Chương 45: Lâm Thanh Yến ủy khuất khóc thút thít.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phỉ ca?"

"Nghe chú Thẩm nói em về nhà?"

Rõ ràng tâm tình của cậu đã bình phục lại, ngay cả lúc biết được lý do cũng không có rơi nước mắt, nhưng lúc này nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc của hắn, mũi Lâm Thanh Yến lại nhịn không được hồng lên.

Yết hầu cậu cứng nhắc cực kì khó chịu, trầm mặc vài giây cũng không nói gì, Cố Phỉ lại hỏi cậu bị làm sao vậy, Lâm Thanh Yến mới cố nén cảm xúc, nỗ lực để cho giọng bình tĩnh rồi nói:

"Không có việc gì, mẹ tôi té bị thương ở chân, tôi về xem thử bà ấy thế nào, sáng ngày mai tôi sẽ trở về."

"Phải không?"

"Dạ phải mà, thời gian cũng không còn sớm nữa, Phỉ ca anh đi công tác vất vả như vậy nên nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Ý tứ trong lời nói của cậu cực kì rõ ràng, không có ý muốn nói tiếp, đầu bên kia Cố Phỉ trầm mặc hai giây, ừ nói: "Em cũng đi ngủ sớm một chút, ngày mai cố lên."

"Dạ Phỉ ca ngủ ngon." Sau khi nghe Cố Phỉ chúc ngủ ngon lại, lập tức Lâm Thanh Yến nhanh chóng ngắt điện thoại, cậu ngẩng đầu nhìn trần nhà, mạnh mẽ đem nước mắt nuốt ngược vào trong.

Cố Phỉ còn đang đi công tác ở nơi khác, Lâm Thanh Yến không muốn cho hắn biết chuyện này, không muốn để hắn lo lắng.

Nghe trong phòng không có động tĩnh gì, Chu Nguyệt Lan không yên tâm mà đứng canh ở cửa, bà đi qua đi lại vài vòng, tính thử thời gian rồi nói: "Tiểu Yến, thời gian cũng không còn sớm nữa, con cứ đi ngủ trước đi, chờ đến khi ngủ dậy mẹ sẽ mở cửa thả con ra."

Không có ai trả lời, ngược lại là điện thoại trong túi vang lên, bà nhìn tên người gọi báo trên điên  thoại, liền đi vào toilet đóng cửa lại, nhấn nút nghe điện thoại, lúc nói chuyện đè thấp giọng nói đi, sợ người trong phòng nghe được.

"Ừ...... Mẹ đều làm theo những gì con nói, nó ở trong phòng không ra được, con yên tâm."

"Không cần con nói, có thể cho mẹ thấy mặt một chút không, mẹ muốn nhìn con một chút."

Đầu bên kia điện thoại chính là một giọng nam trẻ tuổi, mang theo chút không kiên nhẫn và có lệ: "Gần đây tôi rất bận, chuyện đó nói sau đi, không có việc gì nữa tôi ngắt máy trước đây."

-----

Ngày hôm sau, khi bầu trời mới sáng lên, Lâm Thanh Yến mới ngủ được mấy tiếng từ trên giường đứng lên, rửa mặt đơn giản, cậu đẩy cửa đi ra ngoài ban công.

Cậu có một biện pháp để đi ra ngoài, trong phòng em trai cậu có một cái ban công nhỏ, ngoài ban công có một cây rất lớn, rất gần ban công, nơi này là lầu hai, khoảng cách với mặt đất cũng không tính là cao,  cậu có thể leo cây đi xuống.

Khi còn nhỏ cậu cũng từng leo trèo cây.

Chỉ là đã rất lâu không leo còn có chút lạ lẫm.

Sáng sớm, các nhóm dân cư còn đang trong giấc mộng, cành lá cây đại thụ ven đường nhẹ nhàng rung động, âm thanh phát ra giữa sáng sớm cực kì rõ ràng, dáng người cậu mảnh khảnh ôm lấy nhành cây to lớn cẩn thận leo xuống dưới.

Thái dương trắng nõn của cậu hơi toát ra mồ hôi mỏng, đôi môi nhạt màu căng thẳng mà mím chặt, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên trên làn da tinh tế trắng nõn nhìn cực kì rõ ràng.

Nhanh, nhanh thôi......

Khi còn cách mặt đất khoảng một mét nữa, Lâm Thanh Yến ở trong lòng cổ vũ một câu cố lên, kết quả lại trượt chân, ngay cả tiếng hét sợ hãi còn chưa kịp phát ra thì cả người cậu đã té lăn quay trên mặt đất.

"......"

Quả nhiên vẫn còn lạ lẫm.

Cú té ngã vừa rồi không đau cũng không ngứa, chẳng qua trên mặt đất có chút dơ.

Lâm Thanh Yến phủi phủi bùn đất trên áo thun màu trắng, nhưng đất ướt cho nên càng phủi càng dơ, cậu bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, mặt mày xám xịt mà đi ra đường phố.

Tối hôm qua sau khi cậu nhận được điện thoại của Chu Nguyệt Lan thì ngay cả cơm chiều cũng không ăn mà lập tức chạy đến, không nghĩ tới kết quả lại như vậy, hiện tại bụng cậu trống rỗng đói đến mức đi không nỗi, trong lòng lại trào lên cảm xúc thất vọng phẫn nộ ủy khuất và những cảm xúc phức tạp khác.

Thời gian này, xe và người đi trên đường cũng rất ít, cửa hàng bán đồ ăn sáng hai bên đường đã mở cửa, mùi hương thơm nồng tỏa ra bên ngoài, Lâm Thanh Yến nhịn không được nuốt nước miếng.

Muốn ăn, nhưng trên người cậu không có tiền mặt, điện thoại thì hết pin vào tối hôm qua, cậu tìm dây sạc trong phòng em trai cũng không có, cho nên hiện tại cũng không thể trả tiền qua mạng được.

Lâm Thanh Yến đứng trước cửa hàng bán đồ ăn sáng, suy nghĩ hay là đi qua mượn dây sạc của ông chủ, cậu chăm chú nhìn mẻ bánh bao vừa trắng vừa mập nóng hôi hổi mới ra lò kia, không chú ý đến có chiếc xe hơi dừng lại ở bên kia đường.

Là Maybach màu đen.

Cửa sổ xe ghế sau mở ra, người đàn ông bên trong lộ ra nửa gương mặt có đường cong ưu việt, cặp mắt hẹp dài thâm thúy nhìn chàng trai cách đó không xa, cậu đứng trước cửa hàng bán đồ ăn sáng, mắt trông mong khát vọng mà nhìn mẻ bánh bao vừa lấy ra khỏi lồng hấp.

Quần áo trên người cậu nhìn có chút dơ, tóc ngắn màu đen có chút lộn xộn, rất giống một con mèo nhỏ lưu lạc ngoài đường.

Cố Phỉ lại nghĩ đến buổi tối nửa tháng trước hắn gặp được Lâm Thanh Yến ở bên đường, cũng giống như bây giờ, chẳng qua lúc ấy trong tay cậu còn cầm hai cái màn thầu, hiện tại ngay cả màn thầu cũng không có.

Hắn mở cửa xe ra, lặng yên không tiếng động mà đi đến phía sau cậu, "Đang nhìn cái gì?"

Lâm Thanh Yến quả thực không tin được hai mắt của mình, sao Cố Phỉ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, cậu kinh ngạc mà lui về phía sau hai bước, lắp bắp nói: "Cố...... Cố tiên sinh, sao anh tới được đây, không phải anh đang đi công tác sao?"

Hôm qua cậu tự mình tiễn hắn đi.

Đến gần một chút, Cố Phỉ mới thấy rõ được dáng vẻ hiện tại của cậu, hắn nhìn lướt qua người cậu, trên gương mặt trắng nõn của đứa trẻ dính một chút bùn đất, trên thái dương có mồ hôi, viền mắt hơi thâm, áo thun và quần dính nhiều bùn đất.

Cố Phỉ hơi nhắm mắt lại, sao hắn mới vừa rời đi được một ngày mà đứa trẻ này có thể làm bản thân mình chật vật đến vậy.

Lâm Thanh Yến chú ý đến phản ứng của hắn, nghĩ đến dáng vẻ hiện tại của mình nhất định rất khó nhìn, vì thế nhanh chóng vuốt vuốt áo thun nhăn nhúm, tối hôm qua cậu không có tắm rửa cho nên quần áo đương nhiên cũng không thay.

Cậu căng thẳng mà cúi đầu ngửi ngửi mùi hương trên người mình, chắc không thúi đâu? Có hả? Thúi thật sao? Hình như là có chút thúi......

Cố Phỉ nhìn biểu cảm vô cùng rối rắm của cậu, nhịn không được cười khẽ một tiếng, "Đừng ngửi nữa, không thúi." Hắn giơ tay đặt lên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi bùn đất bám trên mặt cậu, thuận tiện hỏi: "Đói bụng?"

Lâm Thanh Yến ngại ngùng gật gật đầu, quay đầu lại nhìn thoáng qua bánh bao ở phía sau, cậu nhỏ giọng mà mở miệng: "Phỉ ca, điện thoại tôi hết pin, anh có thể mua cho tôi hai cái bánh bao được không?"

Cố Phỉ nhịn xuống xúc động muốn đem tiệm bánh bao này mua lại.

Hắn nói câu đứng đây chờ, liền đi vào bên trong cửa hàng, chờ đến khi hắn ra, trong tay không phải hai cái bánh bao mà là hai túi bánh bao bự, còn có hai ly sữa đậu nành.

Lâm Thanh Yến: "...... Sao anh mua nhiều vậy?"

Giọng điệu Cố Phỉ bình đạm nói: "Không biết em thích ăn cái nào, nên mỗi loại mua hai cái."

"......" Được rồi, Lâm Thanh Yến mang theo nghi vấn cùng thấp thỏm đi theo Cố Phỉ lên xe, cậu vừa định mở miệng, Cố Phỉ liền đem một túi bánh bao đưa cho cậu, "Ăn trước rồi nói."

Lâm Thanh Yến liền đem lời nói nuốt trở vào, cậu thực sự rất đói bụng, lúc này cũng không để ý gì đến hình tượng nữa, cầm cái bánh bao nhân trứng sữa nóng hổi từ trong túi ra cắn từng miếng từng miếng mà ăn.

Cố Phỉ cắm ống hút vào sữa đậu nành rồi đưa cho cậu.

"Có chút nóng, từ từ ăn."

Động tác cậu dừng lại một chút, cậu gật gật đầu, sau đó hạ mắt xuống, yên lặng mà ăn xong cái bánh bao trong tay, rồi lại uống mấy ngụm sữa đậu nành, cuối cùng dạ dày cũng ấm áp, không còn cảm thấy trống rỗng nữa.

Trái tim bị tổn thương và thất vọng của cậu giống như bị ngâm trong nước đá cuối cùng cũng có dấu hiệu của độ ấm, người đàn ông bên cạnh với cậu cũng không phải thân quen lắm nhưng lại có thể vì cậu mà chạy suốt đêm từ nơi khác về đây.

Mà người thân nhất của mình thì tìm cái cớ được coi là đàng hoàng để lừa gạt một đứa trẻ ngốc về nhà, lại một lần nữa làm tổn thương cậu.

Từ tối hôm qua đến giờ cậu vẫn luôn đè nén chịu đựng cảm xúc của mình, hiện giờ là sáng sớm ở một nơi yên tĩnh, ở trong không gian xe hơi hẹp, có Cố Phỉ ở bên cạnh, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa bộc phát ra.

Lúc cậu khóc không phải giống như người khác gào khóc thảm thiết nhìn cực kì đau lòng, mà cậu thì chỉ hơi hơi cúi đầu xuống, những giọt nước mắt nóng bỏng to như hạt đậu lặng yên không tiếng động chảy ra từ trong hốc mắt, chỉ phát ra những tiếng nức nở nghẹn ngào rất nhỏ.

Ngay cả khóc cũng nhẫn nhịn như sợ làm phiền đến người khác, không nghĩ tới dáng vẻ như vậy nhìn càng đáng thương và ủy khuất hơn, làm cho người khác nhịn không được cảm thấy đau đớn thay.

Cố Phỉ không biết chuyện gì đã xảy với đứa trẻ này, mới có thể khiến cho đứa trẻ ấy ủy khuất khóc lóc cùng bất lực như vậy, làm cho tay chân hắn lần đầu tiên sinh ra cảm giác luống cuống.

Nước mắt trên gương mặt đứa nhỏ chảy dài, lau cũng không hết, đôi mắt khóc đến hồng hồng, lông mi dài đen nhánh bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, miệng khóc đến run run, bả vai đơn bạc cũng run rẩy theo.

Dường như hắn theo bản năng ôm Lâm Thanh Yến vào trong ngực, yên lặng nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu cậu, rồi lại vuốt lưng cậu.

Nước mắt ấm áp thấm ướt chỗ vải dệt áo sơ mi trước ngực hắn.

Khi Lâm Thanh Yến về nhà cũng không có cảm giác an toàn, nhưng lúc chôn vào trong lồng ngực hắn, trong nháy mắt cậu có cảm giác nội tâm được lấp đầy, giống như thuyền nhỏ đi ở giữa biển rộng mênh mông cuối cùng cũng đến được bến cảng, như chim bay mỏi cánh thì về rừng trú.

Cậu chôn ở trong ngực hắn, không khỏi giơ tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn, trong chốc lát nước mắt ngừng rơi, lại cảm thấy quá mất mặt, cũng không có dũng khí ngẩng đầu lên, giọng hơi nghẹn ngào nói: "Thực xin lỗi, tôi lại gây ra phiền toái cho anh rồi......"

Sống lại lần nữa rồi mà vẫn như đứa trẻ khóc lóc.

Lâm Thanh Yến ngươi thật là càng sống càng không có tiền đồ.

Cố Phỉ rũ mắt liền nhìn thấy lỗ tai phiếm hồng của cậu, hắn gọi một câu 'Yến Yến', đôi tay ôm lấy gương mặt cậu, nâng đầu cậu lên, nhìn cặp mắt mịt mù hơi nước kia, khóc đến nỗi cặp mắt đào hoa phiếm hồng, "Còn nhớ rõ tôi đã nói với em như thế nào không?"

Cố Phỉ nói: "Nếu có người bắt nạt em, nhất định phải nói cho tôi, hửm?"

Lời hắn nói giống như có ma lực, trong đầu Lâm Thanh Yến trống rỗng chớp mắt một cái, tiếp theo đem toàn bộ sự việc kể ra: "Thực xin lỗi, tối hôm qua tôi không có nói thật với anh...... Mẹ tôi nói dối bị té ngã, lừa tôi về nhà......"

Nghe xong toàn bộ sự việc đứa trẻ đã trải qua, cặp mắt bình tĩnh của hắn dần dần âm trầm hơn, giống như có một đống lửa không biết từ đâu thiêu đốt trong lòng, hắn trầm giọng nói: "Cho nên, sao em ra đây được?"

Lâm Thanh Yến: "...... Bò theo cây đại thụ ngoài ban công đi xuống."

Nghe vậy, thái dương Cố Phỉ ẩn ẩn giựt nhẹ.

Hắn lại một lần nữa liếc nhìn từ trên xuống dưới người cậu, không nhìn thì không thấy, vừa nhìn một cái liền thấy trên cổ chân trái của cậu có máu đỏ tươi, là dọc theo bắp chân chảy xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro