Chương 2: Thì ra học giỏi liền có chỗ ở tốt?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau vài giờ, xe đến Tân Thành và tiến vào Tiết gia.

Tiết Tịch tò mò nhìn căn biệt thự trang hoàng lộng lẫy, được Diệp Lệ dẫn vào cổng, hoàn cảnh xa lạ khiến cô có chút ngẩn ngơ.

Vừa bước vào cửa, mùi rượu nồng nặc đập vào mặt.

Người hầu của Tiết lão phu nhân cầm bình nước hất lên người Tiết Tịch. Bà lão tóc hoa râm ở bên cạnh dặn dò: “Tóc còn có cả giày, không được để rơi vương vải ra nhà..."

Tiết Tịch vô thức che mắt lại, Diệp Lệ vội vàng đứng ở trước mặt cô kêu lên: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

Tiết lão phu nhân chống mí mắt đang rũ xuống, giọng gay gắt nói: "Tôi chỉ là không biết đứa con hoang được đưa về từ cô nhi viện này, có mang theo vi khuẩn cùng vi rút vào nhà hay không mà thôi?"

Diệp Lệ vừa đau lòng vừa tức giận hét lên: "Mẹ!"

Tiết lão phu nhân nhìn Tiết Tịch từ trên xuống dưới.

Cô gái trông khá ngoan, đôi mắt cụp xuống và hàng lông mi dài cụp xuống tạo thành một hình vòng cung tuyệt đẹp, cô gái trông khá xinh đẹp nhưng có vẻ đờ đẫn như không nghe ra lời mỉa mai của bà ấy.

Lão phu nhân trong mắt lộ ra vẻ nồng đậm chán ghét: "Ngươi nhìn nó ngây người như vậy, liệu nó có phải là người ngốc không? Các ngươi đã điều tra xong chưa? Tìm 18 năm cũng không tìm được, một phong thư không xác định mà các ngươi có thể chắc chắn ư?"

Thái độ của Tiết Thịnh rất nghiêm khắc: "Mẹ, con đã kiểm tra ADN rồi, nó đúng là con gái của con, sau này mẹ không đừng nói những lời như vậy! Hơn nữa, con bé cũng không người ngốc."

Sau khi Tiết Thịnh nói xong, ông ấy chỉ vào lão phu nhân và giới thiệu với Tiết Tịch: "Tịch Tịch, đây là bà nội của con."

Ông ấy chỉ vào cô gái xinh đẹp kiều diễm bên cạnh lão phu nhân, người cũng trạc tuổi Tiết Tịch: "Đây là người nhà chú hai của con, em họ của con Tiết Dao."

Tiết lão phu nhân đối với Tiết Tịch thái độ thù địch, nhưng lại ôn nhu vỗ vỗ mu bàn tay của Tiết Dao: "Dao Dao, tránh xa nó, nó đầu óc có vấn đề, coi chừng nó lây cho ngươi."

Tiết Dao trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý: "Bà nội, người thật biết nói đùa mà."

Cô lùi lại một bước, bịt mũi: "Dì, mau mang chị họ đi tắm rửa đi a."

Bộ dạng ghét bỏ ra mặt.

Diệp Lệ vội vàng nhìn Tiết Tịch, vốn tưởng rằng cô gái này nhất định sẽ đau lòng, nhưng đập vào mắt cô lại là vẻ mặt bình tĩnh, giống như hoàn toàn không nghe thấy hai người họ nói gì.

Diệp Lệ trong lòng chua sót, kéo Tiết Tịch lên lầu: "Tịch Tịch, ba con còn phải đi xử lý việc chuyển trường của con, mẹ đưa con lên lầu nghỉ ngơi trước nha. Mẹ đã tự mình thiết kế và trang trí phòng cho con, thời gian có chút vội. Mẹ không biết con thích gì, con có thể xem trước, nếu không thích con có thể điều chỉnh sau."

Hành động của Diệp Lệ khiến trái tim lạnh giá như chiếc giếng cổ của Tiết Tịch được truyền một dòng nước ấm, nhưng khi vừa mở cửa phòng ra, nhìn thấy tình cảnh bên trong, Diệp Lệ liền sửng sốt: “Chuyện này là sao?”

Trong căn phòng rộng rãi đẹp đẽ, người hầu đang bận rộn thu dọn, trên giường còn chất đống quần áo, nhưng Tiết Tịch vừa mới tới...

Lúc này, Tiết Dao đi tới: "Dì, bà nội nói cho con ở phòng này, dì đi phòng khác đi a."

Nói rồi cô nhìn Tiết Tịch đầy vẻ khiêu khích.

Căn phòng ban đầu cô ở thực ra cũng không tồi, nhưng khi nhìn thấy căn phòng công chúa mà Diệp Lệ chuẩn bị cho Tiết Tịch, cô liền ghen tị!

Đều là con gái Tiết gia, dựa vào cái gì mà con nhỏ quê mùa này có thể ở một nơi tốt như vậy?

Diệp Lệ nhíu mày: "Cái này không có khả năng. . ."

Cô còn chưa nói xong, giọng nói cao vút của bà Tiết đã truyền đến: "Tại sao không? Không phải chỉ là một căn phòng thôi sao? Cho em gái thì thế nào?"

Diệp Lệ sửng sốt.

Cô biết lão phu nhân luôn xem thường đứa con dâu là cô, cho nên muốn sống an ổn qua ngày trong cái nhà này chỉ có thể đành chịu ủy khuất, nhưng chuyện liên quan đến Tịch Tịch...

Cô lấy hết dũng khí phản bác: "Mẹ, phòng này là con đặc biệt chuẩn bị cho Tịch Tịch, mẹ không thể thiên vị như vậy được..."

Tiết lão phu nhân lại mạnh mẽ ngắt lời cô: "Tôi thiên vị như thế nào? Dao Dao học giỏi lại thông minh, năm nay khai giảng là năm ba trung học phổ thông, cũng là giai đoạn quan trọng đối với kì thi trung học phổ thông quốc gia. Căn phòng này có ánh sáng tốt và cách âm tốt, cho nó ở là tận dụng tài nguyên. Còn tên ngốc này, một con nhỏ nhà quê, nó ở đâu mà không giống nhau? Cho nó phòng nào cũng được."

Diệp Lệ còn muốn cự tuyệt, sắc mặt Tiết lão phu nhân trầm xuống, cao giọng khiển trách: "Đến cuối cùng cái nhà này ai làm chủ!"

Lời nói của Diệp Lệ bị chặn lại.

Tiết gia hiện tại do lão gia tử đứng đầu, quản lý một công ty lớn, mặc dù Tiết Thịnh đã bắt đầu tiếp quản công việc của lão gia tử, nhưng chuyện trong nhà thì lão phu nhân có quyền phát biểu tuyệt đối.

Diệp Lệ thua trận, ủy khuất nắm chặt tay: "Tịch Tịch mẹ dẫn con đi phòng khác."

Tiết Tịch gật đầu.

Cô ấy sống ở đâu không quan trọng.

Chỉ là...

Cô chậm rãi nhìn Tiết lão phu nhân: "Thì ra học giỏi liền có chỗ ở tốt?"

Giọng nói của cô cũng giống như con người của cô ấy, mang đến cho người ta cảm giác lãnh đạm đến cực điểm.

Tiết lão phu nhân sửng sờ: "Cái gì?"

Tiết Tịch thu hồi ánh mắt, lại khôi phục bộ dạng lãnh đạm, sau hai giây cô trả lời: "Không có việc gì."

Sau khi cô đi theo Diệp Lệ vào các gian phòng khác, Tiết lão phu nhân vẫn chưa hoàn hồn, vừa rồi nó nói câu đó, là có ý gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro