CHUỒN CHUỒN CĂN RỐN 5 - Tác giả: Phạm Việt Long

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MEO MEO HỒI BÉ

Hồi ấy nhà Mặt Đen có con mèo cái tam thể rất đẹp. Khác với lũ chó, mèo thường mắn đẻ và đẻ nhiều con. Tuy nhiên, con mèo này đẻ có mỗi một lứa, ra mỗi một con. Đẻ con mới được mấy ngày, tối đến mèo mẹ đã kêu ngoao ngoao váng cả sân rồi biến mất, kệ cho con nằm chỏng chơ một mình. Đến đêm thứ ba thì nó biến mất hẳn. Ông bà Mặt Đen lo lắng bồn chồn, vừa lo cho con mèo mẹ bị chết mất xác, vừa ngại ngần trước tình cảnh con mèo con khát sữa suốt ngày kêu meo... meo...

Không nỡ để mèo con chết đói, bà Nội Mặt Đen nấu cháo rồi chắt nước cho nó uống hàng ngày. Cũng có hôm mải làm đồng, bà về muộn, mèo con bị đói, bò lê khắp nhà, kêu khản cả tiếng.

Thế rồi Bi Bi và Mặt Đen được về nhà ông bà Nội Mặt Đen nghỉ ít ngày. Bi Bi thấy mến con mèo con lạ lùng. Cô bé ôm nó lên vuốt ve và khen con mèo xinh thật là xinh. Nó có bộ lông trắng muốt, điểm một đốm vàng ở giữa trán.

Thấy bà nuôi mèo vất vả quá, Bi Bi bảo:

- Bà ơi, để cháu đem về Hà Nội nuôi nhé. Khi nào nó khỏe, cháu sẽ đem về cho nó ở với bà.

- Cháu có nuôi được không?

- Cháu nuôi được bà ạ.

- Thế cháu làm thế nào?

- Cháu cho nó uống sữa ạ.

Thế là khi về Hà Nội, Bi Bi có con mèo về theo. Nó được ủ trong một mảnh vải mềm đặt trong một hộp giấy dày ấm áp.

Khi thấy con mèo, cả nhà Bi Bi đều khen nó xinh và ngoan, dễ thương quá. Mẹ đưa ra một hộp sữa tươi Mộc Châu và một cái bơm tiêm để cho Bi Bi chăm sóc Mèo. Rất thành thạo, Bi Bi đổ sữa ra cốc, lấy bơm tiêm hút vào rồi ghé sát miệng mèo, bơm ra từ từ. Con mèo tớp lấy từng giọt sữa. Cứ thế, cả bơm tiêm đầy sữa hết veo, rồi cả bịch sữa vơi đi, chỉ còn một nửa. Mẹ phải nhắc Bi Bi cho nó ăn từ từ, kẻo lại bị nôn. Dần dần, mèo ăn được cơm, cá, thịt và lớn phổng lên. Vì nó hay kêu meo... meo... cho nên Bi Bi đặt tên cho nó là Meo Meo.

Đến một ngày, Bi Bi bảo Mặt Đen:

- Bây giờ mình đem Meo Meo về quê cho nó sống với ông bà nhé.

Mặt Đen nhanh nhảu tán thành. Hai chị em ôm mèo, bắt xe ôm ra bến xe. Khi Bi Bi ôm con mèo bước lên xe thì bị chú phụ xe ngăn lại:

- Xuống ngay!

Bi Bi giật cả mình, vội bước xuống.

Không để Bi Bi hỏi gì thêm, chú phụ xe quát:

- Cấm lên xe này. Mang mèo lên xe xúi quảy lắm.

Thế rồi cửa xe đóng sập lại. Bi Bi giật nảy mình, rơi cái hộp đựng con mèo xuống đất. Con mèo lại kêu meo... meo... với giọng điệu thảm thiết. Bi Bi than thở:

- Làm sao bây giờ Mặt Đen ơi!

Lúc này Mặt Đen sáng dạ quá, đề xuất ngay ra phương án: nhờ ông Ngoại Bi Bi chở về quê.

Sống lâu ở nội thành Hà Nội ngột ngạt quá, ông Ngoại Bi Bi cũng muốn về vùng nông thôn cho khuây khỏa. Ông bảo lấy tạm cái lồng chim đặt Meo Meo vào trong cho chắc chắn. Thế là ba ông cháu cùng cô mèo xinh xắn lên xe máy tiến thẳng về quê Mặt Đen...

CAT NAMED MEO MEO WHEN HE WAS A BABY

At that time, the Black Face family had a very beautiful calico female cat. Unlike dogs, cats often give birth and give birth to many babies, this cat gives birth to one litter at a time. Just a few days after giving birth, the mother cat wailed and wailed in the yard and disappeared, leaving the baby lying alone. By the third night it was completely gone. Mr. and Mrs. Black Face were worried and restless, both worried about the mother cat being killed and lost her body, and embarrassed by the situation of the milk-thirsty kitten meowing all day long... meow...

Not willing to let the kitten starve, Grandma Black Face cooks porridge and then drains the water for it to drink every day. There was also a day when she was busy working in the fields, she came home late, the kitten was hungry, crawling all over the house, hoarse.

Then Bi Bi and Black Face went back to their grandparents' house Black Face to rest for a few days. Bi Bi loves the strange kitten. The little girl hugged it and petted it and complimented the beautiful cat. It has white fur, with a yellow spot in the center of its forehead.

Seeing how hard it was for her to raise cats, Bi Bi said:

- Grandma, let me bring it back to Hanoi to raise. When he is well, I will bring him back to live with you.

- Can I take care of you?

- I can take care of you.

- So how do you?

- I give him milk to drink.

So when she returned to Hanoi, Bi Bi had a cat with her. It is incubated in a soft cloth placed in a warm thick paper box.

When they saw the cat, Bi Bi's whole family praised it for being beautiful and obedient, so cute. Mother gave a box of Moc Chau fresh milk and a syringe for Bi Bi to take care of the Cat. Very proficiently, Bi Bi poured milk into a cup, took a syringe to suck it in, and then put it close to the cat's mouth, pumping it out slowly. The cat grabbed every drop of milk. Just like that, the whole syringe filled with milk was empty, and then the whole bag of milk was empty, only half left. Mother must remind Bi Bi to feed him slowly, lest he vomit again. Gradually, cats can eat rice, fish, meat and grow up. Because it often meows... meow... so Bi Bi named it Meo Meo.

One day, Bi Bi told Black Face:

- Now, let's bring Meo Meo back to my hometown for her to live with her grandparents.

Blackface quickly agreed. The two sisters hugged the cat and took a motorbike taxi to the bus station. When Bi Bi hugged the cat to step into the car, the assistant stopped the car:

- Get down now!

Bi Bi was startled and quickly stepped down.

Without letting Bi Bi ask any more questions, the assistant driver shouted:

- Don't get on this car. Bringing a cat in the car is very bad luck.

Then the car door slammed shut. Bi Bi startled, dropped the box containing the cat to the ground. The cat meowed again... meow... in a pitiful tone. Bi Bi lamented:

- What to do now, Black Face!

At this time, Black Face was too bright, immediately proposed a plan: ask Mr. Ngoai Bi Bi to drive him back to his hometown.

Living a long time in the inner city of Hanoi is too suffocating, Mr. Ngoai Bi Bi also wants to go to the countryside for comfort. He told me to get a temporary birdcage and put Meo inside for sure. So the three of them and the cute cat got on a motorbike and headed straight to the Black Face hometown...

CON VÀNG BỊ LẠC

Sau một thời gian được cả nhà Bi Bi chăm sóc chu đáo, con Vàng lớn phổng lên, khỏe khoắn, nhanh nhẹn. Bi Bi và Mặt Đen rủ nhau đưa Vàng về quê thăm ông bà Nội Mặt Đen.

Ra đến bến xe, hai chị em nhanh nhẹn dắt con Vàng lên xe. Vừa bước lên bậc cửa phía sau của xe, Bi Bi đã bị chú phụ xe chặn lại:

- Này, các cháu phải xuống nhanh.

Rút kinh nghiệm lần chở Meo Meo về quê không được lên xe, Bi Bi nói nhanh:

- Cháu sẽ mua vé cho cả con Vàng này, riêng nó hai vé chú nhé!

Lưỡng lự một lúc, chú phụ xe bảo:

- Thôi được, lên xe mau lên.

Hai chị em vội dắt Vàng lên xe. Chú phụ xe xé ba cái vé đưa cho Bi Bi sau khi nhận đủ tiền bốn vé. Bi Bi đưa cho Vàng một vé, nó rướn mõm ra ngậm vé, ung dung như người lớn.

Ô tô chạy êm ro. Hồi lâu sau, đến một khu vực có nhiều quán nước, ô tô dừng lại. Chú phụ xe bảo:

- Nghỉ mười lăm phút uống nước. Mọi người lên xe đúng giờ nhé.

Bi Bi, Mặt Đen và Vàng cùng xuống xe, rẽ vào quán nước ở cuối bãi đỗ. Vàng vội vàng chạy ra bụi cây phía xa ghếch chân làm một bãi – nó bị nhịn tiểu từ sáng cho nên phải thải ra cho nhanh. Vừa xong thì có một cậu bé đi đến. Cậu ta giơ một miếng thịt lên, gọi: "Ê... ê! Lại đây tao cho miếng thịt nào". Bị dụ dỗ, Vàng chạy theo. Khi Vàng gần tới, cậu bé lại bước đi, khiến Vàng cứ phải đuổi theo mãi, quên cả chuyến đi đầu tiên trên ô tô.

Đúng giờ, chú lái xe hô mọi người lên xe để đi tiếp. Không thấy Vàng đâu, Bi Bi và Mặt Đen đồng thanh gọi: "Vàng ơi, Vàng ơi!".

Khi đã đi khá xa khỏi bãi đỗ xe, cậu bé lấy trong túi ra một sợi dây thòng lọng quăng tới, định xiết cổ con Vàng. Nó nhanh chân nhảy né sang rồi quay đầu chạy lui. Lúc này nó mới nhớ tới lời ông Ngoại dặn là không được đi theo người lạ, nhất là khi người ấy dụ dỗ cho ăn.

Hai chị em đứng ở bậc cửa xe, liên tục gọi Vàng ơi, Vàng ơi!, không để ý là xe đã chuyển bánh.

Thoát khỏi cậu bé, Vàng chạy thục mạng về phía chiếc xe ô tô. Trên xe, Bi Bi và Mặt Đen tuyệt vọng nhìn chú chó yêu quý mất hút dần sau làn bụi. Bi Bi kêu ầm lên đòi đỗ xe lại, nhưng cả lái và phụ xe như không nghe thấy gì...

Chạy đuổi theo xe một lúc, mệt quá, Vàng đứng lại thở dốc. Thấy một chị áo xanh dắt theo một đứa trẻ đang đi tới, Vàng chăm chú nhìn. Nó há miệng thở dốc, mắt dán chặt vào chai nước mà chị phụ nữ cầm trên tay trái. Thấy vậy, chị dừng lại, đổ nước ra một cái bát vỡ bên đường cho con chó uống. Sau đó, hai mẹ con chị lại dắt nhau đi. Lúc ấy, có một thằng bé người đanh lại như sắt chạy đến trêu hai mẹ con chị. Thấy họ cứ lầm lũi đi, nó dùng que đập một cái vào đầu con chị và giật cái túi của chị, chạy thục mạng. Vàng liền đuổi theo. Cậu bé chạy được một lúc, thấy Vàng vẫn bám theo, liền quẳng cái túi chạy tháo thân. Vàng ngậm lấy quai túi, tha về trả hai mẹ con chị phụ nữ áo xanh. Cả ba đều mệt, lần tới một gốc cây ngồi nghỉ rồi thiếp đi lúc nào không hay. Tự nhiên Vàng rên ử... ử... rồi sủa lên một tiếng khiến hai mẹ con chị áo xanh giật thót mình, thức dậy. Hóa ra chú chó mơ thấy bị hổ vồ. Nó nhổm dậy nhìn quanh, chợt vẫy vẫy đuôi mừng rỡ. Phía trước, cách một đoạn đường, là Bi Bi và Mặt Đen đang đi tới. Chả là, khi đến bến, thương xót con Vàng quá, hai chị em phải nhờ chú xe ôm chở quay lại bãi đỗ xe này.

Vàng khoái quá, vẫy đuôi rối rít, lại còn lắc mình, xù lông, làm bay ra cái mùi chó không lấy gì làm thơm tho. Mẹ con chị áo xanh, mặc dù quý con chó đã cứu mình, cũng phải bịt mũi, xua xua tay. Mặt Đen đã đến gần, thấy thế hỏi:

- Tại sao chị lại xua con chó của em thế?

- Vì nó hôi quá!

- Đâu, nó thơm lắm chứ!

Nói rồi, Mặt Đen ôm lấy con chó thơm lấy thơm để.

Cả ba lại phải bắt xe ô tô về quê Mặt Đen. Tất nhiên vì phải chạy xe , ba chị em phải trả giá vé đắt gấp đôi giá vé thông thường.

Về đến nhà Mặt Đen, đón hai chị em và con Vàng là Meo Meo và chú Mực. Sau khi vẫy đuôi chào và tiến tới hít chân hai người, Mực ta lừ mắt về phía Vàng, sủa lên một tiếng. Còn Meo Meo thì kêu lên eo... eo... tỏ ý chê Vàng bẩn thỉu, hôi hám.

Mặt Đen lúc này là chủ nhà, liền dõng dạc tuyên bố:

- Cùng với chị Bi Bi, Vàng là khách quý của nhà ta, hai đứa mày phải coi trọng, cấm dè bỉu!

Nghe xong lệnh của chủ nhân, Meo Meo nhảy tót lên lưng Mực, còn Mực tiến lại gần Vàng gí mũi vào bộ lông nhem nhuốc vì bụi đường hít hít vẻ thân thiện...

A DOG YELLOW GOT LOST

After being carefully taken care of by the entire Bi Bi family for a while, Vàng, the dog, grew up healthy, agile, and lively. Bi Bi and Mặt Đen decided to take Vàng back to the countryside to visit Mặt Đen's grandparents.

At the bus station, the two sisters quickly led Vàng onto the bus. Just as they were stepping onto the back door of the bus, they were stopped by the bus conductor:

Hey, you all need to get off quickly.

Having learned from the previous experience of not being allowed to board the bus with Meo Meo, Bi Bi quickly responded:

I'll buy tickets for both of us, and a separate one for Vàng!

After some hesitation, the bus conductor agreed:

Alright, get on the bus quickly then.

The two sisters hurriedly led Vàng onto the bus. The bus was running smoothly. After a while, they reached an area with many beverage stands, and the bus stopped. The conductor said:

We'll have a fifteen-minute break to drink water. Be back on time, everyone.

Bi Bi, Mặt Đen, and Vàng got off the bus together and went to a beverage stand at the end of the parking lot. Vàng quickly ran to a distant bush and relieved itself – it had been holding it in since morning. As soon as it finished, a boy approached, holding a piece of meat and calling out, "Hey, come here, I'll give you a piece of meat." Tempted, Vàng followed the boy. But whenever Vàng got close, the boy moved away, making Vàng keep chasing him, forgetting about the first bus ride.

When it was time to get back on the bus, Bi Bi and Mặt Đen called out for Vàng, but it was nowhere to be seen. They cried, "Vàng, Vàng!" But the bus had already started moving.

Finally escaping from the boy, Vàng ran back towards the bus. On the bus, Bi Bi and Mặt Đen desperately looked out for their beloved dog disappearing in the dust. Bi Bi yelled for the bus to stop, but the driver and the conductor seemed not to hear anything.

Chasing after the bus for a while and feeling exhausted, Vàng stopped to catch its breath. It saw a lady in a blue dress walking with a child. Vàng stared at them, panting heavily, and fixated on the water bottle the woman held in her left hand. The woman noticed and poured some water into a broken bowl by the roadside for Vàng to drink. After that, they walked away together. At that moment, a mischievous boy approached them. Seeing them walking hesitantly, he used a stick to hit the woman on the head, snatched her bag, and ran away. Vàng immediately chased after the boy. The boy ran for a while, and when he saw that Vàng was still following, he threw the bag away and ran for his life. Vàng picked up the bag by its strap and returned it to the woman and her child. All three were tired, so they sat under a tree to rest, not knowing when they fell asleep. Suddenly, Vàng whimpered and barked, startling the two women in blue, who woke up. It turned out that Vàng had a nightmare of being attacked by a tiger. It shook itself and wagged its tail happily. Up ahead, a little distance away, Bi Bi and Mặt Đen were approaching. It turned out that when they reached their destination, they felt so sorry for Vàng that they had the driver turn back to the previous bus stop.

Vàng was delighted and wagged its tail ecstatically, even rolling in the dust, emitting a strong dog smell. The woman and her child, although grateful to the dog for saving them, still covered their noses and waved their hands. Mặt Đen approached, saw the situation, and asked:

Why did you shoo away the dog, Meo Meo? Because it stinks too much! No, it smells nice!

Saying that, Mặt Đen hugged the dog and smelled it.

Now that they were back in Mặt Đen's home, Meo Meo and chú Mực (Ink) – the cat and the octopus – were there to welcome them, along with Vàng. After wagging their tails, Meo Meo and Mực sniffed Vàng's dirty and smelly fur due to the dusty road, expressing their disdain.

Mặt Đen, being the host now, declared firmly:

Both with Bi Bi, Vàng is a distinguished guest in our house. You two must treat it well and not make fun of it!

Upon hearing the owner's command, Meo Meo jumped onto Mực's back, and Mực approached Vàng, gently sniffing its dusty and messy fur due to the road, showing friendliness...

(Note: This passage appears to be part of a story or narrative involving characters named Bi Bi, Mặt Đen, Vàng, Meo Meo, and chú Mực. The story showcases the adventures and interactions of these characters during their journey and visit to the countryside.)

CHUỒN CHUỒN CẮN RỐN BI BI

Sau sự kiện Mặt Đen trổ tài bắt cá, Bi Bi phục lăn. Hóa ra Mặt Đen có nhiều tài thật, nhất là tài bơi lội. Bi Bi hỏi Mặt Đen:

- Sao mà em bơi tài thế?

Mặt Đen hơi hỉnh mũi lên, trả lời tỉnh bơ:

- Em nói rồi còn gì. Tự nhiên thôi, sau khi bị rơi xuống nước, được con Mực cứu.

- Em đùa thế nào ấy chứ...

- Vậy em nói thật nhé!

- Ừ, nói luôn đi, chị muốn biết bơi lắm!

- Em cho chuồn chuồn cắn rốn thôi.

- Cho chuồn chuồn cắn rốn thì bơi được hả em?

- Đúng rồi.

- Thế chị cho chuồn chuồn cắn rốn có được không?

- Dễ thôi.

- Thế mình đi bắt chuồn chuồn nhé.

Mặt Đen rủ Bi Bi ra cánh đồng. Hai chị em đội nón hăng hái đi trong cái nắng như đổ lửa. Bi Bi nhìn thấy một con chuồn chuồn ớt đỏ chót đậu trên cành cây dành dành. Hai chị em lò dò đi tới. Mải nhìn con chuồn chuồn, Bi Bi vấp phải một mô đất, ngã xoài ra, tay vơ phải thứ gì đó nhão nhoẹt. Mặt Đen quay lại nhìn rồi kêu:

- Eo ơi, chị vồ phải bãi phân trâu rồi...

Thế là Bi Bi phải xuống con mương gần đó rửa tay. Con chuồn chuồn ớt chỉ bay lên một tí rồi lại đậu trên cành cây dành dành, như khiêu khích hai chị em. Nhưng khi Bi Bi bước tới thì con chuồn ớt bay vụt đi. Phía ruộng ngô có con chuồn chuồn ngô to đùng đậu im lìm. Hai chị em lại lò dò đi tới. Lần này thì Mặt Đen phân công:

- Em đi về phía trước đánh lạc hướng con chuồn chuồn, để chị dễ bắt nó.

Mặt Đen đi dấn lên, vòng ra sau hàng ngô, vừa bước nhẹ tới vừa quay quay bàn tay trước mặt con chuồn chuồn. Con chuồn chuồn ngô trở nên ngây ngô, cứ đứng im nhìn Mặt Đen. Thừa cơ, Bi Bi từ phía sau nhanh tay tóm lấy đuôi chú ta. Con chuồn chuồn cong mình, cắn vào cổ tay Bi Bi.

- Ối! A! Chị bắt được rồi. Nhưng nó cắn tay chị thì chị có bơi được không nhỉ?

- Không được đâu, phải cho nó cắn rốn cơ. Nào, chị vạch rốn ra.

Bi Bi vạch rốn, đưa con chuồn chuồn ghé sát vào. Nó cắn luôn vào rốn Bi Bi một cái. Đau điếng, nhưng Bi Bi không kêu. Nó lại cong mình, cắn miếng nữa. Mặt Đen bảo:

- Chị phải để cho nó cắn nhiều mới nhanh biết bơi.

Bi Bi nghiến răng định cho con chuồn chuồn cắn thêm, nhưng khi nó vừa cắn một miếng thì Mặt Đen ngăn lại:

- Đủ rồi,

- Nào, xuống sông bơi nhé.

- Được, nhưng xuống bãi này cho nông, bơi từ từ cơ.

Mặt Den dẫn Bi Bi lại doi cát bồi bên sông. Đoạn sông này nước lặng, nông, lại có nhiều cát, như một bãi tắm. Bi Bi nhảy tùm xuống sông, nhưng chìm luôn. Mặt Đen vội kéo Bi Bi lên. Nhìn mái tóc Bi Bi sũng nước, Mặt Đen bảo:

- Bây giờ chị phải làm theo em thì chuồn chuồn mới làm cho chị bơi được.

Mặt Đen bắt Bi Bi tựa vào tay mình để nổi lên và bảo Bi Bi đập chân tay. Cứ thế, hai chị em bì bõm hồi lâu dưới sông.

Hôm sau, Bi Bi dậy từ sớm, gọi Mặt Đen:

- Nhanh nhanh đi bắt chuồn chuồn nữa nhé. Đêm qua chị ngủ toàn mơ thấy bơi được, chị thích quá.

Ra bãi hoa dại bên bờ đê, thấy có nhiều bươm bướm, Bi Bi bảo:

- Nhiều bươm bướm quá, cho bươm bướm cắn rốn có được không?

Mặt Đen bụm miệng cười:

- Bươm bướm có biết cắn đâu mà cho cắn rốn. Nào, bắt con chuồn chuồn vàng kia nhé.

Bi Bi hăng hái nhoài người, vồ con chuồn chuồn vàng. Hăng quá, Bi Bi ngã nhoài. Thấy áo ươn ướt nhưng Bi Bi vẫn đứng dậy, tay nắm chặt. Mặt Đen bảo:

- Mở tay ra cho em xem nào.

Bi Bi mở tay ra từ từ, sợ con chuồn chuồn bay mất. Mặt Đen hét:

- Thả tay ra chị ơi, đấy là cọng cỏ chứ có phải là con chuồn chuồn đâu. Mà áo chị lại dính phân bò rồi kìa!

Bi Bi nhìn xuống, thấy áo dính phân nhoe nhoét, mặt nhăn như bị. Mặt Đen kéo Bi Bi chạy xuống sông:

- Hôm nay không cần chuồn chuồn cắn rốn nữa.

Bi Bi, có Mặt Đen đỡ bụng, đập bì bạch hai tay, hai chân. Thấy mình nổi lên khỏi mặt nước và tiến về phía trước được một đoạn, Bi Bi mừng lắm, nhưng Mặt Đen lại bảo:

- Chưa ăn thua. Mai lại làm tiếp nhé.

Đêm ấy, đang ngủ thì Bi Bi kêu:

- Mát quá, bơi thích quá!

Cả nhà thức giấc. Hóa ra Bi Bi ngủ mơ, hai tay vẫn đập đập trên chiếu như đang bơi.

Hôm sau, hai chị em lại đi bắt chuồn chuồn. Thấy con chuồn chuồn ớt, Bi Bi rút kinh nghiệm, bước nhẹ từng bước chắc chắn rồi nhanh tay tóm lấy cánh nó. Mặt Đen bảo:

- Từ nay, chỉ cần bắt chuồn chuồn, không cần cho nó cắn rốn nữa.

Thả con chuồn chuồn ra, Bi Bi tự tin nhảy tòm xuống nước. Lần này có tiến bộ, Bi Bi bơi được mấy sải. Mặt Đen bảo:

- Chờ đã, phải làm theo em cơ.

Mặt Đen lại đỡ cho Bi Bi bơi.

Mấy hôm liền như thế, rồi Mặt Đen bảo:

- Chị cho em xem rốn nào.

Bi Bi vạch rốn cho Mặt Đen xem, cậu ta chun mũi chê:

- Eo ơi, vết cắn thâm xì, xấu quá!

- Kệ chị, xấu nhưng bơi được là chị thích rồi.

Hai chị em lại lội xuống sông. Lần này thì Mặt Đen chủ động hô:

- Bơi! Chị tự bơi đi!

Bi Bi sải tay, đập chân, tiến băng băng trên mặt nước. Mặt Đen động viên:

- Chị tiến bộ nhanh thật, mới có bẩy buổi mà đã bơi được.

- Tại vì chị cho chuồn chuồn cắn rốn nhiều phải không? Nhưng mà tại sao cho chuồn chuồn cắn rốn lại bơi được nhỉ?

- Đố chị biết đấy.

- Chị chả biết.

- Thế chuồn chuồn vừa cắn xong, chị có bơi được không?

- Không.

- Thế lúc đầu bơi, chị có thấy được đỡ lên mặt nước không?

- Có, tay em đỡ chứ ai.

- Rồi mấy lần sau thế nào?

- Thì em bảo chị sải tay, đập chân...

Nói tới đó, Bi Bi ngừng lại, rồi mắng Mặt Đen:

- A, cái thằng này lừa chị rồi. Mấy ngày qua, em tập cho chị bơi chứ có phải chuồn chuồn cắn rốn cho chị biết bơi đâu.

Mặt Đen vẫn tỉnh bơ:

- Đâu mà. Do chuồn chuồn cắn rốn đấy chứ. Rốn chị đầy vết răng chuồn chuồn kia kìa. Ê... Ê... thâm xì... thâm xịt...

- Thôi, chị đánh cho mấy cái bây giờ.

Hai chị em cười vang cả mặt sông. Con chuồn chuồn ngô đang đậu ở ngọn ngô giật mình bay vụt lên, rồi lượn vòng trên đầu Bi Bi...

DRAGONFLY BITING THE NAVEL BIBI

After Mặt Đen showcased his fishing skills, Bi Bi was determined to show her own talent. It turned out that Mặt Đen had many skills, especially in swimming. Bi Bi asked him:

How did you become such a good swimmer?

Mặt Đen grinned and replied proudly:

I told you before. It just happened naturally after I fell into the water and was saved by the octopus. Are you kidding? No, I'm serious! Alright, tell me, I really want to learn to swim! I just let dragonflies bite my butt. Dragonflies biting your butt? Does that help you swim? Yes, it does. Can I let dragonflies bite my butt too? Of course, it's easy. Okay, let's go catch some dragonflies then.

Mặt Đen led Bi Bi to a nearby field. The two sisters walked enthusiastically under the scorching sun. Bi Bi spotted a red dragonfly perched on a branch. They approached it carefully. Lost in watching the dragonfly, Bi Bi tripped on a lump of mud and fell down. Her hand accidentally touched something slimy. Mặt Đen turned back and exclaimed:

Oh no, you touched a buffalo dung!

Bi Bi had to walk to the nearby canal to wash her hands. The red dragonfly just flew up a little before landing on the branch again, as if mocking the two sisters. But when Bi Bi approached, it flew away again. In the cornfield, there was a huge corn dragonfly perched silently. The two sisters approached carefully. This time, Mặt Đen assigned roles:

You go ahead and distract the dragonfly so that I can catch it easily.

Mặt Đen approached, circled around behind the corn stalks, and slowly moved forward, gently rotating his hand in front of the dragonfly. The corn dragonfly seemed mesmerized and stood still, watching Mặt Đen. Taking advantage of the opportunity, Bi Bi quickly grabbed its tail. The corn dragonfly arched its body and bit Bi Bi's wrist.

Ouch! Ah! I caught it! But if it bites my wrist, can I still swim? No, it won't work. It has to bite your butt. Come on, show me your butt.

Bi Bi showed her butt, and Mặt Đen brought the dragonfly close to it. It bit her butt. In pain, Bi Bi endured it without screaming. It bent its body again and bit her again. Mặt Đen advised:

You have to let it bite more so that you can learn to swim faster.

Bi Bi gritted her teeth, ready to let the dragonfly bite more, but Mặt Đen stopped her when it bit again:

That's enough. Alright, let's go to the river and swim. Okay, but let's choose this spot with shallow water for now.

Mặt Đen led Bi Bi to a sandy area beside the river. The water was calm and shallow, with many sandy patches, resembling a swimming spot. Bi Bi jumped in, but she sank immediately. Mặt Đen quickly pulled her up. Seeing her hair soaked, Mặt Đen said:

Now you have to follow my lead, and the dragonfly will make you swim.

Mặt Đen supported Bi Bi to float and instructed her to kick her feet and slap her hands. The two sisters practiced for a while in the water.

The next day, Bi Bi woke up early and called Mặt Đen:

Let's catch more dragonflies. Last night, I dreamt that I was swimming, and I loved it!

The family woke up because of her call. It turned out that Bi Bi was sleep-talking, slapping her hands on the blanket as if swimming.

The following days, the two sisters continued to catch dragonflies. When they found a red dragonfly, Bi Bi learned from her experience, taking steady steps before quickly grabbing its wings. Mặt Đen said:

From now on, you can catch dragonflies without having them bite you.

After releasing the dragonfly, Bi Bi confidently plunged into the water. This time, she made some progress and swam a few strokes. Mặt Đen encouraged her:

You're making progress quickly; you've only been practicing for seven days and can already swim. That's because I let the dragonflies bite me, right? But why does being bitten by dragonflies help me swim? Figure it out yourself. I don't know. When the dragonfly bites you, can you float on the water? Yes, you support me with your hands. And what happened in the following attempts? You told me to kick my feet and slap my hands...

At that point, Bi Bi paused, then scolded Mặt Đen:

Ah, you tricked me. These past few days, you taught me to swim, not to let dragonflies bite me.

Mặt Đen still maintained his composure:

No, it's true. It's because of the dragonflies biting you. Look at all the bite marks on your butt. Eh... eh... so ugly... dark and blotchy... Okay, hit me a few more times now.

The two sisters burst into laughter, and the corn dragonfly in the cornfield suddenly flew up, circling above Bi Bi's head...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro