Chương 80: Ma ma đến.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng ngày hôm sau, Cố Phỉ lập tức lái xe đưa Lâm Thanh Yến về, ô tô ngừng lại ở gần cửa ra vào.

Chàng trai ngồi ghế phụ đã ngủ rồi, đầu nghiêng về một bên, đôi mắt vẫn còn chút sưng đỏ, mắt có quầng thâm nhàn nhạt, hẳn là tối hôm qua ngủ không ngon, thoạt nhìn rất mệt mỏi.

Cố Phỉ hơi hơi chòm người qua, cởi dây an toàn cho cậu, Lâm Thanh Yến mơ mơ màng màng mở to cặp mắt, trong ánh mắt đầy tơ màu có chút mờ mịt, "Hả...... Tới rồi sao?"

"Tới rồi." Cố Phỉ giơ tay xoa xoa đầu cậu, nghiêm túc nói: "Sau khi về nhớ ăn cơm, ngủ ngon, còn chuyện khác chờ khi nào em suy nghĩ kỹ rồi lại nói cho anh."

"Dạ......" Lâm Thanh Yến rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Em biết rồi."

"Yến Yến." Cố Phỉ nghiêm túc nhìn thẳng đôi mắt cậu, giọng nói từ tính trầm thấp lộ ra sự dịu dàng, "Em phải biết rằng, dù cho thế nào, Phỉ ca đều sẽ ở bên cạnh em."

Dù sao chuyện này đối với người bình thường mà nói rất khó để tiếp nhận, Cố Phỉ biết Lâm Thanh Yến không có khả năng chỉ trong một đêm là đã có thể bình tĩnh đối diện với những chuyện này, đứa nhỏ cần phải có thời gian suy nghĩ kỹ.

Cố Phỉ tôn trọng lựa chọn của cậu.

Nhìn người đàn ông lái xe dần dần biến mất khỏi tầm nhìn, Lâm Thanh Yến nhắm mắt hít sâu vài cái, lúc này mới xoay người đi vào bên trong, mới vừa đi vào bên trong, cậu liền thấy được Lục Vũ Kỳ đang khoanh tay đứng ở dưới cây đại thụ, đang nhàm chán đá đá những chiếc lá rụng trên mặt đất.

Lâm Thanh Yến có chút kỳ kinh ngạc, cậu bước nhanh qua, "Vũ Kỳ, sao cậu lại ở đây?"

"Đúng lúc đi ngang qua nơi này." Thần thái và giọng điệu của Lục thiếu gia vẫn cứ là lạnh lùng boy, mới đầu sẽ không bao giờ thừa nhận bản thân cố ý đứng đây chờ, cậu ta hoài nghi mà nhìn chằm chằm mặt Lâm Thanh Yến, "Cậu đã khóc?"

Tuy là câu hỏi nghi vẫn nhưng giọng điệu rất chắc chắn.

Lâm Thanh Yến do do dự dự không biết nên trả lời ra sao, Lục Vũ Kỳ nhìn cậu, trong ánh mắt nhiều hơn một chút ý tứ không rõ, lời nói ra cũng ẩn chứa thâm ý, "Cậu và Cố Phỉ đã làm gì sao? Anh ta ức hiếp cậu làm cho cậu khóc?"

"Không có!" Lâm Thanh Yến vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Cuối cùng lại cảm thấy cái "ức hiếp" này có chút không thích hợp.

"Vậy là tốt rồi." Lục Vũ Kỳ vòng tay ra sau, xoay người đi vào bên trong.

Tối hôm qua cậu ta tìm không thấy Lâm Thanh Yến, hỏi một vòng mới biết được từ chỗ của một nhân viên công tác nào đó, khi người đó đi ra ngoài nhìn thấy một nhân vật lớn, đến nỗi vị nhân vật lớn kia là ai, dùng đầu ngón chân cũng biết được là ai.

Chậc...... Cố Phỉ thật giỏi.

Lâm Thanh Yến vội vàng đuổi theo bước chân của Lục thiếu gia, đối phương nâng tay lên đặt lên vai cậu, thuận tiện sờ sờ tóc của cậu, môi cong lên một nụ cười nghiền ngẫm, "Để tôi xem khi nào thì cậu bị Cố Phỉ bán, còn giúp anh ta đếm tiền."

"Cố tổng lại không có thiếu tiền." Toàn bộ Nam Thành người nhiều tiền nhất chính là Cố Phỉ, Lâm Thanh Yến nghĩ thầm, sau đó đẩy cánh tay Lục Vũ Kỳ đang đặt trên vai cậu, nghiêm túc nói: "Vũ Kỳ, chúng ta nên giữ khoảng cách."

Lục Vũ Kỳ: "???"

Lâm Thanh Yến giải thích: "Thật ra, có chuyện này tôi chưa nói cho cậu biết, Phỉ ca nói, không cho tôi và cậu thân cận quá mức."

Lục Vũ Kỳ: "......"

Má nó Cố Phỉ, đồ vong ân phụ nghĩa.

Lục thiếu gia hận đến nỗi ngứa răng, lúc trước cậu ta chính là người thúc đẩy Cố Phỉ và Lâm Thanh Yến, bây giờ Cố Phỉ không cảm ơn cậu ta thì thôi đi, vậy mà còn đề phòng cậu ta?

Chỉ là...... Cố Phỉ không phải đang ghen tị chứ? Dù sao cũng có rất nhiều cư dân mạng đều đu cp của cậu ta và Lâm Thanh Yến, nghĩ vậy đột nhiên Lục Vũ Kỳ cong cong môi, thực sự có ý tứ.

Lâm Thanh Yến tâm sự nặng nề, do dự chốc lát lại hỏi Lục Vũ Kỳ, "Chuyện tối hôm qua tôi không có về phòng ngủ, An Nam Ý và Lưu Dương có phản ứng gì không?"

Lục Vũ Kỳ: "Không thấy nói gì cả."

Từ lần Lục Vũ Kỳ và Lưu Dương đánh nhau một trận, quan hệ giữa bọn họ lập tức hoàn toàn căng thẳng, tuy rằng ở chung một chỗ dưới mái hiên, nhưng vẫn không giao lưu với nhau.

Như vậy là tốt nhất, Lâm Thanh Yến rơi vào không gian yên lặng, ít nhất An Nam Ý sẽ không giống như kiếp trước cố tình tiếp cận cậu, hơn nuqax còn giả mù sa mưa mà quan tâm cậu, bình yên lẫn nhau không có chuyện gì.

Trải qua một đêm dài, Lâm Thanh Yến đã bình tĩnh hơn nhiều, từ trước đến nay cậu không phải là cái người dễ thay đổi cảm xúc, chỉ là tối hôm qua bất thình lình biết được sự thật nhiều chuyện, đả kích quá nhiều, cảm xúc của cậu mới có thể bị hỏng.

Ở chung một phòng ngủ, chạm mặt với An Nam Ý là điều không thể tránh khỏi, Lâm Thanh Yến đã có thể bình tĩnh đối mặt, ít nhất nhìn ngoài mặt thì là như vậy, cậu che giấu tâm sự của mình rất khá, ngay cả Lục Vũ Kỳ cũng không phát hiện cậu có chỗ không thích hợp.

Ngày ngày huấn luyện rất bận, bận đến mức Lâm Thanh Yến tắm rửa xong nằm xuống liền ngủ, thời gian cứ bận rộn như vậy trôi qua từng ngày, cho nên cậu cũng có lý do, trốn tránh chuyện nhận người thân này.

Cuộc thi kết thúc, Lâm Thanh Yến vẫn phát huy ổn định như cũ, khi lần thứ hai công bố bảng xếp hạng, số phiếu bầu của cậu đã vượt hơn Lục Vũ Kỳ, nhiều hơn đối phương mấy ngàn phiếu, không tính là nhiều, nhưng chính là nhờ mấy ngàn phiếu này, làm cho cậu thành công bước lên cái vị trí cao nhất kia.

Lục Vũ Kỳ trở thành người đứng thứ hai cũng không cảm thấy có gì không phục, nếu là người khác cậu ta nhất định không phục, nhưng bại bởi Lâm Thanh Yến, cậu ta không cảm thấy có gì xấu, "Chúc mừng cậu nha, được đứng nhất."

Lâm Thanh Yến cảm thấy ngượng ngùng, luận về thực lực, Lục Vũ Kỳ khẳng định tốt hơn so với cậu, kiếp trước Lục Vũ Kỳ vẫn luôn là người đứng nhất, "Chỉ là tôi may mắn mà thôi, lần sau cậu nhất định sẽ lại vượt qua tôi."

Lục thiếu gia liếc mắt nhìn cậu một cái, "Đương nhiên."

Lâm Thanh Yến nhịn không được cười.

"Đang nói gì vậy, nhìn vui vẻ dữ." Không biết từ khi nào An Cảnh đã đi đến phía sau hai người, Lâm Thanh Yến vội vàng xoay người, có chút cong người về phía anh chào hỏi, Lục Vũ Kỳ cũng cực kỳ không có tâm nói câu chào thầy An.

"Yến Yến, chúc mừng em, lấy được hạng nhất." An Cảnh nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Lâm Thanh Yến, trên gương mặt anh tuấn nở nụ cười dịu dàng, nhìn dáng vẻ người đàn ông lúc này, trong mắt chàng trai hiện lên chút phức tạp, cậu thoáng rũ đôi mắt xuống, mặt mày dịu ngoan nói: "Cảm ơn thầy An."

Lâm Thanh Yến đột nhiên nhớ tới ngày cậu bị bệnh phát sốt, An Cảnh cõng cậu đi đến bệnh viện, cậu lúc ấy nóng đến mơ hồ, còn nói với An Cảnh, nếu cậu cũng có một anh trai giống như thầy vậy thì tốt rồi.

Cậu đã quên mất phản ứng của An Cảnh.

Nhưng cậu biết, lúc ấy cậu nói những lời này tuyệt đối là những lời thiệt tình, An Cảnh đúng thật là một người anh trai tốt, cậu cũng từng hâm mộ An Nam Ý, chỉ là không nghĩ tới...... An Cảnh vốn dĩ là anh trai ruột của cậu.

Mà người em anh trai cậu yêu thương...... Lại không phải cậu.

An Cảnh không phát hiện Lâm Thanh Yến có gì đó không thích hợp, lại đem ánh mắt chuyển hướng sang Lục Vũ Kỳ bên cạnh cậu, hai người này quan hệ tốt như vậy, sao một người tính cách ngoan ngoãn vui vẻ, một người thì cả ngày bày ra cái gương mặt lạnh lùng, kiêu ngạo muốn chớt.

Có lẽ ánh mắt An Cảnh quá rõ ràng, Lục Vũ Kỳ không vui trừng mắt liếc nhìn anh một cái, sự không hài lòng trong giọng nói cũng cực kỳ rõ ràng, "Nhìn tôi làm gì?"

Chậc...... Thiếu niên phản nghịch thật thiếu đòn.

"Không có gì." An Cảnh hơi hơi híp mắt lại, cười như không cười vỗ vỗ bả vai thiếu niên phản nghịch, "Chỉ là cảm thấy đứng thứ hai cũng khá tốt, tiếp tục cố gắng, ổn định."

Lục Vũ Kỳ: "......"

"Vậy thầy không quấy rầy hai em nói chuyện nữa."

Tầm mắt Lâm Thanh Yến không tự chủ được nhìn An Cảnh đi, khi đối phương đi đến bên cạnh An Nam Ý, khoảng cách cũng không phải rất xa, cậu có thể mơ hồ nghe được cuộc trò chuyện của hai người.

An Nam Ý không tình nguyện mà gọi anh cả.

"Nam Nam xếp thứ sáu, có tiến bộ."

"Sao vậy? Còn tức giận với anh cả?"

"Không có......"

Lâm Thanh Yến thu hồi tầm mắt, âm thầm nắm chặt tay, cặp mắt đào hoa ôn nhuận rũ xuống, cảm xúc mất mát bao trùm, cậu ở trong lòng tự giễu mà cười cười.

Quả nhiên, quan hệ An Nam Ý và An Cảnh rất tốt không phải sao?

Bọn họ mới là anh em tình như thủ túc, mà cậu chính là người ngoài không chút liên quan nào mà thôi.

----

Sau khi kết thúc cuộc thi thứ hai, tập luyện không còn bận rộn như vậy nữa, có mấy ngày thả lỏng, nội dung chương trình tuyển tú cũng không phải là không ngừng tập luyện và công diễn.

Ngày thứ hai công bố bảng xếp hạng, tổ chương trình tổ chức một hoạt động đi thảm đỏ, tất cả thí sinh đều muốn tham gia, muốn chuẩn bị lễ phục cho bản thân bước lên thảm đỏ.

Khi Lâm Thanh Yến nghe thấy tin tức này cậu đang ở trong phòng ngủ làm đề toán học, lập tức có chút khó khăn mà dừng bút, cậu căn bản không có bộ đồ nào tương đối trang trọng, trong vali chỉ có mấy bộ đồ hằng ngày.

Lại nhìn sang bên kia An Nam Ý và Lưu Dương, trên giường hai người bày đầy quần áo, lúc này hai người đang vui vui vẻ vẻ mà chọn lựa một bộ đồ muốn mặc vào, Lâm Thanh Yến thu hồi tầm mắt, đem ánh mắt chuyển hướng đến Lục Vũ Kỳ đang nằm trên giường cách vách chơi game mobile.

"Vũ Kỳ, cậu có mang quần áo không?"

"Có một bộ, cậu lấy mặc đi." Tầm mắt Lục Vũ Kỳ không có dời khỏi màn hình, cậu ta đối với việc đi thảm đỏ không có hứng thú, còn không bằng chơi trò chơi tốt hơn.

"Vẫn là cậu mặc đi, tôi đi hỏi người khác một chút."

Lâm Thanh Yến xuống giường mang giày, liền đi đến phòng ngủ khác, ở đây nhân duyên của cậu không tệ lắm, quen biết được một ít bạn bè, các phòng ngủ khác đều rất náo nhiệt, mọi người đều đang vui vẻ phấn chấn mà tìm quần áo.

"Yến Yến cậu đừng đứng ở cửa nữa, mau vào đây."

"Yến Yến cậu chuẩn bị đêm nay muốn mặc cái gì chưa?"

"Còn chưa có." Lâm Thanh Yến đi vào, có chút ngượng ngùng mà sờ sờ sau cổ, "Tôi tới đây tính hỏi một chút, các cậu có ai dư quần áo, có thể cho tôi mượn mặc được không?"

"Có thể nha, không thành vấn đề."

"Tôi đem vài bộ đến đây, cậu nhìn xem thích bộ nào."

"Cảm ơn."

Khi mọi người đang chọn lựa quần áo, bên ngoài đột nhiên có mấy chú dì đi vào, Lâm Thanh Yến còn chưa kịp phản ứng lại đây là chuyện gì, liền thấy mặt các thí sinh khác đều hưng phấn kích động chạy qua, cùng bọn họ ôm nhau.

"Ba già, sao ba đột nhiên tới đây!?"

"Con không phải đang nằm mơ chứ, mẹ ơi con rất nhớ mẹ a!"

Phỏng chừng là tổ chương trình sắp xếp, nếu không ngoài dự kiến thì người nhà các thí sinh đều tới đây.

Lâm Thanh Yến nhìn hình ảnh hòa thuận vui vẻ của bọn họ, có chút không được tự nhiên mà thả quần áo trong tay xuống, rời khỏi căn phòng ngủ kia, trong lòng cậu có chút bất an, thần hồn lạc phách mà đi đến phòng ngủ của mình.

Còn chưa đi vào trong, cậu liền nghe thấy giọng nói từ bên trong truyền ra, là giọng An Nam Ý, "Mẹ sao mẹ lại tới đây? Con rất nhớ mẹ a!"

"Aiz con trai ngoan."

"Thoạt nhìn Nam Nam gầy hơn trước đây, mẹ nhìn thấy đều đau lòng......"

.......

Lâm Thanh Yến đứng tại chỗ, không có can đảm bước thêm một bước vào bên trong.

Chương 81: Yến Yến chịu tổn thương.

Lâm Thanh Yến đứng ở bên ngoài phòng ngủ, từ góc độ của cậu không thể nhìn thấy hình ảnh bên trong, nhưng có thể nghe được giọng nói, cậu biết lúc này người đang ở bên trong chính là mẹ ruột của cậu, nhưng hiện tại bà là mẹ của An Nam Ý.

Cuộc trò chuyện của bọn họ rõ ràng truyền vào lỗ tai Lâm Thanh Yến, vừa tự nhiên lại vừa thân mật, trong khoảng thời gian ngắn Lâm Thanh Yến không biết nên phản ứng như nào, đại não cứng đờ, chỉ ngơ ngác đứng im tại chỗ.

"Mẹ, mẹ còn chưa nói sao hôm nay mẹ lại đến đây đâu?"

"Tổ chương trình mời mẹ đến đây, còn nói muốn cùng các con cùng nhau bước lên thảm đỏ, con xem hôm nay mẹ con mặc có đẹp hay không?"

"Đương nhiên đẹp, quá xinh đẹp!"

.......

Lâm Thanh Yến rũ đôi mắt xuống, trong lòng tựa như bị một hòn đá lớn đè ép, cậu buồn đến nỗi không cách nào thở được, cậu đem bàn tay nắm chặt thả ra run nhẹ đút vào trong túi, khi đang muốn xoay người rời đi, có người gọi cậu lại.

"Yến Yến? Con là Yến Yến sao?" Lâm Thanh Yến kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người phía trước mắt, là người phụ nữ xinh đẹp sắc nét, Lục Vũ Kỳ và bà có nét giống nhau, hẳn là mẹ cậu ta.

Lục Vũ Kỳ và Cố Phỉ là anh em bà con, nói như vậy mẹ của Lục Vũ Kỳ cũng chính là dì ruột Cố Phỉ, cậu thu lại cảm xúc, lộ ra một nụ cười lễ phép, nhìn bà chào hỏi, "Chào dì, con là Lâm Thanh Yến."

"Dì biết con, con là bạn của Lục Vũ Kỳ sao." Ngu Thanh Uyển, cũng chính là mẹ của Lục Vũ Kỳ, mắt bà tỏa sáng nhìn chàng trai trước mặt, giọng điệu nói chuyện có chút kích động, "Yến Yến, con thiệt tình lớn lên còn đẹp hơn so với ở trên TV, dì cực kỳ thích con!"

Lâm Thanh Yến có chút thẹn thùng mà cười cười, "Cảm ơn dì."

"Con đứng ở bên ngoài làm gì, mau vào trong, Kỳ Kỳ cũng ở bên trong đó." Ngu Thanh Uyển nhiệt tình lôi kéo Lâm Thanh Yến đi vào trong phòng ngủ, chờ đến khi cậu phản ứng lại thì người đã đứng ở bên trong rồi.

Trong phòng ngủ nhiều thêm ba người, cho nên so với bình thường náo nhiệt hơn chút, ba ba Lưu Dương cũng tới, Lâm Thanh Yến cong người đứng ở bên cạnh Ngu Thanh Uyển, đối phương đang nói chuyện với cậu, cậu lại không khống chế được ánh mắt của bản thân, không tự chủ được nhìn về phía An Nam Ý.

Đó là người phụ nữ xinh đẹp, mặc một váy dài màu trắng, có khí chất điềm tĩnh ưu nhã, bà bảo dưỡng khá tốt, thoạt nhìn rất trẻ tuổi, bà có một đôi mắt đào hoa rất đẹp, lúc này mắt hơi cong cong, dịu dàng tươi cười nhìn con trai của bà, An Nam Ý.

Lâm Thanh Yến nghĩ, Phỉ ca nói không sai, cậu lớn lên đúng thật giống mẹ, đặt biệt là cặp mắt đào hoa kia, không có khác biệt.

Có lẽ là chú ý đến tầm mắt của người khác, Tống Thư Mạn đang cùng con trai nói chuyện đột nhiên nhìn qua chỗ Lâm Thanh Yến, sau khi nhìn thấy gương mặt của cậu, không khỏi ngẩn người, sau đó hơi gật gật đầu với cậu, khách khí mà cười cười.

Lâm Thanh Yến lập tức hoảng loạn dời tầm mắt đi, cũng không có chào lại bà, trong mắt Tống Thư Mạn hiện lên chút khóc hiểu, tầm mắt còn dừng lại ở trên người cậu mang theo chút đánh giá.

An Nam Ý bên cạnh chú ý tới chuyện này, cậu ta thân mật ôm lấy cánh tay Tống Thư Mạn, dường như làm nũng nói: "Mẹ, mẹ giúp cọ chọn lựa quần áo đi, con không biết nên mặc cái gì bước lên thảm đỏ."

Tống Thư Mạn lập tức dời tầm mắt đi, cười cười sờ đầu đứa con nhỏ, "Nam Nam mặc gì cũng đẹp, chỉ là mặc màu trắng là tốt nhất, như vậy chính là mặc cùng màu với mẹ."

"Vậy con chọn bộ tây trang màu trắng kia?"

"Ừm, không tệ, Nam Nam mặc bộ tây trang này nhất định rất đẹp." Trên mặt Tống Thư Mạn tươi cười dịu dàng, nhưng lại có chút thất thần, khóe mắt lại nhìn lướt qua trên người chàng trai đứng cách đó không xa.

Mỗi tập chương trình phát sóng, Tống Thư Mạn đều sẽ quan sát trước tiên, đương nhiên là biết Lâm Thanh Yến, lúc ấy khi xem tập đầu tiên chương trình phát sóng, bà liền cảm thấy mặt mày đứa nhỏ này lớn lên có chút giống bà, vừa cố gắng, tính cách lại ngoan ngoãn.

Trong lòng bà rất thích Lâm Thanh Yến, có loại cảm giác thân thiết, tự nhiên sẽ chú ý cậu nhiều hơn chút, chỉ là sau này bà mới biết quan hệ giữa đứa nhỏ này và con trai bà cũng không phải quá tốt.

Chuyện của mấy đứa nhỏ, bà đương nhiên sẽ không nhúng tay, chỉ là trong lòng dù ít hay nhiều cũng sẽ có chút để ý.

Vào lúc này An Cảnh đi vào, sau khi chào hỏi với những người khác, liền đi đến bên cạnh mẹ và em trai anh, cười nói: "Mẹ, mẹ đến đây cũng không nói với con một tiếng, khi hỏi mẹ mẹ cũng úp úp mở mở."

"Mẹ không phải muốn cho các con một bất ngờ sao." Tống Thư Mạn cười đến dịu dàng, "Mẹ tự mình làm bánh kem đem đến đây, chúng ta ăn bánh kem trước đi."

An Nam Ý, "Thật tốt, con thích nhất là đồ ngọt do mẹ làm."

"Vậy ăn nhiều một chút, Nam Nam gần đây đều gầy."

Nhân loại buồn vui cũng giống nhau, Lâm Thanh Yến chỉ cảm thấy hình ảnh hòa thuận vui vẻ này cực kỳ chói mắt, cậu muốn thoát khỏi đây, lại giống như chịu ngược nhìn bọn họ vừa nói vừa cười, thật không vui.

Cậu không cảm nhận được đau đớn là cảm giác gì, nhưng cậu biết đau lòng so với đau đớn thân thể càng đau đến muốn chớt, giống như ngàn vạn cây kim vô hình đâm vào trong tim cậu, ngay cả hít thở cũng khiến cho da đầu tê dại rùng mình một trận.

Cậu rất muốn nói cho bọn họ, cậu mới là con trai bà, cậu mới là em ruột anh, An Nam Ý là giả.

Nhưng hình ảnh trước mắt có bao nhiều hòa thuận thân mật, trong lòng Lâm Thanh Yến liền khủng hoảng bấy nhiêu, nhìn đi, An Nam Ý và bọn họ mới là người một nhà hòa thuận vui vẻ.

Bọn họ và An Nam Ý ở chung thật vui vẻ a, mà cậu Lâm Thanh Yến thì được tính là cái gì.

"Yến Yến, Yến Yến? Con đang suy nghĩ cái gì vậy?"

Lâm Thanh Yến phục hồi tinh thần lại, cảm xúc mất mát trên mặt còn chưa biến mất hoàn toàn, cậu chỉ có thể dùng tươi cười che giấu, có chút ngại ngùng mà nói với mẹ Lục Vũ Kỳ: "Dì, vừa rồi dì nói gì với con vậy?"

Mẹ Lục nói: "Vừa rồi dì muốn hỏi con, người nhà con không có tới sao?"

Lâm Thanh Yến do dự một lát, sau đó gật gật đầu, lúc trước Chu Nguyệt Lan phản đối chuyện cậu tham gia chương trình, sao có thể đến được? Cho dù không phản đối, bà cũng sẽ không tới, bởi vì không quan tâm không để bụng, Lâm Kiến Tường lại càng không phải nói.

Từ khi cậu biết được sự thật kia, trong lòng cậu hai người này đã không phải là cha mẹ cậu.

Đừng nói tới ân tình nuôi dưỡng mười mấy năm, là do Chu Nguyệt Lan làm ra chuyện ích kỷ vô sỉ này, mới làm cho cuộc sống những năm qua của cậu sống khó khăn như vậy, mới làm cho cậu ngay cả mẹ ruột đứng ở đây cậu cũng không dám nhận.

Lâm Thanh Yến nghĩ, cậu vĩnh viễn cũng không tha thứ cho loại người này.

"Không sao, chờ lát nữa khi bước lên thảm đỏ, con liền cùng mẹ con dì đi cùng nhau." Mẹ Lục an ủi mà vỗ vỗ bả vai Lâm Thanh Yến, lại cười tủm tỉm nói: "Mỗi ngày dì đều bình chọn cho con nha, dì cũng chưa bình chọn cho Lục Vũ Kỳ đâu."

"Cảm ơn dì."

"Mẹ vẫn là mẹ ruột con sao?" Khóe miệng Lục Vũ Kỳ giật giật.

Mẹ Lục liếc mắt nhìn cậu ta một cái, "Con lại không thiếu một phiếu này của mẹ."

Lục Vũ Kỳ: "...... Lâm Thanh Yến đứng nhất."

Mẹ Lục: "Này con còn phải nói, người mẹ chọn được hạng nhất, mẹ có thể không biết sao?"

Lục Vũ Kỳ: "Mẹ giỏi quá."

Lâm Thanh Yến im lặng nhìn hai mẹ con này đấu võ miệng, tuy rằng trên mặt mang nụ cười nhợt nhạt, cảm xúc trong lòng lại càng thêm mất mát, thậm chí cũng không dám nhìn qua phía chỗ An Nam Ý.

Bên cạnh đang cắt bánh kem, bánh kem là do Tống Thư Mạn tự mình làm, tạo hình rất tinh xảo, vừa mở ra liền tỏa ra mùi hương thơm mát, bà cẩn thận mà cắt bánh kem ra đem đặt lên đĩa giấy, "Nam Nam, con mau đem bánh chia cho mọi người ăn đi."

"Dạ được."

An Nam Ý cầm bánh kem, tầm mắt nhìn trên người Lâm Thanh Yến quét tới, sau đó cười đi qua, đem bánh kem giơ lên trước mặt cậu, "Yến Yến, cậu có muốn ăn bánh kem không?"

Lâm Thanh Yến chỉ nhìn lướt qua, giọng nói cực kỳ quạnh quẽ, "Không cần, cảm ơn."

"Không có gì, cậu nếm thử đi." An Nam Ý lại đem bánh kem đưa đến trước mặt cậu, trên mặt mang theo nụ cười vô hại, cực kỳ thành khẩn mà nói: "Đây là bánh do mẹ mình làm, sau khi cậu ăn thử nhất định sẽ thích."

"Thật sự không cần, cảm ơn." Lâm Thanh Yến lại lần nữa từ chối.

"Yến Yến......"

Cuối cùng Lâm Thanh Yến cũng không nhịn được các loại cảm xúc trong lòng, "Tôi đã nói tôi không cần!" Cậu đột nhiên giơ tay, dùng sức mà đẩy bánh kem trước mặt đi, nháy mắt bánh kem liền rớt xuống đất, bơ nhão dính dính ở trên mặt đất.

An Nam Ý giống như bị hoảng sợ, đứng ngẩn ngơ.

Trong nháy mắt, tầm mắt mọi người đều tập trung trên người hai người, Lâm Thanh Yến rũ mắt nhìn bánh kem nằm trên mặt đất, chóp mũi ê ẩm đến lợi hại, hốc mắt bắt đầu hơi phiếm hồng.

"Yến Yến, sao cậu lại làm như vậy, không muốn ăn thì thôi...... Kia chính là bánh kem mẹ mình vất vả làm." An Nam Ý đau lòng nhìn miếng bánh kem kia, giọng điệu tủi thân: "Cậu chán ghét mình thì thôi, cũng không thể làm như vậy a."

Giống như đây đều là do cậu sai...... Lâm Thanh Yến ngẩng đầu lên, cậu nắm chặt tay, đường cong cằm căng chặt, nỗ lực kìm nén cảm xúc của mình, từ trong miệng nhả ra ba chữ: "Thật xin lỗi."

Nói xong, cậu liền xoay người bước nhanh đi ra bên ngoài.

"Lâm Thanh Yến!" Lục Vũ Kỳ có chút sốt ruột mà đuổi theo tới cửa, lại quay đầu lạnh lùng nhìn về phía An Nam Ý, giọng điệu lạnh nhạt lại châm chọc, "Giả bộ đáng thương cái gì, cậu ấy đã nói không cần, lỗ tai cậu là để trang trí sao?"

Nói xong cũng mặc kệ phản ứng của những người khác, cậu ta liền đuổi theo.

Không khí xung quanh có chút xấu hổ, An Cảnh nhìn hướng bọn họ rời đi, có chút không yên tâm, "Mẹ, con cũng đi nhìn xem thử."

"Đi đi."

Đứa nhỏ này...... Nhìn bánh kem trên mặt đất, Tống Thư Mạn hơi hơi nhăn nhăn mày, đi đến bên cạnh đứa con trai mất mát tủi thân, sờ sờ đầu cậu ta, dịu dàng an ủi nói: "Không sao, chỉ là một miếng bánh kem mà thôi."

An Nam Ý nhỏ giọng nói: "Nhưng đó là do mẹ tự mình làm...... Thực xin lỗi mẹ, con không phải cố ý, con chỉ muốn chia sẽ cùng cậu ấy mà thôi, không nghĩ đến cậu ấy lại phản ứng lớn như vậy."

"Không sao, chuyện này sao lại là con sai, con lại không có làm sai cái gì."

Mẹ Lục, cũng chính là Ngu Thanh Uyển, bà có chút xấu hổ mà cười nói: "Cái đó, chị Thư Mạn, còn có Nam Nam, em thay Kỳ Kỳ xin lỗi hai người, thằng bé nói chuyện luôn không có chừng mực, hai người đứng so đo với thằng bé."

Chị của Ngu Thanh Uyển và Tống Thư Mạn là khuê mật nhiều năm, cho nên giữa các bà cũng có quen biết, chỉ là không quá thân.

Mẹ Lục bất đắc dĩ thở dài, Kỳ Kỳ nhà bà tính cách cũng không biết di truyền từ ai, khi nói chuyện luôn là như vậy, thật là...... Cho dù trong lòng nghĩ như vậy thì cũng không thể nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro