Chương 7.1 Mãi mê tình, đặc vụ gặp rắc rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1- Mãi mê tình, đặc vụ gặp rắc rối

Đợi cho đến lúc hai người chàng và nàng ngủ say, A Xuân mới phóng từ trên cây xuống, nó rón rén đi lại gần, vẫn thấy anh chàng đang ôm nàng trong giấc ngủ, chiếc quần và vài đống lá khô được gom lại thành một manh chiếu vừa đủ cho hai tấm lưng, áo sơ mi, áo khoác và áo của nàng dùng làm khăn lau đầu cho hai người xong phủ hờ khắp người để giữ ấm, đã khô quăn queo, trong vòng tay, họ càng cảm nhận thêm tình ấm áp, cả hai trần truồng, nằm thò chân ra khỏi lớp áo mỏng phủ ngang người.

A Xuân đã tiến rất sát họ, nghi ngờ xem một trong hai có tỉnh giấc hay không, nó nhặt một cành cây nhỏ khẽ ném lại chỗ hai người nằm, không thấy gì nó mới yên tâm lại gần chỗ quần của Long lục lọi một số thứ. Nãy giờ quan sát, nó thấy Long tháo giày ra để một bên và khéo léo cất bóp da, mấy thứ khác trong túi và cả súng dưới một cành cây. Tuy nhiên, đứng chần chừ, A Xuân không khỏi nghĩ thầm "Chà, chà! Tên thanh niên này có thân thể cũng khá hấp dẫn, hắn tuy là người thời này, ít luyện binh đao, nhưng trông ra dáng võ nghệ, thân thể đẹp quá, hãy trông đôi chân trần dài, săn chắc của hắn kìa! Chao ôi! Hấp dẫn, còn chân cô nàng cũng trắng thon săn ghê thật. Chà! Đúng là con mã đẹp tầm con mã đẹp."

Rồi A Xuân khẽ đến chỗ Long giấu giày, một số vật dụng trong túi và súng. Nó rút ra xem một số thứ, nó mở ví ra lấy một số giấy tờ, nó không biết đọc mấy chữ này vì không ở thời này đã lâu nhìn thấy súng đoán tên thanh niên kia là một cảnh vệ của triều đình. "Úi chà, hắn có khẩu súng này mình được nhìn thấy vài lần ở thời trước? Khó hiểu nghề nghiệp hắn quá, nhưng xem hình đây, trông như cảnh vệ thời xưa, nhất định hắn làm việc trong lực lượng an ninh, rồi xem nào tên Trương Anh Kiên, đến từ Phúc An." Rồi nó ngẩn ngơ suy nghĩ "Sao một tên cảnh vệ lại bỏ nhà đi chơi lang thang, rồi lại cặp bồ với con Đào nửa người nửa yêu quái này. Có điều gì đáng chú ý? Ối cha! Khó hiểu, nhức đầu thật!" làm động tác đưa tay bó trán suy tư.

A Xuân xốc vài thứ còn nằm bên dưới, nó lấy được một khẩu súng, vội nghĩ "Thứ này là loại vũ khí cầm tay thời này đây, xưa kia, nó to bằng cột nhà gọi là khẩu thần công, còn loại của quân triều đình thì dài như cây chổi, làm gì có cây nào ngắn như cây này! À, biết đâu ta giấu thứ này về cho chị Mẫn Châu thế nào cũng nghĩ ra cách với tên này!" A Xuân vội giắt khẩu súng Laser loại mới của Long vào trong tay áo, nó lại với lấy một chiếc hộp đen nhỏ có đèn nhấp nháy – vốn là chiếc remote điều khiển từ xa cho chiếc Honda thông minh của Long, trông không khác kiểu của xe dân chơi nhưng đặc chế có nhiều tính năng, nó khẽ reo lên "Ôi, hay quá, đèn chạy vòng vòng đẹp này xem sao, cái hộp này đẹp quá trời!". Nói chưa dứt, A Xuân đã bấm loạn xạ nhiều nút trên cái remote, A Xuân lại khẽ im lặng, ngồi hẳn ra phía sau mải bấm vì thấy có nhiều đèn chạy qua lại.

Chiếc MI III của Long đang đậu cách đó không xa, trước cửa căn nhà, nó nhận tín hiệu, thật tình cờ con yêu quái đã nhấn nút khởi động xe trở lại, chiếc xe tự mở khóa và khởi động máy tại chỗ. Đèn chớp liên hồi lúc tắt lúc bật theo các tín hiệu từ chiếc remote, thiết bị trên xe hoạt động kiểm tra mọi thứ. Vô tình, con yêu quái nhấn nút làm sao đặt lệnh "Tìm chủ nhân", đây là một thứ lệnh đặc biệt thiết kế cho xe chuyên dụng trong nhiệm vụ, khi người điều khiển xe rời khỏi xe đi tác chiến ở cách xa chiếc xe giả dụ có bị trọng thương không thể tiếp tục trở lại có thể yêu cầu xe tự đi tìm chủ nhân của nó hoặc đi tìm chủ nhân của chiếc xe khác để chuyển thông điệp cầu cứu.

Chiếc xe nhận được tín hiệu cấp cứu "Tìm chủ nhân" lập tức kêu tít tít một hồi để vào chế độ động chạy tự động theo định vị, nó bắt đầu hạ dần hai chiếc bánh phụ ẩn phía sau chiếc thùng xe, tự nâng xe lên, khớp lái bằng tay quay tại cổ xe bắt đầu hoạt động, tự bẻ lái theo hệ thống dò dường có camera ẩn ở gầm xe khởi động phát hiện chỗ nào có chướng ngại hay hố sâu, xe sẽ tìm cách tránh hay đi vòng qua. Chỉ sau khoảng ba phút đồng hồ, xe đã đi vào chế độ tự vận hành, thiết bị dò dường phát hiện remote của người điều khiển nằm cách xa đó chừng một kilomét, nó đi vào phía sau nhà tắm và cũng tìm được lối đi nhỏ len lỏi vào trong rừng.

Khi gởi đi lệnh "Tìm chủ nhân" từ remote, hệ thống xe sẽ hoạt động độc lập và không nhận tiếp tín hiệu nào từ remote nữa, do vậy con yêu quái lúc này không biết nó vẫn ngồi bấm bấm. Một lúc sau đột nhiên từ từ nó nghe thấy có tiếng lá xào xạc, tiếng cây khô gẫy răng rắc, từ phía xa một con ngựa sắt với các hộp, thùng bên ngoài đang đi từ từ lại. Nó giật mình sợ tên thanh niên và cô Đào sẽ tỉnh dậy thấy nó tại đây. A Xuân sợ quá liền vứt vội chiếc remote xuống đất và nhảy lên cây biến mất.

Một lúc sau, chiếc xe vẫn gầm gừ lúc thì đi lùi, lúc đi tiến, lúc tránh bên trái, lúc quẹo bên trái tìm đường đến nơi có chiếc remote. Long vẫn không hay, nhưng anh dần dần nghe được tiếng tít tít của xe, anh vội mở mắt nhìn, thấy nàng vẫn ôm anh trong vòng tay. Hơi ấm của hai người lan tỏa cho nhau. Sau cơn ân ái, cả hai mệt mỏi, suối nước ấm thiên nhiên từ trong vách đá ngấm vào da thịt càng làm cho họ thấy muốn ngủ say sưa.

Chiếc xe đã đến gần chỗ anh, khi còn cách chiếc remote chừng chục mét, nó nhá đèn và kêu tiếng "bíp bíp bíp" vài tiếng. Long giật mình ngồi dậy, anh gỡ áo ra đắp cho nàng, giật mình thấy mình trần truồng liền kéo che đậy lại. Anh gọi nàng:

- Em, em ... ta phải dậy thôi!

- Có chuyện gì rồi!

Đào cũng dụi mắt, tay vừa kéo áo lại che thân mình, cô hỏi:

- Chuyện gì vậy?

- Có ai đó đến gần chúng ta? – Long nói

- Ai? Sao anh biết?

Long chỉ vào chiếc xe, nói với Đào:

- Em nhìn kìa, chiếc xe nó tự đến đây tìm anh!

- Ôi! Lạ thật! Sao nó có thể đến đây, nó nằm trước nhà em mà!

- Đúng vậy, chỉ có ai đó đã nghịch với cái điều khiển từ xa nên xe mới chạy đến đây, xe nó không thể tự động mà đến đây! – Long nói, hai mắt trố ra ngạc nhiên giải thích cho nàng.

- Vậy, anh và em mặc quần áo vào nhanh đi, xem là ai đã ở quanh đây.

Hai người lúi húi đỡ nhau, đưa quần áo mặc lại gọn gàng trong phút chốc. Long đi lại chỗ cành cây gỡ ra để tìm các vật dụng cá nhân, anh ngạc nhiên khi thấy chúng bị xê dịch, anh lẩm bẩm:

- Súng! Ai lấy súng!

Đào vừa mặc quần áo xong, cũng lo ngại quay lại phía Long hỏi:

- Anh nói sao! Súng đã mất rồi ư?

- Đúng vậy, anh để tất cả dưới này, giờ không thấy súng, để xem nào ...!

Long lại kiểm tra lại chỗ này, anh thấy ví bị dở ra, tiền và giấy tờ còn nguyên không mất nhưng có dấu hiệu bị kéo ra xem. Anh cất ví lại vào trong túi, nhặt cả một số vật dụng khác, cả điện thoại bỏ lại vào túi, Long nói:

- Có kẻ đã theo dõi lúc ta ngủ. Chúng lấy súng, lục lọi, nhưng lấy làm lạ là hắn cầm súng nhưng không sát hại chúng ta.

- Sao! Vậy là ai? Anh có thù oán với ai ở đây không?

- Không hề có! Anh chỉ mới đến đây chưa được một tuần, còn không có ai tại đây biết anh, làm sao có kẻ thù địch với anh tại đây? À ... còn cái ... cái remote! – Vừa nói, Long lại cho tay vào túi lục lọi, anh đi quanh chỗ đó tìm, thấy nó nằm trước đầu chiếc xe, là nơi xe đã dừng lại.

Long nhặt remote lên cầm trên tay, Đào bây giờ mới hỏi anh:

- Anh nói sao, chuyện chiếc xe lại chạy đến đây! Long cười và nói:

- Đây là kỹ thuật tiên tiến đưa vào trong xe, thật ra nó là thiết bị điện tử thôi, nhưng khi ở chiếc remote này nhấn nút gởi lệnh cho xe, nó sẽ tự hoạt động và chạy đến đây, em nhìn kìa, lúc này nó thêm hai bánh phụ nữa, làm sao đổ được nên có thể chạy như xe hơi. Nó chỉ đi đến nơi để cái remote này, chứ không phải là xe tự động lái ngoài đường.

- Àh, em hiểu rồi, nó giống một chú ngựa chiến ngày xưa quá, khi ta huýt sáo thì nó chạy lại chỗ chủ nhân.

- Đúng vậy, có điều đây là con ngựa bằng sắt. Một cỗ máy mà!

- Hay thật, con người bây giờ tài giỏi quá!

- À, có lẽ em ở vùng núi non hẻo lánh này quá lâu, nên chưa bao giờ biết được thế giới bên ngoài đã đi đến đâu! Công nghệ đã thay đổi mọi thứ, trên thành phố giờ máy móc làm thay con người rất nhiều, nhiều nơi đã đưa robot vào phục vụ con người ...

Đào tần ngần lắng nghe mà cũng không hiểu thêm nhiều về ích lợi mà Long nói ra. Ắt hẳn cô đã sống tách ly với xã hội đương thời quá lâu, cô chỉ học đến cấp hai là nghỉ học, rồi mọi chuyện ập đến, Đào không hề rời khỏi khu vực này đã nhiều năm. Đang mải đăm chiêu, cô bất ngờ khi Long hỏi:

- Em đoán kẻ lạ mặt đến đây là ai? Có phải lại một trong các cô sơn nữ ở đây.

- Anh nói sao?

- Có cô sơn nữ nào như lúc nãy theo dõi anh, đến đây lúc ta ngủ, vì súng anh mất rồi, mà sao chúng không uy hiếp ta.

- Anh tìm lại xem ...!

Long nhìn quanh một lần nữa, bằng kinh nghiệm đặc vụ, anh hiểu và trả lời ngay:

- Em thấy không, súng anh để chung với ví và mấy thứ nữa, tìm lại mọi thứ rồi này, remote bị ném đằng kia, chiếc xe chạy lại đây, còn khẩu súng không thấy, thì tìm làm gì nữa, nếu ai đó giấu đi làm sao tìm được giữa rừng này.

- Anh chắc không!

- Chắc chứ, anh để vào sao lại không nhớ!

- Và một chi tiết nữa, kẻ này không phải là đàn ông, và có vẻ không phải là dân trộm cướp, mà chỉ vì tò mò thôi! Vì nó không lấy tiền, giấy tờ anh trong ví, mà cũng không lấy cắp chiếc xe, trừ khi hắn không biết lái loại xe này.

- Vậy hắn lấy súng anh!? Súng đó có thể bán được không? – Đào ngạc nhiên hỏi anh

Long trấn tĩnh, anh nói nhỏ nhẹ với nàng:

- Có chứ, cũng được ít tiền mà sao tiền trong ví nó không lấy... anh e ngại nó lấy đi làm việc gì nguy hiểm hơn.

Đào cũng lo âu hỏi anh:

- Làm gì, nó sẽ giết ai đó bằng súng này hay sao? Anh nói cây súng đó của bác anh mà? Chắc anh đang lo cho bác ấy, rồi lại chuyện mất súng mà không có lý do nói rõ cho bác. Em ... em thật không hiểu nổi chuyện này?

Long cũng hơi mất kiên nhẫn, anh nói:

- Em đừng hỏi chuyện khẩu súng đó ở đâu ra nữa! Mọi chuyện là có người lấy khẩu súng giấu đâu đó trong rừng hay là mang đi chỗ khác. Nếu nó dùng súng để làm hại mọi người ... thì, thì, thì à ... chàh! – Long chặc lưỡi, cố gắng giải thích, anh không thể nói rõ theo kiểu logic vụ án được, vì anh đang giấu nàng chuyện anh là đặc vụ

"Tít, tít, tít" chuông từ chiếc máy điện thoại nhỏ trong túi quần anh reo. Long lại móc nó ra thật nhanh, anh thất thần khi thấy tên người gọi đến là Lan. "Thôi chết dở! Cô nàng sao dai hoi quá! Mình đã nói tối về sẽ điện thoại cô ta, giờ chưa tối mà cô nàng lại gọi mình trước. Đang có Đào ở đây, làm sao giờ?" Long thầm nhủ, vẻ mặt trốn tránh, Đào nãy giờ đã quan sát toàn bộ chuyện này, cô linh cảm rằng Long đang giấu cô chuyện gì về tình cảm, nàng hiểu vội trả lời anh "Anh nghe điện thoại đi! Ai gọi đến đấy!". "À không, ... đây là, đây là một đồng nghiệp!" Long chối quanh co, "Đồng nghiệp, sao anh không nói!". Long đành phải trả lời điện thoại, anh bấm máy còn nghe rõ tiếng ai đang nói với vào máy anh "Sếp Lan ơi, điện thoại cho người yêu hả? Chàng nào? Có phải chàng đặc vụ không? Bao giờ chị cho anh ra mắt bọn em đây? Áh, áh ...", ngay sau tiếng cười khúc khích Long lại nghe giọng Lan đang vô tình nói mà không hay anh đang nghe cô nàng "Thôi nào các cô, để yên tớ còn kiểm soát xem chàng ta đi đâu, tớ đã quyết định rồi từ giờ trở đi sẽ không cho anh chàng này bay nhảy nữa ...". Long vừa nghe thì ngạc nhiên, trố mắt lên, anh lén nhìn Đào đang nhìn anh, anh khẽ lẩm bẩm một tiếng thầm nghĩ "Ối trời, phen này cô ta bắt đầu siết vòng kiểm soát đây, chết cha, dù sao cũng tìm hiểu nhau gần ba năm rồi!". Nghe được chút ít Long cúp máy.

Long vừa ngắt máy không trả lời, thấy mặt Đào sịu mặt, lại đỏ bừng, lúc lại hơi tím tái. Đào vội nói với anh:

- À, thôi, em hiểu rồi, anh nên trở về sớm đi, đúng là có kẻ đang rình rập anh đấy!

- Có lẽ vậy! Còn em thì sao? Em không sợ ai ở đây cũng chú ý em hả?

- Đừng lo cho em, anh hãy tranh thủ về trước đi, chuyện bắt đầu rắc rối!

- Đào, em có giận anh chuyện gì không?

- Thôi, đừng nói nữa, ta không có nhiều thời gian đâu, anh phải tránh khỏi đây, thời gian sau hãy lại gặp em, bảo trọng đấy, em cảm giác có chuyện gì không tốt.

- Vậy hay quá, em lo cho anh quá, để anh về, gặp em sau.

Buổi chia tay của họ lặng lẽ, tẻ nhạt bên thác nước, trên trời trăng đã ló rạng hình chữ liềm nhỏ. Long xốc lại quần áo, anh lấy xe chạy mon men ra khỏi rừng. Đào mải đứng nhìn Long, cô bắt đầu cảm nhận có chuyện gì hỗn độn như cuộc đời cô sắp sang trang mới mà cũng như sắp chấm dứt.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro