Ngực to

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi tư mật giữa hai chân bên dưới cơ thể cũng cảm thấy ngứa ngáy đến khó chịu.

Tâm trí cô còn đang phiêu dạt, thân thể Cố Tư Giai đã nghiêng về phía bãi cỏ gần đó, đồng thời cô phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Thẩm Ngọc ở phía trước hiển nhiên nghe được thanh âm, anh dừng bước với tốc độ ổn định, quay người nhìn chung quanh, nhìn thấy Cố Tư Giai nằm trên bãi cỏ, mềm nhũn đến không đứng dậy được.

Do dự một lát, Thẩm Ngọc xoay người chạy trở về, khi đến gần Cố Tư Giai, anh duỗi chân đá vào giày của Cố Tư Giai.

"Cố Tư Giai, dậy đi." Giọng nói lạnh lùng sau khi vận động có hơi khàn khàn, nghe có chút dễ chịu.

Cố Tư Giai thở hổn hển, muộn màng co chân trái lại, hai tay ôm lấy, yếu ớt nói: "Hình như chân tôi bị bong gân, tôi không xong rồi, cậu mau chạy đi, mặc kệ tôi."

Vừa nói cô vừa lộ ra vẻ mặt ẩn nhẫn chịu đựng, mái tóc ẩm ướt trên thái dương dính chặt vào một bên mặt, đôi môi căng mọng bị răng cắn đến đỏ ửng, dáng vẻ gian nan khó che giấu.

Thẩm Ngọc ngồi xổm xuống, đưa tay ấn vào cổ chân Cố Tư Giai, Cố Tư Giai liền phát ra một tiếng đau đớn.

Liếc nhìn Cố Tư Giai đang tái nhợt, Thẩm Ngọc cúi xuống, một tay giữ cánh tay cô, tay kia đưa qua lưng đỡ eo cô, dùng lực nâng Cố Tư Giai lên khỏi mặt đất.

Vòng eo quá nhỏ nhắn và mềm mại so với một chàng trai khiến Thẩm Ngọc cau mày, nhưng anh không nói gì, cõng Cố Tư Giai trên lưng, dùng phương thức khác đi xuống núi.

"Không chạy nữa, đến phòng y tế."

Thẩm Ngọc luôn nói rất ngắn gọn, dường như nói thêm vài câu sẽ khiến anh mệt mỏi, nhưng Cố Tư Giai lại rất thích nghe giọng nói của anh, cho nên đôi khi cô luôn cố gắng dẫn dắt anh nói thêm mấy câu.

"Này, cậu đừng trì hoãn việc sát hạch. Cứ để tôi ở đó là được rồi. Kết thúc bài sát hạch giáo quan sẽ tìm tôi." Cố Tư Giai vừa nói vừa cử động, tư thế Thẩm Ngọc cõng cô có chút khó chịu, cô muốn điều chỉnh lại một chút.

"Đợi sau khi huấn luyện xong thì mắt cá chân của cậu đã thành tàn phế rồi." Thẩm Ngọc nghiêng đầu, mím môi nói tiếp: "Náo loạn cái gì?"

Cố Tư Giai dừng lại trong chốc lát, cô ôm lấy cổ Thẩm Ngọc, nhỏ giọng nói vào tai anh: "Tư thế này có chút không thoải mái, hình như tôi sắp trượt xuống rồi."

Hai người vừa mới trải qua quá trình luyện tập vất vả, lúc này thân thể đều ở trạng thái nhiệt độ cao, ngay cả hơi thở cũng ẩm ướt và nóng nực.

Bộ ngực lớn của Cố Tư Giai xuyên qua lớp vải ép sát vào tấm lưng rộng rãi của chàng trai, khơi dậy những ham muốn nguyên thủy nhất dưới hạ thân anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro