Chương 78: Phỉ ca dẫn em đi gặp người nhà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một khắc trước trong đầu Lâm Thanh Yến còn đang nghĩ lung tung, nếu Lâm Kiến Tường và Chu Nguyệt Lan không phải cha mẹ ruột của cậu, vậy vì sao cậu lại là biến thành con của bọn họ, vì sao bọn họ lại không nói sự thật cho cậu, mà cha mẹ ruột cậu là ai? Đang ở chỗ nào? Vì sao lại muốn vứt bỏ cậu?

Sau đó Cố Phỉ liền nói cho cậu biết, hắn đã tra được tin tức cha mẹ ruột của cậu, Lâm Thanh Yến lại sửng sốt, tâm tình vốn dĩ mới bình tĩnh lại một chút của cậu lại bắt đầu hỗn loạn lên.

Cậu vừa kinh hoảng lại vừa chờ đợi nhìn người đàn ông trước mắt, chóp mũi ửng đỏ, yết hầu cứng đến nỗi không nói ra lời.

"Anh nói...... Tìm được cha mẹ em rồi?" Thân thể cậu run rẩy, dùng sức mà nắm chặt cánh tay hắn, nghẹn một lúc lâu sau cậu mới nghe thấy tiếng nói của mình, run rẩy đến mức dường như nghe không rõ.

Cố Phỉ đoán trước được Lâm Thanh Yến sẽ có những phản ứng này, hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, giống dỗ dành trẻ nhỏ, ôn nhu nói: "Đừng kích động, hít sâu."

"Dạ." Lời nói của Cố Phỉ rất có tác dụng với Lâm Thanh Yến, cậu làm theo, nhắm mắt lại hít sâu, cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại, nhưng mà lời nói tiếp theo của Cố Phỉ lại vượt xa sức tưởng tượng của cậu, làm cậu không thể nào bình tĩnh được.

Cố Phỉ thấy cậu dần dần bình tĩnh lại, thì nhắc nhở cậu, "Yến Yến, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Nghe vậy, tâm Lâm Thanh Yến càng loạn như ma, suy đoán của cậu là cha mẹ ruột của cậu có phải không còn sống nữa đúng không? Bằng không vì sao phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

"Phỉ ca, anh nói đi, em có thể chấp nhận được."

"Ở đây anh còn một bản báo cáo giám định nữa, là của em và An Dụ." Cố Phỉ nói, liền đem một bản báo cáo khác đưa cho Lâm Thanh Yến, ánh mắt hắn mang theo khẩn trương và quan tâm, nhìn chằm chằm người trước mắt không chớp mắt.

"An Dụ?" Trong thời gian ngắn Lâm Thanh Yến không kịp phản ứng An Dụ là ai, cho đến khi cậu nhìn thấy trên bản báo cáo giám định kia nói cậu và An Dụ có quan hệ anh em, đầu cậu trống rỗng, cứ nhìn như vậy không chớp mắt, không có phản ứng gì.

Cố Phỉ nắm lấy tay cậu, mới phát hiện bàn tay cậu đã lạnh lẽo, hắn dùng lực mạnh hơn, giọng nói càng thêm ôn hòa, "Yến Yến, An Dụ là anh trai An Nam Ý, em và cậu ta là anh em ruột cùng cha cùng mẹ."

Lời nói của hắn tựa như một quả boom sức công phá gấp 10 lần, ở trong lòng Lâm Thanh Yến nổ tung, phát ra tiếng động thật lớn, làm cho cuồng phong sóng lớn nổi lên.

Cậu và An Dụ là anh em ruột? Vậy cha mẹ An Dụ chính là cha mẹ ruột của cậu?

"Này...... Sao có thể?" Cậu nhìn Cố Phỉ, đột nhiên khóe môi nở nụ cười miễn cưỡng, "Phỉ ca anh đừng đùa giỡn em, hôm nay đâu phải ngày cá tháng tư."

Tin tức này so với khi nảy biết được Lâm Kiến Tường và Chu Nguyệt Lan không phải cha mẹ ruột của cậu càng kinh ngạc, Lâm Thanh Yến nằm mơ cũng không thể nào tin nỗi, này quá không hợp lý.

"Yến Yến, đây không phải giỡn."

Đôi tay Cố Phỉ ôm lấy gương mặt cậu, nhìn đôi mắt kinh hoảng và bao trùm yếu ớt của cậu, nghiêm túc nói: "An Cảnh và An Dụ là anh trai ruột của em, em là đứa con bị thất lạc của An gia."

"Chẳng lẽ Yến Yến không tin Phỉ ca?"

Mắt Lâm Thanh Yến mở to ra, không thể tin được mà nhìn biểu cảm nghiêm túc của hắn, cậu ngẩn ra một lát, mới chậm rãi nói một câu "Tin tưởng."

Cố Phỉ sẽ không lừa cậu, Cố Phỉ có năng lực như vậy, chắc hẳn chuyện tra được không phải là giả, cậu lặp đi lặp lại nhìn bản báo cáo giám định trong tay, ngón tay dùng sức trở nên trắng bệch, "Vì sao......"

Cho dù sự thật bày ra trước mặt cậu, cậu cũng không cách nào tin được.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, cậu đột nhiên nắm lấy cánh tay Cố Phỉ, giọng nói run rẩy vội vàng hỏi hắn, "Vậy An Nam Ý thì sao? Cậu ta cũng là anh em của em sao?"

"Không phải." Cố Phỉ cho cậu câu trả lời khẳng định.

Cố Phỉ nắm lấy bàn tay run rẩy lạnh băng của Lâm Thanh Yến, tiếp tục nói: "An Nam Ý mới là con ruột của Lâm Kiến Tường và Chu Nguyệt Lan, các em vừa sinh ra đã bị tráo đổi thân phận."

"Yến Yến, anh biết em rất khó để tin được, nhưng đây là sự thật."

Liên tiếp khiếp sợ mãnh liệt hơn so với từng lần từng lần, câu chuyện kịch tính giống như bộ phim cẩu huyết lúc 8 giờ, Lâm Thanh Yến dùng sức nắm tay hắn, lẩm bẩm nói nhỏ, "Sao có thể...... Tại sao lại như vậy, vì sao......"

Nhìn dáng vẻ đứa nhỏ lúc này, Cố Phỉ không biết nên làm như thế nào, hắn chỉ có thể ôm người vào trong lồng ngực, hôn hôn lên trán cậu, nhẹ giọng mở miệng: "Em và An Nam Ý sinh ra cùng một ngày, năm đó Chu Nguyệt Lan mua chuộc hộ sĩ của bệnh viện, đem An Nam Ý vừa mới sinh ra đổi với em."

Lâm Thanh Yến không cách nào lý giải được, cậu ngước mắt nhìn Cố Phỉ, nước mắt không tiếng động theo hốc mắt chảy xuống, "Vì sao, vì sao bà ấy lại làm như vậy......"

Trong mắt Cố Phỉ hiện lên sự không đành lòng, hắn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cậu, giọng điệu lạnh nhạt, "Bởi vì bà ta ích kỷ, ti tiện." Cố Phỉ nói xong liền lấy điện thoại ra, tìm được video Lục Tu gửi đến cho hắn, đưa cho Lâm Thanh Yến.

"Yến Yến, em nhìn video này đi, em sẽ hiểu rõ."

Lâm Thanh Yến nhận điện thoại, nhấn mở video, người trong video chính là người hộ sĩ bị Chu Nguyệt Lan mua chuộc, Tần Thu Thủy, trong video bà kể lại chuyện năm đó một lần nữa, nước mắt sám hối chảy xuống.

"...... Tôi thật sự không còn cách nào khác, thực xin lỗi, là tôi có lỗi với đứa bé An gia bị tráo đổi kia, nếu có thể gặp lại đứa bé đó, tôi muốn mở miệng nói lời xin lỗi với đứa bé ấy, thật sự thật sự xin lỗi......"

Lâm Thanh Yến gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, cậu trợn tròn mắt, hốc mắt đỏ lên, những giọt nước mắt trong suốt theo gương mặt chảy xuống, rõ ràng không có phát ra tiếng động nào, nhưng lại có thể cảm nhận được cảm xúc của cậu lúc này bi thương đến cực điểm.

Cậu gắt gao nắm chặt điện thoại, đôi tay không ngừng run rẩy, lại lần nữa nhấn mở đoạn video chỉ ngắn ngủi vài phút kia xem lại một lần nữa, sau khi xem xong, cậu lại có ý muốn ấn mở xem tiếp nữa.

"Đừng nhìn, Yến Yến." Cuối cùng Cố Phỉ không đành lòng nhìn cảnh như vậy, hắn duỗi tay lấy điện thoại trong tay cậu đi, tùy tiện đặt ở một bên, duỗi tay ôm lấy người đang yên lặng rơi lệ kéo vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, nhỏ giọng nói nói: "Yến Yến, khóc ra đi."

Hầu kết Lâm Thanh Yến cứng đờ, không phát ra âm thanh, nhưng sau khi nghe được lời nói của hắn, cậu giống như con sông bị vỡ đê, cuối cùng cũng không kìm nén cảm xúc của bản thân, khóc rống lên.

Tiếng khóc bi thương đến cực điểm của cậu vờn quanh trong chiếc xe đóng kín, mặt Cố Phỉ hiện ra cảm xúc không đành lòng và đau lòng, cảm giác vải áo sơ mi bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, hắn cảm giác người trong lồng ngực không ngừng run rẩy, giống như một con vật nhỏ bất lực.

Cố Phỉ dùng sức siết chặt cánh tay, chỉ có thể vuốt ve phần lưng của Lâm Thanh Yến từng chút từng chút, dù sao trong thời gian ngắn mà biết được nhiều chuyện như vậy, không ai có thể bình tĩnh mà tiếp nhận được.

Ngay cả Cố Phỉ cũng không thể xác định được bản thân có thể bình tĩnh đối diện với những chuyện như vậy không.

Lâm Thanh Yến không rõ, vì sao lại có người ích kỷ như vậy, người cậu hận nhất không phải là người hộ sĩ đã nhận tiền và tráo đổi cậu, mà là Chu Nguyệt Lan, đó là người cậu gọi là mẹ rất nhiều năm, bây giờ ngẫm nghĩ lại có bao nhiêu châm chọc.

Vì để con ruột của mình có thể sống trong cuộc sống giàu sang, không tiếc đưa đứa con ruột sang nhà người khác, mà cuộc sống của cậu cũng bởi vì người phụ nữ ích kỷ này mà hoàn toàn thay đổi.

Bây giờ Lâm Thanh Yến cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao Chu Nguyệt Lan lại đối xử bất công như vậy, đối xử với đứa con nhỏ Lâm Thanh Dương vô cùng tốt, mà đối với đứa con lớn là cậu đây thì lại chẳng quan tâm, thậm chí còn làm bộ làm tịch.

Mà những thứ vốn thuộc về cậu thì lại bị đứa con của bà ta thay thế, Lâm Thanh Yến không rõ vì sao Chu Nguyệt Lan có thể an tâm sống thoải mái như vậy mà trong lòng không hề áy náy.

Những thứ đó vốn dĩ thuộc về cậu...... Lâm Thanh Yến thậm chí không dám tưởng tượng, cuộc sống không cần phải lo cơm áo từ nhỏ, có cha mẹ yêu thương mình, còn có hai người anh trai, cậu đã từng ngưỡng mộ với An Nam Ý, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới những thứ này vốn dĩ nên thuộc về cậu.

Lâm Thanh Yến khóc cực kỳ lợi hại, ngăn cũng không ngăn được, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, òa khóc hết mình, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hô hấp cực kỳ dồn dập, thậm chí còn không thở nổi.

Cố Phỉ nhìn dáng vẻ này của cậu, có chút hoảng loạn mà ôm lấy gương mặt cậu, lau gương mặt bị nước mắt làm đến ướt dầm dề, nôn nóng nhưng giọng vẫn ôn nhu nói: "Yến Yến đừng kích động, bình tĩnh lại, hít thở......"

"Không sao, có Phỉ ca ở đây, Phỉ ca sẽ giúp em."

"Yến Yến ngoan."

Lời trấn an của Cố Phỉ có tác dụng, Lâm Thanh Yến khóc đến mất lý trí cuối cùng cũng kéo lý trí về được một chút, cậu chậm rãi ngừng lại, hô hấp cũng trở về bình thường, chỉ là khóc đến mức não có chút thiếu ôxy, nhức đầu chóng mặt, không có sức lực mà ngã vào trong lồng ngực hắn.

Cảm nhận được người trong lồng ngực hít thở đều đều, Cố Phỉ không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn rũ mắt nhìn Lâm Thanh Yến, đứa nhỏ đang tựa vào vai hắn, gắt gao nắm chặt quần áo hắn, là loại tư thế cực kỳ ỷ lại.

Bờ vai của cậu vẫn còn run rẩy, từ cực kỳ thương tâm thống khổ chuyển sang vì áp lực mà nức nở, Cố Phỉ hôn hôn lên đuôi mắt phiếm hồng của cậu, nhỏ giọng dỗ dành cảm xúc của cậu, "Không sao cả, có Phỉ ca ở đây, tất cả đều có anh."

"Phỉ ca sẽ không bỏ qua cho những người đã gây tổn thương cho em."

"Cố gia và An gia có giao hảo, cha mẹ ruột của Yến Yến đều là người tốt, nhất định bọn họ sẽ rất thích em...... À đúng rồi, Yến Yến lớn lên giống mẹ, em và mẹ em đều đẹp giống nhau."

"Chờ đến khi Yến Yến trở về ngôi nhà chân chính của mình, nhất định sẽ cảm thấy rất hạnh phúc và vui vẻ......"

Cái người đàn ông này từ trước đến nay đều trầm mặc ít nói, bây giờ lại ở bên tai chàng trai nói từng câu từng câu, giọng nói từ tính và ôn hòa, hắn cũng không phải không nói được lời gì hay ho, mà do tính cách của hắn không thích bộc lộ nhiều.

Nghe giọng Cố Phỉ và tiếng tim đập trong lồng ngực, Lâm Thanh Yến dần dần bình tĩnh lại, chậm rãi ngừng nức nở, cậu khóc đến nỗi đôi mắt đều sưng lên, trên mặt đều là nước mắt, giọng nói trở nên khàn khàn, "Phỉ ca, em không biết phải nên làm cái gì bây giờ......"

"Không sao, anh sẽ giúp em." Cố Phỉ xoa xoa đầu cậu, lại cầm lấy chai nước khoáng, vặn ra, đưa đến bên miệng Lâm Thanh Yến, "Uống miếng nước trước, khóc đến nỗi giọng khàn hết rồi."

"Dạ." Lâm Thanh Yến ngoan ngoãn mà há miệng, đem nước uống trong tay Cố Phỉ nuốt xuống, uống được mấy ngụm cậu bảo không uống nữa, Cố Phỉ giơ tay lau vệt nước ở khóe miệng cậu đi, "Nếu em nguyện ý, bây giờ Phỉ ca có thể lập tức dẫn em đi gặp cha mẹ ruột của em."

Lâm Thanh Yến ngẩn người, không nói chuyện.

Cố Phỉ lại nói: "Hay đi tìm An Cảnh cũng được, Yến Yến và anh ấy tương đối quen thuộc đúng không?"

Chương 79: Bọn họ đều rất thích An Nam Ý a......

Bóng đêm mông lung, một loạt bóng đèn bên cạnh đường quốc lộ sáng lên chiếu sáng đường đi trong đêm, tốc độ chạy của xe hơi màu đen vẫn luôn ổn định, dung nhập vào trong dòng xe cộ.

Cửa sổ xe ghế phụ được kéo xuống một nửa, gió đêm lùa vào trong xe làm mái tóc đen của cậu bay lên, trên mặt lại lạnh lẽo, bởi vì khóc quá nhiều, đôi mắt cậu vẫn cứ hồng hồng, chóp mũi cũng phiếm hồng.

Có rất nhiều cảm xúc trong con ngươi ngập tràn hơi nước kia, ánh đèn nê ông chiếu vào bên trong, phảng phất điểm xuyến ánh sáng, cậu dời tầm mắt đi, ánh sáng trong mắt cũng biến mất theo.

Lâm Thanh Yến chờ mong chuyện xảy ra tiếp theo, nhưng lại càng cảm thấy bàng hoàng thất thố, cậu giống như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, theo thời gian trôi đi, bất an trong lòng cậu giống như bọt biển hút nước đến bành trướng.

Cố Phỉ dừng xe trước đèn xanh đèn đỏ, nắm lấy bàn tay lạnh băng lạ thường của cậu vào trong lòng bàn tay, bất an và bàng hoàng của Lâm Thanh Yến đều viết trên mặt, Cố Phỉ nắm chặt tay cậu, "Đừng sợ."

"Dạ." Lâm Thanh Yến gật gật đầu, nhìn hắn lộ ra nụ cười.

Hết đèn đỏ, Cố Phỉ tiếp tục lái xe, sau vài phút, Lâm Thanh Yến vẫn luôn trầm mặc đột nhiên nhỏ giọng nói: "Phỉ ca, em không muốn đi nữa, chúng ta trở về đi."

Cố Phỉ dùng khóe mắt liếc nhìn cậu một cái, giọng dịu dàng nói: "Làm sao vậy?"

Lâm Thanh Yến rũ đôi mắt xuống, lông mi đen nhánh hơi hơi rung động, sau khi do dự một lúc lâu mới mở miệng nói chuyện, "Em muốn trở về phòng ngủ, trở về muộn quá không tốt, thí sinh không thể tự mình ra ngoài."

Cố Phỉ, "Không sao, anh sẽ nói với tổ chương trình."

Sau khi nghe Cố Phỉ nói xong, Lâm Thanh Yến lại trầm mặc.

Qua một lúc lâu, cậu ngước mắt nhìn về phía Cố Phỉ, "Chỉ là em không muốn đi nữa, quay trở về được không?" Cậu nhìn người đàn ông bên cạnh, trong cặp mắt ướt át hiện lên chút ánh sáng yếu ớt, trong ánh mắt và giọng nói đều mang theo chút khẩn cầu.

Hơn nữa lúc này hốc mắt cậu đang đỏ bừng, chóp mũi cũng phiếm hồng, dáng vẻ nhìn cực kỳ ủy khuấy và yếu ớt, giống như chỉ cần chạm vào là vỡ, Cố Phỉ chỉ liếc mắt nhìn cậu một cái, cả trái tim nhỏ liền run rẩy theo.

Đứa nhỏ sợ hãi.

Cố Phỉ nhìn con đường phía trước, dưới sự phụ trợ của bóng đêm con ngươi thâm thúy cũng có vẻ nhu hòa như ánh trăng, hắn dường như có thể đoán được băn khoăn trong lòng Lâm Thanh Yến.

"Yến Yến, em mới là đứa con máu mũ ruột rà của An gia, An Nam Ý chỉ là tu hú chiếm tổ, các em đều nên trở về vị trí vốn dĩ là của mình, bằng không sẽ rất không công bằng, đúng không?"

"Không có cha mẹ nào không thích con ruột của mình."

Những lời này của Cố Phỉ đánh thẳng vào nơi yếu hại của Lâm Thanh Yến.

Cho dù lời hắn nói rất có đạo lý nhưng Lâm Thanh Yến vẫn không nhịn được mà suy nghĩ vớ vẩn, bởi vì lớn trên trong gia đình tệ bạc, cho nên cậu lại trở nên người cực kỳ thiếu tự tin.

Lâm Thanh Yến đúng thật là sợ hãi muốn lùi bước, bởi vì người chiếm lấy cuộc sống của cậu mười chín năm là An Nam Ý, trong những năm này, đều là An Nam Ý sống trong ngôi nhà đó, được cha mẹ và hai anh trai yêu thương và quan tâm.

Đột nhiên lại nhảy ra một đứa con ruột là cậu thì nên làm sao, đối với người An gia mà nói, cậu chẳng qua là người xa lạ có quan hệ huyết thống mà thôi, có thể so sánh được với An Nam Ý người đã sớm chiều ở chung với người An gia mười chín năm sao?

Trong lòng Lâm Thanh Yến không có yên lòng.

Cho dù An gia nhận lấy đứa con trai là cậu, nhưng bọn họ có thể vì cậu mà từ bỏ An Nam Ý sao? Nếu không phải An Nam Ý đổi với cậu, đổi lại là người khác, Lâm Thanh Yến tiếp nhận còn khó khăn hơn chứ đừng nói gì đến An Nam Ý.

Cậu không phải thánh nhân, cho nên tuyệt đối không thể tiếp nhận được bản thân phải chia sẽ người thân của mình với An Nam Ý, càng đừng nói phải xưng anh gọi em, sống cùng dưới một mái hiên, chỉ cần An Nam Ý còn ở An gia một ngày, cậu sẽ không trở về.

Trong mắt chàng trai đen tối không chút ánh sáng, trong đầu quanh quẩn cảnh tượng An Nam Ý và mẹ gọi điện thoại vừa rồi, trong giọng nói đều thân mật như vậy, nói đến thật vui vẻ.

Còn có An Cảnh, không phải An Cảnh đối xử với người em trai An Nam Ý rất tốt sao, Lâm Thanh Yến đều nhìn thấy bằng mắt.

Bọn họ đều rất thích An Nam Ý a......

Ô tô còn đang tiếp tục chạy.

Khủng hoảng trong lòng Lâm Thanh Yến tràn lan càng lúc càng nhanh, cho nên nước mắt không chút tiếng động mà tràn ra khỏi mi, tay cậu run rẩy kéo kéo góc áo Cố Phỉ, giọng nói run rẩy năn nỉ nói: "Phỉ ca, trở về đi? Được không?"

"Quá bất ngờ, hu......" Cậu nhịn không được nghẹn ngào, giơ tau lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Em còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, anh để em...... Để em ngẫm nghĩ lại được không?"

Cố Phỉ không nhẫn tâm từ chối yêu cầu của cậu, cũng không muốn lại lần nữa nhìn thấy cảm xúc mất mát của cậu, sẽ rất dễ xảy ra chuyện ở trên xe, chỉ có thể gật đầu đồng ý, "Được, chúng ta không đi nữa."

"Yến Yến, em bình tĩnh trước."

"Dạ......" Lâm Thanh Yến nhắm mắt lại hít sâu, ngưng trong chốc lát mới làm cho bản thân bình tĩnh lại, nước mắt cũng chậm rãi ngừng lại, cậu lại cảm thấy bản thân làm quá và gây rối vô cớ, rõ ràng Cố Phỉ đang giúp cậu.

Mặt mày cậu rũ xuống có chút dịu ngoan, giọng nói có chút khàn khàn, mang theo chút giọng mũi mềm mại mới vừa khóc, "Phỉ ca, thực xin lỗi, hình như em quá tùy hứng."

Cố Phỉ, "Yến Yến là đứa trẻ ngoan nhất mà anh thấy."

Lâm Thanh Yến, "Em...... Mười chín tuổi."

Cố Phỉ, "Hửm? Vậy thì sao?"

Lâm Thanh Yến, "Phỉ ca, em không phải trẻ con."

Cố Phỉ, "Anh hy vọng Yến Yến ở bên anh, có thể làm một đứa trẻ không có phiền não."

Giọng nói người đàn ông trầm thấp mà ôn hòa, Lâm Thanh Yến cảm giác có một dòng nước ấm lan tràn trong thân thể cậu, làm cậu ấm áp khắp người, xoa dịu nội tâm bất an xao động của cậu.

Cho dù như thế nào, cậu vẫn còn có Cố Phỉ.

Người đàn ông này vẫn luôn ở bên và giúp đỡ cậu lúc khó khăn nghèo túng, ở bên cạnh cậu, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Cố Phỉ chính là người ràng buộc mạng sống của cậu, vĩnh viễn không có cách nào dứt bỏ.

Thật ra Lâm Thanh Yến không muốn trở về, bây giờ cậu không có cách nào bình tĩnh đối diện với An Nam Ý, cậu hơi hơi nhăn nhăn mày, trùng hợp lúc này Cố Phỉ nói: "Phía trước có cái khách sạn, nếu Yến Yến không muốn trở về thì chúng ta vào khách sạn ở một đêm, sáng ngày mai rồi trở về."

Cố Phỉ dường như có thuật đọc tâm, có thể đoán được suy nghĩ trong lòng cậu, nhưng lúc này Lâm Thanh Yến cũng không rảnh để kinh ngạc, cậu do dự một lát cuối cùng vẫn gật gật đầu, nói được.

Cố Phỉ lái xe đến khách sạn, chọn một phòng VIP xa hoa.

Là khách sạn cao cấp, phong cảnh trong phòng rất đẹp, có một mặt là cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy cảnh đêm phồn hoa thành thị ở bên ngoài, Lâm Thanh Yến nhìn thoáng qua rồi lập tức thu hồi tầm mắt, lúc này cậu không có tâm tư để chú ý những thứ khác.

Cố Phỉ hỏi cậu, "Có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?"

Lâm Thanh Yến lắc lắc đầu, nói không đói bụng.

Suy xét đến việc lúc nảy đứa nhỏ chỉ mới ăn chút bánh kem, khẳng định sẽ không no bụng, Cố Phỉ vẫn gọi điện cho nhân viên khách sạn, bảo họ đưa cơm đến đây.

Nhân viên khách sạn rất nhanh đã đem cơm tới đây, món ăn Cố Phỉ chọn đều là món Lâm Thanh Yến thích ăn, Lâm Thanh Yến không muốn ăn uống, nhưng vì để Cố Phỉ không phải lo lắng, vẫn nghe lời mà ngồi ở trước bàn ăn, cúi đầu ăn cơm.

"Ăn từ từ." Cố Phỉ ngồi ở bên cạnh nhìn cậu, trong mắt ẩn chứa sự lo lắng, được một lát hắn lại đứng dậy, duỗi tay xoa xoa mái tóc cậu, "Phỉ ca đi ra ngoài một chuyến, sẽ trở lại rất nhanh."

Cậu gật gật đầu, nhìn bóng dáng hắn biến mất trong tầm mắt, lại cúi đầu ăn cơm, chờ đến khi thật sự không ăn nổi nữa, lúc này mới thả đũa xuống.

Qua khoảng hai mươi phút, Cố Phỉ mới trở về, trong tay còn xách theo hai cái túi, hắn đi sang siêu thị bên cạnh khách sạn mua quần áo và đồ dùng cá nhân, lại hỏi nhân viên làm việc ở khách sạn một cái túi chườm nước đá.

Hắn đi vào liền thấy Lâm Thanh Yến đứng ở bên cửa sổ sát đất, thân thể cậu thon gầy, bóng dáng đơn bạc, nhìn cực kỳ cô đơn, đường cong sườn mặt tinh xảo nhu hòa, dưới sự phụ trợ của ánh trắng nhìn cực kỳ quạnh quẻ và tiêu điều.

Lâm Thanh Yến nghĩ, có thể cậu sẽ mãi không bỏ qua được chuyện này.

Chỉ cần nghĩ đến An Nam Ý đang chiếm lấy thân phận vốn dĩ thuộc về cậu, chiếm lấy người nhà của cậu, còn sống cuộc sống như tiểu thiếu gia, trong lòng cậu giống như có một cục đá đè ép cậu, cực kì không thoải mái, dường như là không thở nổi.

Lâm Thanh Yến đắm chìm trong thế giới của bản thân, chờ đến khi Cố Phỉ đến gần cậu, cậu mới nghe được tiếng bước chân, lập tức trở về hiện thực, cậu xoay người nhìn về phía Cố Phỉ, cảm xúc bi thương trên mặt vẫn chưa thu hồi lại kịp, nhưng vẫn nở nụ cười.

"Phỉ ca, anh đã trở về."

Cố Phỉ đều nhìn thấy tất cả, nhưng cũng không nói gì hết, hắn nắm tay Lâm Thanh Yến đi đến chỗ sô pha, "Đôi mắt em khóc đến sưng, cần phải chườm lạnh."

Vừa nghe thấy như vậy, Lâm Thanh Yến cảm thấy vừa rồi nhất định rất mất mặt, dáng vẻ bây giờ của cậu nhất định rất xấu, khi khóc dáng vẻ lại càng xấu, chỉ là không thể nhịn nước mắt lại được.

Từ tận đáy lòng cậu cảm thấy thương tâm ủy khuất, mà bây giờ những ủy khuất này dù cho nhỏ xíu cũng biến mất không còn chút nào, không biết khi nào nước mắt lại muốn rơi, không được...... Cậu cảm giác chóp mũi mình lại bắt đầu lên men.

Lần này không phải bởi vì ủy khuất, mà là bởi vì Cố Phỉ đối xử với cậu tốt quá.

"Yến Yến, nằm lên đùi anh."

Lâm Thanh Yến có chút quẫn bách, nhưng vẫn làm theo lời nói của Cố Phỉ, cẩn thận nằm gối đầu lên đùi hắn, cậu mở đôi mắt to hồng giống như con thỏ, qua một hồi lại nằm từ góc độ này xem mặt hắn, còn có thể đẹp như vậy, quả nhiên là 360 độ không góc chết.

Cố Phỉ đột nhiên cúi đầu, "Nhắm mắt lại."

Người trước mắt giống như bị dọa, lập tức nhắm mắt, môi Cố Phỉ cong nhẹ lên trên, tuy rằng thần sắc vẫn luôn nghiêm túc, cầm túi chườm nước đá nhẹ nhàng chườm lên trên làn da xung quanh đôi mắt cậu.

Cả người Lâm Thanh Yến cứng đờ, gắt gao mím chặt môi, ngay cả đầu ngón tay cũng không dám cử động dù chỉ một chút, chỉ có lông mi đen nhánh không nhịn được mà run rẩy, dường như còn có căng thẳng.

Cố Phỉ không tiếng động mà cười cười.

Chờ sau khi chườm lạnh xong, thời gian cũng không còn sớm, hai người một trước một sau đi tắm, cả người mát mẻ thoải mái nằm trên giường, rõ ràng đắp cùng một cái chăn, nhưng khoảng cách giữa hai người lại cách nhau một cầu Hỉ Thước.

Lâm Thanh Yến không có nhiều kinh nghiệm khi ngủ cùng Cố Phỉ trên một chiếc giường, trong lòng bất ổn, cả người nằm sát ngoài mép giường, cách thật xa.

"Yến Yến, em muốn nửa đêm xuống dưới đáy giường ngủ sao?"

......

Lâm Thanh Yến còn chưa lên tiếng, bên hông liền có một cánh tay vắt ngang qua, trực tiếp ôm cậu kéo vào trong, cho đến khi phần lưng cậu kề sát ngực hắn, cách một tầng vải dệt, cũng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp.

Cả người Lâm Thanh Yến cứng đờ, thậm chí hô hấp cũng ngừng lại.

Cánh tay Cố Phỉ ôm chặt, đem người khóa chặt vào trong lòng ngực mình, mùi hương trên người cậu quanh quẩn trong không khí, mùi hương sữa tắm nhàn nhạt lôi cuốn.

Hắn cúi đầu, khẽ hôn một cái lên phía sau cổ trắng nõn yếu ớt, giống như đối đãi với đồ quý báu.

"Bảo bối, ngủ ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro