CHƯƠNG 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khà khà khà khà khà!

"Theo kết quả cuối cùng của ban giám khảo, tôi xin tuyên bố cuộc thi Miss teen Milan lần này, vị trí số 1 thuộc về thí sinh Tô Hựu Tuệ trường Minh Đức".

Tôi đắc ý nhìn Anna đứng ngay bên cạnh. He he! Cuối cùng tôi đã chiến thắng. Không biết Tô Cơ, Hiểu Ảnh, Kim Nguyệt Dạ...

"Tô Hựu Tuệ !" Khi tâm hồn tôi đang bay lên sát với vùng trời cao vời vợi kế bên thiên đàng thì một tiếng hét muốn nổ màng nhĩ kéo tôi đáp đất.

Anna trừng trừng nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. Chợt nhỏ ta đi đến trước mặt tôi: "Lần sau nhất định tôi sẽ thắng cô, Tô Hựu Tuệ!" Anna đi thẳng không thèm ngoảnh đầu lại, tôi bỗng có cảm giác bàng hoàng.

Tôi đã thắng rồi sao? Đúng thế, Anna cũng thừa nhận tôi chiến thắng! Thế tức là bí mật liên quan đến Tô Cơ cùng cuộc sống chẳng khác nào địa ngục trong thời gian gần đây của tôi đều đã kết thúc rồi...

"Theo tiền lệ của cuộc thi, tân Miss Teen Milan sẽ dành tặng cho khán giả một màn biểu diễn đặc sắc cuối cùng. Mọi người có muốn xem không?" MC cầm micro phần khích nói.

"Muốn!" mọi người dưới sân khấu đồng thanh hét lớn.

Tôi sung sướng hắng giọng, nhận lấy micro từ MC, nhìn khắp một lượt phía dưới, rồi dừng ánh mắt ở 1 chỗ: "Các bạn biết không, để giành chiến thắng trong cuộc thi ngày hôm nay chẳng phải là điều dễ dàng chút nào, tôi đã trải qua rất nhiều việc, có niềm vụi và cũng có cả nỗi buồn... Nhưng tôi thấy mình thật may mắn vì mỗi bước đi đều có bạn bè đứng bên cạnh động viên, tiếp cho tôi thêm sức mạnh đối mặt với khó khăn.

Mấy hôm trước tôi đã phạm sai lầm, khiến một người bạn thân của mình bị tổn thương... Tô Cơ, tôi không thể giải thích với bà nguyên nhân tại sao tôi lại làm như vậy, nhưng tôi xin lấy tình bạn bao năm nay của tụi mình ra để thề rằng, tôi không muốn tụi mình xa cách như thế này, tôi sai rồi, bà tha lỗi cho tôi nhé!"

Tô Cơ đang cầm một lon coca, đứng sững ở dưới khán đài, mắt đăm đăm nhìn tôi.

"Còn nhớ giấc mơ từ thưở bé, giống như một đóa hoa không bao giờ phai tàn, cùng bước theo ta dù bão táp mưa sa, để ngắm nhìn vạn vật ở nhân gian, để ngắm nhìn thế giới lung linh biến ảo, tình yêu trao tặng mới là vĩnh cửu..."

Tô Cơ, xin hãy tin tôi... Xin bà hãy tin tôi... Bà luôn là người bạn truyệt vời nhất, quan trọng nhất của tôi.

"Hựu Tuệ, sao bà ngốc thế? Đừng hát nữa! Hu hu hu!" Tô Cơ đột nhiên khóc nức nở dưới sân khấu.

Huhuhu... Tô Cơ, bà tha lỗi cho tôi nhé! Mong bà hãy tin tôi!

"Đi thôi, đi thôi, ai cũng phải có ngày khôn lớn..."

"Được rồi, đừng hát nữa mà Tô Hựu Tuệ! Hu hu hu!" Tô Cơ nước mắt chảy ròng ròng, nhưng miệng lại cười tươi như hoa, "Bà làm tôi khóc sưng húp mắt bây giờ!"

Tô Cơ nói rồi đưa tay vẫy tôi như một đứa trẻ con.

Ủa? Có vật gì bay về phía tôi?

Càng lúc càng gần... Càng lúc càng giận...

Á! Hình như là lon coca trong tay Tô Cơ.

"Bộp!"

"Keng!"

Đợi đến khi tôi nhận ra thì mọi thứ đã quá muộn! Lon coca đáp thẳng vào đầu tôi không thương tiếc. Tôi thấy đầu nặng trịch, mắt tối sầm lại... Sau đó chẳng còn biết gì nữa...

Đáng nhẽ tôi phải nhận được những bó hoa lung linh sắc màu, được đê mê tận hưởng những tiếng vỗ tay giòn tan, được ngạo nghễ đeo vương miện Miss Teen Milan, nhưng ai ngờ tôi lại ngất lịm đi trong tiếng kêu thất thanh của mọi người...

Còn cuộc thi kết thúc trong cảnh nháo nhác, hỗn loạn...


Một bước, hai bước, ba bước...

Một phút, năm phút, mười phút...

Thượng đế ơi...

Có phải máy tạo hóa ngài dùng bị lỗi không?

Tại sao lúc con cần thì ngài chẳng cho

Khi không cần thì lại cho cả đôi.

......

ONE

Hô hô hô hô! Từ ngày chiếm trọng ngôi vị Miss Teen Milan, tiếng tăng của tôi nổi như cồn.

Bất kể tôi đi đâu, đều có hàng tá fan hâm mộ chỉ trỏ, bàn tán xôn xao.

Nhưng quan trọng nhất là Tô Cơ đã tha lỗi cho tôi. Tôi, Tô Cơ, Hiểu Ảnh lại tíu tít giống như trước đây.

Khà khà! Mười mấy năm nay tôi chưa từng thấy lúc nào lòng lại có cảm giác lâng lâng, vui phơi phới như bây giờ.

Có điều... Tên Kim Nguyệt Dạ...

Từ lúc chuyện của Anna chấm dứt, tôi và Kim Nguyệt Dạ tuy vẫn sống chung dưới một mái nhà nhưng chẳng ai chịu mở miệng nói với ai nửa lời.

Kì lạ là mãi không thấy chủ tịch tuyên bố kết quả cuộc thi, chúng tôi chỉ còn cách tiếp tục sống trong khu biệt thự cổ số 23 phố Angel. Có lẽ tên Kim Nguyệt Dạ còn để bụng chuyện lần trước.

"Công chúa Hựu Tuệ đến rồi!"

Tôi vừa bước vào lớp đã thấy Tô Cơ và Hiểu Ảnh lao ra đón, cười tíu cả mắt.

"Hựu Tuệ, bà cho tôi mượn tập đi, tối qua tôi quên không làm!" Tô Cơ mặt mũi xám ngoét giật vội cái balo trên vai tôi xuống, rút vở bài tập của tôi ra, rồi dúi cái ba lô lại tay tôi, trở về chỗ cắm mặt chéo lấy chép để...

Con nhỏ này... Đúng là chứng nào tật nấy... có điều cảm giác này mới tuyệt làm sao! He he...

"Hựu Tuệ, tối nay bà đi cùng Hiểu Ảnh đến một nơi được không?" Hiểu Ảnh kéo tôi vào góc lớp, thì thầm vẻ bí ẩn.

"Thế bà muốn đi đâu?" Tôi tò mò hỏi.

Hiểu Ảnh lấm lét quan sát xung quanh, ngó trước ngó ngửa sau đó nói bé như ruồi:

"Trường Sùng Dương..."

Trường Sùng Dương!

Tôi có nghe lầm không vậy?

"Hiểu Ảnh, bà mò đến trường Sùng Dương làm gì?"

Hiểu Ảnh chu môi, khẽ xoa xoa tay thẹn thùng nói:

"Hôm nay là ngày Ngưu Lang Chức Nữ... Hiểu Ảnh muốn đi gặp Tiểu Huyền Huyền..."

Trời đất! Lại là thằng cha Lăng Thần Huyền chết bầm đó! Tôi cảm thấy đầu óc mình quay cuồng.

"Tô Cơ có đi không?"

"Có! Tô Cơ nói nếu Hiểu Ảnh giúp Tô Cơ làm bài tập tiếng Anh, buổi tối nhất định sẽ đi cùng!" Cả người Hiểu Ảnh bừng bừng khí thế, mắt sáng như sao.

"Nếu thế thì ok thôi, nhưng Hiểu Ảnh này, tôi muốn nhắc bà là tên Lăng Thần Huyền đó chẳng tốt đẹp gì đâu!"

"Hựu Tuệ, bà đừng nói Tiểu Huyền như thế mà! Thực ra Tiểu Huyền Huyền đáng yêu lắm!"

"..."

Được rồi, được rồi! Tôi không muốn mới sáng bảnh mắt ra đã phải lãng phí nơ ron thần kinh vì chuyện của tên khỉ hôi Lăng Thần Huyền đó... Đừng quên Tô Hựu Tuệ ngày nay đã không còn là Tô Hựu Tuệ của ngày xưa nữa, bây giờ tôi là tân Miss Teen Milan rồi nhé. Hô hô hô...

"Ok con gà đen, tan học rồi đi!"

"Cảm ơn bà, Hựu Tuệ" Hiểu Ảnh nhảy cẫng lên.

Haizz, đúng là tình cảm làm ai cũng mù quáng hết, xem ra tôi không thể "li gián" được Hiểu Ảnh và thằng cha Lăng Thần Huyền rồi, đành mặc hai người bọn họ muốn đến đâu thì đến.

Suýt quên, nếu tôi mò đến trường Sùng Dương, ngộ nhỡ chạm mặt tên Kim Nguyệt Dạ với Lỹ Triết Vũ thì sao? Đúng là xui tận mạng, ngày Ngưu Lang Chức Nữ lại phải đến trường Sùng Dương!

Thật chẳng hiểu ra làm sao cả... Chẳng hiểu ra sao nữa...

Sau khi tan học, Hiểu Ảnh không biết kiếm đâu ra ba bộ đồng phục nữ sinh trường Sùng Dương, gọi tôi đến phòng vệ sinh, phát cho tôi và Tô Cơ thay.

"Hiểu Ảnh! Bà định ép tụi tôi bán trường cầu vinh đó hả?"

Tô Cơ lắc đầu như trống bỏi, thà chết chứ không chịu thay.

"Tô Cơ... Bà mặc đi mà... Chỉ một lần thôi... Tôi cầu xin bà đó!" Hiểu Ảnh năn nỉ.

"Hiểu Ảnh, bà có bị ấm đầu không? Tại sao ngày Ngưu Lang Chức Nữ lại nằng nặc đòi đến trường Sùng Dương hả?" Tôi gặng hỏi.

"Ưm, vì Hiểu Ảnh nghe nói trường Sùng Dương có cây cầu Hỉ Tước, vào đúng ngày Ngưu Lang Chức Nữ, nếu gặp người con trai nào trên cây cầu ấy thì anh chàng ấy sẽ trở thành một nửa của mình... Cho nên Hiểu Ảnh rất tò mò, muốn đi coi xem thế nào..."

"Thật hả? Sao tôi chưa nghe nói đến bao giờ!"

Tô Cơ và tôi trố mắt nhìn nhau.

"Lúc đi ăn trên phố Angel, tôi tình cờ nghe thấy hai nữ sinh trường Sùng Dương nói với nhau thế mà!"

"Nghe thú vị đấy! Hà hà! Đáng để đi xem lắm!" Tô Cơ đột nhiên hưng phấn ra mặt, vơ vội lấy bộ đồng phục để mặc.

"Tô Cơ, bà vừa nói đây là hành động bán trường cầu vinh cơ mà!"

"Hô hô, ngày Ngưu Lang Chức Nữ một năm chỉ có một lần thôi... Thôi mà Hựu Tuệ, bà đừng có ca cẩm nữa! Bà đến cây cầu đó thử xem gặp Kim Nguyệt Dạ hay Lý Triết Vũ trước!"

Hừ,... Con nhỏ Tô Cơ này đã đuối lí còn quay sang "điểm huyệt" tôi chết đứng. Tôi trề dài môi, mặc bộ đồng phục vào, sau đó "bám đuôi" Tô Cơ và Hiểu Ảnh "đột nhập" vào trường Sùng Dương.

Thình thình thình thình...

Hic, hồi hộp quá... Không biết cây cầu Hỉ Tước có linh nghiệm không nhỉ? Là Kim Nguyệt Dạ hay Lý Triết Vũ? Ngộ nhỡ số tôi đe đủi, đều không gặp hai người bọn họ mà lại gặp phải thằng cha đầu heo Anh Tỉnh Ngạn, hoặc tên King Kong Chu Tử Lang thì phải lam thế nào? (xem tập 1 để nhớ lại nhân vật Chu Tử Lang nha ^^)

Có lẽ tôi, Hiểu Ảnh, Tô Cơ đều có suy nghĩ giống nhau, trên đường đi, chẳng ai nói câu gì, nhóm Tuyệt Đại Tam Kiều Minh Đức lặng lẽ đi trong khuôn viên trường Sùng Dương.

Đi lòng vòng trong trường khá lâu, Tô Cơ cuối cùng cũng không còn đủ kiên nhẫn nữa: "Hiểu Anh, tóm lại bà có biết cầu Hỉ Tước ở đâu không?"

"Hi hi hi, Hiểu Ảnh không biết!" Hiểu Anh gãi đầu cười trừ.

"Cái gì? Bà không biết? Thế sao không nói sớm hử? Tụi mình loanh quanh ở đây nửa tiếng rồi đấy!" Tôi bực mình nhéo má Hiểu Ảnh.

"Hu hu hu... Hiểu Ảnh tưởng cây cầu đó dễ tìm lắm, ai dè tìm mỏi cả mắt mà vẫn không thấy đâu!"

"Được rồi, được rồi! Tụi mình đi hỏi người khác vậy!"

"Bà bảo sao? Tô Cơ, bà đừng quên đây là Sùng Dương đó, bà muốn tụi mình bị lộ tẩy hả?"

"Yên tâm đi! Trời tối om thế này, không ai nhận ra đâu, chỉ cần tụi mình nhại giọng khác đi một chút là ok thôi!"

"Làm vậy có ổn không? Vậy ai xung phong đi hỏi?"

"..."

"..."

"Để Hiểu Ảnh đi!" Hiểu Ảnh dũng cảm giơ tay lên.

"Không được! Bà đầu gỗ lắm, đi chỉ tổ hỏng việc!" Tô Cơ kiên quyết phản đối.

Ừm, nói có lí lắm!

"Tôi thấy cứ để Hựu Tuệ đi là tốt nhất! Hơ hơ hơ!"

"Oái! Tô Cơ, sao lại là tôi chứ?"

"Nè, đừng quên bây giờ bà là Miss Teen Milan, fan của bà ở trường Sùng Dương nhiều vô đối! Nếu chẳng may bị lộ, bà chỉ cần khẽ nháy mắt cũng đủ làm bọn họ điên đảo hết lượt!"

"Hừ, Tô Cơ, bà nói dễ dàng như đan giỏ ý!" Tôi lườm Tô Cơ.

Hic, tôi thật đáng thương, bất đắc dĩ phải đi làm "mồi nhử" vì có từ chối thế nào cũng không được.

Tôi ngó nghiêng khắp nơi, lúc này học sinh trường Sùng Dương chỉ còn lại thưa thớt... Biết hỏi ai bây giờ? Chợt tôi nhìn thấy một nam sinh dáng người cao dong dỏng ở đằng trước. Chà, nhìn phía sau cũng không đến nỗi nào! Đánh liều đến hỏi hắn ta vậy, biết đâu tôi lại vớ được giai đẹp thì sao! Hô hô!

Nghĩ đoạn, tôi chạy lên phía trước vỗ vào vai cậu bạn nam sinh đó:

"Xin chào, làm ơn cho tôi hỏi cầu Hỉ Tước ở đâu vậy?"

Cậu nam sinh quay đầu lại, vì trời tối quá nên tôi không nhìn rõ mặt cậu ta.

"Hựu Tuệ!"

Nhưng... Tiếng nói này tôi nhận ra...

"Hơ, Lý Triết Vũ!"

"Ừ, là tôi đây, sao cô lại đến trường Sùng Dương?"
"Ơ... Tôi... À ha ha ha ha..."

Ôi trời ơi, có đánh chết tôi cũng không thể khai là đến cầu Hỉ Tước để đợi xem gặp Kim Nguyệt Dạ hay cậu ấy trước.

"Đúng rồi, ban nãy cô vừa hỏi tôi cầu Hỉ Tước..."

"Oái, không phải, không phải đâu... Ha ha ha... Tôi chỉ đùa tí thôi, đừng để ý làm gì!"

"Nhưng..."

"Thôi chết, Tô Cơ và Hiểu Ảnh đang đợi tôi ở đằng kia. Tôi đi trước đây! Bye!"

Tôi hớt hải chạy về chỗ Tô Cơ và Hiểu Ảnh.

"Hựu Tuệ, bà đã thăm dò được gì chưa?" Tô Cơ háo hức hỏi.

"Đừng nhiều lời, mau đi thôi!"

Tôi cố ghìm giọng xuống, kéo tay Tô Cơ và Hiểu Ảnh chạy đi.

Hộc hộc!

Phù! Chạy một lúc lâu, khi không thấy bóng dáng Lý Triết Vũ đâu nữa, tôi mới ngừng lại.

"Bà làm trò gì vậy... Hựu Tuệ... Chạy gấp thế... Bị lộ rồi sao?" Tô Cơ vừa thở hổn hển vừa hỏi.

"Chứ còn gì... Tôi gặp đúng Lý Triết Vũ..."

"Á, bà nói thật hả? Chưa đến cầu Hỉ Tước mà đã gặp chàng rồi, đúng là có duyên!"

"Bà có im cái mỏ quả lại không... Tôi ngượng chín cả người đây này!"

Hu hu hu hu... Lý Triết Vũ vừa nghe thấy tôi hỏi về cầu Hỉ Tước, cầu trời cậu ấy đừng hiểu lầm tôi là con nhỏ hám giai đẹp.

"Ủa! Tô Cơ, Hựu Tuệ, các bà nhìn xem, kia có phải là cầu Hỉ Tước không?" Hiểu Ảnh ngạc nhiên chỉ về phía cây cầu gỗ bắc ngang qua 1 cái ao nhỏ nằm ngay sau lưng tụi tôi.

"A ha, chắc là nó rồi!"

"Hình như xung quanh đây chẳng có chiếc cầu nào nữa!"

Nói đoạn, tôi hí hửng chạy một mạch đến bên cầu.

"Đúng là "đi mòn dép thì không gặp, vô tình quanh quẩn lại gặp liền!" Hê hê hê... Xem ra Tô Hựu Tuệ tôi không phải lúc nào cũng đen đủi!

"Hiểu Ảnh cũng muốn lên cầu!"

Hiểu Ảnh vừa nói xong, nhảy như con choi choi lên cầu...

...

"Hiểu Ảnh, đã hơn hai mươi phút đồng hồ rồi đó, bà mau xuống đi!"

Tôi vàTô Cơ ngồi bên bờ ao, nhìn Hiểu Ảnh tiu nghỉu như mèo cụp đuôi trên cầu.

"Nhưng mà... Tô Cơ... Sao chẳng thấy bóng dáng ai vậy? Hiểu Ảnh muốn gặp... Tiểu Huyền Huyền..."

Tiếng Hiểu Ảnh càng lúc càng nhỏ, sau đó tôi nghe thấy tiếng mếu máo của nhỏ ta.

"Được rồi! Hiểu Ảnh, tôi chịu thua bà luôn! Cái thằng ca Lăng Thần Huyền đó có gì hay ho chứ? Đâu phải có mỗi hắn là con trai, bà xuống ngay hộ tôi!" Tô Cơ đứng lên, kéo tay Hiểu Ảnh từ trên cầu xuống.

"Tô Cơ, bà cũng lên đó thử xem!" Hiểu Ảnh vẫn chưa chịu thôi.

"Tôi á? Sao tôi phải thử kia chứ?"

"Nếu bà không muốn thử, thì sao lúc đầu còn háo hức đến đây làm gì?" Tôi nói tỉnh khô.

"Hựu Tuệ, bà... Được rồi, được rồi! Lên thì lên! Có gì đâu mà phải sợ chứ?" Tô Cơ nói xong chạy ào lên giữa cầu.

...

...

Lại hai mươi phút nữa qua đi.

"Ha ha ha ha! Tô Cơ! Xem ra bà cũng không đợi được nữa rồi!" Hiểu Ảnh cười hả hê, vỗ tay đen đét.

"Đúng là tin đồn nhảm, chỉ giỏi lừa người khác! Nơi đen đúa khỉ ho cò gáy này làm gì có ai mò tới chứ!" Tô Cơ bực mình, vùng vằng đi xuống cầu, ngồi thụp xuống bên cạnh tôi.

"Hựu Tuệ, đến lượt bà đó!" Hiểu Ảnh đẩy tay tôi.

Oái! Tôi không muốn lên đó... Tôi thấy rờn rợn thế nào ý...

"Lên đó làm gì! Tôi thấy cây cầu đó chẳng linh đâu! Hơ hơ hơ!"

" Không được! Tôi và Hiểu Ảnh phải đứng trên cầu những hai mươi phút, bà đừng hòng chạy thoát! Có lên không thì bảo?" Con nhỏ Tô Cơ dữ như chằn lửa, cứ bắt tôi lên bằng được, đẩy tôi đến giữa cầu..

Thình thịch... Thình thịch... Thình thịch...

Không xong rồi, không xong rồi, tôi căng thẳng quá!

"Hựu Tuệ cố lên!"

Hiểu Ảnh và Tô Cơ ngồi trân trân ở đó "chiêm ngưỡng cảnh tôi run như cầy sấy đứng một mình trên cầu!

Thình thịch... Thịch... Thịch... Thịch...

Á, tiêu rồi... Càng lúc càng thấy căng thẳng! Còn bao lâu nữa mới xong đây? Sao hai con nhỏ đó vẫn chưa gọi tôi xuống nhỉ?

Thịch... Thịch... Thịch... Thịch...

"Có lẽ... Hựu Tuệ cũng không tìm được người trong mộng rồi..." Hiểu Ảnh tay chống cằm, thở dài thất vọng.

"Haiz... Chắc vậy..."

"Ha ha ha! Hiểu Ảnh! Tin bà nghe lỏm được chỉ là tin vịt thôi! Câu chuyện về cầu Hỉ Tước chắc chỉ là trò đùa do mấy đứa rỗi hơi phịa ra ý mà!"

Hừm, dù gì đi nữa tôi cũng chỉ muốn mau mau xuống khỏi cầu, chứ cứ đứng ở đây chờ đợi "sự tuyên án của số phận" đúng là ngột ngạt không thể chịu nổi. Tôi khấp khởi mừng thầm, chuẩn bị chạy xuống cầu...

Bỗng...

"Tô Hựu Tuệ!"

Có tiếng người gọi tôi! Tôi bất giác ngước đầu lên nhìn...

Ôi trời! Là Kim Nguyệt Dạ!

"Hựu Tuệ!"

Ôi! Còn một người nữa... Tôi quay đầu lại...

Là Lý Triết Vũ! Sao cậu ấy cũng tới đây?

Kim Nguyệt Dạ... Lý Triết Vũ... Kim Nguyệt Dạ... Lý Triết Vũ...

Sao thế này? Sao thế này? Hu hu hu hu!

Tôi thấy hoa mắt chóng mặt.

"Dạ, tôi tưởng tối nay cậu đi làm thêm? Sao đột nhiên lại tới trường?"

Lý Triết Vũ mỉm cười nhìn Kim Nguyệt Dạ, sau đó bước lên cầu.

"Là Vũ à! Tôi nhớ ở trường còn chút việc nên đến, sao muộn thế này cậu vẫn ở đây?"

"Lúc nãy tôi gặp Hựu Tuệ trong trường, cô ấy vội hỏi đường rồi bỏ đi, tôi muốn qua đây xem cô ấy đã tìm được đường chưa?"

Hu hu hu... Có nhầm không vậy? Bây giờ là lúc ông trời tìm chàng hoàng tử đích thực giúp tôi, hai tên đó đến cùng lúc cũng được, nhưng tại sao lại đứng giữa cầu nói chuyện oang oang, tàn nhẫn quăng tôi qua một bên.

Làm cái trò gì vậy?

"Hừm... Ngay cả ông trời cũng không quyết định giùm bà được đâu! Hựu Tuệ à, bà phải tự tìm cách thôi!"

Tiếng thở dài não nề của Tô Cơ bay đến bên tai tôi.

Con nhỏ này lúc quan trọng chỉ biết "nói mát" thôi sao?

"Đúng rồi, Hựu Tuệ!"

"Hả?"

Tôi cố trấn tĩnh, quay đầu nhìn Lý Triết Vũ.

"Sao ba người các cô lại chạy tới trường Sùng Dương, còn mặc đồng phục của trường chúng tôi nữa?"

"Hơ hơ... Việc này thì... Hơ hơ... " Tôi cười trừ, hết nhìn Lý Triết Vũ, rồi lại nhìn Kim Nguyệt Dạ.

Hic, hai giai đẹp đứng cạnh nhau có khác, độ "sát thương" rât cao, cao đến nỗi tiếng của công chúa Hựu Tuệ đây cũng phải run lên bần bật.

"Ồ, chắc là các cô nghe phong phanh tin đồn về cầu Hỉ Tước của trường Sùng Dương nên cất công đến đây tìm người trong mộng chứ gì?"Kim Nguyệt Dạ cười gian xảo.

Oái, thằng cha Kim Nguyệt Dạ này... chỉ cần buông một câu mà trúng tim đen tụi tôi. Tôi ngại ngùng cúi đầu.

"Ơ, Hựu Tuệ, hóa ra cũng tin vào mấy lời đồn thổi đó à? Ha ha ha! Lý Triết Vũ mỉm cười, dịu dàng nói.

"Cái này... Tôi chỉ thấy nó hay hay thôi! Hơ hơ hơ!"

"Thật sao? Nhưng xem ra lần nay gay go to rồi, tôi và Vũ cùng lên cầu, cô làm thế nào đây?" Kim Nguyệt Dạ cười ranh mãnh, cúi đầu xuống nhìn tôi hỏi.

Hừ! Thằng cha ma vương Kim Nguyệt Dạ muốn ép tôi vào thế bí đây mà! Hơ, Lý Triết Vũ... Hình như tôi thấy cậu ấy khẽ run nhẹ...

"Hựu Tuệ, cô tính sao đây?" Kim Nguyệt Dạ vẫn truy hỏi đến cùng.

Kim Nguyệt Dạ, mi là đồ tồi... Sự nhẫn nhịn của bản cô nương đây chỉ có giới hạn thôi!

"Kim Nguyệt Dạ, cậu và Lý Triết Vũ cùng lên cầu ư? Nhưng trước khi lên cầu tôi đã gặp Lý Triết Vũ đầu tiên!"

My God! Óc tôi là óc heo hay sao vậy? Tôi vừa nói nhảm gì thế này! Kim Nguyệt Dạ nghe nói xong, nụ cười trên khuôn mặt bỗng vụt tắt.

"À, nếu vậy thì tôi đi trước nhé!" Kim Nguyệt Dạ thản nhiên quay người đi.

Cái gì... Cái gì cơ?

Thằng cha ác ma Kim Nguyệt Dạ nói đi là đi ngay được.

"Kim Nguyệt Dạ, đồ đầu heo!" Tôi không thể kìm được lửa giận, hét lên như còi sau lưng Kim Nguyệt Dạ.

"Sao cô lại mắng tôi?" Kim Nguyệt Dạ quay đầu lại, ngẩn ra nhìn tôi.

"Sao... Sao tôi lại mắng cậu ư? Đúng, tôi mắng cậu đấy! Hu hu hu!" Tôi khóc to, chạy xuống dưới cầu.

"Hựu Tuệ!"

"Hựu Tuệ!"

Sau lưng, Tô Cơ, Hiểu Ảnh và cả Lý Triết Vũ nữa gọi tôi ầm lên

Hu hu hu... hu hu hu...

Đầu óc tôi rối như tơ vò, tôi chỉ muốn yên tĩnh một mình...

TWO

"Két!"

Đột nhiên một tiếng động ing tai vang đến tai tôi.

Oái... Luồng sáng gì chói mắt thế này? Chói đến nỗi nhức cả mắt!

Tôi vội càng dùng tay che mắt lại, ti hí nhìn qua khe hở bàn tay. Hình như là đèn pha ô tô, tôi nhìn thấy hai gã đàn ông vạm vỡ mặc bộ đồ đen tuyền từ trên xư bước xuống. Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị bọn họ tóm lấy, lôi xềnh xệch như bao tải tới cửa xe.

"Các ông bắt nhầm người rồi! Tôi không quen các ông! Nhà tôi nghèo xơ xác, không có tiền đâu!" Tôi vừa dùng hết sức chống cự vừa gào ầm lên.

"Hai cậu nhẹ tay với cô bé yếu đuối này một chút!" Trong xe vọng ra giọng nói lạnh như băng, tôi thấy toàn thân ớn lạnh, run như cầy sấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro