Đặc vụ vào cuộc (1.3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về khu trung tâm thị trấn, anh chọn một khách sạn nhỏ tìm chỗ tá túc. Trời đã chập choạng tối. Anh ghé vào Khách sạn Hải Vân số 15 đường Chu Quốc Trấn nằm ngay bên rìa trung tâm thị trấn trước khi đi vào bên trong, từ đây theo anh nghĩ có thuận lợi là nếu đi về phía trái anh sẽ vào ngay trung tâm, nếu rẽ sang phải vào đường nhỏ anh sẽ ra khỏi trung tâm và dần dần đi đến khu vực nói trong hồ sơ.

Đến cửa khách sạn, cậu bảo vệ trung niên nhanh nhẩu chạy ra đón, khi Long dựng chiếc xe ở trước sân, anh đi vào trong hỏi tiếp tân; bên ngoài cậu bảo vệ nhảy lên yên ngồi, loay hoay mãi với thứ phương tiện to kềnh như chiếc thuyền không biết mở máy chạy ra sao, thử ngồi lên nhổm người nghiêng qua nghiêng lại suýt nữa làm đổ xe.

- Ây, ây dạ thôi ông anh lái cái xe này hộ em, xe điện này mới quá, cứ như xe cảnh sát vậy?

- Bậy nào, xe dân chơi đấy, anh đặt nó trên mạng từ Mỹ về, thôi đưa đây, anh chạy! -

Long nói vừa đưa tay đỡ chiếc xe đang ngả xuống, đưa ngón tay trỏ ấn vào màn hình quét, "Tit, tít" - Tiếng còi xe vang lên, màn hình nhanh chóng xuất hiện dòng chữ "Xác minh thành công, xe khởi động"

- Dạ, hiện đại thế em chưa thấy bao giờ, chỉ mới thấy trên mạng thôi, anh chạy vào trong anh quẹo trái vào hàng để xe máy.

Long kéo ga chiếc xe khá nhẹ nhàng tiến vào trong hầm luôn. Anh kéo từ trong hộc cốp xe ra một cái dây dài cắm thẳng vào ổ cắm điện trong hầm xe, để sạc thủ công lại cho xe sau một ngày đi xa. Đậu xe xong, Long xách rúi ra thang máy tầng hầm lên thẳng sảnh tiếp tân. Anh đi vào trong. Đến quầy tiếp tân, một thanh niên trẻ hồ hởi chào anh.

Thoáng nhìn Long từ đầu tới chân, cậu ta nói

- Hây hây, chào ông anh, trông ông anh như dân thị thành mới đến đây, anh đặt phòng mấy người hay anh đi một mình?

- Ở đây có phòng đôi, phòng đơn, phòng máy lạnh và phòng quạt, ngoài ra còn có phòng VIP. Tất cả các phòng đều có toa lét riêng, truyền hình cáp, internet, tủ lạnh.

Long trả lời:

- Em cho anh một phòng đơn, có máy lạnh ở càng trên cao càng tốt, có cửa sổ hướng ra mặt đường. À này, anh sạc xe ở tầng hầm một chút nhé, vì cũng đi cả mấy trăm cây rồi.

- Dạ được, anh thấy các tủ điện nhỏ trong hầm chưa ạ! - Cậu tiếp tân nói

- Anh cắm sạc rồi, cám ơn em!

Long chọn phòng trên cao, vì anh muốn tận dụng vị trí ở trên để có thể tiện quan sát và ít bị ai dòm ngó.

Cậu thanh niên trả lời:

- Vậy em lấy cho anh phòng 406, trên lầu, vì trên lầu 5, 6 đang có người thuê, từ lầu 4 anh có thể đi thang bộ hay thang máy lên tầng thượng. Và theo ý ông anh, phòng này có cửa sổ và ban công nhìn ra đường.

- Ừ, vậy lấy phòng đó đi. - Long trả lời

- Anh cho em lấy giấy tờ tùy thân cái. - Cậu thanh niên nói tiếp.

Mở ví lấy thẻ căn cước giả của Sở cảnh sát làm đưa cho cậu thanh niên, lúc này anh mới có thêm thời gian để quan sát nội thất của khách sạn này. Không gian cũng rộng vừa phải bằng ba mặt tiền nhà gộp lại, quầy tiếp tân bố trí gọn tại góc trái, đằng sau là cầu thang bộ, dịch vào vài mét là thang máy, giữa phòng là chỗ đi lại, bên phải là một bộ sa-lông nệm sạch sẽ, bên ngoài chắn kính, từ chỗ ngồi bàn ghế salong có thể nhìn ra đường phố. Trên bàn salong có một bình hoa tươi, một bộ tách trà và ly uống nước, phía trên tường treo một số hình vẽ và hình chụp phong cảnh phố núi, một vài hình nghệ thuật đen trắng bán khỏa thân kín đáo. Bên tường chỗ quầy tiếp tân, là các tranh vẽ hình tả thực kiểu như bàn ăn, bình hoa, những người rối... Cảm nhận của Long, dường như người bài trí cho sảnh chính của khách sạn này không theo một trường phái nào hết, mà là thấy gì hay vui mắt trang trí kiểu hỗn tạp. Nhưng so với những tiêu chuẩn khác, anh cho rằng khách sạn này cũng rất đẹp và tiện nghi nhất là tại một thị trấn miền núi như nơi đây. Phía dưới là hầm để xe và một cầu thang nhỏ đi lên chỗ anh đứng và quầy tiếp tân. Trong khi Long mải ngắm quanh tiền sảnh, cậu tiếp tân nói ríu rít giới thiệu sơ về khách sạn này.

Được một lát, cậu thanh niên nói:

- Anh là Kiên, Trương Anh Kiên từ Phúc An sang à?

- Ừ, làm chuyến du hí ấy!

- Dạ, xong rồi, em đặt cho anh phòng 406, đây là chìa khóa phòng, khi cần anh cứ gọi

số nội bộ ... dạ mời anh lên phòng! - Cậu nói và trỏ tay về phía thang máy.

- Cảm ơn!

Xong anh xách túi ra phía thang máy, buồng thang máy nằm cạnh cầu thang bộ lên lầu. Bước vào trong, nhìn bảng số các tầng, anh nhận thấy khách sạn này có đến bảy lầu và một sân thượng. Đến lầu bốn, thang máy mở ra anh đi rẽ trái ra hướng mặt tiền hướng ra đường đến phòng 406. Trong phòng, mọi thứ trang trí và nội thất tạo cảm giác ấm cúng lịch sự, đúng như lời cậu thanh niên nói, khách sạn này tiêu chuẩn đạt trên hai sao, theo anh phỏng đoán là vậy. Anh tung chiếc ba lô lên giường, nói là gọn nhẹ nhưng nó cũng to kềnh đến vài chục cân, vì anh phải mang rất nhiều thứ theo trợ giúp, ngoài quần áo và vật dụng cá nhân.

Ngồi nghỉ một lát rồi mở lấy đồ ra. Thoạt tiên, anh xếp quần áo, treo quần áo vào mắc áo trong tủ.... Sau đó, anh cẩn thận cất kỹ những thiết bị phục vụ cho công việc vào tủ, máy tính xách tay, máy chụp hình, ống nhòm, đồng hồ công cụ ... giấy tờ, sổ tay. Bộ đồ nghề của anh nằm trong một cái vali sắt nhét trong một túi du lịch, nếu ai mở ra sẽ hết sức kinh ngạc, toàn những thứ dùng để đột nhập, đánh nhau chống hỏa lực, thoát hiểm, có cả ít chất nổ dẻo và băng đạn. Chính vì rất quan trọng như vậy, nên chiếc vali nằm trong cái túi du lịch ngụy trang này còn có cả càng sắt inox để khóa tạm vào chỗ an toàn như cửa sổ, báo động vào điện thoại ... tránh cho đặc vụ bị trộm cắp khi đi nghỉ lưu trú. Khẩu súng phóng điện laser, thêm nữa một con dao găm Thái, lấy ra, đứng nhìn rồi ngẫm nghĩ tìm chỗ kín đáo để cất chúng. Anh giấu khẩu laser vào ngăn mật của cái vali.

Công nghệ vũ khí đi vào thời kỳ súng laser dùng băng năng lượng, loại súng đạn nổ thông thường vẫn còn sử dụng do tính sát thương, dân dụng, chế tạo đơn giản giá thành rẻ hơn súng điện tử nên dân thường hay các băng đảng xã hội đen vẫn còn dùng, tuy nhiên vấn đề đạn là một yếu tố gây hạn chế khi tích trữ và vận chuyển, ngoài ra hạn chế khả năng chiến đấu lâu dài.

Long sực nhớ, còn một số dụng cụ nhỏ anh vẫn để trong thùng xe dưới nhà. Chợt nhớ, anh lấy cái remote xe máy ra bấm khóa an toàn và báo động, chiếc xe còn được cài vào máy điện thoại của anh báo hiệu tình trạng toàn diện. Xong xuôi, nhìn đồng hồ cũng đã gần bảy giờ, Long đi tắm rửa thay quần áo, và tính sẽ ra ngoài ăn tối.

Đêm nay trời trong thanh gió mát, trăng sáng vằng vặc, nằm cách xa thị trấn chừng vài cây số, trở về khách sạn sớm, Long ngồi bên bàn xem nghiệp vụ chuyên án.

Mở máy tính xem hồ sơ trên mạng "Chuyên án Nhà chủ hộ Trương Thế Tuyệt, Ấp 4, khu dân cư số 3, thị trấn Kiên Thành, huyện Kiên Thành, Lãnh thổ Long Hà". Châm điếu thuốc, anh kéo từng trang của file chuyên án của gia đình ông Tuyệt bà Hà. Từng trải qua trên chục vụ án khủng phức tạp, nhưng tất cả chỉ liên quan đến vi khủng bố và tội phạm, Long nhận thấy còn nhiều mảng chưa biết khi anh đột ngột được chuyển sang điều tra một chuyên án có nhiều yếu tố mập mờ, kỳ lạ đan xen nhau. Bởi lẽ đơn giản, anh là cảnh sát không thuộc địa phương này, sẽ có đánh giá khách quan hơn so với đồng nghiệp tại đây. Với tố chất của một đặc cảnh giỏi võ, mưu trí và sau này lên đặc vụ, ngoại hình lãng tử kiểu bất cần đời, Long có thể dễ cải trang hòa nhập thành dân thành thị hay dân đi áp phe để nhập cuộc, Đội đặc vụ đã mạnh dạn đẩy Long vào một loại hình mới.

Từ gần một năm trở lại đây, theo nhiều nguồn tin, Sở cảnh sát Phúc An nhận được rất nhiều thông tin mất tích đầy bí ẩn của một số nạn nhân, mà trong số họ ít nhiều đã từng được thấy có mặt tại gần nhà ông Tuyệt bà Hà.

Thêm một yếu tố nữa đẩy vụ việc lên mức đau đầu hơn, bà Hà theo hồ sơ đã mất cách đây ba năm do bệnh già chết tại nhà. Một thời gian khi người vợ qua đời, ông Tuyệt buồn bã treo cổ tự sát trong vườn nhà. Đám tang người cha diễn ra ảm đạm. Hai tháng sau, anh cả Trương Thế Toàn (lúc này hai mươi chín tuổi) bị phát hiện chết đuối trong giếng sau nhà, không xác định rõ là tai nạn hay có kẻ chủ mưu sát hại, một thời gian ngắn sau đám tang anh Toàn, người anh giữa là Trương Thế Tục treo cổ tự sát tại đúng chỗ người cha họ đã treo cổ chết hai tháng trước. Anh ta chết năm hai mươi sáu tuổi. Người anh thứ ba là Trương Thế Tạ và cô em út Trương Mộng Đào bỏ đi nơi khác.

Nghe nói lại, Trương Thế Tạ có dấu hiệu thần kinh sa sút, hoảng loạn sau khi chứng kiến bốn đám tang trong nhà. Sau lần lượt bốn cái chết vô nguyên cớ, gia đình họ chỉ còn người con trai Trương Thế Tạ cũng đã hai mươi bảy tuổi và cô Trương Mộng Đào hai mươi ba tuổi. Trong vòng chưa đầy một năm, bốn đám tang lần lượt diễn ra, của cải trong nhà cũng đã hao hụt một phần do công việc kinh doanh của nhà tạm dừng vì chuyện tang tóc đến quá bất ngờ. Và một lẽ khác, nhà họ mất dần những người lao động chính trong nhà. Việc buôn bán đồ đất đành bỏ dở. Trước cửa ngoài treo một bảng nhỏ "Nhà cho thuê". Anh Tạ cũng dần dần không lui tới nhà Thỉnh thoảng anh ta quay về nhà để giải quyết cho những trường hợp khách đến thuê nhà. Còn cô út thì gần như mất dấu, thỉnh thoảng về nhà vào lúc đêm hôm.

Theo hồ sơ ghi nhận, người ta cũng thấy cô Đào đi bộ trở về nhà vào buổi tối, rồi trời chưa sáng lại thấy mất dạng. Khách đến thuê nhà cũng là một điều phức tạp của vụ việc. Nhà tuy để biển cho thuê, nhưng ít thấy có khách thuê là gia đình riêng, hay học trò. Mà chỉ là những người vãng lai nam. Thời gian thuê nhà cũng là điều đáng quan tâm. Dù cho thuê nhà, nhưng người ở thưa thớt và thời gian thường không quá một tháng, sau đó, thấy nhà lại vắng vẻ và lại có biển treo lại "Nhà cho thuê". Căn nhà của họ càng trở nên vắng vẻ tịch mịch, không khí không còn vẻ xum tụm như thời ông Tuyệt bà Hà còn bán đồ đất. Nay bốn ngôi mộ được đặt đơn sơ gọn ghẽ tại phần đất sau nhà của họ. Đèn ngoài cổng vào cũng không còn sáng thường xuyên, từ ngoài nhìn vào chỉ heo hắt một hai bóng đèn trong phòng khách thuê. Còn phía sau, tại cổng đi vào phía phòng cô Đào, không bao giờ thấy sáng đèn.

Dù đây là thị trấn, khu vực này còn quang tạnh, nhà nọ cách nhà kia ba bốn trăm thước, trên đường lộ chính của thị trấn, đi vài đoạn mới có cột đèn. Nhà cô Đào lại lượn vòng vèo ra phía sau thị trấn đi vào phần đồi núi và không có đèn đường. Cứ từ chiều khoảng sáu giờ trở đi, toàn khu vực nhà này và khu lân cận chìm dần vào bóng đêm.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro