Chương 2: Vân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Anh định tuyên chuyến với ma giáo".

Cảnh gật đầu. Anh nhìn thanh kiếm. Nó nằm yên tĩnh như đang ngủ say. Có thứ gì như thiêu đốt trong mắt anh.

"Lần này về anh sẽ thuyết phục các trưởng lão .Đã đến lúc chúng ta phải rương cờ lên và tiến về phương nam . Chúng ta phải ngăn thảm kịch tái diễn một lần nữa. Đã lần thứ năm trong năm nay ma giáo tàn sát người vô tội. Âm mưu của ma giáo lan tràn trong bóng tối. Anh cảm nhận được một trận hạo kiếp sắp bắt đầu.

Cảnh ngước lên nhìn sắc trời, mặt trời chuyển sang màu đỏ sẫm .Giờ đã đến lúc chúng ta trở về tông môn.

Anh đứng dậy và bước đi. Vân vẫn ngồi im lặng nhìn bóng lưng anh xa dần trên mặt hồ. Chỗ anh bỏ đi bây giờ được thay thế bằng một ngôi mộ. Một dự cảm chẳng lành trườn khắp người cô như một con rắn. Trước đây cô cũng từng một lần cảm giác như vậy đó là mười năm năm trước khi hoàng thành thất thủ. Cảnh kéo cô chạy khỏi hoàng thành đang chìm trong biển lửa và máu.

"Vân đi thôi " tiếng của Cảnh vọng lại từ đằng xa.

"Vâng" cô đứng dậy thủi váy đi về phía Cảnh. Dưới ánh chiều tà. Một chiếc lá vàng rơi bên mặt hồ. Sóng gợn lăn tăn . Giờ chỉ còn ngôi mộ tĩnh lặng. Bên dưới bàn tay ai vẫn nắm thật chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro