Chương 10.2 Mỹ nhân yêu tinh giết ông họa sỹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2. Mỹ nhân yêu tinh giết ông họa sỹ - Sở cảnh sát Long Hà lập biệt đội diệt yêu

Đêm nay Đào đã về ngôi nhà bên huyện thực hiện theo lệnh của những nhóm người chỉ đạo cô. Đào không ở bên nhà kia, tĩnh tâm mà ngồi ngẫm liên lạc với Long. Dẫu sao, trước đó cô cũng thử xem anh chàng ra sao, cô chỉ thấy mù mờ một anh chàng đầu tóc rũ rượi, nhem nhuốc đang ngủ. Chắc hẳn là chuyện anh đóng giả điên đã thành công, hình như bên kia, trong gian Sở cảnh sát, Đào đoán người ta đã cho khép vụ này lại.

Người đẹp lại trong bộ đồ đen bay về nhà mình. Lúc gần mười giờ, gã họa sỹ thuê nhà mới đi về, suốt mấy ngày qua, không đúng như lão mong đợi, sau khi cho bọn tay chân về lại nhà hết bên Sam Prabang. Lão đã rào đón mấy ngày trời, ban đêm đi loanh quanh khắp nhà và sân và phía sau, gã chẳng thấy gái đẹp nào qua đây.

Trời chưa đến nửa đêm đột nhiên cơn mưa rừng ồ ạt kéo về. Mưa, gió và bão nhẹ quấn rít trên đỉnh ngọn núi, nước chảy tộc tộc đập xuống mặt đường. Lão họa Sỹ đang trên xe hơi về lại nhà, đường mưa ướt giảm tầm nhìn làm cho lão lái xe chậm hơn. Đào đang bay về nhà, gặp mưa cũng ướt sũng, quần áo dính thít lại vào thân thể. Cô bay vù qua đường, vừa lúc xe của lão họa sỹ đang đi gần về, lão thấy một cô gái áo đen nào vừa hình như từ trên cây nhảy xuống đất rồi ẩn mất vào sau bụi cây phía sau. Người cô dính nước mưa, dáng đẹp cực kỳ. Lão ta nhìn không chớp mắt, nghĩ là gần về nhà mà đêm nay cô gái này đi lảng vảng đây, trời mưa thế nào cô ta cũng xin trú mưa. Lão mừng thầm. Về đến cửa, mở cửa vào, lão còn cố ý không khóa cổng bên ngoài, chiếc xe lui vào trong mái che, bật hệ thống bảo vệ lên, và tắt máy bằng khóa điện tử. Lão chỉ khóa cửa gian phòng, bên trong đèn bật sáng như gợi ý cho ai đang trú mưa ngoài kia, trời lạnh mà thấy trong nhà đèn ấm cúng sẽ bước vào ...

Đúng như lão dự đoán, khi vào nhà tắm qua loa xong, ra ngoài sảnh nhà dưới sân mở cửa nhìn ra ngoài trời ngồi hút thuốc và ngắm bức tranh còn vắt trên giá gỗ, lão khoan khoái sau buổi đi uống về, trời mưa cảnh vật buồn thế này, có điếu cigar sang trọng và ly rượu vang chát càng thêm thi vị.

Với tay lấy chiếc túi xách, kéo trong đó ra một chiếc hộp lớn, bao giấy và nhựa màu hồng, mở hộp ra, lão vui thích ngắm lại chiếc mề-đay là giải khuyến khích, trong cuộc thi triển lãm tranh của các giới họa sỹ chuyên và không chuyên. Chiếc mề-đay cùng phần thưởng tuy không bao nhiêu tiền so với tên trùm xã hội đen đất cảng Sam Prabang, nhưng nó có ý nghĩa lớn lao, nó cho thấy rằng lão vẫn còn tâm hồn nghệ thuật, ngoài ra, sự đóng góp tài trợ cho cuộc thi diễn ra cũng đã ghi điểm cho những bức tranh của lão, có tấm lão vẽ mất vài năm trời, tức mỗi năm lão chỉ vẽ được một phần rồi lại để đấy chiêm nghiệm, nghệ thuật phi vật chất mà, tiền bạc không phải là mục tiêu của sáng tác, lão cứ nhớ rồi quên, quên lại nhớ những đường cọ đầu tiên của bậc sư phụ đã chỉ dạy, phần thứ hai thay vì bức tranh đó một họa sỹ thần tình vẽ chỉ một đến hai năm, năng khiếu cảm thụ nghệ thuật của lão còn tối nên đến chục năm mới ra một thứ, còn ngoài ra con người lão sực một mùi máu tanh chém giết. Giải đặc biệt, giải nhất nhì ... dành cho những họa sỹ thực thụ cả đời gắn bó với hội họa, làm sao lão bì với họ về chất lượng nghệ thuật trong tranh. Vậy là mục đích đặt ra đã xong, nắm giải thưởng trong tay, độ nay mai đến lúc phải về. Vậy mà những cô gái đẹp kỳ ảo kia lão vẫn chưa một lần được đụng tay đến. Lão ngồi tư lự tiếc rẻ.

Tiếng mưa lớn rú khắp địa phận lãnh thổ Long Hà đánh thức Long đang nằm im lìm trong buồng giam. Anh chợt tỉnh giấc, thấy trời mưa, lạnh quá. Anh co người lấy chăn và nằm sát vào góc tường. Không khí thoáng đãng hơn giúp Long nhanh đi vào giấc ngủ ... anh thấy một người đàn bà áo đen rất đẹp. Anh lại nhìn kỹ, đó là Đào. Ngày hôm nay, khi anh đang bị thương và vừa hoàn thành phần diễn kịch để mong cô cứu anh ra khỏi nhà tù, sao cô không sang đây hỏi anh mà lại đi về nhà. Đột nhiên, anh cứ đi theo cô, anh thấy cô vào một căn nhà sáng đèn, cô cười với một tên nào đó và nhanh chóng đi đến bên hắn, cô ôm chầm lấy hắn ôm hôn, gã kia cũng bày tỏ tình cảm. Anh vẫn đứng nhìn, lòng đầy bực bội. Khi anh thấy hắn thả người cô ngã ra, lần lượt gỡ hết nút áo và tà áo ra, ôm hôn siết cô lại, Long tức quá đập tay xuống. Anh thấy nặng ở tay, đau quá, anh vừa đập tay vào sàn giường, tỉnh dậy anh mới biết mình đang mơ ...

Đào hôm nay như con yêu đói, mấy ngày qua cô chưa ăn gì, lòng yêu tinh đói khát máu như chó rừng. Cô buộc phải thay hình đổi dạng một lần nữa để đi săn mồi.

Hôm nọ, Mẫn Châu nói với Đào, cô nhớ lại tiếng chị nói còn văng vẳng trong đầu:

- Có lão già nào cứ đêm hôm là đi đập cửa, đập bàn trên nhà! Ồn ào quá! Sau đó lão lại ra vườn rình mò cái gì ...

- Tưởng là vào được nhiều mồi, thì hôm nọ bọn kia lại về hết, chỉ còn một mình lão già, đêm hôm không ngủ yên cứ đi đập cửa, đập tưởng ... làm náo động dưới này ta và các chị em đang hầu hạ tướng công, và các thuộc hạ.

- Nên ta bảo em hôm nay "làm thịt" quách lão già kia cho xong đi ...!

Đào nghe chị dặn hôm nọ xong, vâng lời. Đêm nay, cô phải đi giết lão già cho xong, nhưng cô không nói cho Mẫn Châu biết chuyện đang tính kế cứu Long, nên cô tranh thủ thời gian. Cô định sẽ vào nhà và lừa hắn sơ hở là cắn cổ chết tươi ngay...

Đào thoăn thoắt đi về phía chiếc cửa ngoài vườn. Cô đi rón rén vào, mắt sáng quắc chú ý hai bên có ai đứng canh hay không. Khi không thấy gì, mà cửa trong nhà mở, mùi thuốc lá bay thoang thoảng. Đào lại gần, người còn dính ướt nước mưa. Cô đứng nhìn lão già. Khi lão thấy cô, lão sững sờ vì gặp người đẹp trông như hôm nọ ở khuôn viên. Nhưng hôm nay, mắt nàng sáng quắc hơn, chiếc cằm nhọn câng lên, đưa tình khêu gợi nhục dục lên cao ngất, tóc tai vén rất đều dù mưa đã làm nó không còn bóng và uốn lượn nữa. Lão thất sắc vội nói:

- Hả, hả, chào cô... tôi vô ý quá, trời mưa thế này sao cô không vào nhà tránh mưa hả?

Cô gái đi nhanh vào, mà lão chưa kịp nói thêm.

- Hà, hà, dù tôi chưa biết cô là ai, nhưng người cô ướt sũng như vầy, cô nhanh đi vào trong tắm thay quần áo lại đi, không lại bị cảm.

- Tôi ngoài này sẽ chuẩn bị trà nóng. Xong xuôi, ta hàn huyên, mong cô đêm nay cứ nghỉ lại ở đây, ngoài kia vắng nhà lắm!

- Vâng, xin cảm ơn ông đã có ý. Tôi xin phép vào trong.

- À, cô cứ vào, cứ vào .... – Lão nhìn theo cô gái đi khoan thai vào trong nhà tắm.

Bất chợt lão chạy theo nói:

- À, để tôi chuẩn bị nhà tắm cho cô chứ, cả nước nóng nữa ...

Lão nói và đi vào nhà tắm trước thu dọn lại cho gọn, mở đèn và mở máy nước nóng.

- Ông chu đáo quá, tôi làm được mà, để tôi, để tôi!

Lần này, lão chắc ăn rằng không cần phải sỗ sàng. Con thiêu thân đêm hôm mưa gió lại đi một mình tự động vào nhà thì trước sau gì ông chả lại gần được, cần gì vội vàng suồng sã trong sớm. Lỡ cô ta khó chịu la động lên, quanh đây có người đến thì hỏng việc ... Quả nhiên, lão đi chuẩn bị trà nóng, vang, và ngồi hút thuốc lá. Được một lúc lâu, lão thấy cô ta mặc bộ đồ đen tuyền đi ra, sực nghĩ nhà này làm gì có quần áo đàn bà, sao cô này thay quần áo ướt mưa lại có áo mới ngay thế.

Lão nói:

- Cô có bộ áo mới đẹp quá! Nãy tôi thấy cô có mang thứ gì vào đâu? Quần áo ướt hết rồi mà!

Cô gái nói:

- Em cởi quần áo ướt ra, tắm một lúc mới nghĩ là quần áo đâu để thay. Em có ra ngoài nhìn quanh thì thấy còn một bộ áo mặc ở nhà của nữ chủ nhà trước đây. Không biết người này còn hay đã mất, nên xin lỗi, mượn mặc đêm nay...

- À, thế có nghĩa là cô đồng ý đêm nay nghĩ lại tại đây.

- Vâng!

- Ồ, hay quá, ... À, mà cô uống trà đi, trà nóng tôi mới pha.

- Vâng!

Đào nhìn lão, mặt cô xanh rớt rồi, môi lập bập vì lạnh và vì đói. Bao giờ khi ra tay, yêu tinh cũng sợ gặp phải kẻ có nội lực, nếu trượt sẽ chống trả. Nên cô cứ quan sát lão ta tìm lúc sơ hở. Đào muốn hạ lão ta ngay, tranh thủ thời gian, cô mong đêm nay còn kịp về lại nhà và sang bên Sở cảnh sát xem Long ra sao.

Khi lão già đang rót trà. Đào làm bộ tháo dây thắt áo ngủ ra cho rơi phân nửa tà xuống, khi lão đưa ly tra đến, cô đưa tay đỡ ly trà. Nhìn thấy cảnh cô gái hở hang trong chiếc áo hờ như vầy, lão không còn tâm trí. Ly trà đưa lên môi hớp xong, lão lại chuyền một ly nữa cho cô... Được một lúc cứ nhìn tần ngần như vậy, lão ngồi lại gần đưa tay vào trong áo cô, tháo tà áo ra, ngã người Đào ra trước, cúi xuống hôn cổ, vai và ngực cô.

Lúc này, Đào mới an tâm, thấy tên già mê sắc dục kia đang mê mệt ôm ấp cô, không thể nào có chiêu gì động thủ. Cô mới mọc bốn chiếc răng nanh sâu như sói, móng tay nhọn nhô lên. Tên kia vẫn đang hôn và đưa tay lên, một tay trên ngực trái Đào, tay trái phía dưới hông và chân. Hắn không còn mở mắt nữa cứ dúi đầu vào thân cô. "Phập, phập!" Tiếng đớp của răng ngọt quá, bốn chiếc răng cắn chặt vào gân bả vai, cô hút máu hắn. Hai tay móng sắc quặp vào lưng hắn rỉ cả máu. Chân cô siết hông hắn lại.

Không ngờ tên giang hồ này già nhưng có võ nghệ. Chỉ một phút lơ là hắn để cô cắn vào cổ, nhưng khi ngẩng lên hắn nhấc bổng cả người cô lên. Máu trên cổ vẫn chảy, và theo sức hút của con yêu. Hắn mất một lượng máu nhưng không sao đẩy con yêu lùi ra, tay chân nó đang quắp chặt lấy hắn...

Hắn vội lao vào tường, toàn bộ sức nặng của hai người theo đà lao tới đánh mạnh vào lưng cô, khi chạm tường. Cô đau quá phải buông tay và chân nới lỏng ra. Hai người lại đổ xuống đất, cú đập làm Đào bị choáng váng không thể cắn lão ta nữa. Lão già mới nói như tỉnh, lão chưa bao giờ biết sợ cái gì kể cả cái chết, mới nói:

- Răng nanh hả, người rừng à!

- Ta đã sập bẫy một con người rừng ở đây, nhưng ngươi không ngờ phải không? Ngươi tưởng sẽ hạ sát ta bằng trò này hay sao.

Đưa bàn tay ngắn trùi trũi như quả dọi, lão bạt liên tiếp năm sáu cái vào hai bên mặt cô. Tóc rối bù, máu lấm trên môi cô. Cảm giác thấy đối thủ đã ăn đòn không còn sức tấn công nữa, sẵn thấy quần áo cô đã tung ra, lão họa sỹ bèn tiếp tục giở trò, đưa tay kéo quần mình, tháo phanh áo ngủ của cô, hắn quan hệ với cô ngay xem như trả thù cho chuyện vừa rồi. Đào vẫn choáng váng đầu, không còn sức chống cự nổi, hai mắt hoa chỉ chớp chớp nhìn không rõ mặt lão già và trần nhà. Cô đành nằm thế cho tên giang hồ kia vùi dập. Tấn công cũng có lúc sơ hở.

Tên già kia cũng gần thỏa cuộc mây mưa, máu vẫn rỉ từ cổ của hắn. Nhưng cơn điên tiết nổi lên làm hắn quên đi cơn đau, quên đi cả máu đang chảy. Dần dần Đào tỉnh ra, cô vẫn phải nằm im cho lão giở trò thú tính. Cô nghĩ "Cô đã sơ hở thua cuộc, lão đang chảy máu, lúc đó sẽ động thủ lại". Được một lúc, máu trên cổ lão đã chảy ra nhiều mà lão không hay lão ta yếu dàn đi hoa mắt tay chân không còn sức lực, nhưng vẫn gắng gượng trò quan hệ. Khi đến thời điểm đã chín, Đào chồm dậy, cô cúi xuống cắn cổ hút dòng máu đang rỉ ra, mất máu nhiều lão già từ từ hôn mê, hai tay buông lỏng ra, rồi chết, vậy là cuối đời tay họa sỹ đã chết trong khoái lạc cao độ với một con yêu tinh. Đào ăn no nê, đầu vẫn choáng váng, cô vào nhà tắm thay lại quần áo cũ và nhảy ra vườn bay mất.

***

Hai ngày trôi qua.

Ban chỉ huy Sở cảnh sát Long Hà mới lập có kết luận chắc chắn nghi phạm Trương Anh Kiên hiện đang bị tạm giam trong nhà tù mắc triệu chứng điên, tâm thần do bị tấn công, sau vài đợt hỏi cung tra khảo vượt quá mức độ nhân tính, nhóm cảnh sát đã cho giải Long vào ngục tối biệt giam chờ ngày chuyển tù nhân. Long ở trong phòng biệt giam, tối tăm ẩm thấp, chỉ có chấn song và một lỗ thông hơi nhỏ trên cao, anh vẫn tỉnh táo, nhận khẩu phần ăn ít ỏi hằng ngày. Trong buồng giam này, khi không ai có thể quan sát anh, Long tranh thủ ngồi luyện công và thiền suốt ngày, như vậy anh sẽ duy trì được công lực và tiêu tốn ít sức lực nhất.

Đêm trước và đêm qua, Đào có quay lại, liền sau cái chết của tay họa sỹ, Đào vì vừa đau vừa sợ thuộc hạ của lão ta quay lại tấn công, nên sơ sót không dọn hiện trường, chỉ kéo vội cái xác đó ra vườn. Hai ngày sau, xác tay họa sỹ có dấu hiệu trương phình và bắt đầu bốc mùi quanh đó, tình cờ vài người hàng xóm gần đó phát hiện đã báo cho cảnh sát biết. Tin tức có thêm một vụ án trực tiếp tại căn nhà ông Trương Thế Tuyệt đã đẩy vụ án tại nhà này sang mức độ công khai. Cảnh sát Long Hà đã xuống hiện trường thu dọn xác, lấy dấu vết. Xác được chuyển xuống ngay Bệnh viện Sở cảnh sát Long Hà giám định pháp y. Sau nửa ngày, kết quả đã trả lại cho Sở, nhưng lần này, linh cảm thấy liên tiếp nhiều vụ giết người có dấu vết để lại gần giống nhau, ban chỉ huy Sở gồm bốn người đã hỏi cung Long và vài cảnh sát viên khác đi xe ô tô ngay sang Bệnh viện.

Tại khu giám định pháp y Bệnh viện, chỉ còn mỗi Tony Lương sau cái chết của Mathiew Trần, hai nhân viên pháp y vừa tốt nghiệp được bổ sung là David Lê và Quách Văn Hải Jackson đã giám định xác tay họa sỹ cho biết:

- Thưa sếp, nạn nhân chết do bị tấn công vào cổ, nhằm động mạch chủ ở cổ, trên vết thương, có dấu vết 4 chiếc răng nanh, nạn nhân chết do mất máu nhiều và hiện trường cho biết trước chi chết nạn nhân đã quan hệ tình dục. – Tony nói

Mọi người nhìn kỹ xác nạn nhân. Cho thấy một người đàn ông tuổi ngũ tuần, da ngăm ngăm đen, người tầm thước khoảng một thước sáu, lực lưỡng. Phía cổ bị một hai vết cắn, hình như là hung thủ đã phải cắn hai lần vào cùng một chỗ nên để lại nhiều vết răng nham nhở, động mạch chủ bị chọc thủng, răng cắm sâu vào trong cổ trên cơ vai. Giở xác nạn nhân ra sau, thấy có mười vết móng tay quặp vào lưng nạn nhân gây trầy xước. Dương vật nạn nhân bị tấy đỏ phần đầu và có biểu hiện rách da phần đầu. Điều này tái hiện lại ngay hiện trường vụ án, nạn nhân đã quan hệ tình dục với ai, người này hẳn có móng tay sắc nhọn ôm vào lưng nạn nhân. Còn vết cắn, thì chưa thể xác định được ngay lúc quan hệ hay sau đó.

Tay sỹ quan Mỹ William hỏi:

- Theo anh, nạn nhân quan hệ rồi bị chết hay hai quá trình này đồng thời xảy ra. Văn Bình nói:

- Có đúng nạn nhân chết do mất máu không?

Tony nói:

- Kết quả đã chắc chắn, nạn nhân bị tấn công và chết do mất máu. Đây là một vụ án có lý do giết người khá đơn giản ...

William hỏi:

- Hiện trường có thêm gì không?

Minh Hoàng (Max) nói nhớ lại hồ sơ vụ án vừa báo:

- Cái chết xảy ra cách đây khoảng hai ngày, trên bàn vẫn còn thuốc lá, rượu vang, và một bình trà, hình như nạn nhân đã mời hung thủ dùng trà, cách đây hai hôm trời mưa lớn vào buổi tối. Trong nhà tắm nơi xảy ra vụ án cho thấy có một người đàn bà đã tắm. Sau đó, có thể cho rằng hai người đã nói chuyện với nhau khá lâu, rồi quan hệ tình dục. Còn tìm thấy một bộ quần áo ngủ đen, bằng chứng là hung thủ đã thay một bộ áo ngủ sau đó thì cởi ra và lại vứt lại trong nhà tắm. Có thể gây án xong, hung thủ thay quần áo và bỏ đi. Ngoài ra, căn nhà này tay họa sỹ thuê để ở tạm. Hiện đã thông báo cho chủ nhà, nhưng chủ nhà không xuất hiện, người nhà được xác định là còn hai người là anh chị em nhưng họ đã vắng nhà từ khá lâu, đó là cô Trương Mộng Đào mất tích, và người anh kế là anh Trương Thế Tạ lưu lạc nơi khác ...

Văn Bình xua tay nói:

- Thôi được, đến đây tôi đã nắm rõ về ngôi nhà này... Hà Huy nói thêm:

- Ngoài ra, gần nơi thi thể nạn nhân, các nhân viên cảnh sát còn nhặt được một khẩu súng Laser như vầy. – Anh nói và tay nhấc lên một bao nylon đựng một khẩu súng, chuyển cho William.

Văn Bình và một số người khác quay sang nhìn khẩu súng khá hiện đại. William cầm săm soi bằng con mắt của một chuyên gia vũ khí, ông nói:

- Wow! Đây là loại súng laser công nghệ bí mật chỉ được sản xuất riêng trong lực lượng an ninh hoàng gia, và ở một số nước trên thế giới. Mà theo chuyên trang vũ khí, tôi biết Phúc An có đặt mua loại này dùng cho cảnh sát. Có khi nào là Súng của thằng tù nhân Anh Kiên không?

- Có thể lắm! – Văn Bình xen ngang

Văn Bình chợt nhớ lại chuyện hành lý trên xe tải bị cướp. Trực giác lại mách bảo cho ông điều gì có mối liên hệ nào giữa cái súng này và nhóm người cướp xe tải. Nhưng ông không tài nào giải thích tại sao khẩu súng lại nằm đây, còn tên tù nhân kia chỉ có một khẩu súng đạn thường. Đến đây, ông lại thôi không nghĩ tiếp.

- Vậy vụ này là sao, ai đã bỏ khẩu súng không bao tại đó, nạn nhân hay hung thủ? –

William hỏi

- Nhưng lão già kia bị giết vì bị cắn, chứ không phải đạn bắn.

Văn Bình nói:

- Thôi cho mang về giám định khẳng định, có nghĩa là ai đó đã cầm súng này đến nhà này, một người bị giết và khẩu súng nằm đây là tình cờ hay bị bỏ quên lại tại đây? Tức là cái nhà này, có nhiều người ra vào bí mật. 

- Kết quả kiểm tra vân tay ra sao? – William hỏi

Max nói:

- Dạ, ngay khi thu được súng chúng tôi kiểm tra dấu vân tay, thu được nhiều dấu vân tay của nữ, nhưng đối chiếu trong hệ thống tàng thư Long Hà và cả một số nơi liên kết, kết quả là vô danh. Có điều đáng chú ý, toàn là dấu vân tay nữ.

- Vậy hả? Hay quá! – Văn Bình nói

Văn Bình tỏ vẻ vui mừng nói tiếp:

- Rất trùng khớp, nạn nhân chết do mất máu sau khi quan hệ tình dục, cổ lại bị cắn vài nhát, nghĩa là hung thủ cầm súng này chứ không phải nạn nhân, không thể nào... không thể nào, hung thủ là nữ, có khi thằng kia chả liên quan gì với bọn này.

- Đúng! Đúng!– Max reo lên

- Thời điểm nạn nhân chết chỉ mới hai ngày hôm nay, còn thằng kia đang trong tù ba bốn bữa trước đó rồi. Chúng ta cũng không thể khẳng định là súng này là của thằng tù nhân đó. Chà rắc rối quá? – William hỏi thêm

Nãy giờ Văn Bình như suy nghĩ ra chuyện gì vội nói:

- Nếu vậy giả thiết lật lại là hung thủ là một nhóm ít nhất hai người...

Hà Huy (Leon) nói:

- Chính xác, ngôi nhà này bỏ trống đã lâu, và để cho thuê, mặc dù khách thuê nhà thưa thớt, chủ nhà ít khi nào xuất hiện. Ngôi nhà còn khá khang trang, tiện nghi, rộng rãi, nhưng hình như quanh vùng này, không có người nào dám vãng lai lại gần hay vào nhà trú. Xem xét mấy tờ bill tiền điện và nước, do một người hàng xóm ở cách xa đó trả tiền hàng tháng, một chi tiết đáng chú ý nhà này không hề mắc điện thoại hay Tivi, nói chung, chúng tôi có nhìn qua, không hề thấy một thiết bị liên lạc, phương tiện nào trong nhà này, nhà bài trí theo kiểu Villa cổ điển trên khoảng đất rộng có vườn cây ...

William ngạc nhiên hỏi:

- Quái lạ, ở một lãnh thổ lạc hầu yếu kém này, dân cư hỗn tạp, một ngôi nhà biệt thự xinh đẹp như vậy bỏ không, đầy đủ tiện nghi, mà không có người nào dám vào ở...Có lẽ ở đây họ không cần tiền chăng, trong khi mức sống của dân vùng này khá nghèo?

Văn Bình nói:

- Điều này chúng tôi cũng lấy làm ngạc nhiên! Hà Huy lại nói:

- Thưa sếp, điều này thật ngạc nhiên nhưng không có gì lạ! Quả thật, dân vùng này có khi nhiều thành phần đầu trộm đuôi cướp, nhưng không ai dám lại gần nhà này vào ban đêm, hay cả gan dám chui vào nhà ngủ tạm qua đêm. Tôi có hỏi một số người quanh vùng, họ nói người vào đấy, khi ngủ thường gặp ác mộng, một là mất tích luôn, hai là sau này trở về đi nơi khác sinh sống thì cũng chết bất đắc kỳ tử, hay bị tâm thần ...

Văn Bình chú ý chi tiết này nói:

- Có lý, như vụ án này ta thấy rõ một tình tiết khả nghi. Tay họa sỹ đã pha trà mời nước vị khách nữ đó, nhất định họ phải hẹn với nhau hay tình cờ gặp ... Có điều là nếu cô ta có móng tay và bốn chiếc răng nanh thì ông ta không thể bình thường mà ngồi tiếp đãi, có thể lúc gặp nạn nhân, hung thủ trông như người thường ... và còn khá thu hút. Tình tiết lần dở cho ta thấy người đàn bà này đã ngồi gặp ông ta, cùng ngồi uống nước nói chuyện, chiếc áo ngủ tháo ra cởi vào cho biết có thể cô ta đã dùng sắc đẹp để dụ hắn ta. Trong khi quan hệ, thì ả ta cào cấu ... rồi sao nữa. Tình tiết lại trở nên tối ở đoạn này. Ả đi cùng một tên đồng bọn, người kia đứng ngoài vườn chờ cho ả ở trong ra tay, vì nóng lòng nên có thể hắn đi qua lại, loay hoay và đánh rớt súng. Tại sao bọn chúng lại cắn chết nạn nhân mà không bắn ông ta một phát cho đơn giản?

William thêm vào:

- Có lý! Loại súng hiện đại này, sử dụng màn hình điện tử để điều khiển năng lượng và kiểu bắn, một kẻ với bốn chiếc răng nanh như thú, như người rừng làm gì biết đến loại vũ khí tối tân này mà dùng. Tôi cũng cho rằng, bọn này gồm hai tên trở lên, một nam một nữ.

Minh Hoàng (Max) nói:

- Thưa sếp, gần đúng rồi. Theo tôi, khi quan hệ, ả ta có móng tay cào cấu thì hắn chẳng đau, có kẻ còn vừa tự hành xác vừa quan hệ thì sao. Chi tiết ở đây theo tôi, là tay họa sỹ sau khi quan hệ lăn ra ngủ mê mệt, thì ả mới tấn công. Hoặc ả bỏ đi, và một ai đó với bốn chiếc răng nanh như thú lại tấn công lão. William hỏi:

- Thế còn vết thương trên cổ, nhìn vết thương này, người không chuyên nghiệp cũng biết là bị tấn công hai ba lần. Here, see! Vết thương nham nhở vết răng!

Văn Bình nói:

- Thôi, tôi hiểu rồi, hoặc ả ta là một người rừng như nạn nhân Lê Thị Vân đã giết chết anh Matthiew Trần, hoặc ả ta bỏ đi và một con khác đêm hôm đến cắn cổ lão ta.

- Vấn đề là sao? Báo động lãnh thổ chúng ta đã xuất hiện bọn người rừng!

Văn Bình bất ngờ vỗ tay xuống bàn cái "thịch", mắt anh sáng lên như hiểu ra ẩn ý:

- Mọi chuyện đã rõ, vụ án này có thể là một sự trả thù. Đơn giản hơn, đây chỉ là một trong những chuyến săn mồi của bọn này. Hãy hình dung xem! Bọn chúng là người rừng, khi đói sẽ đi tìm mồi, và chọn nơi vắng vẻ để ra tay, còn người kia là người thường, hắn đứng ngoài cầm súng đợi, nhưng vì sốt ruột nên đánh rơi súng. Còn ả ở trong sau khi chén no nê, rồi bỏ đi.

William nói:

- Tôi chưa rõ ông nói người rừng là ai, một hay nhiều người.

- Một toán, thưa ông! Không những một toán, mà theo tôi linh cảm là cả một làng bọn này, yes, đang ở quanh lãnh thổ này, những khu rừng, nối sang biên giới Ấn Độ.

Tony nói thêm:

- Đúng thưa sếp, vụ án này giống hệt vụ nạn nhân Lê Thị Vân đã sống lại và sát hại nhân viên Mathiew của Bệnh viện. Lúc đó, tôi nhớ là đã thấy cô Vân như một người trông rất hoang dại, gần giống như người rừng. Điều đáng chú ý, cô ta là nữ nhưng có khỏe hơn một người đàn ông. Bằng cớ là cô ta đã xô bật cửa làm tôi ngã ra sau cả hai thước ...

Văn Bình nghiến răng, nhíu mắt nói:

- Đúng là bọn này đã xuất hiện, chúng dần dần tiến ra thị trấn để săn mồi ...

Hà Huy nói:

- Thưa sếp, ta phải trả thù cho anh Mathiew! Minh Hoàng quay sang hỏi Tony:

- Anh có nhớ rõ cô Vân khi bỏ đi, có răng nanh không?

- Sure! Tôi nhớ đinh ninh, còn có cả móng vuốt nữa!

- Đích thực là chúng! – Minh Hoàng nói nhỏ

Cuộc gặp mặt tại Bệnh viện Sở giữa nhóm người ban chỉ huy nổ ra tranh cãi sôi nổi quanh nhân vật người đàn bà này là ai, theo họ có khả nghi nhiều người đàn bà, cô Trương Mộng Đào đã mất tích, nạn nhân Lê Thị Vân sống lại và bỏ trốn ...

Văn Bình chợt yên tĩnh suy nghĩ, tình tiết vụ án càng đi vào khó hiểu, anh giờ mới ngẫm lại "Thảo nào, cách đây hai hôm, tên Kiên đã nói với mình rằng hắn gặp ma. Lúc đó mình không tin, nhưng nhìn bộ mặt hắn có điều gì đó hơi thật. Còn tay trưởng thanh tra Trần Khắc Kiệt, trước đây, cứ vụ giết người nào mạ nạn nhân bị chết kiểu này, hắn đều cho qua vụ án, và ra lệnh cho Bệnh viện Sở nhanh chóng giải quyết thiêu hủy hết xác nạn nhân. Còn hắn, thường hay bỏ công việc không một lý do cụ thể ... Phải chăng, mình đang lần ra đầu mối vụ này là một mắt xích chăng. Tên Trần Khắc Kiệt, những con người rừng, lời đồn đại về ngôi nhà quỷ quái này ...Và tên thanh niên trong tù kia? Tất cả trò này là gì? Sao mình làm việc trong Sở trên mười năm mình không hay biết điều này? ".

William tỏ ra nóng giận:

- Tôi muốn bắt một con như vậy, xem nó là loài nào! Từ ngày phục viên đến nay, tôi chưa từng gặp một loại tội phạm nào như vậy...

Văn Bình lại nói:

- Vậy vụ thằng tù nhân và cô doanh nhân đó không còn quan trọng. Biết đâu họ đã nói thật mà chúng ta không tin, chúng ta đã phạm một sai lầm lớn ngay từ bước đầu điều tra là khiên cưỡng ép sự thật một cách thiếu logic thậm chí rất thơ ngây... Cảnh sát điều tra mà lại thơ ngây như vậy chăng? Trong khi kẻ thù của chúng ta đang dần xuất hiện, vô hình và đang đông lên từ từ.

- Chà William, anh thấy chưa, tất cả chúng ta đã sai từ bước đi đầu tiên, hung thủ không phải là tên tù nhân đó, cũng như cô doanh nhân đó.

- Vậy phải làm sao, ông đang có mạch câu chuyện rất tốt ông Bính? – William nói

- Thì từ từ phóng thích cô doanh nhân đó, còn thằng tù nhân kia thì cho nó vào bệnh viện tâm thần đi, cứ để đó điều tra sau.

Trong khi mọi người bàn tán, Văn Bình bằng sự phán đoán và xâu chuỗi các tình tiết lại, từ từ xuất hiện một ý nghĩ trong đầu về tên Trần Khắc Kiệt, có thể hắn có một loại súng như vầy nhưng của người khác, và đi cùng hắn là một con yêu tinh nào đó. Bọn chúng đã ra tay. Nhưng ý nghĩ chỉ thoáng qua chưa đủ cơ sở kết luận, anh im lặng không nói vội, mà chỉ quả quyết:

- Tôi cũng đồng tình. Nếu không ra tay lần này, bắt một con, dù chỉ một con thôi, thì Sở ta sẽ còn chứng kiến nhiều vụ giết người tương tự như vầy.

Có tiếng vỗ tay hoan hô:

- Bravo, bravo, hoan hô trung sỹ!

**

Ban chỉ huy rời Bệnh viện Sở về lại trụ sở chính trong ngày. Họ lập tức báo cáo kế hoạch mật cho Ban giám đốc Sở. Một lệnh khống chế quyền hạn của trưởng thanh tra Trần Khắc Kiệt được ban hành, mà hắn ta cũng chẳng hay biết, một tuần nay hắn lấy cớ đi khám chữa bệnh rồi không đến Sở làm việc. Một lệnh mật nữa được ban ra cho thành lập "Biệt đội diệt yêu" gồm hai trăm cảnh binh tinh nhuệ đang đóng trực tiếp tại Sở, trong đó có Ban chỉ huy là bốn người trên. Thiết bị và quân dụng dành cho lực lượng này, gồm hai tàu bay hạng trung, sáu thiết vận xa, hai chục xe tải chở quân dụng. Lãnh thổ Long Hà vốn đã nghèo, tung ra lực lượng như vậy, làm Sở hụt mất phân nửa số phương tiện. Biệt đội được bí mật bố trí một khu vực khác bên trung tâm huấn luyện của Sở tại huyện Sơn Đông. Bên ngoài khu chỉ đạo có treo biển "Không phận sự miễn vào, khu vực ban chỉ đạo đặc biệt". Ngày hôm đó, rục rịch, Sở cảnh sát âm thầm điều động phương tiện, quân dụng và lực lượng sang khu vực mới.

Ngày hôm nay, lệnh cho chuyển tù nhân Trương Anh Kiên cũng xong. Anh được đưa ra xe, sau bốn năm ngày giam trong ngục tối. Anh mất khá nhiều sức lực, lấy tay che mắt khi vừa bước ra khỏi trại, da dẻ sạm đi nhiều, những vết thương trên cơ thể sau lần tra khảo hôm nọ đã lành lại. Tuy nhiên, anh vẫn đau khắp người. Anh nhìn thấy chiếc ô tô chở tù nhỏ màu đen đang đỗ sẵn bên sân. Long mừng thầm, kế hoạch của anh đã đi được nửa đường. Anh nhìn kỹ lại, chiếc xe đó gần giống một xe cứu thương, thế là họ đã tin.

Lát sau anh được đưa vào xe, chỉ có ba cảnh sát viên theo áp giải anh. Họ vẫn còng tay anh, cho nằm trên giường, chung quanh có đầy đủ thiết bị cấp cứu và hồi sức, hai cảnh sát viên ngồi chung với anh trong khoang xe, người còn lại ngồi trên chỗ buồng lái. Lúc chín giờ sáng, xe chuyển anh sang bệnh viện. Trên cả đoạn đường đi, anh cứ thầm mong sao cho lúc này Đào biết được chuyện này mà chuẩn bị ra tay cứu anh ...

Thời điểm này bên Trung tâm huấn luyện của Sở tại huyện Sơn Đông, Văn Bình cùng William, phía sau Huy Hoàng (Leon) và Minh Hoàng (Max) đứng trên sân trung tâm, trước toàn thể hai trăm cảnh binh tinh nhuệ, bên góc trái sân hai tàu bay đậu thẳng hàng cùng nhóm thiết vận xa và xe tải chở thiết bị. Văn Bình phát biểu trịnh trọng:

- Thưa anh em cảnh binh, hôm nay, đợt họp mặt chính thức đầu tiên của Biệt đội ta diễn ra tại đây là một dịp quan trọng và mang ý nghĩa sinh tử mà Sở đã giao trọng trách cho chúng ta. Tôi và sỹ quan William là chỉ huy chính của toàn biệt đội. Bên cạnh tôi, là hai phụ tá anh Huy Hoàng (Leon) và Minh Hoàng (Max).

Có tiếng vỗ tay rào rào từ mấy hàng cảnh binh đứng nghiêm ngay ngắn. Văn Bình đợi tiếng vỗ tay vừa dứt nói tiếp:

- Trước hết, tôi nói lý do tại sao có đợt triệu tập cảnh binh bí mật như hôm nay. Khác với những chiến dịch dân sự, hình sự thỉnh thoảng diễn ra trên địa phận lãnh thổ, những vụ giết người mang tính dân sự, hình sự... những vụ ẩu đả giữa tội phạm, xã hội đen với lực lượng cảnh sát. Tất cả chúng ta đã biết. Mà biệt đội chúng ta lần này được triệu tập gấp và mật, tất cả mọi cảnh binh đều không dính dáng đến bất kỳ vụ án hình sự thường gặp nào khác, tất cả các bạn đều chịu sự chỉ đạo duy nhất của tôi và ông William. Một toán người bí ẩn đã xuất hiện, mà gần đây cảnh sát Long Hà đã đối mặt không phải là người thường, tội phạm, xã hội đen ... mà là những yêu tinh nửa người nửa yêu tinh. Bọn chúng đã xuất hiện và hạ sát một số cảnh sát viên tại Sở, cũng như rất nhiều người dân thường khác. Sở ta đang gặp phải một toán người mới xuất hiện, có gốc gác bí ẩn, lẩn tránh, ẩn náu trong những cánh rừng phía biên giới ... chúng có mặt khắp nơi, quanh biên giới, khu vực đồi núi, trong những cánh rừng, khuôn viên ... thậm chí đằng sau bức tường rào của trung tâm đi về phía rừng. Điều nguy hiểm, bọn người này có thể thay đổi hình thù khá nhanh để ẩn thành thường dân mà trốn tránh ... đợi dịp chúng lại tấn công. Mục tiêu của chúng là săn người để làm thức ăn, rút máu người ...

Nghỉ một lát, Văn Bình nói:

- Nhiệm vụ mà Sở đã giao cho ta, là bắt sống một số trong bọn họ, mật giải về trung tâm tiến hành thí nghiệm giám định xem bọn chúng là loài yêu quái nào. Như các bạn đã biết, sự sinh tồn của con người qua nhiều giai đoạn đã giúp cho một bộ phận tiến hóa thành những loại người kỳ quái, chúng sẽ không già đi, không chết, mà trở thành những con thú, yêu tinh có tuổi thọ gấp trăm lần người thường, bọn này không ăn thức ăn bình thường như con người, mà có sức mạnh và khả năng biến hóa, chúng tiến hóa để trở thành con thú săn người ... Chẳng may lãnh thổ Long Hà, một lãnh thổ được quy hoạch cho phát triển theo kiểu tự nhiên, và có hệ sinh thái rừng, núi, sông hồ phong phú quay lại thời hậu tiền sử ... vô tình đã hứng trọn hậu quả này. Chúng ta gìn giữ để tự nhiên phát triển, song hệ sinh thái đã cho xuất hiện loại yêu tinh mới ... đích nhắm của chúng là con người. Các bạn hãy hình dung xem, nếu không ra tay diệt sạch bọn này, nhiều năm sau, số lượng bọn chúng sẽ sinh sôi phát triển lên hàng trăm, hàng ngàn, thậm chí hàng vạn con ... chiếm lĩnh hết khu vực sinh thái thiên nhiên mà chúng ta duy trì, và chúng sẽ tấn công chúng ta, trong số họ, chẳng may gia đình, người thân, bạn bè hay những người yêu quý của các bạn ... rồi sẽ làm mồi cho bọn chúng.

- Hôm nay, Biệt đội nhận nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho người dân lãnh thổ Long Hà, và trên hết cho sự an toàn vĩnh viễn cho Vương quốc hùng mạnh này. Tôi xin thề dưới quốc kỳ của Vương quốc này, sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng tiêu diệt bọn chúng.

- Dù cho lời thề ngày hôm nay của tôi có qua đi, hay tôi và một trong số những cảnh binh quả cảm ở đây phải chết dưới nanh hút máu của bọn yêu tinh này ... tôi biết rằng cuộc chiến này vẫn còn tiếp diễn. Do phạm vi của bọn chúng còn hoạt động trong địa phận Long Hà, chúng ta nhất quyết thề chiến đấu để tiêu diệt và không cho bọn này mở rộng sang nơi khác. Chúng ta hôm nay sẽ là đơn vị đầu tiên lùng bắt bọn yêu tinh này. Mở màn cho một đợt chiến đấu mới đầy vinh quang bảo vệ cho sự an toàn và yên bình của Vương quốc này!

- Quyết chiến! Quyết chiến! – tiếng các cảnh binh vang lên. William lúc này mới nói to:

- Hi, tôi là người nước ngoài, nghề nghiệp và trách nhiệm của tôi thuộc lực lượng cảnh sát, các bạn đã biết, tôi đến Long Hà này theo sự biệt phái của Chính phủ Hoàng Gia. Tôi đã chứng kiến một hai nạn nhân bị chết tức tưởi ... do bọn yêu quái này hạ sát hút máu. Vì niềm tự hào là một cảnh sát viên, tôi đã quyết định gia nhập Biệt đội này, và được tin tưởng nhận vị trí chỉ huy. Tôi hứa sẽ cùng các bạn sát cánh chiến đấu.

- Now, chuẩn bị! Duyệt đội hình, tấn công!

Các cảnh binh lập tức hét lên "Yes! Sir!" chạy về góc nhà để quân dụng, mang vác áo giáp, ba lô và vũ khí ra. Họ lại xếp thành hàng như cũ, quân dụng để dưới chân, đưa tay chào chỉ huy, và lập tức mặc áo giáp, đeo dao, đội mũ bảo vệ, cắp súng. Họ chạy vòng quanh thành vòng tròn, sau đó tản ra thành hàng tập trận tấn công. Tất cả tập những động tác bò trườn, uốn người, bay qua chướng ngại vật ... chĩa súng laser tất cả bắn trúng mục tiêu cách xa treo trên giá. Sau đó đội hình lại chia đôi thành hai bên đối lập nhau, nhảy vào biểu diễn cận chiến, dùng dao, hoặc tay đánh ... Sau cùng cả nhóm lại tập hợp thành các nhóm từng mươi người dàn hàng ngang tấn công hình sợi dây bủa vây mục tiêu, hay sắp đội hình kiểu mũi tên tấn công, người trước đánh bằng vũ khí cận chiến, người sau dùng súng yểm trợ, người ngồi vây thành vòng tròn súng và dao, khiên giáp trong tay lăm lăm chiến đấu trong trường hợp bị bao vây, một kỹ thuật tác chiến kiểu người La Mã xưa khi bị bao vây, co cụm tạo thành sức mạnh có thể cầm cự chiến đấu với cả trăm tên địch.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro