CHƯƠNG 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đề thi cuối cùng... Tiêu rồi... Lần này là do hiệu trưởng Thôi của trường Sùng Dương ra đề! Thầy ý nhất định sẽ thiên vị trường Sùng Dương cho mà xem! Thế thì tôi... tôi... Hu hu hu! Đừng mà! Có chết tôi cũng không muốn thua tên Kim Nguyệt Dạ đó nữa.

Tên Kim Nguyệt Dạ đang nghỉ ngơi ở căn biệt thự của gia đình Anna để chờ đợi đề thi tiếp theo. Yeah! Cố lên nào! Đúng rồi, tôi phải tranh thủ thời gian "cày đêm" mới được! Nhưng mà... nhưng mà tên Kim Nguyệt Dạ và Anna sớm chiều bên nhau, đầu ấm má kề, liếc qua liếc lại, "tình củm" không rời. Những hình ảnh "gai mắt" ấy cứ hiện lên trong đầu tôi liên tục.

"Dạ à, đây là món ăn em làm, anh thử nếm xem!"

"Anna, không ngờ tài nấu ăn của em lại dữ dội vậy, cái dạ dày của anh hoàn toàn bị chinh phục rồi!"

"Hi hi hi hi, anh Dạ xấu ghê, anh làm cho em ngượng rồi đấy!"

...

Grừ! Tên khốn Kim Nguyệt Dạ! Con khỉ hôi háo sắc! Đồ ngụy quân tử!

Tôi tức lồng lộn vớ lấy cái bút bi trên bàn nhai ken két.

Reng reng reng! Reng reng reng!

Í? Di động reo! Lúc này còn có ai gọi tới nhỉ?

Tôi cầm di động lên, ấn nút nhận cuộc gọi.

"Xin chào, Tô Hựu Tuệ đây!"

"Bé Hựu Tuệ, lâu lắm mới gặp!"

"Kim... Kim Nguyệt Dạ? Là cậu... là cậu hả?" Không biết tại sao, tôi thấy lưỡi mình như bị thắt nút, cứng đơ lại.

"Hơ hơ... bé Hựu Tuệ, sao mà lắp bắp dữ vậy? Nghe thấy giọng tôi bé mừng đến thế cơ à?"

"Mừng ư? Ơ hơ hơ! Cậu tự đề cao mình quá đấy! Tôi nghe nói có người đang mải tĩnh dưỡng bên người đẹp, vui quá nên quên đường về rồi!" Hơ... tôi sao thế nhỉ? Tự nhiên ăn nói cạy nghiệt ghê...

"Ôi... cạy quá! Ớt gì mà cay thế? Bé Hựu Tuệ đi trồng ớt từ bao giờ đấy?"

"Cái gì? Đợi đã, ý cậu nói... tôi ghen hả? Đừng có nằm mơ!" Tôi tức đến đỏ mặt, hét toáng vào điện thoại.

"Hơ hơ! Mới một tháng không gặp mà bé Hựu Tuệ đã lên tinh thần rồi! Tối nay sáu giờ hẹn bé ở cửa công viên Clover, nhớ đến đúng giờ nhé! Bye..."

"Cửa công viên Clover? Đến đó làm gì? Này..."

"Tút tút tút..."

Tên khỉ đột Kim Nguyệt Dạ không thèm trả lời tôi đã cúp máy rồi! Hắn tự tin đến độ chắc mẩm ngọc nữ Hựu Tuệ này sẽ tới chỗ hắn hẹn sao? Hứ! Ta sẽ cho mi "leo cây"!

Nhưng... đúng 6h tối, tôi đã lởn vởn ở cửa công viên Clover.

Còn tệ hơn thế... là tôi... tôi còn trang điểm nữa!

Áo liền váy, đi tất cao cổ! He he, ăn mặc kiểu này trông tôi xinh hơn hẳn. Tôi vừa mới hồi phục lại tinh thần, không thể để tên Kim Nguyệt Dạ nhìn thấy vẻ tiều tụy của mình...

Á? Tôi bị ấm đầu rồi chắc? Sao lại nghĩ vẩn vơ thế nhỉ? Việc gì tôi phải bận tâm tên Kim Nguyệt Dạ nghĩ gì.

Nhưng mà... rõ ràng trước khi ra khỏi cửa tôi đã ngắm mình tới sáu lần trong gương, trên đường đi lại còn hồi hộp, thổn thức...

Haiz! Nể mật thằng cha đó lọ mọ gọi điện hẹn tôi, thôi thì coi như gặp mặt người khác cũng nên giữ phép lịch sự, chú ý vẻ ngoài đôi chút, hơn nữa tôi lại là Miss teen Milan Tô Hựu Tuệ! Chăm chút cho vẻ bề ngoài của mình cũng không phải làm thừa...

"Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Tụi tôi ở đây nè!"

Ủa? Không phải kia là Tô Cơ và Hiểu Ảnh sao? Sao 2 nhỏ lại ở đây? Lý Triết Vũ và Lăng Thần Huyền cũng có mặt! Á... đứng sát bên cạnh Kim Nguyệt Dạ là... Anna! Còn nhỏ phù thủy đó cũng mò đến cơ à...

Tôi sững người ra, do dự đi về phía họ.

"Hựu Tuệ, cô đến muộn 3' đấy!" Anna chỉ vào chiếc đồng hồ sáng bóng trên tay với bộ mặt vô cảm.

"À... xin lỗi..." Tôi ngượng ngập vuốt tóc.

Mà quên, sao tôi phải xin lỗi con nhỏ phù thủy đó nhỉ?

"Yahoo! Ngọc nữ trường Minh Đức mà cũng tới trễ cơ đấy! Ăn mặc sành điệu thế, chắc là tưởng đi hẹn hò bí mật với Dạ hả?" Tên khỉ ngố Lăng Thần Huyền huýt sao, cười nhăn nhở, háo hức chờ đợi xem màn tẽn tò của tôi.

Hừ hừ! Tên Lăng Thần Huyền cà chớn! Không nói có ai bảo hắn câm đâu? Nhưng mà... Hựu Tuệ ơi là Hựu Tuệ, sao mặt mày đỏ như gấc thế?

"Thôi được rồi, chỉ đến muộn có chút xíu, không sao đâu?" Lý Triết Vũ mỉm cười, hắng giọng, "Hựu Tuệ này, Anna sắp tới sẽ sang nước ngoài, hôm nay chúng ta tới đây để tiễn Anna".

Anna sắp sang nước ngoài? Sao tôi không hề biết tin sốt dẻo này nhỉ? Con nhỏ đó đi đâu vậy?

Tôi nghi hoặc nhìn lén tên Kim Nguyệt Dạ từ nãy giờ cứ đứng im như thóc.

Thấy vậy, Kim Nguyệt Dạ chỉ nhếch lông mày cười, nhưng hắn vẫn chẳng nói lời nào.

"Tiểu Tuệ! Xem ra số cô cũng may mắn chán! Danh hiệu Miss teen Milan cô ngang nhiên ẵm trọn, bây giờ tình địch của cô là tôi lại sắp biến mất tăm. Ông nội tôi muốn tôi sang Canada du học, chuyến bay tối nay..." Anna đi nhẹ nhàng như con mèo đến bên cạnh tôi, nở nụ cười ác ma độc chiều, mặt vênh váo nhìn tôi.

"Ha ha ha! Anna, cô đừng khách sáo thế! Chúc cô lên đường bình an! Mà này, tới Canada cần phải chú ý đến cử chỉ lời nói của mình, nghe nói kẻ xấu bên đó đầy rẫy! Tiếc thật, tôi cũng muốn nhường ngôi Miss teen Milan cho cô lắm cơ! Thời gian vừa qua cô nhường cho tôi bao nhiêu là vận hên..."

Nghe tôi nói với giọng đầy khiêu khích, Anna không hề có chút phản ứng nào, chỉ mỉm cười rồi quay đầu nhìn Kim Nguyệt Dạ:

"Trong thời gian tôi vắng mặt, gửi tạm Kim Nguyệt Dạ ở chõ cô vậy. Đợi đến bao giờ về nước, tôi sẽ tới đòi lại! Lúc đó đừng có mà đổi mặt không trả nhé!"

Gửi tạm? Con nhỏ phù thủy đó coi tôi là cái két bảo hiểm chắc?

"Nhưng mà an toàn là trên hết, cái này thì tôi phải lấy đi!" Anna nói đoạn bỗng quay người lại, ôm cổ Kim Nguyệt Dạ!

...

Oái! Lợi dụng sàm sỡ! Lợi dụng sàm sỡ! Đừng có nhìn!

Hừ... không biết con nhỏ Anna còn định "mi" tên Kim Nguyệt Dạ bao lâu nữa? Ức nhất là tên Kim Nguyệt Dạ háo sắc đó cũng không hề đẩy nhỏ ta ra.

Tôi tức đến nổ đom đóm mắt, lúc đưa mắt lên nhìn mọi người xung quanh, ai nấy đều như bị điểm huyệt, mồm miệng há hốc, chỉ thiếu chút nữa rớt hàm răng xuống đất.

"Hơ hơ hơ! Anna, cô muốn tôi chết sớm hả? Cố nhìn xem, ánh mắt bé Hựu Tuệ sắc như dao thế kía, thiếu chút nữa là gây án mạng đó..." Lát sau, Kim Nguyệt Dạ mời bật cười, đẩy Anna ra khỏi người.

"Xin lỗi nhé, Dạ!" Anna nháy mắt tinh nghịch, làm động tác cúi người xin lỗi "Gửi cậu ở chỗ Hựu Tuệ tôi không an tâm lắm, nhưng mà nụ hôn đầu đời của cậu đã thuộc về tôi rồi, tôi đi Canada cũng an tâm!"

"..."

"Thôi chào mọi người nhé! Ông nội đang đợi tôi ở nhà! Sau này sẽ có dịp gặp lại! Bye bye!" Anna vuốt lại mái tóc, rồi vẫy tay với chúng tôi.

Chưa đi được vài bước, Anna đột nhiên quay người lại, hét lên với tôi đang đứng tức run người:

"Tô Hựu Tuệ... lần trước cô cứu tôi, coi như tôi nợ cô! Cảm ơn nhé!"

FOUR

"Eo ôi! Không ngờ trên đời lại có loại con gái như vậy! Đúng là được mở rộng tầm mắt!" Tô Cơ trợn trò mắt nhìn theo bóng Anna, tức giận lẩm bẩm.

"Ha ha ha! Không sao đâu Tô Cơ, đời này thiếu gì loại người mặt dày hơn cả da voi, thích gì làm nấy, không thèm để ý xem ngwofi khác nghĩ gì, kệ cô ta đi!" Tôi cố "nuốt" cục tức xuống, cười nhạt tiếp lời Tô Cơ.

"Ủa? Bé Hựu Tuệ này... bé định nói chuyện chúng ta đã từng bất chấp tất cả, "mi" nhau trên phố Angel trước mặt bàn dân thiên hạ chứ gì?

"..."

Grừ... Thằng cha chết băm chết vằm này! Chuyện nhục nhã ấy mà hắn vẫn toang toác nói ra được! Hắn đứt mất dây thần kinh xấu hổ rồi chắc?

"Hơ hơ... bé Hựu Tuệ đỏ mặt rồi kìa! Nom ngộ ghê!", Kim Nguyệt Dạ cười ranh mãnh ló đầu về phía tôi.

Lại là mùi hương bạc hà thơm thoang thoảng... Chết thật! Tim tôi đập như gõ mõ. Tôi vội vã quay người lại.

"Tôi... tôi đi về đây!"

"Hựu Tuệ, vừa mới đến mà đã đòi về rồi à?" Lý Triết Vũ dịu dàng nói.

Hừ! Đang lẽ tôi không nên đến đây mới đúng!

"Đừng về mà Hựu Tuệ, Hiểu Ảnh năn nỉ đấy! Chúng ta đến cong viên Clover trượt băng đi." Hiểu Ảnh phấn khích giơ tay lên, hét to đến nỗi inh cả tai.

Không phải chứ? Tôi há hốc mồm như cá ngão đớp mồi... Trượt băng là vết thương lòng chí mạng đối với những người có khả năng giữ thăng bằng siêu kém như tôi! Lòng tôi rối bời như mớ bòng bong. Có chết tôi cũng không đi đâu.

"Tôi... tôi thấy khó chịu trong người..." Phải vờ vịt đau yếu, tránh đi là hơn.

"Bé Hựu Tuệ này, hay là ngay cả trò trượt băng dễ ợt bé cũng không biết?" Kim Nguyệt Dạ chỉ cần nói một câu là trúng ngay tim đen của tôi, tuy âm lượng không cao nhưng đủ xuyên thấu người tôi.

"Ai... ai bảo tôi không biết trượt băng!" Tôi vội vã lấp liếm, bị tóm được đuôi mà vẫn cố cãi cùn.

"Vậy chúng ta cùng đi cho vui! Yeah, trượt băng thôi!" Kim Nguyệt Dạ cười hớn hở rồi nháy mắt với tôi, thản nhiên khoác một cánh tay lên vai tôi.

"Này, Kim Nguyệt Dạ, tôi cảnh báo cậu, bỏ ngay tay ra!" Mặt tôi đỏ dừ, tim đập bình bịch như máy nổ, trợn mắt như hung thần nhìn bộ mặt tỉnh bơ của hắn.

Nhưng mà hắn coi lời hăm dọa của tôi như gió thoảng ngoài tai, cũng chẳng hề để ý đến thái độ chống đối quyết liệt của tôi, cứ thế lôi tôi đi xềnh xệch.

"Hay lắm! Hay lắm! Đã ra ngoài thì phải đi chơi cho đã đời!" Mọi người đều phấn khích cực độ, hét lên sung sướng sau lưng chúng tôi.

Tôi cố giãy giụa đến đâu cũng không thắng ngọn lửa nhiệt tình đang cháy hừng hực của mọi người. Đã thế tôi còn bị ten Kim Nguyệt Dạ vác như bao tải tới sân trượt băng ở công viên Clover. Tôi đành nuốt nước mắt đi chiếc giày trượt băng vào.

Hôm nay sân trượt ít người. Cả khoảng không trắng xóa phía trước khiến tôi thấy nhức mắt. Sân rộng thế này biết trượt đi đâu?

Oạch!

Hu hu hu... Đau quá!

Tôi vừa xoa chiếc mông bị nện xuống đất đến lần thứ 20, vừa lẩm bẩm thề sau này có chết cũng không đi trượt băng nữa.

Trò này đúng là khắc tinh của tôi! Mang tiếng đeo giày trượt mà thời gian bò lê bò càng trên đất của tôi còn nhiều hơn thời gian trượt. Điên tiết nhất là hôm nay tôi lại mặc váy.

Híc.. Mau mau kiếm cớ đào tẩu thôi!

Nghĩ đoạn, tôi dựa vào lan can bao bên ngoài sân, mặt mày như đưa đám định trượt về phía chiếc ghế đá gần đó.

Xoạt! Vèo vèo...

Bỗng nhiên có một bóng người lao tới, chắn ngang đường đi của tôi. Tôi giật bắn mình, suýt té ngửa trên sân băng.

"Kim Nguyệt Dạ! Đừng có cản đường tôi!" Tôi cáu tiết gào lên.

"Hơ hơ hơ! Không ngờ Miss Teen Milan lúc cáu trông dữ tợn ghê!" Kim Nguyệt Dạ lại còn cười kiểu ác ma, nhìn tôi chế nhạo.

"Ai... ai bảo tôi cáu? Chẳng qua hôm nay tôi không được khỏe!" Tôi lí nha lí nhí đáp lại.

"Ồ, ra thế! Vậy có dám thi với tôi không? Người thua cuộc phải mời bữa tối!"

"Dám chứ sao không? Đừng có mà coi thường tôi! Tô Hựu Tuệ này không phải là con rùa rụt cổ nhé!"

Ôi thánh thần ơi, tôi chỉ muốn cắn vào lưỡi mình. Thế này thì khác nào tôi tự đào hố chôn mình! Cầu trời cho tên Kim Nguyệt Dạ vẫn chưa khỏe hẳn.

"Ok, ai trượt 3 vòng xung quanh sân băng về trước thì thắng!"

"Được... được thôi!"

Tôi đã trót dại cưỡi lên lưng cọp mất rồi.

Xoạt!

Híc, chắc là lúc tôi cầu nguyên, ông trời còn bận ăn cơm, tôi vừa mới dứt lời, tên Kim Nguyệt Dạ đã nhẹ nhàng lướt phăng phăng trên sân băng như một cơn gió.

Oái! Sao hắn trượt nhanh thế nhỉ? Tưởng hắn vẫn chưa hồi phục hẳn chứ?

Hừ... Dù thế nào tôi cũng không thể để thua được! Tô Hựu Tuệ! Mày phải cố lên!

Kít! Kít! Kít!

Mặt tôi đanh lại, nhấc chân lên, nặng nhọc trượt về phía trước, chân tay cứ lóng nga lóng ngóng.

"Hô hô hô... Tụi bay nhìn bà chị kia kìa, trượt kiểu gì mà kì cục, trông như con cún đi ị!"

"Nhìn giống quái thú Gidzilla (Quái vật khổng lồ hư cấu trong film, truyện tranh, video game và tiểu thuyết Nhật Bản) hơn! Không phải là trượt băng mà là đi băng, hê hê..."

Hừ hừ, lũ người nhiều chuyện! Không có việc gì thì tránh sang 1 bên hóng mát! Chỉ biết châm chọc người khác thôi à?

"Bé Hựu Tuệ, tư thế trượt băng của bé nhìn hớp hồn thật, bé tự sáng tạo ra đấy à?" Kim Nguyệt Dạ làm động tác trượt lùi thành thạo, nhìn tôi bằng nửa con mắt.

"Ơ hơ hơ hơ... Kim Nguyệt Dạ! Xem ra cậu cũng có con mắt tinh đời đấy... Đây là kiểu trượt độc quyền của họ Tô mà tôi vừa nghĩ ra đó! Thế nào, cool không?"

"Kiểu trượt độc quyền của họ Tô? Hơ hơ! Có lẽ người thường không học nổi đâu nhỉ?" Kim Nguyệt Dạ gắng gượng để không cười lăn ra.

Hừ, tên đáng ghét này dám cả gan giỡn mặt tôi.

Kít! Kít! Kít!

Xoẹt Xoẹt! Xoẹt!

"Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Hiểu Ảnh tới đây!"

Hiểu Ảnh?

Tôi quay đầu lại nhìn, Hiểu Ảnh đang có gắng thoát khỏi tay Lý Triết Vũ, trượt như bay đến chỗ tôi! Tôi sợ đến nỗi mặt xanh như mông nhái.

Trời ơi, chẳng lẽ ngày tàn của tôi đã đến rồi sao? Oái! Hiểu Ảnh! Con nhỏ ngốc này! Đừng có mà qua đây!

"Hiểu Ảnh! Chậm thôi..." Lý Triết Vũ vội vàng lướt theo sau.

Nhưng không kịp nữa rồi, Hiểu Ảnh ngã bổ nhào lên người tôi từ phía sau.

"Á á á..." Tôi mất thăng bằng, hai chân lao về phía trước.

Xoạt! Tôi hai chân xoạc thành hình chữ V trên sàn trượt...

Đau... Đau.. Đau quá má ơi!

"Oh! Nice action!" Kim Nguyệt Dạ đứng ngẩn tò te nhìn đọng tác biểu diễn với độ khó cao ngút của tôi.

"Ơ hơ hơ hơ... Hơ hơ... Đương nhiên!" Tôi đau đến trào nước mắt nhưng vẫn mỉm cười đáp lại.

"Hựu Tuệ, bà siêu thật đấy, còn xoạc được cả thành hình chữ V!" Hiểu Ảnh không biết chuyện còn ôm chặt cổ tôi, lắc lấy lắc để.

Ối! Con nhỏ Hiểu Ảnh! Chân tôi... Chắc lần này bản thân bất toại rồi, có lẽ nửa đời còn lại tôi phải nằm liệt giường liệt chiếu. Hu hu hu...

Tôi đau đến tím bầm mặt, quay đầu lại mặt nhăn như khỉ nhìn Hiểu Ảnh.

"Hiểu Ảnh ngoan nào! Buông Hựu Tuệ ra!"

Kim Nguyệt Dạ...

Tôi không nghe nhầm đấy chưa? Hắn không giễu cợt tôi như mọi lần mà ngược lại còn giúp tôi gỡ tay Hiểu Ảnh ra.

"Kim Nguyệt Dạ, cậu..."

"Thôi, đừng nói nữa, Hựu Tuệ, chân cô bị trầy xước cả rồi, để tôi dẫn cô ra ngoài ngồi nghỉ!"

"Ư... ừm..."

Không đợi tôi kịp trả lời, Kim Nguyệt Dạ kéo tôi đứng dậy, một tay đỡ lấy eo, một tay nhấc một bên chân tôi, rồi nhẹ nhàng bế tôi lên! Tôi mất thăng bằng, theo quán tính ôm vào cổ Kim Nguyệt Dạ.

"Woa! Nhìn hai người đẹp đôi quá đi!" Hiểu Ảnh mắt sáng quắc, đứng bên cạnh hô ầm ĩ.

Đồ ngốc Hiểu Ảnh, đừng có mà gào toáng lên, bà làm thế tôi biết giấu mặt vào đâu?

"Kim Nguyệt Dạ, mau thả tôi xuống!"

"Hựu Tuệ, cô đừng ngọ nguậy, chân tôi vẫn chưa lành hẳn đâu! Mà sao người cô nặng như heo thế... Ai dà!"

"..."

"Hựu Tuệ, không sao chứ?" Lý Triết Vũ trượt tới, nhìn thấy Kim Nguyệt Dạ bế tôi, ánh mắt bỗng sáng lên.

"Yên tâm, Vũ, vết thương cỏn con ấy mà!" Kim Nguyệt Dạ mỉm cười với Lý Triết Vũ, bế tôi trượt ra ngoài sân.

Lý Triết Vũ nhìn tôi một cái rồi không nói lời nào, lẳng lặng quay người đi.

Nhìn theo bóng Vũ trượt đi, lòng tôi có cảm giác rối bời khó tả.

...

"Hựu Tuệ... Hựu Tuệ!"

"Hở? Gì cơ..." Tôi vội vã định thần.

"Vết thương của cô tôi đã băng bó rồi, cô không sao chứ?" Kim Nguyệt Dạ cười híp mí.

"Không... không sao!"

Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!

Tôi ngây người nhìn Kim Nguyệt Dạ. Trời ơi... lại là nụ cười thiên sứ...

Không biết bao nhiêu lần tôi bị nụ cười hút hồn đó mê hoặc, để rồi tự đâm đầu vào ngõ cụt. Nhưng tại sao đến tận giờ phút này nhìn thấy nụ cười đó, tôi vẫn cứ hồn siêu phách lạc, tim đập loạn nhịp.

"Haiz, tội nghiệp mèo ú Doraemon quá!"

Mèo ú Doraemon nghĩa là sao?

Thì mặt mèo ú Doraemon ý, bị bẩn tèm lem hết rồi!"

Mặt mèo ú Doraemon bị bẩn tèm lèm? Oái, thì ra hắn đang ám chỉ hình mặt mèo máy Doraemon trên cái quần con của tôi...

Lẽ nào... Hắn đã nhìn thấy?

Kim Nguyệt Dạ chớp mắt cười gian xảo, sau đó quay người đi.

Á á á á! Kim Nguyệt Dạ! Đồ dê xồm! Tôi phải nghiền nát hắn ra thành trăm mảnh! Uổng công ban nãy tôi còn cảm động vì hắn. Tức chết mất!

"Hựu Tuệ, không sao chứ? Nghe Lý Triết Vũ nói bà bị thương hả?" Tô Cơ vội vàng cùng mấy người khác trượt ra mép sân.

Hừ, tôi không bị thương mà tôi đang muốn cuồng sát đây! Tôi tức ói máu, trợn mắt nhìn tên Kim Nguyệt Dạ.

FIVE

"Á! Mau đến xem này! Là Sun!" Hiểu Ảnh hưng phấn cực độ rú ầm lên.

Sun! Sun là cái gì vậy? Tôi liếc mắt về phía tay Hiểu Ảnh chỉ, nhìn thấy màn hình tinh thể lỏng cỡ đại ở phía sân đối diện, xuất hiện một anh chàng cực kì đẹp trai, khi cười còn lộ ra đôi lúm đồng tiền trông rất duyên. Đôi lúm đồng tiền đó khiến ai đứng cạnh cũng cảm thấy vui lây theo.

"Hi! Tôi là Sun!" Anh chàng đẹp như thiên thần đó vẫy tay mỉm cười.

"Hura! Sun kìa! Là Sun đó!"

"Sun là thần tượng của tô! Chàng trai đẹp trai hết biết luôn!"

Cả sân trượt rộn ràng lên, ai nấy đều ngừng lại, mắt chăm chú nhìn vào màn hình.

"Sun này, nghe nói cậu đang chuẩn bị quay một bộ phim mới đúng khôn?" MC cầm micrô phỏng vấn cũng háo hức không kém.

"Vâng!" Sun cười ngại ngùng đáp lại, "Bộ phim về tình yêu đầu đời, là chuyện có thực của tôi. Tôi đang tìm kiếm lại mối tình đầu đó, đây cũng là tâm nguyện từ trước tới giờ của tôi."

"Vậy cậu có thể 'bật mí' đôi chút về cô gái may mắn đó không?"

MC bây giờ mới ra tay thực sự đây! Nhưng những fan hâm mộ cuồng nhiệt cũng chỉ đợi nghe điều này, nhìn đám con gái mê giai đẹp đang gào rú như điên bên dưới là biết liền.

"Tôi biết cô bé đó từ hồi học mẫu giáo, lúc nào cô ấy trong cũng nhếch nhác, vì thế toàn bị bạn bè cùng lớp hắt hủi. Nhưng không hiểu tại sao, tôi lại bị cô ấy cuốn hút. Về sau cô ấy chuyển nơi ở, tôi không còn được nhìn thấy cô ấy nữa, nhưng tới tận bây giờ..."

"Đáng ngưỡng mộ ghê! Cô bé đó là ai nhỉ?" Mọi người trên sân băng bắt đầu bàn luận rôm rả.

"Ôi! Anh Sun si tình quá! Tới bây giờ mà vẫn còn nghĩ tới cô bé đó!" Tô Cơ cũng hét ầm lên, đúng là đồ hám giai đẹp.

"Hi hi! Hiểu Ảnh rất thích Sun! Nhưng... người Hiểu Ảnh mê nhất là Tiểu Huyền Huyền cơ", Hiểu Ảnh quay ngoắt 180 độ, lao vào lòng Lăng Thần Huyền, khiến hắn rú lên như lợn bị chọc tiết.

"Rõ nhảm!" Kim Nguyệt Dạ hừ một tiếng lạng tanh rồi nói "Ai còn nhớ tới tình cảm trẻ con hồi mẫu giáo chứ? Lại còn là cô bé nhếch nhác nữa?"

"Kim Nguyệt Dạ! Sun là người chung tình mà! Thời buổi này những người chung tình như vậy hiếm lắm ý..."

"Đúng... Đúng đó!"

Nghe thấy Tô Cơ và Hiểu Ảnh lớn tiếng phản đối, Kim Nguyệt Dạ chỉ trề dài môi.

Tôi nhìn đăm đăm lúm đồng tiền của Sun.

Ơ... có vẻ giống với...

Khuôn mặt điển trai cùng với đôi má lúm đồng tiền ấy khiến tôi bồi hồi nhớ lại quãng ngày đau khổ trước đây...

"Tiểu vũ..."

"Lại là cậu ?"

"Mình có thể làm bạn với cậu được không?"

"Tiểu vũ , đừng chơi với con nhỏ đó , nó xí tệ!"

Hình ảnh của Sun trên màn hình bỗng làm tôi nhớ tới Tiểu Vũ!

Chẳng nhẽ là cậu ta... Sao trùng hợp thế được? Từ ngày chuyển trường đến giờ tôi không còn nhìn thấy cậu ấy nữa...

Nói thật lòng, chuyện đó xảy ra cách đây khá lâu nên tôi chẳng còn nhớ nổi Tiểu Vũ trông ra sao, chắc bây giờ cậu ấy lớn lắm rồi và có lẽ cũng khác trước nhiều...

Nhưng, lúm đồng tiền của Sun...

Lòng tôi chợt dấy lên cảm giác bất an...


Địa điểm:

Cửa trường Minh Đức

Phòng làm việc của hiệu trưởng trường Minh Đức

Nhân vật:

Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức

Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức

Khâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức

Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương

Lăng Thần Huyền: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương

Lý Triết Vũ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương

Bạch Ngưng: Hiệu trưởng trường cấp  III Minh Đức

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro