Phiên ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9

"Aurora Snape, nếu trong một phút con không đi ra phòng tắm, như vậy lịch trình ngày hôm nay hủy bỏ." Snape thần sắc lạnh như băng đứng ở cửa phòng tắm thúc giục giả cười, "Ta sẽ thực cảm kích con phối hợp ta, để cho ta có thể lấy cớ lẳng lặng ở trong phòng thí nghiệm độc dược."

"Không cần!" Một cô gái tóc đen mắt đen chạy nhanh ra, ôm lấy chân Snape, "Cha, con đã ra rồi." Cô gái ngửa mặt cười sáng lạn với Snape sắc mặt biến thành màu đen, nhìn những đường nét dịu dàng trên mặt cô gái đặc biệt tương tự người nào đó, thần sắc Snape không khỏi dịu xuống.

"Con xác định con đã chuẩn bị xong?" Snape khẽ động khóe môi, "Nếu chuẩn bị tốt, chúng ta xuất phát, Aurora."

"Chính là, ba đâu hả cha?" Aurora nắm chặt ống quần Snape, "Ba không phải nói cùng đi với chúng ta sao? Con đã rất lâu đều không nhìn thấy ba, mỗi ngày đều đi sớm về trễ..."

"Harry nhận được Bộ Pháp Thuật thông tri, có chuyện khẩn cấp, đi rồi." Giọng nói trầm thấp mang theo một tia trào phúng, "Giống như mất đi 'Kẻ Được Chọn', Bộ Pháp Thuật không thể bình thường vận chuyển."

"Không, cha." Cô gái chậm rãi buông tay, kéo tay Snape, lộ ra một cái giả cười giống cha mình như đúc trào phúng, "Phải nói, đám quan chức Bộ Pháp Thuật đầu dung lượng không khác cự quái là bao, không có ba giống như uống phải dung dịch hỗn loạn, không nhìn được cả hướng."

"Tốt lắm, không cần oán hận, ba con nói sẽ đúng lúc gặp chúng ta ở khu vui chơi." Snape có chút không được tự nhiên kéo áo T-shirt trên người một chút, "Chúng ta đi thôi."

Gloria là một cô gái rất bình thường, giống những cô gái mới 20 khác, cô nhiệt tình vui tươi, cười nói với bạn. Tốt nghiệp đại học sau, cô cự tuyệt cha mẹ an bài, nhận lời mời đến một khu vui chơi làm người bán vé.

Hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, rất sớm cô đã rời giường, biết hôm nay nhất định là một ngày rất bận rộn, coi như chỉ là ca nửa ngày.

Thuần thục thay quần áo, Gloria cười sáng lạn, chuẩn bị nghênh đón vị khách thứ nhất.

"Ngài khỏe chứ?" Gloria cười sáng lạn với nam tử trước mặt.  "Cha, để con!" Một cô bé chạy tới, ôm chặt eo nam tử, "Đợi con chút, còn có..." Cô bé chần chờ nhìn thoáng qua Gloria, sau đó nói: "Còn có Sev, cha đi quá nhanh."

"Tốt lắm, Aurora, người luôn luôn vội vã muốn tới chơi đùa không phải con sao?" Nam tử đưa tay nhẹ nhàng xoa mái tóc đen có chút hỗn độn của cô bé sau đó mới ngẩng đầu nói : "Xin chào, tôi muốn 3 vé."

"Xin hỏi, ngài là cần 3 vé vào cửa hay là muốn 3 vé toàn bộ?" Gloria hết chức trách hỏi một câu, lại thật không ngờ một vấn đề đơn giản như vậy thế nhưng làm cho nam tử trước mặt ngây ngẩn cả.

"Vé vào cửa, toàn bộ?" Nam tử khó hiểu chớp cặp mắt xanh biếc rồi quay lại nhìn một nam tử tóc đen đang đến gần bọn họ.

Gloria theo bản năng nhìn theo ánh mắt nam tử, chỉ thấy một nam tử thần sắc lạnh như băng, mái tóc màu đen rũ xuống ở cổ hơi chút cong, cả người tản ra hơi thở chớ gần đang đi tới chỗ bọn họ.

"Fa... Sev, chúng ta là mua vé vào cửa hay là mua vé toàn bộ?" Cô bé tên Aurora hưng phấn tiến vào lòng nam tử thần sắc lạnh như băng kia, có trong nháy mắt, Gloria cho rằng nam nhân kia sẽ không kiên nhẫn đẩy cô bé kia sang một bên.

Bởi vì thần sắc lạnh như băng kia giống như là nói như vậy.

Chuyện khiến Gloria giật mình là người tên Sev lại ôm lấy Aurora, trầm mặc đi tới bên cạnh người đang cười ôn hòa, "Việc này, em không phải rất rõ ràng sao? Chẳng lẽ, Harry Potter, một vài công năng trong đầu của em bãi công trước thời hạn, ví dụ như trí nhớ."

"Severus Snape, không cần cười nhạo em." Người tên Harry Potter nói bé lại, "Em mặc dù là ở... Thế giới to lớn, nhưng là, em nghĩ đến anh biết nhà Dursley bọn họ chưa bao giờ biết, cho dù là một lần mang em đến khu vui chơi."

"Em xác định ta đang trào phúng mà không phải đang nói sự thật." Người tên Severus Snape nhướng mày, tuy rằng Gloria nhận thức động tác này rất tao nhã, giọng Severus Snape cũng rất từ tính. Nhưng là, ngữ khí đối phương rõ ràng đùa cợt, còn có khóe môi mỏng mà khêu gợi vặn vẹo cười, lại làm cho ấn tượng của cô về người tên là Severus Snape rơi xuống không ít.

Một nam tử cay nghiệt nói ác độc, đây là ấn tượng đầu tiên của cô về Severus.

"Cô ơi, cô ơi." Gloria nhìn thấy ngón tay thon dài trắng nõn chớp lên ở trước mặt thì mới hoàn hồn, "Ngượng ngùng, xin hỏi ngài mới nói gì?"

Gloria một lần nữa tươi cười nhìn Harry Potter ôn hòa, nỗ lực bỏ qua giọng nói tràn ngập từ tính đang trào phúng.

"Chẳng lẽ công việc của cô ở đây là ngẩn người sao? Tới nơi ngây thơ này quả thực là lãng phí tính mạng của ta, có lẽ, trong khoảng thời gian này ta đã có thể chế tạo..."

"Sev..." Harry bất đắc dĩ nói, "Hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, chúng ta cho Aurora một ngày vui vẻ a, đây là trước đó chúng ta đã nói không phải sao?"

Một cái nam nhân ở ngày quốc tế thiếu nhi còn làm việc —— điên cuồng! Gloria lại định nghĩa Severus Snape, ngay cả đi cùng một cô bé đáng yêu như vậy cũng nói là lãng phí sinh mệnh.

"Cô gái, tôi hỏi có thể giải thích một chút cái gọi là vé toàn bộ cùng vé vào cửa có cái gì bất đồng không." Harry quay đầu lại xin lỗi nở nụ cười với Gloria, "Anh ấy có rất nhiều việc, khó được có thời gian nghỉ ngơi lại bị tôi mạnh mẽ kéo đến đây, tâm tình có chút không tốt, xin cô đừng để ý."

"Như thế nào vậy đâu." Gloria cười giải thích, Harry nghĩ cũng không nghĩ: "Cho tôi 3 vé toàn bộ, cám ơn."

——————

"Hô ——" Thẳng đến nam tử âm trầm hoàn toàn rời đi tầm mắt, Gloria mới thở phào nhẹ nhõm. Một nam tử lạnh lùng a, chỉ là ở bên cạnh nam nhân tên Severus Snape cũng cảm thấy sắp hết hơi.

"Làm sao vậy, giờ mới bắt đầu mở cửa, cậu lại giống như mệt chết đi." Suzanne cùng ca làm với Gloria vừa đi vào, tò mò nhìn Gloria.

"Suzanne, cậu không biết đâu, mình vừa mới gặp một nam nhân rất khủng bố. Nghiêm khắc, lạnh như băng, keo kiệt, còn là người điên cuồng với công việc! Tóc nhiều dầu, mình hoài nghi anh ta làm việc có phải ngay cả tóc cũng quên gội không. Còn có a, trên người anh ta luôn tản ra hơi thở lạnh như băng, mình nghĩ ở bên cạnh anh ta trong mùa hè, không cần điều hòa cũng được."

"Có một nam nhân đáng ghét như vậy?" Suzanne nhíu mày đi tới chỗ Gloria. Hai người cùng nhau tiếp đãi những vị khách đến.

"Đáng ghét?" Gloria nhíu mày, đột nhiên nhớ lại Severus Snape ôn nhu ôm lấy Aurora. Còn có, anh ta luôn che dấu ôn nhu nhìn Harry Potter cười ôn hòa khi Harry Potter không chú ý.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, "Không, cũng không tính là một nam nhân đáng ghét, chẳng qua, mình nghĩ người bình thường không dám yêu."

"Cậu ——" Suzanne cười đen tối đi đến trước mặt Gloria, "Cậu không phải là yêu nam nhân nghiêm khắc lạnh như băng, đầu bóng đi?"

"Như thế nào sẽ vậy a!" Không biết vì sao Gloria cảm thấy mặt nóng lên, há mồm nói: "Cần thích thì cũng là ưa thích cái anh Harry Potter đi cùng Snape a, đó mới là một nam nhân ôn hòa, thân sĩ. Đáng tiếc, anh ta đã có con gái."

"Đợi một chút!" Suzanne đột nhiên vươn tay ra, "Ý của cậu là, 3 người khách vừa rồi là hai nam nhân, cùng một cô bé? Cậu nói xem, hai nam nhân này không phải là..."

"Cái gì?" Gloria khó hiểu nhíu mày.

"Người yêu a! Sau đó, bọn họ nhận nuôi một cô bé làm như con gái của mình." Suzanne hưng phấn nói.

"Không xong!" Gloria không để ý đến Suzanne hưng phấn mà kêu sợ hãi, "Bọn họ là người khách đầu tiên của chúng ta, mình lại quên đưa quà cho bọn họ."

"Cô gái, tôi muốn mua vé..." Vừa lúc đó, khách càng ngày càng nhiều, Gloria tuy rằng lo lắng nhưng lại cũng không thể tự tiện đi, bận rộn đến giữa trưa thay ca, cô mới vội vàng cầm lấy ba phần quà, ngay cả cơm trưa cũng không kịp ăn chạy vào khu trò chơi, nỗ lực tìm kiếm ba thân ảnh đặc thù.

"Cha, con muốn chơi cái kia, nhìn rất vui vẻ." Đột nhiên một giọng nói thanh thúy truyền vào trong tai Gloria đang lo lắng tìm kiếm ba người.

"Chẳng lẽ, con trộm cưỡi chổi của ba con còn không đủ sao? Còn chơi trò nhàm chán như vậy?" Giọng nói từ tính làm Gloria sững sờ, sau đó đột nhiên xoay người nhìn về phương hướng đó.

Quả nhiên, nam tử có mũi ưng điển hình, khóe môi nghiêm khắc đang cong lên cười lạnh, "Aurora, con..."

"Sev, Aurora mới 6 tuổi, anh không nên nghiêm khắc yêu cầu con bé như vậy." Harry ôn hòa cắt đứt Snape, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của cứng ngắc đối phương, "Thả lỏng, chúng ta hôm nay là đến chơi với Aurora."

"Potter," Môi Snape hơi vặn vẹo, "Ta chịu cùng hai cha con tới nơi này đã là..."

"Cha, có phải cha không thích con không?" Aurora ủy khuất ngẩng đầu nhìn Snape. Mà cách đó không xa Gloria đã vì từ ngữ lần thứ hai xuất hiện mà chấn động kinh ngạc.

Aurora gọi Snape là cha, sau đó lại gọi là ba, hơn nữa, Snape vừa mới nói, Potter và Aurora là cha con!

Chẳng lẽ, bọn họ thật sự giống như Suzanne đoán, là người yêu, mà Aurora là con gái bọn họ nhận nuôi.

Bất quá, Aurora rất giống Potter, mà môi cùng cằm lại rất giống Snape, cô bé ấy thật là được nhận nuôi.

Dùng sức lắc cái đầu hỗn loạn, Gloria vội vàng đuổi theo ba người chuẩn bị đi.

"Ngài Snape, ngài Potter, xin chờ một chút!"

Harry đang làm yên lòng Snape càng ngày càng buồn bực ở sân chơi chen chúc, nghe được có người ở sau lưng gọi bọn họ thì theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy người bán vé đáng yêu vội vàng chạy tới.

"Có chuyện gì vậy?" Harry ôn hòa hỏi, nhìn cô gái thở hổn hển thản nhiên cười.

"Thực xin lỗi." Gloria đỏ mặt hơi khom người nói xin lõi, "Bởi vì một vài sai lầm nên tôi đã quên tặng quà cho ba người." Gloria nói xong hai tay đưa lên món quà được gói tinh xảo.

"Đây là," Harry kinh ngạc nhìn món đồ trong tay cô gái, "Khu vui chơi tặng quà?"

"Đúng vậy." Gloria dùng sức gật đầu, bím tóc đuôi ngựa xinh đẹp ở sau hơi đong đưa rất đáng yêu, "Ngài Potter, bởi vì các ngài là ba người khách đầu tiên đến khu vui chơi của chúng tôi, đây là quà tặng ba người. Lúc trước bởi vì một vài nguyên nhân tôi quên, còn xin ba người tha thứ sơ sẩy của tôi, nhận lấy món quà."

Harry nhìn cô gái hai gò má đỏ hồng, chần chờ một chút, cuối cùng vẫn vươn tay cầm, thấp giọng nói: "Không sao, bất quá là một sai lầm nho nhỏ mà thôi."

"Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao cô chỉ có thể làm một người bán vé, một người ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng có thể quên..." Snape thần sắc tối tăm nhìn ngón tay Harry nhẹ nhàng xẹt qua lòng bàn tay Gloria, mà sắc mặt Gloria trong nháy mắt càng thêm hồng sau, thì thầm trào phúng.

Mặt Gloria lập tức đỏ lên, "Ngài là ngài Snape đúng không? Tôi tên là Gloria, là người bán vé của khu vui chơi này. Nhưng là tôi làm người bán vé không phải vì ta không có công việc tốt hơn mà là tôi thích công việc này!"

Không biết vì sao, cô không hi vọng bị nam nhân trước mắt nghiêm khắc, keo kiệt, lời nói ác độc này nhìn thấp.

"Thích..." Snape cười nhạo ý vị thâm trường, "Này đã nói lên rất nhiều vấn đề, không phải sao? Potter, ta cảm thấy chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian đắt tiền, xa hoa, hiện tại, nhanh chóng mang theo con của em, chơi cái gọi là Yunnight Speed..."

"Tạm biệt Gloria." Harry ôn hòa chào cô gái còn chưa hoàn hồn, một tay cầm tay Aurora muốn rời khỏi.

"Đợi một chút!" Gloria kịp phản ứng, "Ngài Potter, xin chờ một chút." Cô theo bản năng đưa tay muốn bắt lấy cánh tay Harry ngăn trở.

Chính là còn không kịp bắt lấy tay đối phương, tay cô đã bị một bàn tay mạnh mẽ nhưng nhìn ngón tay thon dài, làn da nhợt nhạt chặt chẽ bắt lấy.

"Cô gái, chẳng lẽ cha mẹ của cô không dạy cô, tùy tiện kéo tay một nam nhân là một hành vi không lễ phép. Hoặc là cô đã quên hết những gì đã học trong bộ não bé đến đáng thương kia —— trừ bỏ, bắt chuyện với nam nhân?" Snape bắt lấy cái tay thiếu chút nữa giữ chặt cánh tay Harry, nụ cười lạnh như băng mang theo hơi thở tử vong.

Một giây này, Gloria giống như nghe được những gì Snape không nói.

Harry là của ta!

"Ách, rất xin lỗi ngài Snape." Gloria theo bản năng xin lỗi, tuy rằng cô không biết rốt cuộc mình vì sao phải xin lỗi. Bất quá, Severus Snape quanh thân đều tản ra áp suất thấp làm cho cô có cảm giác mình làm sai chuyện.

Mà dưới tình huống như thế, cô vẫn không tự chủ được chú ý tới tay đối phương có thể nói là hoàn mỹ.

"Tôi chỉ là, chỉ là muốn nói cho khi cầm quà sau còn phải ký tên, chứng minh tôi đã tặng quà mà không phải tự cầm đi." Gloria lẩm bẩm nói, tay bị Snape nắm chặt, cũng không dám phản kháng, chỉ có thể yên lặng cảm thụ cảm giác cực nóng từ bàn tay đối phương.

Một người trong nóng ngoài lạnh, cô âm thầm đánh giá.

"Kí tên?" Snape chậm rãi tay, nhìn Harry cười hài hước, áp lực muốn trợn trắng mắt, "Ký tên ở đâu?"

"Nơi này, nơi này." Gloria lập tức theo lấy ra một tờ giấy trong túi áo, đánh giá cách ăn mặc của ba người, sau đó đưa bút và giấy tới trước mặt Harry, " Ngài Potter, kí tên ở chỗ này, chứng minh là ngài đã nhận quà, sau đó ở chỗ này điền thông tin của mình."

"Được..." Harry đưa tay đang muốn cầm tờ giấy thì bị Snape ngăn cản. Cậu ngẩng đầu khó hiểu nhìn Snape, "Ta làm." Snape giả cười, sau đó giống như là cướp cầm tờ giấy trong tay Gloria, nhanh chóng viết.

"Hiện tại có thể cho chúng ta đi." Thô lỗ nhét tờ giấy vào trong tay Gloria, Snape lãnh trào, "Vẫn là cô Gloria đây còn còn quên chuyện gì?"

"Không, đã không có." Gloria trộm nhìn thoáng qua Snape lạnh như băng, thấp giọng trả lời.

"Hừ." Snape hừ lạnh một tiếng, "Potter, ta đã nói qua, tới chỗ như thế này chỉ lãng phí sinh mệnh cùng tinh lực..."

"Sev, không cần nói như vậy. Em thấy cô Gloria rất đáng yêu a..." Harry nhẹ nhàng cười, "Anh không phải là vì chuyện này mà ghen tị đi?"

"Potter, em nghĩ rằng ta và em là người ngu xuẩn ăn no không có chuyện gì làm sao? Ta vì sao phải ghen, con gái chúng ta đều lớn như vậy ..."

"Vậy hiện tại anh đang có biểu tình gì vậy..."

"Ta, ta là tập quán..."

"Em đã biết, khó trách mỗi lần Ron, Cedric, Draco, thậm chí là Lucius và Sirius đến, anh cũng đều bày ra vẻ mặt như thế, nguyên lai anh đều là tập quán ghen a..."

...

Gloria ngơ ngác nhìn lên hai nam nhân "Vui mừng" nói chuyện đi xa, không biết vì sao nhìn bóng lưng hai người, cô đột nhiên cảm thấy bọn họ là người yêu, hơn nữa là một đôi rất hạnh phúc.

"Bọn họ rất xứng đúng không?" Một giọng trẻ con thanh thúy đột nhiên vang lên, đánh thức Gloria đang chìm đắm trong hình ảnh xinh đẹp.

"Cái, cái gì?" Gloria cúi đầu, vừa hay nhìn thấy một đôi mắt đen chớp động hào quang tinh quái Aurora.

"Em nói cha và ba em rất xứng đôi, không phải sao?" Aurora nhợt nhạt tươi cười, "Cho nên a, chị, mặc kệ chị thích cha em hay là ba em, chị đều không có hi vọng."

"..." Gloria không nói gì nhìn cô bé trước mặt trưởng thành sớm, "Làm sao em không đi theo bọn họ? Không sợ bị lạc?"

Aurora cười híp mắt lắc đầu, "Không! Đây là ước định của em và ba, để ba cùng cha ở với nhau một lúc. Chị có thể đi cùng em một chút không?"

"Đương nhiên." Đối mặt Aurora nghiêng đầu cười đáng yêu, Gloria cất tờ giấy Snape ký tên sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn trán Aurora, "Một thiên sứ nhỏ đáng yêu như em, chị nghĩ bất luận ai cũng đều nguyện ý đi cùng em."

"Aurora không thấy, Potter." Snape ngồi trên đu quay chậm rãi lên cao trầm giọng nhắc nhở bạn lữ.

Harry thản nhiên cười, nụ cười này mang theo một chút nghịch ngợm khó được.

"Em biết Sev. Đây là ước định của em với con bé." Harry nhẹ nhàng ôm éo người bên cạnh, cảm nhận thân thể đối phương chậm rãi dịu xuống rồi thấp giọng nói: "Kỳ thật, hôm nay, em chính là muốn cùng Sev ngồi bánh xe đu quay này nên mới đặc biệt tới đây."

"Vì thứ nhàm chán này cho nên bỏ lại con gái của chúng ta, Potter, ta bắt đầu hoài nghi, đầu óc của em có..."

"Hư, Sev, không cho nói." Harry chậm rãi dựa vào vai, "Anh xem thế giới bên ngoài, bao nhiêu tiếng động lớn rầm rĩ, mà ở đây, chỉ có chúng ta. Chỉ có, em và anh... Nơi này là thế giới của hai người chúng ta. Sev, chúng ta đã bao lâu, không như vậy ngồi cùng một chỗ?"

"Có lẽ, đã lâu rồi..." Snape nhìn đôi môi đỏ mọng trước mặt đóng mở, hàm hồ trả lời, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng ngậm môi đối phương...

Khi môi hai người đụng vào nhau, trên thế giới này, chỉ có hai người...

Câu chuyện của giáo sư

Ta, Severus Snape, một người mà cả đời nhất định đều là bi kịch.

Ta đi dựa vào một người có thể cho ta càng cường đại hơn kết quả vẫn đứng đối diện nữ nhân ta âu yếm. Ta đem tin tức thật vất vả nghe lén tới nói cho Chúa Tể Hắc Ám, lại phát hiện thế nhưng một tay mình đem người phụ nữ xinh đẹp trong trí nhớ, người mà mình yêu nhất đưa đến trước mắt Chúa Tể Hắc Ám, cả trượng phu của cô ấy cái tên tự đại thảo nhân ghét Potter, còn có con của cô.

Ta muốn cứu kết quả lại trở thành quân cờ của hai phù thủy kiệt xuất nhất. Nhưng là ta cam tâm tình nguyện, chỉ cần có thể cứu cô ấy, người ở năm ta chín tuổi giống như một luồng ánh mặt trời chiếu vào sinh mệnh hắc ám của ta.

Chính là, cuối cùng kết quả chứng minh, hết thảy cố gắng của ta cũng chỉ là một câu chuyện cười. Chúa Tể Hắc Ám không gì không làm được cho nên hắn tìm đến bọn họ, hơn nữa giết chết cô ấy Lily Evans, mà buổi tối kia, cũng căn cứ lời tiên đoán tạo ra một thần thoại, một đứa bé vừa mới sinh ra chưa bao lâu liền đả bại người hắc ám nhất, cường đại nhất từ trước tới nay Chúa Tể Hắc Ám Voldemort.

Chết tiệt! Ta sớm biết ta không nên khát vọng cái gì! Từ nhỏ đến lớn, ta khát vọng cái gì cho tới bây giờ cũng sẽ không thành hiện thực!

Ta căn bản là không nên khát vọng, tại góc hắc ám nhất này nhìn chăm chú nguồn sáng duy nhất kia, coi như không thể đụng vào tối thiểu có thể nhìn chăm chú.

Kết quả, ánh sáng này bị chính ta làm hỏng.

Từ nay về sau, sinh mệnh của ta là một mảnh hắc ám.

Ta nghĩ đến ta sẽ cứ như vậy cả đời. Khi nhìn thấy một nam hài đầu tóc hỗn độn, trừ bỏ một đôi mắt màu xanh biếc thì giống như đúc Potter tiến vào Hogwarts, ở sau lưng yên lặng thủ hộ đứa bé mà người phụ nữ kia dùng tính mạng đổi lấy, cứ việc nhìn bộ dáng của cậu ta, ta sẽ sẽ nhịn không được nhớ tới cái tên Potter tự cao tự đại, khiến mọi người ghét, mang đến cho ta vô số ác mộng khi ta còn đi học.

Ta chán ghét hắn nhưng cũng bảo hộ hắn. Này rất mâu thuẫn sao? Đương nhiên không! Bởi vì hắn là con của Potter nhưng cũng là con của Lily.

Hết thảy đều ở một ngày triệt để thay đổi, tối thiểu ở trong cuộc sống sau này, ta hồi tưởng phát hiện, hết thảy đều là ở một ngày kia mà thay đổi cho dù, lúc ấy ta cũng không có minh xác cảm nhận được điểm này.

"Hoàng kim nam hài" của Dumbledore ở ứng phó vấn đề khó khăn mà Dumbledore bố trí suốt một năm học sau thì triệt để hôn mê, hơn nữa hôn mê bất tỉnh gần một tuần.

Mà ta có thể là độc dược đại sư kiệt xuất nhất thế kỷ này, bị Dumbledore gọi vào bệnh thất, hỗ trợ kiểm tra nam hài yếu ớt không chịu nổi một kích kia.

Khi ta nhìn cậu bé có khuôn mặt cực giống Potter kia, nam hài đột nhiên nhíu mày sau đó mở mắt ra.

Ta nghĩ ta vĩnh viễn cũng quên không được giờ phút đó. Cặp mắt xanh xinh đẹp của Lily cứ thuần khiết bình thản nhìn ta như vậy, không có ngày xưa bất mãn, càng không có phẫn nộ cùng oán hận, chính là lẳng lặng nhìn ta.

Sau đó tiếng Pomfrey thét chói tai đánh thức chúng ta, ta nhìn tiểu quỷ chán ghét kia nhíu mày rên rỉ lúc này mới lấy lại tinh thần.

Đây không phải là Lily Evans. Trong lòng có một trận đau đớn xẹt qua, rất nhanh ta sẽ bình tĩnh lại hoặc là nói ta đã quen loại đau đớn đến chết lặng này.

Ra ngoài dự liệu của ta, tiểu quỷ chán ghét này tựa hồ đã quên không ít việc hơn nữa bắt đầu nói chuyện với ta.

Ta ở dưới đáy lòng trào phúng chính mình. Trên thế giới này, trừ bỏ cô gái tóc đỏ kia còn có ai sẽ thật tình làm cho ta cái gì đây? Ngay cả vẻ mặt hiền lành Dumbledore bất quá cũng chỉ là lợi dụng ta mà thôi.

Bất kể như thế nào, cuối cùng tại Lão Hồ Ly Dumbledore kiên trì, "Hoàng kim nam hài" đi theo ta về tới ngôi nhà âm u kia, nơi có rất nhiều kí ức không thoải mái.

Kia chỉ là một nơi tạm nghỉ ngơi mà thôi, bất quá bởi vì Potter đến thế nhưng để ta từ từ sinh ra cảm giác gia đình.

Nếu có một người mỗi ngày chuẩn bị tốt một ngày ba bữa, bỏ qua của ngươi châm chọc thêm thường thường nói móc, nhắc nhở ngươi chú ý một ít chuyện nhỏ trong sinh hoạt, ngươi cũng sẽ có một loại cảm giác gia đình.

Bất quá là ngắn ngủn một tuần, thế nhưng ta ở cất bước hắn sau có chút không thích ứng nhưng là rất nhanh ta sẽ trầm ngâm trong chế tạo độc dược. Ta không là một người có yêu cầu vật chất cao, chỉ cần không đói chết, tùy tiện loại thức ăn gì cũng không thành vấn đề, tùy tiện khi nào thì nghỉ ngơi lại càng không có vấn đề gì.

Chỉ cần không tiếp xúc quá nhiều với "Đứa bé sống sót Đại nạn không chết", ta tin tưởng cuộc sống của ta nhất định sẽ khôi phục bình thường như ngày xưa.

Chính là, Potter tựa hồ không nghĩ như vậy. Hắn thế nhưng ở ngày khai giảng chọc phiền toái, lại viết thư để cho ta viện trưởng Slytherin đi đón ba tiểu sư tử!

Nếu không là bởi vì cùng ba con sư tử một chỗ còn có cái kia ngẫu nhiên coi như thực đáng yêu con đỡ đầu của ta, ta mới không đi! Ta thề, đây là lời nói thật! (= = Giáo sư à nhớ bé Har mún đi đón bé thì cứ nhận đi có mất miếng thịt nào đâu cơ chứ)

Potter là một tồn tại phiền toái, ta chưa bao giờ phủ nhận điểm này. Từ hắn năm nhất tiến vào trường học sau ta đã nhận thức đến sự thật này, hắn giống phụ thân hắn.

Nhưng là ở trong một trận đấu Quidditch bị Bludger đánh trúng, sau đó bị một con khổng tước ngu ngốc dùng sai bùa chú mà bị mù, chuyện như vậy vẫn là vượt quá tưởng tượng của ta.

Vì thế, là một trong những độc dược đại sư kiệt xuất nhất thế kỷ này, ta ở dưới sự kiên trì của Dumbledore thành bảo mẫu của Potter tiểu quỷ! Ta hận danh hiệu "Một trong những độc dược đại sư kiệt xuất nhất thế kỷ này" cần cùng một người tên là "Harry Potter" đại phiền toái dây dưa cùng một chỗ.

Potter vào hầm của ta sau ta lần đầu tiên thời gian dạy học thất thần.

Ta cuối cùng là đang lo lắng, không nên hiểu lầm, ta không phải lo lắng Potter tiểu quỷ đầu, dù sao ngay cả lời nguyền chết chóc của Chúa Tể Hắc Ám đều không giết chết hắn, lại có âm mưu nào có thể giết hắn đây? Ta là lo lắng độc dược cùng tài liệu độc dược trân quý của ta mà thôi.

Hoàn hảo, Potter ở một vài chỗ đã xảy ra biến hóa rất lớn, biến hóa đến làm cho người ta hoài nghi nhưng là ta vẫn còn có chút cảm kích những biến hóa này. Đặc biệt ở ta quay về hầm sau, phát hiện độc dược của ta may mắn còn tồn tại.

11

Có lẽ, cùng một Gryffindor không còn đơn thuần ở chung cũng không phải một chuyện đặc biệt khó chịu, đặc biệt là người này thực đúng mực, chưa bao giờ gây phiền toái cho ta. Chính là, khi ta nhìn thấy cái Potter tiểu quỷ thế nhưng cầm thuốc Đa Dịch của ta đưa cho cô bé gần nhất luôn thần thần bí bí Hermione Granger ta còn là nhịn không được từ đáy lòng dâng lên lửa giận.

Potter vĩnh viễn đều là Potter cho dù hắn trở nên có chút giống con rắn nhỏ cũng vẫn là Potter! Giống nhau tự cho là đúng, lấy chính mình làm trung tâm. Bất quá, ta cũng nguyện ý cố gắng cùng một Potter không phải xúc động lỗ mãng như vậy thảo luận một vài vấn đề mà ta hoài nghi đã lâu.

"Nói cho ta biết, cuối năm nhất ngươi mặt đối mặt với Chúa Tể Hắc Ám rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ta rốt cục hỏi ra vấn đề này tuy rằng cũng không có kỳ vọng Potter sẽ nói cái gì bất quá hắn trầm mặc hồi lâu để cho trong lòng ta không tự giác dâng lên lửa giận.

Ta thô bạo đuổi hắn đi, lại ở hắn đóng cửa lại nghe được hắn giải thích.

"Em không muốn lừa dối giáo sư." Tiểu quỷ chán ghét kia nói như vậy, ta vốn phẫn nộ thất vọng bởi vì một câu trầm thấp đến không nghe được này mà ở trong nháy mắt bị lấp đầy .

Ta thậm chí có chút hối hận đối với hắn thô bạo, đối với giấu diếm, ta càng không thể nhận lừa gạt mà thế nhưng hắn lại nói không muốn lừa gạt ta.

Trong nháy mắt đó, ta thậm chí có thể xưng là săn sóc nghĩ đến mỗi người hẳn là có riêng tư của mình. Nếu Lão Hồ Ly Dumbledore kia đã muốn chứng thật hắn chính là Harry Potter, ta còn hỏi nhiều như vậy làm gì?

Chính là khi chứng kiến hắn đi theo Lão Hồ Ly trở lại hầm, ta lại như cũ không cải biến được thái độ đã thói quen, chỉ vào cửa phòng của hắn lạnh như băng chỉ hộc ra ba chữ: "Trở về phòng."

Dumbledore quả nhiên là đến quan tâm "Hoàng kim nam hài" của y, đối với cái đề tài này ta cũng không có quá nhiều kiên nhẫn, hơn nữa còn biểu hiện ra sự không kiên nhẫn của mình.

Sau đó đàm luận tên kỳ quái cơ hồ có thể nói cho ta xem không rõ nam hài, thật sự không là một chủ đề tốt cho nên ta ngược lại hỏi lão ong mật vấn đề để cho y đau đầu mật thất.

Dumbledore rõ ràng biết người chân chính mở mật thất lần trước là ai nhưng là y lại không chịu nói. Giấu diếm như vậy thật sự là để trong lòng ta giận bất quá ta lại cũng không có biểu đạt ra cái gì. Dựa theo Dumbledore lệ thường, "Trứng chim" của y tuyệt đối sẽ không đặt ở cùng một cái rổ, tín nhiệm của y đối mỗi người cũng đều có hạn.

Chính là có rất ít người có thể nhìn ra điểm này.

Cho nên khi nam hài buột miệng nói ra "Em không tin hiệu trưởng" ta thật sự cảm thấy rất bất ngờ. Nguyên lai, nam hài ở trong nhận thức của ta, xúc động lỗ mãng tự đại nhưng lại có điểm khôn vặt, sớm đã xem thấu hành động hơn một năm của Dumbledore.

Hắn thậm chí trong thời gian ngắn như vậy đoán được trong mật thất giam giữ là quái vật gì, có thể ngay cả Dumbledore cũng không biết điểm ấy.

Buổi tối đó hắn làm cho ta khiếp sợ, mà để cho ta khiếp sợ là xà ngữ của Slytherin.

Ta giở mọi quyển sách ta có thể tìm tới toàn bộ về Salazar Slytherin cùng đời sau. Thậm chí gia tộc Potter ta ngược dòng đến đời đầu cùng nhà Lily Evans.

Sự thật chứng minh tiểu quỷ Potter chán ghét này tuyệt đối không có huyết mạch của Salazar Slytherin, ngay cả một giọt máu cũng không có.

Kỳ thật, ta căn bản là không nên hoài nghi cái gì, dù sao hắn ở Gryffindor mà không phải Slytherin.

Nón phân viện dơ day kia chỉ có lão điên Dumbledore mới nguyện ý thường xuyên mang nó ở trên đầu, cùng nó trao đổi, làm sao dám đem người thừa kế Slytherin phân đến Gryffindor đây?

Chính là tiểu quỷ Potter kia thoạt nhìn giống như thực lo lắng cho nên ta thuận tay liền đem hết thảy tư liệu mấy ngày qua sửa sang lại chuẩn bị đưa cho hắn để cho hắn không cần bởi vì cảm xúc làm ma lực không khống chế được tạo thành tổn thất cho ta. Ví dụ: hủy hầm của ta.

Cái gọi là quà giáng sinh bất quá là một cái cớ mà thôi ta lại thật không ngờ Potter thế nhưng nói cho ta biết hắn cũng chuẩn bị một phần quà giáng sinh cho ta.

Mà lễ vật kia không ngờ là "Sống hơn một nghìn năm tử xà.".

Ta nên mắng hắn là một tiểu quỷ chán ghét giảo hoạt sao? Có lẽ đi, chính là cho dù là mắng ta cũng không cự tuyệt được một tử xà sống nhiều năm như vậy trở thành quà giáng sinh của ta.

Kia đại biểu cho đủ loại trân quý độc dược tài liệu. Chỉ là một người say mê nghiên cứu độc dược ta chỉ có thể ở trong lòng bất đắc dĩ thừa nhận phần lễ vật của Potter tiểu quỷ này vượt quá mọi người tưởng tượng phù hợp tâm ý của ta.

Chính là, ta chưa từng nghĩ đến tử xà thế nhưng sẽ mang đến nguy hiểm lớn như vậy. Này đều do Potter nói rất đương nhiên .

Cho nên khi nhìn đến tử xà đánh về phía hắn trong nháy mắt đó ta thế nhưng không khống chế được chạy lên trước, che cho hắn ở một góc an toàn.

Lúc sau ta mới ý thức tới ở thời khắc nguy hiểm nhất ta thế nhưng theo bản năng gọi Potter tiểu quỷ là "Harry", không phải Potter mà là Harry!

Trong lòng khiếp sợ để cho ta thiếu chút nữa đây mới gọi là ra hắn tên thánh, bất quá hoàn hảo ta đúng lúc sửa lại. Quan hệ của chúng ta, xa không có thân mật đến có thể kêu tên thánh, hắn là Potter tiểu quỷ đầu đáng ghét! Đúng vậy, ta bảo vệ hắn bất quá là tuân thủ yêu cầu của Dumbledore mà thôi.

Chính là, chừng nào thì ta thế nhưng ôm lấy hắn, chừng nào thì bắt đầu tay hai người chúng ta nắm thật chặt lại với nhau.

Không! Này không có nghĩa là cái gì, này chỉ là vì bảo hộ mà nắm thật chặt tiểu quỷ mà thôi! Chính là vì sao lòng bàn tay của ta sẽ không tự chủ được toát ra một tầng mồ hôi hơi mỏng?

Đặc biệt lúc rời mật thất, thân thể Potter so với bạn cùng tuổi càng thêm gầy nhỏ ngồi ở phía trước ta trong nháy mắt đó trong lòng ta thậm chí dâng lên một tia khác thường không được tự nhiên, không phải là ôm một đệ tử cùng nhau ngồi trên chổi sao? Coi như người học sinh này là con của Potter thảo nhân ghét cũng cũng không thể thay đổi cái gì!

Chính là, ta chưa từng có nghĩ đến qua, sự tình thế nhưng sẽ phát sinh đến nước này!

Đây là ta sơ sẩy, ta thế nhưng đã quên hầm này ngày xưa chỉ thuộc về ta đã có thêm một người khác tiến vào!

Ta thế nhưng càn rỡ chính mình đắm chìm ở tại trong trí nhớ hỗn loạn mà thống khổ này, thế nhưng không khống chế được ôm lấy tiểu quỷ chết tiệt kia! Ta thế nhưng ở trên người hắn cảm thấy ấm áp cùng hi vọng!

Càng đáng chết hơn chính là ta kể ra một vài sự tình ta chưa bao giờ nguyện ý những người khác biết đến, về thơ ấu bi thảm của ta!

Mà tiểu quỷ cái cái gì cũng không biết kia thế nhưng nói cho ta biết, có lẽ tửu quỷ uống rượu liền đánh ta cùng mẹ có lẽ là yêu ta ?

Yêu? Thật giống Dumbledore "Cao thượng" luôn bắt tại bên miệng a?

Nghĩ tới Dumbledore, ta đây mới hoàn hồn đã phát hiện phía trước phát sinh hết thảy.

Lạnh lùng buông hắn ra, ta bày ra tư thế cự tuyệt tiếp cận, thẳng đến hắn đóng cửa lại ta mới lộ ra tươi cười vặn vẹo.

Có lẽ, ta nên cảm tạ Dumbledore, nếu không là bởi vì nghĩ tới hắn, Merlin mới biết được ta đến tột cùng sẽ tại loại tâm thần không đề phòng này nói cái gì đó với Potter tiểu quỷ?

12

Ta từng làm việc dưới tay hai người được gọi là phù thủy vĩ đại nhất, ta chưa bao giờ từng hoài nghi thông minh tài trí của Dumbledore. Tuy rằng phần lớn thời gian ông ta đều có vẻ điên điên khùng khùng không giống một người bình thường. Bất quá, ta biết, người từng được Chúa tể Hắc Ám coi trọng nhất khủng bố thế nào.

Cho dù ông ấy lộ ra nụ cười hiền lành, hòa ái nhất!

Cho nên, khi ta từ lời nói khó hiểu kia nhận thấy được hương vị thử, ta lựa chọn sáng suốt nói ra chân tướng —— một ít thôi.

Ông ấy hoài nghi, tuy rằng trên mặt vẫn là nụ cười hiền lành bất quá nó không thể lừa được ta. Không phải ta kiêu ngạo mà là nói một sự thật mà thôi.

Chính là, đột phát hai tầng công kích làm rối loạn kế hoạch của ông ấy đồng thời cũng giải trừ nguy cơ của ta cùng Potter.

Chính là ta chưa từng nghĩ đến, nguy cơ chân chính sẽ xuất hiện sau khi Dumbledore rời khỏi. Khi ta nghe được tiếng đánh nhau kịch liệt từ tháp Ravenclaw, nhận thấy ma lực dao động mãnh liệt, ta đột nhiên phát hiện, 12 năm, từ buổi tối kinh tâm động phách sau, lòng lần đầu tiên bồn chồn, sợ hãi.

Qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên ta cảm giác được tim ta sẽ vẫn kịch liệt nhảy lên như vậy.

Khi bàn tay vô hình kia vô lực bắt lấy tay ta, ta thậm chí còn quên cẩn thận, đưa tay hướng tới nơi nam kia hài hẳn là tồn tại bắt được bờ vai của cậu ta.

Trong nháy mắt, dù còn cách quần áo, ta vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cậu lạnh như băng. Chẳng quan tâm còn "Khổng Tước" lắm mồm kia, ta kéo nam hài đã mất ý thức ngã xuống, lặng yên rời khỏi nơi náo nhiệt này, rời đi tầm mắt mọi người sau, ta ôm lấy nam hài mặc áo tàng hình lung lay sắp đổ.

Ta không biết mình rốt cuộc ôm nam hài kia vô lực té xỉu ở trong lòng trở lại hầm như thế nào, thẳng đến kéo xuống áo choàng tàng hình trên người y, cởi y phục trên người, cẩn thận kiểm tra vết thương sau ta mới chậm rãi khôi phục bình tĩnh —— tối thiểu, ta đã lấy chuẩn xác Độc Dược cậu ta cần uống để khôi phục.

Chính là, sau khi cho nam hài sắc mặt tái nhợt uống xong độc dược lại xảy ra một vấn đề ta không thể tưởng được.

Cậu ta thét chói tai, gặp ác mộng, liều mạng giãy dụa, thậm chí là thương tổn tới mình.

Rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể một tay bắt lấy hai tay của cậu ta, dùng thân thể ngăn chặn đôi chân lộn xộn, dùng một bùa gọi nước và đóng băng, thô bạo đánh thức cậu ta dậy.

Chính là, cậu ta không phải là cậu ta! (Lúc Lâm Hàm oánh nhau xong bị ngất, Harry thật xuất hiện)

Cậu ta là Potter kiêu ngạo tự đại, xúc động lỗ mãng, quả dưa ngốc năm nhất mà không phải con rắn nhỏ Harry cùng mọi người đấu trí giống như Slytherin.

Harry, khi nào thì ta bắt đầu gọi tên Harry ở trong lòng a?

Chính là chứng kiến ánh mắt xanh biếc đột nhiên mở ra sau nhiều ngày hôn mê, không chút phòng bị đối diện, trong lòng của ta đột nhiên dâng lên một nguyện vọng.

Lần này tỉnh lại chính là Harry mà không phải Potter!

"Giáo sư, giống như mỗi lần ta hôn mê...tỉnh lại, người thứ nhất nhìn chính là giáo sư a ." Giọng nói quen thuộc, ngữ khí trong trẻo, lạnh lùng quen thuộc, nụ cười thản nhiên quen thuộc làm cho ta ý thức được, này không phải Potter lần trước tỉnh lại la to.

Trong nháy mắt đó, ta cơ hồ không thể áp lực kích động trong lòng. Bất quá, ta vẫn là đè nén xuống, lý trí buông lỏng ra, lui về phía sau rút đũa phép.

...

Đợi cho hết thảy đều giải thích rõ ràng, ta có cảm giác như mới tỉnh. Trong lòng kinh hỉ dâng lên nhắc nhở ta, người trước mắt, thật sự là Harry, không phải Potter, lại càng không là phù thủy hắc ám vĩ đại nhất Tom Riddle, hoặc là nói... Voldemort!

Sau đó, ta mới hiểu được, vì sao cậu ta không giống năm nhất, vì sao hành vi của cậu có đôi khi căn bản không giống như một thiếu niên 12 tuổi.

Harry thành thục giống như là một người trưởng thành, chẳng bao lâu sau ta nghĩ như vậy. Ta lại thật không ngờ, bên trong thân hình nhỏ gầy lại thật sự tồn tại là một linh hồn thành thục.

Ta nghĩ mọi người đều có ý tưởng giống ta. Nhưng là, Harry có đôi khi, thực đúng là một tiểu quỷ, ta rõ ràng đã cảnh cáo không nên xem thường Voldemort! Chính là, cậu ta cố tình vẫn xúc động làm việc, đặc biệt ở lúc sau.

Năm đó phản bội Lily, phản đồ hại chết Lily, Sirius Black thoát khỏi Azkaban, Harry cũng dám xúc động lợi dụng một cái cớ, rời nhà đi!

Nếu không phải Dumbledore nửa đêm đến tìm, nếu không phải ông ấy nói cho ta biết cả chuyện, nếu không phải tiểu quỷ kia không ngao chế được độc dược tiêu tung, nếu không phải ta giao độc dược tiêu tung, nếu không phải năm học trước ta cùng hắn đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ta thật không thể tưởng được sau khi hắn rời khỏi nhà Dursley muốn làm cái gì.

Bất quá, hiện tại ta đã biết. Hơn nữa, đó cũng là việc ta nghĩ cần phải làm.

Chính là, chờ đợi gần hai giờ, ta tuyệt đối không ngờ ở cô nhi viện cũ nát, bên trong phòng bà viện trưởng nhìn thấy một tiểu thư bề ngoài mê người, cử chỉ tao nhã.

Thấy cô gái tóc đỏ tên là Fanrtinor, ta theo bản năng đùa cợt, nhìn mắt đối phương chợt lóe bối rối sau đó là rõ ràng. Ta hiểu được ta đoán đúng, tiểu quỷ chết tiệt này, không riêng gì dựa dẫm vào ta lấy được độc dược tiêu tung, còn từ nơi khác lấy được đơn thuốc đa dịch, hoặc là còn có các loại độc dược khác.

Tiểu quỷ giảo hoạt chết tiệt!

Tiểu quỷ ngẫu nhiên mơ hồ, luôn gây rắc rối cho ta!!

Tiểu quỷ này thế nhưng lớn mật đến mức ở trước mặt ta, đối một Muggle sử dụng lời nguyền không thể tha thứ!!!

Tiểu quỷ... Bởi vì ngoài ý muốn, mà bị ta đè lên... (mờ ám quá hắc hắc)

Trong nháy mắt đó, mặc dù ta đè một thân thể nữ tính thành thục, thậm chí còn tản ra mùi thơm thoang thoảng chính là tay ôm vòng eo mãnh khảnh lại làm cho ta không tự chủ được nhớ lại, mấy tháng trước, ở trong hầm của ta, ở trong phòng tiểu quỷ ở mấy tháng, trên giường lớn, vì đánh thức tiểu quỷ chìm đắm trong trong ác mộng, ta dùng cả tay và chân đè xuống.

Thậm chí khi đó, ta còn nghĩ, làn da thuộc loại thiếu niên trắng nõn, nhẵn nhụi, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường.

Nếu không phải giọng nữ của tiểu quỷ kia vang lên, ta chỉ sợ đều quên phản ứng. Có chút chật vật đứng lên, ta thế nhưng sau khi tiểu quỷ rời khỏi, quên con chó khiến cho chúng ta tranh chấp, làm hại chúng ta ngã đè lên nhau. Thế nhưng giống một cự quái ngu ngốc, cùng con chó này mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

13

Nếu trước hôm đó, ai nói cho ta biết tương lai có một ngày như vậy, ta sẽ không tin một người đối địch ta và chúng ta chán ghét nhau nhiều năm, người rất có thể là năm đó hại chết Lily Evans —— Sirius Black là vô tội, ta nhất định không tin!

Nhưng là, ta hiện tại chẳng những tin, thậm chí coi như hòa bình ở chung với hắn suốt một buổi tối —— có lẽ, đại bộ phận nguyên nhân hòa bình chẳng qua là bởi vì hắn biến thành chó, không thể nói chuyện.

Nhiều năm đối địch, oán hận nhiều năm chôn dấu dưới đáy lòng, sở dĩ sẽ không thông tri Bộ Pháp Thuật để Giám ngục Azkaban cho Sirius Black một nụ hôn nho nhỏ khi phát hiện hắn, chẳng qua là vì một tiểu quỷ.

Một tiểu .. quỷ khi ta dùng đũa phép chỉ vào hắn, không giận dữ gầm lên, không phản kích, chỉ là dùng ánh mắt quật cường cùng bị thương nhìn ta...

Một tiểu quỷ trong lòng ta, bị ta gọi là Harry, bình thường bị ta không khách khí gọi là Potter.

————

Được rồi, có đôi khi, ta phải thừa nhận bên cạnh có một đối thủ một mất một còn cũng là một chuyện đặc biệt thú vị.

Tối thiểu, nhìn thấy hắn bị ta cố ý trào phúng giận sôi máu, nhưng khi con đỡ đầu "Đáng yêu" của mình ngăn cấm chỉ có thể buồn bực nhìn ta, thật sự là chuyện rất thú vị.

Cái người từng cao ngạo, cúi xuống cái đầu kiêu ngạo, thậm chí mất hết ngang ngược càn rỡ từng có được.

Thậm chí, trong lòng ta bắt đầu chậm rãi nhận thêm đồng bạn vì tiểu quỷ nào đó. Chính là, hắn hoài nghi hành vi chăm sóc Harry của ta khiến ta dâng lên chút lửa giận.

Bất quá đồng thời, trong lòng ta lại dâng lên một cảm giác còn kỳ quái hơn, thật giống như, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Giống như, ta ở dưới con mắt tiểu quỷ lựa chọn một lần tín nhiệm, cũng không để ta thấy hối hận.

Chính là, chừng nào thì bắt đầu, ta suy nghĩ nhiều cho tiểu quỷ đáng ghét này như vậy! Thậm chí còn cho bọn họ ở chung!

Chẳng lẽ ta thành một "Thánh nhân" giống Dumbledore sao?

Chính là khi trở lại, đứng ở sau cái cây cách đó không xa nghe được từ trong miệng tiểu quỷ "Con biết, Sirius. Chính là, coi như Giáo sư Snape là một người keo kiệt, hận thù, âm trầm con cũng tin tưởng giáo sư. Con tín nhiệm đến mức có thể giao tính mạng của mình giao giáo sư.", đầu ta đột nhiên trống rỗng, thậm chí còn khiếp sợ bị tiểu quỷ kia phát hiện.

Ta chưa từng hoài nghi Harry thông minh và lanh trí, chính là ở mặt hồ tản ra màu xanh lục u ám chìm nổi vô số Âm Thi, ở trên thuyền nhỏ chỉ có ta cùng tiểu quỷ, tiểu quỷ đó đột nhiên mở miệng nói "Cám ơn", ta còn có một chút xấu hổ.

Vì sao tiểu quỷ đó luôn nhìn ra ý chân chính của mỗi một hành động, mỗi một câu trào phúng của ta?

Vì sao tiểu quỷ đó lại vô điều kiện tín nhiệm ta như thế? Có lẽ, chỉ là vì làm yên lòng cha đỡ đầu bị hơn mười năm lao ngục tra tấn trở nên xúc động?

Chính là khi Potter lại trả lời vấn đề của ta, cậu ta nói mình chưa bao giờ nói giỡn trước mặt người mình tín nhiệm. Mà ta, là người Potter tín nhiệm - trên thế giới này.

Một khắc này đối mặt hai mắt xanh biếc trong bóng đêm, ta, lần đầu tiên tránh đi ánh mắt người kia, cảm giác không dám nhìn thẳng.

Mà một khắc này, cảm giác chân chính trong lòng ta, ta nghĩ ta cả đời cũng không quên được. Cảm giác được một người tín nhiệm, cảm giác cả trái tim đều bị nhét đầy.

Cảm giác này, không nhận được từ người nào. Lily Evans, không. Vol... demort, không có. Dumbledore, cũng không.

Chỉ có Potter, tiểu quỷ trước mắt nhìn như là thiếu niên nhưng hành vi xử sự, sâu trong linh hồn đều đã thành thục, toàn tâm toàn ý tín nhiệm ta như thế. Mặc kệ thân phận, qua lại, ngôn ngữ và hành vi ác ý trước đó, tín nhiệm ta.

14

Trước hôm nay, nếu có người nói cho ta biết ta lại tránh né tiểu quỷ Harry Potter, ta nhất định sẽ không chút khách khí thưởng cho người đó một Avada Kedavra, hoặc là càng hơn, cho người đó một Crucio.

Chính là, ta hiện tại lại không có tiền đồ trốn tránh tiểu quỷ kia, tiểu quỷ trong cơ thể có một linh hồn trưởng thành.

Cho dù tiểu quỷ đó làm hỏng bét Độc Dược ở lớp Độc Dược, chỉ cần không nổ vạc ta sẽ tuyệt đối không nhiều liếc tiểu quỷ đó một lần.

Mà nguyên nhân làm như vậy chẳng qua là bởi vì mấy ngày trước, ở trong phòng học trống, nụ "Hôn" kia . Từ sau khi chấm dứt nghỉ hè, ta đã phát hiện đối với tiểu quỷ chết tiệt kia, ta có cảm giác không giống trước.

Chết tiệt! Ta làm sao có thể đối một tiểu quỷ chưa ráo máu đầu, sinh ra cảm giác giống như "Tình yêu" gì đó! Tình yêu của ta không phải sớm đã theo Lily chết đi mà tiêu thất sao?

Thậm chí, đúng, nhân sinh của ta, cũng đã xong từ mười hai năm trước không phải sao? Sống sót, chẳng qua là một lớp da, một lớp da của người tên là Severus Snape, một lớp da vì bảo hộ đứa con Lily Evans dùng tính mạng bảo hộ mà miễn cưỡng sống sót.

Ta sao có thể sinh ra cảm tình như vậy với đứa bé kia!

Ta nhất định là bị bệnh, mà nguyên nhân chính là tiểu quỷ Potter chết tiệt!

Potter! Dòng họ này, là James Potter hay là Harry Potter, cho tới bây giờ chỉ biết trở thành cái bóng đè xuống ta!

Ta đã cố ý tránh, vì sao tiểu quỷ đó vẫn chủ động tìm đến, mang theo tươi cười vô tội, đáng giận kia.

Thậm chí, tiểu quỷ đó còn muốn khích tướng kích thích ta.

Chẳng lẽ, tiểu quỷ đó không biết ta là Lão Biên Bức nhiều dầu âm trầm nhất Hogwarts sao? Chẳng lẽ, tiểu quỷ đó thật sự nghĩ đến phép khích tướng hữu dụng với ta sao?

Bất quá, nhìn tiểu quỷ trước mặt với mắt thật cẩn thận thử nhìn ta, ta lại như thế nào cũng không thể cự tuyệt nói ra.

Chính là, khi ngầm đồng ý tiểu quỷ đi hầm của, ta lại hối hận muốn Avada chính mình, hoặc là Crucio!

Khi thấy Harry thành công ngăn trở con chó nào đó đầu không có đại não xúc động bắt chuột, ta mới bắt đầu cảm nhận được một chút may mắn vì quyết định của mình. Trong thời gian mẫn cảm này, cùng một con chó đầu xúc động, thậm chí là không có đại não, một lòng nghĩ báo thù, bởi vì một con con chuột mà tranh chấp thật sự không phải là một việc lý trí.

Đặc biệt, khi loại tranh chấp đó có thể chuyển hóa thành đánh nhau, làm cho có người chú ý tới.

Mà có Harry người có thể cho Black tỉnh táo tồn tại này, tối thiểu ta có thể tùy ý trào phúng hắn mà không cần lo lắng bị người phát hiện ta chứa chấp "Tù trốn trại"Azkaban, rồi bị nhốt vào Azkaban.

Chính là, ta chưa từng nghĩ đến, tiểu quỷ chết tiệt này, đến hầm lại vẫn có mục đích khác.

Tiểu quỷ đó lại muốn ta dạy gọi thần hộ mệnh!

Có trong nháy mắt, ta thậm chí hoài nghi qua mục đích yêu cầu này. Cái Lang Nhân Lupin không phải là một lựa chọn tốt sao? Bạn thân của cha, giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám 'đủ năng lực' Dumbledore tuyển.

Chính là, Harry thế nhưng đưa ra những gì ta từng hứa trước khi đi học -- khi cần thì trợ giúp!

Lại một lần nữa, ta thống hận chính mình! Chính là, còn không đợi ta nghĩ đến vì sao thống hận mình, ta lại nghe được Harry nói.

"Chẳng lẽ vì chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ kia mà giáo sư muốn ruồng bỏ lời hứa với em?"

Ngoài ý muốn? Chẳng lẽ tiểu quỷ đó thật sự sẽ đem cái hôn kia, khi môi hai người chạm vào nhau sản sinh cảm giác tê dại làm như là một chuyện ngoài ý muốn?

Như vậy, chết tiệt, ta mấy ngày này lại rối rắm cái gì!

Gọi thần hộ mệnh tuyệt đối không phải là một câu thần chú đơn giản, chính là, Potter chứng thật là một người thói quen sáng tạo kỳ tích. Tuy rằng, mỗi lần ngoài định mức phụ đạo ta đều tận lực dùng ngữ khí không kiên nhẫn dạy. Nhưng là tiến bộ của tiểu quỷ đó vẫn là rõ ràng thấy được.

Chuyện khiến ta giật mình nhất chính là, tiểu quỷ đó không phải hoàn toàn dựa theo lời ta làm, tuyệt không suy tư câu thần chú này sinh ra tác dụng như thế nào. Tiểu quỷ đó có tự hỏi, hơn nữa có chút vấn đề đã xâm nhập tới một chiều sâu mà những người đặc biệt nghiên cứu Bùa Chú hoạt động mới có thể đạt tới.

Ta lại nhắc nhở chính mình, tiểu quỷ trước mắt này có một linh hồn thành thục, tuyệt đối không thể đối đãi tiểu quỷ này giống như một tiểu quỷ chân chính.

Harry Potter, là một người trưởng thành ngang hàng với ta (giáo sư yêu tiểu Har, chính là từ nay về sau bắt đầu đi lên con đường không có lối về. Bởi vì giáo sư xem tiểu Har trở thành người trưởng thành mà không phải thiếu niên mười mấy tuổi, cho nên không có chướng ngại tâm lý.)

Chính là, chứng kiến tiểu quỷ Potter này thành công phóng ra thần hộ mệnh, ta chấn kinh.

Thần hộ mệnh của tiểu quỷ đó không ngờ là một con dơi lớn màu bạc...

Mặc dù biết không nên, trong khoảnh khắc đó ta liên tưởng đến xưng hô có liên quan đến  ta.

"Lão dơi già nhiều dầu" !

Đây lại là một trùng hợp mới đúng! Ta may mắn Bế quan bí thuật của mình đủ tốt, có thể cho ta thần sắc như thường hạ lệnh trục khách.

Chính là, dù cho có bế quan bí thuật thì cũng không ngăn cản được tim đập mãnh liệt trong trận đấu Quidditch khi chứng kiến tiểu quỷ chết tiệt kia vì bắt lấy Golden Snitch chết tiệt mà thiếu chút nữa rơi xuống.

Potter chết tiệt! Potter chết tiệt!

Chẳng lẽ thắng lợi Quidditch quan trọng như vậy!

Snape chết tiệt! Ta lại mắng mình, nhìn bình thủy tinh độc dược vô mộng trong tay, hồi lâu mới vô lực ngồi trên ghế.

Thừa nhận đi, Snape, mình quan tâm tiểu quỷ chết tiệt kia!

Chính là, chết tiệt... tiểu quỷ kia có thể không cần như vậy thông minh lanh lợi hay không! Có thể không cần giống một con hồ ly giảo hoạt hay không! Không cần giống một con rắn xác định Độc Dược này là ta chế tạo lại dương dương tự đắc tươi cười.

Chết tiệt! Trong nháy mắt đó ta còn không có dũng khí, quẫn bách đến không dám nhìn thẳng đôi mắt xanh biếc kia.

Không dám nhìn thẳng ánh mắt của Lily Evans, không dám thừa nhận mình vô tình thích con trai của cô.

Không dám cảm thụ trái tim giống như vì người nào đó mà một lần nữa sống lại.

Chính là, ta lại không thể khống chế, chứng kiến Hufflepuff Diggory thân mật ôm tiểu quỷ chết tiệt kia.

Không khách khí trừ Diggory 15 điểm, thêm một lần "Cấm túc hoàn mỹ" ta đây mới lướt nhanh qua Harry trở lại hầm của mình.

Chứng kiến Diggory chết tiệt... ôm vai tiểu quỷ Potter chết tiệt, trong nháy mắt ta đã phát hiện, mình đã không thể trốn tránh.

Ta, đã yêu tiểu quỷ Harry Potter chết tiệt!

Những ngày tiếp theo, tùy ý cấm túc Diggory không có đại não từ sau tranh tài Quidditch luôn quay chung quanh Potter, sau đó tức giận hành vi của mình không có lý tính, cố gắng nỗ lực bỏ qua ảnh hưởng càng lúc càng lớn của Potter với ta.

Lần đầu tiên từ khi lọt lòng tới nay, ta thấy may mắn khi Giáng Sinh đến.

Bởi vì nó có ý nghĩa, ta có hai tuần không cần nhìn đến tiểu quỷ Potter, không cần chịu ảnh hưởng. Nó có ý nghĩa, ta có đầy đủ thời gian nhàn rỗi tự hỏi rõ ràng tình cảm của ta, đến cùng có phải nhất thời xúc động hay không.

Kết quả sau khi tự hỏi, đối với ta, hẳn là bi thảm.

Ta bắt đầu nghiêm túc hồi tưởng mọi chuyện đã phát sinh từ khi linh hồn 20 tuổi của tiểu quỷ chết tiệt này tỉnh lại.

Sau đó phát hiện, ta kỳ thật sớm đã để ý tiểu quỷ chết tiệt đó, thích tiểu quỷ chết tiệt, cuối cùng, đã yêu tiểu quỷ chết tiệt.

Kết thúc kì nghỉ Giáng Sinh, ngày 9 tháng 1 đúng hạn tới. Ta vẫn tập quán tự giam mình ở trong phòng, chính là, đêm hôm đó, một người khách ngoài ý muốn mang đến cho ta một tia ấm áp trong ngày hắc ám, rét lạnh nhất.

Trong bóng đêm, ta nhìn chằm chằm ánh mắt tỏa sáng duy nhất bên cạnh, nghe chủ nhân của đôi mắt nói ta là bạn của mình. Nghe người kia nói đến một người lúc trước bị ta trừ điểm cấm túc.

Tiểu quỷ chưa bao giờ quan tâm người mình không quen như thế nào nhưng lại nói chuyện vì Diggory kia!

Trong nháy mắt đó, đầu ta trống rỗng, chính là theo bản năng cúi đầu, ngậm môi của người đó, ngăn trở người đó cầu tình cho Diggory.

Vốn chính là xúc động muốn ngăn cản người đó nói chuyện, chính là trong bóng đêm nhìn đôi môi lây dính nước bọt hơi nổi hào quang, ta không thể khống chế lại cúi đầu, ma xát, mút vào, đầu lưỡi miêu tả hình dạng môi người đó, xâm nhập trong miệng, thưởng thức ngọt lành trong dự liệu của mình.

Hẳn là dừng lại! Mặc kệ tiểu quỷ Potter chết tiệt này tâm lý có bao nhiêu thành thục, tiểu quỷ này cũng còn là một nhi đồng. Ít nhất thân thể còn là một nhi đồng.

Hơn nữa, Potter căn bản không biết tình cảm của ta, không biết ghen tị mãnh liệt dâng lên trong lòng ta khi tiểu quỷ nhắc tới Diggory.

Ta không nên cứ như vậy tùy ý đoạt lấy thứ tốt đẹp của tiểu quỷ đó!

Chính là, ta lại không thể khống chế nổi hành vi của mình, giống như mê muội, lưỡi càng thêm xâm nhập miệng Harry, hết khả năng trêu đùa, nghe tiếng thở càng ngày càng hào hển mà càng thêm sa vào nụ hôn sâu.

Cảm nhận được Harry chủ động hôn trả lại, ta lại càng nhiệt tình hôn, mềm nhẹ bò lên đầu lưỡi, chìm đắm trong nụ hôn sâu hết sức ôn nhu mà tinh tế này, đôi môi một lần một lần tách ra, lại một lần một lần bao trùm lên, ôn nhu di chuyển...

15

Cho dù sau nụ hôn kia, khi ta còn đang do dự xem có cần nói cho Potter tình cảm của mình hay không thì Potter đã bối rối chạy đi, ta tuyệt đối không hối hận nụ hôn này.

Sự ghen tị đó, nụ hôn xúc động lỗ mãng giống như một sư tử Gryffindor, nụ hôn ngọt ngào.

Cho dù vì nụ hôn đó, Potter tránh né ta, ta cũng không hối hận. Bởi vì ta chưa từng có lúc nào như lúc hôn Potter, rõ ràng cảm nhận được đáp án của cảm tình mình như vậy.

Chính là ta chưa từng nghĩ đến, Potter thế nhưng ở lớp Độc Dược nổ vạc.

Không chút khách khí trừ Gryffindor 10 điểm, lại cho Potter một lần cấm túc, ta mới cảm thấy buồn bực vì tiểu quỷ đó tránh mình chiếm được một thoáng hoà dịu.

Ít nhất khuya hôm nay, tiểu quỷ đó không có khả năng tiếp tục né tránh ta.

Chính là ta chưa từng nghĩ đến khi đi ra lớp Độc Dược lại thấy Diggory thân mật ôm vai Harry đang nói gì đó.

Tùy ý trừ Hufflepuff và Gryffindor 10 điểm, ở trong lòng cho Diggory thêm một hạng mục là tiến vào Rừng Cấm lao động phục vụ, lần này ta mỉm cười làm cho tiểu động vật nhóm Hogwarts sợ hãi đi nhanh đi, biến mất trong tầm mắt của bọn họ.

Dù sao ta ở trong lòng bọn chúng là một lão Biên Bức khủng bố, âm trầm.

Đúng rồi, ta còn quên một đánh giá ——nhiều dầu!

Chính là ta cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, khi cấm túc, tiểu quỷ theo bản năng tránh né ta cũng dám phân tâm trong lúc xử lí tài liệu Độc Dược, nhìn chằm chằm ta 5 phút 6 giây.

Chẳng lẽ tiểu quỷ đó sẽ không sợ con dao bạc nhỏ kia chặt đứt ngón tay xinh đẹp sao?

Không chút khách khí, ta ngẩng đầu bắt đầu châm chọc tiểu quỷ chết tiệt, chỉ bằng ánh mắt đã khiến ta không thể chuyên tâm phê luận văn!

Có lẽ đôi mắt của ta xảy ra vấn đề, lúc đó, tiểu quỷ kia thần kỳ không học ngữ khí của ta phản bác những gì ta nói. Hai gò má, thế nhưng trong nháy mắt đỏ lên. Có trong nháy mắt, ta vui mừng, chính là cảm giác đó rất nhanh đã bị những gì tiểu quỷ Potter phun ra từ đôi môi đánh vỡ .

Tiểu quỷ đó nói —— "Giáo sư, ngài rốt cuộc bao lâu chưa gội đầu?" (Chết cười =))))))

Tiểu quỷ chết tiệt!!!

Tiểu quỷ đó cũng dám, dám vượt vấn đề riêng của ta. Chẳng lẽ mấy ngày nay ta thật sự quá mức ôn hòa sao?

Bất quá, càng đáng chết hơn hẳn là mình mới đúng.

Ta thế nhưng thật sự sau khi Potter đi về, ma xui quỷ khiến chạy vào phòng tắm tắm rửa, thuận tiện gội sạch mái tóc vì chế tạo Độc Dược mà phá lệ nhiều dầu.

Bất quá, sáng ngày thứ hai, cảm giác được tiểu quỷ Potter nhìn chăm chú, vẫn là không tự chủ được vui mừng, sau đó theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.

Ta chưa từng phát hiện trên khuôn mặt bình thường luôn trầm tĩnh thế nhưng sẽ xuất hiện nhiều biểu tình rất nhỏ như vậy.

Cuối cùng vắng vẻ từ trong mắt tiểu quỷ chợt lóe rồi biến mất khiến ta theo bản năng lo lắng. Mà thật không ngờ chính là biến hóa thật nhỏ như vậy lại rơi vào trong mắt lão ong mật dong dài đáng ghét bên cạnh.

Trào phúng ứng phó Dumbledore, ta đứng dậy mang theo hơi thở tối tăm dọa chạy tiểu động vật dọc theo đường đi, tới phòng học Độc Dược chuẩn bị dạy tiểu hoan Hufflepuff chậm chạp giống như cự quái cùng tiểu ưng Ravenclaw mắt cao hơn đầu.

Tháng 1 theo Diggory vượt quá hai mươi lần bị ta cấm túc "Bình tĩnh" qua. Tháng 2 đã đến khiến toàn bộ tiểu động vật Hogwarts đều nhiệt tình tăng vọt. Liên quan đến lớp Độc Dược lại có mấy cái vạc anh dũng hiến thân cho chủ nhân ngu ngốc thao tác.

Quidditch trận đấu từ trước đến nay không phải vận động ta thích, trong mắt ta vận động đó quá dã man, độ nguy hiểm cực cao, chỉ có những người tứ chi phát triển, ý nghĩ đơn giản mới thích thứ như vậy.

Bất quá, Dumbledore tựa hồ rất thích những trận đấu như vậy, mà thân là Slytherin viện trưởng, ta tuyệt đối không có lý do thích hợp không đi tham gia một trận đấu mà toàn bộ trường tham gia.

Potter lại dám ở trận đấu nhìn chằm chằm nha đầu Ravenclaw kia. Thậm chí còn lễ nhượng với đối thủ của mình. Chẳng lẽ tiểu quỷ đó nghĩ đây là vũ hội đặc biệt để cho mình biểu hiện phong độ sao?

Chẳng lẽ Potter chỉ có bên ngoài là tiểu quỷ lại thích một cô bé vị thành niên! Ta ác ý bóp méo môi sau đó đứng dậy chuẩn bị đi.

Chính là một giây trước khi đi ta thấy tiểu quỷ chết tiệt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt nhưng rất chân thật với nha đầu Ravenclaw kia.

Tiểu quỷ đó, thế nhưng sẽ đối mặt người khác, một cái hôm nay mới quen biết cười như vậy...

Khi phòng của ta lại một lần có người không mời mà vào, khi ta và Potter với tình hình xấu hổ mặt đối mặt, ta lại một lần nữa oán hận thề dưới đáy lòng, nhất định phải thưởng cho con rắn ở cửa một cái Avada —— nếu nó không thể thực hiện trách nhiệm của nó.

Ta sớm nên nghĩ đến cả Hogwarts, trừ bỏ tiểu quỷ đáng ghét Potter này, không ai có thể không có khẩu lệnh mà vào hầm của ta.

Mà ta, cư nhiên cũng để toàn thân là nước, ở bên hông quấn một cái khăn tắm chạy ra phòng tắm, nửa thân trần nhìn Potter trợn mắt há hốc mồm.

Ta chưa từng cảm thấy phòng mình an tĩnh như vậy, cũng chưa từng cảm thấy Hogwarts an tĩnh như vậy, yên tĩnh đến mức trừ bỏ tiếng hít thở của mình và Potter, ta có thể nghe được tiếng nước rơi xuống bả vai.

Cảm thụ những giọt nước từ trên da một chút một chút rơi xuống, ta xấu hổ đứng ở cửa phòng tắm, hai tay nắm chặt khung cửa, thân mình thậm chí còn vẫn duy trì một loại cứng ngắc kỳ dị, không tự chủ nghiêng về phía trước.

Trong nháy mắt đó, ta thậm chí cũng không biết tiểu quỷ Potter từ trên tới dưới nhìn ta một lần sau rốt cuộc suy nghĩ gì. Đôi mắt bị lông mi thật dài chặn hơn phân nửa, biểu tình bình tĩnh không có một chút gợn sóng.

Tiểu quỷ đó, sẽ không cho ta là đồ điên đi?

Khi không thấy rõ biểu tình của Potter, ta thậm chí không xác định được điều gì, sau đó không thể khống chế mở miệng trào phúng, "Potter, hi vọng ngươi còn vừa lòng những gì mình nhìn!"

Khi mở miệng ta mới phát hiện, giọng của mình vì một vài nguyên nhân mà có chút khàn khàn trầm thấp. May mắn, tiểu quỷ bình thường luôn mẫn tuệ cũng không phát hiện được ta khác thường.

"Giáo sư, em tìm được 'R. A. B.' kia rồi! Nhanh, Sirius đang chờ chúng ta ở Hogsmeade!" Giọng Potter tựa hồ có chút gì đó bất quá lúc này ta không có tâm tư quản càng nhiều, chỉ là dùng sức đóng cửa phòng tắm sau đó dùng tốc độ nhanh nhất mặc vào trường bào.

Trong phòng tắm ổn định cảm xúc phập phồng xong thì ta mới bảo trì bình tĩnh cùng âm trầm thường ngày đi ra phòng tắm.

Mà trong phòng khách, Potter thế nhưng lại cho ta một tin vui.

Potter nói cho ta biết Chúa tể Hắc Ám sống lại vào năm sau. Mà lời tiên đoán đó là của Sibyll Trelawney.

Trelawney, tên này còn được Potter như có như không ám chỉ khiến ta không thể nghĩ tới sai lầm lớn nhất ta mắc phải trong cuộc đời này mười mấy năm trước.

Nhìn thiếu niên biến mất dưới áo choàng tàng hình, ta âm thầm thề ở trong lòng, đồng dạng sai lầm, ta tuyệt đối không thể tái phạm lần thứ hai.

Lúc này, ta tuyệt đối không thể vì mình tự ti, yếu đuối mà mất đi những người ta yêu—— cho dù, người đó vĩnh viễn cũng sẽ không yêu ta, ta cũng muốn dùng tính mạng của mình bảo vệ người đó.

-----HOÀN-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro