Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bách Hân Dư đang ngồi dùng cơm với ba mẹ mình.

Ông bà Bách hôm nay có vẻ có gì đó làm Bách Hân Dư thấy rất kì lạ.

Sự chần chừ hiện rõ trên khuôn mặt họ làm cô không nhịn được phải hỏi.

- Ba mẹ có gì muốn nói với con ạ ?

Ông bà Bách cười hề hề với Bách Hân Dư.

Ông Bách cố gắng nói nhẹ nhất có thể để khiến con gái mình không bị sốc.

- Ba dự định sẽ cho con đi du học ở Anh.

- Cái gì ạ !!?

Bà Bách muốn đánh rớt cả chén cơm khi Bách Hân Dư nói lớn.

Ông bà Bách rất thương Bách Hân Dư, lúc nào cũng đặt con cái lên đầu mình, hơn nữa cô lại là con một.

Ông và bà đã bàn bạc về chuyện này rất lâu, mãi đến khi cô gần tốt nghiệp mới quyết định cho cô đi du học, để sau này còn tiếp quản tập đoàn Bách gia.

- Con không muốn đâu.

Bách Hân Dư nói thật nhẹ nhàng nhưng thật ra là đang kích động bên trong.

Cô không muốn lớn tiếng cãi lại ba mẹ mình.

Ông bà biết rõ lý do mà Bách Hân Dư từ chối.

Còn ai khác ngoài Chu Di Hân, người luôn điều khiển tâm trí của cô.

- Bách Hân Dư, nghe ba này. Ba muốn con đi du học ở Anh vì nơi đó có nền giáo dục rất tốt. Con sẽ học cách kinh doanh thật giỏi để về tiếp quản tập đoàn nhà mình. Không lâu đâu, chỉ mất ba năm thôi.

Ánh mắt tin tưởng của ông làm Bách Hân Dư chùn bước.

Từ nhỏ cô luôn theo ba mình đến nơi làm việc, nhìn thấy ông ấy oai phong chỉ đạo mọi người, cô đã rất ngưỡng mộ, muốn được như ba khi lớn lên.

Nhưng đó là trước khi gặp nàng.

Bách Hân Dư đã hứa với nàng là sẽ luôn bên cạnh nàng mỗi ngày, không để nàng cô đơn một mình.

Tình yêu của cô, hơi thở của cô, tất cả đều dồn vào người con gái có tên là Chu Di Hân.

Cô thở hắt ra một hơi, đứng dậy rời khỏi ghế.

- Con sẽ suy nghĩ về nó sau ạ. Con đi gặp bạn đây.

Ông bà Bách thừa biết người bạn đó là ai.

-----------

"Mình đang đứng trước nhà em này"

Dòng tin nhắn hiện lên màn hình điện thoại, Chu Di Hân liền chạy xuống nhà mở cửa cho Bách Hân Dư.

Nàng chợt khựng lại khi ánh mắt của cô đang cực kì buồn bã mà nhìn mình.

- Tiểu Bạch, tiểu Bạch sao vậy ?

- Em đi đây với mình một chút nhé !

Giọng nói của Bách Hân Dư sầu não như chính ánh mắt của cô.

- Tiểu Bạch đợi em, em đi lấy áo khoác.

Lát sau Chu Di Hân quay lại với chiếc áo khoác caro trên người.

Bách Hân Dư mỉm cười nhìn người mình yêu thương.

Liệu nàng sẽ chấp nhận việc cô sẽ đi đến đất nước xa thật xa kia chứ ?

Bách Hân Dư đan tay Chu Di Hân đi dạo trong công viên gần nhà.

Chu Di Hân thấy cô rất lạ nhưng lại không dám mở miệng hỏi.

Nàng im lặng đi bên cô cho đến khi cả hai ngồi xuống một chiếc ghế đá.

- Chu Chu à...

- Tiểu Bạch có chuyện gì hả ?

Bách Hân Dư nhìn sâu vào mắt nàng.

Đôi mắt ấy lúc nào cũng thật đẹp.

- Ba mình...muốn mình đi du học ở Anh.

Chu Di Hân im lặng trước câu nói của Bách Hân Dư.

Nàng không ngạc nhiên lắm về điều này.

Gia đình nhà Bách Hân Dư làm lớn như thế nào, nàng biết.

Nền giáo dục ở Anh tốt hơn Trung Quốc như thế nào, nàng biết.

Cô có thể sẽ du học, nàng có thể đoán được.

Điều gì nàng cũng có thể đoán trước, nhưng sao trái tim lại đau như thế này ?

- Chu Chu à...mình không biết có nên đi hay không ? Mình muốn ở cạnh em mỗi ngày.

- Nếu tiểu Bạch đi thì mất bao lâu mới quay về ?

Chu Di Hân vô cùng điềm tĩnh hỏi Bách Hân Dư khiến cô ngạc nhiên. Nhưng cô nào biết, trong lòng nàng đang khóc dữ dội như thế nào.

- Khoảng ba năm.

- Tiểu Bạch nên đi.

- Nhưng...

Chu Di Hân đã nhanh đặt một ngón tay lên môi cô ngăn cô nói tiếp.

Nàng lắc đầu trước ánh mắt van xin của người yêu.

Chu Di Hân khuyên Bách Hân Dư đi, vì nàng biết ba cô mong chờ cô ra sao, và nàng không muốn là vật cản trở con đường học tập của cô.

- Nghe em nói này. Tiểu Bạch nên đi vì nó sẽ giúp tiểu Bạch có tương lai sáng hơn. Mất ba năm thì sao chứ ? Em vẫn có thể đợi được. Đừng vì em mà phụ lòng ba mẹ. Hãy ráng học cho thật tốt, để sau này còn về nuôi em. Cho dù tiểu Bạch có ở phương trời nào, thì em vẫn luôn yêu tiểu Bạch. Tình yêu này không dễ thay đổi đâu.

Chu Di Hân đặt hai tay lên gương mặt cô với ánh nhìn yêu thương.

Nàng ép chặt cả hai gò má dễ cưng ấy làm cái mỏ vịt của cô chu ra trông buồn cười vô cùng.

Nàng nghiêng người tới, hôn chụt lên cái mỏ dễ cưng ấy.

- Ba mẹ tiểu Bạch hẳn phải lo cho tương lai tiểu Bạch lắm mới quyết định cho tiểu Bạch đi du học. Tiểu Bạch biết ba mẹ nào có muốn xa con mình phải không ? Vì vậy, nghe lời em, hãy chấp nhận điều này nhé. Đừng lo cho em, em ổn mà.

Chu Di Hân ôm lấy cánh tay người yêu, đầu tựa lên vai cô bình yên.

Miệng thì nói là ổn, nhưng thật sự nàng không hề ổn tí nào.

Nàng muốn giữ Bách Hân Dư ở lại cạnh mình. Nhưng nàng biết mình không thể ích kỷ như thế được.

Hơn nữa, nàng cũng muốn vượt qua cái thử thách gọi là yêu xa.

Bách Hân Dư im lặng tựa đầu lên đỉnh đầu nàng.

Nắm tay Chu Di Hân thật chặt.

Nếu nàng đã nghĩ cho mình như vậy, cô cũng không thể phản bác gì.

- Khi mình đi, thì ở đây nhớ đợi mình về nhé. Mình yêu em lắm ! Sẽ cố gắng học hành để còn rước em về nhà nuôi.
Nàng siết tay cô càng chặt hơn, như một lời hứa hẹn sau này.

-----------

Trường có tổ chức một bữa tiệc cho những học sinh vừa tốt nghiệp.

Mọi người háo hức, diện những bộ cánh đẹp nhất, hòng có thể câu dẫn cô nàng hay anh chàng nào đó.

Chu Di Hân dặn với Bách Hân Dư hãy đến trước, nên lúc này cậu đang cực kỳ buồn chán đứng tựa lên quầy uống. Với một chiếc áo sơ mi đơn giản, cô vẫn tỏa ra sức hút đặc biệt với các cô gái và chàng trai khác.

Bộ dạng lười biếng cầm cốc nước trên tay lắc nhẹ, cô đã thành công trong việc cướp mất trái tim của những người ở đây.

- Hey, Chu Di Hân đâu ?

Trương Hoài Cẩn quyến rũ trong chiếc váy đen lại hỏi.

Cô cũng khá thân với cặp đôi Bách Chu.

Nay thấy Bách Hân Dư chỉ một mình liền không nhịn được thắc mắc.

- Cô ấy đến sau. Mình muốn rước cô ấy mà cô ấy từ chối.

Bách Hân Dư thở dài vì nhớ hơi người yêu.

Bỗng nhiên mọi người xôn xao, ồ lên trông phấn khích.

Cô tò mò nhìn ra hướng cửa, thì liền hóa đá.

Bởi vì thiên thần đang đứng trước mắt cô.

Chu Di Hân với chiếc đầm trắng nữ tính bước vào, hớp hồn tất cả ánh nhìn.

Nàng đưa tay vén nhẹ mái tóc đen bồng bềnh ra phía sau, đưa mắt tìm kiếm người mình cần.

Bình thường đã là mỹ nữ của trường, nàng đẹp, chuyện đó ai cũng biết. Nhưng hôm nay vẻ đẹp không tì vết của nàng khiến mọi người kinh ngạc vô cùng.

Bọn con trai thèm thuồng muốn sở hữu một cô gái như thế, ngay cả Việt cũng đang nhìn nàng say mê.

Cậu ta lân la đến tiếp cận nàng, cho dù nàng đã từ chối rất nhiều lần.

- Việt, đừng làm phiền tôi nữa ! Tôi đã nói rõ là không thích cậu rồi.

Chu Di Hân nhăn mặt khi Việt cứ liên tục đòi nhảy với nàng.

Nàng cố gắng tìm Bách Hân Dư giữa chốn đông người.

Sở dĩ nàng kêu cô đi trước vì nàng muốn cậu bất ngờ với diện mạo của mình thôi. Nhưng có lẽ bây giờ Chu Di Hân đang hối hận với ý định của mình.

Việt định đặt tay lên eo nàng, lập tức bị người nào đó chụp lấy.

Người nào đó ở đây chính là Bách Hân Dư, "soái tỷ" của lòng nàng.

Gương mặt cô hiện rõ chứ ghen to đùng.

Ánh mắt đăm đăm nhìn cậu ta như ăn tươi nuốt sống. Nhưng với da mặt đã mài dũa dày cộm lâu năm, Việt dửng dưng như không có chuyện gì.

- Mau tránh chỗ khác !!!

Bách Hân Dư gằn giọng.

Mặt cô đỏ gay chứng tỏ đang vô cùng tức giận với thái độ của Việt.

- Cô là ai mà tôi phải nghe lời.

Bách Hân Dư giận dữ bởi cách nói chuyện của Việt.

Nàng rõ ràng đã nói là không thích, nhưng cậu ta vẫn theo đuổi.

Nàng lập tức lách qua, đứng sau lưng Bách Hân Dư mà ôm lấy eo cô từ đằng sau, khiến Việt nóng mắt.

- Việt, đừng làm tôi phải ghét cậu. Tôi không thích cậu, chỉ thích Bách Hân Dư. Đừng theo đuổi và làm phiền tôi nữa.

- F*ck !! Con nhỏ này có gì mà cậu thích nó như thế ?

Vì quá bực bội mà cậu ta đã buông ra lời chửi thề.

Điều này đã ảnh hưởng đến hình tượng của cậu ta trước những đứa con gái.

- Tiểu Bạch hơn cậu mọi thứ, trong mắt tôi là thế.

Vòng tay nàng ôm chặt lấy eo cô như đánh dấu chủ quyền.

Việt thấy mình không thể đấu lại được với Bách Hân Dư nữa sau nhiều lần thất bại.

Cậu ta buồn bực quay đi.

Chu Di Hân cũng đã nói rõ ràng rồi.

Cái gì không thuộc về mình thì mãi không phải của mình. Tuy mặt có dày thật nhưng ít ra Việt cũng hiểu định lý đó lúc này.

- Tiểu Bạch...

Chu Di Hân cắn môi trước dáng vẻ quyến rũ của Bách Hân Dư.

Chỉ với một chiếc sơ mi trắng và quần jean đen rách giữa gối, cũng đã khiến nàng ngơ ngẩn cả tâm hồn.

- Em đẹp quá...

Bách Hân Dư thì thầm bên tai nàng.

Lúc này Chu Di Hân như tỏa sáng trong mắt Bách Hân Dư.

Ở nơi đông đúc này, cậu chỉ nhìn thấy mỗi nàng.

Cả thế giới bỗng chốc thu nhỏ lại bằng một cô gái mang tên Chu Di Hân.

Nàng nắm tay kéo cô ra cùng khiêu vũ.

Mọi người tản ra để hai người tỏa sáng.

Ai cũng phải thừa nhận rằng cặp đôi này quá hợp nhau.

Đi đến đâu cũng phải khiến người khác ganh tị.

Tiếng nhạc du dương vang lên như một bản nhạc dành riêng cho họ.

Bách Hân Dư nhẹ nhàng vòng tay quanh eo nàng, trong khi nàng thì quấn lấy cổ cô.

Cả khung cảnh bỗng chốc biến thành một cảnh lãng mạn như trong phim.

- Khi nào tiểu Bạch đi Anh ?

- Một tuần nữa.

Chu Di Hân tựa đầu lên vai cô để giấu đi những giọt nước mắt đang chực chờ rơi xuống.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn không thể tránh khỏi cảm giác đau đớn khi thời gian Bách Hân Dư ở lại quá ngắn.

Ba mẹ Bách Hân Dư đã chuẩn bị từ lâu, chỉ còn chờ đợi lời đồng ý từ cô là có thể đi ngay.

Họ quyết định sau lễ tốt nghiệp, cô sẽ qua Anh du học.

- Em yêu Tiểu Bạch lắm. Nếu nói lúc này em không đau chính là nói dối đấy !

- Thế sao còn kêu mình đi ?

Bách Hân Dư kích động nhìn vào mắt nàng.

Ở đó, vô vàn đau thương đang hiện hữu.

- Vì em không thể ích kỉ giữ tiểu Bạch ở lại. Em rất muốn giữ tiểu Bạch bên cạnh em. Nhưng chả là gì so với mong muốn tiểu Bạch có một tương lai thật sáng.

- Chu Chu à..

Bách Hân Dư muốn mắng nàng thật là ngốc.

Chỉ cần một câu nói của nàng, là cô sẽ bất chấp mà không đi. Nhưng Bách Hân Dư thương nàng hơn, vì đến cuối cùng, nàng vẫn luôn lo nghĩ cho cô.

Ở giữa hội trường, có hai người đang lạc vào thế giới riêng.

Bách Hân Dư hôn nàng, hôn nàng thật sâu, thật mãnh liệt, không màng quan tâm đến những người xung quanh. Vì giờ đây, cô biết mình muốn hôn nàng, muốn yêu thương nàng thật nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro