Chương 68: An Nam Ý bị châm chọc, dỗi khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Cá voi hóa thân đảo cô đơn> tổng cộng có sáu người, đến khi đủ số lượng người, trong đám người còn dư lại phát ra tiếng kêu rên thê lương.

"Làm sao đây, tôi cũng muốn cùng tổ với Yến Yến, đều tại xếp hạng của tôi quá thấp......"

"+1"

"Tuy rằng tôi cũng muốn, nhưng thí sinh tổ của bọn họ đều rất lợi hại, đều là người đi trước, tôi thật hèn mọn."

Người nói chuyện không ai khác đều là thí sinh tổ D, bởi vì khi khảo sát ca khúc chủ đề Lâm Thanh Yến giúp đỡ tổ D, tuy rằng Lục Vũ Kỳ cũng giúp, nhưng ai bảo Lâm Thanh Yến ở chung tương đối tốt, Lục thiếu gia lạnh lùng như núi tuyết, người bình thường không cách nào tới gần, cho nên quan hệ của thí sinh tổ D và Lâm Thanh Yến rất tốt.

Lâm Thanh Yến nghe được trong lòng không khỏi cảm thấy sung sướng, từ trước đến nay cậu không có bạn bè, bây giờ có rất nhiều bạn bè, thật tốt, "Không sao, ở tổ nào cũng giống nhau, hãy cố lên, có lẽ lần sau chúng ta sẽ ở cùng một tổ."

"Được, cố lên! Tôi sẽ dùng một ngàn năm sáng tạo kỳ tích."

"Sẽ đánh đổ được cậu."

Lâm Thanh Yến xem bọn họ đùa giỡn, trên gương mặt thanh tuấn hiện lên nét tươi cười nhợt nhạt, An Nam Ý đứng bên cạnh cậu cũng cười cảm khái nói: "Yến Yến, hiện tại cậu trở nên rộng rãi rất nhiều, cũng có rất nhiều bạn, mình không còn là người bạn duy nhất nữa, bất quá mình cũng rất vui vẻ cho cậu."

"Đúng vậy." Lâm Thanh Yến câu môi cười cười, trong mắt lại không có nhiều ý cười, cậu ngẩng đầu nhìn bóng đêm mông lung ngoài cửa sổ, xa xôi mà khắc sâu hiện lên trong đầu cậu, giống như cách một tầng lụa mỏng, nhìn không rõ.

Thật ra cậu cũng không muốn nhớ lại chuyện kiếp trước, bởi vì không có ký ức tốt đẹp gì đáng nhớ lại.

Bởi vì do hoàn cảnh trưởng thành, tính cách Lâm Thanh Yến từ nhỏ đã tự ti hướng nội, không thích nói chuyện thậm chí có chút quái gỡ, cậu từ nhỏ đã không có bạn bè, tới cấp ba cũng giống như vậy.

Cậu học cấp ba ở trường nổi tiếng ở Nam Thành, học sinh bên trong trường là thành tích tốt, hoặc là trong nhà có tiền, cậu thành tích tốt, có thể miễn học phí, mỗi tháng còn có trợ cấp tiền cơm.

Cấp ba học tập bận rộn, Lâm Thanh Yến ngoại trừ học tập, thì chính là đi làm kiếm tiền, rất ít cùng bạn học giao lưu, nhưng cậu lớn lên đẹp cho nên có rất nhiều bạn học nữ thích cậu.

Trong lớp có mấy bạn học nam lưu manh là phú nhị đại, trong nhà có tiền, bởi vì không quen nhiều người thích tên tiểu tử nghèo Lâm Thanh Yến kia, liền dẫn đầu cô lập cậu, thậm chí còn bày trò đùa giỡn cậu.

Cho dù bị ức hiếp, Lâm Thanh Yến cũng chỉ có thể nén giận, không dám nói cho thầy cô cũng không dám nói cho cha mẹ, thầy cô đều là nhắm một mắt mở một mắt, giả bộ nhìn không thấy.

Mà mẹ cậu...... Cho dù có biết, cũng chỉ đem cái sai nói do cậu mà ra, nói ruồi bọ không sinh cùng trứng, vì sao người khác nhằm vào cậu mà không nhằm vào người khác, bảo cậu hãy tìm nguyên nhân trên người mình.

Khi đó chỉ có An Nam Ý chủ động đối tốt với cậu, cùng cậu làm bạn bè, khoảng thời gian đó cậu thật sự cảm thấy An Nam Ý là người tốt, khi cậu bị bạn học ức hiếp, An Nam Ý sẽ giúp cậu, ngay khi cậu nghèo đến nổi mỗi ngày chỉ gặm màn thầu, An Nam Ý sẽ đem cơm của mình chia cho cậu một nửa......

Thậm chí ngay khi ví tiền An Nam Ý vô duyên vô cớ xuất hiện trong cặp sách cậu, khi cậu bị giáo viên và bạn học cùng lớp bảo là tên ăn trộm, cậu cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này có liên quan đến An Nam Ý.

Cho đến sau này cậu mới thấy rõ gương mặt thật của người này.

Cậu thật thà dùng sự chân thành đối đãi với bạn, người bạn duy nhất của cậu ngay từ đầu đã không thích cậu, tất cả ý tốt đều là giả dối, mà khi đó cậu lại bị kỹ năng diễn xuất vụng về của An Nam Ý lừa đến choáng váng đầu óc.

----

Phòng tập luyện <Cá voi hóa thân cô đơn>, sáu người ngồi thành một vòng ở trên sàn nhà, ngoại trừ Lục Vũ Kỳ và An Nam Ý, ba thành viên khác chính là Lê Xuyên và Liễu Tử Hạo của tổ B, còn có Phùng Lương tổ C.

Thực lực tổng thể được xem như là đội mạnh nhất trong các đội, dù sao có hai thành viên là người tổ A và ba thành viên là người tổ B.

Bọn họ muốn bàn bạc xem ai đứng vị trí Center và ai làm đội trưởng.

"Ai muốn tranh vị trí Center thì giơ tay lên."

Giơ tay có Lục Vũ Kỳ, Lâm Thanh Yến và An Nam Ý, ai cũng muốn lấy vị trí Center, ngoài ra ba người khác đều biết rõ thực lực của bản thân kém hơn người khác cho nên không có giơ tay.

Vốn dĩ Lâm Thanh Yến là cái người Phật hệ, trước nay đều không tranh không đoạt, sau khi sống lại, cậu thay đổi ý muốn, chỉ cần có cơ hội cậu liền muốn thử một lần, cậu không muốn sống vô năng hèn nhát như kiếp trước nữa, bị người ta khinh thường.

"Vậy ba người các cậu hát một đoạn điệp khúc, còn nữa trình diễn thêm đoạn vũ đạo, ba người chúng tôi bỏ phiếu."

Lúc này An Nam Ý không hát lệch tone, phát huy cũng rất ổn định, nhảy cũng không tệ, cậu ta cảm thấy bản thân mình vẫn có cơ hội, nhưng kết quả cuối cùng lại là một phiếu cũng không có.

Liễu Tử Hạo và Phùng Lương bỏ phiếu cho Lâm Thanh Yến, Lê Xuyên bỏ phiếu cho Lục Vũ Kỳ.

Liễu Tủ Hạo giải thích nói: "Ba người các cậu đều hát rất khá, nhưng tôi cảm thấy Lâm Thanh Yến hát nhảy là có cảm xúc nhất,có thể làm cho tôi sinh ra loại cảm giác đồng cảm."

Phùng Lương cũng tán thành gật gật đầu.

Tuy rằng thực lực Lục Vũ Kỳ tốt nhất ở đây, nhưng phong cách ngày thường của anh đều khác bài này, hát nhảy cũng không có sai sót, chỉ là cảm thấy thiếu chút cảm giác nữa, mà An Nam Ý...... Thực lực kém hơn so với hai người này...... Đúng vậy.

"Vậy thì vị trí Center sẽ là Lâm Thanh Yến, chúc mừng!"

"Cảm ơn mọi người, tôi sẽ cố gắng."

"Chúc mừng cậu nha, Yến Yến." An Nam Ý cũng cười nói chúc mừng, chỉ là Lâm Thanh Yến chú ý tới tươi cười trên mặt đối phương trong chớp mắt có chút cứng đờ, tâm tình cậu bỗng nhiên trở nên càng tốt, cười nói cảm ơn.

Lâm Thanh Yến cảm thấy bản thân đã thay đổi rất nhiều, còn trở nên xấu xa hơn trước kia, nhìn dáng vẻ ăn mệt của An Nam Ý, từ tận đáy lòng cậu cảm thấy sung sướng.

"Như vậy tiếp theo chính là tranh cử vị trí đội trưởng, có ai muốn làm đội trưởng không? Đều có thể giơ tay nha."

Hình như tất cả mọi người đối với vị trí đội trưởng cũng không có hứng thú lắm, chỉ có An Nam Ý vừa rồi không lấy được vị trí Center giơ tay, vị trí Center và đội trưởng cậu ta phải lấy được một cái, "Chỉ có mình mình sao? Còn ai nữa không?"

"Nếu không ai giơ nữa thì đội trưởng chúng ta chính là......"

"Có người." Lục Vũ Kỳ vẫn luôn không nói gì đột nhiên lên tiếng, bất thình lình mà đánh gãy cuộc đối thoại, khi nói chuyện đồng thời còn giơ tay Lâm Thanh Yến lên nói: "Cậu ấy muốn tranh vị trí đội trưởng."

Lâm Thanh Yến: "......" Không, cậu không muốn.

Tươi cười trên mặt An Nam Ý cứng đờ chốc lát, mặt khác ba người hai mặt nhìn nhau, đành phải hỏi Lâm Thanh Yến thử xem: "Vậy...... Thanh Yến cậu muốn tranh vị trí đội trưởng sao?"

An Nam Ý còn có thể duy trì tươi cười, cậu ta nói: "Yến Yến không phải được vị trí Center rồi sao, cậu lại tranh vị trí đội trưởng liệu có đảm đương nổi không?"

Lục Vũ Kỳ nói: "Cậu ấy có thể."

Lâm Thanh Yến: "...... Có thể, tôi muốn thử xem."

Đúng vậy, thử xem thì cứ thử xem đi, nếu đã giơ tay lên cũng không thể bỏ cuộc, cũng không biết Lục thiếu gia vì sao có hai tay lại không tự mình giơ tay lên tranh mà một hai phải giơ tay cậu lên tranh.

Liễu Tử Hạo nói: "Vậy...... Hai người các cậu phát biểu chút vì sao lại muốn tranh vị trí đội trưởng?"

"Được, vậy mình nói trước đi." An Nam Ý tự tin thong dong lại chân thành nói:

"Khi còn học ở trường mình vẫn luôn làm lớp trưởng, khi mới lên sân khấu biểu diễn, mình cũng là đội trưởng đội của chúng mình, tương đối có nhiều kinh nghiệm, năng lực lãnh đạo và năng lực xử lý mọi chuyện là không thành vấn đề, hơn nữa mình cũng hy vọng có thể giúp đỡ các cậu, cống hiến một chút sức lực vì đội của chúng ta, cảm ơn mọi người."

Sau khi vỗ tay xong, tầm mắt mọi người đều chuyển hướng sang Lâm Thanh Yến, "Vậy tiếp theo đến lượt cậu, Yến Yến."

Lâm Thanh Yến có chút ngượng ngùng mà cười cười, "Ưm...... Tôi cũng không biết nên nói cái gì, tôi không có kinh nghiệm trước kia, nhưng tôi muốn thử nghiệm chút vai trò khác, cũng sẽ dùng hết sức mình đi giúp đỡ mọi người, nếu mọi người tin tưởng tôi thì hãy bỏ phiếu cho tôi đi."

Mọi người suy xét trong chốc lát, Liễu Tử Hạo nói trước: "Vậy tôi chọn Lâm Thanh Yến đi."

Lê Xuyên: "Tôi chọn An Nam Ý."

Phùng Lương do dự, cuối cùng chọn bỏ phiếu trắng.

Có bỏ thiếu trắng, cho nên hiện tại bỏ phiếu ngang nhau, một phiếu trong tay Lục Vũ Kỳ chính là mấu chốt nhất, An Nam Ý vui đùa nói: "Vũ Kỳ cậu hãy xem xét nghiêm túc nha, cũng không thể bởi vì có quen biết Yến Yến mà bỏ phiếu cho cậu ấy nha."

Lục Vũ Kỳ cong cong môi, nhìn An Nam Ý cười cười, "Vậy tôi liền chọn Lâm Thanh Yến." Dừng một chút, anh lại thong thả ung dung bổ sung thêm nói: "Bởi vì tôi hai mặt."

Lời này vừa nói ra, ngay cả nhiếp ảnh gia cũng ngẩn người, càng đừng nói là đương sự, không khí cứ như vậy yên tĩnh lại, mặt khác ba người hai mặt nhìn nhau, đều đã nhìn ra hai người Lục Vũ Kỳ và Lâm Thanh Yến đối phó với An Nam Ý.

Thật ra Lâm Thanh Yến không nghĩ tới Lục thiếu gia lại chơi xấu như vậy, cậu nhẹ nhàng chạm chạm cánh tay Lục Vũ Kỳ, bảo anh đừng nói chuyện.

Mà An Nam Ý bên kia cắn cắn môi, thoạt nhìn có chút không biết làm sao, hốc mắt chậm rãi đỏ lên, biểu cảm ủy khuất lại khổ sở, nhỏ giọng nói: "Vũ Kỳ, Yến Yến, mình không biết bản thân đã làm sai cái gì, mà làm các cậu ghét mình như vậy......"

Lục Vũ Kỳ kinh ngạc mà nhìn cậu ta, "Thì ra cậu biết chúng tôi ghét cậu à?"

"Tôi còn tưởng rằng cậu không biết chứ, bằng không vì sao lại cứ đi theo chúng tôi."

An Nam Ý: "......"

Lâm Thanh Yến: "......"

Mọi người: "......"

Lục thiếu gia tuyệt đối là một người giỏi chọc tức người khác.

Khi ở kiếp trước, Lâm Thanh Yến đã nghe nói Lục Vũ Kỳ chọc các thí sinh khác dỗi khóc, hiện tại xem ra cũng không phải là bịa đặt, Lục thiếu gia đúng là thực sự không sợ gì hết, thật sự dữ.

Những người ở đây bao gồm Lâm Thanh Yến tất cả đều có chút ngốc lăng.

Không khí quanh mình yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Nước mắt An Nam Ý trực tiếp tràn mi, khóc đến nỗi ủy khuất khổ sở, nghẹn ngào mà nói: "Thực xih lỗi, mình...... Mình chỉ muốn làm bạn với các cậu thôi, mình thực sự không phải cố ý, mình thật sự không biết......"

Đang lúc mọi người không biết phải làm sao, đột nhiên vang lên tiếng bước chân từ bên ngoài, An Cảnh từ bên ngoài đi vào, nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi ngẩn người, "Sao lại như vậy?"

Em trai anh sao lại khóc? Hơn nữa còn khóc rất thương tâm và ủy khuất như vậy?

An Cảnh xuất hiện phá vỡ cục diện bế tắc, tầm mắt anh nhìn lướt qua trên người mọi người, hơi hơi nhăn mày, giọng điệu nghiêm túc nói: "Ai tới nói cho tôi biết? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Mọi người đều quy quy củ củ mà đứng lên, Lâm Thanh Yến căng da đầu nói: "Chúng tôi...... Kia chỉ là vui đùa chút thôi."

Chương 69: Có Cố Phỉ chống lưng cho cậu.

Người quay phim và nhân viên công tác đều ở đây, hơn nữa vẫn đang ghi hình, muốn biết chuyện gì vừa xảy ra rất đơn giản, An Cảnh nhìn video, xem đến dở khóc dở cười.

Tiểu tử Lục Vũ Kỳ này cũng quá dữ, cứ như vậy mà làm trò trước mặt máy quay cái gì cũng dám nói, anh bảo những người khác tiếp tục tập luyện, lại an ủi An Nam Ý hai câu, liền bảo một mình Lục Vũ Kỳ đi lên nói chuyện.

Nhìn hướng hai người rời đi, Lâm Thanh Yến có chút lo lắng mà nhăn nhăn mày, nhìn nhìn lại An Nam Ý đứng các đó không xa, vẫn cứ nhỏ giọng mà khóc nức nở, nhân viên công tác đang an ủi cậu ta.

Không hổ là tiểu thiếu gia được sủng lớn lên, tâm hồn đúng thật là yếu ớt, Lâm Thanh Yến không tiếng động mà dời tầm mắt đi, đối với thành viên khác trong đội vẫn đang trộm xem náo nhiệt nói: "Chúng ta tập luyện trước, đừng chậm trễ thời gian."

"Được."

Liễu Tử Hạo và Phùng Lương cùng đi đến bên cạnh Lâm Thanh Yến, nhỏ giọng hỏi: "Yến Yến, cậu nói xem Lục Vũ Kỳ có thể xảy ra chuyện gì hay không?" Dù sao người Lục Vũ Kỳ chọc cho khóc chính là em trai ruột thầy An.

Nói đi phải nói lại, bị nói hai câu đã chọc khóc, khóc thì cũng có thể hiểu được, nhưng vì sao lại khóc lâu như vậy, An Nam Ý cũng không khỏi quá yếu ớt, nhìn giống như đứa con gái.

Bọn họ thực sự không hiểu.

Lâm Thanh Yến nói: "Không có việc gì, đừng lo lắng, bắt đầu tập luyện đi."

Bên kia, Lục Vũ Kỳ đi theo sau An Cảnh vào phòng không có camera, cậu ta tùy ý đóng cửa lại, đôi tay đặt sau đầu, tư thái tùy ý mà dựa vào tường, đối mặt ánh mắt nghiêm túc của An Cảnh, cậu ta chỉ cười khẽ một tiếng.

"Sao vậy, thầy An muốn thay em trai mình dạy dỗ tôi sao?"

Nhìn dáng vẻ chàng trai kiêu ngạo khó thuần không biết hối cải kia, An Cảnh liền cảm thấy đau đầu, giống như thầy giáo đối mặt với vấn đề của học sinh.

Biểu tình anh càng thêm nghiêm túc, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn nói: "Lục Vũ Kỳ, cho tôi hỏi chút."

Lục Vũ Kỳ: "Dạ."

Tuy rằng ngoài miệng đồng ý, nhưng Lục thiếu gia vẫn duy trì tư thế vừa rồi không nhúc nhích, biểu cảm trên mặt không mặn không nhạt, An Cảnh nhìn thấy là muốn đánh cậu ta, nếu là An Dụ dám đứng như vậy trước mặt anh, anh đã sớm động thủ đánh rồi.

Nhưng tiểu tử này lại là em ruột Lục Thịnh, em họ Cố Phỉ, An Cảnh bất đắc dĩ đỡ trán, "Hiện tại tôi đứng ở đây không phải lấy thân phận anh trai An Nam Ý, mà lấy thân phận thầy giáo nói chuyện cùng em, vì sao em lại nhằm vào An Nam Ý, em ấy đã làm gì em?"

Lục Vũ Kỳ: "Cậu ta làm em ngứa mắt."

"......"

An Cảnh quả thực phải bị lời nói này của cậu ta làm cho tức chết, anh còn chưa từng gặp qua tiểu tử nào tùy hứng kiêu ngạo như vậy, anh cảm thấy tính nóng nảy của mình muốn đè ép cũng không được.

"Chỉ bởi vì em nhìn không vừa mắt thì đối xử với em ấy như vậy à?"

Lục Vũ Kỳ nhẹ nhàng cong khóe môi, lại cười nói: "Sao vậy? Em cũng không đánh không mắng cậu ta, chỉ nói với cậu ta hai câu thật lòng mà thôi, người đã bao lớn rồi mà nghe lời nói thật thôi cũng không chịu được sao? Vậy cậu ta còn tham gia tuyển tú nữa làm gì, về nhà tìm mẹ uống sữa đi."

Nghe vậy, thái dương An Cảnh giật giật hai cái, anh âm thầm cắn chặt răng hàm sau, trầm giọng nói: "Em thật đúng là cái gì cũng dám nói, không sợ tôi sẽ loại em sao."

Lục Vũ Kỳ dạ một tiếng, "Chỉ vì nói hai câu thật lòng mà bị loại sao? Vậy thì thầy An thật đúng là không công bằng công chính."

Trong lúc nhất thời An Cảnh không còn gì để nói, vốn dĩ chỉ là muốn hù dọa cậu ta một chút, không nghĩ tới tiểu tử này ngày thường thoạt nhìn lạnh như băng ngay cả lời nói cũng không nói nhiều, chọc người tới nỗi dỗi nhưng thật ra cũng không khách khí.

"Nếu em không nhận thức được sai lầm của mình, vậy phạt em mỗi ngày đều quét dọn phòng tập luyện, đến khi em đến nhận sai với tôi mới thôi."

Lục Vũ Kỳ lại dạ một tiếng, không sợ gì cả mà nhìn thẳng đôi mắt An Cảnh, "Thầy An còn chuyện gì muốn nói nữa không? Không có chuyện gì thì em đi trước." Nói xong cũng không chờ An Cảnh mở miệng đã mở cửa đi ra ngoài.

An Cảnh cúi đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, tự nói với bản thân phải có cốt cách thành thục, đừng so đo với tiểu tử trong thời kỳ phản nghịch.

Chỉ là vẫn rất tức giận!

Đậu mé!

.......

Lục Vũ Kỳ đã trở về, biểu cảm trên mặt so với lúc đi cũng không có gì khác nhau, Lâm Thanh Yến quan tâm hỏi: "Không có việc gì chứ?"

Lục Vũ Kỳ: "An Cảnh phạt tôi quét dọn phòng tập mỗi ngày."

Lâm Thanh Yến thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Vậy tôi quét dọn cùng cậu."

"Ừm."

Tiếp theo tất cả mọi người tiếp tục tập luyện, An Nam Ý khóc xong cũng đến đây, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, Lục Vũ Kỳ cũng cười phản ứng đến cậu ta, cứ như vậy tập luyện đến đêm khuya, không có phát sinh tình huống đặc biệt nào nữa.

Đêm khuya tĩnh lặng, những người khác đều trở về phòng rửa mặt nghỉ ngơi, nhiếp ảnh gia cũng tan làm, Lâm Thanh Yến ở lại phụ Lục Vũ Kỳ quét dọn vệ sinh.

"Cái kia, tôi cùng các cậu cùng nhau quét dọn nha."

Lâm Thanh Yến có chút kinh ngạc mà nhìn Lê Xuyên đang đứng ở cửa chưa có rời đi, đối phương câu nệ mà nhìn bọn họ.

Lê Xuyên cũng là thực tập sinh của giải trí Nghệ Hoa, là người hướng nội trầm mặc, bình thường rất ít nói chuyện, không nghĩ tới cậu ấy lại chủ động nói muốn quét dọn vệ sinh, Lâm Thanh Yến ôn hòa mà nhìn cậu ấy cười cười, đang chuẩn bị nói chuyện, Lục Vũ Kỳ liền nói: "Không cần, cậu trở về đi."

"Được rồi." Lê Xuyên có chút mất mát mà rũ đôi mắt xuống, "Vậy tôi đi về trước, tạm biệt."

Lâm Thanh Yến dở khóc dở cười, "Vũ Kỳ, cậu cứ như vậy sẽ không có bạn."

"Không sao cả."

Lâm Thanh Yến không còn lời gì để nói, cậu cầm cây lau nhà nghiêm túc lau sàn nhà, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Thật ra, có đôi khi tôi rất bội phục cậu, muốn nói cái gì thì nói cái đó, tôi không nói như vậy được."

Lục Vũ Kỳ liếc mắt nhìn cậu một cái, "Sợ cái gì, có Cố Phỉ chống lưng cho cậu."

Lâm Thanh Yến cười cười, dời sang đề tài khác, "Nói đi phải nói lại, vì sao cậu lại muốn tôi làm đội trưởng."

Lục Vũ Kỳ: "Không muốn có người sai bảo tôi."

Lâm Thanh Yến: "Vậy cậu cũng có thể tự mình làm mà?"

Lục Vũ Kỳ: "Làm đội trưởng phải làm việc, tôi lười."

Lâm Thanh Yến: "......"

An Cảnh ở ngoài hành lang phòng tập luyện tuần tra một lần, các thí sinh đều đã trở về nghỉ ngơi, chỉ có một phòng tập luyện còn đang mở đèn, vừa vào liền thấy, anh có chút kinh ngạc.

Bên trong có hai chàng trai đang nghiêm túc lau sàn nhà.

Không nghĩ tới Lục Vũ Kỳ đúng thật là nghe lời ở lại quét dọn vệ sinh? Thật ngoài dự đoán.

Lục Vũ Kỳ vừa ngẩng đầu, liền thấy được người đàn ông đang đứng ở cửa, hai người bốn mắt nhìn nhau, cậu ta đứng thẳng người lại, nhướng mày nói: "Sao thế? Thoạt nhìn thầy An rất kinh ngạc?"

An Cảnh cũng học dáng vẻ của cậu ta hơi hơi nhướng mày, "Đúng là có chút."

Lâm Thanh Yến nghe được giọng nói mới phát hiện An Cảnh tới, cậu lễ phép chào hỏi, An Cảnh nhìn cậu cười cười hỏi: "Tôi phạt chỉ mình Lục Vũ Kỳ, sao em cũng đi theo cùng nhau bị phạt vậy?"

Lâm Thanh Yến nói, "Chúng em là bạn bè."

"Được, vậy các em tiếp tục quét dọn đi."

An Cảnh đứng ở cửa, nhìn hai người đem phần sàn nhà còn lại lau xong, vừa rồi đã lau gần như xong rồi, giờ không đến hai phút đã lau sạch sẽ rồi, anh bảo Lục Vũ Kỳ đi về trước, lại đối với Lâm Thanh Yến nói: "Yến Yến, tôi có thể cùng em tâm sự chút được không?"

Lâm Thanh Yến còn chưa trả lời, Lục Vũ Kỳ đã cảnh giác nhìn anh, giống như gà mẹ che chở cho con, "Làm cái gì? Cậu ấy không có làm khó dễ em trai thân yêu của anh, chỉ mình tôi làm."

An Cảnh khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn cậu ta, "Em thật ra rất có nghĩa khí."

"Yên tâm, anh chỉ muốn cùng Yến Yến tâm sự, sẽ không gây khó dễ em ấy."

"Vũ Kỳ, cậu đi về nghỉ ngơi trước đi, chút nữa mình sẽ trở về sau." Lâm Thanh Yến dùng khủy tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Lục Vũ Kỳ, cho cậu ta một ánh mắt, Lục Vũ Kỳ lập tức ném cây lau nhà xuống rồi đi.

An Cảnh nhìn phương hướng Lục Vũ Kỳ rời đi, không khỏi nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Hiện tại đã hơn nửa đêm, hai người đứng ở bên cửa sổ phòng tập luyện, nhìn bóng đêm thâm trầm bên ngoài, mọi tiếng động đều im lặng, ánh trăng bị tầng mây dày chắn đi, chỉ lộ ra một ít ánh sáng mỏng manh.

Lâm Thanh Yến đã từng có rất nhiều ngày đêm không cách nào đi ngủ được, nhìn bóng đêm nặng nề đến phát ngốc, cô độc cùng bất an cơ hồ đem cậu ăn mòn, cậu chỉ có thể chịu đựng từng ngày.

Lâm Thanh Yến quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, "Thầy An, hẳn là thầy muốn hỏi em chuyện xảy ra hôm nay nhỉ?"

"Đúng, em và Lục Vũ Kỳ có quan hệ tốt nhất, thầy muốn hỏi em một chút." An Cảnh nhìn chàng trai trước mắt, nhìn cặp mắt đào hoa có chút quen thuộc kia, thế nhưng từ trong đó cảm giác được một tia thanh lãnh cùng sự đau thương, anh hơi hơi giật mình.

"Thầy An, Vũ Kỳ là người tốt, cậu ấy là bởi vì em mới nói những lời đó với An Nam Ý, thầy đừng hiểu lầm cậu ấy."

Thật là lời nói ngoài dự đoán, An Cảnh cũng không có gì ngoài ý muốn, anh nhìn đôi mắt Lâm Thanh Yến, nghiêm túc nói: "Vì sao, có thể nói cho thầy biết lý do tại sao không?"

"Không phải thầy đã nhìn ra rồi sao, An Nam Ý cố ý tiếp cận em, mà em không thích như vậy." Lâm Thanh Yến dời tầm mắt đi, hơi hơi ngẩng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu xa.

Trong khoảng thời gian ngắn An Cảnh không biết nói cái gì, không nghĩ tới đứa nhỏ này nói chuyện cũng thẳng thắn như vậy, anh biết Lâm Thanh Yến và Nam Nam là bạn học cấp ba, Nam Nam còn nói quan hệ của bọn họ rất tốt nhưng hiện tại xem ra...... Cũng không phải như vậy.

Vốn dĩ An Cảnh hẳn là phải tức giận bởi vì em trai anh bị ức hiếp, bị người khác chán ghét, nhưng anh nhìn chàng trai trước mắt, lại không cách nào sinh ra cảm xúc phẫn nộ, có lẽ bởi vì cảm giác thân thiết không rõ kia.

"Thầy không rõ chuyện của các em lắm, cũng không dám nói cái gì, nhưng nếu trước kia Nam Nam có làm chuyện gì tổn thương em, thầy thay em ấy xin lỗi em."

"Không cần, người nên xin lỗi không phải thầy." Lâm Thanh Yến lễ phép mà hơi hơi khom lưng chào anh, ánh mắt cùng giọng điệu càng thêm lãnh đạm: "Nếu không còn chuyện gì khác, em đi về trước."

"Thầy An, tạm biệt."

An Cảnh sửng sờ đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của chàng trai biến mất khỏi tầm mắt, nhẹ nhàng thở dài một hơi, trong lòng anh không thể hiểu được có chút loạn, còn có chút hoảng.

Lâm Thanh Yến không có trực tiếp đi về phòng ngủ, cậu ở dưới lầu lang thang đi dạo không có mục tiêu một vòng, xung quanh yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng sâu trong bụi cỏ kêu to, gió đêm lạnh lẽo thổi đến, có chút lạnh.

Không biết đi dạo bao lâu, cậu mới đi theo hướng trở về phòng ngủ, phần lớn các phòng ngủ trong tòa nhà đều đã tắt đèn, bao gồm phòng ngủ cậu ở, hơn nữa cửa phòng ngủ mở không ra, hẳn là bị khóa trái từ bên trong.

Cậu giơ tay gõ gõ cửa, không có ai trả lời.

Hành lang yên tĩnh đến nỗi chỉ quanh quẩn tiếng gõ cửa của cậu.

Liên tục gõ vài lần cũng không có ai trả lời, Lâm Thanh Yến lại không dám gây ra động tĩnh quá lớn, sợ đánh thức người ngủ ở các phòng xung quanh.

Đứng ngoài cửa một lúc lâu, cậu không tiếng động mà thở dài một hơi, trực tiếp ngồi trên mặt đất ôm đầu gối, thân thể hơi cuộn tròn lại thành một cục, nhắm đôi mắt cực kỳ mệt mỏi kia lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro