Chương 54: Cố gia lợi dụng Yến Yến say rượu chiếm tiện nghi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Thanh Yến không biết dáng vẻ hiện tại của cậu quả thực rất dễ làm người khác phạm tội, Cố Phỉ nhìn chằm chằm cậu, trong đầu quanh quẩn câu hỏi cậu vừa nói kia -- vậy anh thích ai nha.

Cố Phỉ nhìn con ngươi cậu sáng ngời lại còn rực rỡ, ánh mắt dần trở nên thâm trầm, lại nóng như là có một đống lửa nhỏ sâu trong đáy mắt đang thiêu đốt, qua một lúc lâu, hắn mới chầm chậm nói: "Muốn biết Phỉ ca thích ai sao?"

Lâm Thanh Yến ngoan ngoãn gật đầu.

Muốn biết.

Yết hầu Cố Phỉ trượt một cái, sau khi uống say đứa nhỏ thật sự quá dễ lừa, hắn có ý xấu mà nghĩ, không nhân cơ hội này chiếm chút tiện nghi thì hắn thật có lỗi với bản thân.

Hắn mặt ngoài bình tĩnh không chút gợn sóng, trong lòng lại có muôn vàn chủ ý xấu, hắn hơi hơi cúi người qua, kéo gần khoảng cách giữa hai người lại, giống như hướng dẫn từng bước, hắn nói 'Yến Yến, muốn biết Phỉ ca thích ai thì hôn một cái rồi nói cho em biết'.

Nói xong hắn liền chỉ chỉ khóe môi của mình.

Hình như Lâm Thanh Yến không tin lời hắn nói lắm, cậu có chút nghi hoặc mà hơi hơi nhíu mày lại, nhìn gương mặt anh tuấn thành thục của hắn không chớp mắt, cậu chưa từng gặp qua ai lớn lên đẹp như vậy, nghĩ thầm cũng không thiệt lắm, hôn một cái còn có thể kiếm lời.

"Tôi hôn nha, tôi không chịu trách nhiệm đâu đó."

Khóe miệng Cố Phỉ ẩn ẩn cong lên, "Ừ."

"Tôi thật sự hôn đó? Anh đừng hối hận nha."

"Được."

Nghe được câu trả lời, Lâm Thanh Yến nhích người lại gần, nâng tay lên ôm lấy cổ hắn, hơi hơi ngửa đầu nhìn đôi môi đẹp kia rồi hôn lên, không giống như lần trước hôn như chuồn chuồn lướt nước, mà là một nụ hôn thật sự.

Ngay khoảnh khắc đó thời gian giống như ngừng lại, cho đến khi Lâm Thanh Yến dời môi ra, cánh tay còn ôm lấy bả vai hắn.

"Bây giờ có thể nói....."

Lời còn chưa dứt, Cố Phỉ liền giơ tay đặt lên vòng eo mảnh khảnh của cậu, ôm chặt lấy cậu, lòng bàn tay ấn lên ót cậu, chủ động hôn lên.

"Sao anh lại....."

Lời nói kế tiếp đều bị Lâm Thanh Yến nuốt trở về, có chút phát ngốc mà tiếp nhận nụ hôn của Cố Phỉ.

Cố Phỉ tựa như con sư tử đói bụng lâu ngày, kiên nhẫn ngủ đông ở nơi tăm tối chờ đợi con mồi của mình, chờ con mồi chủ động đưa tới cửa, cuối cùng mới bại lộ bản tính, gặm cắn con mồi nhỏ run bần bật, giống như muốn đem nó nuốt chửng vào trong bụng.

Lâm Thanh Yến cảm giác bản thân dường như đang nằm mơ, không biết qua bao lâu, cậu cảm giác không thở nỗi, vốn dĩ khuôn mặt bị mùi rượu huân đến phiếm hồng thì bây giờ nó đỏ như mông khỉ.

Mắt thấy người trong lòng dường như thiếu oxy.

Lúc này Cố Phỉ mới buông tha cho cậu.

Lâm Thanh Yến dựa lên người hắn hít thở từng chút từng chút không khí trong lành, đôi mắt hồng hồng, thiếu chút là khóc ra rồi, cậu giơ tay xoa xoa miệng mình, giống như là tức giận còn đấm đấm ngực hắn mấy cái, "Anh...... Anh ức hiếp tôi!"

Thật sự quá xấu rồi!

Chút sức lực này so ra còn kém xa mèo quýt nhỏ trong nhà, Cố Phỉ thuận thế nắm lấy cổ tay thon gầy của cậu, kéo cậu ra khỏi bả vai hắn một đoạn, đáy mắt hắn vẫn là một mảnh thâm trầm, nhìn dáng vẻ cậu nhíu chặt mày cực kỳ ủy khuất.

Cố Phỉ nhịn xuống xúc động muốn hôn thêm một lần nữa, hắn thu thu cảm xúc, lại trở về dáng vẻ bình tĩnh như vừa rồi, ôn nhu mà mở miệng: "Hiện tại đã biết đáp án chưa?"

Lâm Thanh Yến: "Tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì......"

Hóa ra cậu đã quên mất vấn đề vừa rồi.

Cố Phỉ bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, không có rối rắm về vấn đề này nữa, hắn ôm lấy gương mặt phiếm hồng của Lâm Thanh Yến, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng chạm vào đôi môi vừa rồi hắn không cẩn thận cắn trúng, "Có đau không?"

Lâm Thanh Yến lắc đầu nói 'không đau'.

Cậu lại cười cười, đôi mắt đào hoa ướt át hơi cong, giống như đã quên mất chuyện vừa rồi bị hắn ức hiếp, tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói: "Nhìn anh lớn lên đẹp vậy, tôi nói cho anh một bí mật."

"Hửm? Bí mật gì?" Cố Phỉ cũng phối hợp với cậu, đè nhỏ giọng lại.

"Tôi trời sinh không có biết đau......"

Lời còn chưa nói xong, đã bị tiếng gõ cửa từ bên ngoài cắt ngang, "Cố gia, canh giải rượu nấu xong rồi." Thẩm quản gia đứng ngoài cửa nói.

Thẩm quản gia xuất hiện không đúng lúc làm cho Cố Phỉ có chút không vui mà mím môi, đành phải buông người trong ngực ra, đứng dậy đi mở cửa, mở cánh cửa đóng chặt nhận lấy canh giải rượu còn nóng hổi.

"Cố gia, Tiểu Yến có khỏe không?"

Cố Phỉ ừ nói: "Cháu chăm sóc cậu ấy là được." Dứt lời liền đóng cửa lại, chỉ chừa cho Thẩm quản gia cánh cửa phòng đóng chặt, không thể hiểu nỗi, hình như Cố gia rất không vui?

Xem ra ông tới không đúng lúc lắm.

Trong mắt Thẩm quản gia hiện lên chút vui vẻ không rõ lý do, xoay người xuống lầu.

Vừa xoay người lại nhìn thấy cậu vốn dĩ đang ngồi nhưng bây giờ đã nằm xuống, đang dùng chăn đắp kín người mình, chỉ chừa mỗi cái đầu nhỏ ở bên ngoài, đôi mắt khép hờ, giữ im như vậy một hồi, nhìn giống như muốn ngủ.

Cố Phỉ đem canh giải rượu đặt lên tủ đầu giường, uốn gối ngồi xổm bên mép giường rất có hứng thú nhìn cậu, giơ tay xoa xoa tóc đen mềm mại của cậu, nhắc nhở giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ nói: "Yến Yến, em còn chưa nói xong bí mật."

Lâm Thanh Yến lại trở mình, nằm đưa lưng về phía hắn, dùng giọng điệu lười biếng không tình nguyện mà lầm bẩm một câu: "Yến Yến mệt rồi, buồn ngủ."

Thật giống như trẻ con.

Cố Phỉ nhìn cái ót cậu, môi nở nụ cười, cặp mắt vẫn luôn bình tĩnh lạnh lùng lúc này lại mang theo sự ôn nhu cùng cưng chiều, giống như băng sương muốn hòa tan.

Đứa nhỏ trong trí nhớ đã lớn lên và trưởng thành, cái đứa nhỏ vẫn luôn mặc quần áo không vừa người đã vậy còn giặt đến trắng bệch, dùng cặp mắt to tròn trong trẻo nhìn hắn, nhút nhát sợ sệt mà gọi hắn là anh trai.

Rõ ràng trong túi chỉ có một viên kẹo xí muội, rõ ràng bản thân cũng rất muốn ăn, nhưng vẫn nguyện ý đem viên kẹo đưa cho hắn ăn.

Cố Phỉ nghĩ, bây giờ đổi lại hắn cho đứa nhỏ kẹo ăn, cho dù bây giờ đã trưởng thành, cho dù bây giờ cậu không nhớ đến hắn, hắn vẫn nguyện ý cưng chiều cậu như cưng chiều trẻ nhỏ.

Cố Phỉ ở trong phòng một lát, khi đang xoay người muốn đi ra ngoài, cổ tay của hắn bị bàn tay mềm mại nắm lấy, xoay người nhìn lại thấy Lâm Thanh Yến đang nằm trên giường mở to cặp mắt giống như khi còn nhỏ, đôi mắt trong trẻo hiền lành nhìn hắn, nhìn đáng thương cực kỳ mà nói: "Đừng đi, anh ngủ cùng tôi có được không?"

Cố Phỉ nói được, lập tức xốc chăn lên nằm xuống bên cạnh cậu, nghiêng người kéo cậu vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, giống như dỗ trẻ nhỏ ngủ.

Nội tâm nôn nóng bất an của Lâm Thanh Yến dần dần biến mất, cậu tìm một vị trí thoải mái, đầu cọ cọ lên bờ vai dày rộng rắn chắc của hắn, ỷ lại mà ôm cánh tay hắn, lúc này mới nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Cố Phỉ hơi cúi đầu xuống chút, cánh môi liền chạm lên trán cậu, cách sợi tóc hắn nhẹ nhàng hôn lên, sau đó liền giơ tay tắt đèn, ôm eo cậu trong bóng đêm, hít thở giữa hơi thở tràn ngập mùi rượu cùng hơi thở riêng biệt của cậu.

Bảo bối, ngủ ngon.

-----

Sau khi Cố Phỉ mang theo Lâm Thanh Yến rời đi thì ba người kia cũng không có ngồi lại ở câu lạc bộ lâu, An Cảnh cùng An Dụ đều bị Cố Phỉ gây ra kích thích không nhỏ, nào còn có tâm tư gì để chơi tiếp, liền mang theo An Nam Ý uống say về nhà.

"Ba người các con tối nay đi đâu vậy?"

"Sao lại có mùi rượu...... Nam Nam bị làm sao vậy? Hai con dẫn nó đi ra ngoài uống rượu sao?" Tống Thư Mạn bước nhanh từ trên lầu đi xuống, An Cảnh đặt An Nam Ý nằm trên ghế sô pha, "Nam Nam uống say."

An Dụ đứng ở bên cạnh, sợ sệt mà liếc mắt nhìn Tống Thư Mạn, rất không tự tin mà nói: "Mẹ, chuyện này không liên quan đến con cùng anh cả đâu, chúng con cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà Nam Nam lại uống say."

Tống Thư Mạn chính là bà chủ An gia, tuy rằng năm nay đã 50 tuổi, là mẹ của ba đứa con, nhưng có thể thấy được chăm sóc khá tốt, dáng vẻ vẫn dịu dàng xinh đẹp như cũ, đôi mắt đào hoa vừa ôn nhu lại đa tình, có thể thấy được hồi xưa tuyệt đối là đại mỹ nhân.

"Hai người các con tự mình điên là được rồi, sao còn mang theo em trai đi cùng." Tống Thư Mạn giả vờ tức giận mà trừng mắt nhìn đứa con trai lớn và liếc mắt nhìn đứa con thứ hai một cái, từ trước đến nay bà đối xử với con cái luôn ôn nhu, sẽ không thật sự tức giận.

An Dụ kêu oan: "Oan uổng quá, rõ ràng là Nam Nam muốn đi ra ngoài cùng bọn con mà."

"Được rồi đừng gào nữa, em đỡ Nam Nam vào phòng đi, anh vào phòng bếp nấu chút canh giải rượu, mẹ tối nay mẹ mới trở về, đi nghỉ ngơi trước đi, bọn con chăm sóc Nam Nam là được."

An Nam Ý đang say lại đột nhiên ôm lấy cánh tay Tống Thư Mạn, đôi mắt hồng hồng mà nhìn bà, thương tâm ủy khuất mà làm nũng nói: "Mẹ, con vẫn luôn là con trai ngoan của mẹ đúng không...... Bất kể con làm cái gì, mẹ đều sẽ không bỏ con đúng không?"

"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Tống Thư Mạn có chút nghi hoặc mà nhíu nhíu mày, "Đứa nhỏ ngốc sao đột nhiên con lại nói cái này làm gì, Nam Nam vĩnh viễn là con trai bảo bối của mẹ, sao mẹ lại bỏ con được?"

"Dạ......"

----

Trong phòng ngủ là một mảnh tối tăm, bên ngoài là ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, không khí trong nhà yên tĩnh lại ấm áp, chàng trai rúc vào ngực người đàn ông thì đã ngủ rồi, còn người đàn ông thì lại không có buồn ngủ.

Cố Phỉ nghĩ rất nhiều chuyện, đều là chuyện về Lâm Thanh Yến.

Ví dụ như bí mật hồi nảy cậu còn chưa nói xong -- trời sinh không biết đau...... Cái gì? Trực giác báo hiệu cho Cố Phỉ biết đây là một chuyện cực kì quan trọng, nhưng Lâm Thanh Yến đã ngủ rồi, chờ ngày mai tỉnh lại, sẽ không dễ lừa như bây giờ được.

Hắn có thể cảm nhận được cảm xúc Lâm Thanh Yến không thích hợp, từ khi bước vào phòng riêng câu lạc bộ...... Hay là nói, từ khoảnh khắc nhìn thấy An Nam Ý kia, cảm xúc của cậu đã có chút không đúng rồi.

Cố Phỉ nhận thấy, tính cách Lâm Thanh Yến ngoan ngoãn hiểu chuyện, đối đãi mọi người chân thành lễ phép, Thẩm quản gia cùng người hầu trong nhà đều thích cậu, mà Cố Phỉ có thể cảm nhận rõ ràng Lâm Thanh Yến không thích An Nam Ý, thậm chí còn chán ghét.

Sao hắn có thể không nhìn ra được, vừa rồi khi ngồi ở trong phòng riêng, Lâm Thanh Yến cố ý nắm kéo góc áo hắn, nói với hắn khó chịu, mà mục đích làm như vậy chính là -- chọc tức An Nam Ý.

Hay nói là, bởi vì An Nam Ý cố tình tiếp cận hắn, Lâm Thanh Yến ghen tị, cho nên mới cố ý làm như vậy.

Ừm...... Đứa nhỏ ghen tị, cũng nói rõ là...... Đứa nhỏ thích hắn.

Cố Phỉ ở trong lòng kết luận như vậy.

Chương 55: Kết quả giám định DNA.

Ánh nắng Mặt Trời đều bị bức màn chặn ở bên ngoài, chỉ chừa khe nhỏ chiếu vào, ánh sáng trong phòng ngủ tối tăm.

Lâm Thanh Yến chỉ cảm thấy bản thân ngủ đến trời đất tối sầm, sau khi ngủ một giấc dậy nhìn căn phòng tối tăm trống vắng, có cảm giác cô đơn bị toàn thế giới vứt bỏ.

Chỉ là loại cảm giác này sau khi nhớ lại những chuyện xảy ra tối hôm qua, nháy mắt liền biến mất gần như không còn nữa, chỉ còn mê mang buồn bực cùng lo sợ bất an, thật ra cũng không nhớ được gì nhiều, đây mới là điều làm cho người ta cảm thấy bất an nhất.

Cậu chỉ nhớ rõ tối hôm qua gặp An Nam Ý ở câu lạc bộ, sau đó tâm tình không tốt liền uống hết ly rượu, cậu lúc ấy có chút say, thấy An Nam Ý lợi dụng men say dựa vào vai Cố Phỉ......

Sau đó, cậu cố ý nói với Cố Phỉ cậu khó chịu, Cố Phỉ trước mặt mọi người ôm cậu đi, còn là cái kiểu ôm công chúa làm người ta cảm thấy ngượng ngùng, sau đó...... Sau đó cậu không nhớ nữa.

"......"

Cậu không nghĩ tới tửu lượng của bản thân chỉ đạt tới trình độ một ly là say, mấu chốt uống xong còn không nhớ gì nữa hết, sau đó xảy ra chuyện gì cũng không nhớ ra được, chỉ là quần áo mặc trên người vẫn bộ quần áo tối hôm qua, bây giờ đã nhăn nhúm.

Mười phút sau, Lâm Thanh Yến đứng ở trước gương nhìn đôi môi bị cắn của mình, lại càng thêm nghi hoặc cùng bất an.

Cậu chỉ có thể đi hỏi Cố Phỉ.

Lâm Thanh Yến ở trong phòng sửa soạn bản thân sạch sẽ xong rồi đi xuống lầu, thời gian không còn sớm nữa, dì đang quét dọn vệ sinh nói cho cậu biết Cố gia đã đến công ty làm việc rồi.

Thẩm quản gia lại đây hỏi cậu có đau đầu không.

Đương nhiên Lâm Thanh Yến không cảm nhận được, "Không đau, chú Thẩm chú có biết tối hôm qua cháu trở về như thế nào không?"

"Cố gia ôm cháu trở về, tối hôm qua là cậu ấy chăm sóc cho cháu."

Thấy biểu cảm của cậu đột nhiên trở nên không được tự nhiên, Thẩm quản gia cười cười, cũng không nói thêm cái gì nữa, "Đi ăn sáng trước đi, ăn sáng xong thì uống thêm chút canh giải rượu, là Cố gia cố ý phân phó."

Lâm Thanh Yến chỉ có thể căng da đầu gật gật đầu.

Ăn sáng xong lại uống thêm một chén canh giải rượu, Lâm Thanh Yến ngồi ở trên sô pha ôm mèo quýt nhỏ, tiểu gia hỏa lông xù xù ở trong lòng cậu duỗi móng vuốt lười biếng mà ngủ, mỗi ngày trôi qua đặc biệt thoải mái.

Cậu thất thần mà vuốt ve Tiểu Quất, âm thầm rối rắm trong chốc lát mới nhấc điện thoại lên gọi cho Cố Phỉ, bên kia bắt máy rất nhanh, giọng nói quen thuộc thông qua điện thoại lọt vào lỗ tai cậu giống như có dòng điện chạy qua, cực kỳ động lòng người, "Yến Yến?"

Lâm Thanh Yến nắm chặt điện thoại, có chút cứng đờ mà gọi Phỉ ca, Cố Phỉ hỏi cậu có đau đầu không, ăn sáng chưa, giọng nói giống như ngày thường lạnh lùng bình tĩnh còn mang theo chút ôn nhu.

Lâm Thanh Yến trả lời từng câu rồi mới nói đến chuyện chính, "Phỉ ca, cảm ơn anh tối hôm qua chăm sóc tôi...... Tôi uống say không biết sau đó có làm ra chuyện gì kỳ quái không?"

Ý nghĩa của lời nói này chính là đứa nhỏ uống say không nhớ gì cả, không nhớ rõ tối hôm qua trải qua cái gì và nói cái gì, Cố Phỉ giơ tay, lòng bàn tay chạm vào môi mình, giống như nhớ đến nụ hôn tối hôm qua.

Hắn im lặng không mở miệng, giống như cố ý để cậu lo sợ, quả nhiên trong lòng Lâm Thanh Yến càng thêm thấp thỏm, mới nghe thấy hắn hỏi lại một câu: "Yến Yến cảm thấy bản thân sẽ làm cái gì?"

Lâm Thanh Yến: "Tôi...... Tôi không biết."

Cố Phỉ: "Em chỉ ngủ thôi, không làm cái gì cả."

Lâm Thanh Yến có chút không tin, vậy môi cậu làm sao mà bị cắn? Không thể tự cậu cắn cậu chứ? Nhưng Cố Phỉ lại không có lý do gì để lừa cậu, đang nghĩ ngợi, bên kia điện thoại lại vang lên tiếng nói trầm thấp từ tính của hắn: "Sao vậy? Chẳng lẽ Yến Yến hy vọng xảy ra chuyện gì sao?"

Lâm Thanh Yến không ngừng phủ nhận, giọng điệu hoảng loạn giống như bị chọc trúng tâm tư, "Không có không có, tôi không quấy rầy anh làm việc nữa, tạm biệt Phỉ ca." Nói xong, cậu liền nhanh chóng ngắt điện thoại.

Tiểu Quất trong ngực không biết tỉnh từ lúc nào, cọ cọ ở trong lồng ngực cậu, còn meo hai tiếng, Lâm Thanh Yến nhẹ nhàng gõ gõ đầu nó, giả vờ tức giận chất vấn nó: "Tiểu Quất, có phải tối hôm qua em canh lúc anh ngủ, cắn lên miệng anh phải không?"

Đáng thương cho Tiểu Quất vô tội phải gánh tội thay cho chủ nhân của mình, chỉ có thể meo meo meo kháng nghị hai câu.

......

Chuyện này cứ như vậy trôi qua đi, cũng không có ai nhắc lại, Lâm Thanh Yến cũng không còn lý do gì để cố tình trốn tránh Cố Phỉ nữa, cách thức ở chung giữa hai người lại trở về như trước kia, chỉ là...... Có chỗ nào đó không còn giống như trước.

Lâm Thanh Yến biết chỗ nào không giống, cậu biết rõ được một việc chính là cậu thích Cố Phỉ, không phải kiểu thích trưởng bối cũng không phải kiểu thích giữa bạn bè, mà là kiểu thích muốn cùng hắn hôn môi, muốn cùng hắn ngủ chung.

Lâm Thanh Yến vì suy nghĩ của mình mà cảm thấy thẹn thùng, rồi lại nhịn không được tưởng tượng tiếp rồi lại càng cảm thấy thẹn thùng.

Cậu không biết bản thân thích hắn từ lúc nào, có lẽ là từ kiếp trước đi, có lẽ khi đó bản thân đã thích Cố Phỉ rồi.

Lâm Thanh Yến không biết vì sao Cố Phỉ lại đối xử tốt với mình như vậy, nhưng không còn quan trọng nữa, khoảng thời gian kiếp trước cậu cô độc bất lực và bị cơn đau bệnh tật tra tấn là Cố Phỉ đã tìm được cậu và chăm sóc cho cậu, vào khoảnh khắc cậu hấp hối cũng là Cố Phỉ ở bên cạnh vì cậu mà rơi nước mắt.

Sau khi sống lại, Cố Phỉ dẫn cậu về nhà, quan tâm và chăm sóc cho cậu giống như kiếp trước......

Cậu cũng sẽ vì những việc Cố Phỉ làm cho mà động tâm, sẽ mặt đỏ tim đập nhanh, sẽ ghen bởi vì người khác cố ý tiếp cận Cố Phỉ, bất tri bất giác cậu càng ngày càng ỷ lại vào Cố Phỉ, khi có Cố Phỉ ở bên cạnh, cậu sẽ có cảm giác an toàn, giống như không cần sợ bất cứ cái gì.

Đây là cảm giác mà Ôn Ngôn vĩnh viễn không thể cho cậu được.

Khoảng thời gian kiếp trước Lâm Thanh Yến cùng Ôn Ngôn quen nhau, cẩn thận ngẫm lại thì cũng không có nhiều thời gian vui vẻ, Ôn Ngôn là người ôn nhu, nhưng anh ta ôn nhu với tất cả mọi người, cậu cũng không phải là người đặc biệt duy nhất.

Ở trên người Ôn Ngôn cậu vĩnh viễn cũng không tìm thấy cảm giác an toàn.

Cậu thậm chí còn không muốn đem Cố Phỉ so sánh với Ôn Ngôn làm gì, bởi vì Cố Phỉ cái gì cũng tốt.

Lâm Thanh Yến nghĩ, nếu kiếp trước đã bỏ lỡ Cố Phỉ, vậy thì kiếp này, cậu muốn nắm chặt cái duyên phận này.

Mong muốn...... Mong muốn cùng Cố Phỉ vĩnh viễn ở bên nhau.

Nghĩ vậy trái tim cậu không nhịn được lại nóng lên.

Loại suy nghĩ này giống như hạt giống, nảy mầm mọc rễ ở trong lòng cậu, không có cách nào ngăn cản sự phát triển mà chỉ có thể để nó tùy ý phát triển, cắm rễ sâu vào trong lòng, không cách nào nhổ lên được.

----

Ngày chương trình Ngôi Sao Ngày Mai chính thức bắt đầu quay, Cố Phỉ tự mình đưa Lâm Thanh Yến đến chỗ ghi hình, nơi ghi hình cũng ở Nam Thành, nhưng Nam Thành rất lớn, từ biệt thự đi đến nơi đó khoảng hai tiếng lái xe.

Mới vừa xác nhận tình cảm của bản thân, cậu luyến tiếc rời xa người trong lòng, tuy rằng trong lòng vẫn còn ngại ngùng, nhưng vẫn chủ động giang tay ra ôm lấy thân hình cao lớn của hắn, ở bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Phỉ ca, em sẽ nhớ anh."

Khoảng cách gần như vậy, giọng nói cậu trong trẻo ấm áp, hơi thở khi nói chuyện phun lên trên cổ, lan tràn đến đáy lòng, hình như đứa nhỏ thẹn thùng, nói xong liền nhanh chóng buông tay ra, Cố Phỉ giơ tay giữ chặt hông cậu, đem người kéo vào trong lồng ngực một lần nữa.

"Cho dù có chuyện gì xảy ra đều có thể tìm tôi."

"Được."

"Chăm sóc bản thân thật tốt."

"Được."

"Cố lên."

"Được."

"......."

Giống như hai người đều hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra, không có nói gì thêm mà chỉ im lặng ôm nhau trong chốc lát, cảm nhận độ ấm và hơi thở trên người đối phương.

Cố Phỉ đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng mảnh khảnh vui vẻ dần dần biến mất khỏi tầm mắt, lúc này mới xoay người lên xe, hắn yên lặng ngồi trong xe một lát, cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.

"Cố tổng, lần trước cậu bảo tôi đi làm giám định DNA đã có kết quả rồi." Trợ lý Dương ở đầu bên kia điện thoại nói, "Cha mẹ và đứa con không có cùng quan hệ huyết thống, không phải ruột thịt."

Cố Phỉ yên lặng hai giây, ừ nói: "Biết rồi."

Đối với cái đáp án này cũng không ngoài ý muốn của Cố Phỉ lắm, đúng như dự đoán, không phải cha mẹ ruột, có thể nói đối với Lâm Thanh Yến là một chuyện tốt, nhưng bây giờ Cố Phỉ cũng không tính nói cho cậu biết mọi chuyện.

Phải điều tra rõ chân tướng của năm đó trước đã.

Ngắt điện thoại trợ lý, Cố Phỉ lại gọi đến một dãy số khác, "Làm phiền cậu lại giúp tôi điều tra một chuyện, có lẽ sẽ có chút khó khăn......"

Nơi khác, Lâm Thanh Yến không biết chuyện gì đang kéo va li hành lý, được nhân viên công tác dẫn đến một điểm, nơi đó có không ít người, một đám thực tập sinh trẻ tuổi trang điểm thời thượng, còn có rất nhiều nhân viên công tác khác.

Lâm Thanh Yến liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lục Vũ Kỳ, người khác đều tụ tập tốp năm tốp ba ở bên nhau trò chuyện đùa giỡn và giới thiệu, chỉ có người này cả người toát ra hơi lạnh không cho ai tới gần, một mình dựa vào tường chơi điện thoại, cũng không cùng người khác nói lời nào, cũng không ai dám nói chuyện với cậu ta.

Lục Vũ Kỳ nhìn thấy Liên đi lại đây sau đó mới cất điện thoại đi, cậu ta đi tới, giúp đỡ cậu kéo vali hành lý, kết quả ngạc nhiên kêu lên một tiếng, "Lâm Thanh Yến, trong vali của cậu toàn là gạch sao? Sao lại nặng như vậy?"

"Chỉ có thêm một ít sách mà thôi, tôi tự mình kéo được."

Lục Vũ Kỳ lạnh mặt, "Không được động đậy, để tôi."

Lâm Thanh Yến chỉ có thể ngượng ngùng mà thu tay lại.

Lục Vũ Kỳ bị người anh họ lãnh tính lãnh tình không dính khói lửa trần gian từ trước đến nay gọi điện đến nhờ bảo cậu ta, phải nhìn chằm chằm Lâm Thanh Yến, đừng để ai ức hiếp cậu, đặc biệt phải đề phòng cái người tên là An Nam Ý.

An Nam Ý này...... Rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Lục Vũ Kỳ cùng Lâm Thanh Yến đi cùng nhau, chớp mắt liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người, tất cả hoặc nhiều hoặc ít người đều biết Lục Vũ Kỳ, vị Thái Tử gia này khó gần muốn chết, có thể chơi chung với cậu ta không được mấy người.

Mọi người đều tò mò, nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy gương mặt Lâm Thanh Yến, lập tức cảm thấy sự uy hiếp nghiêm trọng, cái đầu tiên trong tuyển tú chính là cái gì? Là mặt đó, không nói đến thực lực của bản thân ngươi như thế nào, cái đầu tiên khán giả nhìn đến chính là mặt.

Lục Vũ Kỳ lớn lên đã đẹp, mà chàng trai bên cạnh cậu ta không kém chút nào, thậm chí còn đẹp hơn một chút, không chỉ riêng mặt lớn lên đẹp, mà tỉ lệ dáng người cũng đẹp, khí chất cũng tốt, từ xa xa nhìn qua cả người như tản ra một loại khí chất trong trẻo nhu hòa như ánh trăng.

Đây là một gương mặt người khác gặp qua là không thể quên được.

Ánh mắt mọi người đều nhìn đến một nơi, đang nói chuyện với người khác, An Nam Ý cũng dời tầm mắt nhìn theo bọn họ, tức khắc vui sướng mà hô một tiếng, "Yến Yến, cậu đến rồi sao."

An Nam Ý cười đi qua chỗ Lâm Thanh Yến, dừng lại ở trước mặt cậu, "Yến Yến, mình vẫn luôn đợi cậu tới."

Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Lâm Thanh Yến chỉ khách khí nhìn cậu ta cười cười, Lục Vũ Kỳ ở bên cạnh hỏi: "Cậu ta là bạn bè của cậu sao?"

Lâm Thanh Yến: "Bạn học cấp ba."

"Chào cậu, mình tên An Nam Ý." An Nam Ý cười thân thiết, vươn tay về phía Lục Vũ Kỳ, "Lục Vũ Kỳ, trước kia tôi có nghe nói về cậu, thật vui khi quen biết cậu."

Tay trái Lục Vũ Kỳ đang đút ở trong túi, tay phải đang cầm tay kéo vali, căn bản không có tự nguyện bắt tay với người khác, chỉ là cong môi cười cười, "Thì ra là cậu à......"

An Nam Ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro