Chương 44: Lâm Thanh Yến bị nhốt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

----Giải trí Nghệ Hoa ----

Lục Thịnh Lục tổng ăn mạc tây trang dáng vẻ lười biếng đứng dựa vào cửa phòng tập, rất có hứng thú mà nhìn em trai anh ta Lục Vũ Kỳ...... Bên cạnh là cậu.

Cậu mặc áo thun tay ngắn rộng rãi cùng quần jean, dáng người mảnh khảnh tinh tế, thân thể mềm dẻo nhảy theo tiếng nhạc, động tác lưu loát lộ ra vẻ đẹp trai, trên người còn mang theo nét ngây ngô hồn nhiên của thiếu niên.

Bởi vì vận động mà gương mặt tinh xảo hơi hồng lên, trên trán là tóc mái bị mồ hôi làm ướt nhẹp, mồ hôi như hạt đậu lăn xuống gương mặt sạch sẽ trắng nõn, lại tăng thêm sự gợi cảm cùng hấp dẫn của đàn ông lên thêm vài phần.

Lục Vũ Kỳ bên cạnh cũng nhảy giống như Lâm Thanh Yến, nhưng lại cho người khác cảm giác không giống nhau, dáng vẻ Lục Vũ Kỳ là dạng đẹp trai ngầu lòi, nhưng còn nhiều kiêu ngạo và cuồng vọng, khí tràng mạnh mẽ.

Tóm lại nhìn rất hấp dẫn cùng cá tính độc đáo.

Lục Thịnh nhịn không được ở trong lòng cảm thán không biết Cố Phỉ nhặt được bảo bối lớn này ở đâu.

Anh ta vốn cho rằng Lâm Thanh Yến chỉ có thể làm một bình hoa, không ngờ lại là người có nghị lực như vậy, ca hát hay nhảy múa cái nào cũng được, có thiên phú không nói mà còn rất chăm chỉ nữa, chăm chưa cũng chưa đủ còn tính cách cũng rất tốt.

So với đứa em trai Lục Vũ Kỳ cả ngày bày ra vẻ mặt ngầu lòi còn ngạo kiều độc miệng thì Lâm Thanh Yến tốt hơn nhiều.

Chậc..... Trách không được Cố Phỉ lại coi trọng như vậy.

Lục Thịnh hơi hơi nheo đôi mắt, trong mắt mang theo chút ý cười, tay nhẹ nhàng vuốt cằm, anh ta có dự cảm, đứa trẻ này về sau tiền đồ sẽ rộng mở.

Âm nhạc ngừng lại, hai người cũng ngừng nhảy, Lục Vũ Kỳ làm ngơ người đứng ở cửa, ném khăn lông cùng chai nước khoáng cho Lâm Thanh Yến, "Mấy ngày nay cậu tiến bộ rất nhiều, cuộc phỏng vấn ngày mai không thành vấn đề."

"Tôi cũng cảm thấy vậy." Lâm Thanh Yến một chút cũng không khiêm tốn, lại vặn nắp chai ra uống thêm hai ngụm nước, lúc này mới phát hiện Lục Thịnh đang đứng ở cửa, cậu lễ phép chào hỏi.

"Lục Vũ Kỳ em hãy học theo Lâm Thanh Yến đi, người ta lễ phép bao nhiêu, còn em thấy anh trai ruột cũng chào hỏi được một câu."

Lục Vũ Kỳ thờ ơ, "Có chuyện thì nói."

Hiền nhiên Lục Thịnh đã quen với thái độ của em trai anh ta, cũng dứt khoát ngó lơ, tâm bình khí hòa mà nhìn Lâm Thanh Yến nở một nụ cười, "Nhảy không tệ nha, ngày mai có tự tin không?"

Lâm Thanh Yến gật đầu nói: "Có, Lục tổng anh yên tâm, tôi sẽ không để cho các anh thất vọng."

Lục Thịnh cười cười vỗ vỗ vai cậu, "Ừ, ngày mai cố lên."
Nói xong anh ta lại nhìn về phía Lục Vũ Kỳ, thu liễm tươi cười, ghét bỏ nói: "Còn em cũng vậy, nếu làm cho anh mất mặt thì em chết chắc rồi."

Tương lai Lục Vũ Kỳ chính là người debut vị trí Center, trình độ nhảy hát gì cũng là hạng đầu, mất mặt là không có khả năng mất mặt, Lâm Thanh Yến nghĩ thầm.

Giờ này đã là chạng vạng, sắc trời đã tối sầm xuống, Lâm Thanh Yến không có ở công ty lâu, tài xế Cố gia đã chờ cậu ở dưới lầu, cậu vừa mới lên xe, điện thoại liền vang lên.

Điện thoại hiển thị người gọi đến là mẹ, là Chu Nguyệt Lan gọi đến, trong nửa tháng cậu sống lại thì đây là lần đầu tiên Chu Nguyệt Lan liên lạc với cậu, cậu cũng không chủ động liên lạc với người nhà.

Nhưng thật ra lần trước em cậu Lâm Thanh Dương hỏi cậu muốn mượn tiền, chỉ là bị Lâm Thanh Yến nói mấy câu có lệ đi qua, đối với những người gọi là người nhà, cậu đã sớm thất vọng đủ rồi, cho nên cũng sẽ không gửi gắm hy vọng thêm nữa.

Lâm Thanh Yến chần chừ một lát, sau đó vẫn nghe điện thoại, giọng điệu bình tĩnh mà gọi một tiếng mẹ.

Chu Nguyệt Lan không nghe ra chỗ nào không thích hợp, bà ấy mở miệng nói: "Tiểu Yến à, gần đây con sao rồi sao không gọi cho về nhà, em trai con nói nó liên lạc với con, con còn tắt điện thoại của nó."

Lâm Thanh Yến nói: "Gần đây con có chút bận, mẹ gọi có chuyện gì sao?"

Chu Nguyệt Lan thở dài một hơi, "Haiz...... Vừa nảy khi mẹ đang nấu cơm không cẩn thận té ngã một cái, hiện tại ngay cả bước đi cũng không đi được, cả ngày nay ba con đi đâu không có về nhà, em trai con thì lại ở kí túc xá ở trường."

"Tiểu Yến à, nếu con có rảnh có thể về nhà chăm sóc mẹ một chút được hay không......" Lúc nói chuyện bà ấy có chút đau đớn mà rên rỉ một tiếng, "Mẹ ở nhà một mình ngay cả đi bệnh viện cũng không đi được."

Lâm Thanh Yến hơi hơi nhăn mày, trong lòng cậu có chút kháng cự, cuối cùng vẫn đồng ý, tuy rằng đối với gia đình này đã quá thất vọng, nhưng tốt xấu gì Chu Nguyệt Lan cũng là người mẹ nuôi cậu lớn lên, không thể mặc kệ được.

Từ nơi này đến nhà cậu có chút xa, Lâm Thanh Yến bảo tài xế đưa cậu đến trạm giao thông công cộng gần đây, rồi tự mình đi giao thông công cộng về, cậu gọi điện báo với Thẩm quản gia.

"Chú Thẩm, đột nhiên cháu có chút việc phải về nhà một chuyến, đêm nay không về được, dạ...... Tạm biệt chú Thẩm."

Nhà Lâm Thanh Yến ở khu phố cũ, cậu ngồi trên xe buýt khoảng hai tiếng mới đến nơi, lúc này đã hơn 9 giờ tối, cậu đi trên đường phố quen thuộc có chút cũ nát, đèn đường bên cạnh lâu năm không được sửa chữa, tản ra ánh sáng mỏng manh.

Đi được vài phút, cậu ngừng lại ở trước một căn chung cư lâu năm cũ nát, tổng cộng có mười mấy tầng lầu, không có thang máy, cũng may nhà Lâm Thanh Yến ở lầu hai, đi cầu thang lên lầu cũng sẽ không mệt lắm.

Ánh đèn hành lang có chút tối tăm, khi còn nhỏ Lâm Thanh Yến thường xuyên chạy lên chạy xuống cầu thang nhỏ hẹp giữa các lầu, lại đột nhiên cảm thấy nơi này quá xa lạ, trong lòng cậu cũng không muốn về nhà lắm.

Nhớ lại khi còn nhỏ có một khoảng thời gian cậu chơi trốn tìm, không cẩn thận dẫm hụt bậc thang rồi bị té từ trên cao té xuống, không có cảm giác đau đớn cũng không phải chuyện tốt, lúc đó cậu té ngã gãy xương tay phải nhưng cũng không biết.

Sau đó cậu phát hiện tay phải không có sức lực liền tìm mẹ khóc lóc, Chu Nguyệt Lan dẫn cậu đi bệnh viện khám mới biết cậu bị gãy xương tay, lúc đó bà ấy mắng Lâm Thanh Yến còn nhỏ không chịu đi đứng cẩn thận làm đến bệnh viện tốn bao nhiêu tiền có biết không?

So với thân thể của con cái, bà ấy càng quan tâm đến tiền hơn.

Chẳng qua chỉ cần bà ấy cẩn thận quan tâm con trai một chút thì sẽ phát hiện dây thần kinh cảm giác đau của con mình có vấn đề, nói đến cũng có chút buồn cười, chuyện không có cảm giác đau của Lâm Thanh Yến cũng chỉ có mình cậu biết.

Khi còn nhỏ cậu phát hiện ra mình và những đứa trẻ kia khác nhau, trẻ con nhà người ta té ngã đều sẽ khóc lóc kêu đau, còn cậu thì chưa bao giờ khóc, từ trước đến nay cũng không cảm nhận được đau đớn.

Khi đó bé con Lâm Thanh Yến đem chuyện bản thân không cảm nhận được đau đớn nói cho mẹ cậu Chu Nguyệt Lan, nhưng Chu Nguyệt Lan không quan tâm, chỉ cho rằng đứa trẻ nói xạo, sau đó có nói thêm vài lần nhưng bà ấy không kiên nhẫn.

"Còn nhỏ không chịu học cho giỏi, con lại nhiều lần nói dối lừa gạt, ngày thường mẹ dạy con thế nào? Rốt cuộc con có nghe lọt lỗ tai hay không?"

Sau đó Lâm Thanh Yến chậm rãi lớn lên cũng không còn nhắc đến chuyện này nữa, dù sao có nói ra cũng không được xem là chuyện quan trọng.

Cậu có đôi khi sẽ nghĩ đến nếu mình đem chuyện mình không có cảm giác đau nói cho Cố Phỉ thì không biết phản ứng của hắn sẽ như thế nào? Cậu không biết, nhưng cậu biết Cố Phỉ sẽ không giống như mẹ cậu.

.......

Thu hồi lại suy nghĩ, Lâm Thanh Yến bước từng bước trên cầu thang lên lầu, đứng ở trước cửa nhà.

Cậu gõ gõ cửa, đợi một lát cửa được mở ra, Chu Nguyệt Lan đứng ở bên trong, bà ấy đỡ tường nhìn có chút hơi chật vật, trọng tâm đặt lên chân trái, thoạt nhìn có chút khó khăn.

Lâm Thanh Yến nhìn người phụ nữ trước mặt, so sánh với người trong trí nhớ 5 năm sau, bà ấy cũng không có trẻ tuổi hơn bao nhiêu, rõ ràng chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, tóc có chút trắng, trên gương mặt lúc còn trẻ được coi là thanh tú kia giờ đây đã có rất nhiều nếp nhăn, giống như người hơn 50 tuổi.

Bà ấy nhìn cậu cười cười, thân thiết mà nói: "Tiểu Yến, con về rồi à, mau vào nhà đi."

Lâm Thanh Yến 'dạ' nói: "Con đỡ mẹ vào." Cậu đỡ Chu Nguyệt Lan ngồi lên sô pha trong phòng khách, nhìn dáng người đi bộ của bà ấy giống như bị thương rất nghiêm trọng, "Mẹ bị thương chỗ nào? Chân phải sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro