Chương 56: Anh sẽ nhớ em chứ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã rất lâu Lâm Thanh Yến không có đối mặt với nhiều camera như vậy, trạng thái khác xa với kiếp trước, cũng không có không thích ứng như trong tưởng tượng, thậm chí còn căng thẳng vì kích động hưng phấn quá mức.

Cuối cùng cậu lại lần nữa trở lại trước màn ảnh, lại lần nữa đứng trên sân khấu.

Việc đầu tiên trong chương trình chính là chọn ký túc xá, tổ tiếc mục có tiền, sắp xếp ký túc xá khá tốt, có phòng hai người, phòng bốn người, phòng sáu người và phòng tám người, quy tắc là ai tới trước thì được, ai chạy đến nhanh thì chính là của người đó.

Có người hưng phấn có người kích động, còn có người khóc oa oa gào thét, hay là thiếu chút nữa đánh nhau, bất kể ở sâu trong lòng như thế nào thì ở trước màn hình mọi người sẽ diễn xuất có chút khoa trương, như vậy mới có thể hấp dẫn sự chú ý của người xem.

"A a a a phòng hai người phòng hai người, mẹ ơi mong mẹ phù hộ cho con cướp được phòng hai người!"

"Mấy người chúng ta cùng nhau ở phòng bốn người được không?"

"Để tôi khởi động gân cốt trước......"

Nhưng mà luôn có người không hợp với ai, Lục Vũ Kỳ hai tay đút túi đứng ở bên cạnh, nhìn về phía Lâm Thanh Yến bên cạnh cũng chưa mở miệng nói lời nào, hỏi cậu: "Cậu thích phòng mấy người, tôi đi cướp cho cậu."

Hiển nhiên chính là dáng vẻ thổ phỉ đi vào thôn để cướp đoạt.

Lâm Thanh Yến: "Đều...... Đều có thể."

Chỉ cần không ở chung với An Nam Ý là được, cậu không khỏi nhìn lướt qua phía An Nam Ý, đối phương đang đi theo bạn mới quen vừa nói vừa cười.

Trong ấn tượng của Lâm Thanh Yến, An Nam Ý chính là người ngoài mặt nhìn thì nhiệt tình rộng rãi, thích giúp đỡ người khác, bên người luôn có một đám bạn bè vây quanh, khi còn học cấp ba chính là như vậy.

Ngay cả tính cách cậu lúc trước tự ti trầm mặc ít nói, người bạn duy nhất chính là An Nam Ý, chỉ là lúc trước cậu không nghĩ đến người bạn duy nhất này thật ra rất ghét cậu, sau lưng hãm hại cậu đủ thứ, cái gì cũng phải cướp với cậu, thậm chí lúc đó còn cố ý tiếp cận bạn trai Ôn Ngôn của cậu.

Đến bây giờ Lâm Thanh Yến cũng không rõ, vì sao An Nam Ý lại ghét cậu như vậy.

Tiếng huýt sáo vang lên, tất cả mọi người như ong vỡ tổ chạy vào bên trong ký túc xá, Lục Vũ Kỳ ở bên cạnh đã sớm không thấy bóng dáng, chỉ có Lâm Thanh Yến cố hết sức mà kéo vali nặng như mang gạch đi vào bên trong, còn bị vấp phải ngạch cửa thiếu chút nữa là té ngã.

Mục tiêu của Lục Vũ Kỳ là phòng hai người, nhưng phòng hai người chỉ có một, sơ hở là không cướp được nữa, cuối cùng chỉ có thể lui lại một chút, chọn cái phòng bốn người, cậu ta cau mày khó chịu mà nói: "Vốn dĩ đã cướp được phòng hai người nhưng lại có người vóc dáng nhỏ chui từ bên hông tôi chui vào."

"Không sao, phòng bốn người cũng khá tốt." Lâm Thanh Yến không có mong cầu gì, chỉ cần có nơi ngủ là được.

Bốn người một phòng cũng rất hot, có vài người muốn đi vào, nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ khó ưa của Lục Vũ Kỳ thì lại ngượng ngùng mà rời đi, cậu ta bất mãn mà nhíu mày, "Chạy cái gì mà chạy, mau vào đi!"

Vì vậy người đó chạy trốn càng nhanh hơn.

Lục Vũ Kỳ: "......"

"......" Khóe miệng Lâm Thanh Yến hơi giật giật, "Xem ra, chúng ta vẫn là ở phòng hai người." Muốn trách thì trách Lục Thái Tử gia quá hung dữ, căn bản không ai dám đi vào.

Qua thêm hai phút, cuối cùng cũng có người đến.

Chỉ là người mà Lâm Thanh Yến không hy vọng ở cùng nhất.

"Yến Yến, Vũ Kỳ, các phòng khác đều đủ người rồi, mình nghe nói phòng các cậu còn hai cái giường ngủ trống, phải không?" An Nam Ý kéo vali đứng ở cửa, bên cạnh cậu ta còn có một người nữa, Lâm Thanh Yến có biết, người đó tên Lưu Dương, lac thực tập sinh của giải trí Nghệ Hoa.

Là người lúc trước trong tối ngoài sáng nói Lâm Thanh Yến đi cửa sau mới có thể tiến vào giải trí Nghệ Hoa, chỉ là cái người Lưu Dương này bị Lục Vũ Kỳ mắng một trận sau đó cũng không dám nói gì nữa.

Chỉ là cậu không nghĩ tới An Nam Ý có quen biết với Lưu Dương.

Mặc kệ là cố ý hay vô tình, nếu chỉ còn phòng bọn họ có giường ngủ thì không có lý do nào không cho người khác ở được, Lâm Thanh Yến nhìn bọn họ có vẻ không muốn rời đi mà cười cười, "Các ngươi vào đi."

Lục Vũ Kỳ rất có hứng thú mà nhướng mày, rất có ý tứ, cái người họ An này dám chạy đến dưới mí mắt cậu ta, cũng tốt, cậu ta muốn nhìn xem thằng nhóc này muốn làm cái gì.

Tất cả mọi người chọn phòng xong, tiếp theo chính là tịch thu vật phẩm cấm, bao gồm điện thoại và các loại sản phẩm điện tử, trước khi tịch thu còn có thể gọi cho người nhac và bạn bè.

Lâm Thanh Yến cầm điện thoại ngồi ở trên giường, ngồi im một lúc lâu cũng không biết gọi cho ai, người nhà sao...... Lần trước mẹ cậu Chu Nguyệt Lan vì không cho cậu tham gia chương trình, còn nhốt cậu ở trong phòng.

Lúc đó cậu từ ban công leo ra ngoài, sau đó Chu Nguyệt Lan gọi rất nhiều cuộc cho cậu, nhưng cậu không có nhận một cuộc nào, từ đó về sau không có liên lạc nữa.

Lâm Thanh Yến không phải cái người máu lạnh, một chút ơn huệ của người khác cũng đủ cho cậu khắc ghi vào trong lòng thật lâu, nhưng nhiều năm như vậy, cha mẹ cậu thật sự quá phận, một lần lại một lần tổn thương cậu, cũng đủ bào mòn hết tình thân trong lòng cậu.

Bên kia, An Nam Ý đang gọi điện thoại cho cha mẹ cậu ta, cậu ta lớn lên trắng nõn thanh tú, dáng vẻ lúc này yếu ớt đáng thương như muốn khóc, thoạt nhìn rất có thể giành được sự thương yêu của người khác.

"Mẹ, con sẽ nhớ mẹ, vừa mới tới đây con đã muốn về nhà...... Ba, ba đi ra ngoài xã giao đừng có uống nhiều rượu, nghe lời mẹ nói...... Dạ, con cũng yêu mọi người!"

Lâm Thanh Yến hơi hơi rũ đôi mắt xuống, nhìn màn hình điện thoại thẫn thờ.

Thật ra có đôi khi cậu rất hâm mộ An Nam Ý, là đứa nhỏ bình an lớn lên trong nhà giàu có, gia đình hòa thuận, có cha mẹ yêu thương cậu ta như vậy, còn có hai người anh trai yêu thương cậu ta, giống như không thiếu cái gì.

Lục Vũ Kỳ ở bên cạnh Lâm Thanh Yến ghét bỏ mà chậc một tiếng, cũng không sợ có camera ở đây, nhỏ giọng nói thầm: "Cái tên họ An này giống như đàn bà khóc khóc chít chít." Cậu ta lại vỗ vỗ bả vai cậu, "Thẩn thờ ngồi xem người khác gọi điện thoại làm gì, gọi cho tên họ Cố kia đi."

Lục đại thiếu gia vì trợ công cũng rầu thúi ruột.

Họ Cố đương nhiên là chỉ Cố Phỉ, nghe được lời Lục Vũ Kỳ nói, chút mất mát trong lòng Lâm Thanh Yến nhanh chóng biến mất gần như không còn nữa, cậu nhỏ giọng nói: "Đừng vỗ nữa, cậu kiềm chế chút đi."

Lục thiếu gia không cho là đúng, "Sợ cái gì."

Lâm Thanh Yến bất đắc dĩ mà cười cười, vẫn không thắng nỗi xúc động muốn nói chuyện cùng Cố Phỉ, tuy rằng mới tách ra chưa đến nửa ngày, nhưng cậu đã bắt đầu nhớ đến Cố Phỉ, cậu trốn vào toilet gọi điện thoại cho Cố Phỉ.

Nơi khác, bên trong phòng hội nghị tập đoàn Cố thị, các cao tầng mặc tây trang giày da trong công ty đang mở họp, người đàn ông ngồi ở giữa đang nghe cấp dưới báo cáo công việc, mày lạnh lùng tràn ngập nghiêm túc, ngẫu nhiên hơi hơi nhăn lại, lạnh nhạt lại nghiêm túc.

Thậm chí còn chỉ ra một sai lầm của cấp dưới.

Đáng thương cho cấp dưới nơm nớp lo sợ, trên mặt đều đổ mồ hôi lạnh, sợ lại làm sai.

Cho đến khi màn hình điện thoại đặt bên cạnh Cố Phỉ sáng lên, đây là điện thoại cá nhân của hắn, người biết số điện thoại này không có mấy người, hắn liếc nhìn lướt qua, màn hình hiện lên tên người gọi là 'Yến Yến' hai chữ cực kỳ bắt mắt.

"Chờ một chút." Cố Phỉ bình tĩnh mà ngắt ngang lời cấp dưới đang tiến hành báo cáo, cấp dưới lập tức hoảng loạn cả người đều run rẫy, cho rằng bản thân lại nói sai chỗ nào rồi, kết quả Cố tổng bọn họ chỉ nói là tạm dừng mười phút, sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài nghe điện thoại.

Đông đảo các cao tầng ngồi trước bàn hội nghị hai mặt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy được sự nghi hoặc, rốt cuộc là ai gọi điện thoại đến? Mà có thể khiến cho vị Boss mặt lạnh của bọn họ ngay cả tạm dừng hội nghị cũng muốn nghe máy.

Đương nhiên, không có người nào có lá gan dám đi ra ngoài nghe lén.

Không thể tới gần, cho nên không biết.

Cố Phỉ đứng ở bên cửa sổ cuối hành lang, nghe điện thoại.

"Yến Yến?"

Mỗi lần nghe thấy hắn gọi tên của cậu như vậy, Lâm Thanh Yến cảm thấy trái tim tê dại, cậu dựa vào bồn rửa tay, do dự không biết nên nói cái gì, cho nên thành thật nói: "Phỉ ca, lát nữa tổ chương trình muốn tịch thu điện thoại, cho nên em lập tức gọi điện cho anh, không quấy rầy anh chứ?"

"Không quấy rầy." Cố Phỉ nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, môi vừa rồi còn nghiêm túc bây giờ lại nhìn về phía trước cong môi cười, hắn không nhanh không chậm mà mở miệng: "Bỏ qua chuyện thu điện thoại này thì vì sao Yến Yến lại gọi cho Phỉ ca?"

Giọng điệu hắn vẫn bình tĩnh như cũ, giống như chỉ thuận miệng hỏi một câu, nhưng nội tâm Lâm Thanh Yến nhấc lên gợn sóng không nhỏ, không thể nói bản thân thích hắn được.

"Em...... Em không biết gọi cho ai." Lâm Thanh Yến nhìn biểu cảm và gương mặt ửng đỏ của mình trong gương, tay đặt trên bồn rửa tay nắm chặt, "Thật ra, em có chuyện muốn hỏi anh."

"Hửm?"

"Trong khoảng thời gian không có em, anh......" Cậu hít sâu một hơi, cho dù cổ vũ dũng khí nhưng giọng nói ra lại rất nhỏ, tiếng nói giống như mèo nhỏ kêu to, "Anh sẽ nhớ em sao?"

Lâm Thanh Yến cẩn thận thử thăm dò từng bước một, cậu không xác định được tình cảm Cố Phỉ đối với cậu là gì, nhưng cậu vẫn nguyện ý cố gắng thử tới gần Cố Phỉ.

Trong nháy mắt Cố Phỉ nghe được những lời này, trong lòng Cố Phỉ giống như bị móng vuốt mèo nhỏ cào một cái, hắn có thể cảm nhận được thái độ của đứa nhỏ đối với hắn đã thay đổi, giống như càng trở nên chủ động hơn, cho dù chỉ là một chút, cũng có thay đổi còn hơn không.

Hắn nhịn xuống nội tâm rung động mãnh liệt, kiềm chế mà nghiêm túc mở miệng nói: "Đương nhiên nhớ."

Đáp án giống như trong dự đoán, lại giống như là ngoài dự đoán, không nói rõ được cảm giác lúc này là cái gì, nhưng nội tâm Lâm Thanh Yến giống như có một đống pháo hoa đẹp đẽ nổ tung bắn lên không trung.

Cậu nhịn không được cười cười, lại hoảng loạn nói sang chuyện khác, "Chúng em đã đến ký túc xá, là Vũ Kỳ cướp được phòng bốn người, em với Vũ Kỳ ở chung một chỗ, người khác cũng rất tốt, còn giúp em dọn hành lý, cũng quan tâm em......"

Đề tài bất tri bất giác trở nên có chút không thích hợp, nụ cười Cố Phỉ dần thu lại, cảm xúc giữa mày trở nên ngưng trọng, hắn gọi tên cậu, đánh gãy lời nói của cậu.

Lâm Thanh Yến: "...... Làm sao vậy?"

Cố Phỉ có chút ảo não, hắn biết bản thân không cần thiết bởi vì chút chuyện nhỏ này mà vui mừng, vẫn là hắn bảo Lục Vũ Kỳ quan tâm chăm sóc đứa nhỏ, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: "Em cảm thấy Lục Vũ Kỳ tốt hay Phỉ ca tốt?"

Lâm Thanh Yến: "Hả?"

Cố Phỉ: "...... Không có gì."

"Hình như chuẩn bị giao nộp điện thoại, thôi...... Không nói nữa."

Cố Phỉ ừ một tiếng, đang chờ Lâm Thanh Yến cúp điện thoại trước, chờ vài giây bên kia cũng không có động tĩnh gì, hắn vừa định mở miệng, liền nghe thấy giọng nói trong trẻo mềm mại ấm áp kia thông qua điện thoại truyền tới:

"Anh ở trong lòng em là tốt nhất, không thể so sánh với người khác."

Chương 57: Chúc mừng, anh có tình địch.

Lâm Thanh Yến ở trong toilet được vài phút, mới vừa tắt điện thoại xong, rồi từ toilet đi ra ngoài, liền đột nhiên nghe được một trận âm thanh ồn ào hưng phấn từ bên ngoài truyền vào, sau đó là tiếng bước chân hỗn độn.

Có người gọi "Thầy An."

Chưa có thấy người đã nghe được một trận lớn như vậy, ngoại trừ An Cảnh ra thì không còn ai khác, không bao lâu liền thấy An Cảnh đi đến bên này, phía sau còn có một đám thực tập sinh thích xem náo nhiệt đi theo.

An Cảnh không chỉ lớn lên có dáng người đẹp, mà năng lực ca hát nhảy cũng rất lợi hại, trong đám thực tập sinh không thiếu người là fans của anh, chỉ là nghĩ lại chuyện xảy ra ở câu lạc bộ vào đêm đó, cậu lại cảm thấy có chút xấu hổ.

Hơn nữa, An Cảnh là bạn thân của Cố Phỉ, là anh trai An Nam Ý, Lâm Thanh Yến nghĩ lại liền cảm thấy có chút không được tự nhiên.

An Cảnh đã từ bên ngoài đi vào ký túc xá của bọn họ, quét mắt nhìn xung quanh một vòng, sau đó nhìn thấy Lâm Thanh Yến cùng Lục Vũ Kỳ, anh có chút kinh ngạc mà nhướng mày, lại cười nói: "Á...... Mấy đứa bọn em ở chung một chỗ sao."

Lâm Thanh Yến lễ phép mà cúi đầu chào anh, hô câu thầy An.

An Nam Ý vui vẻ mà đi đến bên cạnh An Cảnh, thân mật mà kéo lấy cánh tay anh, cười tủm tỉm nói: "Anh cả sao anh lại đột nhiên đến đây?"

"Đến xem các em." An Cảnh giơ tay nhẹ nhàng gõ gõ trán An Nam Ý, giọng điệu nói chuyện nghiêm túc: "Ở chỗ này không thể gọi anh cả, anh chính là người công tư rõ ràng."

"Biết rồi, thầy An."

Có thể bởi vì không thích An Nam Ý cho nên Lâm Thanh Yến nhìn thấy khung cảnh anh em tình thâm này liền cảm thấy chướng mắt, cậu dời tầm mắt đi, tắt nguồn điện thoại rồi đem đưa cho người tịch thu.

Người tịch thu đem tất cả điện thoại của bốn người tịch thu lại, sau đó bảo mọi người mở tất cả vali ra, kiểm tra xem có vật phẩm bị vi phạm hay không, một đám thực tập sinh vây quanh ngoài cửa xem náo nhiệt, An Cảnh cũng đứng bên cạnh nhìn.

Ở trước mặt mọi người, Lâm Thanh Yến mở vali ra.

Ngay khoảnh khắc vali được mở ra, có người nhịn không được 'đậu má' một tiếng, mới phát hiện bản thân hiện tại đang ở đâu, lại lập tức bịt miệng lại, chỉ có mình gã 'đậu má', chắc là cũng chưa có ai chú ý tới đâu?

"Em trai, em tới đây là tham gia chương trình tuyển tú, không phải tới chuẩn bị thi đại học đâu, em mang nhiều sách như vậy làm gì?"

" <5 năm khoa cử 3 năm thi thử>, <Ghi chép Trạng Nguyên>, <đề thi đại học được chọn lựa> ...... Không được không được, nỗi sợ thi đại học lại tới nữa rồi, cứu mạng!"

"Em trai, em cũng quá liều mạng đi!"

Lâm Thanh Yến lớn lên trắng nõn sạch sẽ, gương mặt kia nhìn qua cũng còn rất nhỏ, nói là học sinh cấp ba 17-18 tuổi cũng không có ai hoài nghi, rất nhiều người cho rằng cậu còn nhỏ tuổi.

Lâm Thanh Yến có chút xấu hổ mà cười cười, thoạt nhìn rất ngoan, "Dù sao ở đây cũng không thể chơi điện thoại, khi không có việc gì thì có thể tùy tiện nhìn xem."

Cậu thật sự không nghĩ tới phản ứng của mọi người lớn như vậy, lúc ấy chỉ nghĩ là dù có tham gia chương trình thì cũng không thể bỏ lỡ việc học, cho nên mang rất nhiều sách đến đây, trong vali ngoại trừ quần áo những vật dụng sinh hoạt cần thiết thì chính là sách ôn tập, không có đồ vật dư thừa nào cả.

An Cảnh cũng nhìn đến sửng sốt, anh nghe em trai An Nam Ý nói qua, Lâm Thanh Yến học đến cấp ba là nghỉ học, nghe nói còn trộm ví tiền, đánh nhau với người khác...... Cho nên liền dẫn đến ấn tượng ban đầu của đứa nhỏ này đối với anh không được tốt lắm, chắc hẳn là học sinh yếu kém không thích học tập.

Nhưng sau khi tiếp xúc, rồi nhìn nhận lại thì cảm thấy mọi việc hoàn toàn không phải như vậy.

Cho dù anh không tin vào cảm giác của mình, thì cũng phải tin tưởng ánh mắt của Cố Phỉ, ánh mắt Cố tổng cũng sẽ không kém, cái vị Tổng Giám đốc này độc thân 27 năm mới tìm được một bảo bối như vậy.

Nghĩ ngợi xong, An Cảnh không khỏi vỗ vỗ bả vai cậu, nhìn mặt cậu cùng với mặt của bản thân có vài phần giống nhau, đáy lòng không khỏi cảm thấy thân thiết, anh ôn hòa mà cười nói: "Tiếp theo huấn luyện sẽ rất vất vả, khả năng cũng không còn sức lực để học tập, bất quá vẫn chúc cậu cố lên!"

Cậu cũng nhìn anh cười cười, đôi mắt đào hoa trong trẻo kia hơi cong cong, ngoan ngoãn nói: "Dạ, cảm ơn thầy An."

An Nam Ý đứng bên cạnh, tận mắt nhìn thấy tất cả mọi chuyện, cậu ta không khỏi cắn chặt răng, cố tình lúc này có người châu đầu ghé tai, tuy rằng âm thanh nói chuyện nhỏ, nhưng tất cả một chữ cũng không sót mà truyền vào lỗ tai cậu ta.

"Aiz, mọi người có cảm thấy Lâm Thanh Yến cùng thầy An lớn lên có chút giống nhau hay không, đứng chung một chỗ nhìn giống như hai anh em."

"Đúng vậy, tôi cũng có loại cảm giác này."

"An Nam Ý lớn lên một chút cũng không giống với thầy An, vừa rồi tôi còn tưởng Lâm Thanh Yến mới chính là em trai thầy An, kết quả không phải......"

Không được, tuyệt đối không thể để Lâm Thanh Yến ở lại đây lâu...... An Nam Ý lặng lẽ nắm chặt nắm tay, cặp mắt hạnh tròn tròn nhìn có vẻ vô tội kia ở thời điểm không ai chú ý tới hiện lên sự hung ác và nham hiểm.

An Cảnh không có ở chỗ này lâu lại phải đi đến phòng ngủ khác.

Lục Vũ Kỳ bị tịch thu điện thoại, còn có một cái ipad và một máy chơi game, lúc này vẫn đang buồn bực, Lâm Thanh Yến an ủi cậu ta, "Không sao, dù sao mọi người đều giống nhau."

"Không giống nhau." Lục Vũ Kỳ khinh thường mà cong cong môi, giọng điệu nói chuyện mang theo một chút đắc ý, nhìn như muốn bay lên trời cao, "Tôi còn cất giấu ba cái điện thoại, tịch thu hết thì làm sao có thể chơi."

Lâm Thanh Yến: "......"

Cậu xem như đã rõ ràng, Lục Vũ Kỳ cất giấu điện thoại nhất định không chỉ một cái, chỉ có cậu thành thật đem chiếc điện thoại duy nhất giao ra, còn tình cảm thắm thiết mà gọi cho Cố Phỉ.

----

Ngày hôm sau phải chụp ảnh tuyên truyền, trang phục mặc thống nhất chính là tây trang màu xanh đen, trước ngực in logo đại diện cho chương trình Ngôi Sao Ngày Mai, nhìn rất có sức sống.

Tất cả đều ăn mặc giống nhau, nhưng vẫn luôn có người hấp dẫn sự chú ý của người khác, Lục Vũ Kỳ và Lâm Thanh Yến được tính là một, Lục Vũ Kỳ thì không cần phải nói, nhìn sơ qua chính là giáo bá cao lãnh kiêu ngạo khó tiếp cận.

Mà khí chất Lâm Thanh Yến càng giống với học bá ôn nhu lạnh lùng giống như ánh trăng, hơn nữa còn là cấp bậc giáo thảo, rõ ràng là đồng phục giống nhau, mặc ở trên người cậu lại cho ra cảm giác khác, làm đôi mắt tất cả mọi người nhịn không được nhìn thêm vài lần, hơn nữa còn hâm mộ và ghen tị.

Nếu bọn họ có khuôn mặt và khí chất này thì còn có thể lo lắng bản thân không được debut sao?

......

Lâm Thanh Yến không nghĩ tới có thể gặp phải Ôn Ngôn ở chỗ này, từ lần ngẫu nhiên gặp nhau ở tiệm cơm Tây lần trước, sau đó Ôn Ngôn không có xuất hiện nữa, cậu đã nhanh chóng quên mất người này.

Ôn Ngôn chính là nhiếp ảnh gia chụp hình tuyên truyền lần này, Lâm Thanh Yến nhớ rõ trước khi gã thừa kế công ty trong nhà, thì gã còn làm nghề nhiếp ảnh gia, ở trong giới còn rất nổi tiếng, không nghĩ tới tổ chương trình sẽ mời gã đến.

Nhưng mà cậu không biết, chính là Ôn Ngôn chủ động đến đây, gã cố ý sai người tìm hiểu tin tức của Lâm Thanh Yến, biết cậu tham gia chương trình này, thậm chí ngay cả An Nam Ý cũng ở đây.

An Nam Ý, a......

Kiếp trước rõ ràng Lâm Thanh Yến không có tham gia chương trình tuyển tú, vì sao kiếp này lại xảy ra thay đổi...... Không, có rất nhiều chuyện đều đã xảy ra thay đổi, điều này càng có thể chứng minh được Yến Yến và gã sống lại giống nhau.

Ôn Ngôn xác định ở trong lòng.

Lâm Thanh Yến không muốn cùng Ôn Ngôn có bất kì việc gì liên quan đến nhau, cậu thu lại cảm xúc, biểu cảm trên mặt không có gì thay đổi, không hề hoảng loạn thất thố giống như lần trước gặp lại gã, dáng vẻ hoàn toàn không quen biết người này.

Cho dù Ôn Ngôn đang nhìn cậu, dùng cái ánh mắt ôn nhu thâm tình kìm nén, thì cậu vẫn cứ thong dong mà đứng trước màn hình, trong sáng đẹp đẽ nở nụ cười ôn hòa trên mặt.

Sau khi chụp ảnh xong, cậu khách khí lễ phép mà khẽ gật đầu với Ôn Ngôn, nói câu cảm ơn.

Chỉ là Ôn Ngôn sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội như vậy, thừa dịp Lâm Thanh Yến đi vào toilet thì ở bên trong chặn người lại, gã nắm lấy cổ tay cậu, ôn nhu nói: "Yến Yến, chúng ta nói chuyện đi, anh biết em giống như anh, đúng không?"

Gương mặt xinh đẹp của cậu bao trùm một tầng băng sương, cậu đẩy tay Ôn Ngôn ra, không có cảm xúc gì mà nói: "Nếu đã biết vì sao Ôn tiên sinh còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt tôi?"

Cậu đồng ý thừa nhận chuyện bản thân sống lại là sự thật.

Dù cho có thừa nhận hay không cũng không sao cả, dù sao Ôn Ngôn cũng đã nhìn ra được.

"Yến Yến, anh biết sai rồi, thực xin lỗi, anh không nên tin tưởng những gì An Nam Ý nói, không nên không tin tưởng em khi em bị hiểu lầm, không nên vào lúc em sinh bệnh cần anh......"

Lâm Thanh Yến ngắt ngang lời gã nói, "Đừng nói nữa, mọi chuyện đều đã qua rồi."

Hốc mắt Ôn Ngôn đỏ lên, gã kích động mà bắt lấy cánh tay cậu, giọng run rẩy nói: "Anh yêu em mà, Yến Yến, anh thật sự yêu em, em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa được hay không......"

"Chỉ là......" Trên mặt cậu toàn là sự bình tĩnh cùng hờ hững, giọng nói cậu trong trẻo ôn hòa, nhưng lời nói ra lại không có chút tình cảm nào, "Tôi đối với anh đã không còn chút cảm giác nào, Ôn tiên sinh."

Đúng lúc này, tiếng đập cửa từ bên ngoài vang lên.

Giọng Lục Vũ Kỳ truyền vào: "Lâm Thanh Yến, cậu đi WC rớt hố sao?"

"Mong Ôn tiên sinh về sau có gặp tôi thì hãy coi như không quen biết, cảm ơn." Lâm Thanh Yến giống như vừa rồi, khách khí mà xa cách gật gật đầu với Ôn Ngôn, lập tức đẩy tay gã ra xoay người mở cửa.

"Đi thôi." Cậu lôi kéo Lục Vũ Kỳ bước nhanh đi ra ngoài.

Rất nhanh Ôn Ngôn liền đuổi theo tới, sốt ruột mà kêu Yến Yến, nhưng lại không dám đuổi theo, chỉ có thể nhìn bóng dáng cậu dần dần biến mất, có chút mất hồn mất vía mà thở dài một hơi.

Lục Vũ Kỳ quay đầu nhìn lại, có chút khó hiểu mà nhăn nhăn mày, người đàn ông kia không phải là vị nhiếp ảnh gia vừa rồi sao? Cậu ta xác định người này có quen biết Lâm Thanh Yến, hơn nữa quan hệ còn không bình thường.

Vừa rồi khi nhiếp ảnh gia này tự mình chụp ảnh Lâm Thanh Yến, Lục Vũ Kỳ liền cảm thấy ánh mắt người này nhìn Lâm Thanh Yến có chút không thích hợp, giống như là đang nhìn người mình thích.

Cậu ta hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"

Lâm Thanh Yến cười cười, chỉ nói câu không có gì, sau đó không có nói nữa, cậu không muốn giải thích quá nhiều.

Lục Vũ Kỳ không có hỏi lại nữa, nhưng trong lòng càng cảm thấy khó hiểu.

Lúc trước họ Cố dặn dò, bất kể chuyện gì xảy ra trên người Lâm Thanh Yến đều phải nói cho hắn biết, đêm đó, Lục Vũ Kỳ liền có chút vui sướng khi có người gặp họa mà gửi tin nhắn qua.

----- Chúc mừng, anh đã có tình địch, anh họ.

Tin nhắn vừa mới gửi đi chưa tới vài giây, một cuộc điện thoại đã trực tiếp gọi đến đây, Lục Vũ Kỳ nhìn tên người gọi trên màn hình, rất có hứng thú mà nhướng mày, xem ra Lâm Thanh Yến rất quan trọng với Cố Phỉ, còn quan trọng hơn so với cậu ta nghĩ.

Chuyện này cực kỳ thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro