Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi đó Tống Hoài theo đuổi tôi rất lâu và sau đó tôi mới chính thức đồng ý, cũng vì nhờ A Cổn, con chó của tôi. Cha mẹ tôi ly hôn khi tôi còn rất nhỏ, và chính bà tôi là người đã nuôi dưỡng tôi.Vài năm trước, bà tôi qua đời, bà để lại A Cổn cho tôi, bà nói rằng A Cổn sẽ luôn thay bà ở bên cạnh tôi.

Tối hôm đó, tôi đi dạo với A Cổn, vì một chút bất cẩn không chú ý, tôi đã bị lạc mất A Cổn. Tôi gần như lật tung toàn bộ công viên, và cuối cùng tôi gục xuống đất không còn sức lực, quỳ gối khóc trong tuyệt vọng.

Cuối cùng, chính Tống Hoài đã giúp tôi tìm được A Cổn. Lúc đó, anh ấy đang ôm A Cổn và thở hổn hển, nhưng những gì anh ấy nói với tôi lại rất nhẹ nhàng: "Khi anh vừa chạy tới, anh thấy A Cổn đang bị một người đàn ông giữ và vội vã rời đi. Chắc anh ta là một tay buôn chó."Tôi vừa mừng vừa sợ, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

"Đừng khóc nữa", Tống Hoài bình thường rất thích sạch sẽ, nhưng cũng không ngần ngại ngồi xuống sàn bê tông bên cạnh tôi. Anh im lặng một lúc, khẽ thở dài: "Thấy em khóc, anh cũng không biết phải làm sao bây giờ".

Ánh trăng chiếu vào bên mặt anh, anh nhìn tôi một lúc, ánh mắt dịu dàng và chân thành: "A Cổn sẽ luôn ở bên cạnh em, anh cũng vậy." Sau ngày hôm đó, chúng tôi đã ở bên nhau.

Sau ba năm bên nhau, Tống Hoài đối xử với tôi rất tốt, và chúng tôi đã làm tất cả những gì một cặp đôi nên làm. Cho đến hai tháng trước, khi tôi đồng ý lời cầu hôn của Tống Hoài, bạn gái cũ của anh ấy thời đại học, Trần Giai, bất ngờ xuất hiện.

Ban đầu không phải không có lo lắng. Để trấn an tôi, bất cứ khi nào Trần Giai gọi điện hoặc đến công ty tìm anh, Tống Hoài đều sẽ báo cho tôi. Anh ấy rất nỗ lực cho tôi thấy bằng những hành động thiết thực, là mối quan hệ giữa anh và cô ta đã là quá khứ rồi. Nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy họ hôn nhau và nhìn thấy anh ấy thay đổi màn hình khóa, tôi cuối cùng nhận ra rằng Tống Hoài chưa bao giờ quên cô ấy, chưa bao giờ quên được Trần Giai. 

Tôi biết tôi không được khóc vào lúc này, nhưng nước mắt tôi lăn dài từng giọt một, cuối cùng tôi khóc không thành tiếng và run rẩy toàn thân.Tống Hoài im lặng hồi lâu, đột nhiên nói: "Em có thể không biết, em khóc như thế này, anh một chút cảm giác cũng không có."

Bằng một giọng điệu trầm thấp, bình tĩnh nói ra sự thật rằng anh ấy không còn yêu tôi nữa.Ngay lúc đó, thế giới của tôi sụp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh