Chương 70: Lâm Thanh Yến bị bệnh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Thanh Yến ngủ một giấc mộng mị, trong mộng cậu còn đang đi học, buổi tối khi bị một đám bạn học côn đồ phú bị đại chặn ở trong WC, những người đó dùng đủ mọi cách sỉ nhục cậu, đánh đấm tứ phương.

Cuối cùng cậu bị đổ nước cả người ướt nhẹp còn bị nhốt ở trong WC, cô độc bất lực lại tuyệt vọng mà cuộn tròn người ở trong góc vượt qua cả đêm, không có ai yêu cậu, không có ai quan tâm đến cậu, không có ai để ý đến cậu.

......

"Lâm Thanh Yến, dậy dậy......"

"Lâm Thanh Yến......"

Lâm Thanh Yến mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ cảm thấy cả người đều cứng đờ, miệng lưỡi khô khốc, đầu nhức nhức đau đau, thân thể nặng nề, không có sức lực để ngồi dậy.

Cậu ngẩng đầu lên đối diện với gương mặt mang theo sự khẩn trương và quan tâm của Lục Vũ Kỳ, giọng nói nghẹn ngào mà gọi một tiếng: "Vũ Kỳ......"

"Sao lại ngủ ở hành lang, vì sao không gọi tôi mở cửa?" Lục Vũ Kỳ nhìn người trước mắt, gương mặt đỏ ửng không bình thường, tinh thần uể oải, giơ tay sờ sờ trán cậu, quả nhiên một mảnh nóng bỏng.

Lục Vũ Kỳ lập tức nhíu mày, "Cậu phát sốt."

"Tôi không có sao......" Lâm Thanh Yến miễn cưỡng cười cười, cậu giãy giụa muốn đứng lên, lại cảm giác đầu nặng chân nhẹ, thiếu chút ngã lăn quay xuống đất, may mắn được Lục Vũ Kỳ lanh tay lẹ mắt đỡ cậu.

Sắc trời bên ngoài mới vừa sáng, hiện tại mới hơn 6 giờ sáng, mọi người đều còn chưa dậy, Lục Vũ Kỳ là do mơ mơ màng màng tỉnh dậy đi WC xong phát hiện trên giường Lâm Thanh Yến không có người, lúc này mới phát hiện cửa phòng ngủ được khóa trái từ bên trong.

Cậu ta đi ra ngoài tìm người, không nghĩ tới người đang ngồi ngủ ở ngoài hành lang, chỉ sợ là đã ngủ ở chỗ này cả đêm.

Tối hôm qua Lục Vũ Kỳ vốn dĩ muốn chờ Lâm Thanh Yến trở về sau đó mới ngủ, nhưng cậu ta quá mệt mỏi, nằm ở trên giường chơi điện thoại chốc lát liền bất tri bất giác ngủ mất.

Cậu ta nhớ rõ ràng cửa phòng ngủ không có khóa trái.

Ngoại trừ......

Lục Vũ Kỳ tạm thời đem suy nghĩ này gác qua một bên, nói với Lâm Thanh Yến: "Tôi đưa cậu đi bệnh viện."

"Không cần......"

"Hai người các cậu sao lại ở ngoài này?"

An Cảnh mới từ cầu thang đi lên đã thấy tình cảnh này, liền đi sang bên này, hôm nay anh dậy cực kỳ sớm, sau khi tỉnh lại không ngủ được nữa, trong đầu đều là chuyện tối hôm qua.

Cho nên ma xui quỷ khiến anh đi đến chỗ phòng ngủ.

Lục Vũ Kỳ không thể hiểu được mà liếc mắt nhìn người đàn ông một cái, nói: "Lâm Thanh Yến ngủ ở ngoài hành lang một đêm giờ bệnh rồi."

Nghe vậy An Cảnh đem tầm mắt chuyển dời sang trên người Lâm Thanh Yến, cậu được Lục Vũ Kỳ đỡ, gương mặt đỏ bừng, môi tái nhợt không có chút máu, mặt mày ủ rũ còn lễ phép mà chào thầy An, "Em không có sao."

An Cảnh giơ tay sờ sờ trán cậu, không khỏi nhăn nhăn mày, giọng ôn hòa nói: "Thật là nóng, hiện tại em nên đi bệnh viện đi." Nói xong anh liền uốn gối ngồi xổm xuống nhìn Lục Vũ Kỳ, "Em dìu em ấy lên đây, thầy cõng em ấy đi xuống."

"Không cần làm phiền đến thầy cõng cậu ấy."

"Đừng chậm trễ thời gian."

Lục Vũ Kỳ bĩu môi không có phản bác.

An Cảnh đem Lâm Thanh Yến cõng lên lại nhìn Lục Vũ Kỳ nói: "Thầy đưa em ấy đi là được."

Lục Vũ Kỳ nhanh chóng từ chối, cậu ta mới không tin đám người họ An này, nếu không phải bởi vì tối hôm qua người này giữ Lâm Thanh Yến ở lại thì Lâm Thanh Yến cũng không đến mức bị bệnh.

"Em xác định muốn mặc như vậy đi ra ngoài?"

Ánh mắt An Cảnh không rõ ý vị mà lướt nhìn trên người cậu ta, cậu ta cúi đầu mới phát hiện trên người còn đang mặc đồ ngủ, hơn nữa toàn thân còn in hình Ultraman và tiểu quái thú trên đồ ngủ.

Lục Vũ Kỳ: "......"

Đây là đồ mẹ cậu ta mua cho cậu ta, chắc là khi giúp cậu ta thu dọn hành lý đã nhét vào, bà cho rằng tất cả con trai trên thế giới đều thích Ultraman thích đến nỗi không cách nào kìm chế được.

Lục thiếu gia mặc tối sầm, khóe miệng cậu ta run rẩy, tóm lại cũng không có giải thích cái gì, quăng lại câu "Chăm sóc cậu ấy cho tốt", lập tức xoay người vào phòng, dùng sức mà đóng mạnh cửa lại.

An Cảnh nhìn cánh cửa đóng chặt, không tiếng động mà cười cười, sau đó cõng Lâm Thanh Yến đi xuống dưới lầu, chàng trai trên lưng thành thật mà không nhúc nhích, anh không nhịn được hỏi: "Yến Yến, vì sao em lại ngủ ở ngoài hành lang."

Lâm Thanh Yến khép hờ đôi mắt, giọng nói khàn khàn mềm ấm: "Cửa phòng bị khóa trái, không vào được."

"Em có thể gọi các em ấy ra mở cửa."

"Em gõ cửa, các cậu ấy cũng không tỉnh, em sợ tiếng động quá lớn sẽ đánh thức các bạn ở phòng sát vách."

An Cảnh dừng một chút mới tiếp tục mở miệng nói: "Cho nên em sợ đánh thức mọi người, cho nên tình nguyện bản thân ngủ một đêm ở bên ngoài?"

"Dạ...... Mọi người tập luyện lâu vậy sẽ rất mệt, hơn nữa em sợ mọi người bị đánh thức sẽ mắng em." Đầu óc Lâm Thanh Yến mơ mơ màng màng, nghĩ cái gì liền nói cái đó.

An Cảnh dở khóc dở cười, cảm thấy đứa nhỏ này vừa ngoan vừa hiểu chuyện, lại có chút cảm giác đau lòng, giọng điệu nói chuyện không tự giác mềm nhẹ hơn chút, "Về sau đừng làm vậy, mọi người sẽ hiểu cho em, sẽ không mắng em, em xem bây giờ em bệnh còn khóc chịu hơn nhiều, còn chậm trễ tập luyện."

"Dạ......"

Lâm Thanh Yến nhắm mắt lại, nỗi lo âu bất an trong lòng dần dần trở nên bình yên, khi được An Cảnh cõng lên, trong lòng cậu có chút cảm giác an toàn, nhưng khác với cảm giác an toàn Cố Phỉ cho cậu.

Cậu xốc mi mắt lên, gần gũi mà đánh giá đường cong sườn mặt rõ ràng của người đàn ông, có loại cảm giác quen thuộc không thể hiểu được, cậu đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Vì sao thầy muốn giúp em, rõ ràng biết em không thích em trai thầy mà...... Thầy không ghét em sao?"

An Cảnh ngẩn người, sau đó câu môi cười cười, "Vì sao em lại nghĩ anh như vậy, anh là anh, em anh là em anh, anh không biết giữa các em đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh biết hiện tại anh là thầy của em, anh phải phụ trách với em."

Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, An Cảnh có thể nghe được tiếng hít thở của cậu, cậu còn thở dài thấp giọng nỉ non nói: "Nếu em cũng có một người anh trai giống như thầy thì tốt biết mấy."

----

Bệnh viện, trong căn phòng bệnh một người sáng sủa sạch sẽ, trong không khí tràn ngập mùi nước sát trùng.

Có lẽ là do quá mệt mỏi, chàng trai nằm ở trên giường bệnh đã ngủ rồi, môi mỏng tái nhợt hơi hơi hé mở, lông mi nhỏ dài đen nhánh nhẹ nhàng run rẩy, ngủ có chút không yên ổn, mạch máu rõ ràng trên mu bàn tay trắng nõn, lúc này đang cắm kim tiêm truyền dịch.

An Cảnh yên lặng đứng ở mép giường nhìn trong chốc lát, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Chờ đến khi Lâm Thanh Yến từ trong cơn ngủ mơ tỉnh lại, đã là hơn một tiếng sau, tinh thần cậu tốt hơn chút, đầu cũng không đau như vậy, mà kim truyền dịch trên mu bàn tay cậu cũng đã được rút ra.

An Cảnh cũng vừa vặn từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm thuốc.

"Tỉnh? Cảm giác có chỗ nào không khỏe không?"

Lâm Thanh Yến từ từ ngồi dậy, nhìn anh cười cười, "Dạ, đã khá hơn nhiều, cảm ơn thầy đã chăm sóc em, nếu thầy có việc bận thì có thể rời đi trước."

"Không có việc gì." An Cảnh nghĩ thầm, đứa nhỏ này chính là tâm can bảo bôi của Cố Phỉ, nếu xảy ra chuyện gì không hay, Cố Phỉ không phải sẽ tìm anh tính sổ hay sao?

"Đã đói bụng rồi nhỉ? Vừa rồi anh đi ra ngoài mua bữa sáng, ăn chút trước đi."

An Cảnh đem bàn ăn gấp gọn trên giường bệnh kéo ra, đem bữa sáng vừa mua xong đặt lên trên, có cháo thịt nạc còn có bánh bao và sữa đậu nành, "Không biết em thích ăn gì, tùy tiện mua."

"Em không kén ăn."

Xem ra đúng thật là đói bụng, An Cảnh ngồi ở mép giường, nhìn chàng trai cúi đầu chăm chú ăn cháo thịt nạc, mặt mày dịu dàng mà ngoan ngoãn, ý cười trong mắt anh nhiều hơn chút, "Ăn nhiều một chút, em quá gầy."

Lâm Thanh Yến gật gật đầu, lại cầm cái bánh bao còn ấm đưa cho An Cảnh, khuôn mặt nhợt nhạt mà cười cười, "Thầy An, thầy đừng chỉ nhìn em ăn, thầy cũng ăn đi."

"Ừm cảm ơn."

Nơi khác Lục Vũ Kỳ đang vội vàng cởi bỏ bộ đồ ngủ ấu trĩ trên người ra thay đổi một bộ đồ khác, anh (LVK) nhìn An Nam Ý và Lưu Dương đang ngủ ngon lành trên giường là cảm thấy lửa giận càng bừng lên.

Từ trước đến nay anh sẽ không để bản thân mình nghẹn khuất, nhấc chân đạp ngã một cái ghế, sau đó anh đạp mạnh giường hai người kia, phát ra tiến động không nhỏ.

"Dậy hết cho ông đây!"

Lưu Dương tỉnh lại trước, gã cầm gối đầu ném về phía người Lục Vũ Kỳ, trên mặt tràn ngập khó chịu, lớn tiếng mắng: "Lục Vũ Kỳ, con mẹ nó mới sáng sớm mà cậu đã phát điên cái gì vậy?"

Lục Vũ Kỳ: "Mắng lại một câu nữa thử xem?"

Lưu Dương lập tức lúng túng, không nói chuyện.

"Sao lại như vậy a?" An Nam Ý cũng tỉnh theo và ngồi dậy, cậu ta giơ tay gãi gãi mái tóc lộn xộn, có chút mê mang mà nhìn sắc mặt lạnh băng của Lục Vũ Kỳ và vẻ mặt tức giận đùng đùng của Lưu Dương, "Các cậu làm sao vậy?"

Lục Vũ Kỳ lạnh lùng mà cười cười, đem ánh mắt chuyển dời đến trên người An Nam Ý, từ trên cao mà nhìn xuống cậu ta, "An Nam Ý, tối hôm qua là cậu canh cửa rồi khóa trái cửa nhỉ?"

"Cái gì? Vũ Kỳ, mình không biết bản thân đã đắc tội với cậu ở chỗ nào, mà làm cậu nhiều lần nhắm đến mình như vậy."

"Đừng có cùng tôi nói mấy cái vớ vẩn, chỉ cần trả lời cửa có phải do cậu khóa trái hay không?"

-----

Giải quyết bữa sáng xong, An Cảnh cầm thuốc tới đưa cho Lâm Thanh Yến uống, sau đó liền từ trong túi móc ra hai viên kẹo đưa tới trước mặt chàng trai, "Ăn chút kẹo đi."

Lâm Thanh Yến nhìn bao bì viên kẹo xí muội quen thuộc trong tay anh, không khỏi có chút ngẩn người, "Thầy sao lại biết......"

"Cố Phỉ bảo anh cho em." An Cảnh nói xong liền đem hai viên kẹo nhét vào lòng bàn tay cậu, bất đắc dĩ mà cười cười, "Đây chính là anh chạy mấy cửa hàng mới mua được, cũng không biết vì sao Cố Phỉ lại thích......"

Đang nói điện thoại An Cảnh liền vang lên, anh nhìn tên người gọi đến trên điện thoại, rất có hứng thú mà nhướng mày, "Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, là anh Phỉ em gọi đến."

Anh nhận cuộc gọi, "Ừm...... Tỉnh, không có gì trở ngại...... Được rồi." Nói xong An Cảnh liền đưa điện thoại cho Lâm Thanh Yến, ý bảo cậu nghe điện thoại, còn có chút ý tứ không rõ mà cười cười, "Hai người cứ chậm rãi nói, anh đi ra ngoài trước."

Chỉ có thể nói, hiện tại An đại thiếu gia khi ăn dưa có biết bao vui sướng thì tương lai sẽ cực kỳ hối hận và đau đớn biết bao nhiêu.

Vừa mới xác nhận quan hệ chưa được bao lâu, đối với các cặp đôi yêu nhau bình thường thì đây chính là thời điểm gắn bó keo sơn, Lâm Thanh Yến cũng đã có mấy ngày không liên lạc với Cố Phỉ, thường ngày cậu tập luyện rất bận, trùng hợp Cố Phỉ cũng phải ra nước ngoài công tác, còn khác giờ giấc với trong nước.

Trong nước là ban ngày thì bên kia đã là đêm khuya.

Cả hai đều không đành lòng quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của đối phương.

Lâm Thanh Yến khó hiểu hỏi Cố Phỉ, "Sao anh lại cố ý bảo thầy An đưa kẹo cho em?"

"Phỉ ca mơ một giấc mơ, mơ thấy Yến Yến khóc, cho nên phái người đưa tới hai viên kẹo để làm cho em vui vẻ một chút."

Cố Phỉ nói.

Chương 71: Tôi không cho phép bất cứ ai làm tổn thương em ấy.

"Phỉ ca mơ một giấc mơ, mơ thấy Yến Yến khóc, cho nên phái người đưa tới hai viên kẹo để làm cho em vui vẻ một chút."

Giọng nói Cố Phỉ chỉ có từ tính và ôn hòa, thông qua điện thoại lưu truyền đến đây, có chút sai lệch, nhưng không ảnh hưởng đến Lâm Thanh Yến, bởi vì cậu cảm thấy xúc động với những lời nói của người đàn ông.

Lâm Thanh Yến nhìn hai viên kẹo xí muội nằm trong lòng bàn tay, hốc mắt không khỏi đỏ lên, cậu hình như cũng có thể được người khác thiên vị không chút kiêng nể, chỉ là một câu nói của Cố Phỉ, liền làm khói mù đè nặng trong lòng cậu lập tức biến mất.

Cậu nắm chặt kẹo trong tay, ngẩng đầu nhìn trần nhà màu trắng, cố nén cảm xúc dâng trào, cười nói: "Anh đối xử với em tốt như vậy, em không biết nên báo đáp anh như thế nào."

Cố Phỉ nói, "Yến Yến, Phỉ ca đối tốt với em, là muốn tốt cho em, không phải làm vì muốn em báo đáp anh."

Ở nước ngoài vẫn là đêm khuya, Cố Phỉ đứng ở trước cửa sổ sát đất của khách sạn, nhìn bóng đêm rã rời ngoài cửa sổ, sắc mặt bình tĩnh lại ôn hòa, đuôi lông mày khóe mắt mang theo nhu tình nhợt nhạt.

Vừa rồi hắn thật sự mơ một giấc mơ, mơ thấy đứa nhỏ ở trong bóng tối một mình, không biết vì sao, cả người từ trên xuống dưới vết thương chồng chất, cô độc bất lực mà cuộn tròn người khóc ở trong góc, hắn chỉ có thể bất lực đứng nhìn, cuối cùng bị bừng tỉnh.

Hắn không ngủ được, thậm chí còn có loại xúc động muốn lên máy bay bay trở về nước, vì thế chỉ có thể gọi điện thoại cho An Cảnh dò hỏi tình huống của Lâm Thanh Yến, An Cảnh lại nói Lâm Thanh Yến bị bệnh.

Cậu trai bên kia điện thoại trầm mặc một lát rồi nói: "Em hiện tại rất khỏe, bởi vì có Phỉ ca." Giọng nói cậu trong trẻo mềm ấm, mang theo chút khàn khàn suy yếu khi bệnh, lọt vào lỗ tai Cố Phỉ giống như là đang làm nũng.

Tuy rằng từ trước đến nay đứa nhỏ sẽ không làm nũng với hắn, nhưng trong lúc vô ý sẽ nói ra một vài câu nói, lại có thể chọc vào tâm can hắn.

Hầu kết hắn chuyển động lên xuống, làm động tác nuốt, giọng nói hắn khi nói chuyện vẫn bình tĩnh trước sau như một, lại càng thêm thâm trầm: "Vậy Yến Yến phải càng chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để bị bệnh."

Bị Cố Phỉ nói như vậy, Lâm Thanh Yến đột nhiên có chút chột dạ, nhỏ giọng nói: "Chỉ là bệnh nhẹ mà thôi, bây giờ em đã khỏe hơn rồi."

Cố Phỉ, "An Cảnh nói em ngủ ở hành lang một đêm."

Trong lòng Lâm Thanh Yến lộp bộp một chút, rõ ràng cảm thấy bản thân không có làm gì sai, rõ ràng giọng điệu của hắn giống như là thuận miệng hỏi thôi mà cậu lại có cảm giác giống như học sinh bị giáo viên hỏi tội.

Trong lúc cậu đang do dự không biết nên lấy cớ gì để nói, người bên kia lại nói: "Không muốn nói? Anh sẽ hỏi Lục Vũ Kỳ." Tâm tư Lâm Thanh Yến bị Cố Phỉ nhìn thấu hết.

"......" Lâm Thanh Yến không tiếng động thở dài một hơi, thành thật mà đem đầu đuôi sự việc kể ra rõ ràng, đến nỗi cửa phòng cố ý khóa lại hay là vô tình, cậu không muốn suy đoán nữa.

Cố Phỉ sau khi nghe xong, không có truy hỏi thêm gì nữa, chỉ là bảo Lâm Thanh Yến nghỉ ngơi thật tốt, sau đó liền bảo cậu đưa điện thoại cho An Cảnh, An Cảnh cầm điện thoại đứng ở bên cửa sổ cuối hành lang, hiếp mắt lại nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, trêu chọc nói: "Yên tâm đi, mình sẽ chăm sóc Yến Yến nhà cậu thật tốt."

"Thật không thể nói Cố Phỉ chúng ta khi nói đến yêu đương cũng không khỏi lạc hậu như vậy, còn bảo mình đưa kẹo, chậc...... Chỉ có hai viên kẹo cậu có keo kiệt quá không hử?"

Cố Phỉ nói, "Ăn nhiều kẹo không tốt."

Giọng điệu vị tổng tài này lại khôi phục về lãnh đạm lạnh lùng như thường ngày, tất cả ôn nhu kia hắn đều chỉ dành cho Yến Yến, không có chia ra cho người khác chút nào.

Răng An Cảnh dường như có chút đau nên nhếch miệng lên, mùi vị yêu đương trực tiếp đập vào mặt, "Cậu thật đúng là nhọc lòng giống như lão cha cậu vậy, nói, hai người đã thành đôi?"

Cố Phỉ bình tĩnh khắc chế mà ừ một tiếng.

An Cảnh không thể tránh khỏi nghe ra được cảm giác kiêu ngạo khi nói từ ừ của cậu bạn tốt, cơm cho.á hung hăng đập vào mặt anh.

"......"

Anh hỏi Cố Phỉ, "Cậu nghiêm túc sao?"

Cố Phỉ hỏi lại, "Bằng không thì sao?"

An Cảnh cảm thấy bản thân tự rước lấy nhục, anh lại nghĩ đến chàng trai ở trên lưng anh, cô đơn cô độc mà nói câu kia: "Nếu em cũng có một anh trai giống thầy thì tốt quá rồi." Còn có chàng trai nằm ở trên giường dáng vẻ cực kỳ yếu ớt......

"Yến Yến đúng là thật sự ngoan......" An Cảnh thấp giọng nỉ non một câu, lại nghiêm túc mà nói cho Cố Phỉ ở đầu bên kia điện thoại nghe: "Cố Phỉ, cậu đã nghiêm túc thì phải đối xử với người ta thật tốt, đừng luôn dùng cái bản mặt lạnh lùng kia, phải ôn nhu phải săn sóc phải cho đứa nhỏ cảm nhận sự yêu thương của cậu."

Nhưng mà Cố tổng không dao động, hơn nữa còn lạnh lùng mà đáp lại một câu nói: "Có ngoan cũng là của mình."

"......" Khóe miệng An Cảnh run rẩy, thầm mắng câu thô tục, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật quá đáng a, mình lại không cùng cậu tranh đoạt! Tuyên bố quyền sở hữu cái gì, Lâm Thanh Yến là của cậu, đời này đều là của cậu, được rồi chứ?"

Cố Phỉ nói, "Ừ."

An Cảnh âm thầm nghiến răng, Lục Vũ Kỳ và Cố Phỉ không hổ là anh em bà con, chọc tức người đúng là mỗi người một vẻ, anh tỏ vẻ mấy ngày nay không muốn nghĩ đến ai ngờ lại tới lượt Cố Phỉ dùng giọng điệu lạnh lùng kia chọc, "Không có việc gì nói nữa thì mình cúp máy trước!"

"Có việc." Cố Phỉ bắt đầu nói chuyện chính: "Cửa phòng ngủ vì sao lại bị khóa trái, vì sao cố tình lại là Lâm Thanh Yến, mình hy vọng cậu có thể cho mình câu trả lời."

"Sao vậy? Cậu hoài nghi chuyện này là có người cố ý làm sao?" An Cảnh không khỏi nhăn nhăn mày, trong phòng ngủ có ba người, Lục Vũ Kỳ không có khả năng làm, chỉ còn lại Lưu Dương, còn có...... Em trai anh An Nam Ý.

Trong ba người đó, An Nam Ý chính là người từng có xích mích với Lâm Thanh Yến, An Cảnh không muốn hoài nghi em trai mình, miễn cưỡng cong khóe miệng lên cười cười nói: "Mình cảm thấy đây là chuyện ngoài ý muốn, trong phòng ngủ còn có camera đó, ai lại dám làm những việc này."

Anh nhìn em trai lớn lên, từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, ngoại trừ cái tính hiếu thắng ra thì cũng không có tật xấu nào khác...... Nhưng An Cảnh không khỏi nhớ đến hồi khảo sát ca khúc chủ đề, anh lại cảm thấy bản thân hình như chưa từng chân chính hiểu rõ cái người em trai này.

"Cậu không tra, mình sẽ bảo người khác tra." Giọng điệu Cố Phỉ càng thêm lạnh nhạt, giọng nói trầm thấp cứng rắn thông qua microphone truyền đến lỗ tai An Cảnh, "Mình không cho phép bất cứ ai tổn thương em ấy."

An Cảnh ngẩn người, sau đó bất đắc dĩ mà thỏa hiệp, "Được, mình sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng."

Tắt điện thoại, An Cảnh xoay người trở về phòng bệnh, lại thấy chàng trai đã đứng dậy, mặc đồ chỉnh tề đang đứng nhìn cái gì đó ở bên ngoài cửa sổ, ánh Mặt Trời buổi sáng chiếu lên sườn mặt cậu, đường cong sườn mặt tái nhợt quạnh quẽ, lộ ra cảm giác yếu ớt không thể diễn tả.

An Cảnh không khỏi dừng bước chân lại, ánh mắt dừng lại trên người cậu, vừa vặn va phải ánh mắt của chàng trai khi nghe tiếng động xoay người lại.

Lâm Thanh Yến cong khóe môi, lễ phép mà cười cười, "Thầy An, hiện tại em khỏe hơn rồi, em không muốn làm chậm trễ tập luyện, hiện tại có thể trở về được không?"

"Có thể, nhưng em có chỗ nào không thoải mái phải nói cho anh biết." An Cảnh đột nhiên có loại xúc động muốn sờ sờ đầu cậu, nhưng vẫn ngừng lại, anh ôn hòa mà cười cười, "Đi thôi."

"Dạ."

----

Bệnh viện ở phụ cận địa điểm ghi hình, lái xe mười phút là đã về tới, sau khi trở về, An Cảnh mới biết được lại có chuyện xảy ra, Lục Vũ Kỳ và Lưu Dương đánh nhau, nếu không phải làm kinh động đến quản lý thí sinh, đến đây ngăn cản lại, thì hiện tại người nằm bệnh viện sẽ biến thành Lưu Dương.

Lục thiếu gia thật sự hung dữ, khi đánh nhau một chút cũng không khách khí, dùng toàn là độc chiêu, nhìn từ bên ngoài Lưu Dương không có chuyện gì, nhưng lại đau đến nỗi gã phải nhe răng nhếch miệng.

An Cảnh chỉ cảm thấy đau đầu, anh lại lạnh mặt răn dạy những thí sinh thích xem náo nhiệt vây quanh ở bên ngoài, bọn họ đi hết rồi sau đó mới đóng cửa phòng ngủ lại, nhìn bốn người đứng trước mặt anh:

Lục Vũ Kỳ khoanh tay ôm ngực tư thái nhàn nhã đứng dựa vào tường, đang cùng Lâm Thanh Yến nói chuyện, Lưu Dương mặt mày oán hận mà nhìn chằm chằm Lục Vũ Kỳ, lại bị đối phương dùng ánh mắt hù dọa đến cúi đầu, An Nam Ý cúi đầu vẻ mặt kinh sợ chưa hoàn hồn lại, dáng vẻ đáng thương.

An Cảnh lạnh mặt, "Đứng thẳng người cho tôi."

"Yến Yến em không cần đứng thẳng, ngồi xuống."

Sau một phen đưa ra câu hỏi và trả lời, tình huống so với trong tưởng tượng không khác lắm, Lục Vũ Kỳ hoài nghi An Nam Ý cố ý khóa cửa.

Mà An Nam Ý lại nói tối hôm qua sau khi cậu ta đi WC xong, phát hiện cửa không có đóng lại, liền tiện tay đóng lại, lúc ấy cậu ta ngủ đến mơ mơ màng màng, căn bản không biết Lâm Thanh Yến còn chưa có trở về.

Đương nhiên Lục Vũ Kỳ không tin.

Lưu Dương cũng không phục, sau hai câu nói, hai người liền xông lên đánh nhau, đều là người trẻ tuổi mười mấy hai mươi, chính là dễ dàng xúc động ra tay, bọn họ cho rằng đánh nhau là phương pháp giải quyết tốt nhất.

"Anh cả, đều là em sai, muốn trách thì trách em đi, Lưu Dương chỉ vì muốn giúp em nên mới làm như vậy." Hốc mắt An Nam Ý hồng lên, buông đôi mắt xuống, nhỏ giọng nói.

Lục Vũ Kỳ liếc mắt liếc xéo cậu ta một cái, cười nhạo một tiếng, "Thật ra lại có chút tự hiểu bản thân."

An Cảnh nhìn về phía Lục Vũ Kỳ, căng mặt nói: "Phạt quét dọn phòng tập luyện còn chưa đủ hay sao? Muốn dọn wc nữa không?"

Lục thiếu gia bĩu môi, không nói nữa.

Mặc kệ giữa mấy người này có mâu thuẫn lớn bao nhiêu, dù thế nào cũng không thể làm trễ nãi việc tập luyện, không phục thì nghẹn vào, An Cảnh sau khi nói vài câu dạy dỗ, liền bảo bọn họ đi đến phòng tập luyện tiếp tục tập luyện.

Đem người tống cổ đi hết, An Cảnh không tiếng động mà thở dài, lại đi tìm nhân viên công tác xem xét camera, tình huống cùng với lời nói của An Nam Ý cũng không khác lắm, nhưng lại có điều bất đồng.

Đại khái là rạng sáng khoảng hơn hai giờ, Lâm Thanh Yến còn chưa có trở về, An Nam Ý đi WC, khi đi ra lại làm như lơ đãng nhìn thoáng qua phía giường Lâm Thanh Yến, sau đó liền khóa trái cửa lại.

Nhưng là phòng khi đó cực kỳ tối tăm, không cách nào xác định được An Nam Ý có phát hiện trên giường có người hay không, nhưng ngay lúc đó cửa đóng lại, vì sao cậu ta lại cố ý khóa trái cửa lại?

Việc này cùng với lý do thoái thác lúc nảy của An Nam Ý có chút mâu thuẫn, An Nam Ý nói cậu ta thấy cửa không đóng cho nên mới đi đóng cửa lại, tiện tay khóa trái cửa.

An Cảnh nhìn video ghi hình không chớp mắt, lòng không khỏi trầm xuống, anh không biết nên làm thế nào, về mặt tình cảm thì anh không nên hoài nghi em trai mình, về lý trí thì nói Nam Nam lại là người đáng nghi ngờ nhất.

Anh đã đồng ý với Cố Phỉ, phải cho hắn một câu trả lời.

Trong đầu không khỏi lại hiện lên dáng vẻ đứa nhỏ yếu ớt bất lực khi bị bệnh...... Do dự một lát, cuối cùng An Cảnh vẫn lựa chọn gọi An Nam Ý đến đây.

Anh đem đoạn ghi hình kia mở ra cho An Nam Ý xem, cũng cẩn thận quan sát biểu cảm của em trai anh, An Cảnh đã lấy giải Ảnh đế, am hiểu biểu diễn, bất cứ ngụy trang đều không thể qua được mắt anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro