Chương 52: Phỉ ca, tôi khó chịu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh Cố Phỉ, anh đến rồi."

"Yến Yến, không nghĩ tới đúng là cậu thật, mau vào đi."

Duyên phận giữa người với người kỳ diệu như vậy đấy, Lâm Thanh Yến làm sao cũng không nghĩ đến có thể gặp An Nam Ý ở chỗ này, chỉ là duyên phận này cũng không có tốt đẹp gì, nhìn gương mặt giả nhân giả nghĩa của An Nam Ý kia Lâm Thanh Yến liền cảm thấy cơ thể không khỏe.

Nhưng người này lại cố tình nhìn cậu tươi cười thân thiết, lại cầm lấy cổ tay cậu lôi kéo đi vào bên trong, "Yến Yến, mình thật không ngờ có thể gặp cậu ở đây, thật sự tốt quá, từ sau khi cậu nghỉ học cấp ba, mình chưa gặp lại cậu."

Lâm Thanh Yến nhìn cậu ta cười cho có lệ, "Đúng vậy."

Cậu không dấu vết mà đẩy tay An Nam Ý ra, chủ động đứng bên cạnh Cố Phỉ, Cố Phỉ giới thiệu cho cậu ba người này, thật ra không cần giới thiệu thì cũng đã quen biết hết rồi, cậu khách khí lễ phép chào hỏi.

An Dụ từ trước đến nay là cái người tự mình thân quen, chỉ mới gặp Lâm Thanh Yến được hai lần đã bắt đầu kề vai sát cánh xưng anh gọi em, anh thân thiết ôm lấy bả vai cậu, làm mặt quỷ nói: "Yến Yến, sao rồi? Trong khoảng thời gian này sống ở nhà Cố tổng có quen không? Có cảm thấy lạnh hay không?"

Lâm Thanh Yến: "Lạnh?"

An Dụ: "Trên người Cố tổng chúng ta từ trong ra ngoài đều tỏa ra hơi thở lạnh băng."

Vừa dứt lời, An nhị thiếu liền nhận được ánh mắt lạnh băng đến từ Cố tổng, lập tức tự giác buông lỏng cánh tay đang ôm Lâm Thanh Yến ra, nhìn anh cả anh phía sau gào, "Anh, bảo vệ em!"

"Xem tiền đồ của em kìa."

An Cảnh ghét bỏ đẩy An Dụ ra, lại rất có hứng thú đánh giá chàng trai ngoan ngoãn đứng bên cạnh Cố Phỉ, anh muốn nhìn xem rốt cuộc đứa nhỏ này có sức hấp dẫn gì, có thể khiến cây vạn tuế Cố Phỉ này ra hoa.

Chỉ là nhìn dáng vẻ đứa nhỏ này ngoan ngoãn lại không kìm được căng thẳng, anh lại có loại cảm giác thân thiết, nhịn không được cười trêu ghẹo: "Thí sinh Lâm thích leo cây, đã lâu không gặp, vết thương trên đùi sao rồi?"

Lâm Thanh Yến lập tức nhớ tới cảnh tượng khi phỏng vấn và khi ở cùng Cố Phỉ trong văn phòng, cậu có chút quẫn bách gật gật đầu, "Đã lành, cảm ơn thầy An quan tâm."

"Không cần căng thẳng như vậy, nơi này không phải nơi phỏng vấn, em và Nam Nam lớn ngang nhau, nếu không chê có thể gọi anh một tiếng anh."

Lâm Thanh Yến nghe lời mà kêu một tiếng 'anh cả An', An Dụ phụt một tiếng bật cười, ngay cả trong mắt Cố Phỉ cũng hiện ra sự vui sướng khi có người gặp họa, An Cảnh: "......"

Lâm Thanh Yến: "...... Có vấn đề gì sao?"

Cố Phỉ nói ngay: "Không có, về sau cứ gọi như vậy."

An Cảnh tức muốn chết, vì sao gọi Cố Phỉ là Phỉ ca, An Dụ là anh Dụ, mà An Cảnh anh không phải là anh Cảnh mà là anh cả An? Chẳng lẽ nhìn anh có chút già rồi sao?

An Nam Ý ngồi một bên cũng cười theo, chỉ là không ai để ý đến nụ cười của cậu ta có chút miễn cưỡng, An Dụ đối xử với Lâm Thanh Yến thật nhiệt tình, mà hình như An Cảnh cũng không có ghét bỏ Lâm Thanh Yến, ngay cả Cố Phỉ tính tình lạnh nhạt, thái độ đối xử với Lâm Thanh Yến cũng thật thân thiết.

Còn cậu ta, lại bị xem nhẹ.

Sau khi chào hỏi qua lại, mọi người liền ngồi xuống.

Lâm Thanh Yến tự nhiên ngồi bên cạnh Cố Phỉ, điều làm cậu không khỏe chính là An Nam Ý ngồi ở một bên khác của cậu, hiển nhiên là đã chuẩn bị ôn lại chuyện cũ cùng cậu.

"Yến Yến, nghe nói cậu cũng tham gia Ngôi Sao Ngày Mai, cái kia về sau chúng ta có thể luyện tập cùng nhau, nói không chừng có thể ra mắt cùng nhau đó." An Nam Ý thân thiết nhìn Lâm Thanh Yến cười.

Ý nghĩa của lời này thực rõ ràng, thân thể Lâm Thanh Yến hơi hơi cứng đờ, cậu nhớ rõ kiếp trước An Nam Ý không có tham gia chương trình tuyển tú này, cậu ta đóng phim mới ra mắt.

Xem ra có nhiều việc trong quỹ đạo đã bị thay đổi.

An Nam Ý làm như không nhận thấy được thái độ lạnh nhạt của Lâm Thanh Yến, lại tiếp tục nhiệt tình nói: "Yến Yến, mình nhớ rõ lúc trước hình như cậu không biết ca hát nhảy múa mà, cậu học hồi nào vậy?"

Nói đến cái này cậu ta liền có khí thế hơn, Lâm Thanh Yến căn bản không biết mấy cái này, khẳng định sẽ không cách nào qua được phỏng vấn, nhưng không ngờ cậu lại qua được, nhất định là bởi vì leo cao lên người Cố Phỉ, đi cửa sau!

Cũng không biết Lâm Thanh Yến dùng thủ đoạn gì, vậy mà lọt vào mắt Cố Phỉ, mà cậu ta nỗ lực lâu như vậy, thái độ Cố Phỉ đối với cậu ta trước sau vẫn lạnh nhạt xa cách.

"Trước kia đúng là tôi không học qua, chỉ là gần đây học theo TV." Lâm Thanh Yến nhìn An Nam Ý cười cười, giọng điệu nói chuyện giống như Cố Phỉ bình tĩnh lại lạnh nhạt: "Chỉ tùy tiện học nhưng không nghĩ đến nó rất đơn giản."

Nụ cười trên mặt An Nam Ý cứng đờ, không nói nữa.

Cố Phỉ nói chuyện cùng An Cảnh và An Dụ, đồng thời cũng để ý câu chuyện Lâm Thanh Yến bên cạnh, đột nhiên nghe được giọng điệu của cậu khác với trước kia, giống như phát hiện ra đại lục mới, trong lòng cảm thấy thật thú vị.

Lúc này nhân viên phục vụ mang mấy chai rượu đi vào, là rượu vừa rồi An Cảnh chọn, tới những nơi như này đương nhiên là muốn uống rượu, nhân viên phục vụ thuần thục mở ra, rót cho mọi người.

Cố Phỉ lại phân phó nhân viên phục vụ mang ly nước chanh.

An Cảnh líu lưỡi, "Mình nói này lão Cố, cậu như vậy là không được nha, khó lắm mới ra tụ tập với mọi người cậu lại gọi nước trái cây uống?"

Thần sắc Cố Phỉ vẫn như cũ, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hắn đem ly nước chanh đặt trước mặt Lâm Thanh Yến ngồi bên cạnh, thay thế ly rượu kia, động tác nhìn cực kỳ tự nhiên.

Ở một khoảng khắc kia, bọn họ phảng phất thấy được người cha già lo lắng cho đứa con.

An Cảnh: "......" Đậu má?!

An Dụ: "......" Con mẹ nó!

Hôm nay cuối cùng cũng được nhìn con mẹ nó thấy.

An Nam Ý nắm thật chặt ly rượu trong tay, tiếp theo nhìn về phía Cố Phỉ, cười trêu ghẹo nói: "Anh Cố Phỉ, anh cũng quàn chặt quá đi, Yến Yến đã trưởng thành có thể uống rượu."

Cố Phỉ chỉ nhàn nhạt trả lời lại, "Em ấy bị thương ở chân."

Thật ra đã lành rồi, Lâm Thanh Yến ở trong lòng âm thầm nói một câu, rũ mắt uống nước chanh Cố Phỉ đưa cho cậu, cậu vẫn luôn không nói gì, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân.

Không biết từ khi nào An Nam Ý đã ngồi xuống bên cạnh Cố Phỉ, chủ động rót rượu thêm vào ly thủy tinh đã uống cạn trước mặt hắn, còn tri kỷ mà đưa cho hắn, "Anh Cố Phỉ, cho anh."

Cố Phỉ chỉ lạnh lùng ừ một tiếng, nhận ly rượu nhưng lại không uống, đặt lên mặt bàn một lần nữa, ánh mắt hắn đặt ở trên người Lâm Thanh Yến, cậu rũ mắt xuống, đôi tay cầm lấy ly nước chanh đã uống được một nửa, nhưng lại không có uống, cũng không nhúc nhích, giống như đang thất thần.

Có lẽ là không thích ứng được, đứa nhỏ trầm mặc hơn so với ngày thường một chút.

Bên kia An Nam Ý lại gọi anh Cố Phỉ, cậu ta chống cằm nhìn người đàn ông mặt mày lạnh lùng trước mặt, chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Anh làm sao quen biết được Yến Yến vậy, có thể kể cho em nghe không?"

Cố Phỉ nói, "Nói ra thì rất dài."

Sau đó không còn nói thêm nữa.

An Nam Ý cũng không cảm thấy có gì lạ, từ trước đến giờ Cố Phỉ là người trầm mặc ít nói.

Cậu ta còn muốn trò chuyện thêm, nhưng lời còn chưa nói ra, cậu ta liền thấy dáng vẻ thân mật xoa xoa đầu Lâm Thanh Yến của người đàn ông tính tình lạnh lùng kia, trong giọng nói bình tĩnh mang theo chút ôn hòa: "Sao vậy? Không vui sao?"

Lâm Thanh Yến cười cười, "Không có, chỉ là có chút không quen."

"Chờ lát nữa rồi đi về." Cố Phỉ dứt lời, lại đem mâm trái cây trên bàn đẩy đến trước mặt cậu, dùng cây tăm ghim một miếng xoài đưa đến miệng cậu, "Ăn chút trái cây."

"Dạ cảm ơn Phỉ ca."

Mắt An Nam Ý nhìn thấy hết tất cả, cậu ta âm thầm cắn chặt răng, trong lòng cậu ta có một ngọn lửa, nóng đến muốn bốc khói lên, nhưng trên mặt vẫn cứ nở nụ cười, "Yến Yến, anh Cố Phỉ đối xử với cậu thật là tốt."

Lâm Thanh Yến đương nhiên không nghe thấy, cậu đang chăm chú ăn trái cây.

Thật ra An Nam Ý cũng không hiểu, vì sao thái độ Lâm Thanh Yến đối với cậu ta lại lạnh nhạt như vậy, lúc học cấp 3 cậu ta đúng là bạn thân của Lâm Thanh Yến, hay nói là Lâm Thanh Yến chỉ có một mình cậu ta là bạn.

Nhưng đến lúc này, hiếm khi Cố Phỉ chủ động hỏi cậu ta một câu: "Em cùng Yến Yến là bạn học cấp ba?"

"Đúng vậy, đáng tiếc Yến Yến chưa học xong cấp ba đã nghỉ học." An Nam Ý đáng tiếc mà thở dài một hơi, lòng lại đầy căm phẫn mà nói: "Nếu không phải bởi vì ba Yến Yến ăn chơi bài bạc thì lúc trước Yến Yến cũng sẽ không nghỉ học!"

An Nam Ý lại nói thêm: "Con ma bài bạc kia đúng là không phải thứ gì tốt, lúc còn đang đi học, ông ta đi vào phòng học, cứng rắn muốn kéo Yến Yến rời đi, không cho cậu ấy tiếp tục học, còn làm trò trước mặt giao viên và bạn học tát Yến Yến mấy cái......"

Cố Phỉ hơi hơi nhăn mày.

Những lời này một chữ cũng không sót đều được Lâm Thanh Yến nghe thấy, thân thể đơn bạc của cậu hơi cứng đờ, trong lòng không thể nói ra được cảm giác gì, cậu cầm lấy ly rượu để yên trên bàn lên ngửa đầu liền uống, chờ đến khi Cố Phỉ phát hiện thì ly rượu đã cạn thấy đáy.

Cậu đem ly thủy tinh không nặng không nhẹ đặt lên mặt bàn, âm thanh thanh thúy vang lên, cậu nhìn An Nam Ý, cặp mắt đào hoa xinh đẹp có chút tức giận nhưng trên mặt lại mang theo tươi cười, "Chỉ là chuyện nhỏ trong quá khứ, không có gì hay ho."

An Nam Ý rũ đôi mắt xuống, "Thực xin lỗi, Yến Yến, mình chỉ là nhất thời tức giận, không phải mình cố ý nhắc đến chuyện này......"

Dáng vẻ nhu nhược đáng thương nhìn giống như bị người khác ức hiếp.

Lâm Thanh Yến dời tầm mắt đi, lười để ý đến cậu ta.

An Nam Ý là loại người thế nào cậu đã biết quá rõ ràng.

"Yến Yến cậu đừng giận mình được không, mình tự phạt ba ly!" Chân tay An Nam Ý có chút luống cuống, ủy khuất cùng bất an đều viết hết trên mặt, nói xong liền đi rót rượu, cực kỳ có thành ý mà tự phạt mình ba ly.

Cuối cùng uống đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ánh mắt mê ly tràn ngập hơi nước, lung lay ngồi không xong, cuối cùng chịu đựng không nổi ngã về phía lồng ngực Cố Phỉ, đầu dựa lên trên vai hắn.

Cố Phỉ hơi hơi nhăn mày.

"Ưm..... Thật xin lỗi." An Nam Ý nửa khép nửa mở đôi mắt mê ly, gương mặt đỏ bừng, có chút khó chịu mà dùng giọng nói mềm như bông nói: "Đầu của em có chút nhức, hiện tại cảm thấy......"

Đầu Lâm Thanh Yến cũng nhức, cả người cậu không có sức dựa vào sô pha, giống như đang nhìn xem từng cử chỉ An Nam Ý diễn, thậm chí còn vì cậu ta mà vỗ tay trong lòng, đáng tiếc, nếu kĩ năng diễn xuất tự nhiên một chút thì hay hơn.

Vết nhăn giữa chân mày Cố Phỉ càng sâu hơn, không lưu tình đem cái đầu trên vai đẩy ra, giọng điệu nói chuyện so với thường ngày lạnh nhạt hơn vài phần,  "An Cảnh, em trai cậu uống say, mau đến xem cậu ta."

Lúc này An Cảnh đang cầm micro ca hát cùng An Dụ, khi đang hát thật nhập tâm, vừa quay đầu liền thấy trạng thái quái dị của ba người trên sô pha, em trai anh An Nam Ý đúng là đang say khướt mà ngã xuống ghế sô pha.

"Nam Nam sao em uống nhiều vậy?"

Cùng lúc đó, Lâm Thanh Yến bên kia đang khó chịu mà xoa xoa huyệt Thái Dương, nhẹ nhàng kéo góc áo Cố Phỉ, giọng nói khàn khàn mềm mại mang theo chút lười biếng, nhỏ giọng nói: "Phỉ ca, đầu tôi cũng có chút nhức...... đau quá."

Để cậu dạy cho An Nam Ý xem cái gì mới là kỹ năng diễn xuất tự nhiên.

Chương 53: Yến Yến uống say.

Tửu lượng Lâm Thanh Yến được coi là khá tốt, kiếp trước sau khi ra mắt có đi xã giao không ít, người đại diện thường xuyên dẫn cậu đi gặp ông chủ nào đó, còn có các đạo diễn làm phim linh tinh.

Cậu không thích những cuộc xã giao này, nhưng lại không có tư cách từ chối, có đôi khi còn bị chuốc rượu trên bàn tiệc, thậm chí bị chiếm tiện nghi là chuyện thường tình, tửu lượng chính là được luyện ra từ đó.

Nhưng quay trở về 5 năm trước, tửu lượng của cậu chính là trình độ một ly cũng say, cậu đúng là có chút say, đầu óc cũng có chút khó chịu, bằng không cũng sẽ không làm như vậy.

Nhìn An Nam Ý dựa vào say rượu tiếp cận Cố Phỉ, không biết làm sao, cậu chỉ cảm thấy cực kì chướng mắt.

Góc áo Cố Phỉ bị kéo ra, giọng nói mềm mại mơ hồ của cậu truyền vào lỗ tai, hắn dựa theo tiếng nhìn qua, liền thấy dáng vẻ Lâm Thanh Yến lười biếng dựa vào sô pha.

Ánh đèn xung quanh lờ mờ, gương mặt cậu bị nồng độ cồn của rượu hun đến ửng hồng, đồng thời đôi môi mềm mại đỏ bừng cũng hơi hơi mở ra, mắt cậu hơi hơi buông xuống, tay trái xoa ấn huyệt Thái Dương của mình, tay phải vẫn duy trì động tác lôi kéo góc áo Cố Phỉ.

Thái độ đối xử cũng khác hoàn toàn với An Nam Ý, Cố Phỉ giơ tay đặt trên vai Lâm Thanh Yến, động tác nhẹ nhàng ôm cậu dựa lên vai mình, ngón tay đặt trên huyệt Thái Dương cậu giúp cậu xoa xoa, "Có thấy đỡ hơn không?"

Lâm Thanh Yến dùng giọng mũi ừ một tiếng, cậu hé nửa đôi mắt, đem trọng lượng toàn thân dựa lên trên người hắn, mi đẹp hơi hơi run rẩy, thoạt nhìn dáng vẻ vẫn còn chút không thoải mái lắm.

Cố Phỉ tiếp tục xoa ấn, xúc cảm lòng bàn tay tinh tế ấm áp, thân thể cậu đều dựa lên người hắn, là một loại tư thế ỷ lại, tóc đen mềm mại chạm đến gương mặt hắn, hương thơm của rượu nhàn nhạt mà lôi cuốn xông vào xoang mũi hắn.

Động tác trên tay Cố Phỉ dừng một chút, đôi mắt ở dưới ánh đèn tối tăm càng có vẻ sâu không thấy đáy.

Thấy một màn như vậy, An Dụ không ca hát nữa, buông micro chạy đến, tiến đến bên cạnh Lâm Thanh Yến trêu chọc nói: "Ái chà, không nghĩ đến bạn nhỏ Yến Yến của chúng ta cũng rất phản nghịch, không phải ba ba Cố Phỉ để cậu uống nước chanh sao, sao hiện tại nước chanh cũng có thể uống say vậy?"

"Ba ba Cố Phỉ, hình dung này thật là chính xác."

An Cảnh khẽ cười một tiếng, nếu không phải đã tiêm cho mình một mũi dự phòng, biết Cố Phỉ coi trọng đứa nhỏ này, nếu hôm nay không nhìn thấy một màn này, anh sẽ hoài nghi bản thân mình uống say, còn không chính là Cố Phỉ bị ai ám vào người.

Thật ra vẫn còn An Nam Ý ngã một bên không ai hỏi thăm, nhìn có chút đáng thương.

An Cảnh đi qua đỡ cậu ta ngồi dậy, nhìn dáng vẻ say rượu của em trai nhà mình mà nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Nam Nam, sao em cũng uống nhiều như vậy, đêm nay mẹ về nhà, nếu thấy em như vậy thế nào cũng sẽ mắng anh một trận."

"Xin lỗi anh cả...... Em sẽ giải thích với mẹ."

"Này có gì mà phải xin lỗi, tửu lượng em không được tốt, đừng uống nữa, bằng không ngày mai sẽ đau đầu."

"Dạ......"

Không biết là do uống say không được dễ chịu hay sao mà sắc mặt An Nam Ý thực khó coi, mắt nhìn dáng vẻ Lâm Thanh Yến thân mật dựa vào lồng ngực Cố Phỉ, cậu ta không khỏi nắm chặt tay.

Đương nhiên Cố Phỉ không cảm nhận được ánh mắt của người khác, bởi vì sự chú ý của hắn đều tập trung trên người chàng trai trong lồng ngực, không dời mắt ra, qua một lúc lâu hắn mới ngước mắt lên, tầm mắt lơ đãng liếc mắt nhìn người An Nam Ý một cái, dừng lại trên người An Cảnh.

"Em ấy uống say, mình dẫn em ấy về trước."

An Cảnh dở khóc dở cười gật đầu, nói nhanh mang bảo bối tâm can của cậu về nhà đi, ở chỗ này làm anh nhìn đến đau mắt, quả nhiên độc thân lâu năm đột nhiên động lòng đúng là không đơn giản.

Cáo già Cố Phỉ này, cứ như vậy đem bạn nhỏ đơn thuần đáng yêu đi, tuy rằng An Cảnh ngoài miệng trêu chọc, nhưng trong lòng vẫn chúc phúc, trước kia anh thực sự lo lắng bạn tốt sẽ cô độc cả đời.

Anh cũng không lo lắng tâm tư sâu kín của Lâm Thanh Yến, không nói đến tính cách nhân phẩm của đứa nhỏ này như thế nào, mới gặp mặt vài lần anh cũng chưa nhìn ra được, nhưng anh quá hiểu Cố Phỉ là người như thế nào.

Cáo già Cố Phỉ này, nếu không phải hắn chủ động tiếp cận, thì người khác căn bản không có cách nào tiếp cận hắn được, cho dù có cất giấu ít nhiều tâm tư gì thì trước mặt Cố Phỉ, tất cả đều không có cách nào tránh được đôi mắt hắn.

Giống như thỏ trắng nhỏ đơn thuần ngoan ngoãn như Lâm Thanh Yến này, căn bản sẽ không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của cáo già Cố Phỉ.

......

Cho đến sau này, khi đã biết hết tất cả mọi chuyện An Cảnh hối hận đến ruột cũng xanh luôn, chó Cố Phỉ này muốn cô độc thì cứ cô độc cả đời đi, xứng đáng! Dựa vào cái gì lại muốn gây tai họa lên người em trai bảo bối đơn thuần vô hại xinh đẹp đáng yêu, thiên thần nhỏ của anh.

Anh hận!

Chỉ là đây đều là lời nói sau này.

Tay Cố Phỉ đặt trên eo Lâm Thanh Yến và chỗ cong chân của cậu, chặn ngang người ôm lên, sau khi chào tạm biệt An Cảnh cùng An Dụ liền ôm người trong lồng ngực đi ra ngoài.

Tuy rằng Lâm Thanh Yến uống say, nhưng dù sao vẫn còn ý thức, cậu vốn định từ chối tư thế ôm cậu của Cố Phỉ, đặc biệt là ôm ở trước mặt người khác.

Nhưng nghĩ đến lời vừa rồi An Nam Ý nói làm Lâm Thanh Yến do dự, cậu cảm thấy bản thân đã thay đổi, trước đây cậu chưa bao giờ có những loại suy nghĩ này, chính là những ý xấu không muốn để An Nam Ý được như ý.

Trong chớp mắt do dự cậu đã bị Cố Phỉ ôm lên.

Tuy rằng như vậy, nhưng cả khuôn mặt của cậu chôn trong lồng ngực hắn, đỏ như muốn lấy máu.

Không cách nào gặp người.

Nhìn bóng dáng Cố Phỉ rời đi, An Cảnh cùng An Dụ hai anh em hai mặt nhìn nhau, phân biệt từ trong ánh mắt không thể tin được của đối phương thấy được một loại thực vật, chính là cỏ xanh.

An Cảnh: "Có thể loại bỏ được tin đồn Cố Phỉ không phải tính lãnh đạm."

An Dụ: "Phỉ Phỉ đã không còn là Phỉ Phỉ trước kia."

Còn An Nam Ý đang dựa vào sô pha bên kia đã tức muốn chết rồi, cậu ta cực kì thương tâm mà nhỏ giọng khóc nức nở lên, khóc đến ủy khuất, rất nhanh liền đưa được sự chú ý của hai người nhìn đến.

"Nam Nam sao lại khóc? Không thoải mái hả?"

"Không có không thoải mái......" An Nam Ý giơ tay lau nước mắt, vẫn khóc đến thương tâm ủy khuất, cúi đầu thút tha thút thít mà nói: "Hình như em chọc đến chỗ không vui nào đó của Yến Yến, cậu ấy...... Cậu ấy hình như không thích em, rõ ràng trước kia chúng em chính là bạn tốt mà."

An Dụ: "Không thể nào, thỏ trắng nhỏ thoạt nhìn không giống loại người này đâu."

An Cảnh không nói chuyện, anh nhìn An Nam Ý, như đang suy nghĩ gì đó mà trầm mặc một lát, cuối cùng chỉ xoa xoa đầu cậu ta xem như là an ủi, "Có lẽ có hiểu lầm gì đó, đừng khóc, đôi mắt sưng lên sẽ rất khó coi, anh cả dẫn em về."

"Dạ......"

Ở chỗ khác, khi Cố Phỉ chờ đi vào thang máy, Lâm Thanh Yến mới lặng lẽ ngẩng đầu lên, từ góc độ này có thể nhìn thấy đường cong cằm rõ ràng của hắn, còn có yết hầu gợi cảm, trên người hắn tràn ngập hơi thở hormone nam tính, tràn ngập xoang mũi cậu.

Thang máy dừng lại, Lâm Thanh Yến nhỏ giọng nói: "Phỉ ca, tôi có thể tự mình đi."
Vừa rồi chỉ là vì khiêu khích An Nam Ý, hiện tại bị ôm như vậy, cậu thật sự thẹn thùng, may mắn bản thân uống say, bằng không mặt nhất định đỏ bừng lên rất rõ ràng.

Ai biết cánh tay trên eo cậu ôm càng chặt hơn.

Cố Phỉ nói: "Yến Yến uống say."

Lâm Thanh Yến: "......" Cậu không cách nào phản bác.

Vì vậy vẫn luôn bị ôm như thế.

Cố Phỉ cũng uống không ít rượu nhưng tửu lượng của hắn tốt, cũng không có say, nhân viên phục vụ trong câu lạc bộ thực tri kỷ mà gọi người lái xe thay hắn, đồng thời cũng kinh ngạc khi vị đại gia này ôm một người trong ngực.

Nhưng mặt người nọ vẫn luôn chôn trong ngực Cố tổng, nhìn không rõ lắm.

Người lái thay rất nhanh đã tới, chờ lên xe, cuối cùng Cố Phỉ cũng thả Lâm Thanh Yến xuống, hai người sánh vai ngồi ở ghế sau.

Bóng đêm lờ mờ ngoài cửa sổ, gió đêm thổi từ ngoài cửa sổ thổi vào, mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, không khí trong xe lại có vài phần khô nóng, có lẽ bởi vì hai người đều uống rượu.

Cảm giác say dâng lên, Lâm Thanh Yến uống say không khóc cũng không làm loạn, ngồi rất yên tĩnh, chỉ là không được bao lâu thân thể nghiêng qua ngã xuống bên vai của hắn, hô hấp dần trở nên đều đều.

Cố Phỉ thuận thế đem cánh tay đặt trên eo Lâm Thanh Yến rồi ôm lấy, hắn rũ mắt, yên lặng mà nhìn ngắm khuôn mặt ngoan ngoãn của cậu khi ngủ, gương mặt trắng nõn hồng hào giống như vỏ quả đào chín.

Trong cặp mắt bình tĩnh của hắn hiện lên chút ôn hòa nhu ý, hắn giơ tay nhẹ nhàng vén tóc mái trên trán cậu lên, động tác cẩn thận mà lau đi mồ hôi trên Thái Dương cậu.

Sau nửa tiếng đã về đến biệt thự.

Lâm Thanh Yến còn chưa có tỉnh, Cố Phỉ lại lần nữa đem cậu chặn ngang người bế lên đi vào trong phòng, Thẩm quản gia vốn định giả bộ không nhìn thấy, nhưng ngửi được mùi rượu, vẫn nhịn không được tiến lên hỏi: "Cố gia, Tiểu Yến uống say sao? Sao lại uống nhiều như vậy?"

Trong mắt Cố Phỉ ẩn ẩn hiện lên một chút vui vẻ, hắn nói, "Không nhiều lắm, chỉ một ly."

Hay nói một ly liền say.

"Tửu lượng Tiểu Yến còn phải luyện thêm."
Thẩm quản gia cũng nhịn không được cười cười, "Thôi Cố gia, cậu bế thằng bé lên nghỉ ngơi đi, để chú đi nấu ít canh giải rượu."

"Ừm."

Cố Phỉ ôm Lâm Thanh Yến vào phòng đặt lên giường, lúc này cậu mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, cậu chống nệm ngồi dậy, lại theo bản năng nắm chặt góc áo Cố Phỉ không cho hắn đi, kêu một tiếng Phỉ ca.

Cố Phỉ vốn dĩ muốn đi lấy khăn lông, thấy thế thì lại lần nữa ngồi xuống mép giường, cậu mở to đôi mắt mê ly lại tràn ngập hơi nước nhìn hắn.

Đây là lần đầu tiên Cố Phỉ thấy cậu say rượu, trạng thái khác xa với ngày thường, giống như đứa trẻ ngây thơ mờ mịt, dáng vẻ rất dễ để lừa, hắn hỏi: "Vừa rồi Yến Yến không vui?"

Ngoài ý muốn, đứa nhỏ không có do dự mà gật gật đầu.

Xem ra quả nhiên rất dễ để lừa gạt.

Cố Phỉ tiếp tục hỏi dò: "Bởi vì An Nam Ý?"

Đứa nhỏ lại gật đầu.

"Trước kia cậu ta ức hiếp em?"

Lâm Thanh Yến gật đầu sau đó lại lắc lắc đầu, chân mày cậu hơi hơi nhăn lại, nói 'Phỉ ca, có phải An Nam Ý thích anh hay không? Anh thích cậu ta sao?'

Cố Phỉ có chút ngạc nhiên khi cậu hỏi câu hỏi này, lại cười khẽ một tiếng, nói: "Không thích."

Chân mày cậu lập tức giãn ra, cậu sít gần lại, đến gần người hắn một chút, dùng cặp mắt cực kì sáng ngời nhìn hắn, hỏi: "Vậy anh thích ai nha?"

Lâm Thanh Yến không biết hiện tại giọng nói của bản thân có bao nhiêu mềm mại lại mang theo sự khàn khàn lười biếng sau khi say, tựa như mang theo cái móc câu, câu thẳng đến lục phủ ngũ tạng người khác đều tê dại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro