Thanh mai trúc mã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tiếng hét mạnh mẽ truyền đến từ phía sau, khiến Cố Tư Giai sợ hãi, những cảnh phim khiêu dâm đáng xấu hổ trong đầu cô lập tức biến mất, khi cô quay đầu nhìn, liền nhìn thấy một người đàn ông cao gần một mét chín đen nhẻm đang lao về phía mình.

Người đàn ông bước hai bước một đến trước mặt Thẩm Ngọc, dáng vẻ anh tuấn sáng khoái, vai rộng eo hẹp, mặt mũi sáng ngời, nhưng lúc này, anh ta chỉ đang lo lắng cùng nôn nóng vòng quanh Cố Tư Giai, vươn tay muốn đón người từ trong lòng Thẩm Ngọc.

Cố Tư Giai kháng cự siết chặt lấy Thẩm Ngọc, không muốn bị anh ta bế qua, nhưng người đàn ông lại không hề chú ý đến điều đó.

Thẩm Ngọc khách khí gật đầu chào hỏi với người vừa chạy đến, đồng thời đỡ Cố Tư Giai ra phía trước, để anh ta đỡ lấy cô.

Người tới liền trực tiếp thọc đôi bàn tay to lớn của mình xuống dưới cánh tay Cố Tư Giai, nhẹ nhàng nâng cô lên mà không cõng, thay vào đó anh ôm Cố Tư Giai vào lòng, đưa tay phải vòng xuống dưới đầu gối, bế cô theo kiểu công chúa.

Cố Tư Giai nép vào trong lồng ngực rộng rãi nóng bỏng của thiếu niên, chậm rãi thở dài: "Ôi, Đoạn Trúc, cậu... tới thật đúng lúc."

Chàng trai cao lớn vạm vỡ này tên là Đoạn Trúc, hồi nhỏ là bạn cùng xóm với Cố Tư Giai, sau này chuyển nhà liền tách nhau ra, không ngờ sau khi vào học viện quân sự lại gặp lại nhau.

Tên nhóc này vẫn luôn quan tâm và bảo vệ Cố Tư Giai như khi còn nhỏ, Cố Tư Giai sẽ không bao giờ quên những gì Đoạn Trúc đã nói với cô khi hai người đăng kí học: "Cố Tư Giai, tại sao cậu không lớn lên tí nào vậy?"

Sắc mặt Cố Tư Giai phức tạp, bọn họ miễn cưỡng cũng coi như là thanh mai trúc mã, trúc mã này cái gì cũng tốt, chỉ có không được thông minh cho lắm.

Thẩm Ngọc liếc nhìn Cố Tư Giai đang bị Đoạn Trúc ôm trong ngực, anh hơi nhướng mày, miêu tả ngắn gọn tình huống của Cố Tư Giai cho Đoạn Trúc, sau đó quay người đi về phía sau núi, anh còn chạy chưa xong năm cây số.

Đoạn Trúc lớn tiếng cảm ơn Thẩm Ngọc rồi bước đi, sau đó ôm Cố Tư Giai chạy đến phòng y tế.

Cố Tư Giai vỗ vỗ ngực Đoạn Trúc nói: "Tôi không sao, cậu đừng tới phòng y tế, tôi muốn về ký túc xá."

"Sao mà được? Chân cậu không phải bị trẹo sao? Cậu không để bác sĩ kiểm tra thì tôi cũng không yên tâm được."

"Chậc, chân tôi có đau hay không tôi còn không biết chắc?" Cố Tư Giai vươn tay nhéo làn da màu lúa mì, xúc cảm rất dễ chịu, sau đó nói: "Tôi phải về tắm rửa. Chạy năm cây số làm tôi mệt chết rồi, đưa tôi về nhanh lên."

Đoạn Trúc do dự một chút, nhưng vẫn nghe Cố Tư Giai nói, ngoan ngoãn đưa cô trở về ký túc xá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro