Chương 62: Tranh giành vị trí Center.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vũ Kỳ?" An Nam Ý đứng ở trước cửa có chút kinh ngạc mà nhìn Lục Vũ Kỳ đang đi đến bên này, nụ cười thân thiện trên gương mặt trang điểm tinh xảo, "Mình tưởng rằng cậu đã sớm đi vào, không nghĩ tới vậy mà mình lại đến trước cậu."

Lục Vũ Kỳ nhìn lướt qua mặt cậu ta, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười không rõ lý do, giọng điệu chân thành mà khen nói: "Cậu giỏi quá, người khác vội vàng tập luyện ngay cả thời gian tắm rửa còn không có, vậy mà cậu còn có thời gian trang điểm, bội phục."

Trong chớp mắt tươi cười trên mặt An Nam Ý cứng đờ, rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, "Chỉ tùy tiện trang điểm, không tốn bao nhiêu thời gian, thôi không nói nữa, mình vào trước đây."

Cậu ta xoay người đi vào đóng cửa lại.

Lục Vũ Kỳ hai tay ôm ngực, tư thái nhàn nhã mà dựa vào vách tường, một khoảng thời gian ngắn như vậy An Nam Ý không thể nào biểu diễn hoàn chỉnh ca khúc chủ đề này, cậu ta ca nhảy giỏi lắm cũng chỉ có thể lọt vào top 10.

Cho dù luyện tập không ngủ không nghỉ thì cũng rất khó tin.

Nhưng theo Lục Vũ Kỳ biết, tối hôm qua 12 giờ An Nam Ý đã trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Lúc này còn dám đi vào đầu tiên.

Thực sự rất khả nghi.

Trong phòng kiểm tra, An Cảnh cùng ba vị giáo viên khác nhìn thấy An Nam Ý là người đầu tiên bước vào, cũng không khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ cho rằng Lục Vũ Kỳ hoặc là Lâm Thanh Yến, hay là các thành viên khác tổ A.

Dù sao nhảy hay hát ca khúc chủ đề này cũng không có đơn giản.

"Nam Nam, thời gian ngắn như vậy mà em đã học xong rồi sao? Hiện tại còn có thể trở về tập luyện thêm, chỉ có một cơ hội làm kiểm tra." An Cảnh không xác định mà nhắc nhở cậu ta, nếu kiểm tra không đạt yêu cầu, vậy không cách nào tham gia ghi hình ca khúc chủ đề.

Cynthia cũng thiện ý nhắc nhở nói: "Đúng vậy, cho nên em có muốn suy xét lại không."

An Nam Ý bình tĩnh cười cười, trong mắt mang theo tự tin, cậu ta cười nói: "Cảm ơn các giáo viên nhắc nhở, nhưng em đã suy xét kỹ, em tin tưởng bản thân có thể."

Nếu đã nói như vậy, An Cảnh cũng không khuyên cậu ta nữa, gật đầu nói: "Được, vậy em chuẩn bị đi rồi bắt đầu."

Ca khúc chủ đề chỉ dài có bốn phút, tất cả mọi người kinh ngạc chính là An Nam Ý đúng thật có thể nhảy hoàn chỉnh cả bài, hát cũng cực kỳ hoàn chỉnh, hơn nữa còn không mắc chút lỗi nào.

Thời gian ngắn như vậy cậu ta thật sự có thể học được hoàn chỉnh ca khúc chủ đề? Sự thật được bày ra trước mắt.

Cuối cùng một động tác kết thúc, An Nam Ý ngừng lại, giơ tay lau mồ hôi trên mặt, cậu ta còn thở hổn hển, lễ phép mà cúi chào nhóm giáo viên của mình, "Cảm ơn các thầy cô."

Cynthia vỗ tay cho cậu ta, trên gương mặt xinh đẹp còn có kinh ngạc chưa biến mất, "Nam Nam em thất sự quá tuyệt vời, tôi không nghĩ tới em thật sự hoàn thành, em tiến bộ rất nhanh, không hổ là em trai thầy An!"

An Nam Ý cao hứng mà cười nói, "Cảm ơn cô Cynthia, em sẽ tiếp tục cố gắng."

An Cảnh suy nghĩ đến gì đó mà nhìn cậu ta, không nói gì.

Kết quả cuối cùng đương nhiên là thông qua khảo sát.

An Nam Ý vô cùng cao hứng mà đi ra ngoài, vị trí Center cậu ta nắm chắc, Lục Vũ Kỳ còn đang chờ ở bên ngoài, liếc mắt nhìn qua cậu ta một cái, thấy vẻ mặt cười đến sung sướng của cậu ta, không khỏi nhăn nhăn mày.

An Nam Ý vẫn cứ thân thiện mà cười với anh (Vũ Kỳ), mở miệng nói: "Vũ Kỳ, mình đã thông qua khảo sát, cậu mau vào đi."

Lục Vũ Kỳ hơi hơi nheo mắt lại, ánh mắt giống như con dao nhỏ lướt qua lại trên người An Nam Ý, anh cái gì cũng không nói, trực tiếp đẩy cửa ra đi vào, anh nghĩ chương trình này nhất định có gian lận.

Không thể nghi ngờ, Lục Vũ Kỳ cũng thông qua khảo sát.

"Vũ Kỳ à, em đã tới chậm một bước." Cynthia đáng tiếc mà lắc lắc đầu, trong tất cả các thí sinh cô thích nhất chính là Lâm Thanh Yến và Lục Vũ Kỳ, cô càng hy vọng Lục Vũ Kỳ có thể lấy được vị trí Center, cô tiếc nuối mà cảm thán một câu: "Đáng tiếc không có hai vị trí Center."

Tống Kỳ trêu chọc cô, "Xem ra cô Cynthia rất thích Lục Vũ Kỳ nha."

"Đương nhiên." Vua lạnh lùng cùng người đẹp ngốc nghếch, cô cũng có ở trong đó.

Lục Vũ Kỳ đột nhiên nói: "Xin lỗi, em muốn hỏi một chút."

"Hả? Cái gì?"

"Vì sao An Nam Ý có thể thông qua khảo sát?"

Mọi người không nghĩ tới cậu ta (LVK) đặt ra câu hỏi này, cho rằng Lục Vũ Kỳ bị mất vị trí Center mà bất mãn, dù sao cậu ta cũng tuổi trẻ khí thịnh, đặc biệt tính cách của Lục Vũ Kỳ, nhất định không phục.

An Cảnh nhìn cậu trai mặt đầy nghiêm túc trước mắt, cong môi cười cười, vẻ mặt ôn hòa nói: "An Nam Ý và em giống nhau, đều hoàn thành ca khúc chủ đề, hơn nữa còn không có lỗi nào."

"Được, em biết rồi, tạm biệt các thầy cô." Lục Vũ Kỳ lễ phép cúi chào, sau đó liền xoay người mở cửa đi ra ngoài.

"......" Để lại các thầy cô hai mặt nhìn nhau, muốn nói cậu ta (LVK) thái độ không tốt thì cậu ta rất lễ phép, còn nếu nói cậu ta lễ phép thì thái độ lại rất không tốt.

"Rất có cá tính."

"Ha ha...... Đúng vậy."

"......"

Bên trong phòng tập nhảy, Lâm Thanh Yến đang cùng các thí sinh khác của tổ A đang tập luyện,  An Nam Ý từ bên ngoài đi vào, đứng bên cạnh Lâm Thanh Yến, "Yến Yến, mình thấy cậu nhảy khá tốt, vừa rồi mình thấy Vũ Kỳ đi khảo sát, sao cậu không đi cùng cậu ấy?"

Lâm Thanh Yến ngừng lại, giơ tay lau mồ hôi trên mặt, tầm mắt dừng lại trên mặt An Nam Ý hai giây, cũng không thể thấy mà nhăn nhăn mày, cũng không trả lời câu hỏi, chỉ không mặn không nhạt hỏi một câu: "Cậu không đi tập luyện sao?"

An Nam Ý cười nói, "Mình khảo sát qua rồi, cho nên lại đây nhìn xem các cậu tập luyện sao rồi, Vũ Kỳ vào sau mình."

Cậu ta nói chuyện không nhỏ, những thí sinh khác của tổ A trong phòng tập cũng nghe thấy, bọn họ đều ngừng tập luyện, có chút kinh ngạc mà nhìn An Nam Ý, An Nam Ý vậy mà thông qua khảo sát sớm hơn Lục Vũ Kỳ? Thật không khoa học?

Lâm Thanh Yến mím môi, khóe miệng xẹt qua nụ cười không rõ ràng, thì ra An Nam Ý cố ý lại đây chính là muốn khoe cho cậu biết chuyện này.

"Nam Nam cậu thật là tài giỏi, mình còn tưởng rằng vị trí Center sẽ là của Lục Vũ Kỳ."

"Oa...... Chắc không phải thầy An cho cậu đi cửa sau chứ?"

"Thật hâm mộ nha, không giống mình, mình luôn nhảy sai động tác."

"Thật ra không có gì khó, cố gắng tập luyện là được." An Nam Ý liếc mắt nhìn Lâm Thanh Yến đối diện một cái, trong mắt hiện lên nụ cười đắc ý, trên mặt còn nở nụ cười hiền lành, cổ vũ nói: "Vừa rồi mình thấy các cậu nhảy cũng rất khá, tiếp tục cố lên."

Lâm Thanh Yến: "Nói xong chưa? Chúng tôi muốn tiếp tục tập luyện."

Biểu cảm và giọng điệu nói chuyện của cậu rất bình tĩnh, lại vô cớ mang theo một tia lạnh lẽo, ngũ quan tuấn tú càng lạnh lẽo, ý tứ trong lời nói chính là muốn đuổi cậu ta đi.

Ai cũng không nghĩ tới người luôn ngoan ngoãn lễ phép, đối xử ôn hòa với mọi người như Lâm Thanh Yến sẽ nói ra những lời này, mọi người ở đây đều hơi ngẩn người, An Nam Ý càng không rõ nguyên nhân, thậm chí còn có chút ủy khuất mà rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: " Xin lỗi Yến Yến, là mình quấy rầy các cậu, mình đi liền đây."

An Nam Ý xoay người rời đi, để lại mọi người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không nói gì, rất ăn ý mà tiếp tục tập luyện, nhưng không ai cảm thấy lời nói của Lâm Thanh Yến quá đáng, thậm chí trong lòng còn trầm trồ khen ngợi cậu.

Lâm Thanh Yến ở cùng Lục Vũ Kỳ đã lâu rồi, nói chuyện cũng trở nên không khách khí, còn đang ghi hình ở đây mà cũng dám nói như vậy, chỉ có thể nói một câu bội phục.

Nói đi cũng phải nói lại, hình như An Nam Ý trang điểm phải không?

Thực lực của cậu ta mọi người đều biết rõ như ban ngày, còn không phải ỷ lại có người anh trai tốt hay sao, tuy rằng An Cảnh ngoài miệng nói sẽ đối đãi các thí sinh đều sẽ công bằng công chính, ai biết sau lưng anh có chỉ dạy thêm hay không.

Lâm Thanh Yến cũng không để ý người khác nghĩ như thế nào, kiếp trước cậu bị An Nam Ý hại thảm như vậy, kiếp này tuyệt đối sẽ không tiếp tục nén giận, đã trải qua nhiều chuyện như vậy cậu không còn sợ gì nữa.

Cậu tiếp tục tập luyện, không bao lâu Lục Vũ Kỳ đã trở về.

Thoạt nhìn sắc mặt Lục Vũ Kỳ cũng không tốt, thúi giống như ăn phải một con ruồi bọ sống, không cần hỏi cũng biết nguyên nhân, Lâm Thanh Yến an ủi cậu ta, "Không sao, chỉ là vị trí Center ca khúc chủ đề mà thôi, để trong lòng cũng không được cái gì."

Lục Vũ Kỳ lạnh lùng mà cười cười, "Cái vị trí Center này ai làm cũng được, nhưng cậu ta thì không được, tôi nhìn cậu ta là khó chịu."

Lâm Thanh Yến nói, "Vậy cậu muốn làm như thế nào?"

Lục Vũ Kỳ đúng lý hợp tình nói, "Không biết."

"......"

Tạm gác việc này qua một bên.

Lâm Thanh Yến là người thứ tư tham gia khảo sát, người vào trước đó là một thí sinh ở tổ A, đối với chuyện này cậu vẫn nắm chắc được, kết quả không có gì ngoài ý muốn, thông qua, cậu là thứ tư.

Đối với thành tích này, cậu rất hài lòng.

Cho dù đã thông qua khảo sát cũng không thể thả lỏng được, sau đó còn phải ghi hình ca khúc chủ đề, cho nên phải tập luyện thuần thục hơn nữa mới được, cho nên Lâm Thanh Yến vẫn còn tiếp tục tập luyện trong phòng.

Đang tập luyện, Lâm Thanh Yến thông qua tấm gương trước mặt nhìn thấy có một thí sinh tổ D đứng ở cửa một hồi lâu mà không đi vào, hình như là tổ trưởng tổ D, tên Chu Thần.

Cậu liền đi qua hỏi Chu Thần có chuyện gì sao.

Chu Thần có chút ngượng ngùng mà sờ sờ cái ót, "Tồi muốn hỏi một chút, tổ A các cậu có ai có thể chỉ dạy tổ D chúng tôi một chút không, cậu biết đó...... Thực lực của chúng tôi là kém cỏi nhất, đến bây giờ vẫn chưa có thể học hết toàn bộ vũ đạo."

Kiểm tra ca khúc chủ đề là có thời hạn, trong vòng bốn ngày, nếu trong vòng bốn ngày không thể thông qua thì sẽ không có cách nào tham gia ghi hình, mà thí sinh ở tổ D đều là những người vũ đạo kém cỏi, hoặc là không biết nhảy, trong vòng bốn ngày mà tự học ca khúc chủ đề thật sự rất khó khăn.

"Tôi chỉ là tùy tiện hỏi thôi, không cần khó xử, nếu không chỉ dạy được thì cũng không sao." Chu Thần xấu hổ mà nói.

"Không sao." Lâm Thanh Yến nhìn anh nhợt nhạt mà cười cười, giọng điệu ôn hòa nói: "Dù sao hiện tại rồi cũng có thời gian, tôi dạy các cậu, có người dạy có thể sẽ học nhanh hơn một chút."

"Này, thật là cảm ơn cậu, chỉ là có thể gây chậm trễ cậu tập luyện không?"

"Sẽ không, đi thôi."

Lâm Thanh Yến đi theo Chu Thần đến phòng tập nhảy tổ D, tổ D không có nhiều người, chỉ có mười mấy người, có người đã từ bỏ giãy giụa nằm trên mặt đất làm cá mặn, có ít người còn đang đau khổ tập luyện.

Lục Vũ Kỳ sau khi nghe được tin tức cũng tới, có Lâm Thanh Yến và Lục Vũ Kỳ chỉ dạy bọn họ, mọi người lại nhìn thấy được hy vọng, cố gắng tập luyện giống như tiêm máu gà.

Mà nơi khác, An Cảnh gọi một mình An Nam Ý vào trong phòng không có camera.

Chương 63: Lục Vũ Kỳ làm trò trước mặt Cố Phỉ giả bộ hôn Yến Yến.

An Cảnh đứng ở bên cửa sổ, đôi mắt sắc bén hơi hơi híp lại, anh như đang suy nghĩ cái gì mà nhìn cảnh vật bên ngoài, cảm xúc ở đáy mắt có chút thâm trầm.

Vài phút sau, có tiếng gõ gõ cửa từ bên ngoài, sau đó lập tức có người đẩy cửa vào, An Nam Ý đi đến bên cạnh An Cảnh, có chút kỳ quái hỏi: "Anh cả, anh sao lại đột nhiên tìm riêng em, có chuyện gì sao?"

Nghe vậy, An Cảnh xoay người lại, anh trầm mặc mà nhìn chằm chằm em trai mình vài giây, ánh mắt giống như muốn biến thành đồ vật, làm cho người bị nhìn có chút không được tự nhiên, An Nam Ý kỳ quái mà sờ sờ mặt mình, "Sao lại nhìn em như vậy? Mặt em có dính cái gì sao?"

An Cảnh đột nhiên mở miệng nói, "Anh cả chỉ muốn hỏi em một chuyện."

An Nam Ý: "Chuyện gì vậy ạ?"

An Cảnh bình tĩnh nhìn thẳng đôi mắt cậu ta, giọng điệu nói chuyện ôn hòa mang theo chút ý tứ khác: "Lấy được vị trí Center ca khúc chủ đề, em có gì muốn nói với anh cả không?"

An Nam Ý không phải kẻ ngốc, rất nhanh liền nhận ra lời này của anh cả không phải có ý như trên mặt chữ, biểu cảm cậu ta có chút khó hiểu và nghi hoặc, "Anh cả, lời anh nói là có ý tứ gì?"

An Cảnh cũng không lòng vòng nữa, hỏi thẳng An Nam Ý, "Nam Nam, anh hiểu rất rõ thực lực của em tới đâu, thời gian ngắn như vậy làm sao em học được ca khúc chủ đề không đơn giản này?"

Ý nghĩa trong lời nói đã rất rõ ràng, An Nam Ý trong lòng có chút lộp bộp, cảm xúc hoảng loạn chợt lóe qua trong mắt cậu ta, đúng lúc bị An Cảnh thấy được.

Trên mặt An Nam Ý hiện lên biểu cảm không thể tin được và tức giận thất vọng, "Anh cả, chẳng lẽ anh nghi ngờ em gian lận? Em chính là thông qua sự cố gắng tập luyện của bản thân để học ca khúc chủ đề! Sao anh lại có thể hoài nghi em như vậy? Em ở trong mắt anh chính là người như vậy sao?"

Càng thêm thất vọng chính là An Cảnh, nếu có thể, anh cũng không muốn không tin tưởng, theo anh nhận biết, người em trai này của anh luôn nghe lời và hiểu chuyện, không giống như An Dụ suốt ngày làm người khác nhọc lòng.

Nhưng phản ứng hiện tại của An Nam Ý, lại tiến thêm một bước chứng thực suy đoán trong lòng anh, trước đó anh đã hỏi qua nhân viên công tác và các thí sinh tập luyện ở tổ B cùng tổ với An Nam Ý, bọn họ đều nói tối hôm qua 12 giờ An Nam Ý đã trở về phòng nghỉ ngơi, 9 giờ sáng hôm nay mới trở lại phòng tập luyện vũ đạo.

Thời gian tập luyện quá ngắn.

Hơn nữa vừa rồi anh xem video ghi hình, tốc độ học tập ca khúc chủ đề của An Nam Ý quá nhanh, còn nhanh hơn Lục Vũ Kỳ, hơn nữa...... Khi cậu vừa mới bắt đầu tập luyện, động tác trước sau nhìn rất lưu loát, giống như trước đó đã từng học qua.

An Cảnh không thể không hoài nghi, An Nam Ý là em trai anh, ở chỗ này anh là người hiểu biết rõ thực lực và trình độ An Nam Ý nhất, không thể nào khoảng thời gian ngắn như vậy đã học xong động tác vũ đạo phức tạp như vậy.

"An Nam Ý." Thần sắc giọng điệu An Cảnh trở nên nghiêm túc hơn, ánh mắt sắc bén như đao kiếm nhìn thẳng vào đôi mắt An Nam Ý, "Anh cho em thời gian ba phút, hy vọng em cẩn thận suy nghĩ rõ ràng, thành thật trả lời cho anh biết."

Từ trước đến nay An Nam Ý chưa từng thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của An Cảnh, cậu có chút chột dạ mà dời tầm mắt đi, vẫn luôn cúi đầu không nói chuyện, An Cảnh cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng mà nhìn cậu ta, làm cho người bị nhìn áp lực đến nỗi không cách nào thở được.

An Nam Ý lập tức luống cuống, cuối cùng vẫn nói ra sự thật, nửa tháng trước khi chương trình bắt đầu ghi hình, tổ chương trình đã từng gửi cho An Cảnh một cái email, nội dung email chính là video ca khúc chủ đề.

An Nam Ý không cẩn thận nhìn thấy, liền trộm copy video tải xuống, lại trộm tập luyện, thời gian nửa tháng cũng đủ cho cậu ta tập luyện vũ đạo thuần thục.

"Anh cả, em thật sự không có cố ý, thực xin lỗi......" Hốc mắt An Nam Ý đỏ lên, ủy khuất đáng thương mà nhìn An Cảnh, nhỏ giọng nói: "Em chỉ muốn lấy vị trí Center, không muốn làm anh mất mặt......"

An Cảnh bị lời nói này của cậu ta làm cho tức giận đến nỗi đầu cũng đau, cuối cùng anh cũng không nén được lửa giận của bản thân, thẹn quá hóa giận mà mắng:

"Không muốn làm anh mất mặt? Chính là dùng thủ đoạn để lấy được vị trí Center sao? Anh thật sự không hiểu được vì sao đang êm đẹp em lại tham gia chương trình này, nếu đã tham gia thì phải cố gắng tập luyện, dùng thực lực của bản thân để chứng minh bản thân, chứ không phải dựa vào đường ngang ngõ tắt, em có hiểu không?"

"Nam Nam, em thật sự làm anh thất vọng."

"Anh cả, em thật sự biết sai rồi, anh đừng nóng giận......" Nước mắt An Nam Ý không ngừng tuông rơi, cậu ta nắm lấy cánh tay An Cảnh, ủy khuất nức nở nói: "Anh cả, về sau em không dám nữa, xin lỗi anh."

An Cảnh bất đắc dĩ mà nhìn cậu ta nói, "Nam Nam, anh không biết vì sao em lại có tính hiếu thắng lớn như vậy, từ nhỏ đã vậy, tất cả đều phải lấy hạng nhất, không biết di truyền từ ai, điểm này không giống như người trong nhà mình."

An Nam Ý hơi hơi sửng sốt thì nghe thấy An Cảnh nói tiếp: "Lúc trước anh đã nói qua, đối với từng thí sinh đều là công bằng công chính, sẽ không bởi vì em là em trai anh mà đối xử khác nhau."

"Nếu em gian lận thì thành tích khảo sát kia phải bị hủy bỏ."

Lời này giống như sét đánh giữa trời quang, An Nam Ý không thể tin được mà nhìn An Cảnh, ủy khuất lại hoảng loạn, "Anh cả, sao anh lại đối xử với em như vậy, em là em trai anh mà, không phải anh thương em nhất sao?"

An Cảnh cũng không có dao động quyết định của bản thân, anh có cái nguyên tắc làm người, "Đây là hai chuyện khác nhau, anh chỉ hy vọng em sẽ tiếp nhận được giáo huấn, trở về cố gắng tỉnh táo lại."

"Anh cả......"

"Đừng nói nữa, đi ra ngoài trước đi."

An Nam Ý còn đang khóc nhưng thái độ An Cảnh vẫn kiên quyết như cũ, không cho thương lượng, thành tích khảo sát bị hủy bỏ, có nghĩa là cậu ta không chỉ mất đi vị trí Center mà còn mất đi cơ hội tham gia ghi hình trên sân khấu.

Vừa rồi cậu ta còn ôm tâm lý may mắn, cho dù anh cả đã biết thì cũng không làm gì cậu ta cả, thường ngày anh cả thương cậu ta như vậy mà, chỉ là...... Kết quả lại ngược lại với suy nghĩ của cậu ta.

Cậu ta nắm chặt nắm giữ, không cam tâm không tình nguyện mà xoay người đi ra ngoài.

An Cảnh nhìn cậu ta rời đi, không thể không thở dài một hơi, sau khi bình tĩnh vài phút, anh liền đi ra ngoài, không có mục tiêu mà dạo quanh hành lang, cho đến khi đến phòng tập luyện thí sinh tổ D, anh ngừng lại ở bên cửa sổ.

Các thí sinh tổ D bên trong đều đang nghiêm túc tập luyện, đồng phục tập luyện của bọn họ đều là màu xám, cho nên giữa các thí sinh xuất hiện thân ảnh mặc đồ màu xanh ở trong đó nhìn có vẻ cực kỳ bắt mắt.

"Đùi phải cong lại một chút, không cần cúi đầu nhìn chân, mắt nhìn phía trước."

"Đúng vậy, chính là như vậy."

"Tất cả tập lại một lần nữa, tôi làm mẫu ở phía trước, nhìn kỹ động tác trên đùi tôi."

Tầm mắt An Cảnh dừng lại trên người chàng trai, nhìn sườn mặt cậu quạnh quẽ mà nhu hòa, mang theo biểu cảm nghiêm túc, vẫn luôn kiên nhẫn mà sửa đúng động tác cho những người khác, giọng điệu cùng thần thái thong dong ôn hòa.

Nhìn gương mặt của cậu, An Cảnh có chút hoảng hốt.

Có thí sinh phát hiện An Cảnh đứng ở bên ngoài, lập tức hưng phấn mà hô một tiếng, ngay sau đó tất cả mọi người dừng lại động tác, nhìn anh chào hỏi, bao gồm Lâm Thanh Yến.

An Cảnh nhìn bọn họ gật đầu, cười đi đến, "Xem ra mọi người đều cố gắng tập luyện, tập không tệ, tiếp tục cố lên."

Chu Thần nhìn thoáng qua Lâm Thanh Yến, cảm kích nói: "Nhờ Yến Yến và Vũ Kỳ dạy cho chúng em ít nhiều, chứ không chúng em còn đang âu sầu, tất cả mọi người đều lo lắng bản thân không qua được khảo sát."

"Đúng vậy, đặc biệt là Yến Yến giúp chúng em rất nhiều!"

"Thầy Tiểu Lâm thật giỏi!"

Được mọi người khích lệ, Lâm Thanh Yến có chút ngượng ngùng mà sờ sờ cái ót, tai mượt mà trắng nõn hơi hơi ửng hồng, hơi hé môi cười nói, "Mọi người đừng nói như vậy, đều do mọi người cố gắng, nhìn mọi người tiến bộ, tôi cũng rất có cảm giác thành tựu."

Việc này đối với cậu mà nói chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức lực gì mà thôi, nhìn dáng vẻ sốt ruột phiền muộn bất lực của bọn họ, cậu liền nghĩ tới bản thân đã từng trải qua, liền muốn giúp đỡ bọn họ.

Trong mắt cậu tràn đầy ấm áp và chân thành, An Cảnh giống như bị cậu lây lan, tâm tình dần trở nên tốt hơn, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Lâm Thanh Yến, cười nói: "Yến Yến, biểu hiện của em rất khá, tiếp tục cố lên."

Lâm Thanh Yến cười đến mặt mày hơi cong, "Dạ em sẽ cố gắng."

-----

Chạng vạng, sau khi Cố Phỉ liên tục tăng ca làm thêm giờ, thì hôm nay lại tan làm đầu tiên, các nhân viên trong công ty đối với chuyện này đã thấy rất nhiều lần rồi, dù đã suy đoán lâu như vậy mà bọn họ cũng không biết Cố tổng tan làm sớm nhất để làm cái gì.

Đường đi có chút xa, Cố Phỉ gọi tài xế lái xe, hắn ngồi ở ghế sau dùng laptop xử lý công việc, sau khi xử lý công việc xong thì nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ đến người lát nữa sẽ gặp, tâm tình của hắn thả lỏng không ít.

Nơi khác, sau khi ăn cơm tối xong, Lâm Thanh Yến và Lục Vũ Kỳ về phòng ngủ chuẩn bị tắm rửa, tối hôm qua bọn họ chưa có tắm rửa, lại ra rất nhiều mồ hôi, cúi đầu ngửi ngửi là có thể ngửi được mùi thúi trên người mình.

Bản thân còn ghét bỏ chính mình.

Trong ký túc xá không có ai, hình như An Nam Ý và Lưu Dương còn chưa có về, Lâm Thanh Yến để cho Lục Vũ Kỳ tắm rửa trước, trong thời gian chờ đợi, cậu liền cầm quyển sách lên xem, nhìn nhìn, không biết suy nghĩ đã bay đến nơi đâu.

Cậu lại nghĩ đến cuộc gọi video lúc sáng.

Nghĩ tới Cố Phỉ, nghĩ tới câu nói cậu nói cho Cố Phỉ nghe "Em rất nhớ anh", nghĩ tới những lời nói ngày thường Cố Phỉ nói với cậu, những việc đã làm, vành tai nhịn không được hơi hơi nóng lên.

"Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?"

Mới vừa từ trong phòng tắm đi ra, Lục Vũ Kỳ hiếu kỳ mà nhìn chằm chằm cậu.

Lâm Thanh Yến bị hoảng sợ, vội vàng phủ nhận, "Hả...... Không, không có gì." Dừng một chút, cậu lại do dự mà nói: "Vũ Kỳ, tôi muốn hỏi cậu một chuyện".

"Cái gì?"

Cậu vẫn luôn do dự, cuối cùng vẫn đè nhỏ giọng nói,  nhỏ giọng hỏi: "Nếu có người thích cậu thì người đó sẽ có biểu hiện như thế nào? Nhìn như thế nào mới biết người đó có thích cậu không?"

Lục Vũ Kỳ rất có hứng thú mà nhướng mày, "Cậu muốn biết ai thích cậu hay không hả, Cố Phỉ?"

Vừa dứt lời, mặt Lâm Thanh Yến lập tức đỏ lên, vội vàng lắc đầu phủ nhận, Lục Vũ Kỳ hiểu rõ gật gật đầu, chậc nhẹ một tiếng nói: "Xem ra tôi đoán không sai."

Liếc mắt nhìn thấy một hình bóng xuất hiện ở cửa, Lục Vũ Kỳ khẽ cười một tiếng, "Thử xem chẳng phải sẽ biết sao?"

Lâm Thanh Yến: "Hả?"

Nhưng vào lúc này, Lục Vũ Kỳ đột nhiên tiến tới đây, giơ tay ấn cái ót Lâm Thanh Yến xuống, nhanh chóng cúi người hôn xuống môi Lâm Thanh Yến.

Ánh mắt người đàn ông đứng ở cửa sắc bén lên, đôi mắt bình tĩnh trong chốc lát nổi lên gợn sóng lớn, chứa đựng bên trong là sự tức giận cùng lạnh lùng chưa từng có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro