Chương 1: Huyết hôn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hôn, bầu trời chuyển dần từ màu xanh thẫm sang màu huyết dụ.Vầng thái dương hờ hững nằm giữa đường chân trời im phăng phắng. Ánh tịch dương ảm đạm phủ lên đoàn đưa dâu tạo thành những chiếc bóng kéo dài lê thê trên mặt đất.

Đoàn đưa dâu lên tới cả trăm người, họ đi trong bóng chiều đỏ lự. Dẫn đầu là tân lang . Trẻ tuổi tuấn lãng khuân mặt có chút mệt mỏi vì phải đưa dâu từ Long thành đến trấn Uyển Ngọc . Đường xá xa xôi nên có nhanh cũng phải mất ba ngày mới đến nhà trai nhưng cũng chỉ làm cho nụ cười trên môi dịu xuống một chút xíu. Cưỡi trên con hắc mã to lớn chàng thong thả đi về phía trước. Phía sau là đoàn kèn sáo nhưng nhạc cũng đã tắt từ lâu. Một cỗ kiệu hoa bốn người khiêng nổi bật giữa đoàn người . Qua tấm rèm mơ hồ có thể thấy hình dáng tân nương đang ngồi trong kiệu. Đằng sau là quan khách đi đưa dâu.

Mạnh như lạc bước trong đoàn người. Gã ngửa cổ uống dài. Thứ rượu ngô vị cay nồng của vùng tây bắc cũng không làm gã say thêm được nữa. Nó chỉ làm tim gã đau hơn.

Đau đau quá tưởng chừng như trái tim đang có một bàn tay vô tình nắm chặt lại làm cho gã không thở nổi. Gã bất giác đưa tay lên ngực . Nơi đó có bông hàn liên hoa ở cực bắc xa xôi gã hái định mang tặng nàng. Nhìn bóng người trong kiệu. Làm hắn nhớ tới những kỷ niệm ngày ấy. Khi nàng chưa thuộc về một ai .

Ngọc nhi thích tuyết. Nàng luôn thích ngằm nhìn những bông tuyết từ những tầng trời xa xăm rơi xuống mặt đất. Còn gã thì lại thích ngắm khuân mặt nhìn nghiêng khi đó của nàng. Làn da trắng mịnh màng. Hàng lông mi dài công vút. Sống mũi cao cao . đôi môi xinh xắn mỏng hồng như cách đào ngày tết Tươi cười để lộ hàn răng trắng sứ. Rồi nàng cho tay vào đống tuyết vo lại rồi chọi về phía gã. Đợi gã ngẩn ngơ chưa kịp hiểu gì thì nàng đã chạy biến như con thỏ nhỏ lẫn vào đống tuyết trắng. Chỉ còn lại tiếng cười vang mọng mãi xa xăm. Gã mới giật mình đuổi theo.

Bắt được muội muội sẽ cưới huynh.

Lần đó gã không đuổi kịp nàng. Gã cười đắng ngắt. Gã lại tu một ngụm dài. Rượu cuối cùng cũng bốc đưa bước chân gã vào những ký ức xa xôi hơn.

Về cái ngày mà lần đầu nàng và gã gặp nhau.

Đó cũng là một ngày tuyết rơi.
Tuyết giang mù trời kín đất . biến cả đất trời khi đó thành một màu trắng xóa. Hôm đó cha nàng dẫn thương đội tình cờ gặp gã co ro sắp chết cóng nằm thoi thóp bên vệ đường. Rồi cha nàng đưa gã về, cưu mang gã, cho gã được gặp nàng.

Gã còn nhớ như in dưới hiên nhà họ Vũ cô bé với đôi mắt to tròn trốn dưới chân cha nuôi sợ sệt nhìn gã.

Thoáng cái đã mười năm.

Vô số thứ đã trôi qua. Cô bé năm nào đã thành tiểu thư đài các. Cậu bé xa lạ năm nào đã chở thành một thành viên nhà họ Vũ. Sự hồn nhiên được thay bằng những luật lệ. Tình cảm bị chôn kín bằng vô vàn những nỗi đau.

A! Một tiếng hét chói tai kéo gã ra khỏi hoài niệm . Vô số hắc y nhân từ đâu lao về họ. Mãnh chợt thấy một vật tròn lăn đến chân gã. Gã hốt hoảng nhận ra đó là một chiếc đầu người.

Mãnh nhận ra chủ nhân chiếc đầu đó. Gã thất thanh kêu lên.

Tân lang.

*******

Những vì sao và vầng trăng khuyết nhổ lên khỏi rặng núi. Cảnh tượng thê lương dần hiện dưới ánh nguyệt quang. Khắp nơi xác chết nằm ngổn ngang , máu chảy từng dòng chẳng mấy chốc thành dòng suối nhỏ.

Mãnh thở nặng nè. Xung quanh gã bảy tám hắc y nhân đang nằm ngục trong vũng máu. Nhưng cơ thể gã cũng bị thương năm sáu chỗ . chô sâu nhất cơ hồ thấy cả xương. Nhưng gã không giám thả lỏng vì gã biết chỉ cần buông là cơ thể sẽ lập tức đổ xuống. Nếu gã có một mình thì gã còn có hi vọng chạy thoát. Nhưng còn nàng ! Gã bỗng nở nụ cười buồn. Dù chết cũng phải bảo vệ nàng.

Cuối cùng cũng tới. Tên sát thủ mang mặt nạ bạc ở bên mắt trái còn một có một vết lệ ngân cuối cùng cũng hành động.

Mãnh siết chặt đao hơn. Gã biết y. Kẻ đượng mệnh danh là sát thủ xuất sắc nhất của ma giáo trong suốt 300 năm. Dạ Atula, bạch ngân sát thủ thủ lĩnh của sinh tử đường. Một trong ba kẻ mạnh nhất dưới trướng của giáo chủ ma giáo. Cũng là kẻ đáng sợ nhất. Y chưa từng tha một ai.

Mãnh không biết Vũ gia đắc tội gì với ma giáo. Gã chỉ biết gã phải bảo vệ nàng . Gã cũng không định hỏi, hỏi chi cũng vô ích . Ngay từ đầu bọn chúng đã lao vào chém giết. Thôi thì để thanh đao hỏi hộ gã vậy.

Chỉ cần giết được y . Gã có thể đưa nàng chạy thoát.

Mãnh lấy công làm thủ.Gã chém một đao gã không giữ lại một chút lực nào. Không cần chút kỹ xảo nào không cần chút hoa lệ nào. Chỉ cần nhanh , thật nhanh. Vô cùng nhanh.

Đao tới xé gió làm hai . Mãnh chém chúng tên sát thủ chẻ hắn làm đôi. Nhưng khoảnh khắc ấy sống lưng gã chợt lạnh. Không có máu bắn ra như gã tưởng tượng cũng chẳng có âm thanh nào. thanh đao chém vào người y như chém vào không khí . hai nửa của y hóa thành hai làn khói tan vào trong gió.

Ảo ảnh

Mãnh thất thanh. Đằng sau. Gã định xoay người nhưng gã muộn rồi. Lưng gã nhói lên . Lưỡi dao đâm vào thịt ngập đến tận chuôi. Âm thanh thật ngọt. Hơi thở lạnh buốt của tên sát thủ phả ngay cạnh bên tai gã. Y chậm dãi rút đao ra . Máu cũng ồ ạt chảy ra theo. Gã đổ ầm xuống. Thế giới dường như mất hết đi màu sắc. Gã chỉ thấy trong kiệu một thân ảnh lao ra như bông hoa mẫu đơn đở rực đang bay gió. Nàng xà vào lòng gã.​
Mấy tên hắc y định ngăn nàng lại như gã bạch ngân sát thủ vẫy tay. Bọn chúng liền ngưng lại lẳng lặng đứng như những bức tượng.
*****​
Đầu đội mũ phượng. Da trắng thoa phấn hồng, làn môi mỏng to son đỏ. Dung mạo đã xuất hiện trong vô số giấc mơ của gã.​
Nàng thật đẹp .
Ồ Ồ​
Gã định nói với nàng những máu tràn vào ổ họng nên trở thành những tiếng Ồ Ồ chỉ làm cho máu trào thêm ra ngoài miệng.

Mãnh. Nàng nỉ non.

Tiếng của nàng còn có lực sát thương hơn bất kỳ thanh kiếm nào. Nó làm trái tim cứng rắn như thép của gã mềm đi . Làm máu đang chảy như đông đặc lại. Gã muốn giang tay ôm nàng vào vòng. Nhưng tay gã không nâng lên được nữa. Gã đành nằm yên vậy không động đậy không ôm nàng được không nói với nàng được. Chỉ có thể nghe nàng nói. Chỉ thế có thể nhìn khuân mặt của nàng. Thế là đủ.

Nàng nhìn sâu vào mắt gã . Cái nhìn đủ làm tim người ta nát. Và gã chắc chắn tim mình đã nát tan mất rồi.

Anh có yêu em không .

Có. Gã nuốt nói trăm lần có những cổ họng ứ máu khiến gã không cất thành lời.

Nàng đột nhiên cười tiếng cười chân thật hồn nhiên như đứa trẻ chơi trò trốn tìm trong tuyết ngày nào.

Thiếp biết chàng yêu thiếp mà.Nàng đọc điều ấy trong mắt gã

Đôi mắt chàng đâu biết nói dối. Nó chân thật hơn chàng nhiều lắm.

Rồi cả người nàng đổ lên người gã. Tên sát thủ xuất hiện sau lưng nàng . thanh kiếm đã đâm xuyên qua trái tim nàng cũng tiếp tục đâm vào trái tim gã. Cuối cùng thứ nối trái tim hai người lại là một thanh kiếm. Nơi trái tim hắn có thể cảm thấy một thứ ấm nóng đang tràn vào.


Không có bi phẫn như hắn nghĩ không có chút luyến tiếc nào.
Lúc sắp chết gã chợt thấy lòng than thản. Có lẽ bước cùng nàng xuống hoàng tuyền địa phủ có khi còn vui hơn thấy nàng buồn bã sống cùng ai trên trốn nhân gian. Có lẽ chết cũng không đáng sợ. Mắt gã mờ dần mơ hồ thấy một màu trắng xóa

Bắt được muội muội sẽ cưới huynh.

Gã chợt thấy mình trong khu rừng năm ấy. Là gã thiếu niên mới bước chân vào họ Vũ ngày nào. Tiếng ngọc nhi lăng vẳng trong gió. Lần này ta sẽ bắt được muội.
Mọi thứ chìm vào trong tuyết. Lúc chết trên môi hắn còn vương nụ cười.

***

Tên sát thủ vẫy máu khỏi lưỡi kiếm. Thanh kiếm tỏa thứ ánh sáng lạnh lẽ dưới ánh trăng . Y luôn thích nghe lời của người sắp chết. Người sắp chết thì luôn nói thật.

Y ngẩn mặt nhìn về phía vầng trăng. Ánh trăng trên chiếc mặt nạ làm cho vết lệ ngân sống động . Khuân mặt trên chiếc mặt nạ dường như đang khóc.​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro