CHƯƠNG 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hu hu hu... Cuộc thi sắp bắt đầu rồi...

Tôi chạy một mạch vào toilet để thay quần áo ( nhưng không phải bộ váy da báo đâu nhé, vì quá hối hận đã mua bộ váy đó về nên tôi quăng nó ở xó tủ rồi, tôi đành lấy bộ váy khác thay thế...), rút vội khăn ướt lau mặt, mặc dù nom vẫn kinh kinh nhưng ít ra còn giống người bình thường...

Hơ hơ hơ...Tô Hựu Tuệ, mày phải tin là mày xinh từ bé, dù có trang điểm tởm đến đâu thì cũng hơn khối người khác, đến lúc đó nhớ phải nở nụ cười tuyệt chiêu...

Tô Hựu Tuệ cố lên! Mày chắc chắn sẽ không sao đâu! Tôi cố gắng tự động viên mình rồi bước ra khỏi toilet.

"Baby Hựu Tuệ gắng lên! Đích thân tôi giúp em trang điểm mà, đảm bảo ai cũng phải há miệng kinh ngạc! Phư phư phư!"

Kinh ngạc! Tôi nghĩ họ sẽ sợ hú hồn thì có! Nếu chẳng may tôi thua cuộc, tất cả đều do thằng cha đầu heo Anh Tỉnh Ngạn hại tôi!

Hừ! Mi đi chết đi! Đồ quạ thúi!

Hôm nay Tô Hựu Tuệ này nhất định sẽ giành chiến thắng, bất luận là vì Tô Cơ hay vì bản thân tôi. Tôi nghĩ đoạn, cắm cổ chạy về trường.

TWO

Hóa ra thời tiết và tâm trạng con người cũng có mối liên hệ với nhau, buổi sáng trời hãy còn trong xanh, thế mà bây giờ âm u như sắp đổ mưa, mặt đất đột nhiên loang lổ những vũng nước tù, tôi nhấc váy đi lò dò trên đường.

Haiz, đúng là đời người đen đủi đều do ông trời hại, mặt mũi tôi bị tên Anh Tỉnh Ngạn "vẽ vời" thành ra lố bịch, đã thế đi còn mòn cả gót mà chẳng thấy tăm hơi chiếc xe taxi nào.

Trên đầu tôi chợt có tiếng nổ uỳnh uỳnh, ngước đầu lên nhìn thì thấy chiếc xe cần cẩu đang kéo một miếng bê tông ngang qua đầu tôi.

Oái! Hóa ra khu vực gần đây có công trường đang thi công!

Thảo nào đường lại bẩn như thế...

Hơ... Tấm bê tông treo lơ lửng trên không trung lắc qua lắc lại như muốn rơi xuống.

Thôi chết! Hình như dây cáp có vấn đề!

Không biết tại sao dây cáp bỗng dưng bị đứt mất một dây.

Tim tôi suýt nhảy ra khỏi lồng ngực, miếng bê tông trên xe cần cẩu tí nữa thì rơi xuống.

Mau chuồn lẹ! Tôi chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, chạy vọt tới nơi an toàn.

Đợi dã, cô gái phía trước lại đi đúng vào chỗ nguy hiểm vừa rồi! Hình như cố ấy đang mải nghe nhạc, hoàn toàn không mảy may biết tính mạng mình đang bị đe dọa bởi tấm bê tông chực rơi xuống.

"Nguy hiểm! Tôi hét lên, dùng hết sức bình sinh chạy ào đến, kéo mạnh cô gái toan chạy ra chỗ khác, nhưng có lẽ do thời gian gần đây giảm câm quá độ nên người tôi không còn chút sức lực, chạy được vài bước đã ngã nhào về phía trước cùng với cô gái kia.

"Rầm!"

Đúng lúc chúng tôi ngã xuống, phía sau chúng tôi vag lên tiếng động inh tai, cả con đường rung chuyển.

Xe đỗ bên đường cũng bị chấn động, rú còi lên cảnh báo, tất cả người đi đường đều hét lên hãi hùng.

"Mau qua đây xem! Cả miếng bê tông rơi từ trên cao xuống kìa!"

Tôi vẫn chưa kịp định thần, lồm cồm bò dậy, quay đầu lai nhìn. Trời ơi! Cả một miếng bê tông dày cộp từ trên cao rơi phịch xuống, vỡ thành mấy mảnh, mặt đất bị ép thành một cái hố.

THREE

"Hoan nghênh các bạn đến với cuộc thi Miss teen Milan lần thứ mười chín! Vòng một cuộc thi xin được bắt đầu..."

Đợi đến khi tôi thở hổn hển chạy đến hội trường của trường Minh Đức thì cuộc thi đã bắt đầu từ lúc nào.

Trên sân khấu sang trọng trong hội trường, các thí sinh đến từ tám trường trung học của thành phố đã xếp hành theo thứ tự. MC đứng giữa sân khấu tuyên bố quy định của cuộc thi.

Chết rồi! Không ngờ lại đến muộn! Tôi gắng lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng bước lên sân khấu, theo như sắp xếp của buổi diễn tập ngày hôm qua, vị trí của tôi ở gần giữa sân khấu, chỉ cần nhanh chân lên chút thì sẽ không có ai chú ý đâu.

Nhưng tôi sắp chạy đến nơi thì đột nhiên bị ai đó ngáng chân.

"Ối!" tôi ngã lộn trên sân khấu, mũi "đáp" xuống đất.

Khán giả phía dưới được trận cười vỡ ruột.

"Xem kìa, đó không phải là ngọc nữ trường Minh Đức - Tô Hựu Tuệ đó sao"

"Ha ha, vồ ếch đẹp nhỉ! Cười đau cả bụng!"

"Con nhỏ đó đến tham gia cuộc thi cơ mà, đã đến muộn lại còn nom rõ nhếch nhác! Có nhầm không vậy?"

Tiếng bàn luận ầm ĩ dưới sân khấu át cả lời giới thiệu của MC. Tôi vội vàng đứng dậy.

Đứa độc ác nào vừa rồi dám chơi khăm tôi? Con ngỏ Anna đang lén cười nham hiểm.

Đồ bỉ ổi! Tôi cảm thấy luồng khí uất hận trong người mình như muốn bùng phát, nhưng bây giờ đang diễn ra cuộc thi nên tôi đành nuốt cục tức xuống, lấy lại từ tốn, phủi nhẹ váy rồi bước thẳng đến vị trí của mình.

"Mọi người trật tự nào!" MC khó khăn lắm mới giữ được yên lặng trong hội trường, nhìn tôi với ánh mắt khó đăm đăm "Vòng thi thứ nhất là thi về trang phục và thể hiện cá tính, các thí sinh sẽ có màn trình diễn và tự giới thiệu về bản thân. Đầu tiên mời thí sinh sinh Anna của trường trung học Sùng Dương..."

MC vừa dứt lời, dưới sân khấu tiếng vỗ tay rào rào không ngớt. Ở hàng ghế cuối cùng dành cho khán giả, có fan cuồng giơ cao một tấm bảng gắn đèn nhấp nháy nhiều màu: Anna! Chúng tớ mãi ủng hộ cậu!

Không ngờ con nhỏ Anna lại được hâm mộ cuồng nhiệt ghê.

Ánh mắt của tôi vừa rời khỏi tấm bảng đó thì phát hiện thấy có dáng người quen quen.

Là Hiểu Ảnh, đứng bên cạnh còn có Tô Cơ, Lý Triết Vũ và Lăng Thần Huyền, ánh mắt Hiểu Ảnh hướng về phía tấm bảng có đèn nhấp nháy vừa nãy, Tô Cơ và cả nhóm Kim Nguyệt Dạ thì mặt lạnh tanh.

Chỉ có Lý Triết Vũ khẽ gật đầu với tôi...

"Tiếp theo mời thí sinh Tô Hựu Tuệ của trường Minh Đức tự giới thiệu về mình!"

Lời nói của MC đột nhiên kéo tôi từ tâm trạng hỗn loạn trở về hiện thực. Tôi sững người ra, sau đó cố gắng nở nụ cười hình bán nguyệt, ngẩng đầu hiên ngang đi về phía trước.

"Xin chào cá bạn! Tôi là Tô Hựu Tuệ đến từ trường cấp ba Minh Đức. Hi vọng cuộc thi tối nay sẽ mang lại niềm vui cho mọi người!" Tội khẽ cúi đầu chào khán giả phía dưới rồi quay người bước về vị trí cũ.

Ủa, sao bên dưới lặng ngắt như tờ vậy? Lẽ nào ai cũng bị hút hồn bởi nụ cười đẹp mê li của tôi?

Hơ hơ hơ, sao mãi chẳng thấy có tiếng ca ngợi nào hết thế?

"Màn giới thiệu 'phình phường' quá!"

"Phải đó, ăn mặc kệch cỡm bôi bác như thế còn dám vác mặt lên sân khấu, trường Minh Đức sao lại có loại người như thế nhỉ?"

"Lạ thật, hôm nay trông Tô Hựu Tuệ bơ phờ quá, hay là ốm rồi..."

Tôi nghe rõ mồn một những lời xì xầm phía dưới, thiếu chút nữa không đủ dũng khí quay đầu nhìn khán giả. Đáng sợ nhất là lúc tôi ngước mắt lên nhìn về phía khán giả, bắt gặp khuôn mặt tối đen như có mưa dông của hiệu trưởng Bạch Ngưng ở bàn ban giám khảo. Xem ra lần này thảm rồi...

Tôi khẽ cúi đầu nhìn bộ váy lấm lem của mình, mặc dù đã được gột ở nhà vệ sinh đến n lần nhưng vẫn còn những vết mờ mờ do xi măng dính vào. Đã thế hai ngày giảm béo "thần tốc", người tôi gầy nhom không còn chút sức sống, cộng với kiểu trang điểm kinh dị đạt đến trình độ quốc tế của Anh Tỉnh Ngạn, lúc này tôi chẳng còn chút niềm tin chiến thắng nào hết.

" Bây giờ tôi xin công bố kết quả vòng một cuộc thi Miss teen Milan lần thứ 19: Vị trí thứ nhất thuộc về thí sinh Anna đến từ trường Sùng Dương... Vị trí thứ 6 thuộc về Tô Hựu Tuệ đến từ trường Minh Đức..."

Vị trí thứ 6 !!!!

Vị trí thứ 6 ư? Sao lại thế? Có nhầm không vậy? Chắc chắn là nhầm rồi.

Đứng trên sân khấu nhìn xuống khán giả đông như kiến, tôi tự dưng cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

"Tại sao Tô Hựu Tuệ lại chỉ đứng thứ 6 nhỉ ?"

"Không biết, chắc tại cô ta trang điểm nhìn kì quặc quá!"

"Đúng đó, tôi thấy hôm nay Hựu Tuệ chẳng bằng một nửa so với thường ngày..."

Tiếng nói phát ra phía dưới giống như hàng nghìn mũi kim đâm vào người tôi, đâm đến nỗi khắp người đau buốt.

Lẽ nào... Hôm nay tôi lại thua... Không! Không thể nào. Tôi bất giác nhìn về phía Tô Cơ, ngay cả người khó giấu cảm xúc như Hiểu Ảnh cũng lặng lẽ nhìn tôi như người xa lạ, chẳng cần phải nói đến nhom Kim Nguyệt Dạ... Xin lỗi Tô Cơ, nếu như tôi thua thì tôi sẽ phải rời khỏi trường Minh Đức. Đó là lời hứa của tôi với Anna...

"Bây giờ xin mời tám thí sinh quay vào trong sấn khấu nghỉ ngơi để chuẩn bị thi vòng hai!"

MC vừa nói xong tất cả các thí sinh tham dự liền lần lượt vào hai bên cánh gà.

"Hựu Tuệ à, hôm nay cô trang điểm ấn tượng quá, làm mọi người sợ hết hồn, chắc cô thấy không thắng nổi tôi nên đành giở chiêu tự đày đọa mình đúng không?" Anna thì thầm bên tai tôi.

"Hơ hơ hơ, Anna, cô nhầm to rồi! Tôi tung hỏa mù mà cô không biết sao? Dù bây giờ cô tạm đứng đầu nhưng mọi người đều chú ý đến tôi đúng không nào?"

"Sao cơ?"

"Thực ra Tô Hựu Tuệ tôi thích thu hút chú ý của mọi người bằng cách khác người đấy!"

"Cách khác người? Ô, hy vọng cách khác người của cô sẽ không để cô phải thua đau!"

"..."

"Vòng thi thứ 2 - vòng thi trí tuệ xin được bắt đầu! Mời 8 thí sinh bước ra sân khấu!"

"Ở vòng thi thứ 2 này, các giám khảo sẽ đưa ra 10 câu hỏi, tám thí sinh thi nhau bấm chuông nhanh trả lời, mỗi câu trả lời đúng được 10 điểm, trả lời sai bị trừ 10 điểm, mong tất cả các thí sinh chú ý kỉ luật thi!"

Thi hỏi đáp ư? Hơ hơ hơ, từ bé đến giờ tôi chuyên tham gia các cuộc thi hỏi nhanh đáp gọn, hơn nữa chưa hề bại trận lần nào thì làm sao có thể thua được. Đúng là chết đuối vớ được cọc!

Không ngờ con nhỏ ác ma Anna IQ cũng không tồi chút nào, kết thúc cuộc thi tôi chỉ nhỉnh hơn Anna có một câu.

"Ở vòng thi thứ 2, thí sinh Tô Hựu Tuệ của trường Minh Đức giành vị trí số một, nhưng thí sinh Anna của trường Sùng Dương vẫn dẫn đầu về tổng số điểm, không biết tiếp theo ai sẽ là người xuất sắc nhất?"

Hiệu trưởng Bạch Ngưng lúc nãy mặt còn đanh lại, nhưng bây giờ đã nở nụ cười hài lòng.

"Hựu Tuệ giỏi thật đấy!" cuối cùng bên dưới khán đài cũng có người lên tiếng ủng hộ tôi, nhưng không biết mấy người bạn mà tôi luôn để ý, trong lòng họ đang nghĩ gì.

" Ngọc nữ trường Minh Đức có khác, IQ đúng là hơn người!"

"Giỏi thật đấy! Tuyệt lắm!"

"Anna của trường Sùng Dương cũng giỏi không kém!"

Anna à, Tô Hựu Tuệ này làm sao có thể thua chứ! Tôi nhìn về phía Anna, đúng lúc ấy Anna quay đầu trợn mắt như hổ cái nhìn tôi.

Hơ hơ! Anna thân mến, màn kịch hay còn đợi phía sai kia, tôi sẽ cho cô biết Tô Hựu Tuej này không phải hạng xoàng đâu.

"Vòng thi thứ 3 là vòng thi tài năng nghệ thuật. Trước tiên xin mời thí sinh Anna - đại diện của trường Sùng Dương biểu diễn. Anna sẽ hát tặng cho chúng ta bài When you believe..."

Anna vừa hát xong, cả hội trường như rung chuyển bởi tiếng vỗ tay.

"Thế nào?" Anna bước đến bên tôi, nhếch mắt đắc ý.

Hừ, có gì mà vênh vang chứ, Tô Hựu Tuệ này vẫn chưa xuất chiêu mà.

Tôi sẽ cho tất cả mọi người biết thế nào mới thật sự là 'đỉnh của đỉnh'.

Tiếp theo chương trình, xin mời thí sinh Tô Hựu Tuệ đến từ trường Minh Đức biểu diễn. Hựu Tuệ sẽ mang đến cho chúng ta bài hát Người đẹp ngủ trong rừng".

Lúc nhạc bài hát nổi lên, tôi gắng lấy lại tinh thần, nhảy lên khán đài nhanh như cắt. ở dưới lấp tức tiếng vỗ tay rào rào. Hơ hơ hơ, mọi người đừng có vội vỗ tay, vẫn chưa đến phần trình diễn thực sự đâu! Tôi quay quay quay, khẽ uốn cong người rồi xoay người nhẹ nhàng như kiểu múa hoa sen. He he he!

Khà khà, nhìn đủ mê hồn chưa? Điệu múa của tôi dáng vẻ quá yêu kiều! (xin các bạn đừng nhắc tôi nhớ lại những ngày tháng như sống trong địa ngục để giảm cân...) Danh hiệu Miss teen Milan còn ai thích hợp hơn tôi? Khi ban nhạc vừa dứt, tôi cúi người chào khán giả, kết thúc bài biểu diễn trong tiếng vỗ tay như sấm dậy của mọi người.

Hơ hơ hơ hơ! Anna, ngươi mở to mắt ra mà nhìn, đây mới là sức mạnh thực sự của Tô Hựu Tuệ ta đây! Người tầm thường như ngươi làm sao địch nổi ta! Mau chịu thua đi!

Các vòng thi đã kết thúc, tất cả các thí sinh đều quay trở lại khán đài.

"Kết quả cuộc thi đã có! Xem ra cuộc thi Miss teen Milan năm nay khá gay cấn, có đến 2 thí sinh cùng đứng đầu, đó là Tô Hựu Tuệ của trường Minh Đức và Anna của trường Sùng Dương!"

Cùng đứng đầu? Sao lại thế nhỉ? Tôi tò mò nhìn Anna, con nhỏ đó hứ một tiếng rồi tức tối ngoảnh đầu ra chỗ khác.

"Cùng đứng đầu á? Làm gì có chuyện đó!"

"Tôi thấy Tô Hựu Tuệ giỏi hơn Anna mà!"

Dưới khán đài ồn ào như cái chợ vỡ.

"Người đứng đầu cuộc thi Miss teen Milan chỉ có thể là một người duy nhất, cho nên ban giám khảo quyết định sẽ tiến hành bỏ phiếu kín. Nhưng trước khi bỏ phiếu, hai thí sinh có thời gian 30 giấy để hùng biện thuyết phục các vị giám khảo bỏ phiếu cho mình!"

Anna nhận micro từ MC, sau đó phát biểu rất hùng hồn:

"Cuộc thi Miss teen Milan là cuộc thi của trí tuệ và sắc đẹp, nó cũng là bộ mặt của thành phố Milan. Kính thưa các thầy cô trong ban giám khảo, em nghĩ rằng kết quả thắng thua của cuộc thi không phải là điều quan trọng nhất, mà điều đáng trân trọng đó là cuộc thi đã tôn vinh cái đẹp, thể hiện sự khát khao đi tìm kiếm cái đẹp. Những người không biết coi trọng hình ảnh bản thân, xem thường cuộc thi thì làm sao có đủ tư cách tham gia? Dù người đó có tài năng đến đâu chăng nữa, nhưng thiếu đi một trái tim đoan chính thì cũng không xứng đáng là người đại diện cho sắc đẹp!"

Hừ...Con nhỏ phù thủy này muốn ám chỉ tôi đây mà.

"Đúng vậy! Anna nói đúng lắm! Tô Hựu Tuệ trường Minh Đức không có đủ tư cách để giành vị trí số 1 với Anna!"

"Rõ nhảm nhí! Chẳng qua hôm nay Tô Hựu Tuệ không chuẩn bị kịp thôi!"

"Hừ, con nhỏ Hựu Tuệ đó định gạt ai chứ? Bình thường ăn diện hết chỗ nói thế mà hôm nay trông chả ra sao cả!"

Khán giả ngồi dưới khán đài chia làm hai phe, một phe ủng hộ Anna, một phe ủng hộ tôi.

Tôi cầm lấy micro, tiến về phía trước nói: "Kính thưa các thầy cô trong ban giám khảo, Anna nói rất đúng, cái đẹp thực sự là cái đẹp toát ra từ tâm hồn. Hôm nay, trang phục của em trông rất nhem nhuốc, khiên mọi người thất vọng, nhưng mong thầy cô và mọi người tin rằng em mang tấm lòng chân thành đến tham gia cuộc thi này!"

"Tô Hựu Tuệ! Đừng có bày đặt giở trò lừa phỉnh nữa đi!" Học sinh trường Sùng Dương dưới khán đài nhao nhao gào ầm lên. "Trông bôi nhếch thế kia mà kêu là mang tấm lòng chân thành đến dự thi á?"

"Ngay cả vẻ ngoài trông còn chẳng ra sao, chắc gì bên trong đã đẹp!"

"Xin mọi người hãy tin tôi..."

"Ai mà tin nổi chứ? Trừ khi cô chứng minh được điều đó!"

"Chứng minh! Chứng minh! Mau chứng minh đi!"

Khán giả đồng thanh hét lớn.

Tôi đứng sững ra ở khán đài, từng giọt mồ hôi trên trán lăn xuống.

Tôi đưa mắt nhìn về phía Hiểu Ảnh và Tô Cơ, hai bà bạn thân đều cúi đầu buồn bã, ngay cả Lý Triết Vũ cũng tỏ vẻ ái ngại. Kim Nguyệt Dạ nhìn tôi rồi mỉm cười lắc đầu, còn tên Lăng Thần Huyền được thể vào hùa vào lên cùng mọi người.

Ngay cả bọn họ cũng không tin tôi sao... Đừng... Đừng đối xử với tôi như thế! Những lời tôi nói đều là sự thật.

A! Đúng rồi! Hiệu trưởng Bạch Ngưng!

Tôi quay đầu hướng về phía cô Bạch ở hàng ghế giám khảo. Co Bạch chỉ im lặng cúi đầu, khẽ đẩy gọng kính lên mũi, xem ra cô rất mệt mỏi.

"Chứng minh! Chứng minh! Mau chứng minh đi!"

Tiếng gào thét dưới khán đài càng lúc càng lớn.

"Đúng! Anna thắng chắc rồi!"

Làm thế nào bây giờ? Chẳng nhẽ tôi phải nhận thua sao? Lẽ nào Tô Hựu Tuệ - ngọc nữ trường Minh Đức lại rơi vào bước đường cùng, phải rút khỏi cuộc thi một cách thảm hại thế này sao?

FOUR

"Khoan đã!"

Đột nhiên có giọng nói sang sảng vang lên từ phía sau đám đông.

"Xin lỗi vì chen ngang vào cuộc thi, tôi đưa tiểu thư đến đây để cảm ơn thí sinh Tô Hựu Tuệ của trường Minh Đức!"

Tôi ngạc nhiên nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Hơ, có một cô gái đứng sau lưng người đàn ông vừa lên tiếng, A! Chính là cô gái được tôi cứu lúc này.

Cô ấy nhìn thấy tôi đứng trên khán đài, bèn vẫy tay chào tôi.

Người đàn ông lạ mặt đó đưa cô gái đến bên bàn giám khảo, mỉm cười nhìn tôi"

"Tôi là thư kí riêng của Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Thiên Long, chiều nay thí sinh Tô Hựu Tuệ của quý trường đã không quản nguy hiểm cứu tiểu thư Tiểu Di của chúng tôi, nhưng sau đó cô ấy đã vội vã rời đi mà không hề để lại tên tuổi. Chúng tôi nhặt được cuốn sổ tay của cô ấy, thấy bên trong có kẹp điều lệ của cuộc thi Miss teen Milan nên mới tìm đến đây"

Tiểu Di ôm một cái hộp rất đẹp đi đến gần khán đài: "Vì cứu chị mà trang phục của em bị bẩn hết, phải chịu ấm ức trong cuộc thi này. Chị muốn tặng cho em một bộ trang phục mới, hy vọng em sẽ thích nó!"

Hiệu trưởng Bạch Ngưng nhìn cái hộp trên tay Tiểu Di thở dài.

"E rằng muộn mất rồi! Cuộc thi đã kết thúc..."

"Thưa cô Bạch, em không ngần ngại thi lại phần trang phục đâu ạ!"

"Sao cơ?"

Lời nói của Anna làm tất cả mọi người đều sững sờ, tôi còn kinh ngạc hơn, há hốc cả mồm.

"Tôi đã nói rồi, chúng ta cạnh tranh công bằng, tôi muốn đường đường chính chính thắng cô, Tô Hựu Tuệ ạ!" Anna quả quyết nhìn tôi, trong mắt ánh lên niềm kiêu hãnh. Không biết tại sao, trong khoảnh khắc đó tôi chẳng thấy Anna đáng ghét chút nào.

"Nếu Anna đã đề nghị như vây, không biết ý của các vị giám khảo thế nào?" Cô Bạch Ngưng quay sang hỏi ban giám khảo.

"Chúng tôi không có ý kiến gì đâu!" Các thầy cô trong ban giám khảo lần lượt gật đầu đồng ý.

"Được thôi, cứ quyết định như vậy nhé, chúng ta tính lại điểm trang phục cho Tô Hựu Tuệ!"

"Woa, hay lắm, Tô Hựu Tuệ cố lên!"

"Tô Hựu Tuệ! Tô Hựu Tuệ! Tô Hựu Tuệ!"

Dưới khán đài tiếng vỗ tay cổ động rào rào.

FIVE

Ôi! Đẹp... Đẹp quá! Tôi ngồi bên bàn trang điểm, trố mắt nhìn Tiểu Di lấy bộ váy từ trong chiếc hộp ra.

Trên nền váy liền màu trắng có ren hình ngôi sao bé xíu, một dải đăng ten màu bích đào nối từ phần trước ngực xuống tận chân váy, màu sắc huyền ảo giống như bộ váy của nàng công chúa thường mặc trong truyện cổ tích.

"Tiểu Di... Bộ váy này đẹp quá! Em cám ơn chị! Cám ơn chị!" Tôi cảm động, run run nói.

"Được rồi, mau thay đồ đi! Không biết em mặc có hợp không?" Tiểu Di cười tươi.

Tôi phấn khởi gật đầu, chậm rãi mặc bộ váy vào. Sao trong đây lại không có gương nhỉ? Tôi rất muốn ngắm nhìn mình úc này. Nhìn ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên của Tiểu Di, tôi nghĩ nhất định trông mình rất đẹp.

Hơ hơ hơ hơ! Hay lắm!

"Ô! Phấn trang điểm trên mặt bị trôi hết rồi, để chị đánh lại cho em nhé!" Tiểu Di mỉm cười giúp tôi trang điểm lại, rồi giúp tôi sửa lại cả tóc. Sau khi xong xuôi mọi việc, Tiểu Di rút chiếc kẹp tóc lấp lánh trên đầu mình cài lên tóc tôi.

"Hựu Tuệ à! Em biết không, kể cả khi khoác lên mình bộ quần áo tầm thường cũng không hề mất đi ánh hào quang mới là nàng công chúa xinh đẹp thực sự! Chị rất mừng vì bộ quần áo này hợp với em lắm, em chính là nàng công chúa đẹp nhất mà chị từng gặp đấy! Được rồi, mau trở về sân khấu đi, nơi đó thuộc về em!"

"Vâng!" Tôi cảm kích gật đầu, quay người trở về sân khấu.

...

Ủa! Sao mọi người dưới khán đài lại câm như hến hết lượt vậy? Lẽ nào... Lẽ nào tôi mặc bộ váy này nhìn kì cục lắm sao? Hay là trên mặt tôi có vết nhọ? Tôi đứng giữa khán đài, lo lắng không hiểu sao bên dưới lại im phăng phắc như vậy.

"Hựu Tuệ! Bà đẹp quá! Trông như công chúa ấy!" Hiểu Ảnh tự dưng hét tướng lên làm tôi giật bắn mình.

"... Công chúa! Công chúa! Công chúa Tô Hựu Tuệ!"

"Woa! Cậu ấy đẹp quá! Đẹp quá đi mất!"

Tiếng vỗ tay rầm rầm, những lời ca tụng không ngớt như sấm rền bên tai.

Ô hô hô hô! Thật sao? Thật là như vậy sao? Sắc đẹp "nghiêng thùng đổ gánh" củ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro