Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sẽ thật tẻ nhạt và trống trải nếu thế gian thiếu Kim Nguyệt Dạ. Ngọc nữ Tô Hựu Tuệ đã cảm nhận được điều đó sau cơn ác mộng về cái chết của hoàng tử thư sinh. Nhóm Tam Đại Thiên Vương trường Sùng Dương và Tuyệt Đại Tam Kiều trường Minh Đức lại tiếp tục các cuộc tranh đua. Hiếu thắng, cao thượng, vui vẻ, kịch tính, nghịch ngợm, tình cảm và vô cùng hồn nhiên... Càng bất ngờ hơn khi Sun, ngôi sao màn bạc trẻ trung xuất hiện và tâm sự trên truyền hình về mối tình đầu trong sáng những năm thơ ấu. Người trong mộng của Sun là ai đây?

——————————————————————————————–

Địa điểm:

Bệnh viện

Nhân vật:

Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức

Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức

Khâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức

Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương

Lăng Thần Huyền: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương

Lý Triết Vũ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương

Bạch Ngưng: Hiệu trưởng trường cấp III Minh Đức

Thôi Khởi Thánh: Hiệu trưởng trường cấp III Sùng Dương

Cộp... Cộp... Cộp...

Tiếng bước chân nặng trình trịch vọng lại trên hành lang lạnh lẽo của bệnh viện. Bức tường trắng toát trước mắt như trải dài ra vô tận.

Không biết tại sao, tôi cảm thấy tường hai bên hành lang mỗi lúc một khép kín, không khí càng lúc càng loãng ra, đầu óc tôi lâng lâng như ở trên mây...

Thịch... Thịch... Thịch...

Tim tôi đập loạn nhịp, nghe cũng nặng nề như tiếng bước chân...

Tôi cắm cúi bước sau chị y tá, chầm chậm bước di dọc theo dãy hành lang trắng toát kéo dài tít tắp.

Trong mắt tôi dần hiện ra những dáng người quen thuộc. Họ đứng chôn chân ở phía cuối dãy hành lang, ai nấy đều lặng thinh.

"Tô Cơ... Hiểu Ảnh..." Khó khăn lắm giọng của tôi mới bật ra khỏi họng, nghe rất yếu ớt, "Sao các bà... các bà lại ở đây?"

"Hựu Tuệ..." Tô Cơ há hốc miệng, không thốt thêm được lời nào. Tôi thấy Tô Cơ rưng rưng nước mắt.

Tim tôi đột nhiên như bị ai đó bóp nghẹt.

"Lý Triết Vũ, Lăng Thần Huyền? Các cậu sao vậy?"

Lăng Thần Huyền mặt mày thất thần, dựa lưng vào vách tường trắng xóa. Cậu ta đờ đẫn ngước đầu lên nhìn tôi, chẳng nói chẳng rằng.

"Cậu ấy đang nằm trong đó, em vào đi..." Chị ý tá quay người lại nhìn tôi, chỉ vào cánh cửa màu đen lạnh lẽo, nói khe khẽ.

"Ai... ai ở trong đó cơ ạ?" Tôi tròn mắt ngạc nhiên.

"Hựu Tuệ..." Lý Triết Vũ nghẹn ngào nói không ra tiếng.

"Dạ... cậu ấy... mất rồi."

"Lý Triết Vũ! Cậu nói đùa đúng không? Đừng đùa dại như thế chứ!"

"Hựu Tuệ! Kim Nguyệt Dạ... cậu ấy..." Hiểu Ảnh nước mắt nước mũi giàn giụa.

Uỳnh!

Lăng Thần Huyền đột nhiên đấm mạnh vào tường, bức tường rung lên. Lúc đó, tôi bỗng thấy đầu mình như bị chấn động đến nỗi ù đi, dường như không còn chút cảm giác.

"... Đợi, đợi đã! Mấy người định hùa nhau chọc tôi chứ gì? Hơ hơ hơ... Trình độ diễn của mấy người còn non lắm! Bị tôi bóc mẽ rồi nhé... Được rồi, được rồi, tên Kim Nguyệt Dạ đang trốn ở đâu?"

Tôi đột nhiên nắm chặt vai Tô Cơ, như thể nắm lấy chiếc phao cứu sinh rồi gắng hết sức lay vai nhỏ ta.

"Hựu Tuệ... Bà đừng như vậy nữa mà..." Tô Cơ đột nhiên ôm chầm lấy tôi và gục đầu xuống. Tôi chợt thấy vai mình ươn ướt.

Tôi cố thoát khỏi vòng tay Tô Cơ: "Tô Cơ! Ngay cả bà cũng vào hùa với họ gạt tôi sao?"

"Hựu Tuệ! Đừng như vậy mà! Dạ... cậu ấy đi thật rồi..." Lý Triết Vũ nắm chặt tay tôi và nhắc nhở.

"Lý Triết Vũ, cậu... đừng đùa kiểu ấy nữa!" Tôi quay sang lườm Vũ.

Cộp...cộp...cộp...

Bỗng phía cuối cầu thang có tiếng bước chân vọng lại, tiếp đó là 2 bóng người vội vã đi tới.

"Cô Bạch Ngưng! Thầy Thôi! Thầy cô..." nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của họ, cổ họng tôi như đông cứng lại.

"Hựu Tuệ này, thầy cô đều biết hết mọi chuyện rồi. Cô tin em..."

Biết rồi? Cô Bạch biết gì cơ?

"Cô Bạch... cô... cô đang nói gì thế ạ? Ngay cả cô cũng vài hùa với mọi người đùa em sao?"

"Hựu Tuệ..." Thầy Thôi vỗ vai tôi an ủi, "Đừng đau buồn quá!"

"Mọi người mà cứ đùa quá như thế là em giận đấy!" tôi nhíu mày, hét toáng lên.

"Hựu Tuệ, bình tĩnh..." Lý Triết Vũ nắm chặt tay tôi, "Dạ mất rồi... Đó hoàn toàn là sự thật... Hoàn toàn là sự thật..."

"Lý Triết Vũ..."

"Hựu Tuệ... Dạ đang ở trong kia... Cô vào nhìn mặt Dạ lần cuối đi!" Lý Triết Vũ chỉ vào cánh cửa trống hươ trống hoác sau lưng tôi. Vũ đột nhiên lướt qua tôi, tôi thấy cậu ấy đưa tay gạt nước mắt.

Tôi ngạc nhiên nhìn cánh cửa phía cuối tường, nó giống như một cái hố đen sâu hoắm, hút hết sức lực của tôi vào đó...

"Còn lâu tôi... tôi mới bị lừa..." Tôi hất tay Lý Triết Vũ ra, đi về phía cánh cửa, "Đợi lát nữa tôi sẽ cho tên Kim Nguyệt Dạ biết tay! Dám xúi mọi người chọc tôi..."

Tôi liêu xiêu bước đến trước cánh cửa. Chắc chắn tên Kim Nguyệt Dạ đang nấp sau cửa, lén nhìn tôi cười khoái trá! Hừ, lần này hắn đừng hòng bày trò gạt tôi...

Nhưng khi giơ tay lên toan mở cửa, tôi thấy tay mình run rẩy...

Tại sao cả người tôi cứ run bần bật thế này?

Két!

Cánh cửa... cuối cùng cũng được mở toang ra.

"Kim Nguyệt Dạ, cậu đừng giỡn nữa! Có dậy ngay không hả?" Tôi vươn tay ra định kéo tấm chăn, nhưng thấy tay mình không còn chút sức lực nào nữa cả, huơ lên rồi sững lại.

Tôi thấy người nằm dưới tấm chăn không hề nhúc nhích, ngay cả nhịp thở cũng chẳng còn.

Hừ, thằng cha này diễn kịch y như thật! Xem ta vạch mặt ngươi đây!

Tôi nhắm chặt mắt, hít một hơi sâu.

Xoạt!

Lúc tấm chăn bị kéo ra, tim tôi thót lên.

Kim Nguyệt Dạ? Đúng là Kim Nguyệt Dạ!

Kim Nguyệt Dạ giống như một thiên thần đang say giấc nồng. Nước da vẫn trắng hồng, tóc vẫn mềm mại và mượt mà, hàng lông mi đen và dài, mũi cao, đôi môi vừa độ, rồi cả mùi hương bạc hà thơm thoang thoảng...

Nhưng... tôi không nhìn thấy đôi mắt đen láy, sáng như viên chân trâu của Dạ nữa... Dạ nhắm mắt, không hề có chút phản ứng gì. Nụ cười tai quái lúc châm chọc tôi cũng biến mất.

"Này, Kim Nguyệt Dạ, cậu dậy được rồi đây! Tôi biết tỏng là cậu bày trò gạt tôi rồi!" Tôi cố gắng trấn tĩnh vỗ vai Kim Nguyệt Dạ.

Kim Nguyệt Dạ chẳng mảy may nhúc nhích...

"Kim Nguyệt Dạ! Cậu dậy ngay cho tôi! Đừng có vờ vịt nữa!" Tôi thở gấp, giọng nói run run. Kim Nguyệt Dạ vẫn không nhúc nhích...

"Kim Nguyệt Dạ... Kim Nguyệt Dạ..." ngoài 3 từ này, tôi không thốt ra được câu nào khác.

Tôi hốt hoảng lay Kim Nguyệt Dạ đang nằm trên giường, càng lúc càng mạnh!

Hình ảnh Kim Nguyệt Dạ trước mặt dần nhòe đi, nước mắt tôi rơi lã chã trên khuôn mặt Dạ, lẽ nào Dạ không cảm nhận được sao?

Tôi không muốn nhìn thấy hắn chẳng còn chút sức sống nào như thế này...

Tôi bỗng có cảm giác cả thế giới này hoàn toàn sụp đổ chỉ trong phút chốc...

"Kim Nguyệt Dạ!" tôi dùng hết sức bình sinh hét lên, nhưng lại không thành tiếng...

"Oái! Cô làm trò gì mà lay dữ vậy? Người chết cũng bị cô lay dậy mất!"

"Ai bảo cậu... Hơ! Kim... Kim Nguyệt Dạ!" Tôi vội mở to mắt, cúi đầu nhìn Kim Nguyệt Dạ đang nắm tay tôi.

Ủa? Sao tay hắn lại lạnh như đá thế nhỉ? Bộ mặt cắt không còn 1 hột máu! Còn nữa, 2 khóe mắt hắn...

"Hơ hơ hơ, bé Hựu Tuệ này, ở dưới địa ngục cô đơn quá nên bé xuống đây làm bạn cùng tôi cho vui..."

"Á! Ma!"

Tôi ngồi bật dậy, nhìn xung quanh. Vẫn là cửa sổ quen thuộc, ga giường quen thuộc, còn có cả mùi hương quen thuộc nữa. Đây là phòng của tôi mà!

Hóa ra... hóa ra... chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

Địa điểm

Khu nhà kho ngoại ô

Bệnh viện

Công viên Clover

Nhân vật:

Tô Hựu Tuệ: nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức

Bạch Tô Cơ: nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức

Khâu Hiểu Ảnh: nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức

Kim Nguyệt Dạ: nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương

Lý Triết Vũ: nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương

Lăng Thần Huyền: nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương

Anna : nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức

Ngài Nhãn Văn: trợ lí chủ tịch trường cấp III Minh Dương cũ

Lửa...

Nơi đâu cũng là những vầng lửa nóng bỏng

đang nhảy múa....

Khói đen mù mịt che khuất tầm mắt!

Kim Nguyệt Dạ, Kim Nguyệt Dạ...

Tôi không nhìn thấy cậu, cậu ở đâu? Mau ra đây!

Thượng đế ơi, xin ngài hãy trả lại cậu ấy cho con!

ONE

Một tháng trước...

Căn nhà kho mù mịt khói đen, khói nồng nặc đến nỗi tôi ho sặc sụa. Cứ bước đi một bước, những mẩu gỗ cháy nham nhở từ trần nhà lại rơi xuống lụp bụp, lửa cháy bừng bừng tỏa ra khí nóng rát khiến tôi không thể thở nổi, tôi có cảm giác mình sắp biến thành than đến nơi...

Hai chân tôi mềm nhũn ra nhưng không thế đứng lại dù chỉ một giây, nếu không thì...

Tôi cố gắng vực tinh thần đề cho mình tỉnh táo lại, Kim Nguyệt Dạ ở ngay phía trước thôi, tôi không thể thua hắn.

"Hựu Tuệ, tôi không khách sáo nữa đâu, tôi đi trước đây... Cô ở lại phía sau mà làm cún sủa gâu gâu nhé! Hơ hơ hơ..."

"Kim Nguyệt Dạ... cậu... đứng  lại cho tôi..."

Hà hà! Ta đuổi kịp mi rồi! Kim Nguyệt Dạ!

"Kim Nguyệt Dạ.... cậu không thắng nổi tôi đâu... đợi mà làm cún đi..."

Í? Kim Nguyệt Dạ ở ngay sau lưng tôi, hắn... bỗng đứng sững lại, không nhúc nhích.

Tại sao...hắn...tại sao hắn lại mỉm cười nhìn tôi? Đúng thế, hắn đang cười nhưng tôi lại cảm thấy đôi mắt ấy như đang khóc...

Không đúng... Không đúng! Không đúng!

Rầm ầm ầm...

Một cái trần nhà to đùng bị lửa thiêu đột ngột rơi xuống, rơi vào chính giữa tôi và Kim Nguyệt Dạ. Khói bụi mù mịt làm tôi không tài nào mở mắt ra để nhìn Kim Nguyệt Dạ.

Mọi người ở ngoài nhà kho...

Tô Cơ... Hiểu Ảnh... Lý Triết Vũ... Lăng Thần Huyền... Hắc Long... Tiểu Di... còn có cả cảnh sát... lính cứu hỏa...

Họ đều tròn xoe mắt, kinh ngạc nhín cảnh tượng khủng khiếp trước mặt...

Còn tôi lúc này chôn chân như tượng đất, toàn thân đông cứng lại, đứng ngây người ra đó...

"Không... Kim Nguyệt Dạ! Kim Nguyệt Dạ! Cậu ở đâu? Cậu mau ra đây! Kim Nguyệt Dạ!" Tôi bỗng bừng tỉnh, hét lên như một người điên giữa biển lửa.

Không được... Tôi phải quay lại nhà kho để cứu Kim Nguyệt Dạ!

Nếu không... Nếu không hắn chết mất!

Tôi chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, co giò lao vội về phía nhà kho, nhưng bị Lý Triết Vũ kéo tay ngăn lại.

"Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Nhà kho sắp sập rồi! Đừng qua đó!"

"Không! Lý Triết Vũ! Cậu buông tôi ra! Tôi phải đi cứu Kim Nguyệt Dạ!" Toi gào lên như người mất trí, "Cậu ấy bị thương ở chân! Cậu ấy vì bảo vệ tôi nên mới bị thương! Tôi phải đi cứu cậu ấy!"

Rầm... rầm...

Một cột chống của nhà kho lại gãy gập, căn nhà kho như muốn đổ sập xuống trong tích tắc...

Lý Triết Vũ thấy tôi mắt long lanh ngấn lệ, đột nhiên đẩy mạnh tôi về phía sau cương quyết nói: "Hựu Tuệ, cô đợi ở đây! Tôi sẽ đi cứu Dạ!"

"Lý Triết Vũ..."

Tôi chưa dứt lời thì Lý Triết Vũ đã xông vào biển lửa.

Rầm...

Một cột chống nữa lại rơi xuống...

Tôi như bị hóa đá chết đứng tại chỗ, những luồng khí nóng bỏng rát thôi mạnh về phía tôi, tôi thấy đầu mình hoàn toàn trống rỗng...

"Tất cả mọi người lùi lại phía sau! Đội cứu hỏa rút quân thôi!" Một bác cảnh sát cầm loa hét lên.

Rút quân? Sao lại rút quân? Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ còn ở trong đó!

"Không được!... Không ai được rút! Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ còn ở trong đó, họ vẫn chưa ra! Sao các chú muốn rút là rút?" Tôi hốt hoảng cực đọ, nắm lấy tay bác cảnh sát ra sức lay.

" Tô Hựu Tuệ, đứng như thế, chúng ta phải nghe theo sự chỉ huy của bác í!" Anna vội lao tới, gắng hết sức kéo tay tôi đang bám chặt bác cảnh sát như keo.

Tôi cả mọi người đều tròn dẹt mắt nhìn tôi, chắc họ nghĩ tôi bị điên...

Nhưng... tôi không thể để Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ bị kẹt lại trong đó!

Chỉ cần họ bình an ra khỏi nhà kho thì tôi có bị điên cũng được.

"Tô Hựu Tuệ nói đúng đấy! Sao các chú lại làm như thế? Các chú không cứu thì cháu cứu!" Lăng Thần Huyền nói đoạn đính lao vào nhà kho đang cháy ngùn ngụt thì bị Tô Cơ chặn lại.

"Lăng Thần Huyền, cậu chán sống rồi hả?"

"Bỏ tay ra, Tô Cơ! Tôi không thể giương mắt nhìn anh em của mình vùi thân trong biển lửa!"

Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ vùi thân trong biển lửa?

Cả nhà kho đã bị cả biển lửa nuốt trôi trong tích tắc, không còn nhìn thấy rõ cột kèo và khung nhà nữa.

Tiếng lửa cháy lép bép, khói bốc lên ngùn ngụt, thêm vào đó là mùi gỗ bị đốt khét lẹt.

Ầm!

Nhà kho giống như một khu nhà ọp ẹp dột nát, đổ rầm xuống. Tất cả mọi thứ đều biến mất...

Kim Nguyệt Dạ...

Lý Triết Vũ...

Bọn họ ở trong đó...

TWO

Tất cả mọi người đều tuyệt vọng... Cả khu nhà kho đã bị lửa thiêu rụi...

Kim Nguyệt Dạ, Lý Triết Vũ... Tôi dường như nghe thấy tiếng gọi văng vẳng trong đầu mình, nhưng tại sao không phát ra thành tiếng. Tôi nhắm mắt lại, nước mắt tuôn xối xả.

"Không phải... Đây không phải là sự thật..." Hiểu Ảnh khẽ nấc lên.

Kim Nguyệt Dạ, Lý Triết Vũ sao vẫn chưa ra? Sao vẫn chưa ra?

Kim Nguyệt Dạ, đồ đáng ghét! Tôi vẫn chưa thực sự đánh bại được hắn, sao hắn dám chạy trốn như thế? Còn cả Lý Triết Vũ nữa, sao cậu ấy cũng chạy vào trong đó? Tôi muốn cậu ra ngay cho tôi! Tôi muốn cả 2 người ra ngay cho tôi.

Kim Nguyệt Dạ...

Lý Triết Vũ...

Mắt tôi nhòe đi, không còn nhìn rõ mọi thứ phía trước, ngọn lửa hung hãn đỏ rực đó khiến tôi cảm thấy đầu mình ong lên. Tôi mong sao tất cả chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh lại mọi thứ sẽ kết thúc...

"Hựu Tuệ!" Không biết từ lúc nào, Anna đứng ngay cạnh tôi lên tiếng, "Cuộc thi này cô thắng rồi!"

"Thắng ư?" Tôi như con thú hoang bị chạm tới vết thương, lao đến chỗ Anna gào lên "Lúc này mà cô còn có tâm trạng nói thắng thua nữa cơ á... Cô...!"

"Không phải lúc nào cô cũng muốn thắng Dạ sao?" Anna nhìn tôi chằm chằm như muốn xuyên thẳng vào tim tôi.

"Ha ha ha... Thắng rồi... Thắng thật rồi..." Tôi bật cười, tiếng cười tràn đầy sự tuyệt vọng.

Đúng thế, chẳng phải Tô Hựu Tuệ này luôn muốn thắng Kim Nguyệt Dạ sao? Bây giờ tôi đã thắng hoàn toàn rồi, ngay cả kì phùng địch thủ của tôi cũng biến mất tăm rồi...

"Tôi... tôi không muốn chiến thắng như thế này..." Mặt mũi tèm lem nước mắt, tôi tự lẩm nhẩm một mình.

"Cô không muốn thắng nữa ư?" Anna kinh ngạc nhìn tôi

"..."

"Xem ra cuộc thi đấu này đã có kết quả cuối cùng rồi!"

Thi đấu? Kết quả? Cô ta nãy giờ nói linh tinh gì vậy?

Tôi còn chưa kịp hiểu điều gì xảy đến thì Anna đã vội vã móc di động từ trong túi áo ra, bấm phím gọi.

"Báo cáo, cuộc thi kết thúc, kết quả số 2."

Kết quả số 2? Cái gì mà lộn xộn vậy, tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì hết.

Tôi định ngước đầu lên nhìn Anna đang đứng cách đó không xa thì đột nhiên một trận gió to thổi ào tới, cuốn tôi ngã sõng soài trên đất! Tiếp theo đó, một âm thanh như bát mẻ từ xa vang đến...

"Tôi tuyên bố... người thắng cuộc cuối cùng trong cuộc thi lần này là trường Sùng Dương! Xin chúc mừng trường Sùng Dương!"

Hơ... Ai đang nói oang oang trên đầu tôi thế nhỉ? Tôi gắng hết sức ngóc đầu lên nhìn.

Ối cha mẹ ơi, có máy bay trực thăng lượn như nhặng trên đầu tôi. Tiếng nói lúc nãy vọng từ máy bay trực thăng xuống.

"Nhìn kìa, ở trong đó có người!"

Tôi nghe thấy tiếng hét như xé vải liền căng mắt nhìn về phía trước, chẳng mảy may để ý tay mình bê bết đất, dùng tay dụi lấy dụi để mắt.

Sau làn khói đen dày đặc là một bóng người... không là hai bóng người mới đúng...

Hai bóng người càng lúc càng rõ mồn một...

Nhìn rõ rồi... rõ rồi... là họ!

"Kim Nguyệt Dạ! Lý Triết Vũ!" Tôi kinh ngạc reo lên, vẫy tay loạn xạ.

Bác cảnh sát già vội vàng dẫn theo đội cứu hộ lao tới trợ giúp. Ngay cả nhân viên y tế cũng tới, họ ngồi trên thảm cỏ bên ngoài nhà kho, băng bó vết thương cho Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ vừa từ cõi chết trở về.

"Kim Nguyệt Dạ...! Tôi... tôi cứ tưởng cậu..." Tôi chạy ùa đến trước mặt Kim Nguyệt Dạ, muốn nói nhưng xúc động quá, cứ ngắc ngứ trong họng không sao thốt ra lời.

"Chắc bé Hựu Tuệ nghĩ tôi ngủm rồi chứ gì?" Tên Kim Nguyệt Dạ mệt rã rời mà vẫn nhoẻn miệng cười toe toét, trông rất gian manh.

"..." Hừ, tên khốn này dám giễu cợt tôi, uổng công lúc nãy tôi lo cho hắn gần chết!

"Lý Triết Vũ, cậu sao rồi?" Tô Cơ đột nhiên đi đến hỏi.

Chết thật! Tôi chỉ mải lo cho Kim Nguyệt Dạ, bỏ quên mất Lý Triết Vũ... Tôi quay đầu về phía Lý Triết Vũ, đôi mắt Vũ ánh lên vẻ không vui, làm những lời hỏi han ân cần của tôi thoáng chốc tiêu tan hết.

"Xin mọi người tránh ra, xin mọi người tránh ra..."

Đột nhiên, phía xa xa có một nhóm người hùng hổ đi đến. Họ mặc đồng phục, hình như là người của Viện nghiên cứu.

"Chính là 2 cậu nhóc này!" Trưởng nhóm chỉ về phía Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ. Trong tích tắc, bọn họ đã vậy kín lấy Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ.

"Các người... các người... muốn làm gì?" Tôi ngơ ngác há hốc mồm, đứng ngoài vòng bủa vây của đám người đó.

"Các bạn trẻ vẫn ổn cả chứ?" Trong lúc đầu óc chúng tôi đang lùng bùng, không hiểu chuyện gì thì một giọng nói quen thuộc chợt vang lên sau lưng tôi, tôi quay lại nhìn, hóa ra là ông chú râu xồm Nhã Văn.

"Chú Nhã Văn, sao chú lại tới đây ạ?" Kim Nguyệt Dạ tò mò hỏi.

"Các anh kiểm tra lại kết quả, có lẽ giống như dự đoán của chúng tôi!" Chú Nhã Văn không trả lời Dạ mà đi thẳng về phía những người ban nãy rồi nói với họ.

"Được thôi, chúng tôi bắt đầu ngay đây..." Trưởng nhóm gật đầu với chú Nhã Văn.

Nhận được lệnh của trưởng nhóm, các thành viên trong nhóm bắt đầu lấy các dụng cụ, kiểm tra khắp người Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ, rồi bàn luận xôn xao.

"Ừm... Chỉ số an toàn chúng ta dự đoán trước đó vẫn khá chuẩn xác..."

"Có điểu, phạm vi hoạt động của họ đã vượt qua đự đoán của chúng ta, cho nên..."

"Nhưng tình hình không nghiêm trọng, bên trong vẫn bình thường, xương cũng không bị tổn thương..."

Chuyện... chuyện gì thế này?

Đúng rồi, còn cả cuộc thi mà Anna nói lúc nãy, kết quả số 2 nghĩa là sao?

"Chú Nhã Văn, chuyện này... chuyện này là sao? Bọn họ... Bọn họ..." Tôi không giữ nổi bình tĩnh nữa, lắp ba lắp bắp chẳng biết nói gì.

"Khà khà... Hựu Tuệ, hôm nay chú đại diện cho ngài chủ tịch tới đây, ngài chủ tịch có vài lời muốn nhờ chú chuyển lại cho các cháu" Chú Nhã Văn nói đoạn, ung dung vuốt bộ râu xồm của mình.

Ngài chủ tịch có lời muốn nói với chúng tôi ư? Tất cả chúng tôi đều dỏng tai lên, hướng về phía ông chú râu xồm.

"Thực ra việc Hựu Tuệ bị Hắc Long bắt cóc và nhẵng việc sau đó đều là kì thi sát hạch do ngài chủ tịch sắp xếp, khà khà khà..."

Kì thi sát hạch? Có nhầm không vậy? Cuộc thi này... sao lại... Chúng tôi ai nấy đều toát mồ hôi lạnh.

"Ngài Nhã Văn, đã kiểm tra xong, tất cả đều nằm tỏng dự đoán!"

"Rất tốt!" Chú Nhã Văn gật gù, rồi quay mặt về phái chúng tôi, "Cuộc thi lần này tuy có hơi nguy hiểm, nhưng đã được ngài chủ tịch sắp xếp ổn thỏa, có nghĩa là, sự an toàn của các cháu đều được bảo đảm tuyệt đối, không để một ai bị thương cả".

Nghe đến đây, tôi có cảm giác mình sắp phát điên đến nơi. Bày trò gì thế hả trời? Chẳng nhẽ hôm nay là ngày Cá Tháng Tư chắc?

Oái! Đợi đã... Chợt nghĩ tới một việc hết sức hệ trọng, miệng tôi giật giật như bị trúng gió.

"Vậy... Chú Nhã Văn... Kết quả của cuộc thi này là..." Tôi cuống đến nối líu cả lưỡi lại.

"Cảm ơn cô nhé, Hưu Tuệ!" Anna chạy tới, vỗ vai tôi, cười ranh mãnh, "Nhờ tấm lòng Bồ Tát của cô nên trường Sùng Dương chúng tôi mới thắng cuộc... Ô hô... Tôi phải tổ chức tiệc ăn mùng thật to mới được!"

Tôi đột nhiên thấy mình như con chuột bị tên mèo gian xảo giở trò vờn đi vờn lại. Cơn uất hận trong người tôi bộc lên ngùn ngụt, căng ra nhe quả bóng, sắp nổ tung đến nơi...

"Grừ! Kim Nguyệt Dạ!"

"Sao vậy?" Kim Nguyệt Dạ nhìn tôi với bộ mặt ngây thơ vô số tội "bẹ Hựu Tuệ, bé đang nghi ngờ tôi sao? Bé đừng quên là vì bảo vệ bé mà tôi bị thương đấy!"

"Kim Nguyệt Dạ, cậu còn mặt mũi nói câu đấy hả?" Tôi tức đến xì khói, "Chắc chắn cậu biết từ trước mọi chuyện, hợp sức với bọn họ gạt tôi, đúng không?"

"Bé Hựu Tuệ... Lẽ nào bé không tin là tôi chẳng màng đến sống chết để bảo vệ bé sao?" Kim Nguyệt Dạ nhìn sâu vào mắt tôi, rồi quay đầu đi không nhìn nữa.

"Tôi..."

Tô Hựu Tuệ! Mày có nên tin cái tên lượn lẹo này không?"

Tôi quay đầu lại thì thấy Anna không biết từ lúc nào đã đứng bên Kim Nguyệt Dạ rồi, hai người bọn ọ đang lầm rầm bàn tính chuyện gì đó. Không sai! Chắc chắn tên Kim Nguyệt Dạ biết chân tướng sự viếc từ trước! Tức thật... Đúng là thằng cha ác ma!

Nhưng mà... nhưng mà... cảnh tượng lúc nãy vẫn khiến tim tôi thấp thỏm không yên, tôi cảm thấy hoang mang, chưa kịp định thần trở lại...

THREE

Đầu óc quay mòng mòng... Đầu óc quay mòng mòng...

Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, nháy mắt chuyện hỏa hoạn đã qua đi gần một tháng. Trong suốt một tháng đó, đầu óc tôi vẫn quay cuồng. Cứ nghĩ tới cuộc thi vừa rồi mình bị thua chẳng rõ nguyện nhân, tôi lại cáu giận vô cớ. Nhưng... giờ đã tới kì nghỉ hè mơ ước, tôi chuyển từ khu biệt thự số 23 phố Angel về nhà.

Hà hà... Đúng là chẳng nơi đâu bằng nhà mình! Không có tên Kim Nguyệt Dạ, không có con nhỏ phù thủy Anna, cũng chẳng có tiếng lũ quạ kêu văng vẳng suốt đêm! Thật là nhẹ nhõm, thoải mái quá đi!

Tôi ngồi trước máy tính, khoan khoái duỗi lưng.

"Tút tút... bạn có Email mới!:

Tôi mở máy, trên màn hình hiện lên mail của Tô Cơ gửi cho tôi!

TO: Ngọn gió thần sầu!

Hu hu hu... Nghỉ hè sao mà chán ngắt thế? Bào giờ tôi mới gặp được một anh chàng hotboy đích thực?

Dạo này bà làm gì vậy. Hựu Tuệ? Ngày nào tôi lên mạng chat cũng không gặp, chắc bà lại vùi đầu "gặm" sách chứ gì?

Đúng rồi, có một việc vô cùng trọng đại muốn thông bái với bà. Hôm nay tôi nghe lén điện thoại của mama, hình như đề thi cuối cùng đã được quyết định rồi. Có điều không biết nội dung cụ thể ra sao! Nhớ đợi tin tốt lành của tôi nhé cưng.

Bà yên tâm, tôi và Hiểu Ảnh đều cắt máu ăn thề xả thân giúp công chúa Hựu Tuệ mà! ^0^

P.S: Bài tập nghỉ hè của tôi còn mấy chục trang nữa chưa làm, sắp khai giảng rồi! Bào giờ bà mới mang bìa sang cho tôi "chép ké" đây? Sốt ruột quá!

P.S nữa: Còn một tin tuyệt mật nữa nè! Tên Khim Nguyệt Dạ đang tĩnh dưỡng ở căn biệt thự của gia đính Anna. Bà cũng thừa biết con nhỏ cọp cái đó hành động mau lẹ lắm, bà còn không nhanh tay là bị người ta đá đó....

FROM: hotboy đang ở nơi nao?

Cái gì? Bị đá á?

Ha ha ha...

Tôi cười khẩy 3 tiếng dài. Không thể có chuyện đó! Tô Hựu Tuệ này tài sắc song toàn, là ngọc nữ vô địch trước nay chưa từng có, làm sao có thể rơi vào thảm cảnh đó chứ?

Cái con nhỏ ngố Tô Cơ này, ngày nào cũng lên mạng chat chít toàn chuyện nhảm nhí nên đầu óc bị si đần đi, nó nghĩ tôi là ai chứ? Đừng quên Tô Hựu Tuệ này chỉ trong vòng mấy ngày đã làm xong 4 quyển sách luyện tập dày cộp, hu hu... đúng là ngày tháng không có mặt trời! Bây giờ mới thấy câu "Thiên tài luôn cô đơn" sao mà chuẩn quá đi, con nhỏ đó nghĩ tới bài tập hè mới nhớ tới tôi. Bạn bè cái kiểu đó hả?

Tôi bực tức giơ nắm đấm về phía màn hình.

Đợi đã, Tô Cơ vừa rồi hình như nói là đề thi cuối cùng đã được quyết định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro