page 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ðức đáp:

- Không phải, ý tao nói là lộ liễu đến vậy, tao cứ tưởng là băng nhạc.

Thanh phì cười:

- Anh không biết biết chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất à?

Ðức phì cười, anh ngao ngán lắc đầu chịu thua thằng anh em bà con này.

Thanh rú lên nghe ghê rợn:

- Trời con này nhìn bốc quá anh Ðức.

Ðức chỉ lơ đãng ngó nhìn con bé tóc nâu đang cởi dần từng lớp quần áo mặc trên người rồi chép miệng:

- Ờ bốc.

Thanh cười ha hả ngã ngửa ra giường:

- Woo…

Nó chỉ thốt được có nhiêu đó rồi im bặt nằm xem, không la lối gì nữa, nó bị cuốn hút vào những cảnh rực lửa trên màn hình.

Thanh càu nhàu:

- Chói quá, đóng bớt cửa đi anh Ðức, tối tối coi mới phê.

Ðức lắc đầu, anh nhổm dậy đóng sập cái khung cửa sổ to lớn và độc nhất trong phòng. Vừa toan mở đèn phòng thì Thanh vội la lên:

- Thôi đừng, để tối coi mới đã mà.

Ðức ừ hữ đành làm theo. Ðức nhìn cảnh ấy cũng nóng bừng cả người, nhưng anh khác với Thanh, anh bị lôi cuốn bởi anh chàng điển trai, to lớn trong đó hơn. Cũng may là trong phòng tối chỉ có ánh sáng hắt ra từ chiếc ti vi kia không đủ để bị Thanh phát hiện được anh đang đỏ rần mặt mũi. Anh tự hỏi không hiểu sao anh lại cảm thấy nóng bỏng đến vậy, những loại phim như vậy trước đây anh đã từng coi rồi và chúng không đến nỗi kích thích anh như vậy. Xem được một hồi thì cả người anh toát mồ hôi, anh cũng để ý nghe thấy Thanh thở mỗi lúc một nặng hơn, rõ ràng là nó cũng đang bị kích thích dữ dội.

Trong ánh sáng lờ mờ hắt ra từ chiếc ti vi, Ðức không khỏi nóng bừng người khi anh nhìn Thanh. Nó đã cởi banh chiếc áo sơ mi để lộ ra khuôn ngực nở nang căng đầy sức sống. Thân người nó vạm vỡ, từng thớ thịt trên người như căng phồng lên. Thanh đang nhắm mắt tận hưởng niềm hưng phấn dâng trào. Nó đưa tay khẽ ve vuốt nhè nhẹ khung ngực vạm vỡ khêu gợi dục vọng, bàn tay kia nó sờ soạng lấy đũn quần đang phồng lên căng cứng một cách đam mê. Thanh không biết là Ðức đang nhìn nó từ trong bóng tối và thật sự nó cũng quên béng đi sự hiện diện của Ðức, nó vẫn cứ vuốt ve lấy thân người nó để thõa mãn cái khoái lạc đang lan đến trong từng mạch máu, từng ngóc ngách cơ thể.

Ðức không tài nào dứt mắt ra khỏi Thanh được, anh không cưỡng lại được sự thèm khát trong cơ thể anh đang đòi hỏi khẩn thiết. Anh tiến đến gần Thanh, hơi thở càng nặng nhọc hơn, gấp gáp hơn. Ðức đưa tay giữ lấy bàn tay Thanh đang ve vuốt ngực nó. Thanh mở bừng mắt nhìn cái bóng lờ mờ của Ðức trước mặt anh. Ðức khẽ nói:

- Mày hưng phấn quá, để tao giúp mày.

Thanh ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì để phản đối thì Ðức đã nói tiếp:

- Nhắm mắt lại và thư giãn đi, mày sẽ thích chuyện này. Tin tao đi… ngoan nào!

Giọng nói nhỏ nhẹ, ấm áp du dương của Ðức như mật ngọt rót vào tai vỗ về thêm cái khoái cảm trong người Thanh. Nó ngoan ngoãn khẽ nhắm mắt lại.

Ðức ngồi bên cạnh giường cạnh Thanh, anh rời khỏi tay Thanh và xoa khắp vùng ngực của nó. Ngực nó căng phồng lên theo từng nhịp tay của Ðức. Anh đánh bạo trèo lên giường khuỵu gối hai bên người Thanh rồi ngồi xuống đùi nó. Thanh há miệng tính phản đối thì lưỡi nó đã bị Ðức nuốt gọn lấy. Ðức rỉ tai Thanh vỗ về:

- Tao biết mày thích chuyện này mà, nằm yên đi.

Thanh chỉ ư hử, nó nhắm nghiền mắt lại mê man, cả thân người phập phồng hòa nhịp với đôi tay nhẹ nhàng ve vuốt của Ðức. Hai tay nó ghì chặt lấy hai bên hông Ðức và nó để mặc cho Ðức tự do làm điều mà anh muốn. Ðức xoa đều từ cổ Thanh, xuống đến ngực rồi lên hai bên bả vai rộng và chắc nịch của nó, rồi từ đó anh lại trở xuống bụng khiến cả thân trên của Thanh ưỡn hẳn lên cao, nó bật lên một tiếng rên đầy hứng thú. Rồi bất ngờ Thanh đưa tay kéo ghì Ðức xuống rồi lật người nằm đè lên anh. Ðức bật cười khanh khách thích thú, Thanh đưa miệng lấp lấy bờ môi Ðức điên cuồng như muốn cắn xé nó ra.

—o O o—

Thanh nhắm mắt thở phì phò gần kiệt sức. Ðức nằm gọn lỏn trong vòng tay vạm vỡ của Thanh, nhìn nó mà phì cười:

- Hey,… ngủ à?

Thanh chỉ gật gù không buồn mở mắt. Ðức khẽ lay nó, Thanh kéo Ðức lên hôn anh thật lâu, thật sâu… Nó rỉ vào tai Ðức:

- Em thích lắm…

Ðức mỉm cười trêu chọc:

- Nói gì?… Không nghe rõ…

Thanh la lớn:

- Em thích làm tình với anh lắm

Ðức bật cười khanh khách:

- Như vầy có gọi là… loạn luân không nhỉ?

Thanh phì cười:

- Không biết,… nhưng mặc kệ.

Thanh ôm ghì lấy Ðức, siết chặt anh khiến anh phải la oai oái. Thanh mỉm cười hỏi Ðức:

- Anh làm chuyện này lâu chưa?

Ðức khẽ gật đầu thú nhận:

- Vài lần…, hồi ở ngoài kia.

Thanh nhỏ nhẹ:

- Vậy anh có bạn trai không?

Ðức đáp:

- Không.

Thanh tỉnh queo nói:

- Vậy em sẽ làm bạn trai của anh.

Ðức tròn xoe mắt ngước nhìn Thanh. Thanh chỉ mỉm cười rồi anh lại đặt một nụ hôn trên môi Ðức.

- Em yêu anh!

Ðức bật cười ha hả:

- A, cuối cùng cũng nhận rồi à… Um… vậy mày tính sao với con bé đó?

Thanh đổi hẳn sắc mặt:

- Ðể nó sanh con ra, em sẽ nuôi.

Ðức ngạc nhiên hỏi:

- Vậy còn mẹ nó?

Thanh nhún vai:

- Biết sao được, “bye bye”!

Ðức la làng:

- Trời, trời,… vậy cũng được à, vậy mai mốt tao cũng “lên đường” giống nó à?

Thanh phì cười, anh ghì chặt Ðức vào ngực mình nói:

- Không có đâu, em không thể mất anh đâu!

Ðức sụ mặt xuống:

- Bây giờ thì vậy, mai mốt mày sẽ nói khác.

Thanh vội trấn an Ðức:

- Thật mà… Em chưa hề “muốn” ai nhiều như “muốn” anh vậy. Với con Vân thì chỉ “xong chuyện” là thôi à.

Ðức nghi ngờ hỏi:

- Thật không?

Thanh cười khúc khích:

- Em sẽ chứng minh cho anh ngay bây giờ.

Nói là làm, Thanh đẩy Ðức nằm lăn ra rồi nó lại quay ra nằm đè lên anh mà hôn tới tấp. Ðức mê mẩn bị chinh phục bởi lối tấn công như vũ bão của Thanh, một hồi sau anh mới dứt ra được và la lên:

- Thôi tao tin, tao tin… tao trễ giờ mất rồi.

Thanh nhăn nhó ra vẻ không bằng lòng:

- Mới 4 giờ chiều thôi mà.

Ðức vỗ về Thanh:

- Ngoan nào bé, còn phải đi tắm rửa, mày còn phải nấu cơm chiều chứ, còn đống chén bát chưa rửa, tao còn phải trang trí cây thông nữa, dọn dẹp,… Trời ơi còn khối thứ phải làm. Tối nay còn phải dự tiệc Noel nữa kìa.

Thanh càu nhàu:

- Em không cho anh đi, muốn đi thì em phải đi theo!

Ðức phì cười:

- Thì tao có phản đối đâu?

Thanh trợn mắt:

- Hồi nãy…

Ðức xua tay:

- Tại, lúc đó mày… um… chưa thích đàn ông.

Thanh bật cười ha hả:

- Ồ, vậy tiệc hôm nay toàn là người thích đàn ông?

Ðức gật gù:

- Ơ, cũng không hẳn,… mày đi sẽ biết ngay thôi.

Thanh tỏ vẻ ái ngại không nói gì, Ðức liền hỏi:

- Sao vậy?

Thanh ấp úng đáp:

- Um… em sợ.

Ðức phì cười cốc đầu Thanh:

- Hai mươi bốn tuổi đầu rồi mà còn sợ sệt như con nít à? Yên tâm đi, toàn là những người bạn cả thôi, tụi nó dễ thương và hiền lắm, không giống như mày nghĩ đâu.

Thanh gật đầu chấp thuận. Nó hôn nhẹ lên môi Ðức rồi tựa trán vào anh rù rì:

- Em “muốn” anh nữa rồi. với anh thì em làm tình cả ngày cũng được!

Ðức phì cười:

- Ðể đến tối nào cưng, bây giờ trễ rồi, còn nhiều thứ linh tinh mình chưa làm kìa.

Thanh nhìn đắm đuối vào mắt Ðức khẽ nói:

- Em muốn mình thỏa thuận một điều.

Ðức tròn xoe mắt đáp:

- Ðiều gì, làm được tao sẽ làm?

Thanh nhẹ nhàng đáp:

- Anh đừng xưng “tao” nữa, xưng là “anh” có được không? Em thích như vậy hơn.

Ðức ngẫm nghĩ mội hồi rồi đáp:

- Nhưng tao… ờ quen rồi, giờ sao đổi? Vả lại mợ nghi thì sao?

Thanh buồn hiu:

- Thôi thì lúc có má thì mình xưng hô như cũ vậy, còn khi chỉ có em và anh thì không được mày tao, okay?

Ðức ngập ngừng:

- Nhưng…

Thanh cắt ngang:

- Không nhưng nhị gì hết, được mà.

Ðức nhoẻn nụ cười gật đầu. Anh sực nhớ ra một chuyện bèn hỏi:

- À nè, nếu con bé đó dẻ con ra, và mày… à em sẽ nhận trách nhiệm phải không?

Thanh ngơ ngác gật đầu. Ðức tiếp luôn:

- Vậy trong hai đứa mình ai sẽ làm mẹ nó?

Thanh chưng hửng nhìn Ðức. Câu hỏi này anh chưa hề nghĩ tới chứ đừng nói gì đến tìm kiếm một câu trả lời. Có một đứa con cùng một gia đình đầm ấm quả là thiên đường, nhưng cũng khá đau đầu nếu một trong hai phải có một người đóng vai trò làm mẹ. Thấy Thanh tần ngần mãi mà không trả lời, Ðức bèn đưa ý kiến:

- Thôi vầy, em… vừa là “ba” nó thì làm “mẹ” nó luôn vậy.

Thanh vỡ lẽ ra mừng rỡ:

- Ờ, vậy cũng được… cám ơn anh.

Ðức phì cười:

- Cám ơn chuyện gì?

Thanh mỉm cười đáp:

- Chịu làm chồng em.

Rồi Thanh đè Ðức ra hôn như bất kể cả ngày mai.

—o O o—

Khánh dụi đầu vào cổ Dũng, anh khẽ hôn lên đó một cái nhẹ nhàng. Dũng nghiêng đầu ôm ghì lấy Khánh. Khánh mỉm cười hỏi:

- Anh biết hôm nay là ngày gì không?

Dũng giả ngây:

- Ngày gì?

Khánh sụ mặt xuống không thèm trả lời. Dũng phì cười, anh cúi xuống hôn Khánh thật lâu rồi nói:

- Là ngày em nói yêu anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro