Cuộc gọi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            "Thiên thần đã bị bẻ gãy đôi cánh, rồi nhấn chìm vào đau khổ và máu tươi, đau khổ và máu tươi..."

Cả căn phòng ngợp lên mùi máu tanh tưởi, một thân nam nhân nằm cuộn tròn dưới đất, từ trên xuống dưới thân thể không còn một mảnh vải, chằng chịt những vết thương sâu hoắm đến rợn người, từng khớp từng khớp xương bị vặn gãy, mái tóc bết lại thẫm màu đỏ khô khốc. Người này gần như đang ở giữa ranh giới sống chết, ai nấy đều không dám nhìn thẳng vào, né mắt đi hướng khác. Từ nơi hậu huyệt, máu và tinh dịch không ngừng tuôn xuống theo từng nhịp thở nặng nề. Cái kết của nội gián khi bị phát hiện luôn luôn thê thảm như vậy.

Cạnh bên, ba người đang ngồi nhìn xuống, thiếu niên khổ sở vì một nhát dao ngay bụng liên tục chửi thề rủa xả, hận không thể lao đến bóp chết người dưới đất. Chỉ có hai người đứng tuổi lại nghiêm nghị ngắm nhìn.

-Tiểu Dương, nể tình cậu làm cho ta rất nhiều chuyện, ta cũng không ép chết cậu, nói đi, ai đứng sau cậu, chỉ cần nói ra, ta có thể lập tức cho người cứu cậu, sau này, cũng có thể cất nhắc cho cậu tiếp tục theo ta. Thế nào?_ Người ở gần cậu nhất lên tiếng.

Mọi người xung quanh gần như chung một lời khẩn thiết, mong người này quên đi lòng trung thành ngu ngốc mà mau mau khai ra kẻ đứng đằng sau, chỉ cần nói ra, người này có thể giữ được mạng.

Người dưới đất có vẻ không nghe thấy gì, gương mặt ướt đầy mồ hôi và máu, đôi mắt đặc biệt cứ đờ đẫn nhìn xuống sàn, từng chút từng chút một hớp lấy từng ngụp khí, không bỏ nửa lời của người kia vào tai.

-Nếu nhã ý của ta cậu không nhận thì đành vậy, đối tác chiều nay có tâm tình không tốt, mang cậu ta bỏ vào bao cho người đó trút giận cũng được, xương cốt gãy hết, có làm bao cát cũng không khiến người khác đau tay.

Ai nấy đều trút ra một tia thở dài, nam nhân dưới đất còn trẻ như vậy lại phải nhận kết cục thảm như vầy, chắc chắn, sẽ đau đớn khủng khiếp mới có cơ hội chết.

Những tên đàn em đang chần chừ không biết lúc nào thì thi hành lệnh, mang Dương ca bọn họ kính trọng bỏ vào bao để người ta đánh tới chết, thì điện thoại của lão đại lại có người gọi đến. Bên kia, là chất giọng của một gã đàn ông nào đó, có lạ có quen, nhưng khí thế nói chuyện vô cùng hăng say, lại vô cùng vui vẻ, kẻ đó vui vẻ đến độ mặc kệ phía bên đây, lão đại nhà bọn họ nét mặt càng lúc càng khó coi, thậm chí tối sầm lại. Cứ như kẻ đó nói cái gì kinh khủng lắm, cạnh bên, em trai lão đại còn nghe thấy tiếng nghiến răng ken két, và đôi mắt bắt đầu hằn lên gân đỏ như tơ máu, cơ hồ sắp bật ra huyết lệ. Chưa đầy mấy phút, ai nấy hoảng hốt lùi về sau khi thấy lão ném chiếc điện thoại xuống đất, vỡ nát thành mấy mảnh, sau đó lao đến chỗ Tiểu Dương nằm trên mặt đất, khàn giọng như con thú hoang trúng vết thương chí mạng.

-Gọi bác sĩ đến, nhanh lên! Nhanh lên!

Lão Lý thân cận bấy lâu sau mấy giây hoàn hồn liền tức tốc lao ra ngoài với tốc độ tên bắn để gọi bác sĩ, lão ở trong này, như nhớ lại được chuyện gì, lão không dám chạm vào Tiểu Dương, với thương thế hiện tại, chỉ một cái siết tay cũng có thể làm Tiểu Dương thiệt mạng. Cả căn phòng, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, cả em trai của lão đại cũng không thể hiểu....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro