Đặc vụ vào cuộc (1.2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày Đông Dương Quốc được hình thành, một quốc gia mới của rất nhiều dân tộc có tiếng nói địa phương và văn hóa khác nhau, nên mô hình các lãnh thổ nhỏ tự trị được công nhận. Các lãnh thổ này thường được gom lại tương đương một đến ba tỉnh cũ của các nước thành viên, thay vào đó người ta không còn gọi là nước này nước kia mà chỉ gọi là lãnh thổ tự trị, tất cả lại nằm dưới sự chỉ đạo cao cấp của hội đồng chính phủ liên hiệp Đông Dương Quốc. Đến thời điểm này, Đông Dương Quốc đã có diện tích đạt gần một phần ba đại lục Trung Quốc, với đường biên giới giáp Trung Quốc và Ấn Độ, dân số xấp xỉ hai phần năm dân số Trung Quốc hay Ấn Độ. Người dân được mang một quốc tịch ghép là cư dân lãnh thổ và công dân Đông Dương Quốc. Tùy theo thủy thổ và địa lý của từng vùng lãnh thổ mà Chính phủ Đông Dương Quốc quy hoạch lãnh thổ đó theo mô hình phát triển nào phù hợp nhất để xây dựng Đông Dương Quốc vững mạnh.

Quay lại câu chuyện của anh chàng Long, là cảnh sát điều tra của lãnh thổ Phúc An, đã từng phá án nhiều vụ án ly kỳ ở độ tuổi còn khá trẻ, Nguyễn Hoàng Long - nhân viên Đội điều tra này sớm "nổi" trong đội ngũ đặc vụ nhiều tuổi đời, anh đã được thăng bậc để từ một hạ sỹ trẻ thành đặc vụ. Phòng điều tra nhận được tin báo của đơn vị điều tra bên lãnh thổ giáp ranh Long Hà về một sự tình kỳ lạ của một khu nhà cuối thị trấn, họ quyết định cho anh hạ sỹ trẻ này vừa tròn ba mươi hai tuổi này vào cuộc, một gã độc thân đẹp trai phong trần, bản tính hào hiệp và là một trong những tay cừ khôi thuộc Trung đoàn đặc cảnh Anpha danh tiếng.

Điều đáng ngạc nhiên là Sở cảnh sát Long Hà không bắt tay vào điều tra mà vẫn để ngỏ vụ việc trong vài năm trở lại đây. Sự thật lại càng lẩn khuất, khi chính người dân ở thị trấn đấy lại không mấy quan tâm và bàn tán ra ngoài. Tình cờ có vài người từng ở lãnh thổ Long Hà sang lãnh thổ khác làm việc công tác, rồi thì những câu chuyện đàm tiếu bên lề, đồn đại một ngày kia cũng đến tai cớm. Sau vài tháng trời, Sở cảnh sát Phúc An bắt tay vào lập hồ sơ thảo về sự việc đang đồn đại đó.

Hồi lại năm năm trước, tại vùng Kiên Thành, khi chưa lên thành thị trấn. Khu nhà cuối phố là gia đình của ông Trương Thế Tuyệt, và bà Dương Mộng Hà. Gia đình trước đây ở vùng khác đến mua đất làm ăn sinh sống. Dạo ấy, gia đình ông Tuyệt bà Hà còn gian khó, họ chỉ cất được mái nhà cói trên thửa đất rộng gần ba ngàn thước vuông, miếng đất thì rộng nhưng căn nhà tranh của họ chỉ nằm gọn ghẽ phía sau, choán diện tích khoảng hai trăm thước vuông.

Lần lượt những đứa con ông Tuyệt bà Hà ra đời. Ông bà có bốn người con, ba trai và một cô gái út tên Mộng Đào. Những người con trai và cô út lớn lên, gia đình họ như bao nhà khác trong thị trấn. Ông bà trước làm nghề nông từ ba đời, sau khi thành gia thất được hai bên họ tạo điều kiện cho đất dựng nhà. Nay ông bà chuyển sang làm nghề làm hàng đất nung tại nhà. Các con trai lớn dần đến độ tuổi hai mươi lăm, còn cô út lúc này đã là thiếu nữ mười tám. Tuy sinh ra ở vùng quê, nhưng cô là một thiếu nữ đẹp khác thường với hình dáng thanh thoát thu hút. Với khuôn mặt trầm tư nhưng vẻ mặt cô mang một nỗi trắc ẩn. Có nhiều người kể lại, cô út sinh ra vào một đêm mưa gió, đêm tối trước khi hạ sinh, trời mưa gió lớn đường đi ngập nước, cũng vùng này nửa đồng bằng nửa trung du cách đây hơn hai chục năm nơi đây càng vắng người. Nhà cửa thưa thớt, có khi xây cất cách nhau cả hai ba cây số. Về đêm, nơi đây thường trực chìm trong bóng tối hiu hắt.

Đêm đó do trở dạ quá nhanh, khu vực lại đang có trận lũ quét, nước ngập lan rộng dâng cao hơn nửa thân người lớn, bà mẹ không kịp được chuyển ra xã ngoài để sinh nở. Cô Mộng Đào chào đời trong hoàn cảnh gian nan khốn khó - do tình thế tại nhà vắng vẻ thiếu đủ thứ phương tiện và người trợ giúp, thêm vào trời giông to gió lớn như muốn tranh giành sự sống của sinh linh yếu ớt sắp chào đời. Cô Đào sinh ra đúng sau nửa đêm. Đứa bé gái nằm một lúc tưởng đã ngừng hơi thở chết lịm. Có một vài người dân quanh vùng lúc đó chứng kiến, đột nhiên phía nhà họ có nhiều ánh sáng xanh lờ mờ. Bà Hà nằm trên gác, ôm đứa bé ngủ thiếp hy vọng mong manh vì thân nhiệt đứa trẻ ngày giảm rất nhiều, mặt nó tím tái dường như càng lúc càng thất vọng. Ông Tuyệt và các con ở ngoài lo dọn đồ đạc vì nước dâng, thỉnh thoảng lại vào ngồi tụng kinh cầu khấn cho tình hình vợ và đứa con mới sinh được an lành. Cứ nằm yên như vậy, bà ngủ thiếp lúc nào không hay, khoảng vài tiếng sau, bà nhớ lại có một bóng người con gái rất đẹp ăn mặc lạ lẫm tựa như người thời xưa đứng phảng phất gần chỗ cửa sổ, vì bà đang mệt mỏi mê ngủ nên không nhìn rõ chỉ thấy bóng người đó đứng một lúc rồi đi mất. Sau thời gian đó, đột nhiên thân nhiệt đứa trẻ tăng trở lại, hơi thở đều mặt mũi tươi tỉnh và bắt đầu cất tiếng khóc. Ba bố con nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, vui vẻ hớn hở chạy vào trong phòng.

Cô Đào lớn lên ít giao du bạn bè, chỉ ở quanh nhà dọn dẹp và phụ giúp cha mẹ và anh em. Thời sau khi sinh các con, ông Tuyệt bà Hà chuyển dần sang nghề buôn đồ đất nung và bắt đầu làm ăn có của ăn của để. Cô Đào từ nhỏ cảm thấy không thích giao du ra xa không thích đi ra ngoài, dường như cuộc sống đời thường rất xa lạ với cô nên chỉ sau bậc tiểu học, cô út đã nghỉ học và từ đó ở nhà. Càng vậy, người ta càng ít thấy bóng dáng cô Đào.

Thấm thoát vài năm sau khi cô Đào đã sang tuổi hai mươi, lúc này Đào đã trở thành một cô gái khác hẳn, dáng người thanh cao và đậm, ẩn chứa một sức thu hút. Không ít người đi xa làng làm ăn trở về không còn thể ngờ nổi nhà ông Tuyệt bà Hà lại có cô con gái xinh đẹp. Người quanh thị trấn đồn nhau trong những buổi nói chuyện tán non tán vượn, không ai có thể làm ngơ trước khuôn mặt trái đào và ánh mắt sâu thẳm của cô, nó hiện lên một nỗi trầm tư khó tả cùng ánh nhìn ma lực và cử chỉ e ấp như có lời. Từ dáng đi, dáng đứng, khi cô một mình trầm tư, khi vui buồn như hiện thân của một con người khác hẳn với tập tục nhà nông. Từ lúc sinh ra cô đã mang trong mình một tố chất kết hợp giữa trần thế và một thế giới khác.

Cô Đào ngày càng đẹp ra, tưởng chừng như không gì cản nổi sức thu hút mỗi ngày thêm mạnh mẽ nơi cô. Không ít trai làng hàng xóm thầm trông ngó bóng dáng cô Đào ra vào hằng ngày. Dù ít đi xa khỏi làng, cô Đào vẫn luôn được mọi người chú tâm, nếu ai từng một lần gặp hay nhìn thoáng thấy cô hẳn khó quên. Mái tóc dài lõa xõa che ngang khuôn mặt và phủ ngang dáng người như thiên thần. Dù thả tự nhiên hay xõa bay theo gió, nó luôn tạo ra sự kết hợp tuyệt vời bí ẩn thu hút của một người con gái đẹp. Thêm vào đó, cô lại rất ít nói, giọng nói trong trẻo nhưng không mang những tiếng nặng nề của tiếng bản làng. Nó lơ lớ khi ngân cao khi trầm như của một giọng nói khác.

Nhiều đêm, đã từng có một số người rình mò ngoài bờ rào nhà ông Tuyệt bà Hà chỉ để trộm nhìn bóng dáng ra vào nhà của cô Đào. Bằng chứng là buổi sáng hôm sau, ông Tuyệt bà Hà luôn phát hiện những chỗ bị bứt cây lá, nơi hàng rào bị đu oằn ẹo sang một bên. Những kẻ nhìn trộm cô Đào không ngại ngùng đeo bám trên bờ rào hàng giờ chỉ để quan sát cô khi ra khi vào, khi lấy nước giặt quần áo bên giếng dưới ánh trăng. Còn bên nhà trong, ông bà và các con trai lớn vẫn chăm chỉ với công việc thu xếp chất dỡ các thứ đồ đất, đếm đếm tính toán ... Rất nhiều nhà ngỏ ý muốn đến cưới hỏi cô út trong nhà ông Tuyệt, bà Hà nhưng họ đều từ chối vì cô út không đồng ý.

Khi nhà ông Tuyệt mở rộng thêm mặt bằng tại cổng, thắp thêm bóng điện để làm sân bán hàng đồ đất nung, mọi thứ cũng bớt lại, và thế là chỗ ẩn nấp tuyệt vời để từ đó người ta nhìn cô Đào rõ nhất cũng không còn được kín đáo. Thế nhưng sau giờ dọn hàng, họ chỉ còn thắp một bóng điện sáng tù mù trước cổng.

Phía sau khoảng đất nhà cô là một triền đồi núi cao, xanh đen thẳm từ màu xanh của lá cây, dù chưa có đường lên núi, nhưng tình cờ hướng ngay sau nhà cô nếu mở cửa phía sau có thể nhìn thấy một đường mòn nhỏ dẫn lên núi. Theo hướng nước chảy rỉ xuống lâu ngày xuống đã tạo ra một lối mòn ngoằn ngoèo lên núi.

Mọi chuyện bắt đầu kể từ khi ông bà cho sửa chữa lại căn nhà ngói tranh đã nhiều năm sinh sống. Do ông bà sau chục năm làm lụng buôn bán đã tích trữ được ít tiền của, và nay gia đình muốn xây cất lại căn nhà cho thêm khang trang.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro