Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới được chuẩn bị từ lâu của Âu Tân, quyết định tổ chức trước Tết âm lịch một tuần, địa điểm ở thành phố Hoa Dương.

Gần tới buổi họp báo, các phòng ban đều khua chiêng gõ mõ mà làm việc, quản lý cấp cao vì chuyện này đã tổ chức nhiều cuộc họp.

Ninh Triệt phụ trách theo dõi dư luận, gần đây rất đau đầu: "Liên minh Alpha lần này xào lại miễn cưỡng đưa ra một sản phẩm mới, muốn nhắm vào SR Pro của chúng ta, gần đây âm thầm làm không ít thủ đoạn nhỏ, còn mua rất nhiều bài viết bôi đen và thuỷ quân nói xấu chúng ta."

SR Pro là tên của vòng cổ thông minh mới mà bọn họ cho ra mắt lần này.

Thiệu Ngôn cười lạnh: "Xem ra bài học lần trước còn chưa đủ."

Cố Khinh Ngư căn dặn: "Lần này là nỗ lực cuối cùng của bọn chúng, đề phòng bọn chúng chó cùng rứt giậu."

Nhiều năm là đối thủ cũ, tính nết của Trình Hách thế nào, Âu Tân cũng nắm tương đối rõ ràng, sẽ không vì bọn chúng bị ép tới mức không có sức đánh trả mà lơ là thiếu cảnh giác, luôn phòng vệ các mặt dư luận và thị trường, Liên minh Alpha trước sau chẳng thể gây ra chút bọt sóng gì.

Vài tiếng trước khi buổi họp báo bắt đầu.

Cố Khinh Ngư xuất phát từ khách sạn đang ở, chuẩn bị ngồi xe đi đến nơi tổ chức họp báo, trước sau có mấy chiếc xe an ninh hộ tống, xe vững vàng lái vào hầm đậu xe của Trung tâm Triển lãm Quốc tế.

Thiệu Ngôn xuống xe trước, từ ghế phụ đi vòng ra hàng ghế sau kéo cửa xe ra.

Hai chân Cố Khinh Ngư vừa đặt xuống đất, còn chưa đứng vững, thân hình chợt mềm nhũn.

Nhận ra sự khác thường Thiệu Ngôn lập tức đỡ lấy cánh tay anh, hét to với nhân viên an ninh: "Có người tập kích, lập tức tìm kiếm xung quanh!"

Tầng hầm đậu xe được dọn dẹp trước đó yên tĩnh và trống trải, ngoại trừ tình trạng đột nhiên bất thường của Cố Khinh Ngư thì ở đó không có động tĩnh gì khác, toàn bộ vệ sĩ Beta ngay lập tức nhận ra, có Alpha trốn trong tầng hầm, sử dụng tin tức tố để tiến hành tấn công.

Bọn họ liền mở máy dò tin tức tố mang theo người, tản ra khắp nơi, nhanh chóng triển khai việc tìm kiếm.

Thiệu Ngôn đưa Cố Khinh Ngư đã hoàn toàn mềm oặt ngã vào lòng hắn vào bên trong xe, mạnh mẽ đè nén cảm xúc, thấp giọng hỏi thăm: "Tiên sinh, anh thế nào?"

Cố Khinh Ngư không ổn lắm.

Anh không phải lần đầu tiên gặp chuyện Alpha tấn công bằng tin tức tố, nhưng ảnh hưởng phải chịu hôm nay nặng nề hơn bất kỳ lần nào trong quá khứ.

Gần như trong khoảnh khắc bị tập kích đó, cảm giác tê dại quen thuộc lập tức lan từ xương cụt lên trên, thân thể anh nhanh chóng nóng lên, toàn thân nổi lên một màu đỏ quyến rũ. Chân anh bủn rủn đến mức không đứng nổi, cũng may Thiệu Ngôn kịp thời đỡ được anh, tránh tình huống xấu hổ ngã gục xuống đất ngay tại chỗ.

Cái ôm của Alpha đốt lên khát khao điên cuồng trong lòng anh, mỗi một lỗ chân lông, mỗi một tấc da thịt trên khắp người anh đều mong chờ được đụng chạm trực tiếp hơn, cơ thể Cố Khinh Ngư cảm thấy trống rỗng tới cực điểm, một tia lý trí còn sót lại khiến anh thành công khống chế được đôi tay của mình, không mạnh mẽ kéo trở lại vị Alpha sau khi buông anh ra lập tức đứng dậy rời đi.

Suy nghĩ của anh hóa thành những ngọn sóng cuồn cuộn trên biển cả, như là cách nhau hàng thế kỷ, trong cơnmông lung nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia đứng dậy rời đi.

"Không, đừng đi......"

Anh muốn nói chút gì đó, nhưng giọng nói lại khô khốc đến lợi hại.

Thiệu Ngôn đặt Cố Khinh Ngư vào trong xe, quay đầu nhìn về phía một Alpha cao lớn đột nhiên xuất hiện một cách kỳ quái ở đằng sau cách đó không xa.

"Là mày?"

Hắn đương nhiên nhận ra phản ứng kích ứng hoàn toàn khác với ngày thường của Cố Khinh Ngư, nếu như đoán không sai, đây tất nhiên là ảnh hưởng do việc tấn công bằng tin tức tố có độ xứng đôi siêu cao gây ra.

"Thiệu tổng, nếu thức thời thì ngoan ngoãn rời đi. Chờ tao đánh dấu người trong xe kia, có được Âu Tân rồi, sẽ giữ lại cho mày một vị trí nhỏ."

Thiệu Ngôn cắn chặt quai hàm, vung nắm đấm tới: "Mày đúng là, tìm chết."

Bên trong xe, Cố Khinh Ngư cuộn hai tay hai chân lại, đang ngồi co rúm thành một khối ở chính giữa, cả người anh không nhịn được run rẩy lên, môi dưới bị chính mình cắn ra một dãy dấu răng rõ ràng, gương mặt trắng nõn đỏ bừng, mái tóc đen nhánh bị mồ hôi thấm ướt nhẹp.

Cửa xe đột nhiên bị kéo ra, anh ngước đôi mắt mờ mịt nhìn sang.

"Quá đẹp!"

Người nọ tham lam nhìn chằm chằm Omega ở trước mắt, hít một hơi thật sâu mùi tin tức tố ngọt ngào nồng đậm trong không khí.

Hoàn toàn khác biệt với biểu hiện bên ngoài luôn luôn lạnh nhạt và cao không thể với của người trước mắt này, tin tức tố của Cố Khinh Ngư thế mà lại vô cùng ngọt ngào, như đoá hoa anh đào nở rộ trong nắng sớm đầu xuân, trộn lẫn với mật ong thuần khiết, ngày thường tươi mát vô hại, dưới sự cưỡng ép dụ dỗ của tin tức tố có độ xứng đôi 99%, mùi hương của anh trở nên cực kỳ đặc sệt và nồng đậm, như thể kết thành một tấm lưới vô hình bằng mật ong thơm ngọt dẻo dính bao quanh thân thể, quyến rũ mọi Alpha đi ngang qua lao vào như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Người tới rõ ràng là đến để đi săn, nhưng trong một tích tắc, lại hoảng hốt cảm thấy như mình biến thành con mồi.

Hắn không thể khống chế nhìn về phía cặp mắt ướt át kia, chìm đắm vào vẻ quyến rũ thầm lặng của anh, bất tri bất giác vươn đôi tay ra, muốn chạm vào thân thể anh, giây tiếp theo, lại bị một luồng sức mạnh ở phía sau thít chặt cổ áo.

Ngay sau đó, tầm nhìn nhoáng một cái, gã bị ném xuống đất một cách hung bạo, té thật mạnh trên mặt đất.

Từng nắm đấm vào da thịt vang lên trầm đục, đặc biệt rõ ràng trong tầng hầm đậu xe yên tĩnh, mỗi một đấm đều giống như búa sắt nện xuống thật mạnh. Ban đầu tiếng kêu la của Alpha thảm thiết vút cao, từ từ yếu dần, cho đến cuối cùng hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa.

......

Nhóm vệ sĩ tản ra xung quanh tìm ra được tổng cộng ba tên Alpha núp trong chỗ tối, đội trưởng Lâm Kỳ dẫn đầu các thành viên trong đội, khi áp giải tất cả những kẻ đánh lén trở lại chỗ tập trung, trong một góc cách đó không xa nhìn thấy hai thân hình trông không còn nguyên trạng, im lặng một hồi.

Cửa sau của chiếc siêu xe mở một nửa, Alpha cao lớn tóc vàng cầm khăn ướt khử trùng, đang lặng lẽ và cẩn thận lau sạch vết máu trên mu bàn tay.

Cho đến khi chiếc khăn ướt trắng tinh lau không ra vệt dơ nào nữa, Thiệu Ngôn mới khom người đưa tay, lấy hộp y tế cắm điện giữ ấm từ bên trong xe ra.

Hắn đặt hộp y tế bên cạnh, từ trong đó lấy ra hai lọ thuốc ức chế.

Động tác của hắn trầm ổn, ánh mắt lạnh băng và chăm chú, sau khi liên tục rút thuốc trong hai lọ thủy tinh, khẽ nói với Omega đang ngồi trong góc: "Tiên sinh, tôi giúp anh tiêm thuốc."

Hắn không nhận được bất kỳ câu đáp lại nào.

Thiệu Ngôn không quan tâm, hắn cúi người đi vào băng ghế sau, đóng cửa xe lại.

Tấm dán kính có hiệu quả chống nhìn trộm tuyệt vời, ngăn cách mọi tầm mắt, tất cả mọi người ở ngoài xe không thấy rõ tình huống cụ thể bên trong.

Nhưng mà, dáng vẻ của tiên sinh ......

Cũng không ai dám nhìn nhiều.

Trách không được Thiệu tổng tức giận như vậy.

Nhóm vệ sĩ đứng yên chờ tại chỗ.

Những Alpha bị bắt giữ kia cũng không dám phát ra một chút động tĩnh gì, thủ đoạn tàn độc của nhóm beta này, mới vừa nãy bọn chúng đã được lĩnh giáo đầy đủ.

Những Beta bên cạnh Cố Khinh Ngư, đã hoàn toàn thoát khỏi xiềng xích của giới tính.

Chỉ dựa vào ưu thế sinh lý của Alpha sẽ không chiếm được bất kỳ lợi ích gì từ trong tay nhóm người này.

Vài phút sau, cửa xe mở ra.

Thiệu Ngôn đi ra trước.

Hắn xoay người ẵm ngang Cố Khinh Ngư lên, trên người Omega phủ một chiếc áo khoác, tóc anh đã hoàn toàn ướt đẫm, đầu chôn vào ngực của Alpha tóc vàng, nhìn không rõ vẻ mặt.

Thấy Thiệu Ngôn ẵm tiên sinh đi vào thang máy, Lâm Kỳ chần chờ đi theo sau, dò hỏi: "Những người này, xử lý như thế nào?"

Bước chân Thiệu Ngôn hơi dừng lại, nhìn cậu ta một cái, trầm giọng nói: "Gọi cho cảnh sát Ngô."

Cảnh sát Ngô ghét ác như thù, ghét nhất trên đời là những Alpha lợi dụng ưu thế sinh lý để cưỡng bách Omega, mà bên người Cố Khinh Ngư không thiếu nhất chính là loại cặn bã này. Nhiều năm qua đưa cho đối phương không ít tội phạm, có điều lần này ......

Lâm Kỳ nhìn hai thân hình nằm ngay đơ tại chỗ cách đó không xa, không biết có còn thở hay không.

Đánh người ta dữ dội như vậy, vẫn thông báo cho cảnh sát sao?

Chưa kịp xin thêm chỉ thị, cửa thang máy trước mắt đã khép lại.

Lâm Kỳ rũ hai mắt xuống, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Trước khi hai cánh cửa hoàn toàn khép lại, hình như cậu ta nhìn thấy tiên sinh rốt cuộc kìm nén không được, cắn một cái lên cổ của Thiệu tổng.

***

Tác dụng của thuốc ức chế lần này không hề rõ ràng.

Sau khi tiêm vào, Cố Khinh Ngư chỉ nằm yên được một lát ngắn ngủi.

Tiếp đó lại rơi vào cơn sốt cao.

Anh thậm chí không thể chờ được đến phòng nghỉ tương đối an toàn, ngay khi ở thang máy đã có chút không kềm chế được.

Anh biết người ẵm mình chính là một Alpha, tin tức tố mơ hồ toả ra trên người đối phương không gây ra bất kỳ uy hiếp nào với anh, mùi hương sạch sẽ, khiến anh an tâm.

Nhưng lại có chút bất mãn khó diễn tả, giờ phút này điều anh cần nhất, không phải chỉ có sự an tâm.

Anh không nhịn được vuốt ve làn da săn chắc dưới lòng bàn tay, ngón tay anh trắng nõn thon dài, đầu ngón tay hơi ửng hồng, cách lớp vải thẳng thớm rờ rẫm lung tung, vô ý chui vào khe hở giữa các cúc áo, bụng ngón tay chạm vào độ nóng khiến anh phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Hầu kết Thiệu Ngôn lăn lộn, ẵm anh đứng thẳng tắp, hai mắt nhìn chằm chằm vào những con số đang nhảy lên trên bảng hiện số tầng ở trước mắt.

Hơi thở dồn dập phả ra ở bên gáy hắn, toàn bộ không gian trong thang máy tràn ngập mùi hương nồng đậm, ngọt ngào, gần như ép người ta đến phát điên.

Đau đớn do móng tay bấm sâu vào thịt khiến cho hắn duy trì được phần lý trí ít ỏi, giây tiếp theo, chỗ vai cổ lại truyền đến một xúc cảm nhẹ nhàng và ấm áp, hắn ngây người trong chớp mắt, tiếp sau đó cảm thấy một cơn đau dữ dội.

Cố Khinh Ngư, đã cắn hắn.

Phát hiện này không những không làm cho hắn không vui, ngược lại giống như một đốm lửa bùng cháy trên cánh đồng hoang vu, trong nháy mắt thiêu đốt hắn đến nỗi hốc mắt đỏ bừng.

Cánh tay ôm Omega liên tục siết chặt hơn, đang bên bờ mất kiểm soát, thì thang máy "Ting" một tiếng giống như âm thanh của đức Phật, làm cho lý trí của hắn quay về trong nháy mắt.

Đặt Cố Khinh Ngư an ổn lên chiếc giường lớn trong phòng nghỉ do Trung tâm triển lãm bố trí thêm, Thiệu Ngôn trước hết gọi điện thoại cho Thẩm Dật.

Trong vòng mười phút, đối phương mang theo hộp y tế và bác sĩ riêng cấp tốc chạy tới.

Sau khi thận trọng cân nhắc, bọn họ sử dụng liều thuốc ức chế nhiều hơn —— Trừ cách này ra không có cách nào tốt hơn, lại trôi qua khoảng nửa giờ, Cố Khinh Ngư mới thoát khỏi cơn sốt cao hỗn độn, từ từ mở mắt ra.

Thiệu Ngôn ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, khi đẩy cửa đi vào, nhìn thấy anh đã tỉnh, đang nằm trên giường, lẳng lặng nhìn bác sĩ riêng giúp anh đổi bình nước điện giải để truyền dịch.

Kỳ tình nhiệt đột phát làm cho cơ thể anh mất một lượng nước lớn, phải dựa vào phương thức này để bổ sung lại.

Bác sĩ sau khi đổi xong, liền đứng dậy tránh đi.

Thẩm Dật thì ở bên cạnh anh dặn dò vài câu: "Lần sau gặp phải tình huống thế này, vẫn nên kêu Thiệu tổng liên hệ với bạn trai của ngài đi. Tình huống thân thể của ngài, thuốc ức chế không nên tiếp tục sử dụng quá liều."

Thẩm Dật thật ra trong điện thoại đã có đề nghị Thiệu Ngôn làm như vậy, như bị từ chối thẳng.

Anh ta có thể hiểu rằng Thiệu Ngôn chưa có được sự cho phép của Cố Khinh Ngư, nên không dám làm như vậy. Giờ phút này nhắc đến, cũng là để xin phép trước một tiếng cho hành động của hắn sau này.

Nhưng Cố Khinh Ngư lại không tỏ rõ ý kiến, chỉ yếu ớt nói với anh ta: "Vất vả Thẩm tiến sĩ đi một chuyến, anh đi nghỉ ngơi đi."

Thẩm Dật muốn nói lại thôi, cuối cùng đành phải đứng dậy rời đi.

Cửa phòng được đóng lại nhẹ nhàng, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Cố Khinh Ngư nhìn động tác cất điện thoại di động của Thiệu Ngôn, hỏi: "Đã điều tra ra rồi?"

Thiệu Ngôn trầm giọng trả lời: "Đã tra được, là bút tích của Trình Hách."

Cố Khinh Ngư cũng không bất ngờ, lạnh lùng nói: "Đây là điểm không thông minh của gã, sống yên ổn, không tốt sao?"

Tiếp theo lại hỏi: "Người hôm nay ra tay thì sao?"

Thiệu Ngôn nói: "Đưa cho Ngô Mặc Ngôn, vừa mới gọi điện thoại, cảnh sát Ngô sẽ tiếp đãi bọn chúng đàng hoàng."

Vốn dĩ sự việc chỉ nói đến đây, Cố Khinh Ngư không cần truy hỏi tiếp.

Làm một doanh nhân có lương tâm, từ nhỏ đến lớn anh đều hoàn toàn trong sạch, hoàn toàn sạch sẽ, mọi việc bẩn tay đều có người đi xử trí.

Hôm nay lại tức giận ghê gớm, hiếm khi yêu cầu: "Tôi muốn tận mắt nhìn thấy kết cục của bọn chúng."

Thiệu Ngôn hơi sửng sốt, do dự một lát, mới nghẹn lời mà đồng ý.

Cố Khinh Ngư thở ra một hơi thật dài, nằm trở về, nhắm mắt lại.

Thật lâu sau mới tự giễu nói: "Cho dù tôi có vũ khí dược phẩm nhiều đến đâu thì thế nào, còn không phải vẫn chật vật giống như hôm nay sao?"

Anh mang theo bên người nhiều vũ khí chết người như vậy, nhưng những Alpha đó muốn tấn công anh, thậm chí có thể chẳng cần lộ diện.

Cổ họng Thiệu Ngôn hơi cử động, sau một lúc lâu mới trịnh trọng lên tiếng hứa hẹn: "Bọn chúng sẽ không thành công."

Cố Khinh Ngư hàm hồ ừ một tiếng, nghe có vẻ không quá hăng hái, cũng không biết rốt cuộc có tin hắn hay không.

Thiệu Ngôn rũ mắt, suy nghĩ miên man, không biết bay đến tận nơi đâu, khi hoàn hồn, lại thấy Cố Khinh Ngư không biết đã ngồi dậy từ khi nào, cũng nhẹ giọng gọi tên hắn.

"Thiệu Ngôn, anh qua đây."

Hắn ngước mắt nhìn sang, đi đến trước giường dưới ánh mắt không rõ sáng tối của Omega.

"Ngồi xuống."

Hắn nghe theo chỉ thị của anh, ngồi ở mép giường.

Cố Khinh Ngư nâng tay lên, duỗi đến bên gáy hắn, ngón tay khẽ di chuyển kéo nhẹ, lộ ra làn da còn hơi đỏ bên dưới cổ áo. Đầu ngón tay anh dịu dàng, chạm nhẹ vào vết thương hãy còn có chút nóng rát, hỏi hắn: "Đây là, tôi cắn à?"

Thiệu Ngôn nhìn đôi mắt cười như không cười của anh, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Thật lâu sau mới gật gật đầu, đáp lại bằng một chữ.

Cố Khinh Ngư lại chợt dùng sức, nhéo một cái thật mạnh ở chỗ vết thương đó.

Thiệu Ngôn đau đến mức kêu lên thành tiếng, ánh mắt nhìn anh mang theo nghi hoặc và khó hiểu.

Nhưng Cố Khinh Ngư lại rút kim tiêm còn đang truyền dịch, đứng dậy đi về hướng phòng tắm, nói: "Gần đến giờ rồi, chúng ta chuẩn bị một chút, đã đến lúc buổi họp báo bắt đầu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro