Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu cậu không muốn chết thì ngậm miệng lại!" Tôi bực mình lớn tiếng.

Cái thằng cha chết bầm này, 'ngỏm' đến nơi rồi mà vẫn còn nói mỉa tôi.

Cả cái khúc gõ quái gở này nữa! Mày chết cháy thì chết một mình đi, lại còn muốn lôi tụi tao chết theo hả?

Hây da! Xem sức mạnh thần sầu của bản cô nương đây!

Hic...Nó vẫn nằm nguyên không nhúc nhích...

Xem nội công bạt núi cái thế của ta đây...

Ôi! Nó chỉ nhúc nhích có tẹo...

"Này, Hữu Tuệ! cô có nhấc nổi không đấy?" Tên Kim Nguyệt Dạ đúng là cà cuống chết đến đít còn cay, vẫn chọc quê tôi.

"Kim Nguyệt Dạ! Cậu nghĩ tôi đang giúp ai đây?'

Tên khốn này, tôi chỉ muốn phi thẳng khúc gỗ vào đầu hắn cho chết liền! Nhưng cứu hắn ra đã rồi tính sau, nếu không hai đứa tụi tôi cháy xém thánh than mất. Khói bốc lên mù mịt khiến mắt tôi cay xè, tôi đẩy...đẩy này, tôi nhấc...nhấc này, tôi khiêng ...khiêng này. Ối cha mẹ ơi, chẳng nhẽ khúc gỗ chết tiệt này mọc rễ trên đất hay sao? Dù tôi có gắng sức thế nào chăng nữa, nó vẫn nằm trơ ra đó.

" Hữu Tuệ! Nom cô nhe răng nhìn ớn quá, hệt như con tinh tinh ở vườn thú ý. Nếu tôi kịp chụp lại rồi tung lên mạng rao bán chắc đắt như tôm tươi! Hơ hơ hơ..." Thằng cha trời đánh nói với giọng khinh khỉnh.

"Kim Nguyệt Dạ! Đồ khốn, mi chết đi!" Trán tôi nổi gân xanh lên, khúc gỗ hướng về phía đầu của tên khốn đó. Ối, tôi nhấc được cả khúc gỗ lên nè!

"Hơ hơ! Đây gọi là kế khích tướng!"

Hu hu... Thằng cha Kim Nguyệt Dạ chết băm chết bằm kia...Nếu như không gặp phải tình huống ngàn cân treo sợi tóc này, ta sẽ tung trưởng cho mi lãnh đủ.

"Rầm rầm..."

Lại có hai tấm gỗ khác từ trên trần nhà rớt xuống gần chỗ chúng tôi.

Tôi giật nảy mình quay dầu lại: " Kim Nguyệt Dạ! May chuồn thôi! Lát nữa tôi sẽ tính sổ với cậu sau!"

Tôi vừa nói, vừa bịt mũi lại để không hít phải khói, đi về phía cửa nhà kho đang chìm trong khói đen kịt.

Ủa? sao Kim Nguyệt Dạ không đi theo tôi?

Tôi quay đầu lại. Kim Nguyệt Dạ đang đi cà nhắc, đánh vật với chiếc chân đau, mím chặt môi đau đớn.

"Đau thế rồi mà còn cố! Sao lúc nãy không nói sớm?" Tôi tức giận kéo tay Kim Nguyệt Dạ khoác qua vai tôi "Nào, đi thôi! Tôi dìu cậu!"

"Hơ hơ, bé Hựu Tuệ này, chúng ta chẳng khác nào cặp uyên ương hoạn nạn có nhau nhỉ?" Kim Nguyệt Dạ cười nhăn nhó, nháy mắt với tôi.

Thằng cha này thật tình...Không biết óc hắn chứa những gì nữa, lúc này mà còn đùa được.
"Nói vớ vẩn! Đi thôi!" Tôi không thể bình tĩnh hơn được, lườm hắn.

"Hơ hơ hơ..."

Oái! Chết thật! Hình như khói càng ngày càng nông nặc! Tôi không còn nhìn rõ cách cửa thoát ra ngoài nữa. Không xong rồi! Mau thoát khỏi đây thôi!

"Hựu Tuệ! Kim Nguyệt Dạ! Có nghe thấy tiếng tôi không?"

Là Tô Cơ! Tiếng của Tô Cơ!

"Nhà kho sắp sập đến nơi rồi! Mau thoát ra ngay! Nhanh lên! Hu hu hu!"

"Rầm rầm...Rầm rầm.."

Có mấy khúc gỗ rơi tiếp xuống!

Nhà kho sắp sập rồi sao? Chúng tôi không thể bước thêm một bước nào nữa! Thế là hết! Tôi không muốn chết! không muốn chết!

Tôi tức ngực quá...Đầu cũng nặng trình trịch. Mắt tôi bị khói tạt vào đến nỗi không thể mở ra được...
Không khí...Tôi cần có khí để thở.

Đột nhiên, chân tôi mền oặt ra.

"Hựu Tuệ" Kim Nguyệt Dạ vội vàng đỡ lấy tôi, nhưng vì bị thương ở chân nên đứng không vững, chúng tôi cùng ngã nhào xuống đất.

"Hựu Tuệ...Chúng ta như hai củ khoai lang nướng trong lò...Hơ hơ hơ..." Kim Nguyệt Dạ thở hổn hển rồi cười nói.

"Cậu mới là củ khoai lang nướng thì có...Còn lâu tôi mới..." Tôi cười yếu ớt.

"Hựu Tuệ... Cô không sao chứ? Có cần người bị thương như tôi dìu cô không? Đúng là đồ vô dụng..."

"Kim Nguyệt Dạ...Cậu im miệng ngay...Cậu nói ai là đồ vô dụng? Tôi đi cho cậu xem!" Nói đoạn tôi nấy hết sức bò dậy khỏi mặt đất.

"Cô đúng là đồ vô dụng... loay hoay mãi chẳng tìm nổi đường ra... Nếu tôi tự đi có lẽ đã ra được từ lâu rồi!"

Tôi nổi đóa, đứng phắt dậy.

Gừ! Kim Nguyệt Dạ! Thằng cha vong ân phụ nghĩa! Nếu không phải ta động lòng trắc ẩn dìu ngươi thì ta đã chạy thẳng ra ngoài hưởng phúc từ lâu rồi.

"Hừ... Có giỏi thì đi đi..." Tôi bực mình gắt gỏng với tên Kim Nguyệt Dạ.

"Ok thôi, nếu ai ra sau thì phải sủa gâu gâu đấy!" Kim Nguyệt Dạ nháy mắt với tôi, rồi đứng thẳng dậy, lết từng bước lên phía trước.

"Ơ... Kim Nguyệt Dạ...chân của cậu..."

"Kể cả chân có bị thương...Tôi vẫn chạy nhanh hơn bé yêu đấy...Bé Hựu Tuệ chuẩn bị sủa gâu gâu đi là vừa! Hơ hơ hơ..." Kim Nguyệt Dạ tuy đi cà nhắc nhưng tấc độ lại nhanh khủng khiếp.

"Đợi đã... Kim Nguyệt Dạ!"

Tên khốn Kim Nguyệt Dạ ! Đồ tồi! Trong lúc hiểm nguy thế này, hắn chỉ biết có mình! Đúng là phí công tôi ban nãy bỏ bao nhiêu sức lực để cứu hắn! Tôi đúng là có măt như mù! Hừ! Tôi cắn chặt răng, dùng chút sức lực cuối cùng chạy.

"Rầm rầm râm..." Trần nhà và tường từ từ nghiêng đi.

Tôi nghiến chặt răng, nhắm  tịt mắt lại, lấy hết sức phóng ra phía trước.

Hura, may quá! Cửa của nhà kho ở ngay đằng kia!

Kim Nguyệt Dạ tự nhiên nhếch mép cười rất gian xảo nói với tôi:

"...Hựu Tuệ, tôi không khách sáo nữa , tôi đi trước đây...Cô ở lại phía sau mà làm cún sủa gâu gâu nha! Hơ hơ hơ..."

Không để tôi kịp phản ứng, Kim Nguyệt Dạ phóng như bay về phía cửa.

"Kim Nguyệt Dạ ...cậu..đợi đã!"

Tôi điên máu chạy hốc tốc về phía trước!

Tôi chạy...chạy...chạy.

Ha ha ha...ta đuổi kịp mi rồi! Kim Nguyệt Dạ !

"Kim Nguyệt Dạ...Cậu không thắng nổi tôi đâu...Đợi mà làm cún đi!" Tôi gắng đến hơi thở cuối cùng, chạy vượt qua Kim Nguyệt Dạ ra ngoài.

Ủa?

Ủa?

Ủa?

Kim Nguyệt Dạ tự nhiên đứng sững lại phía sau lưng tôi!

Sao hắn lại mỉn cười nhìn tôi? Đúng thế, hắn đang cười...nhưng tôi cảm thấy như đang khóc...

Không đúng...Không đúng! Không đúng!

Hắn làm trò gì vậy? Hắn muốn thì đấu với tôi cơ mà? Tại sao lại không đứng im không đi tiếp? Hừ, tôi phải quay lại hỏi hắn mới được.

Đúng lúc này, ngay trước mặt tôi vang lên một tiếng động long trời lở đất.

"Rầm! Uỳnh uỳnh.."

Một cái rầm nhà to đùng bị lửa thiêu đột ngột rơi xuống, rơi vào chính giữa tôi và Kim Nguyệt Dạ .

Mợi người đứng ở ngoài nhà kho...Tô Cơ... Hiểu Ảnh...Lý Triết Vũ... Lăng Thần Huyền... Hắc Long...Tiểu Di...Có cả cảnh sát... Lính cứu hỏa...

Tất cả bọn họ đều trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng khủng khiếp trước mắt...

Còn tôi đứng chôn chân ở một chỗ, mắt đờ ra không chớp...

Đây không phải sự thật...

Mà chỉ là ảo giác thôi...

Kim Nguyệt Dạ...

Cậu ở đâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro