Chương 15.2. Trốn thoát khỏi lực lượng cảnh binh Long Hà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Trốn thoát khỏi lực lượng cảnh binh Long Hà

Bọn họ cùng nhau đi dần dần xuống hẻm núi mà không hay biết một toán biệt kích đã tiếp cận họ từ lúc nào, hóa ra từ lúc Long bắn đạn pháo phá hủy ngôi nhà, rồi lên đây ngồi chờ Mẫn Châu đi bắt cóc Dalena và giải cứu Chu Hùng, thời gian đã vài tiếng trôi qua. Trong Trại Thần Phong đã cho cảnh binh đi lùng khắp nơi quanh khu vực này. Họ phát hiện ra có một vài con cương thi xuất hiện nhưng di chuyển sang hướng khác, toán cương thi này do Trương Hán kêu gọi cho tỉnh dậy và đi tìm Mẫn Châu trên hướng căn nhà chòi. Toán cảnh binh lần theo bọn cương thi và đã tìm ra căn nhà chòi này. Họ gọi cho cảnh binh khác đến bao vây, cùng lúc đó điện báo về cho Trạm chỉ huy.

Một tên bắn tỉa từ góc khuất bắn đầu đạn mũi tên trúng ngay bắp đùi Long. Anh ngã khuỵu xuống gầm ghè trong miệng "Ặc! Ặc! Cảnh vệ đến! Coi chừng đấy!" Đào lao ra đỡ anh cô thét lên "Ôi anh! Không! Đừng bắn, đừng bắn nữa!" Long thều thào nói "Họ đã phát hiện ra chúng ta, bọn chúng đông quá". Bất ngờ, các toán biệt kích và cảnh binh ngày một đông vây thành nửa vòng cung trước mắt bọn họ. Xe cảnh sát, xe tải chở cảnh binh hú còi inh ỏi, đèn báo động Alarm che cả một hướng đường chạy ra thị trấn. Tình hình một lúc ổn định, một tốp ba chiếc tàu bay an ninh từ đâu đáp xuống, người trong bước ra theo sát một người tướng thấp có ria mép cạnh mũi kiểu Hitler. Người này đi lại phía xe cảnh sát cầm loa nói vào:

- Tên tội phạm kia, cùng đồng bọn, mau chóng đầu hàng. Cảnh sát đã bao vây mọi ngả đường, các người không thể thoát ra được, mau chóng bỏ súng đầu hàng!

- Lực lượng cảnh binh Long Hà đây! Các người có nghe rõ không! Mau chóng bỏ súng ra đầu hàng!

Long lấy bộ sơ cứu trong túi đồ ra, anh tháo hai miếng băng và gạc đưa cho Đào, để băng chịt lại cầm máu vết thương cho anh. Bọn xã hội đen cũng quây lại, tay lăm lăm súng, chung quanh các cảnh binh bao quanh tựa cảnh thổ dân bao vây một nhóm người.

Sau khi William báo cáo về việc Văn Bình đột nhiên mất tích giữa đêm hôm, cho ông David, ông ta điên tiết cho rằng tên tù nhân Trương Anh Kiên đã trở lại cùng một nhóm băng xã hội đen, nên ra lệnh bắt ngay. Đào và Long đều bị thương ở chân, cả hai ngồi cạnh nhau

Đào nói:

- Hay anh ra đầu thú! Để họ bắt em! Em đã trả thù cho gia đình xong rồi!

Long nói:

- Vô ích! Anh đã mang tội giết người, đánh cướp và phá hoại Sở cảnh sát, trộm cướp, vượt ngục ... Anh cũng sẽ ngồi tù! Họ bắt em, họ sẽ mang em ra thí nghiệm đến chết!

- Nhưng em trở thành người bình thường rồi! - Đào nói

- Nếu vậy em cũng sẽ lĩnh án tử hình vì tội sát nhân có tổ chức! Chuyện ma quỷ không là lý do để ai làm chứng cho em đâu! - Long nói

Cảnh sát từ từ khép vòng vây. Bọn tay chân ông họa sỹ cũng chung số phận bị cảnh sát truy bắt. Tất cả bọn họ giờ thành một phe.

Đào nói:

- Hay anh đi ra trước đầu thú, em sẽ chạy về phía rừng!

Long ngẫm mà nói:

- Em không còn là yêu tinh nữa, em sẽ không bay nhảy được. Vào rừng, họ cũng đuổi

kịp và tóm em thôi! Cách nào cũng vô ích!"

Từ phía chiếc xe cảnh sát, loa lại vang lên:

- Tên thanh niên, hãy giao cô gái cho chúng tôi, anh sẽ được hưởng khoan hồng của Sở cảnh sát Long Hà! – ông David nói

Long nói với Đào:

- Anh không thể đẩy em ra cho cảnh sát!

- Thì làm sao? Họ sắp sửa bắn tiếp chúng ta nằm chết ở đây?

Long lắc đầu nói cay đắng:

- Không họ không bắn chết, mà tìm cách bắt sống cả hai chúng ta, bọn người kia thì nhốt giam tù vì tội hoạt động tội phạm ở đây.

Lâm chạy ra hỏi Long:

- Hai anh chị kia! Hai người có tội gì sao không ra đầu thú!

- Chúng tôi không thể ra đó được!

- Tại sao? - Lâm hỏi

- Chúng tôi đã phạm tội!

Lâm nói:

- Các anh em trong băng đã bỏ mạng hơn một phần ba, những người còn lại thế nào cũng bị giam nhốt tù. Hoạt động băng đảng xã hội đen là bị nhốt tù rồi! Hay chúng ta cùng bỏ trốn?

- Đi đâu? Trong khi tất cả đều bị thương và kiệt sức. Ta lại không có phương tiện gì. Họ có đủ xe, tàu bay và trực thăng! – Long nói

Đột nhiên Lâm nói:

- Thì cứ lùi lại bỏ chạy chứ sao! Sao anh nhác vậy! Chống chọi với cảnh sát đến phút chót chứ!

Câu nói này làm tăng nhuệ khí của Long, anh cảm thấy hơi đỏ mặt vì xấu hổ, anh quay sang nhìn Đào hỏi:

- Ta hãy cố gắng sang biên giới được không?

- Ừ, ta cứ lùi lại, đến đâu hay đến đó! – Đào nói.

Lúc này, tàu của nhóm thanh tra Phúc An đã đến, trưởng thanh tra Trần Hiếu Tuấn có lệnh đặc biệt xin gặp ông David, họ trao đổi chút ít, cảnh vệ khám ông có mang súng không sau đó cho ông qua hàng rào đi vào. Loa lại nói:

- Tên thanh niên kia! Có một người quen muốn vào nói chuyện với anh, không mang súng! Tôi cho anh năm phút.

Ông Trần Hiếu Tuấn lách qua hàng rào vào gặp Long nói:

- "Tom quả chùy" Anh mua chóng đầu hàng, để chúng tôi dẫn giải anh về Phúc An, và giao cô gái kia cho Sở cảnh sát Long Hà. Anh là người của chúng tôi đưa lên, anh đã phạm luật giới nghiêm của đặc cảnh là có tình cảm riêng tư trong các phi vụ, phá bỏ luật lệ của lực lượng và tự ý bỏ trốn!

- Long nói! Ông Tuấn! Tôi bị oan! Sao lúc tôi ngồi tù không ai trong lực lượng đến đưa tôi ra!

Ông Tuấn tránh ánh mắt Long mà nói:

- Chúng tôi mất liên lạc với anh! Và quy định bảo mật thông tin của lực lượng, chúng tôi không thể lộ diện! Điều này anh cũng biết!

- Nhưng họ sẽ giết tôi trước rồi sau đó khi giải thích vụ án, chỉ xin lỗi là xong. Tôi làm sao chịu thiệt thòi này!

- Việc anh cứu tù nhân và đốt Trạm cảnh sát 2 Long Hà đã đủ tội cho anh ngồi tù 10 năm.

- Đúng là tôi có sai lầm!

- Còn cô Đào, cô ta là người Long Hà! Cô ta là một kẻ sát nhân! Hãy giao nộp tội phạm cho cảnh sát, anh sẽ được hưởng khoan hồng!

- Không! Tôi không tin sự khoan hồng nào hết!

- Tôi sẽ ký lệnh cho cả gia đình anh được lên mặt đất trước thời hạn, được miễn giảm thuế công dân trong vài năm. Anh vẫn nằm trong lực lượng đặc cảnh. Suy nghĩ đi!

Long nghe thấy những niềm vui đang đến, niềm vui của cả đời anh là một lần đưa được gia đình anh lên mặt đất. Chỉ cần từ bỏ cô gái bên cạnh thôi, chuyện quá đơn giản. Anh đang xiêu lòng, đấu trí. Bất chợt anh nhìn cảnh tượng cảnh binh súng ống đen thui đang vây bọc, những viên cảnh sát, sỹ quan mặt lạnh lùng từ xa, anh hoài nghi về sự ân nghĩa của họ. Biết đâu chỉ cần anh bước ra đầu hàng, họ sẽ giam tù anh lại, bắt Đào đưa sang nơi khác, rồi sau đó anh lại được đối xử với những tội danh khác, hay là thủ tiêu bí mật chưa biết chừng. Đột nhiên, Long linh cảm lời nói của ông Tuấn. Anh nhìn mặt ông, mặt ông lúc này cũng lạnh và đanh như mặt của mấy thanh tra cảnh sát ngoài kia. Long nghe trong đầu mình văng vẳng một câu "Tất cả bọn họ đều như nhau! Tất cả bọn họ đều như nhau! Nghe theo họ con sẽ không còn đường về, chết nhục nhã!"

Long bất ngờ lao lên chụp ông Tuấn dí súng vào cổ làm con tin, anh la to lên cho mọi người nghe "Ai nổ súng hay tiến lại gần, tôi sẽ bắn chết ông trưởng thanh tra cảnh sát Phúc An này!" Mọi người đứng yên lặng.

Nhóm tội phạm cứ từng bước lùi lại ra sau, tìm đường lên núi. Long nói rít khe khẽ vào tai ông Tuấn "Ông Tuấn, xin lỗi vì hành vi này! Buộc lòng tôi phải giữ con người ông một thời gian! Tôi sẽ không làm hại ông đến một cộng tóc! Nhưng tôi đã tìm thấy chân trời mới bên Ấn Độ, nơi đó tôi có thể sống yên ổn, không còn ám sát, không còn đánh nhau, giết chóc và những kế hoạch bí mật! Ông có tạo điều kiện cho tôi lúc này không?". Anh dí họng súng ấn mạnh vào cổ ông Tuấn, mắt trừng trừng nhìn chung quanh.

Long la to:

- Các người lại gần đây, tao sẽ giết con tin!

Long lại thì thào với ông Tuấn:

- Sao nào! Ông nể mặt tôi một chút, bảo bọn họ lùi lại đi chứ, để chúng tôi còn rút lui!

Ông Tuấn buộc phải nghe lời, tình thế này, vô tình ông bất giác nghĩ đến gia đình mình, và có thể tên thanh niên một thời mình trọng dụng có thể quẫn trí mà làm ẩu, ông nói:

- Mọi người lùi xa ra! Để trống phía sau cho họ rút lui.

Trước tình hình này, William vội vã ra khỏi chỗ vài chiếc thiết vận xa đang đậu, ông đi đến chỗ mấy chiếc xe ô tô nơi ông David đứng, William nói cho David:

- Thưa ngài! Ông Tuấn bên Phúc An, vừa bị tên thanh niên bắt làm con tin, bọn chúng yêu cầu mở đường phía sau chân núi để thoát sang biên giới.

David nói:

- Anh lệnh cho lính tản ra, cứ để chúng rút về phía sau, nhưng kẹp gọng kìm đường vào rừng!

- Nghĩa là ngài cho phép chúng chạy trốn, tất cả ư? – William hỏi nhếch mày, nhún vai nói - Anh không nắm rõ, tôi nói chặn đường vào rừng, còn lùi lại lên núi thì đây là ngọn núi vực sâu không có đường xuống. Bên dưới là sông mà. Có lẽ chúng cũng không biết rõ!

- Vâng thưa ngài!

William trở lại chỗ tư lệnh, anh chỉ thị cho các sỹ quan ra lệnh cho từng tốp rút lui. Mọi người lùi lại, các cảnh binh theo lệnh mở vòng vây hở hướng đi về chân núi. Nhóm tẩu thoát theo hướng đó cứ dần dần lùi lại. Họ đỡ nhau đi từ từ quanh chân núi, bám cây, theo đường lạch lên núi.

Đột nhiên, Lâm hỏi Long:

- Lên núi có đường thoát sang bên kia không? Long hỏi:

- Tôi cũng không biết! – Anh quay sang hỏi Đào

- Ngọn núi này có đường mòn đi xuống không?

Đào ngơ ngác suy nghĩ. Tên Lâm lại đá sang hỏi ông Tuấn:

- Ông kia! Núi này có đường đi xuống không, sao ông cho chúng tôi đi vào chỗ này!

- Tôi cũng không rõ! Tôi không phải người ở đây!

Chợt Đào nói:

- Thôi chết, em nhớ rồi, ngọn núi này nhiều dãy, vài chỗ có đường mòn đi xuống, còn chỗ này em không rõ, cũng có chỗ lên sẽ gặp vực núi, vì bên kia có một đoạn thác nước.

- Trời ơi! Thế là chết kẹt ở đây hả? – Long nói

- Hừm hừm ... - Ông Tuấn cười gằn tỏ vẻ khoái trá

Mấy người kia cũng xen vào:

- Trời ơi! Lên phải chỗ thác thì làm sao xuống, kẹt trên đó sao!

- Phải đấy! Sao ta lại đi hướng này! Tên Lâm nói:

- Bọn cảnh sát chỉ mở lối này! Không lùi theo hướng này thì đi đâu nữa, còn hỏi à?

Ông Tuấn nói dù tay bị trói và bị Long kéo đi:

- Hay các người đầu hàng đi! Sẽ có khoan hồng!

- Im mồm! – Lâm nói

- Chúng tôi không thể!- Long nói – tốt hơn ông nên im lặng lúc này! Đi tiếp đi!

Chợt Long nói ông Tuấn:

- Ông bảo còn đường nào khác không, sao lại mở đường trèo lên núi, ông muốn chết hả?

- Ah, ah, ah, cậu Long, tôi đang là sếp của cậu, cậu uy hiếp tôi thế này thì làm sao còn đường về Sở, đi đâu cũng vậy, chỉ với một mình cái mạng tôi, Long Hà rộng lớn vầy cậu chạy có thoát không? Cậu còn gia đình cậu vẫn nằm trong hồ sơ của tôi đấy!

- Hừm!

Long trợn mắt buồn bã khi nghe ông Tuấn phân tích sự tình rất đúng, chỉ với một con tin và hàng chục người đi theo như vầy, họ sẽ trốn nổi đi đâu ở Long Hà này, phương tiện xe cộ không có, bản thân anh và Đào cùng vài người đang bị thương.

Anh lại nhìn mọi người nói:

- Mọi người! Ta hãy chờ đợi dịp may có đến không? Nếu may mắn thì ta có đường đi xuống. Ngọn núi này có nhiều dãy, dân thổ địa sống ở đây còn không biết chắc đoạn nào có đường xuống, tất cả ai ở đây cũng không phải người dân ở đây thôi thì hãy mặc cho số trời vậy. Đào nói thêm:

- Em chỉ biết ngọn núi phía sau nhà em, chúng ta mải đánh nhau, chạy ra xa quá, ở đây em cũng không nắm rõ địa hình!

- OK! – vài người nói

- Tôi nói các anh nên đầu hàng! – Ông Tuấn cũng nói

Lâm điên tiết la vào mặt ông ta:

- Ông còn nói nữa tôi bắn vào đầu ông đấy! Im đi!

***

Hai tiếng sau nhóm người lê lết leo lên gần đến đỉnh. Đường lên càng ngày càng thưa cây cối, chỉ toàn đá tảng, họ dần dần nghe tiếng sóng đập vào các tảng đá từ bên bờ kia. Dưới chân họ, các cảnh binh cũng siết vòng vây lại. Trên đầu trực thăng bay quần thảo qua lại. Bên dưới núi phía bên kia, đã ánh lên vài ánh đèn xe của cảnh sát tạm thời vượt sang biên giới truy bắt tội phạm.

Long và Lâm đi trước. Ông Tuấn bị nhóm xã hội đen cùng Đào đi bên dưới khống chế đi theo.

Nhìn cảnh tượng, Long buồn bã nói với Lâm:

- Đến đây là hết đường, cảnh sát đã bọc hậu dưới chân núi bên kia, trên đầu có trực thăng!

Thật không may chúng ta không có đường thoát thân!

- Thật hả!

Long không nói nữa, mặt anh nhăn nhó theo cơn đau, anh dường như mất hết tinh thần, mọi hy vọng không còn phảng trên khuôn mặt anh. Tên Lâm chợt hỏi:

- Hay là ta bắn chết con tin, rồi đánh nhau một trận ra trò quyết tử với bọn này! Long nói:

- Vô ích! Để làm gì! Mà ông này cũng từng có ân nghĩa với tôi, giúp tôi ít nhiều!

Lâm quay sang hỏi bọn tay chân:

- Tụi bay đồng ý đánh tiếp đến chết hay xuống đầu hàng. Ai đầu hàng thì đi xuống, tao sẽ bắn trước. Ai ở đây đánh nhau tao không bắn! Tụi mày xuống đầu hàng cũng ở tù mọt gông vì tội băng đảng và buôn ma túy! Vào tù bọn băng đảng khác cũng đánh cho đến chết thôi!

Long nhìn Đào nói:

- Em có đồng ý vượt núi với anh bây giờ và mãi mãi không?

Đào căng mắt nhìn Long và nhìn xuống vực sâu bên dưới, cô nghĩ lại mọi chuyện một lượt từ ngày gia đình cô còn cha mẹ anh em, đến khi tất cả họ ra đi, rồi những con yêu tinh ... Một lúc sau, cô gật đầu nói:

- Em đồng ý theo anh! Ta không còn đường nào sống cho ra sống nữa! Tại sao ta không thể cùng nhau ...

- Anh yêu em!

- Em cũng yêu anh!

Ông Tuấn nghe được nói "Đừng làm vậy Long! Anh không phải tội phạm! Anh còn có đường trở về! Đừng làm vậy! Anh còn có gia đình!". Long nói "Không!".

Rồi anh nói với bọn Lâm- Hoàng "Chúng ta tách nhau từ đây, cảm ơn các anh đã trợ giúp, lời cuối cùng tôi xin đính chính là ông họa sỹ không phải do chúng tôi giết!" "Tôi biết!" Lâm nói. "Anh Long, anh định đầu hàng à?" Hoàng hỏi.

- Không, không còn đường nào khác nữa! – Long buồn bã nói

Long liếc nhìn Đào, mặt cô mếu máo chán nản, chỉ còn một chút le lói hy vọng.

Chợt họ nghe tiếng sột soạt của đám cỏ gần đó. Mọi người đưa mắt nhìn phía đó, một khúc cây sần sùi to hơn cái cột nhà đang trườn đi. Mọi người kinh hãi giật lùi lại một chút.

Long đảo mắt nhìn xuống dưới núi, lô nhô đầu mấy tay cảnh binh đang bò lên. Anh hiểu hóa ra bọn cảnh binh dàn hàng từ từ lên núi, gây động tĩnh nên loài trăn núi chúng bỏ chạy. Long vội bước một đoạn về phía chỗ con trăn vừa trườn qua. Anh quan sát thấy nó trườn theo một cái lạch khô nước đi về góc kia.

- Anh làm gì vậy? – Lâm hỏi

- Ừ, cái gì vậy cha nội!

- Bộ muốn đi bắt rắn hả? Giỡn hoài trời! – Giọng mấy người kia xì xào

Đi được một lúc theo con trăn, Long quan sát thấy nó trườn đi một đoạn đến chỗ kia rồi mất

dấu xuống lòng đất.

Long mừng rỡ, chạy vội về chỗ mọi người đứng nói:

- Có một cái hang nhỏ đằng kia! Tôi và Đào sẽ đi, có ai đi chung không?

Mọi người vừa mừng vừa lo chạy ra chỗ đó. Ông Tuấn nãy giờ đứng không hiểu bọn này định làm gì.

Sau khi cả bọn về, họ bàn nhau. Đào kéo tay Long nói nhỏ:

- Anh ơi! Em biết ở khu núi đá này, chỗ nào trăn làm tổ thì bên dưới có hang rộng lắm!

- Hay mình chui vào đó đi! – Long nói

- Nhưng vào đó trăn cắn chết sao?

- Biết đâu được, đứng đây cũng chết!

Long đi ra nói với Lâm:

- Bọn tôi quyết định chui vào cái lỗ đó để đi vào ổ con trăn! Các anh có đi không?

- Chui vào đó hả, thôi cha nội, cái lỗ chỉ vừa một người chui vào, chui vào rồi nằm trong đó cho trăn nó ấp luôn hả?

- Trong đó có thể có hang đá! – Đào nói

- Cô biết rõ vùng này hả?

- Dạ, em sống ở đây từ nhỏ!

- Hang có bít không?

- Cái đó em không biết!

- Vậy thì cũng chết!

- Nhưng đằng nào cũng hết lối thoát rồi!

- Ừa há!

Lâm vò đầu suy nghĩ, một lát Lâm nói:

- Chúng ta đã vào sinh ra tử một phen, nay có đường mòn tại sao không thử. Đứng đây hay đầu hàng cũng đều chết. Tại sao không cùng nhau liều một phen nữa!

Long gặng cười nắm tay Lâm. Lúc này ai cũng phải nhanh chóng tìm ra một lối, vì cảnh binh đang khép chặt vòng vây lại. Lâm vội đi ra bàn với các anh em của hắn. Hắn ta cho mọi người biết để lựa chọn một là theo hắn muốn tẩu thoát chui vào hang động có loài trăn sinh sống trong đó, hai là hắn sẽ giao lại con tin là ông Tuấn cho mọi người giữ và tiếp tục chiến đấu. Lâm đi sang chỗ Long và Đào đứng, nói với anh em. Một cuộc lựa chọn nhanh chóng diễn ra, đi theo Lâm chỉ có hai người nữa đó là hai người ý thức tội trạng của họ nếu phải ngồi tù, còn toán du côn gần mười tên còn lại quyết định giữ con tin để chiến đấu tiếp hoặc nhận sự khoan hồng.

Mọi người nhanh chóng bắt tay, chia ra, và toán kia tiếp tục giữ ông Tuấn, năm người còn lại là Long, Đào, tên đại ca Lâm và hai đồ đệ chạy vội ra phía hang.

- Chú mày định vào đó làm cái xác khô hả Long! – Ông Tuấn lúc này mới gắng nói một câu

- Kệ tôi! – Long trả lời rồi bỏ đi

- Ha, ha, ha vào đấy cho trăn nó ấp đi các người, ah, ah, ah...! – Ông Tuấn cười

Lại nói chuyện năm người bỏ vào hang, từng người một chui vào cái lỗ đó. Ai cũng hồi hộp, cuối cùng Long chấp nhận đi đầu tiên. Anh chui vào lỗ tuột xuống, Đào chui tiếp theo sau. Ngoài cửa cái lỗ, một hai phút sau không nghe tiếng gì, tên Lâm nói "Giờ đến lượt tao". Nói xong hắn chui vào và tuột xuống. Hai tên còn lại, chợt một tên vùng vằng nói "Thôi mày vào thì vào, tao không vào nữa!". "Sao?" Tên kia hỏi. "Mày không thấy nghe tiếng động gì có nghĩa là rơi mẹ nó xuống bùn tắc thở, hay rơi mẹ nó xuống đá bể đầu rồi! Mày thích thì vào đi!". Tên kia nghe hắn phân tích thế cũng sợ vội lưỡng lự. Chợt nghĩ sao, cả hai lại bỏ đi ra chỗ bọn du côn kia. Hắn nói "Ừ, thằng cha Lâm xúi dại, chui vô đó cho rắn cắn chết mẹ! Đau lắm! Ra ngoài kia xin hàng đi!", "Ừ, đi đi!"

Sau một lúc hội ý, cả nhóm du đãng Long, Đào ra một hội ý khẩn là giải tán đám mạnh ai nấy hành động, ông Tuấn vẫn bị trói trong góc kia.

Long nói:

- Cảm ơn các anh đã đến chung, giờ tất cả chúng ta cùng lâm vào tình thế này.

- Chúng ta sẽ chọn hai hướng, tôi và vợ tôi sẽ vượt sông sang vùng tạm biên giới, ai ở lại thì tiếp tục giữ con tin tìm cách thoát thân.

Lâm nói:

- Các anh em còn lại, nhóm chúng ta sắp vào tình thế nguy hiểm, tôi cũng không muốn ép các anh em làm gì nguy hiểm nữa, hãy tự do chọn con đường đi của mình lúc này.

- Tôi sẽ theo hai người này vượt sông, nguy hiểm còn trước mắt vì sông sâu chảy siết, không biết có sang được bên kia nhưng vẫn phải liều. Ai ở lại thì giữ con tin chiến đấu hay đầu hàng thì tùy

Có tiếng người nói ồn ào:

- Tôi đi theo họ!

- Tôi ở lại, cùng lắm ra đầu hàng vì chúng ta chỉ là dân xã hội đen không có dính dáng gì trong vụ này, chắc ăn cơm tù vài năm thôi

- Tôi ở lại

- Tôi đi theo anh Lâm

- ...

Đám côn đồ hỗn loạn bàn tán...

Cả hai ra nhập với mười mấy tên kia tiếp tục chiến đấu, một lúc sau bọn chúng xin hàng trả lại con tin, vì đặc cảnh đã bao vây khắp nơi.

Lại nói chuyện ba người là Long, Đào, Lâm và hai tên đi theo chui vào cái lỗ. Họ trượt trong thành đất ẩm một đoạn khá dài thì rơi hết xuống một cái hang.

Long bật máy lửa sáng một vùng.

- Đúng như em nói, đây là một cái hang! – Long cười đỡ Đào dậy

- Nhưng không biết còn lối nào ra nữa không? – Đào nói

- Ồ! Một cái hang khá rộng, kìa đằng kia chắc là tổ bọn trăn, phen này thú vị rồi! – Lâm nói

- Hên xui mà anh, ta đã chọn rồi phải chịu! – Long nói

Lúc này, Lâm gật gù. Rồi gã ta đi vòng quanh hắn tìm một cây củi và châm lửa làm đuốc. Đào chán nản ra ngồi một góc, Long cũng vừa làm xong cây đuốc cắm một góc, anh lại ngồi bên cạnh Đào.

Đào vội nghĩ gì xong chắp tay ngồi quỳ cẩu khẩn "Chúng con kính lạy thần núi, xin người hãy ban ơn cho chúng con tìm được một lối thoát, chạy khỏi nơi này cùng nhau chung sống tự do đến cuối đời ...". Long ngồi thừ ra vì mệt, anh mất máu khá nhiều. Anh ngồi dựa Đào trong khi nàng cầu nguyện.

Trên đầu họ có tiếng súng bắn và tiếng rung chuyển, Long đoán chắc là trực thăng vừa đáp xuống một mỏm núi để vận chuyển người xuống núi.

Tên Lâm vẫn kiên nhẫn đi dò la. Ngồi một lúc, Long mở hé đôi mắt nhìn, chợt anh thấy sau tiếng ầm ầm kia thì góc kia có vài con trăn khổng lồ thân to bằng gốc cây đang bò tiếp đi. Đào vẫn cầu nguyện, nàng đọc lời cầu khẩn nho nhỏ. Long vội nảy ra một ý kiến "Anh nghĩ nếu bên dưới chân núi là sông mà bọn trăn bỏ đi tức có đường ra, anh có thể tiếp tục ra chỗ đó tìm đường ra!"

- Đào, đi theo anh, nhanh lên!

- Đi đâu?

- Em nói dưới chân núi là sông phải không?

- Đúng rồi!

- Chính xác, loài trăn nghe động tưởng là núi lở nên chúng bò ra ngoài rồi ta theo chúng!

- Đi thì đi, đợi em chút!

Long hét lên "Lâm ơi! Đi theo bọn này này". Lâm từ trong góc kia đi ra "Đâu, có đường ra chưa?". "Liều một phen nữa, nào nhanh!"

Cả bọn vội chạy theo chỗ mấy con trăn vừa bò đi. Họ chui theo ngóc ngách đó. Đi một lúc sau, cảnh tượng thật kinh khủng, lối ra dẫn ra một cửa hang, trước mặt là con sông chảy cuồn cuộn. Cả đàn trăn đang chen chúc từng con từng con sang sông. Đây là loài trăn tiền sử rất lớn.

Lâm sợ xanh mặt. Đào sợ nép vào vai Long. Long đứng nhìn một lúc vội nảy ra một trò mới. Anh nói:

- Đợi chút!

Hai người chưa hiểu gì, đứng nhìn, Long vội đã cởi khoác và chạy xung quanh tìm thêm ít rễ cây rừng, ném cho mỗi người một cái rễ cây rừng. Bất ngờ Long hét lên:

- Theo tôi mau!

Long chạy ra vắt áo ngang qua một thân con trăn to đang nặng nề cuối cùng chuẩn bị qua sông, hai người kia nhìn theo đã hiểu. "Nhanh lên làm theo tôi này". Lâm cởi áo chụp lấy dây rừng, Đào chạy theo. Sáu người làm ba bốn cái vòng đu vào thân con trăn cho nó kéo sang sông. Trời tối đen, nước lạnh ngắt và chảy siết, chỉ có đèn xa xa của mấy chiếc tàu thủy của cảnh binh đang đậu giữa sông. Cả ba im lặng phó mặc mạng sống cho con trăn này.

Con trăn ì ạch cõng ba người cùng bơi theo nó sang sông an toàn. Khi đến bờ bên kia, nó trườn lên định quay đầu lại định tấn công, thì Long đã chưởng một cú vào lưng nó muốn trẹo xương sống, con trăn bỏ đi.

- Thần núi đã nghe tiếng cầu nguyện rồi! – Đào reo lên

- Hả! Là sao! – Lâm hỏi

- Vậy hả!

- Đúng vậy, Người đã cho chúng ta gặp đàn trăn này đưa sang sông, anh nhìn xem con trăn cái này còn quay lại nhìn chứ đâu cắn chúng ta.

- Có lẽ vậy! Một giống trăn núi thời tiền sử còn sót lại, không hiểu sao loài này to vậy– Long nói

Lâm nói:

- Sao chúng to vậy anh Long?

- Chắc hẳn loài này sống ẩn trong núi và chuyên ăn xác người hay cương thi nên chúng nhiễm máu của loài cương thi nên mới phát triển đột biến gen to đùng như vậy.

- Một con trăn mà to bằng gốc cây lớn, dài gấp đôi cái xe tải. Kinh khủng thật

- Từ bé tới giờ, tôi mới thấy con trăn loại này

- Có gì mới lạ đâu, người chết còn sống lại thành cương thi thì loài trăn to đột biến là chuyện thường mà. – Long nói

Đào ôm chầm Long hôn tha thiết. Lâm nhoẻn nụ cười mãn nguyện khi anh tin tưởng theo chân hai vợ chồng này và đã thoát nạn ngoạn mục.

Cả ba dìu dắt nhau đi vào một cánh rừng tìm đường hướng ra bìa rừng, tìm hướng về Golden City, khu đào vàng.

- Chúng ta đi đâu? – Lâm hỏi

- Khu đào vàng Golden City? Tôi có người quen ở đó mà!

- Hả! Golden City hả, cả đời giang hồ tôi mơ đến đó sống, giờ ước mơ thành sự thật rồi! Ha, ha, ha ...

- Đại ca Lâm ơi, quả đi theo anh tụi em không hối hận

- Có đường mới để sống rồi! Chà, vùng lãnh thổ tự do khu bãi vàng

***

2. Các sự kiện khác

Bên Sở cảnh sát Phúc An, ông Cao Tấn Danh đắc cử Phó giám đốc Bộ cảnh sát Hoàng gia. Ông Trần Hiếu Tuấn được đề cử lên Phó Giám đốc thứ hai của Sở cảnh sát Phúc An nhưng ngẫm chuyện cũ, nên từ chối chức Phó Giám đốc.

Trại Thần Phong được giải tán, và chuyển thành những đội Biệt kích nhỏ. William được cử là cảnh sát trưởng huyện Kiên Minh kiêm chỉ huy trại Thần Phong thu nhỏ. Văn Bình cưới Dalena xin thôi rút khỏi chỉ huy Trại Thần Phong.

Gia đình Tom "quả chùy" một năm sau được một ân nhân bên Ấn Độ sang bảo lãnh cho lên khỏi mặt đất, người này chính là Sylvain (Phan Bá Cầm), Tim em song sinh của Long, kể lại tường tận việc Long được đưa lên mặt đất đào tạo đặc cảnh, và dính vào vụ yêu quái ngôi nhà bên huyện Kiên Thành ra sao. Ông còn báo tin cho cha Long là anh đã kết liễu được con quỷ đen báo thù của cha. Một thời gian dài sau đó, ông Sylvain mới báo tin cho gia đình Long biết cậu và cô gái đó đã sống hạnh phúc bên thành phố tự do, không trở lại Đông Dương Quốc nữa. Anh trai của Đào là Trương Thế Tạ sau khi nghe tin ngôi nhà của mình bị phá hủy vì được xây trên một cái hang động ma, em út của anh cùng tên đặc vụ nào đó đã mất tích trên núi. Sau đó Long báo tin cho Anna Nguyễn, con gái doanh nhân cà phê, gia đình cô biết chuyện đã âm thầm cho anh thêm ít tiền, cộng thêm ít tài chính mà ông Sylvain đã hứa khi Long hạ được tên quỷ sứ đó. Từ đó anh thu xếp gởi cho gia đình anh chuyển ra khỏi Trại lao động ngầm dưới đất và chuyển nơi cư trú sang Golden City sinh sống. Anh Trương Thế Tạ vẫn sống nhưng sau này tâm trạng u uất, trầm cảm, sống một mình khép kín với xã hội. Một thời gian sau, người của ông Sylvain cũng tìm ra chỗ ở của Trương Thế Tạ và bảo lãnh cho anh Tạ sang làm việc tại khu đào vàng. Bà Mừng (hàng xóm nhà cô Đào) bị thần kinh.

Lãnh thổ Long Hà vẫn giữ nguyên mô hình phát triển như vậy, lãnh thổ tự trị với những luật lệ và đặc ân riêng biệt.

- HẾT TẬP I-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro