Chương 14.2 Trở về mảnh đất ân oán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2- Trở về mảnh đất ân oán

Trên đường về, ông Sylvain chúc mừng Long. Đào vui sướng khôn tả, tưởng anh đã chết, khi thấy Long té ngã và tên quỷ tiến lại gần, cô đã xỉu nên không chứng kiến chuyện gì. Khi tỉnh dậy cô thấy mọi người đang đốt một đống gì trên võ đài, ai nấy chen chúc sang quầy ghi-sê, cô tưởng là Long đã chết và người ta dọn xác anh đi rồi.

Ngồi trên xe, ba người mới nói ít chuyện:

Ông Sylvain nói:

- Anh đã vượt qua chặng đầu tiên. Cha anh giờ biết được chắc nức lòng lắm!

- Cảm ơn ông! Tôi cũng có chút may mắn!

- Đã chuẩn bị mục tiêu tiếp chưa? Ngày sang biên giới gần kề rồi!

Long nhớ lại chuyện vội hỏi:

- Hai lá bùa đó, ông nghĩ, chúng nằm ở vị trí nào tại ngôi nhà. Thời gian đã thay đổi, giờ khó mà biết, ngôi nhà lại quá rộng. Phía sau lại là một dãy núi.

- Quả thật cũng khó! Tôi cũng chỉ nghe kể, khó mà xác định được hai lá bùa đó ở đâu mà đến gỡ. Phải xem xét kỹ địa hình và đoán thôi! Qua thời gian dài hai lá bùa đó giờ chỉ còn là hai cái vệt bụi nhưng nó vẫn còn linh nghiệm. Chỉ cần lấy lửa đốt chỗ đó – ông Sylvain nói

- Có khi nào chúng nằm ở ngay miệng giếng? – Đào hỏi – Vì khi ông cho người đào lên, khói bay mù trời!

- Cũng có lý! – Ông Sylvain nói- Trong nhà cô còn thấy chỗ nào khả nghi không?

Đào im lặng, cô không dám nói chuyện về căn buồng phía sau. Cô chỉ kể cho ông Sylvain nghe về chuyện nhà cô, mà không dám nói về việc cô đã bị nhập và thỉnh thoảng cô là một yêu nữ nhưng vẫn kiểm soát được tâm trí. Cô sợ ông Sylvain sẽ chết khiếp, rồi đề phòng cho người hạ thủ cô và Long.

Đào nói "Tôi không biết rõ thưa ông! Nhưng chúng tôi sẽ xem thật kỹ!"

Đêm đó, về đến khu Golden Arrow trời đã hai giờ sáng. Long thay lại quần áo, ra hỏi chuyện Đào, cô chỉ lo chườm nước nóng để anh tan những vết bầm mà không muốn trả lời nhiều.

- Anh có bị thương nhiều không?

- Không! May là không gãy xương! Chỉ có mấy vết bầm đó, ở lưng, tay và đầu! Anh vẫn còn choáng đầu nhẹ.

- Để em chườm đầu cho đỡ đau!

- ...

Long thở phào nói:

- Hôm nay anh đã làm được việc tốt nhất là trả thù cho cha. Và cũng ngăn con dã thú này tiếp tục hạ những người khác.

Đào nũng nịu nói tay vẫn đang chườm thuốc cho anh:

- Anh làm được việc tốt quá rồi, đã rửa hận cho cha, giờ anh có thể yên lòng sống mãi với em!

- À quên, nhưng còn mà ... - Long nói

- Ý anh nói là...? – Đào hỏi, cúi xuống hôn đầu anh

- Đúng rồi, anh còn phải làm thứ gì đó cho em, để em không còn hối hận với gia đình em... chúng ta sẽ sống với nhau đến già, hết kiếp này!

- Chịu mà, anh nói hoài!

- Phải nói chứ em, việc khó thứ hai đang chờ, lần này khó hơn là em cũng cùng đi trong chuyến này!

Đào buông tay chợt hỏi:

- Mà anh, giờ em nghĩ mãi làm cách nào lại gần Mẫn Châu và nói ả ta nhả Linh Châu ra được?

- Ừm, chuyện này anh cũng nghĩ mãi thời gian này, mà chưa biết, em biết Mẫn Châu có điểm mạnh điểm yếu gì không?

Đào ngồi yên một lúc suy nghĩ:

- Em cũng không rõ nữa, chuyện dài quá họ có kể cho em nghe đâu, nhưng em có nhớ nhiều lần Mẫn Châu nói em là cũng không thích ở đây, thực ra muốn được đi đầu thai gì đó ... phức tạp quá. Vì tên Trương Hán là cướp kiệu dâu chứ Mẫn Châu có yêu gì gã ta đâu!

- Vậy hả, có cách nào mà nhốt yêu không em?

- Nhốt yêu tinh hả anh?

- Ừm, anh đang muốn hỏi

- Ý anh là sao?

- Là anh sẽ tìm cách lừa Mẫn Châu nhốt cô ta lại và khi đó sẽ nói chuyện trao đổi, bảo cô ta nhả Linh Châu ra còn không thì sẽ nhốt cô ta vĩnh viễn.

- Ừm, làm vậy ... làm vậy chắc cũng được. Nhưng còn mấy tên kia thì anh làm sao? Chúng nhiều lắm đó.

- Anh cũng chả biết nữa ...

Một lúc sau, Long nói "Anh đã đỡ đau, để anh luyện lại khí công chút sẽ hồi phục sức ngay!" Đào đi ra đổ chậu nước, xem gương, chải lại tóc. Được một lúc, cô trở vào thì Long vừa xong, đang thu xếp đi ngủ. Đào lên giường ngồi nói với anh, đưa tay đấm lưng cho anh.

- Mấy hôm nọ, lo thi đấu, em không dám lại gần anh?

- Đã lâu, bận việc, ta chưa được bên nhau nói chuyện riêng!

- Em cũng thế!

Long hỏi:

- Em thấy anh già đi không?

- Chút ít!

- Còn anh thấy em trẻ mãi, không thay đổi!

- Bình thường thôi!

Long lại nói:

- Việc anh lo bây giờ làm sao hai ta có thể sống mãi bên nhau! Anh không thể trẻ được mãi! Em cần già đi cùng anh chứ?

- Mình sẽ lại gần Mẫn Châu và tìm ra cách nào đó để ả ta nhả lại Linh Châu cho em! Em sẽ trở lại bình thường!

- Người anh của em giờ ở đâu?

- Em không biết!

- Tội nghiệp nhỉ! Giá anh làm được gì cho anh ấy!

- Em biết! Anh là người đàn ông trong mơ của em!

Đào nói rồi, yên lặng, trong bóng tối, cô từ từ cởi áo mình, ôm anh vào lòng. Anh hôn thân thể Đào đắm đuối như trở lại ngày đầu tiên. Long cũng với tay gỡ áo của anh ra. Hai người ôm chặt lấy nhau.

Ngày hôm sau, Long sang gặp ông Sylvain hỏi:

- Ông Sylvain, ông có biết có loại bùa nào có thể làm yêu tinh bất động không?

Ông Sylvain hỏi:

- Ý cậu muốn bùa trừ yêu dán vào đầu nó cho nó đứng im à?

- Dạ đúng đó ông! – Long nói

Long tần ngần một lúc mới thuật lại hết chuyện Đào bị Mẫn Châu khống chế từ lúc còn là thiếu nữ và sai khiến đi làm việc ác. Cũng từ việc này, mà bốn người trong gia đình Đào đã bị chết. Một bi kịch đau lòng cho cô gái trẻ. Những vụ mất tích xảy ra tại khu thị trấn, Sở cảnh sát Phúc An đã nhận được tin thu thập về việc này và đề phòng phái đặc vụ vào cuộc điều tra sớm tại lãnh thổ Long Hà. Và từ cái cơ duyên đó mà Long gặp Đào.

- Chuyện đau lòng là như vậy thưa ông! Giờ chúng tôi thề sẽ làm vợ chồng, nếu như nàng không thoát khỏi bị ám như vậy, e là chúng tôi sẽ mãi là một cặp so le. Thậm chí là ả yêu quái kia sau này quay lại tìm vợ tôi.

Ông Sylvain nói:

- Tôi hiểu hết ý cậu nói, dường như số phận đã xô đẩy cho Đào gặp cậu, tức là còn hy vọng. Cậu nghĩ xem, nếu như không có những biến cố đó, thì gia đình cô ta sẽ bình thường như bao nhà khác. Rồi có khi cô ta lớn lên và lấy một người nào quanh vùng đó. Và cậu cũng không có dịp mà sang tận Kiên Thành gặp Đào.

- Dạ đúng vậy thưa ông – Long nói

Long nói tiếp:

- Đấm đá với người thường tôi còn làm được, còn đây là một con yêu tinh, lỡ nó bay lên cây bỏ chạy thì tôi làm cách nào mà tìm nữa...!

- Anh tính giữ nó im rồi ra một thứ trao đổi hả? – Ông Sylvain cười nói

- Trời, ông như đọc được ý nghĩ của người khác!

Long nói:

- Yêu tinh hay người thì cũng có đặc điểm chung là thích được sống tự do, làm thứ gì mình muốn, chẳng ai thích bị giam cầm. Tôi nghĩ nếu trói được ả ta bất động và dọa sẽ cho giam cầm mãi hay cho sét đánh chết thì nhất định ả ta sẽ phải suy nghĩ lại mà tha cho Đào, thực ra thì ả ta có mất gì đâu, chỉ là giải thoát cho một con người thôi.

- Ừm, cậu nói vậy cũng có lý.

Ông Sylvain nghĩ một hồi và nói:

- Tôi có biết bên Ấn Độ còn có nhiều pháp sư cao tay có khả năng tạo ra các loại công cụ khống chế yêu ma, tôi sẽ đi tìm và thuê họ làm những thứ đó

- Dạ, dạ ... ơn này tôi xin nhớ!

***

Họ nghỉ tiếp năm hôm nữa tại khu Golden Arrow. Thời gian này, Long nhờ ông Sylvain cho thợ cơ khí làm gấp một số hung khí nhỏ theo ý của anh, vốn anh biết sử dụng hung khí cổ điển của người xưa. Sáng ngày cuối tháng 01/21--, ông Sylvain tiễn Đào và Long đi ra hướng biên giới. Ông đã kiếm cho họ hai tấm hộ chiếu giả để sang biên giới công khai, nhờ quản giáo liên hệ với cảnh sát lót tiền qua đường cho trạm biên phòng để họ mang cả xe ô tô bán tải đi đường vòng vùng biên giới vào lãnh thổ Long Hà, trên xe có chở một chiếc môtô, ít đồ đạc, vũ khí được cất kín đáo trong gầm xe.

Hai người đi mất nửa ngày qua đến biên giới. Khi qua khỏi trạm an toàn, họ đi một đoạn đường biên sau đó không đi vào hướng thị trấn mà rẽ đường rừng sang ngoại thành huyện Kiên Thành. Đi ngoằn ngoèo một đoạn, Long cho dừng xe hạ lều trú tạm. Long dặn Đào:

- Hơn một năm qua, cảnh sát đã hạ gần hết bọn người rừng. Bây giờ ít gặp bọn chúng nhưng em cần luôn đề phòng.

- Vâng, bọn chúng em không sợ.

- Thế em sợ ai?

- Em chỉ sợ bọn yêu tinh đang sai khiến em, nếu chúng biết em trở lại!

- Có cách nào tiêu diệt bọn chúng không?

- Em nói rồi! Chỉ khi chúng hiện hình người, như khi chúng đánh nhau, làm tình, thì ta giết chúng như người thường!

- Anh hiểu, ma nhưng phải có thân xác người chúng mới làm tình được, đó là dịp để ta đâm nó như đâm vịt vậy!

- Chỉ sợ đàn ông khi đó lại mải mê chuyện đó!

- Anh không biết! Người khác thì mất cảnh giác! Anh không như vậy!

Anh chuẩn bị mọi thứ, trời đã gần tối. Long lại nói:

- Đêm nay em ở đây chờ anh!

- Anh đi đâu!

- Anh đi dò trước xem quanh nhà em có còn cảnh vệ đi lùng bắt cương thi không, em không nhớ anh vẫn đang là tội phạm mà.

- Một năm qua rồi, anh phải cẩn thận!

Long ăn mặc lại như một biệt kích, dắt dao vào quần, mang súng, đẩy xe môtô ra.

Đường đến huyện Kiên Thành, Long phóng mô tô đi đường rừng đến gần ngôi nhà của Đào. Anh cẩn thận đậu giấu chiếc xe trong bìa rừng, rồi anh rón rén đi bộ lại gần hẻm núi. Khi đi bộ lại gần từ trên núi xuống, anh đang lần dò từ từ đến căn nhà. Nhìn quanh, Long thấy nhà Đào giờ tan tành như một cái công trình mới xây móng xong. Nhà bị đập phá nặng, cửa và hàng rào xiêu vẹo. Cái giếng vẫn còn nhưng đã đổ. Anh lấy ống nhòm nhìn ra phía xa thấy có vài cái lán trại nhỏ, có cảnh binh đi lại nhưng số lượng không còn nhiều. Anh đoán rằng họ đã hoàn thành hạ rất nhiều cương thi nên giờ thu quân chỉ còn để lại vài cái trạm nhỏ canh chừng. Nhìn quanh nữa, không có người dân ở quanh khu đó. Có vẻ một góc thị trấn đã bị phong tỏa và di dời dân cư sang khu vực khác sinh sống.

Cuộc tiếp cận của Long đã vào trong tầm ngắm của một tiểu đội tuần tra gần đó. Anh đã bị phát hiện qua máy camera được gắn từ xa và qua thiết bị dò tầm nhiệt. Điều này Long đã sơ suất không chú ý mà bị rơi vào tầm ngắm. Anh không được biết chiến dịch Thần Phong quy mô ra sao. Anh chỉ biết là họ tiến hành bắt bọn cương thi. Thực chất do Long tiến lại quá gần khu trại nên rơi vào trong tầm ngắm. Còn cả vùng lân cận và dãy núi rộng lớn thì Quân khu này chưa kiểm tra hết.

Long lại đi ra phía triền núi được một đoạn, anh nghe trong gió một tiếng vèo vèo, quay lại anh thấy một chùm dây nhợ gì đó quăng lại phía mình. Theo phản xạ của đặc cảnh, anh biết ngay đó là lưới ném về phía mình. Long cúi người lộn sang bên. Vừa đứng lên, anh thấy vài ba bóng người trong quân phục đen ngòm đang lúi chúi. Bốn năm chiếc lưới nữa được bắn về phía anh. Long đạp lên một bậc đá nhảy lên rút dao chém loạt xoạt, vài ba dây mắc lưới đứt rơi xuống. Anh lộn sang bên. Bốn tấm lưới nữa lại tung về phía anh, Long đảo người né. Những bóng đen ngày một đông lên đến chừng hai chục tên, đầu đội mũ đen, bịt mặt, trang bị súng và dao sáng loáng.

Sau đó, chúng giơ nỏ bắn đạn keo. Anh chỉ thấy những quả đạn đen bay loạt xoạt về phía mình. Long né chúng, keo văng khắp nơi phía sau lưng anh. Anh thấy bọn này rất hung hăng quyết tâm bắt sống mình, Long đành vơ trong túi ra nắm lưỡi bánh răng cưa. Khoảng mười mười lăm chiếc, anh tung đồng loạt năm bảy chiếc theo tầm thấp, răng cưa bay đến cứa trúng chân, nhiều tên đau quá ngã khuỵu xuống. Đây là loại bánh cưa mà ninja hay sử dụng để ném cắt da thịt đối phương, sử dụng cực kỳ hiệu quả và không gây tiếng động, nhỏ gọn dễ để trong người, hiệu quả cao vì ném bay chính xác, và mức độ sát thương tùy theo lực ném. Chiêu này Long tập luyện đã lâu.

Nhóm đứng trên cao vài tên la "úi, úi" ngã xuống. Anh chạy ra ngoài hẻm núi. Bên ngoài có một đám chừng năm tên nữa chạy vào, chúng định giơ nỏ lên bắn anh. Long nhảy sang trái né được những phát bắn nỏ đạn lưới, rút ra hai ba lưỡi răng cưa phóng về phía hai tên cầm nỏ. Anh lộn sang chạy lấy đà bay đạp, anh đạp trúng hai ba tên đổ nhào vào ba tên kia. Tất cả, năm tên và Long đều ngã ra đất. Bây giờ năm tên vây quanh anh để đánh tay không. Một tên lao vào Long né chụp và chặt cổ. Tên thứ hai lao vào, anh chém một phát vào bụng, áo rách chảy máu. Một lúc sau, Long hạ được ba tên còn lại. Anh đấm từng tên một, chúng bị chảy máu, rách toạc cả quần áo. liên tiếp bảy tám cái đầu lô nhô, chúng ngã hết. Một trong những tuyệt chiêu võ lâm của Trung Hoa, bay đạp vừa khinh công trên đầu đối phương vừa đá vào đầu chúng. Chân khuơ tay chân như múa. Long hạ xuống chạy ra phía ngoài chui vào rừng, ra chỗ đậu xe. Ba con chó Berger của đội chạy ra chồm đến Long phạt báng súng ngắn cho gãy răng sưng mõm. Chúng đau đớn, cụp tai lại bỏ chạy.

Giữa đêm Long trở lại lều. Gặp Đào, anh nói mặt hơi lo lắng "Em nói đúng! Bọn cảnh sát vẫn còn đang tuần tra cả cái thị trấn. Họ phong tỏa cả thị trấn và dãy núi để diệt cương thi. Nhà em tan tành hết rồi, mà cả vùng đó không còn dân cư ở nữa. May quá, đêm hôm ít người nên anh hạ được vài tên. Nhờ trời tối anh bỏ chạy được!".

Đào nói:

"Em đã nói anh phải đề phòng! Đã hơn một năm rồi!"

Long gãi đầu nói:

"Giờ cả thỉ trấn tan hoang vậy, biết tìm đâu ra đám yêu tinh?"

***

Tiểu đội đóng gần hẻm núi vội điện báo về cho Tổng chỉ huy Văn Bình. Cuộc gọi lúc nửa đêm báo tin để sổng mất tên đào thoát càng làm cho Văn Bình cáu tiết:

Đội trưởng nói:

- Thưa chỉ huy, tiểu đội tuần tra vừa phát hiện một tên đeo mặt nạ đột nhập lại gần khu nhà ở Kiên Thành. Chúng tôi đã cử vài chục cảnh binh ra bắt hắn. Tên này rất giỏi võ, chúng tôi đã cố gắng bắt sống nhưng hắn thoát rồi. Chúng tôi đã phóng lưới nhưng hắn tránh được hết. Còn ném bánh xe kiểu ninja khiến năm sáu cảnh binh bị thương ở chân.

- Thế nó đâu rồi, hai mươi người trang bị súng tận răng mà không bắt được nó.

- Rồi sao?

- Hắn tránh lưới, sau đó rút dao chém đứt nhiều lưới khác. Hắn còn tránh được cả đạn keo và trả đòn lại. Tôi đã tận mắt chứng kiến hắn phi thân liên hoàn cước trúng đầu nhóm thứ hai ập vào từ hẻm núi làm các cảnh binh choáng váng ngã xỉu, hắn có võ công kiểu Trung Hoa thưa sếp!

- Shit! Chuyện đó anh còn tự hào khoe hả?

- Một nhóm ở trên, một nhóm bên ngoài vào, vẫn không làm được gì!

- Chúng tôi không ngờ tên này sát thủ như vậy, nhưng hắn cố ý ra đòn không có tính sát hại đối phương, chỉ cảnh cáo! Hắn còn ra đòn gây chấn thương mấy con cảnh khuyển!

- Khốn kiếp! Sao điện thoại trễ thế.

- Sếp lệnh phải báo ngay khi có kết quả.

Văn Bình ngắt điện thoại ngồi suy nghĩ:

"Tên này là ai, tại sao quay lại đúng chỗ của Trại Thần Phong. Tại sao nó đi lại gần từ hẻm núi. Rõ ràng bên ngoài đường vào thị trấn đã bị phong tỏa. Chẳng lẽ nó vượt biên từ biên giới sang. Hay là tên tù nhân Trương Anh Kiên bên Phúc An đã đốt Trạm cảnh sát quay lại? Nó quay lại làm gì, đáng lý ra sau khi tẩu thoát được thì phải đi luôn chứ. Hắn còn việc gì ở đây? Nếu từ núi xuống thì có khi từ bên Ấn Độ đột nhập vào ... Chả lẽ hắn cũng muốn diệt cương thi, hay còn chuyện gì ân oán phía sau đó... Hay là còn một thế lực nào phía sau cả cương thi mà tên này còn biết rõ hơn mình... Chà, chà"

Sáng ra, Văn Bình giao cho William ở lại Trại. Anh nói rằng khả nghi tên tù nhân vượt ngục bên Phúc An là Trương Anh Kiên đã xuất hiện trở lại và cần có kế hoạch mới nên về Sở trình báo.

Văn Bình xin vào gặp ông David – Giám đốc Sở:

- Tên tù nhân bên Phúc An trở lại thưa ngài! – Văn Bình nói

- Ở đâu?

- Đêm qua, tại đúng nơi cắm trại Thần Phong, hắn mon men lại từ phía hẻm núi, chúng tôi có phát hiện, âm thầm vây bắt, nhưng hắn trốn thoát được!

- Tên này không phải vừa!

- Vâng! Tôi đến đây xin trình bày với ngài một kế hoạch mới!

- Sao?

Văn Bình trầm tư, lấy tự tin thuyết phục ông David:

- Tôi cho rằng hắn tẩu thoát hơn một năm sang biên giới, tập hợp vài tên đồng bọn và giờ vượt biên giới trở lại hành động!

- Sao? Có cần cho cảnh báo ở Sở đề phòng bọn chúng tấn công, cướp tàu bay không?

- Hoàn toàn không phải vậy thưa ngài?

- Ý anh là sao, hắn đã quay lại cái khu nhà sau hẻm núi còn gì?

- Thưa ngài! Tôi phán đoán rằng hắn quay lại là có một thứ gì đó rất quan trọng mà hắn cũng cần giải quyết?

- Giải quyết chuyện gì, hắn cũng cần phải hạ bọn cương thi à?

- Theo tôi, lần trở về này, hắn vẫn đi với cô gái hôm nọ. Tôi đã suy nghĩ điên đầu gần một năm qua, và đoan chắc rằng cô gái này chính là cô con út của gia đình ông Tuyệt có ngôi nhà tại huyện Kiên Thành. Hắn về cùng cô ta để giải quyết một vụ gì còn mờ ám ở ngôi nhà này!

- Anh có bằng chứng gì cho lập luận này?

- Thưa ngài, chúng ta đã triển khai Thần phong một năm qua, mà vẫn chưa tiêu diệt hết sạch bọn cương thi, chúng vẫn phát triển số lượng, nhưng ở mức độ nhỏ, tôi cho rằng những cánh rừng giờ đã sạch bóng cương thi, nhưng bọn cầm đầu của chúng hẳn đang ẩn náu ở đâu, thỉnh thoảng chúng đi sát hại người khác và biến những cái xác này thành cương thi mới. Tôi đã khoanh vùng được sao huyệt của bọn này giờ đây, chính xác là quanh khu vực ngôi nhà này. Bằng chứng thứ hai, tên trộm dù rất giỏi võ công kiểu sát thủ, nhưng những lần chạm trán với cảnh binh của ta, hắn không bao giờ giết cảnh binh mà chỉ gây sát thương rồi tẩu thoát. Tôi nghĩ hắn vẫn còn nhân tính, và được đào tạo trong một lực lượng cảnh binh từ nơi khác, ta chưa biết rõ thế lực này.

- Thế còn an ninh Sở, anh quên việc này sao?

Văn Bình quả quyết, nhìn thẳng vào ông David nói:

- Tôi tin chắc rằng, giờ đây Sở không cần một người cảnh binh nào tên trộm kia cũng không đến tấn công hay ăn trộm thứ gì trong đó. Thứ hắn tập trung là một kiểu "ân oán" nào đó hắn có tại ngôi nhà này, và quay lại giải quyết. Tôi tin rằng hắn sẽ hành động sớm, đêm nay hoặc vài ngày nữa. Ta không thể chậm trễ, nên cử thêm 200 cảnh binh tinh nhuệ cùng nhóm cảnh binh còn lại bí mật đóng gần khu vực ngôi nhà bên huyện Kiên Thành. Khi hắn ra tay, ta vừa bắt sống được hắn, nếu có lực lượng mờ ám nào tại ngôi nhà này xuất hiện, nhân việc đó ta cho quét sạch ngôi nhà trừ khử hiểm họa cương thi và yêu quái.

- Hay! Anh quả là thần sầu! Anh đưa ra những dự đoán trước đây, điều nào cũng chính xác.

- Cảm ơn ngài!

- Tôi cho tập hợp ngay lực lượng sáng nay! Tôi tin anh sẽ lập công lớn lần này!

- Tôi sẽ chiến đấu xả thân thưa ngài!

Văn Bình cùng ông David sang khu cảnh binh. Rồi anh một mình ra ngoài, chạy sang thị trấn trở lại khu nhà dân cư tìm cô Dalena Thúy Lê (ca sỹ phòng bar mà anh say mê tiếng hát cô). Đã rất lâu, Văn Bình không gặp Dalena, giờ đứng trước mặt nàng anh nghiêm nghị nói:

- Anh biết em từ rất lâu, từ ngày còn là viên trung sỹ.

- Vâng! Gần đây anh ít lại phòng Bar!

- Anh si mê giọng hát và vẻ đẹp em từ rất lâu! Anh bận việc ít. Giờ anh đã lên Tổng chỉ huy cảnh binh, anh thấy rất tự tin và vẫn si mê em như ngày nào! Anh lấy hết can đảm hôm nay đến muốn ngỏ lời cầu hôn với em! Anh đã chờ đợi giây phút này rất lâu! Rằng anh yêu em!

- Em cần thêm thời gian! Anh nói anh làm Tổng chỉ huy rồi?

- Đúng!

- Anh sẽ chờ em. Giờ anh phải về lại đơn vị gấp!

- Anh gấp vậy sao!

- Đúng, hôm nay tưởng như không gặp em, nếu anh không có việc đến Sở.

- Sao anh không điện thoại cho em trước khi đến?

- Anh muốn một chút bất ngờ phải kiên nhẫn gặp được em!

Dalena đứng quay mặt sang một bên, im lặng một lúc mới nói:

- Chiến dịch lần này có lâu không anh, có nguy hiểm gì không?

- Anh cũng chưa biết nữa, nhưng mà ở vị trí Tổng chỉ huy thì khá an toàn, có chăng chỉ là trọng trách phải làm cho xong, chỉ đạo mấy cảnh binh hành động chính xác

- Chà, chà ... không ngờ người khách quan tâm em bấy lâu giờ đã là một Tổng chỉ huy đặc biệt!

- Thôi bây giờ anh phải đi, hôm nay gấp lắm, có một số chuyện anh không thể tiết lộ thêm!

- Anh nhớ bảo trọng, lúc nào rảnh nhớ nhắn tin em biết nhé! Dĩ nhiên, em hiểu công việc của anh, em sẽ không bao giờ hỏi điều gì quá giới hạn!

Dalena vừa nói xong, thì đi lại gần anh, gục đầu vào vai Văn Bình.

- Ừm anh nhớ rồi! – Văn Bình đáp

Văn Bình nói rồi lặng lẽ ra lại xe anh chạy thẳng sang huyện Kiên Minh. Chiều ngày hôm đó, hai trăm cảnh binh bổ sung đã được điều đến Trại Thần phong, họ lại nhập vào một số cảnh binh khác bí mật di chuyển sang huyện Kiên Thành, đóng gần khu vực ngôi nhà đó trong bán kính một kilomet.

Văn Bình và William cũng sang đó, Trại Thần Phong chỉ cắm Minh Hoàng và Hà Huy ở lại trông chừng và chỉ huy vài tiểu đội nhỏ đi săn lùng những cương thi còn sót lại.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro