Hồi 1 :chap10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe những lời khai từ chính miệng Hoà nương nương Chu Đệ sinh lòng buồn bã ,người một mình ra hậu hoa viên ,tay xách bính rượu uống hết bình này đến bình khác , càng uống cành say nhưng càng uống lại càng khổ ,trong men say Chu Đệ nghĩ về quá trình gian nan nhận nhau giữa hai mẹ con người ,khó khăn như vậy mà Hoà nương nương lại là kẻ sát nhân làm Chu Đệ thấy khó xử .Chu Đệ vun kiếm đánh loạn xạ ,cây cỏ khắp hoa viên đều tang hoan ,không gian trở nên hỗn độn ,Chu Đệ một tay tiếp tục uống rượu ,một tay đánh kiếm pháp khắp người dính đầy rượu .Chẳng còn tinh thần ,đến khi Đàn Phong bước ra mà Chu Đệ vẫn không hay,nhát kiếm suýt nữa làm Đàn Phong bị thương ,Chu Đệ vội bỏ bình rượu xuống chạy lại ôm Đàn Phong ,xoa khắp người và lục lọi khắp người để tìm vết thương ,Chu Đệ hỏi:" nàng có bị thương không? Ta xin lỗi ,ta quá bất cẩn xuýt nữa thì...." .Đàn Phong che miệng Chu Đệ không cho nói rồi nói:" muội không sao ,cũng mai muội biết võ công nên né được "
" Vậy thì ta yên tâm rồi"
" Chu Đệ tại sao chàng lại để bản thân say như thế này"
" Ta ....ta .....thực tình thì ta...."
" Chàng có tâm sự à? Chúng ta dù gì cũng là phu thê rồi ,có gì chàng hãy nói để thiếp cùng gánh nỗi lòng với chang"
" Mẹ ta ...."
" Hoà nương nương , mẹ huynh cũng là mẹ của muội ,mẹ ...mẹ ...như thế nào ?"
" Mẹ ta...mẹ ta ...là kẻ sát nhân"
Chu Đệ đem nỗi lòng ra kể với Đàn Phong rồi oà lên khóc nức nở như đứa bé lên ba và nói tiếp :" khó khăn lắm ta mới nhận lại mẹ ta, bà ấy đã vì ta hi sinh rất nhiều ...cũng vì thù hận lúc trước mà đã trở thành kẻ xát nhân ...tại sao tại sao ông trời lại chớ trêu phải đẩy ta vào con đường này chớ ? Một bên là Phụ Hoàng của ta ông ấy rất kiên quyết cũng rất công chính và Mã hoàng hậu bà ấy là người mẹ thứ hai của ta ,một tay bà ấy đã nuôi dưỡng và dạy bảo Chu Đệ này thành người .Một bên là mẹ ruột của ta ,bà ta thương ta vô bờ bến thậm chí đã đổi mạng của bà ấy để lấy sự sống nhỏ bé của ta .Nhưng mẹ ta lại vì thù hận che mờ hại Mã hoàng hậu .Ta làm thế này cũng không được ,ta làm thế kia cũng không được ,rốt cuộc ta phải làm sao đây?"
Đàn Phong ôm Chu Đệ vào lòng suy nghĩ :" từ xưa đến nay ,hôm nay là lần đầu tiên ta thấy Chu Đệ khóc ,ông trời thật chớ trêu ngay cả một mãnh tướng không sợ trời không sợ đất cũng có lúc phải yếu đuối như lúc này" bình tâm một lúc Đàn Phong vỗ vai Chu Đệ rồi an ủi:" chàng hãy bình tĩnh lại,mọi chuyện đều có cách giải quyết ,chúng ta nhất định sẽ tìm ra cách ổn thoả mà "
Chu Đệ dụi dụi đôi mắt rồi nói tiếp :" mẹ ta phạm tội giết hại Lý phi ,nếu để Tam Ti hội thẩm nhất định sẽ bị tội chết , bây giờ ta phải làm sao"
" Phụ Hoàng đã quản việc xử lý mẹ của chúng ta ,chúng ta còn thời gian để chuyển biến sự việc mà , trước mắt phải lấy lại quyền lực và tiêu diệt được Tô Kỳ..."
" Bây giờ lòng ta rối lắm ,ta không còn tinh thần để làm việc gì cả"
" Mọi việc đều đã được sắp xếp từ trước rồi ,trời cao sẽ công bằng với mọi người ,công bằng với Lý phi, công bằng với Mã hoàng hậu và công bằng với mẹ của chúng ta "
Đàn Phong dùng lời lẽ của một nữ tướng thuyết phục cho một nam tướng ,hồi lâu Chu Đệ say rượu đã thiếp đi lúc nào không hay Đàn Phong cho người dìu Chu Đệ vào phòng rồi một mình ra bên ngoài ngồi trên bàn và nhìn lên mặt trăng trên trời cao ,hai hàng lệ chảy xuống rồi suy tư:" ông trời ơi! Chẳng lẽ ông lại vô tình vậy sao ? Chu Đệ trước giờ là một người luôn luôn hi sinh vì nước ,chỉ có một người mẹ hết mực yêu thương ,lẽ nào ông cũng muốn lấy đi người mẹ này của chàng ấy ,cũng như cách mà ông lấy đi Châu Linh mẹ của Như Song hay sao ? Hay như cách mà ông lấy đi A Cửu của Đàn Tuyết ?Cuộc đời này sao luôn đi lại lòng người "..... suy nghĩ về việc của Chu Đệ một lát,Đàn Phong lại nhớ đến Đàn Tuyết lại nghĩ tiếp:" Đàn Tuyết ,không biết muội có quen với việc xử lí mọi việc tại Nữ Nhi Quốc không? Lúc khó khăn nhất lại không có ta bên cạnh không biết muội có gánh vác nỗi không ,lúc gầy dựng lại đất nước đại tỷ của muội lại phải đi đến Hoà gia trang dưỡng thai ,ta thấy ta thật vô dụng ,âu khi sinh đứa bé ta nhất định sẽ trở về phụ muội một tay ..."
******†
Hoàng thượng mặc dù biết được sự thật nhưng vẫn không muốn tin đó là sự thật ,bởi vì ông ấy vẫn còn nặng tình với Hoà nương nương ,một thân một mình Chu Nguyên Chương chạy ra bờ sông ,ngước lên trên cao rồi thốt lớn :" Ông trời ơi, hãy nói với ta đây không phải là sự thật đi .....AAAAAAA ..."sau đó khụy xuống thảm cỏ bên vực ,ông nhớ lại những kí ức ngày xưa ,lúc cùng Hoà nương nương nam trinh bắc chiến ,nhớ lại ánh mắt lúc đầu gặp của Hoà nương nương ,nhớ lại những lúc ân ái mặn nồng ,tấy cả hiện lên trôi qua như đoạn phim ...hồi tưởng về kỉ niệm một lúc ông lại đem con gà ra đắp đất lên ,nhóm lửa lên nướng ,bỏ con gà trong đám lửa ,ông lại ra quay mặt ra sông ,cứ nghĩ ngợi và tay cầm đất và ném xuống xuông.Hoà nương nương đi đến từ phía sau,ngồi bên cạnh Hoàng thượng rồi nói :" có phải ta làm ngài thất vọng lắm không,có phải ta rất đáng ghét "
Hoàng thượng im lặng
Hoà nương nương nói tiếp :" ông cứ trách mắng tôi đi ,đừng im lặng như thế ,tôi rất sợ cảm giác ấy"
Hoàng thượng :" việc đó hãy nói sau đi "
Hoàng thượng cùng Hoà nương nương ngồi bên nhau ôn lại kĩ niệm ngày nào ,lúc vui lúc buồn ,tình cảm thắm thiết .Hoàng thượng đem con gà đã nướng chính ra ,bẻ đưa cho Hoà nương nương một đùi ,mình một đùi.Hoà nương nương đưa lên mũi hít một hơi sâu rồi nói:" mùi vị vẫn như ngày ấy ,vẫn đậm đà như thế ...đã hai mươi ba năm rồi tôi mới cảm nhận được mùi vị này ".
" Cảm thấy thế nào?"
" Rất ngon - chỉ tiếc là bắt đầu như thế nào thì kết thúc như thế đấy ,ngày đó ta quen ông cũng qua con gà ăn mày ,ngày hôm nay ta được ăn gà ăn mày của ông ,rồi không bao lâu nữa ông còn ,gà còn nhưng ta không còn nữa "
" Sao bà lại nói đến nữa rồi"
" Thời gian thấm thoát lướt qua mau ,ta cũng chỉ lướt qua cuộc đời của ông ,ta không quan trọng ,ta cũng là một kẻ sắp bị xử tử hình ,ta càng phải trân trọng những ngày tháng bên cạnh ông"
" Sao bà biết bà không quan trọng đối với ta?"
" Ta...."
" Đúng ,ta là một kẻ đa tình nhưng nếu Mã hoàng hậu đứng vị trí thứ nhất thì trong lòng ta bà là người đứng vị trí thứ hai "
" Ta không tin vào lời đường mật của ông nữa ,cũng vì thế ngày xưa ta mơi siêu lòng "
" Nếu bà không quan trọng thì ta đã không phong bà làm Phụng phi tước vị chỉ sau hoàng hậu"
Nghe được lời nói này Hoà nương nương trong lòng vui hẳn tựa vào lưng Hoàng thượng cùng nhau tận hưởng niềm vui mong manh ấy.

†††††††

Tô Kỳ người mặc quân phục , dẫn theo khoảng 300 ngự lâm quân ,dẫn theo Thái Thành và cùng với hơn 300 đồ đệ Hữu Thông Thiên cùng với Thiên Tôn .Tô Kỳ hạ lệnh ,tất cả ba vây toàn bộ Hoà Gia thôn.
Một toáng lính nhỏ theo lệnh xông vào thôn ,khắp nơi đều là bùa chú ,lại toả ra khí độc khiến bọn chúng vừa bước vào đi được bảy bước thì ngã lăm ra chết .Tô Kỳ hạ lệnh cho chúng nín thở sau đó xông vào thôn .Vừa xông vào ,chỉ cần tìm được lối đi ,chỉ cần đi vào lập tức các lá bùa xoay chuyển làm thay đổi đường đi ,chặn mất ....( Mai ra tiếp:)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lưu