3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trên giường , được mặc một bộ đồ ngủ bầu ấm áp , chàng ngước mắt nhìn hắn rời đi . Lòng thả lỏng đôi phần , từ vẻ căng thẳng miệng nhỏ vô thức mỉm nhẹ .

" hai cha con mình cuối cùng cũng ở riêng được với nhau rồi "

Nhìn vào tấm gương để đối diện bên trái cuối giường , thấy được mình trong gương chàng tủm tỉm cười . Tay vuốt bụng một vòng cung , chàng cười chỉ vì cái cơ thể nhỏ này lại đang chứa đựng một đứa bé , bụng rất rất to là điều chọc chàng cười mặc dù không có gì to tát . Tầm nhìn vô tình hướng đến gương mặt nhỏ , chàng nhường như chẳng bao giờ để tâm , không biết bản thân xinh đẹp đến đâu , ngoài kia biết bao người đẹp , cho nên chàng chỉ đơn giản cho rằng bản thân là may mắn là được đền đáp mới được hắn đem về nhưng giờ thì không còn được gọi là may mắn nữa rồi đúng không ?

Tâm trạng vừa khá lên được một chút liền bị hình ảnh của hắn làmcho buồn thảm thương đi

Đôi mi khẽ rủ xuống , ánh nắng ban chiều rọi vào phòng chạm lên gương mặt cô liêu ấy , nếu hắn có thể thấy được cảnh tượng này có lẽ sẽ thay đổi quyết định được không . Sóng mũi cao cao chiếc mũi nhỏ , dáng môi chúm chím mộng nước phấn hồng , đôi mắt bồ câu to tròn đen lay láy cùng hàng mi dài vừa vặn không dày tổng thể sắc xảo tinh tế tựa như búp bê sứ được một người nghệ nhân tài ba chăm chút tạo khắc nên . Nếu có người nhận ra chàng trai nhỏ lặn lội vất vả trong công việc làm thuê bấp bênh kia trong diện mạo mộc mạc đơn thuần không còn bẩn do vượt gió sương để kiếm từng đồng từng cắc thì có trọng dụng vẻ đẹp thơ mộng trong trắng này mà đem về bồi dưỡng hay không ? Nếu chàng biết được bản thân xinh đẹp như vậy liệu chàng có đi theo hắn không ?

Đôi mi rung lên , chàng nhìn xa xăm .

" có lẽ do mình đáng thương quá nên anh ấy mới đem mình về "

Mím môi lại , gật gù như câu trả lời cho câu hỏi của chàng tự đặt ra . Trong khoảng thời gian biết rõ là chàng hắn chỉ là quan hệ đó nhưng chàng vẫn một lòng giữ cái hy vọng viễn vong xem như đó là món quà tinh thần tự mình tạo ra . Tự mình đa tình tự mình đau khổ tận cùng trong khoảng khắc hắn tin lời vợ trước mà ủy khuất chàng khiến cho tâm hồn thao thức ngày đêm ấy dần rạn nứt , không than thở ,không oán trách, không nỉ non ,không dám kể ai nghe có lẽ đó là thời gian tủi thân nhất của một đời người mà chàng thường nghe bởi mấy bác gái ở chỗ làm kể nhau nghe , chỉ không ngờ nó lại khủng khiếp làm cho con người ta suy sụp đến mức này .

Được ngồi trên chiếc giường mềm mại không khỏi nhớ lại những ngày tháng ủy khuất ở nhà kho sau vườn nhà hắn , mỗi lần trời đổ mưa chân đều sẽ sưng lên đau nhức , những vết đòn roi bạo ngược bị cái lạnh làm tăng sát thương gấp bội đã vậy chiếc chăn hắn đưa chả khác mấy giẻ lau mà mỏng manh chẳng thể ủ ấm chàng trai nhỏ , cũng may phận nhỏ nhoi này được người ở trên thương, từ lúc mang thai chàng không bệnh gì chỉ là suy nhược đến đáng thương , cái ăn cũng khó kiếm , từ khi bị hắn ghét cơm thừa canh cặn cũng bị bỏ đi ,chẳng chừa cho chàng chút thức ăn còn sót lại ở bếp , bữa nào người hầu nhớ thì chàng mới có chén súp lợ , ổ bánh mì ăn giở , biết bản thân cần phải ăn để nuôi con nên một thân chàng đã cả gan bỏ đi làm thêm bên ngoài trong lúc hắn đi vắng tuy không bỏ trốn nhưng đôi lần bị hắn bắt gặp liền bị túm về đánh thừa sống thiếu chết , một lần trong lúc làm việc ở tiệm may vá vì cơ thể quá yếu , từ nơi tư mật lăn dài xuống bắp đùi một dòng máu tươi , cứ vậy chàng ngất đi được người ta đưa lên bệnh viện kịp thời mới có thể qua khỏi , công việc cứ vậy mà mất tiếp .

Trong khoảng khắc hiện tại chàng đơn thuần trân trọng , không phải được những thứ hắn cho mà là thời gian hắn đối xử chàng như một con người , chấp nhận đứa bé chàng mang là con hắn đồng thời còn được ăn được yên ổn ở bên con .

Chàng nghĩ bản thân không nên cứ rảnh rỗi ngồi ở đây , một tay đỡ bụng chân dùng sức đứng dậy , một tay vịnh tường chầm chậm bước ra khỏi phòng , muốn quay lại nhà kho lấy ít đồ .

Tuy nhiên khi ra khỏi phòng mọi ngóc ngách trong biệt thự này một loạt thực làm chàng sởn gai óc , đi đến đâu hình ảnh , cảm giác khi bị bạo hành liền hiện về bắt đầu dai dẳn trong đầu không thoát ra được , chàng rung lên tay vịnh tường ngồi từ từ xuống bậc thềm cầu thang mặt dúi vào bên vai , tay còn lại vịnh chặt bụng , một dựng phu vốn rất nhạy cảm đã vậy còn bị đánh bị thiếu ăn trong thời gian dài khiến chàng khó lòng bình tĩnh .

" ức.. biết trước mình đã ở.. trong phòng "

______

Sau khi qua đoạn đường cao tốc , trên con xe hắn mặc vest chỉnh tề vì chuẩn bị lên trụ sở chính của tập đoàn . Một tay cầm chiếc điện thoại đang reo lên

- Tôi nghe

Từ trong điện thoại là giọng một người phụ nữ già dặn , ngữ điệu bình thản nhưng nội dung có phần không yên ổn như vậy.

- Cậu định khi nào kết hôn với Lệ Hoa , ả trước đó đã bị ông già khử rồi chú còn muốn sao nữa đây ?

Hắn vừa lái vừa suy nghĩ , vẻ mặt không biến sắc .

- Khử rồi thì tôi làm gì khác , đợi xong vụ mảnh đất tại khu J thì kết hôn .

Nghe được câu trả lời thỏa ý , người phụ nữ lạnh giọng ừ một tiếng cũng tắt máy đi , tuy có chút thương hại chàng trai nhỏ đang ở nhà , những gợn sóng trong lòng trong suy nghĩ khô khốc của hắn cũng chỉ là lòng thương người bất tri bất giác bộc phát nên sự nghiệp của hắn quan trọng hơn , dù sao chàng cũng chỉ là nơi giải tỏa dục vọng chứ chả có thứ tình cảm nào đặc biệt hơn một con búp bê dịch vụ sạch sẽ một mình hắn dùng , sợ chàng quấy phiền nên hắn mới nhẹ nhàng như vậy chứ về chuyện đứa bé hắn không quá cần vì chàng vốn không phải người ưu việt nên hẳn đứa bé khi sinh ra nếu có điểm giống hắn sẽ để lại tận dụng thành người tiếp quản sau này còn vô dụng như chàng hắn sẽ khử sau , còn chàng hắn sẽ cho người đem về khu chàng ở khi trước chính là khu ổ chuột hôi hám hắn vẫn thường khinh bỉ .

Lên tới trụ sở chính , thân ảnh cao lớn sắp xỉ hai mét đi vào , nhân viên tại trụ trở này có chút ngạc nhiên khi vị giám đốc nổi tiếng máu lạnh trong giới thương trường giờ bỗng nhiên xuất hiện tại trụ sở này liền tinh ý biết hắn có chuyện quan trọng muốn trao đổi với vị chủ tịch đáng kính ở tầng hai bốn cao nhất tòa nhà . Nhân viên ở đây cũng được chọn lựa khắc khe không thể xem xét qua những tấm bằng của các trường đại học top đầu là xong mà còn xét kỹ về nhiều kỹ năng và thái độ làm việc cực kì gây gắt trước khi được vào làm chính thức cũng đủ biết ông già nhà hắn khó chịu đến mức nào .

Tại căn phòng có cánh cửa được làm từ loại gỗ tốt nhất trong nước được chạm khắc tinh tế , một người đàn ông bề ngoài trang nghiêm lịch thiệp cúi đầu chào khi hắn đi đến , tay anh ấn nút thiết bị đeo bên tai .

- Thưa chủ tịch , giám đốc đã đến

Người đàn ông như nghe xong hiệu lệnh đứng sang một bên , hắn tự mình mở cửa đi vào không nói lời nào

" già rồi vẫn giữ cái tính này "
______

Cứ thế chàng đã ngồi đấy ba mươi phút , rung lẩy bẩy cả lên .

Tự khiến cho bản thân kích động đến như vậy thật sự quá ngu ngốc , chàng cố gồng mình trở về phòng , mỗi bước đi đều rất chật vật , một chút tới được cửa phòng chàng đưa tay đẩy cửa bỗng một cơn nhói đau như bùng lên dưới bụng làm cả cơ thể khụy xuống một nhịp , tiếp đó là nhói từng cơn .

- ư ức .. đ.. đau quá ..

" sao vậy "

" đau quá "

Tiếng thều thào vô lực vang lên như có như không , nỗi sợ như lấn áp , chàng không thể ngừng bước về phòng chỉ vì cơn đau này .

Bóc !

Ở dưới chảy lỏng bỏng thứ nước tanh nồng , chàng tựa vào tường thở hắc , ngồi bệch xuống dòng nước từ nơi tư mật lan ra sàn . Thần trí loạn cả lên khi thấy cảnh tượng trước mắt ,bụng chàng là một loạt cơn đau quặn ngược , tay chàng ôm chặt bụng nức nở kêu đau nhưng thứ chàng thấy chỉ là cái biệt thự lớn như vậy không một bóng người . Hai chân chàng vô lực , tay dằn xé bộ đồ ngủ vì cơn đau phi thường đến đột ngột .

- ư ah đau... hức .. đau quá haa...

Nước mắt không kìm được lã chã , không có ai nghe thấy lời kêu đau của chàng và hắn cũng không có ở đây , bụng một trận đau không cho chàng kịp thở phút giây nào , chàng như nhận thức được bản thân là sắp sinh em bé ngày càng hoản loạn hơn chân tay lúng túng . Đứa bé bên trong quấy lên , tầng mồ hôi trên trán chàng dày thêm . Lúc tinh thần đi xuống trầm trọng hình ảnh bà vô thức hiện về , ở mỗi lần chàng hoảng loạn việc gì bà đều chăm chút từ từ cho chàng bình tĩnh lại rồi xử lý vấn đề .

Nếu cái gì khó quá cứ để nó diễn ra thật tự nhiên , đừng quá cố gắng thực hiện vì cháu sẽ không biết mình có làm tốt hơn nó hay không

Chàng giữ lại chút tỉnh táo chậm lại một nhịp , cơn đau vẫn còn nhưng có vẻ tinh thần đã vững hơn đôi phần . Nếu không đến được bệnh viện không có sự can thiệp từ bác sĩ và hộ sinh thì còn bản năng sinh sản , những đều này vượt ngoài kiến thức thì chàng sẵn sàng chọn sinh con theo bản năng tự nhiên đã cho . Cắn răng nhịn cơn đau đớn từ từng đợt , chàng cởi bỏ quần ngủ lót xuống dưới hạ thân , nơi tư mật hiện ra vừa có nước ối vừa có máu loan lẫn vào nhau mùi tanh xộc thẳng lên , sau cùng chàng chậm rãi đưa tay xuống kiểm tra , hai chân đang rung dần dang rộng ra .

" vẫn chưa đủ lớn để sinh.. "

Cơn đau đẻ vẫn không ngừng thúc giục chàng mặc cho nơi tư mật chưa sẵn sàng , cảm giác muốn rặn bắt đầu truyền tới khiến đầu óc chàng quay cuồng cố giữ tỉnh táo để không phải rặn , chiếc áo ngủ bị dằn xé đã nhắn nhúm bung chỉ không còn nguyên vẹn .

Chịu đựng cơn đau đã được bốn tiếng đồng hồ , trên mặt chàng chẳng còn tơ máu nào kiệt quệ vô cùng , không còn tia nhận thức nào thần trí rối bời , một tay chống đỡ một tay đè lấy bụng bắt đầu rặn , nước ối được đà xả ra ngoài , bên dưới hoàn toàn chưa đủ mở để có thể sinh .

- Ahhhh

Từng tiếng thống khổ phát lên , đứa bé ở vị trí xương chậu cuối cùng cũng từ từ trường ra khiến cho khung xương chàng như muốn vỡ cả ra , lưng cong lên gòng cực kì đau đớn , tiếp theo đó máu bắt đầu đi ra nhiều hơn lộ gần nửa đầu của đứa bé , chẳng còn sức đưa tay đến kiểm tra chàng chỉ có thể sinh đẻ cố chấp theo bản năng , cứ thế lấy hơi tiếp tục rặn thêm lần nữa .

Những lần rặn sau ngày một trở nên yếu đi , nãy giờ cảm giác đầu đứa bé vẫn còn chưa ra , biết không còn sức để rặn thêm nhiều lần chàng một lần dồn hết vào một hơi rặn mạnh nơi tư mặt lập tức rách ra khiến đau đớn đến cong người cứ thế đứa bé trường ra được tận cổ , ánh mắt chàng trở nên thất thần một tay đưa xuống cẩn thận né nửa cái đầu đang lộ ra dùng móng rạch mạnh một đường nơi tư mật rộng ra máu cứ vậy tràn ra hay tay chàng đưa xuống đỡ lấy đứa bé đỏ hỏn , nhịp thở không còn trật tự mọi thứ hỗn độn hơn .

Oa oaaa

Tiếng khóc chào đời mà trên phim hay có nhưng sao ngoài đời tiếng khóc này lại êm tai như vậy , chàng bế nó vào lòng mặc kệ tình trạng bản thân như thế nào , một thân nhiễm máu tanh , bàn tay toàn là máu ấy nâng niu đứa bé đang khóc toáng lên , chàng chầm chậm đếm từng ngón tay ngón chân nhìn hai cái tai , đôi mi nhấm nghiền , cái mũi nhỏ , đôi môi chúm chím xinh xinh , cặp má bánh bao , làn da có chút xam xám do vừa sinh ra tất cả đều trọn vẹn không thiếu bộ phận nào , từ hóc mắt chàng chảy xuống từng giọt nước mắt nóng hổi hạnh phúc , đây là đứa con mạnh mẽ dù thế nào cũng không rời bỏ chàng , cơ thể đứa bé âm ấm sưởi lấy cơ thể đang rung rung dần lạnh đi của cha nó . Máu cứ vậy chảy , nhỏ giọt xuống tầng dưới .

" chào con nhé con yêu "

Từ miệng nhỏ nãy giờ hết cắn răng hay cắn môi giờ đây vô thức mỉm , đôi mắt tuy vô hồn nhưng vẫn vô cùng trìu mến đối với đứa bé khóc nhè trong lòng , cảm nhận được thân nhiệt của con chàng cảm thấy mọi thứ diễn ra tới hiện tại đều xứng đáng .

" con của cha nhỏ xíu , nằm lọt thỏm trong lòng cha "

Cảm giác bản thân thật sự không ổn nữa rồi , chàng trở nên trầm ngâm cúi đầu cảm nhận hơi thở nho nhỏ từ con mình .

" cháu xin lỗi ..vì đã không nghe lời bà .. "

Lúc đôi tay lạnh lẽo ấy dần vô lực thì một bàn tay lớn đưa đến giữ lại đứa bé . Thân ảnh lớn nhìn người đang thoi thóp trước sau cùng khựng lại một nhịp , tầm nhìn chuyển sang đứa bé , nó đang khóc to như muốn phá cả màn nhĩ của hắn , tay nó đang nắm lấy một ngón tay của chàng đó là lý do khiến hắn nhạy bén khựng lại .

- muốn giữ lại người này sao ?

Hắn dửng dưng ngắm nghía đứa bé , quả thực nét mặt này chẳng giống chàng chút nào . Để nó về lại trong lòng chàng , hắn lau sạch vết máu trên tay lấy điện thoại gọi ,rất nhanh một loạt người mặc áo khoác trắng cùng xe cấp cứu từ bệnh viện tư đến biệt thự khẩn trương đem chàng đi

- lại tự làm cho bản thân thêm việc nữa rồi .

Chậm rãi lấy gối thuốc lá trong túi ra , lấy một điếu bật lửa xong đưa lên làm một hơi rồi thở dài . Một tay xem giờ trên điện thoại đã mười một giờ hai mươi ba khuya.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro