tuyên bố một việc!" Aurora mới thổi xong nến sinh nhật trịnh trọng nhìn thân nhân và bạn tốt.

Harry theo bản năng nhíu mày liếc Snape rồi gật đầu, "Nói đi, hi vọng đây là kinh hỉ, mà không phải chỉ có kinh, không có hỉ."

"Con, đêm qua! Không! Chính xác mà nói, là rạng sáng 0 giờ, chính thức đáp ứng làm bạn gái của Scorpius! Anh ấy hiện tại là bạn trai của con!" Aurora nói xong đứng bên cạnh Scorpius, mười ngón giao nắm chặt.

Vượt qua một ngày sinh nhật vui vẻ, đợi đến thứ Hai đi học, Aurora giật mình phát hiện bạn trai của mình Scorpius ở trên mặt còn có bùa mê hoặc trên mặt.

Trước khi đi học, cô kéo Scorpius đến một phòng học không người, huy động đũa phép hủy bỏ bùa mê hoặc.

"Này..." Aurora kinh ngạc nhìn bạn trai của cô, "Những vết thương trên mặt anh là sao?"

"Chú Harry..." Scorpius khô cằn nói, lại thi triển chú ngữ mê hoặc che khuất những dấu vết trên mặt và những dấu vết trên người lộ ra bên ngoài, "Chú ấy hình như không yên tâm cứ như vậy giao con gái của mình cho một quý tộc đủ tiêu chuẩn..."

Nguyên lai thế giới này sự tồn tại kinh khủng nhất không phải là độc xà Slytherin mà là người khoác da sư tử Gryffindor, bản chất là độc xà—— Aurora Snape.

4

Lâm Đan đưa tin

Buổi chiều hơn 3h, ở trong một tòa nhà yên tĩnh, một thanh niên mang một hộp thức ăn nhanh đi vào thang máy. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ rồi thở phào nhẹ nhỏm, còn 5' nữa mới qua thời gian đưa miễn phí.

Lần trước anh chậm 1', kết quả bị cô gái đó khủng bố trách cứ, còn phải thay cô bé kia trả tiền đồ ăn.

"Độc giả thứ 10001! Đáng chết! Vì sao không phải là 10000!" Mới vừa đến cửa, thanh niên đã nghe đến tiếng rít gào truyền đến. Tay anh đang đặt ở chuông cửa run lên rồi mới đè xuống.

"Ai!" Cửa đột nhiên mở ra, một cô gái vốn rất xinh đẹp nhưng là hiện tại tóc nhiều dầu, tiền tuỵ nhưng hung ác xuất hiện.

"Cô, xin chào, tôi —— đưa đồ ăn!"

"Anh!" Lần thứ n thất bại sau, Lâm Đan táo bạo giơ tay lên nhưng cuối cùng thất vọng túm lấy hộp thức ăn nhanh, lấy ra tiền nhét vào tay người trước mặt, "Phanh!" một tiếng đóng cửa lại.

Người tuổi trẻ lúc này mới thở ra, còn chưa kịp rời đi thì đã nghe đến phía sau lại bộc phát ra một tiếng thét chói tai!

"Lão nương lại đến!"

Người tuổi trẻ chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.

Người này, cô bé này, cô ta chính là một kẻ điên! Anh run rẩy lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho bệnh viện tâm thần nổi tiếng nhất, chạy nhanh chen vào thang máy.

Mà vừa đóng cửa lại liền mang theo thức ăn nhanh trở lại trước máy tính, Lâm Đan căn bản không chú ý tới chuyện đó, cô thuần thục mở trang web, mở sách, nhìn cũng không thèm nhìn mà bắt đầu kích trang kế tiếp...

Như thế sau nửa giờ ——

"Oa! Rốt cục hiện ra bảng xuyên tới HP!" Lâm Đan lớn tiếng kêu, không chú ý tới hộp cơm đổ vào người. Cô kích động nhìn bảng, chỉ kịp điền tên mình thì tiếng đập cửa kịch liệt truyền tới, bối rối cô xác định khóa luôn.

"A ——!" Lâm Đan chỉ kịp thét chói tai một tiếng rồi tiêu thất trong căn phòng đã không khác chuồng lợn là bao. Mà vì thét chói tai của cô, người gõ cửa bên ngoài không còn tính nhẫn nại nữa mà phá mở cửa phòng, chỉ nhìn thấy hộp cơm rơi dưới đất, máy tính đang mở nhưng phòng không có một bóng người.

Người... Đâu... ?

—————— ta là đường phân cách đổi vị trí góc nhìn——————

Dạy cho tiểu sư tử Gryffindor hoạt bát hiếu động và Ravenclaw luôn ưa thích nghiên cứu hai tiết phòng chống nghệ thuật hắc ám, cho dù là thân thể tốt hơn nhiều phù thủy bình thường, Harry vẫn thấy mệt mỏi.

Bất quá anh vẫn như cũ cười ôn hòa gật đầu những học sinh nhiệt tình chào hỏi.

"Giáo sư Potter, hôm nay giáo sư nói về mũ đỏ còn một sỗ chỗ em không hiểu." Trên đường về hầm, Harry bị một học sinh Ravenclaw năm thứ ba cười sáng lạn ngăn lại.

Căn cứ trách nhiệm một giáo sư phải hoàn thành, Harry cùng cô gái này đến một chỗ vắng người bắt đầu giải thích những gì cô gái không rõ ràng.

Mỉm cười cất bước Ravenclaw kia, Harry lúc này mới mỏi mệt xoa khuôn mặt tươi cười đã sắp cứng ngắc tiếp tục về hầm. Buổi chiều anh và Snape đều không có lớp, hai người đã chuẩn bị tốt đi Hẻm Xéo, Hẻm Knockturn một chuyến.

Từ từ! Đây là mùi gì?! Harry đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu ngửi.

Đây, tuyệt đối không có khả năng! Hogwarts làm sao có thể xuất hiện thịt kho tàu, còn có mùi đậu hũ, mùi nước tương quen thuộc, tương ớt, nhất định chỉ là ảo giác mà thôi.

Harry hoài nghi đi đến nơi mùi truyền đến, chưa đi hai bước đã bị người gọi lại.

"Harry, em ở đây làm gì?" Snape nhíu mày nhìn Harry đi tới hướng khác, "Em bây giờ không phải nên về..."

Snape còn chưa nói xong đã bị một giọng nữ cao vút thét chói tai cắt đứt.

"A —— a —— a ——!"

Tiếng thét chói tai theo mùi thịt kho tàu, đậu hũ khiến Harry hoài niệm đánh về phía Harry phản ứng không kịp.

"Anh —— anh ——!" Lâm Đan lớn tiếng kêu lên lên nhào tới trên người Harry, "Em cuối cùng cũng tìm được anh!"

"Cô là..." Harry nhìn đống lộn xộn trước mặt mình, nhíu mày nhìn mái tóc mùi so với Snape vài ngày không gội đầu không kém nơi nào.

"Anh trai, anh không nhớ rõ em..." Lâm Đan lại lớn tiếng hét, bất quá lần này cô còn chưa hét xong đã bị một cánh tay mạnh mẽ xách ra khỏi người Harry.

"Cô là ai, cô không phải là học sinh Hogwarts!" Snape cảnh giác nhìn cô gái bị mình trôi nổi xách ở trong tay, "Cô không phải là người Anh, cô, rốt cuộc làm thế nào tiến vào Hogwarts."

"Ngài ngài ngài..." Lâm Đan vốn đang tức giận trừng mắt thấy rõ ràng Snape thì mắt mở càng lớn, "Ngài, có phải giáo sư Severus Snape không!?"

Snape nhíu mày còn chưa kịp nói gì thì Lâm Đan lại thét chói tai huy động hai tay ôm lấy Snape.

"Giáo sư, giáo sư, em rốt cục thấy được giáo sư! Em rốt cục thấy giáo sư! Hiện tại là năm nào, đã đến năm 1998 chưa! Ngài đường đường là một Độc Dược đại sư, sao có thể bị một con rắn..."

"Lâm Đan, câm miệng cho anh!" Harry rốt cục kịp phản ứng, nhận ra thân phận cô gái với những nét Đông Phương điển hình trước mắt này, anh lớn tiếng kêu lên, cả kinh mấy tiểu động vật đi qua lập tức tiêu thất bóng dáng.

Harry kéo Lâm Đan giống gấu koala ở trên người Snape xuống, không khách khí thả xuống đất, "Làm sao em tới được nơi này ?"

"Anh thật là anh trai?" Lâm Đan thất tha thất thểu đứng thẳng dậy, đôi mắt to chớp chớp nhìn Harry, bắt đầu chậm rãi quay chung quanh Harry vẻ mặt âm trầm, còn xoay quanh Snape ẩn nhẫn bị Harry bắt lấy đũa phép.

"Anh bây giờ là Harry Potter." Harry phụng phịu nói.

"Người đó thật là Severus Snape?" Dạo qua một vòng Lâm Đan giống như cho ra đáp án Harry thật là anh trai mình, sau đó cô mới hiếu kỳ tiến đến bên người Harry, giống trước kia rất nhiều lần dựa vào vai Harry, "Ca ca, người đó thật là giáo sư, bây giờ là năm nào? Cái tên mặt rắn chết rồi à? Còn có, Hermione cuối cùng có phải thật..."

"Câm miệng!" Harry lại mệnh lệnh, hung hăng trừng cô em gái đã lâu không gặp rồi quay đầu nhìn Snape, "Sinh vật này chính là người em từng nói, thân nhân duy nhất đời trước, đưa em đến đây, em gái của em, Lâm Đan."

"Tiểu Đan!" Harry quay đầu lại nhìn Lâm Đan vẻ mặt hưng phấn bất đắc dĩ giới thiệu, "Vị này chính là Severus Snape em luôn thích, bạn lữ 'của anh'!"

"Anh nói cái gì? !" Lâm Đan hét lớn, "Anh, anh vừa nói cái gì vậy!?"

"Anh trai của cô, Harry Potter, bây giờ là bạn lữ của ta, cô ——" Snape nguy hiểm nhướng mày, uy hiếp nhìn Lâm Đan, "Có ý kiến gì không?"

Lâm Đan ở dưới ánh mắt uy hiếp quen thuộc của Harry ngậm miệng thật chặt dùng sức lắc đầu.

"Coi như cô không thể nhận chuyện như vậy thì cũng đã muộn!" Snape đưa tay ôm Harry, "Chuyện này đã trở thành chuyện ngã ngũ. Coi như Harry tiếp tục yêu cô thì ta cũng tuyệt đối không cho phép Harry vì ý kiến của cô mà rời khỏi ta."

Harry bị Snape ôm thì sững sờ, cảm động và hạnh phúc vì những gì Snape nói, nghiêng đầu hôn hai má Snape, "Sev thân ái, em nghĩ anh hiểu lầm ý của em gái em. Lấy mức độ hiểu biết em gái, con bé hiện tại nhất định là đã hưng phấn muốn hét lên."

Harry nhìn Lâm Đan dùng sức gật đầu, trong mắt tản ra hào quang nóng bỏng, vô lực nói, "Đối với hai người chúng ta có thể yêu nhau, em tin tưởng con bé đồng ý vô điều kiện."

"Đúng vậy, em rất rất rất rất rất đồng ý ngài và anh trai em yêu nhau lấy nhau, giáo sư." Lâm Đan nhịn không được nói, sau đó mới nhìn Harry, "Anh, em có thể nói vậy chứ?"

"Chỉ cần em không thét chói tai, anh thấy chúng ta nên về hầm trước..." Harry nhìn trên người ba người đều lây dính thịt kho tàu cùng tương, còn có một chút tương ớt thì bất đắc dĩ nhíu mày nhưng trong mắt lóe lên vui mừng.

"Anh... Anh biết không? Sau khi anh mất tích em luôn tự trách, em... em... em chưa từng nghĩ... Thế nhưng bởi vì em nhất thời thích thú mà đã đánh mất... Sau lại trong mấy tháng, em liều mạng vào trang đó..."

Thật tốt... Chúng ta lại ở cùng nhau... Anh trai, anh trai yêu quý...

Thật tốt, em tới thấy được hai người yêu nhau, giáo sư yêu quý, anh trai yêu quý...

'Nhạc phụ đại nhân thân ái'

Một kì nghỉ hè, Aurora 5 tuổi ở hai người cha ra ngoài sẽ đi theo Sirius hiếu động triển khai một lần mạo hiểm trong nhà cô ở Thung lũng Godric.

"Chó, chó!" Aurora hưng phấn huy động cánh tay sau đó chỉ cánh cửa trước mặt bị cô bé trong lúc vô ý mở ra đi xuống phía dưới, "Mau tới nơi này!" Cô bé kêu rồi đi xuống.

Trong tầng hầm ngầm cũng không có quá nhiều thứ, Aurora đứng cạnh Sirius sợ hãi tò mò nhìn những thứ bên trong, thỉnh thoảng sờ một chút liếc một cái.

"Chân Nhồi Bông!" Một giong nói kinh hỉ đột nhiên vang lên, Sirius vốn cầm tay Aurora cứng đờ rồi mới thong thả quay đầu nhìn về phía thanh âm truyền đến.

Trong ánh sáng ôn hòa, Sirius thấy một bức họa, một bức họa hắn nghĩ đến sớm đã bị hủy diệt.

"Gạc Nai..." Sirius đi đến, Aurora tuy rằng muốn xem những thứ cô bé thấy hứng thú nhưng cô vẫn thành thành thật thật để Sirius dắt mình đi tới chỗ bức họa.

"Thực xin lỗi, nếu không là ý kiến của mình, cậu cùng Lily cũng sẽ không..." Sirius ngồi xổm xuống, đối diện với hai người trong bức họa, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khung.

"Nói như vậy mình và Lily, thật sự bị Voldemort giết chết sao? Nhiều năm như vậy không ai xuống, mình và Lily đã sớm đoán được kết cục. Chân Nhồi Bông, cậu cũng không cần tự trách." James mất mát mà Lily bên cạnh luôn trầm mặc nhìn Aurora đột nhiên mở miệng, "Harry đâu? Thằng bé, không..."

"Không sao, Harry rất hạnh phúc." Sirius vội vàng nói cho hai người đang lo lắng nhìn mình, "Harry bây giờ là giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám của Hogwarts..." Sirius nói tới đây thì đột nhiên ngừng lại, hắn chần chừ nhìn đôi vợ chồng kiêu ngạo vì thành tựu của Harry, đột nhiên không dám nói cho bọn họ biết một vài sự thật.

Hoặc là nói không phải không dám mà là muốn bọn họ tự chứng kiến?

"Hai người, là ông và bà của con sao?" Aurora mở miệng, "Là cha mẹ của ba?"

"Con bé là..." James và Lily đồng thời mở to mắt mà Lily thì lộ ra biểu tình vui mừng quả thế.

"Đây là con của Harry và bạn lữ." Sirius nói rồi nhanh chóng ôm lấy Aurora, ở góc James và Lily nhìn không thấy nhẹ nhàng nắm tay Aurora, "Con bé tên Aurora, có phải có vài phần giống James không?"

"Giống, bất quá mình vẫn cảm thấy một vài chỗ không giống mình và Lily nhưng nó cũng rất quen mắt. Mẹ Aurora là ai?" James tò mò nhìn Aurora.

"Cháu không..." Aurora vừa mới mở miệng đã bị Sirius âm thầm nắm chặt tay mà dừng lại.

"Này, đợi lát nữa bọn họ trở lại, chính cậu tự mình xem không là rất tốt sao?" Sirius cười hì hì đề nghị, "Mình vẫn cho rằng bức họa mình tự vẽ cho hai người đã bị hỏng, thật không ngờ cậu lại giấu bức họa ở một nơi bí mật như vậy."

"Bí mật gia tộc Potter, chuyên dùng để giấu những thứ quan trọng đối với chúng ta." James cười nói, khi Sirius dùng một bàn tay cầm lấy khung thì săn sóc đỡ Lily.

"Potter, đầu óc của em chẳng lẽ không thể bình thường một chút sao, loại này chỉ có những cô gái nhàm chán mới thích, Aurora sẽ không thích."

"Thân ái, con gái của chúng ta Aurora chính là một cô bé. Em thấy khi anh làm thí nghiệm thì không nên đem con gái mới năm tuổi mang vào, nơi đó đại bộ phận đều không thích hợp một cô bé năm tuổi xem..."

"Aurora không phải một cô bé bình thường, con bé là một..."

"Snape!" Trong phòng khách đột nhiên bùng nổ tiếng rít gào cắt đứt Snape nói, hắn và Harry đồng thời quay đầu thì vừa hay nhìn thấy bức họa được Sirius treo ở nơi bắt mắt nhất.

"Potter!" Snape cắn răng nói, ngữ khí hoàn toàn khác khi gọi Harry thân mật là Potter, "Ta đã nói một người tự đại tự kỷ lấy mình làm trung tâm như ngươi làm sao có thể không để lại một bức họa đâu!"

"Severus, đã lâu không gặp." Lily bị James kích động nhảy dựng lên ngăn trở cũng chầm chậm đứng lên, cô bình tĩnh nhìn Snape và Harry.

"Em..." Snape khí thế lập tức vì hổ thẹn mà đi xuống, theo bản năng nắm chặt tay người bên cạnh, "Lily... Lily Potter, tôi chưa từng nghĩ tới lại hại đến em..."

"Sirius đã nói, khi Harry sinh ra anh đã triệt để đứng bên chúng ta." Lily ôn nhu nói, ánh mắt từ trên mặt Snape dời đến trên người Harry. "Con chính là Harry, bộ dạng vài phần giống cha con, bất quá đôi mắt kia là của mẹ."

"Con là Harry." Harry nắm tay Snape, tiến lên sóng vai đứng cùng, "Con là Harry James Potter." Harry bình tĩnh nói, nhìn cha mẹ trên danh nghĩa của mình, không cho bọn họ cơ hội bỏ qua sự thật. "Mà Severus Snape là bạn lữ của con."

"Cái gì?!" James vốn đã im lặng nhìn vợ hiền con ngoan lại nhảy dựng lên, đầu đánh vào khung kính, thần sắc thống khổ —— không biết rốt cuộc là vì đụng phải đầu hay là biết Snape là bạn lữ của con trai mình —— kêu lên, "Harry, con nói cái gì? Bạn lữ của con là hắn ta! Điều đó không có khả năng, con đang gạt cha!"

James không chút khách khí chỉ vào Snape, "Bạn lữ của con không thể là Snivellus!"

"Cha, cha là cha của con, con hi vọng cha không cần dùng từ vũ nhục gọi bạn lữ của con, cha có thể giống mẹ gọi anh ấy là Severus hoặc là gọi Snape."

"Gọi Sni..." James lộ ra thần sắc ghê tởm bất quá vẫn là ở dưới ánh mắt càng lúc càng lạnh như băng của Harry nuốt xuống từ chưa hoàn toàn thốt ra, "Gọi là Snape, Severus..." James ở trước mặt mọi người rùng mình một cái, "Cha thật sự là không thể tưởng tượng, hơn nữa cũng không thể nhận."

"Mình cũng không thể tưởng tượng cậu thân mật gọi Snape là Severus, Gạc Nai." Sirius đứng bên cạnh thưởng thức đủ thần sắc James biến hóa mấy lần, hắn tựa vào ghế nghiêng chân hài hước nói, "Bất quá, bạn lự của Harry là Snape, đây là sự thật."

"Điều đó không có khả năng, không có khả năng..." James mặt xanh mét nhìn Harry và Snape mười ngón đan vào nhau, giống như không chịu được đả kích như vậy lắc đầu ngã ngồi xuống ghế, "Harry và Snape, bọn họ tuyệt đối không có khả năng lấy nhau."

"Về điểm không có khả năng, chẳng lẽ, ngươi không biết con của ngươi am hiểu nhất là sáng tạo chuyện không thể sao?" Snape vô tình kéo khóe môi, thái độ vui mừng trào phúng James.

"Một đứa con nít không thể nào đả bại Voldemort, một phù thủy vị thành niên không thể nào bị bắt đeo trên lưng hi vọng của thế giới pháp thuật, một phù thủy không đến mười sáu tuổi không thể nào triệt để giết chết Voldemort. Đương nhiên, một Potter cũng tuyệt đối không có khả năng yêu Snape."

"Mà, những chuyện đó đều đã xảy ra phải không?" Một lúc lâu sau Lily mới quay đầu nhìn Harry, ánh mắt đau lòng nhìn Harry, "Mẹ chưa bao giờ biết, một mình con nhận nhiều thứ như vậy... Sirius nói cho mẹ biết cuộc sống của con ở nhà Petunia, mẹ tin tưởng chị ấy là yêu mẹ. Nhưng là..."

Lily nói thành công khiến nọc độc của Snape hơi thu liễm, quay đầu nhìn Harry.

Harry nhẹ nhàng gật đầu, "Con đã quen những thứ đặt ở trên người con, ánh mắt đủ loại của mọi người." Dừng lại một chút, Harry thấp giọng lần đầu tiên gọi.

"Mẹ... đều đã qua. Hiện tại cuộc sống của con rất tốt, có người con yêu, còn có một cô con gái đáng yêu thông minh... Con hi vọng hai người có thể nhận Sev, anh ấy là bạn lữ tốt nhất." Harry cười quay đầu lại trước mặt mọi người, chính là trước mặt Lily và James như cũ không muốn nhận sự thật theo bản năng lắc đầu trong bức họa, nhẹ nhàng hôn đôi môi mỏng gợi cảm của Snape.

"Chúng con yêu nhau, yêu nhưng không mù quáng." Harry nhìn Snape cười, Snape cũng mỉm cười, "Chúng ta nhìn thấy nhau chân thật nhất."

"Không mù quáng?" James đột nhiên hừ lạnh một tiếng, "Ba không thể xác định, Snape thông qua con xem tới ai!"

"James Potter, ngươi có ý gì?" Lily véo James, nhìn thấy James nhe răng trợn mắt thì mới cười nhìn Harry và Snape.

"Tuy rằng mẹ không hiểu được nhưng là mẹ nhìn ra Harry yêu Severus rất sau nặng có phải hay không?" Lily lo lắng nhìn Harry, "Con năm nay bao nhiêu tuổi?"

Harry nhíu mày nhưng vẫn trả lời Lily.

"28 tuổi."

"28 tuổi, con đã lớn, không phải sao?" Lily cười nói, thần sắc càng ngày càng thả lỏng, cô nhẹ nhàng đẩy James, "Tốt lắm, James, chúng ta 16 tuổi quyết định yêu nhau, không phải cũng luôn luôn yêu nhau tới hiện tại sao."

"Chính là, kia không giống. Bạn lữ của Harry không riêng gì một nam nhân, vẫn là Snape, Snape a! Lily, em không phải không biết hắn..."

"James!" Lần này ngay cả Lily vẫn luôn duy trì mỉm cười cũng tức giận nghiêm mặt, "Em đã nói rồi, kia đều là quá khứ. Có một số việc chúng ta không cần phải ... Ở trước mặt Harry, chỉ cần con hạnh phúc là tốt rồi. Nếu anh nhìn Severus không mang theo thành kiến, em nghĩ anh hẳn là nhìn ra bọn họ yêu nhau nhiều thế nào, giống như chúng ta năm đó. Không phải trước khi Harry về Sirius đã nói cho chúng ta biết Harry có một gia đình hạnh phúc sao?"

"Chính là, anh thấy được đây chẳng qua là dời chuyện..."

"Nếu hai người đàm luận chuyện Sev từng thích qua, thậm chí yêu mẹ thì con nghĩ hai người có thể dừng lại." Harry nói cười hai người.

Bất kể là Lily xác định một vài chuyện rồi ủng hộ vẫn là James kiên trì phản đối cũng làm cho cậu cảm nhận được ấm áp đến từ gia đình.

"Con biết toàn bộ quá khứ của Sev." Harry kiên định nói, "Con nói rồi, chúng con yêu nhau, không mù quáng."

Cả căn phòng yên tĩnh, Lily và James biến mất trong khung ảnh.

"Nói rất tốt, Potter." Snape trầm mặc nhìn khung ảnh một lát rồi ôm Harry ngồi xuống.

Đến khi bọn họ ăn bữa tối được một nửa, thân ảnh James và Lily một lần nữa về tới khung ảnh. Aurora là người phát hiện bọn họ trở về.

"Ông, bà!" Cô bé cười híp mắt huy động tay.

"Ân, khụ khụ!" James xấu hổ ho khan hai tiếng, ánh mắt mất tự nhiên nhìn xung quanh, "Cha phát hiện, Harry con còn không gọi cha mà cái người vốn là bạn lữ của con, hình như cũng chưa gọi cha là cha." James nói xong thì ngẩng đầu giống như không thèm nhìn mọi người.

Harry cười vì hành vi trẻ con của James, "Cha, hoan nghênh về nhà."

Harry nói xong nhẹ nhàng đụng tay Snape.

Snape cứng ngắc rồi tập quán kéo khóe môi. Hắn dưới ánh mắt của mọi người có hưng phấn, có khẩn trương, có lo lắng thong thả mở miệng.

"Xin chào, 'Nhạc phụ đại nhân thân ái'."

Ta là Tom Riddle

[Ta tên là Tom Riddle.] Tom Riddle ngồi trên bàn cầm bút lông chim nhẹ nhàng viết lên một quyển nhật kí vừa mới nhận được không lâu, trên mặt chậm rãi hiện lên thần sắc hoài niệm.

[ Voldemort, ngươi buông.] Linh hồn nam hài ở cùng ta gọi ta như vậy, lúc ấy ta kéo linh hồn cậu bé sắp bị biến mất do ma lực Voldemort nổ mạnh tiến vào nhật kí.

"Voldemort, ngươi buông ra! Kia là anh trai tôi, tôi không thể không quan tâm anh ấy!" Linh hồn bé trai lớn tiếng rít gào, ta chỉ lạnh lùng nhìn không nói gì nhưng cũng không để cậu bé rời đi nhật kí.

Ngay cả chính ta cũng không biết vì sao ta lại cứu cậu bé đó, có lẽ, là vì ràng buộc trên linh hồn, có lẽ, chỉ là muốn hoàn thành hứa hẹn với "Harry Potter".

Chính là, nam hài trước mặt cũng tên là Harry Potter.

Ta cùng cậu bé sống lại, sau đó cậu bé đó nói cho ta biết mình không còn là Harry Potter.

"Tôi tên là James Evans." Cậu bé đó nhìn ta nói, trong ánh mắt sáng ngời chớp động quang mang nào đó ta không rõ, "Ta chưa bao giờ là 'Ngôi sao cứu thế', cũng không muốn mọi người sùng kính hoặc là có cái gì đó nhìn mình." Cậu bé dừng lại một chút, "Tôi nghĩ người dã tâm bành trướng muốn thống trị cả giới phù thủy căn bản sẽ không hiểu tâm tình của tôi, Voldemort."

"Ta, không phải Voldemort." Ta lần đầu tiên nói như vậy, nhưng trong lòng dâng lên thoải mái mình chưa từng nhận thức.

Ta cùng cậu bé cùng bị nhét vào Đường Bàn Xoay, hai nam hài bên ngoài là mười tuổi, trong đó một ở trong quyển nhật kí phong bế vượt qua hơn 50 năm buồn chán, trong đó một người ở trong linh hồn Harry Potter tu bổ linh hồn của mình. Hai người, đối với tình cảnh bên ngoài cũng không hiểu biết rõ.

Chính là, bản chất cũng không cải biến được.

Cậu bé đó, là linh hồn tinh khiết nhất trên thế giới, không muốn chân chính thương tổn bất cứ ai —— thậm chí chính là người thương tổn mình. Ta có thể cảm thụ được hận ý bị đè nén trong lòng cậu bé với mình. Bất quá, hai người chúng ta vẫn cùng sinh hoạt trong một ngôi nhà.

Thẳng đến ngày đó, khi cậu bé đi ra ngoài mua thực phẩm nhưng rất lâu chưa về mà ta không kiên nhẫn muốn đi tìm, lại ở trong ngõ nhỏ âm u chứng kiến cậu bé bị một tên cường tráng bắt lấy, quần áo cậu bé đó đã hỗn độn bị xé rách, một mặt ta áp lực trong lòng lại bùng nổ.

Ta không động thủ cũng có thể khiến người đối ta không tốt không hay ho. Xảo diệu khống chế ma lực của mình, cái tên kia bị ta dùng ma lực trực tiếp vứt lên tường, trên tường nơi nơi đều là màu máu đỏ tươi.

Ta nghĩ ta khi đó hẳn là lộ ra tươi cười tàn khốc. Bằng không, James Evans tuyệt đối sẽ không ánh mắt phức tạp đó nhìn ta.

Ngươi quả nhiên vẫn là Voldemort, hưởng thụ giết người, tra tấn mà vui Voldemort.

Điều đó là ta đọc ra từ trong ánh mắt đó.

Cậu bé bắt đầu đông cứng gọi họ ta, thậm chí buổi tối nghỉ ngơi cũng cố ý tránh ta. Ta trào phúng mình dưới đáy lòng, vô luận mày làm gì, mày cũng không thể ma diệt một mày khác—— những gì Voldemort làm.

Hơn nữa, ngươi cũng chưa bao giờ là một người có linh hồn trong veo giống James Evans. Trong linh hồn của ngươi có nhiều cảm xúc hắc ám phản đối.

Có lẽ, khi nói chuyện với Harry Potter sau, cậu bé sẽ càng lúc càng xa mình đi?

Ta cho tới bây giờ cũng không biết Harry Potter độc xà khoác da sư tử rốt cuộc tại buổi tối đó nói gì với James Evans, nhưng sáng ngày thứ hai, cậu bé đột nhiên lại gọi ta là Tom.

Một khắc này, trong lòng ta đột nhiên cảm động, ấm áp.

Chẳng lẽ, đây là thứ gọi là yêu? Chính là, đây rốt cuộc là tình thân vẫn là tình bạn, hay là —— tình yêu?

Nghi thức phân viện, ta giật mình nhìn cậu bé ngồi ở bàn Slytherin, mà ta, lựa chọn Ravenclaw. Nhật kí vắng vẻ hơn 50 năm, sống lại đã hơn một năm cho ta suy nghĩ rất nhiều.

Ta, không muốn lại đi lên đường cũ của Voldemort.

Giống như Dumbledore Lão Hồ Ly nói, có lẽ, ta hiểu được cái gì là "Yêu".

Mặc kệ này cái gọi là "Yêu" rốt cuộc là tình thân, tình bạn, hay là tình yêu.

...

Từ một góc độ khác nhìn Hogwarts rất thú vị. Ta nhìn cậu bé trở thành Tầm thủ Slytherin, nhìn cậu bé lấy được Cúp Quidditch cho Slytherin... Nhìn cậu bé thích nữ sinh khác, nhìn cậu bé làm nữ sinh khẩn trương, thậm chí là giễu cợt cậu... Nhìn thấy cậu ở năm thứ tư biết nữ sinh mình thích có bạn trai, mà ở quán bar uống bia bơ, thậm chí bị hàm lượng cồn không vượt qua 10% làm say, sau đó lảo đảo chạy đến Chòi Hét không có bóng người đau khổ rơi lệ.

Ghé vào trước ngực ta khóc...

Ta có thể cảm thụ được áo chùng của mình bị nước mắt làm ướt, cũng có thể cảm nhận được nội tâm cậu bé thống khổ, này không chẳng qua là bởi vì giữa chúng ta như cũ tồn tại liên hệ linh hồn bạc nhược —— đơn giản Bế quan bí thuật cũng đủ để chặt đứt liên hệ này —— càng là bởi vì, ta đã ở bốn năm sống lại thật sâu yêu cậu bé.

Không có bất kỳ lý do mà yêu.

"Coi như Sev khó chịu, hận thù, nói ác độc, hơn nữa vừa nghiên cứu Độc Dược là quên hết thảy, ta vẫn yêu Sev. Yêu một người không cần lý do. Đó là cảm giác đến từ đáy lòng, không có lý do nhưng cũng không mù quáng."

Nhẹ nhàng ôm James Evans khóc vào trong lòng, trong đầu ta đột nhiên nghĩ đến Harry Potter nói với bức họa cha của bọn họ.

Được rồi, coi như nam hài trong lòng này, xúc động, lỗ mãng, dễ dàng dễ tin người khác, có đôi khi đối một vài chuyện khờ dại làm cho người ta phát điên, quan tâm người khác còn nhiều hơn quan tâm mình, đem hạnh phúc mọi người bên cạnh xem là trách nhiệm của mình, lại đem ta trở thành bạn tốt, thích nữ sinh mà không phải đồng tính ——điều đó có thể làm cho ta cả đời đều không có hi vọng được đến cậu bé yêu —— cho dù là đem toàn bộ khuyết điểm của cậu bé nghĩ trong đầu nhiều lần nhưng mà, ta vẫn yêu James... ]

"Tom, nhanh lên, tất cả mọi người đang đợi anh a." Cửa đột nhiên bị mở ra, James Evans một đầu lộn xộn ngó vào, "Hôm nay chính là sinh nhật con Sirius và Remus trưởng thành, đi trễ không tốt. Em nghe nói tối hôm nay có hoạt động..."

"James, em đã muốn 28 tuổi mà không phải 18 tuổi..." Tom dừng bút quay đầu lại nhìn James Evans đang chờ mong nhìn mình, cuối cùng chỉ có thể dưới ánh mắt kiên trì của James bất đắc dĩ lắc đầu, "Đương nhiên, nếu em nguyện ý, em vẫn có thể tham gia những chuyện lặt vặt kia. Đến phòng khách chờ ta chút, ta lập tức tới."

"Được rồi." James cười rồi đóng cửa phòng lại, viết nhật kí sao? Hoàn hảo, Harry đã nói cho mình biết biện pháp mở nó.

[ ta chưa từng nghĩ đến ta sẽ lâm vào sinh hoạt bình thường và bận rộn này. Chính là, như vậy tựa hồ cũng cũng không có gì không tốt, không phải sao?
Bọn họ đều tính là người nhà của ta...

Dù sao, ta là Tom Riddle, cho tới bây giờ cũng không phải Voldemort. ]

Vội vàng viết câu cuối cùng, Tom buông bút, khép nhật kí, trong nháy mắt quyển nhật kí biến mất trong tay, Tom đặt nhật kí hàng cuối cùng trên giá sách rồi đi xuống phòng khách, trao đổi một nụ hôn nhiệt tình mà ngọt ngào với bạn lữ đang lo lắng đợi mình sau đó hai người vội vàng đi đến nhà Sirius bên cạnh mà mọi người sớm đã náo nhiệt tụ tập.

Trong căn nhà náo nhiệt, Harry, Severus và Aurora đáng yêu của bọn họ, Draco, Hermione và con bọn họ Scorpius, Ron, Lavender và đôi song sinh của bọn họ, Sirius và Remus và con của họ.

Những người này là người thân, bạn bè của ta...

Tom cười sáng lạn, cầm tay bạn lữ mang đến cho mình nhân sinh mới đi nhanh tới chỗ mọi người đứng.

Có lẽ, ta thật chưa nói qua, nhưng là, ta cảm kích, ta không phải Voldemort.

Ta là Tom Riddle, cho nên ta có được nhân sinh tốt đẹp như vậy...

Thế giới tốt đẹp trong mắt con mèo Bà Norris

Ai là hiểu rõ Hogwarts nhất? Không phải Dumbledore, không phải tổ bốn người chế tạo ra Bản đồ của đạo tặc, không phải đôi song sinh nghịch ngợm nhà Weasley, không phải người được gọi là "Ngôi sao cứu thế" Harry Potter, thậm chí không phải chủ nhân của ta —— quản lý của Hogwarts Filch.

Hiểu rõ nhất Hogwarts là ta mới đúng. Đúng vậy, chính là ta —— người được toàn bộ học sinh gọi là bà Norris.

Mỗi đêm ta đều một mình cùng một người xuyên qua hành lang hắc ám nhìn những chuyện lặt vặt của những tiểu động vật chơi bịt mắt bắt dê với chủ nhân của ta và giáo sư ở trường học. Đương nhiên căn cứ vào trách nhiệm của một sủng vật, ta sẽ ở phần lớn giúp chủ nhân của mình bắt những học sinh nửa đêm không ở phòng ngủ.

Đêm nay, ta theo thường lệ tới thư viện tuần tra. Sau đó mẫn tuệ nghe được bên trong truyền đến tiếng khác thường.

"Yên tâm..." Giọng nói này mang theo thở gấp, ta bị hấp dẫn thật cẩn thận quẹo vào thư viện không đóng kín cửa, "Giờ này... Filch chắc là sẽ không đến thư viện..."

Ta xác định, ta nghe được tiếng rên rỉ nào đó ở chỗ sâu nhất của thư viện, hơn nữa nghe được tên chủ nhân, chuyện này lại càng làm ta đi nhẹ vào thư viện.

Là Harry Potter, còn có bạn lữ của cậu ta, Snape! Ta thật cẩn thận đứng ở trong chỗ tối, ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ trên mái nhà...thấy rõ ràng những bí mật trong góc này.

Harry đè Snape xuống bàn, hôn Snape, tay chui vào trường bào của Snape.

Trường bào của Snape bị kéo ra, sau đó là áo sơmi, làn da của anh ta tái nhợt dưới ánh trăng, mà Harry thì nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực phập phồng kịch liệt, vuốt ve ở nơi nhan sắc không giống những chỗ khác, hai chỗ đỏ thẫm đó...

Snape thở càng thêm dồn dập, anh ta ôm Harry, tay chậm rãi đi xuống, cuối cùng dừng ở mông Harry, vuốt ve một cách mờ ám.

"Sev..." Harry rốt cục tách ra đôi môi đang dính vào nhau thấp giọng thở gấp sau đó lại mải miết ghé vào ngực Snape, đầu lưỡi chậm rãi liếm mút, trêu đùa Snape, ở trên lồng ngực Snape lưu lại chất lỏng sáng trong.

Snape phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, tiếng rên rỉ hình như là một loại tín hiệu, Harry bắt lất tay Snape đặt ở trên mông mình, kéo cánh tay kia đặt tại hai bên cạnh bàn. Harry cúi người cho Snape một cái hôn thật sâu, sau đó cánh tay giống như rắn chui vào trong quần áo Snape.

Chẳng qua trong nháy mắt, áo Snape đã bị Harry cởi ra, làn da tái nhợt đến mức gần như trong suốt mang theo những giọt mồ hôi lấm tấm nổi bật dưới trường bào màu đen giống như cấm dục trải trên mặt bàn, mà thứ ở trên người Snape chậm rãi xẹt qua, kích thích phản ứng mẫn cảm là đôi tay và cái lưỡi giảo hoạt của Harry.

"Potter..." Snape thấp giọng gọi Harry, hai tay bám vào bàn, nâng mông lên, mà Harry lập tức bắt lấy cơ hội này, hai tay run nhè nhẹ mở ra dây lưng trên quần Snape, dùng sức kéo xuống...

Thứ cao chót vót của Snape đột nhiên lộ ra trong không khí có chút lạnh, Harry khẩn trương nuốt từng ngụm nước bọt rồi một bàn tay chậm rãi vuốt ve phân thân đứng thẳng trên không trung, cao thấp trượt.

Vừa trêu đùa Snape, tay kia của Harry sờ soạng tới túi của mình, lấy ra một bình gì đó, mở ra, sau đó làm cho chất lỏng trong suốt dính đầy ngón tay mình...

"Ngô..." Snape cắn môi dưới rên rỉ, anh ta hẳn là không muốn trong đêm khuya bừng tỉnh bất cứ người nào hoặc là vật nào, đầu anh ta ngửa ra sau, tay vì cảm nhận ngón tay Harry xâm nhập vào thân thể mà nắm thật chặt cạnh bàn.

Đối với Snape quần áo đã rơi vào mặt bàn hoặc là mặt đất mà nói, Harry đang dùng ngón tay mở thân thể Snape quần áo xem như chỉnh tề, ngón tay được bôi lên chất bôi trơn nương theo tiếng thở của Snape khi thì dồn dập khi thì trầm thấp, tiến tiến xuất xuất trong cơ thể Snape, hơn nữa ngón tay cũng chầm chậm từ một ngón biến thành ba.

"Potter..." Snape cả người đã đỏ ửng cắn răng gầm nhẹ, Harry ngẩng đầu nhìn Snape nửa người trên nằm ở trên bàn, lại cúi người hôn Snape, rút tay của mình ra, sẽ nhanh mở khóa quần...

"Em cần sự phối hợp của anh, giáo sư..." Harry thấp giọng nói ở bên tai Snape, sau đó chân Snape rắn chắc có sức bật phối hợp nâng lên kẹp vào hông Harry.

Harry làm cho phân thân sớm đã đứng thẳng trướng đau của mình để vào huyệt khẩu của Snape, thắt lưng dùng sức hướng tới phía trước xỏ xuyên qua Snape, hai người đồng thời phát ra tiếng rên rỉ, tạm dừng một lúc rồi chậm chuyển nhanh trừu sáp.

Harry dùng sức đâm chọc vào Snape, tay vuốt ve ngực Snape, bụng, cuối cùng nhẹ nhàng cầm thứ đứng thẳng của Snape, nương theo tiết tấu tiến lên, mang theo chất bôi trơn cao thấp trượt...

Khi ngón tay Harry lại một lần xẹt qua đỉnh phân thân Snape, Snape đột nhiên co người, thở hào hển tới bắn ra, áo choàng màu đen trên người Harry trong nháy mắt bị phun lên một ít chất lỏng màu trắng ngà...

Harry lập tức liên tiếp tiến lên, trong nháy mắt run rẩy rồi ngã vào lòng Snape.

"Nếu anh lại nói chuyện với cô gái, gọi là gì nhỉ, a Carmen..." Harry ghé vào ngực Snape uy hiếp nói, tư thế cũng không thoải mái bất quá cái này cũng không ảnh hưởng cậu và Snape đối thoại.

"Nguyên lai, đây là nguyên nhân đêm hôm nay chúng ta ở đây." Giọng Snape còn khàn khàn khi tình cảm mãnh liệt đã lui, anh ta ôm Harry ngồi dậy, "Đơn giản là hôm nay ta nói vài câu với cô gái đó."

"Anh bình thường đối người khác không giống như đối với cô ta..." Harry nói xong nhẹ nhàng cắn vành tai Snape, vừa lúc đó, cửa thư viện vang lên một tiếng "Chi nha". Hai người ngồi ở trên bàn đồng thời lặng đi rồi bọn họ huy động đũa phép, xử lý dấu vết ở hiện trường, mặc quần áo.

Ngay khi tiếng bước chân càng lúc càng gần, hai người bọn họ thu thập xong hết thảy, phủ lên áo choàng tàng hình biến mất.

Bằng khứu giác bén nhạy, ta cảm nhận được bọn họ đã đi, lúc này mới thật cẩn thận đi tới dưới bàn dùng miệng kéo một thứ bọn họ vội vàng quên ở hiện trường, tránh đi chủ nhân tiến đến tuần tra, thật cẩn thận đi ra thư viện tràn ngập mùi làm cho ta phun máu mũi...

Thật không ngờ giáo sư Snape từ trước đến nay cường thế lại ở dưới. Ngày mai ta nhất định phải nói phát hiện mới cho toàn bộ động vật Hogwarts, có quần lót của Giáo sư Snape lây dính máu mũi của ta làm chứng!!! (Hủ miêu =))))

Kỳ ngộ của Stewart

Stewart Suz là một cô gái hoạt bát đáng yêu vừa mới tốt nghiệp được người thân giới thiệu đi vào hàng ngũ bảo hiểm, bất quá hôm nay công việc của cô lại không quá thuận lợi.

Đây là một nơi có nhân số rất ít được gọi là Thung lũng Godric, Stewart phấn đấu ở mấy nhà trước không có kết quả đi gần 20' mới lại thấy được một căn nhà bề ngoài thoạt nhìn có chút kỳ quái.

Chính là nếu quả thật muốn cô nói ngôi nhà này có nơi nào kỳ quái thì cô cũng không nói được gì. Hơi nhún vai, Stewart hít một hơi thật sâu, sửa sang lại tóc, lại dâng trào ý chí chiến đấu đi tới ngôi nhà kia.

Cửa gỗ, không có chuông. Cô nghiên cứu cánh cửa cẩn thận một chút, tò mò nhìn biển nhà hai dòng họ Potter và Snape, cuối cùng giơ tay gõ cửa.

"Bang bang."

Cửa mở, một nam nhân âm trầm, thoạt nhìn nhiều nhất là 50 tuổi tóc đen nhìn cũng không nhìn lạnh giọng trào phúng, "Khi nào thì Gryffindor cũng học xong lễ phép..."

Lời nói của đối phương tuy rằng không khách khí nhưng là giọng nói trầm thấp từ tính vẫn làm cho Stewart không tức giận nổi.

"Cô, là ai?" Người đàn ông tóc đen cúi đầu đánh giá Stewart, mái tóc dài hơi chứa nhiều dầu đung đưa, dừng ở hai bên má tái nhợt mà gầy yếu.

"Ngài khỏe chứ ngài Potter." Stewart chần chừ một chút rồi lựa chọn dòng họ thứ nhất trên biển nhà rồi hai tay nhanh chóng đưa lên danh thiếp, "Tôi tên là Stewart Suz, là một viên chức của công ty bảo hiểm XX, công ty của chúng tôi gần nhất có thêm một loại bảo hiểm hôn nhân, ngài có lẽ có thể hiểu, khi ngài..."

"Tôi không phải Potter, cô Suz." Snape mở đôi môi mỏng, lạnh như băng nói, "Cô có thể gọi tôi là Snape." Snape nói xong cầm lấy danh thiếp, đại khái nhìn lướt qua rồi tao nhã nhướng mày, "Cô vừa nói, bảo hiểm hôn nhân?"

"Ngài Snape có hứng thú?" Stewart Suz hai mắt sáng ngời, không có chút uể oải khi thái độ đối phương lạnh như băng, "Nếu như có thể, tôi có thể vào nhà nói một chút về loại bảo hiểm không? Dù sao đứng ở cửa nói chuyện, tựa hồ không..."

Snape ngẩng đầu nhìn người đi đường hiếu kì, hơi nghiêng người, giả cười, "Mời vào."

"Sev, là Sirius đến sao?" Vừa vào cửa, Stewart Suz nghe thấy một giọng nói sáng sủa ôn hòa, cô nhìn hướng thanh âm truyền đến, vừa lúc nhìn vào một đôi mắt xanh biếc giống như hồ nước.

"Xin chào ngài Snape, tôi là..."

"Tôi không phải Snape, tôi là Harry Potter, cô có thể gọi tôi là Harry hoặc Potter." Harry khẽ mỉm cười đi tới, cười ôn hòa mời Stewart Suz ngồi xuống.

"Muggle?"

Stewart nghe thấy Harry ngồi đối diện mình thấp giọng hỏi Snape, bất quá cô cũng không xác định mình có nghe lầm không.

"Harry, chú tới uống nước ô mai con chuẩn bị!" Cửa "Phanh" một tiếng bị dùng sức đẩy ra, đánh tới trên tường lại bắn ngược trở về. Stewart Suz hoảng sợ, cô lập tức nhảy dựng lên.

"Vị này là..." Vào cửa là một người đàn ông anh tuấn ôm một nam nhân trung niên tóc đã chớm bạc cười ôn nhu chần chừ nhìn Stewart Suz, lại trải qua một lần giới thiệu, bọn họ lại ngồi xuống.

"Này, tôi giới thiệu một chút nội dung bảo hiểm hôn nhân." Stewart Suz khẩn trương, bắt đầu cảm thấy không khí trong phòng quả thật không giống với gia đình bình thường.

"Bảo hiểm hôn nhân?" Người đàn ông không chút khách khí đẩy cửa ra tên là Sirius ngạc nhiên kêu lên, "Tôi biết bảo hiểm, bảo hiểm hôn nhân có phải là bảo hiểm trên phương diện hôn nhân đúng không?" Anh ta cứ thế nói, không đợi đáp án đã quay đầu nhìn về người đàn ông tên là Lupin luôn cười ôn hòa, "Remus, anh thấy chúng ta co nên mua cho cháu gái Lala một phần bảo hiểm như vậy không?"

Cháu của hai nam nhân?! Stewart Suz mở to mắt, mà lúc này Snape trầm mặc cũng mở miệng.

"Ta thấy cần phải mua cho cháu gái của chúng ta Fnartino một phần bảo hiểm như vậy."

"Cái cá tính của con bé, em cũng hiểu là cần có. Sev, mùa hè này bọn chúng một mực tuyên truyền chỗ tốt của chủ nghĩa độc thân." Harry nhẹ nhàng gật đầu, bốn người ở đây lại hoa lệ không để mắt đến Stewart Suz.

"Em không phải là bị con bé nói động, muốn khôi phục độc thân chứ Potter?" Snape đột nhiên nheo mắt, nguy hiểm nói.

"Đương nhiên sẽ không, em rất thỏa mãn cuộc sống bây giờ. Bất quá em cảm thấy đôi song sinh nhà Malfoy này cũng có thể mua một phần bảo hiểm như vậy. Em không xác định ý tưởng về chủ nghĩa độc thân của Fnartino có phải chịu ảnh hưởng của bọn chúng hay không."

"Ta đã sớm đã cảnh cáo Aurora nhìn hai Malfoy kia." Snape âm trầm nói.

"Ách..." Stewart khẩn trương nuốt nước miếng, cô cuối cùng hiểu rõ vì sao lại thấy không khí nơi này có chút kỳ quái, gia đình chỉ có nam chủ nhân, không có nữ chủ nhân! (=))))) muộn màng quá)

Theo bản năng, cô lấy một ly màu sắc rực rỡ trên mặt bàn gần mình nhất, một hơi uống hết rồi mới mở miệng, "Về bảo hiểm kết hôn, công ty của chúng tôi tổng cộng có ba loại..." Cô nói xong thì lấy ra một xấp tài liệu thật dày, "Cơ bản nhất chính là..."

Stewart đang chuẩn bị bắt đầu chuyên nghiệp giảng giải thì lại có tiếng gõ cửa. Hơn nữa bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.

Sirius gần cửa nhất lập tức nhảy dựng lên, cửa vừa mở ra, một đám người lập tức chen chúc vào.

Nháy mắt, phòng khách vốn rộng rãi có chút chật chội chen chúc khiến Stewart cảm thấy kỳ quái là trong phòng khách vốn không có ghế thừa bên cạnh nhưng mỗi người đều có chỗ ngồi thích hợp.

"Chị gái này là ai vậy?" Một cô gái tóc đỏ đại khái 14 15 tuổi tò mò nhìn Stewart.

Stewart hít một hơi thật sâu, lại mỉm cười nhìn những người kì quái kia.

Trải qua hơn mười phút giới thiệu, Stewart mới nhận diện được hết mọi người. Người tóc đen rất giống Harry chính là James Evans, mà người tóc đen bên cạnh mang theo hơi thở quý tộc chính là Tom Riddle, ngồi cạnh bọn họ là một chàng trai anh tuấn mới tầm 20 tuổi tên là Jerry Riddle.

Còn có Aurora Snape và chồng ngài Malfoy cùng với đôi song sinh của bọn họ—— hai người này nhìn như là một đôi vợ chồng bình thường nhất.

Tiếp theo là nhà em trai Aurora, Stewart thấy Fnartino Snape lúc trước Harry và Snape nhắc tới...

Còn có thành viên nhà Black...

Stewart miễn cưỡng cười với bọn họ, phát hiện vợ chồng Malfoy lúc trước cô cho rằng bình thường nhất lại mặc một loại trường bào rất kỳ quái có một vài đồ án, mà vợ chồng ở bức họa trong phòng khách cô luôn bỏ qua hình như vừa nhúc nhích, tươi cười hình như rạng rỡ hơn một chút...

Mình, nhất định là hoa mắt! Đúng đúng! Trời quá nóng, mình nhất định là bị cảm nắng , bằng không sao bắt đầu cảm thấy Harry và ngài Snape là người một nhà, Sirius và Remus là người yêu... Mà Aurora Snape là con gái của Harry và ngài Snape...

Coi như bọn họ đều là đồng tính luyến ái, xã hội này cũng tuyệt đối không có phát triển đến mức nam có thể kết hôn với nam đi?

"Cái kia, các vị, tôi thấy hình như hôm nay có tụ họp, tôi sẽ không quấy rầy ..." Stewart miễn cường cười nói, chân như nhũn ra cố gắng đứng lên, "Những tài liệu này tôi để lại, các vị nhìn có hứng thú thì có thể gọi điện thoại cho tôi."

Stewart nói xong đi ra cửa, lập tức có mấy người đứng dậy đưa cô đến cửa. Cô giống như trốn chạy nhanh về đầu thung lũng, mơ hồ còn nghe được tiếng thảo luận náo nhiệt từ bên trong cánh cửa chưa đóng lại.

"Kia là một Muggle..."

"Cái gì là bảo hiểm? Tôi thấy cái này giống rất hữu dụng, có lẽ hẳn là thông qua Bộ Pháp Thuật triển khai ở giới phù thủy..."

"Ông nội Harry, cái cốc nước này là ai uống? Cháu ở bên trong thả sản phẩm mới nhất của cửa hàng Weasley..."

Mình nhất định là nằm mơ, đúng vậy! Mình mộng du, tuyệt đối là đang mộng du....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro