page 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thy cũng nhận ra vẻ lúng túng của Ðức bèn hỏi:

- Không là ngon hay không ngon? Mày sao vậy?

Ðức vội vã xua tay:

- Ờ… ngon, ngon mà…

Khánh đưa tầm mắt nhìn Thy dò hỏi, Thy dường như hiểu ra được bèn bật ra tràng cười khanh khách. Anh vỗ vai Ðức đồm độp nói:

- Mày thấy rồi à?

Ðức ngạc nhiên hỏi lại:

- Thấy gì?

Thy phì cười:

- Thấy cái cần thấy.

Ðức vẫn lắc đầu:

- Cái gì đâu?

Thy thở phào, anh đằng hắng:

- Ờ, cái mày thấy thì giống như cái mày nghĩ.

Dũng và Khánh nhìn nhau cười. Ðức ngước lên nhìn Khánh rồi nhìn Dũng, anh không hé miệng nói được gì. Khánh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu. Một cái gật đầu đầy ý nghĩa, nó trả lời cho câu hỏi mà Ðức chưa nói ra. Ðức giật mình:

- Vậy ra tụi bay… chắc là… anh em à?

Khánh và Dũng nhìn nhau phì cười. Thy há miệng cười suýt chút nữa văng cả miếng kem ra ngoài.

- Trời ạ… sao mày ngây ngô thế.

Ðức ngạc nhiên nhìn Thy hỏi:

- Chớ làm sao?

Khánh vội đỡ lời:

- Tao tưởng mày nói rồi chứ Thy.

Ðoạn anh quay sang Ðức mỉm cười nói khẽ:

- Ðây là bạn trai tao.

Với câu nói đó, anh tưởng Ðức sẽ có phản ứng dữ dội hay sẽ bị gì sốc lớn lắm. Nhưng không, Ðức vẫn thản nhiên:

- Ai hông biết, vậy cũng nói.

Thy cười sặc sụa, cố giảm tiếng nói của mình chỉ đủ cho Ðức nghe:

- Tụi nó là bồ của nhau đó.

Ðức chưng hửng, anh ngây người nhìn Khánh và Dũng. Thy vội trấn an:

- Ðừng có mà thộn mặt ra như thế. Mày nghĩ sao?

Ðức vẫy không dứt mắt ra khỏi Khánh và Dũng, anh lắc đầu nguầy nguậy:

- Tao không tin, sao có vụ này kì vậy?

Dũng mỉm cười đáp:

- Mọi điều trên đời này đều có thể xảy ra, xin lỗi nha.

Ðức vẫn tròn xoe mắt:

- Xạo quá, tụi bay chọc tao hả?

Thy bực dọc:

- Xạo mày làm gì?

Ðức quay nhìn Thy rồi lại nhìn Khánh và Dũng không đáp. Khánh mỉm cười, anh giơ tay của mình lên khỏi mặt bàn, bàn tay anh đang đan chặt lấy bàn tay của Dũng. Anh mỉm cười nói:

- Xin lỗi… chắc làm ông sốc lắm, nhưng… là thật đó!

Thy chỉ lơ đãng nhìn cảnh tượng đó, anh đã quá quen rồi. Còn Ðức thì cứ há hốc mồm ra, miệng anh cứng ngắc như bị đông đặc lại vậy. Thy vỗ vai Ðức:

- Nè, mày nghĩ sao?

Ðức giật mình vội quay nhìn Thy trả lời:

- Ơ… ngạc nhiên thôi.

Rồi anh cố lấy hơi thở phào:

- Tụi bay là bồ thiệt à?

Dũng khúc khích cười:

- Chưa chịu tin nữa à?

Ðức đáp:

- Không phải, nhưng…

Anh chưa kịp nói hết câu, Dũng đã quay sang hôn Khánh một cách nhanh chóng chỉ đủ để Ðức kịp nhìn thấy. Khánh vội đẩy Dũng ra:

- Trời, đừng có làm cho người ta sốc chứ.

Dũng chỉ nhún vai nhìn Ðức cười. Thy phá lên cười nói:

- Hey, hey… để dành về nhà đi hai bé.

Ðức lại một lần nữa há hốc mồm ra, anh kinh ngạc đến tột độ. Quả thật anh chưa từng chứng kiến cảnh người ta hôn nhau trước mũi anh bao giờ. Anh đỏ mặt cúi gằm xuống, trong lòng anh như có cái gì đó đang vỡ ra từng mảnh vụn.

—o O o—

Ðức bần thần nhìn ngoài cửa sổ, từ đây anh chỉ nhìn thấy được những ngọn cây đang đung đưa theo làn gió nhẹ. Anh không biết anh đang nghĩ gì, và anh cũng chẳng buồn động đậy chân tay, anh ngồi như thế cả buổi sáng nay rồi. Anh nghe có tiếng người mở cửa vào phòng mình, nhưng cũng chẳng buồn ngoái lại nhìn xem đó là ai.

- Nhớ cô nào à?

Nghe là biết ngay giọng thằng Thanh, Ðức chỉ ừ hữ cho qua chuyện.

- Má biểu anh xuống anh cơm kìa.

Ðức chỉ khẽ đáp:

- Nói mợ lát nữa tao ăn sau.

Thanh trợn tròn mắt:

- Làm sao nói được, má đang ở chơi trên Ðà Lạt kia mà, quên rồi à?

Ðức ngước lên nhìn Thanh hỏi:

- À,… ừ… quên mất. Vậy sao mày nói mợ kêu tao?

Thanh nhún vai ngồi xụp xuống cạnh giường:

- Ðiện thoại đó mà.

Ðức buồn xo:

- Vậy là cơm hôm nay mày nấu à?

Thanh cười hì hì:

- Không, con “girl” của em nó nấu đó chứ.

Ðức ngạc nhiên hỏi:

- Ủa, nó qua đây hồi nào?

Thanh đáp:

- Qua chơi từ sáng giờ, mới “đá” nó về rồi.

Ðức phì cười:

- Mày dám đá nó à? Nó không xách tai mày là may.

Thanh bĩu môi:

- Xì… anh làm như dễ xách tai thằng này lắm vậy.

Ðức bật cười:

- Ai thì tao không dám nói, chớ con đó thì chắc rồi.

Thanh xụ mặt lảng chỗ khác. Ðức bèn hỏi:

- Nè, tụi bay chừng nào tính cưới nhau vậy?

Thanh vẫn chẳng thèm trả lời. Ðức vội quay lại nhìn Thanh hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Thanh lắc đầu, nó nằm dài ra giường đáp:

- Nó mới nói với em là… có “tin vui”.

Ðức há hốc miệng:

- Hả…??

Thanh lắc đầu ngao ngán:

- Hmm… mới 24 tuổi đầu đã làm cha.

Rồi nó thở dài thượt tiếp luôn:

- … thế là hết, đời em coi như chấm hết rồi, làm sao đây anh Ðức ơi.

Nghe giọng não nề của Thanh mà Ðức không khỏi phì cười:

- Tao năm nay mới 20, làm sao tao biết thằng 24 tuổi nên làm sao chứ?

Thanh tắc lưỡi:

- Ờ cũng đúng, vô đại học rồi mà chưa có mảnh tình vắt vai, đến là khổ nhỉ.

Ðức với tay ném cái gối vào Thanh đe dọa:

- Có bồ để rồi giống mày à?

Thanh nhe răng cười:

- Không thử sao biết, có con cũng vui chứ anh.

Ðức gật gù:

- À, vậy đi lấy nó đi.

Thanh nhổm dậy:

- Ðể tính sau, mới 1 tháng mấy thôi mà.

Ðức thở dài:

- Lo là vừa rồi ông tướng.

Thanh gật đầu qua loa:

- Ðược rồi,. thôi xuống ăn cơm đi cho rồi.

—o O o—

Cơm nước nhanh chóng, Ðức tống tất cả chén bát vào bồn để chiều hẵng tính. Thanh leo lên phòng lại nằm bò ra giường giở tờ báo ra ngao ngán:

- Chán quá, tối nay anh có đi đâu chơi không?

Ðức ngạc nhiên hỏi:

- Ủa, mày không chở con Vân đi chơi sao?

Thanh lắc đầu:

- Tối nay nó qua đám bạn cũ chơi rồi, toàn bọn con gái không thôi, em đi làm gì.

Ðức mỉm cười ngồi bệt xuống sàn, ngả đầu vào cạnh giường đáp:

- Tao qua bên mấy đứa bạn mới chơi thôi.

Thanh nhổm dậy:

- Vậy sao, em đi với.

Ðức lắc đầu nguầy nguậy:

- Không được.

Thanh hỏi dồn:

- Sao vậy?

Ðức ấp úng:

- Ờ, tao…

Thanh vội xua tay:

- Thôi biết rồi, đi với con nhỏ đó chứ gì?

Ðức ngạc nhiên hỏi:

- Con nào?

Thanh cười lém lỉnh:

- Thì con mà anh tơ tưởng từ sáng đến giờ đó.

Ðức phì cười, anh mừng húm gật lia lịa:

- Ờ… phải, phải…

Thanh bĩu môi:

- Hm… chán phèo

Im lặng chỉ đựơc một tí, Thanh quăng tờ báo sang một bên lên tiếng:

- Chán quá, coi phim không?

Ðức chỉ gật gù:

- Ừ…

Thanh mỉm cười:

- Là phim “sex” đó.

Ðức ngạc nhiên ngó Thanh hỏi:

- Mày cũng ghiền mấy cái đó à?

Thanh ngồi dậy chỉ nhún vai:

- Thằng nào mà không khoái mấy phim này anh

Rồi nó đứng dậy lôi một cuốn băng từ trên cái kệ băng ra. Ðức kinh ngạc:

- Mày để trong đó à?

Thanh mỉm cười đáp:

- Từ lâu rồi, tự anh không biết thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro