page 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hào không nhịn nổi cười, anh vừa nói vừa nấc:

- Hồi nãy nó… thấy tao… chưa mặc quần áo gì hết… nó mắc cỡ đó mày…

Thy phì cười:

- Đồ mắc dịch. Vậy mà còn chọc nó… mày cố ý phải không?

Hào phân bua:

- Không có, thiệt tình tao quên khuấy mất, thói quen mà,… lúc trước nhà không có ai tao còn hay ‘trần như nhộng’ chạy lung tung khắp nhà kìa.

Thy phá lên cười giòn tan:

- Cũng may, ban nãy mày không ‘trần truồng’ mà chạy vào đây…

Hào vẫn thản nhiên:

- Cũng có thể lắm à…

Thy nhăn mặt nói:

- Cái thằng… mày bê bối vậy sao được? Tao ngồi ở đây thì sao? Mày chạy lông nhông vậy trước mặt tao hả?

Hào vẫn tỉnh queo:

- Có sao đâu? Mày đâu phải ‘gay’…

Thy thoáng đờ người một chút:

- Là sao?

Hào lắc đầu nói:

- Không phải gay thì không ảnh hưởng gì đến ‘hòa bình thế giới’ một khi mày thấy tao… ‘như con nhộng’.

Thy phì cười:

- Ờ… phải… tao còn ‘cắt’ nữa là đàng khác.

Hào nhảy đổng lên:

- Không được… tao chỉ có ‘một’ cái thôi…

Trông bộ dạng của Hào mà Thy phá lên cười như điên. Hào nhổm dậy, anh ngắm nghía thân hình vạm vỡ của của mình trong chiếc gương để cạnh chiếc bàn máy tính của mình rồi vờ nguýt mắt nhìn Thy hỏi:

- Mày thấy tao ‘ngon’ không?

Thy thoáng chút bất động, rồi anh nhanh chóng liếc nhìn chỗ khác đáp gọn:

- Té lầu…!

Đoạn anh đứng dậy đi về phía chiếc giường và ngồi phịch xuống. Hào vẫn thản nhiên trước lời châm chọc của Thy, anh tiếp luôn:

- Tao biết… mày ghanh tị với tao mà…

Thy chỉ khẽ khịt mũi rồi vẫn nhìn vào khoảng không mà không đáp. Hào không để ý đến điều đó, anh vẫn giả lả đi lờn vờn đến bên Hào rồi nhẹ nhàng vừa đưa tay nhẹ nâng mặt Thy quay lên nhìn vừa thỏ thẻ nói tựa như làn khói mỏng:

- Anh Thy đẹp trai… không lẽ ‘cưng’ không cảm thấy… thích anh sao… hả?

Tiếng ‘hả’ Hào cố ý kéo dài như để thêm phần trêu chọc Thy nhưng cũng là lúc khuôn mặt anh và Thy kề sát nhau, đến độ cả hai có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, hơi nóng hừng hực từ trong người nhau tỏa ra và mỗi lúc một tăng lên. Thy muốn quay ngoắt đi, nhưng anh vẫn cứ đờ người ra, chỉ có đôi mắt anh là còn động đậy và nó đang nhìn mắt Hào say sưa. Đó cũng là lần đầu tiên Hào bị đông cứng trong đôi mắt Thy. Cả hai chết lặng nhìn nhau một hồi lâu, rồi như cùng lúc, Hào chồm tới, còn Thy thì đón lấy nụ hôn nồng nhiệt từ Hào. Hào đẩy anh nằm lăn ra giường, cả hai đắm đuối hôn nhau một cách thèm khát, điên cuồng…

- Ơ, mấy anh làm gì vậy?

Hào và Thy giật mình vội buông nhau ra. Trước ngưỡng cửa phòng là thằng nhóc Châu, trên tay nó là một mớ đồ khô ran, hình như là nó vừa lấy xuống từ dây phơi quần áo trên sân thượng. Hào nhìn Thy tặc lưỡi vẻ tiếc rẻ nói:

- Lẽ ra tao nên chốt cửa.

Rồi không cùng hẹn mà cả hai nhìn nhau bật cười giòn tan. Hào trườn khỏi người Thy, hắn ngồi dậy, đưa tay ngoắc thằng Châu lại. Thằng bé lấm lét đứng chôn chân tại chỗ. Thy cũng nhổm dậy, anh trèo ra khỏi giường và tiến lại khẽ vỗ vai nó:

- Xin lỗi nhé… nhưng em đã lớn rồi, những chuyện này cũng thường thôi mà, phải không?

Thằng Châu đỏ mặt như gấc, nó ấp úng:

- Nhưng… mấy anh là… con trai mà?

Thy quay sang nhìn Hào ngạc nhiên bởi anh không nghĩ rằng thằng bé chưa biết gì về Hào. Hào chỉ khẽ nhún vai rồi mỉm cười mà nói:

- Sự thật là vậy.

Thằng bé ra chiều khó hiểu, nó càng cau đôi mày lá liễu của nó lại nhăn nhó:

- Nhưng…

Thy biết nó đang nghĩ gì bèn đáp thay:

- Đó chỉ là… chuyện ‘bình thường’ thôi…

Thằng Châu vẫn đứng chết lặng nhìn Hào không chớp mắt. Nó nói:

- Nhưng mà…

Thy gạt phắt đi:

- Bình thường mà… em không tin sao?

Càng nói Thy càng tiến gần đến Châu, đến câu cuối cùng thì anh đã kề môi nuốt lấy đôi môi mỏng đỏ hỏn của thằng bé. Bị bất ngờ, Châu khựng lại một tí rồi nó giằng ra, đẩy Thy loạng choạng té phịch xuống sàn, rồi hét lên:

- Anh làm gì vậy? Anh ‘bê đê’ hả?

Thy cười khúc khích nhìn thằng Châu gật đầu một cách ngây ngô:

- Phải rồi…!

Hào còn hơi bị sốc trước hành động của Thy, anh chưa kịp lên tiếng gì thì thằng Châu đã tức tối (hay mắc cỡ anh cũng không rõ) vọt ra khỏi phòng. Hào phá lên cười, Thy nằm đó ngắm nghía thằng bạn đang nheo mắt nhìn anh:

- Tao biết mày tính nói gì.

Hào vểu môi đáp:

- Vậy sao? Tao đâu có định nói gì?

Thy khẽ nhếch mép vừa đáp vừa tiến lại phía Hào:

- Không có thiệt sao?

Hào vẫn giả lả:

- Không có thiệt…

Thy cúi xuống ôm Hào nằm lăn ra giường hôn thật say sưa. Lần này cả hai quấn lấy nhau một hồi thật lâu. Hào cuối cùng cũng tách ra khỏi Thy được, hắn thở hổn hển hỏi:

- Ê,… tao nhớ… mày đâu có thích đàn ông?

Thy tỉnh queo đáp:

- Vậy sao? Bây giờ tao thích.

Hào bật cười khanh khách, anh chọc lét Thy khiến Thy bật cười ha hả.

- Mày quậy ai thì quậy, nó là em tao nghe chưa.

Thy vừa cười sặc sụa vừa phân trần:

- Tao không cố ý, tại… ừm cái miệng nó khiêu gợi quá… tao chỉ muốn hôn nó thôi, không làm gì nó đâu mày lo.

Hào lừ mắt nhìn Thy:

- Mày liệu hồn đó… đụng đến nó là mày chết với tao.

Thy cười hền hệch:

- À há, mày thương nó à? Hay mày ghen?

Hào hơi cau mặt đáp:

- Không phải, là vì tao coi nó như em trai tao. Tao thương nó lắm bởi nó rất dễ bị tổn thương, nó mỏng manh như tờ giấy vậy. Tao không muốn nó… giống tao… mày hiểu không?

Thy ngáp dài đáp:

- Hiểu rồi… mau mà xuống nhà dỗ nó đi, ‘đức anh’ yêu quí.

Hào bật cười, hắn trườn xuống giường và trước khi ra khỏi phòng anh không quên lườm Thy một cái.

—Phần 25—

Hào khoanh tay tựa vào cạnh cửa nhà bếp mà nhìn thằng Châu đang thoăn thoắt xào nấu các món cho bữa chiều. Nó cứ cắm cúi làm, dừng như bản lãnh của nó giỏi nhất là giả bộ không có chuyện gì cả. Hào mỉm cười, hắn cất tiếng nói:

- Sao vậy nhóc? Giận anh à?

Thằng Châu thoáng ngập ngừng, rồi nó lắc đầu tiếp tục công việc. Hào nhìn thái độ nó vậy là anh cũng đủ hiểu.

- Anh xin lỗi mà…

Thằng bé vẫn không đáp. Hào tiến tới bên nó, khẽ vỗ vai:

- Nè nhóc… giận thiệt à… nó muốn chọc em thôi, nó không cố ý đâu.

Thằng bé không quay mặt nhìn Hào, nó vẫn vừa làm việc vừa đáp:

- Vậy sao? Ảnh là ‘bồ’ của anh sao?

Hào mỉm cười đáp:

- Không có, bạn thôi…

Nghe vậy mà thằng bé càng tức tối thêm, nó hỏi:

- Vây sao anh hôn ảnh?

Hào nhún vai giảng giải:

- Đó là chuyện bình thường giữa hai thằng…

Châu bèn ngắt lời:

- ‘Bê đê’ phải không?

Hào hơi cau mặt lại đáp:

- Em đừng có quá xúc động về chuyện đó. Hơn nữa đừng có gọi bằng cái từ ‘đó’ chói tai lắm. Những người như bọn anh gọi là ‘gay’. Hiểu không?

Thằng bé gật dù, nó quay sang nhìn Hào rơm rớm nước mắt. Nó không hiểu sao nó lại tức tối đến vậy. Nó không biết là gì và tại sao, chỉ biết là nó bực lắm. Lần đầu tiên trong đời nó có cảm giác khác thường như vậy, tức lắm, nhưng không thể nào nói được cũng như không thể nào diễn tả được.

Hào thấy nó nước mắt đã lưng tròng bèn nhỏ nhẹ khuyên:

- Thôi mà,… cùng lắm mai mốt anh không chọc em nữa, cũng không cho nó chọc em nữa, đừng khóc…

Hào kêu nó đừng khóc. Nhưng nó lại cúi mặt càng khóc tấm tức thêm:

- Hai người con trai thương nhau được hả?

Hào như bị đông cứng bởi câu hỏi cắc cớ của nó. Anh bèn gật gù:

- Ờ… cũng có.

Châu lí nhí nói:

- Ảnh là bồ của anh hả?

Hào phì cừơi nhìn nó đáp:

- Anh mới nói xong, không phải mà…

Thằng bé bèn nói:

- Không thương thì ai mà lại hôn nhau.

Rồi nó ngước mắt nhìn Hào nói:

- Vậy chắc ảnh thương anh…

Hào chỉ nhún vai:

- Không biết, nó đâu có nói. Nhưng hôn nhau đâu phải là yêu nhau mới có…

Nhưng anh khựng lại bởi vì thằng bé đang nhìn anh một cách kì lạ. Nó thoáng bối rối, ngập ngừng rồi nó bất ngờ kề môi hôn Hào một cái. Một nụ hôn nồng ấm đầy vẻ thơ dại. Anh chết lặng nhìn nó, như biết lỗi, nó cúi gằm mặt xuống không dám nói năng gì. Hào cũng không biết mình nên làm gì ở tình thế này nữa, anh muốn giải thích cho nó hiểu. Nhưng anh không tìm được lời nào để nói bởi anh sợ mình có thể làm tổn hại đến nó. Thoáng tư lự một chút, anh biết rằng nếu bây giờ không giải thích cho nó hiểu thì sau này sẽ còn nhiều hiểm lầm nữa.

- Vậy là sao?

Thằng bé khẽ lắc đầu trong khi nó vẫn cúi gằm mặt xuống đất. Hào nhẹ nhàng nói:

- Châu nè. Anh hy vọng mình vẫn là anh em… là anh em bình thường… em biết là anh rất thương em, nhưng là tình cảm của người anh với người em, em hiểu không?

Thằng bé gật đầu, nhưng nó vẫn không ngẫng mặt lên:

- Um… xin lỗi anh…

Hào khẽ nâng mặt thằng bé lên, nhìn nét mặt nó nhăn nhó thì lòng càng cảm thấy không yên. Anh hỏi:

- Em có sao không?

Nhưng nó không trả lời anh mà hỏi ngược trở lại:

- Anh có người yêu rồi à?

Hào thoáng ngập ngừng chưa kịp đáp thì nó đã hỏi tiếp:

- Chị ấy… à anh ấy… đẹp lắm hả?

Hào vội đưa tay vỗ lấy vai nó, cố làm nó chấn tỉnh lại:

- Không phải chuyện đó, mà vì trước giờ anh coi em như là đứa em trai… một đứa em trai ngoan. Anh thương em lắm, anh biết em không làm anh thất vọng mà, phải không?

Thằng Châu lại cúi mặt xuống. Nó chìm trong suy nghĩ, nó suy nghĩ lâu lắm, còn Hào cúi nhìn những sự thay đổi trên nét mặt nó thì càng lúc càng căng thẳng hơn. Cuối cùng nó nhoẻn một nụ cười với Hào, một nụ cười làm hắn nhẹ nhõm. Nó nói:

- Không sao, em cũng thích anh làm anh của em.

Hào phì cười xoa lấy từng lọn tóc xoăn của nó mà nói:

- Vậy thì ngoan lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro