Chương 82: Dì ơi, thực xin lỗi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu không rời khỏi phòng ngủ đó, Lâm Thanh Yến sợ mình không khống chế được cảm xúc, cậu chạy trốn rất nhanh, Lục Vũ Kỳ và An Cảnh cũng không đuổi theo kịp, cậu không biết đi đâu, chỉ muốn tìm một góc không người ở một mình.

Nhìn không thấy người đâu Lục Vũ Kỳ có chút bực bội, "Chạy đi đâu rồi......"

An Cảnh bên cạnh cũng nhìn khắp nơi, "Đừng có gấp, chúng ta chia nhau ra tìm." Cổng ra vào đều có bảo vệ trông coi, thí sinh không thể nào ra được, chỉ cần Lâm Thanh Yến vẫn còn ở trong khu vực này, vậy thì rất dễ để tìm được.

Lục Vũ Kỳ liếc xéo mắt nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, cười nhạo rồi nói: "Không cần thầy phải giả mù sa mưa, cái người em trai kia của thầy nói không chừng tủi thân đến phát khóc rồi, thầy An vẫn nên trở về quan tâm cậu ta đi."

An Cảnh bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn người trước mắt một cái, thằng nhóc này bình thường vờ lạnh lùng ngay cả lời nói cũng không nói nhiều lắm, vậy nhưng khi chọc tức anh lại rất nhanh mồm nhanh miệng, ở trong cái vòng này có ai thấy anh mà không phải khách khách khí khí? Từ trước đến nay không ai dám không khách khí với anh như vậy.

''Thằng nhóc này, còn tâm trạng chọc tức người khác, vẫn nên tìm người trước đi.'' An Cảnh không có nhiều thời gian để so đo với cậu ta như vậy, ''Thầy đi bên trái, em tìm bên phải, chia nhau ra tìm người.''

Lâm Thanh Yến vừa rồi đúng là có chút không thích hợp, nếu đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì, tên Cố Phỉ kia còn không tìm anh tính sổ hay sao? Hơn nữa, từ tận đáy lòng anh cảm thấy lo lắng, cũng không phải bời vì liên quan đến Cố Phỉ.

Lục Vũ Kỳ không nói chuyện, quay đầu đi về phía bên phải tìm người.

......

Hôm nay lầu phòng ngủ cực kỳ rộn ràng, phần lớn người nhà các thí sinh đều tới đây, đây là bất ngờ tổ chương trình dành tặng cho các thí sinh.

Mà ở trong một góc phòng chứa đồ bên kia lại vắng vẻ và cũ nát khác với không khí vui vẻ rộn ràng bên ngoài.

Cửa phòng chứa đồ đóng chặt, bên trong chất đông rất nhiều đồ không dùng được, đã lâu không có ai quét dọn, tro bụi phủ kín những đồ vật đó, thậm chí còn có mạng nhện, giống như bị vứt bỏ.

Tiếng khóc đè nén từ bên trong truyền đến, tiếng rất nhỏ, giống như là cố hết sức kìm nén, nhưng lại khó kìm nén sự đau lòng và tủi thân ở trong đó, tiiéng khóc chỉ vang lên vài phút rồi ngừng, dường như là sợ người khác phát hiện.

Góc trước mặt chồng chất đồ vật, cũng giấu đi dáng người thon gầy của chàng trai, yên tĩnh đế nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập.

Lâm Thanh Yến cuộn tròn trong góc, bởi vì mới vừa khóc cho nên đôi mắt ướt dầm dề, hốc mắt và chóp mũi phiếm hồng.

Chỉ khi ở trong góc không người, cậu mới dám đem những cảm xúc đã tồn đọng phát tiết ra được, không cần bản thân phải giả bộ vui vẻ.

Cậu giơ tay lên lau nước mắt chưa khô trên mặt, sau khi dần dần bình tĩnh lại, cậu lại cảm thấy hối hận, mẹ ruột cậu hẳn là sẽ ghét cậu rồi......

Lâm Thanh Yến thậm chí còn nghĩ ở luôn chỗ này không ra nữa, như vậy liền có thể không cần đối diện với nó, nhưng cậu biết không thể làm vậy được, bản thân không vui thì thôi, hà tất gì làm người khác mất hứng thú.

Một lát sau, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân đồn dập, giống như đang đi đến phòng chứa đồ, tiếp theo liền có người đẩy cửa ra, Lâm Thanh Yến ngồi ở chỗ kia cứng đờ, không phát ra tiếng động.

An Cảnh đứng ở cửa, mắt nhìn xung quanh một vòng, không thấy người, anh thử gọi tên Lâm Thanh Yến, không ai trả lời, nghĩ đến hẳn là cậu không ở đây.

Khi anh muốn đi nơi khác tìm, thì lại nghe được tiếng động rất nhỏ từ phía sau truyền đến, liền nhìn thấy người muốn tìm từ trong góc đứng lên.

Chàng trai bất an đôi tay đặt ở trước người, đôi mắt hồng hồng giống như con thò, bởi vì lo sợ bất an mà nhìn chính mình, hẳn là vừa mới khóc xong, khi nói chuyện còn mang theo chút giọng mũi: ''Thày An......''

An Cảnh sửng sốt chớp mắt một cái, không khỏi cười khẽ một chút, ''Cuối cùng cũng tìm được em.''

Anh bước nhanh đi đến bên người Lâm Thanh Yến, quan tâm mà nhìn người trước mặt, giọng dịu dàng hỏi: ''Sao vậy? Có gì không vui thì có thể nói với thầy."

''Không có gì......'' Ánh mắt Lâm Thanh Yến không khỏi trốn tránh một chút, cậu không nghĩ tới An Cảnh không hề trách cậu mà còn quan tâm đi tìm cậu.

Cạu rũ đôi mắt xuống, lông mi đen nhánh che giấu cảm xúc bên trong, nhẹ giọng mở miệng nói: ''Xin lỗi, em chỉ là bởi vì...... Người nhà không có đến cho nên mới có chút không vui, bây giờ đãn không có việc gì nữa, thực xin lỗi, đã làm thầy lo lắng."

An Cảnh sao lại không nghe ra được đây chỉ là những lời lấy cớ của Lâm Thanh Yến, "Không có gì, ai cũng đều có khi tâm trạng không tốt." Anh an ủi mà vỗ vỗ bả vai cậu, "Cùng thầy trở về đi, Lục Vũ Kỳ cũng đang tìm em."

"Dạ." Lâm Thanh Yến đi theo An Cảnh đi ra ngoài, do dự chốc lát, còn nói thêm: "Thầy An, chuyện này có thể đừng nói cho Cố tổng biết được không, em không muốn làm anh ấy lo lắng."

"Được, vậy thì giấu cho em."

Hai người đi được nửa đường liền gặp phải Lục Vũ Kỳ, cậu ta đánh giá từ trên xuống dưới Lâm Thanh Yến một lần, lại cảnh giác mà nhìn lướt qua An Cảnh, "Sao lại khóc? Ai ức hiếp cậu thì cứ nói cho tôi biết."

Lâm Thanh Yến cười cười, "Không có ai ức hiếp tôi, bây giờ tôi không sao nữa rồi, đi về thôi."

Lục Vũ Kỳ ừ một tiếng, không có hỏi thêm gì nữa.

Ba người cùng nhau đi về phòng ngủ, mẹ Lục nhìn thấy dáng vẻ đáng thương và hốc mắt hồng hồng của Lâm Thanh Yến, lập tức liền đau lòng hỏi cậu làm sao vậy, Lâm Thanh Yến vẫn cứ cười cười nói không sao.

Do dự một lát, cậu cuối cùng vẫn đi tới trước mặt Tống Thư Mạn, hõi rũ đôi mắt, nghẹn giọng nói câu 'dì ơi', "Thực xin lỗi, con đã lãng phí bánh kem dì tự mình làm."

Trong mắt Tống Thư Mạn hiện lên tia kinh ngạc, bà nhìn dáng người mảnh khảnh của chàng trai trước mắt, mặt mày dịu ngoan, đôi mắt và mùi đều hồng hồng, hẳn là đã khóc, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, không khỏi làm người khác cảm thấy đau lòng.

"Không sao, ở đây dì vẫn còn." Tống Thư Mạn nhìn cậu cười cười, mặt mày mang theo sự dịu dàng, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, bà không cách nào so đo với đứa nhỏ.

"Cảm ơn dì."

Nhìn cậu gẫn gũi như vậy, cảm giác thân thiết trong lòng Tống Thư Mạn liền càng thêm mãnh liệt, có lẽ bởi vì diện mạo của đứa nhỏ này đi.

Tiếp theo không có xảy ra chuyện gì lớn nữa, Lâm Thanh Yến và Lục Vũ Kỳ còn có mẹ Lục cùng nhau đi thảm đỏ, bọn họ đi trước, đến khi ngồi xuống đúng vị trí, An Nam Ý cũng lên sân khấu.

Trên người Tống Thư Mạn mặc một chiếc váy màu trắng đi ở giữa, dáng vẻ và khí chất chịu dàng và tao nhã của bà đều lộ ra, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, mặt mày hơi cong, không biết còn nghĩ rằng đây là một nữ minh tinh.

An Nam Ý mặc một bộ tây trang màu trắng, đứng ở bên cạnh bà.

Quần áo hai người cùng màu, giống như trang phục mẹ con, thần thái hai người thân mật, động tác tự nhiên, trong mắt người ngoài nhìn vào thấy chính là mọt cặp mẹ con quan hệ rất tốt.

Dường như muốn tự ngược đãi mình, tầm mắt Lâm Thanh Yến vẫn dõi theo bọn họ, cho đến khi bọn họ ký tên lên trên bảng, sau đó lại đến vị trí gần đó ngồi xuống.

An Nam Ý đang cùng Tống Thư Mạn nói chuyện, khoảng cách có chút xa, Lâm Thanh Yến không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng trên mặt hai người đều mang theo ý cười, dường như thật sự rất vui vẻ.

Lâm Thanh Yến không dấu vết mà mở to tầm mắt, nhưng tay đặt trên đùi lại không khỏi nắm chặt, trong lòng tựa như có một lỗ hổng, gió lạnh không ngừng ùa vào, làm cậu đông lạnh đến tê dại cả người.

Không liên quan, cậu ở trong lòng tự nói cho chính mình nghe, không liên quan.

Sau khi đi thảm đỏ xong, tiếp theo còn có một ít tiết mục, có chơi trò chơi, còn có người lên biễu diễn nhảy thậm chí chơi ảo thuật, đều là hoạt động tương đối nhẹ nhàng, hiện trường toàn tiếng cười.

Lâm Thanh Yến ngồi ở bên trong mọi người giống như ba hòn bảy phách bị mất đi, hoàn toàn không biết người chủ trì trên đài đang nói cái gì, cậu hôm nay cực kỳ yên tĩnh, Lục Vũ Kỳ bên cạnh rất nhanh đã chú ý tới.

Lục Vũ Kỳ dùng khuỷ tay chạm vào cánh tay cậu, nhỏ giọng dò hỏi: "Sao vậy?  Hôm nay cậu rất lạ."

"Có sao?" Lâm Thanh Yến cong môi cười cười, có lẽ ánh đèn ở đây quá chói mắt, đôi mắt đào hoa mọng nước đều tràn ngập ánh sáng, cong thành trăng non.

Rõ ràng là nụ cười vui vẻ, nhưng Lục Vũ Kỳ lại cảm thấy Lâm Thanh Yến hiện tại cực kỳ khó chịu, nhất định là bởi vì chuyện mà An Nam ý làm kia, Lục Vũ Kỳ lạnh giọng nói: "Không vui thì đừng cười, rất xấu."

"Chỗ nào xấu." Lâm Thanh Yến nhỏ giọng nỉ non, "Rõ ràng rất đẹp."

Tiếp theo Lâm Thanh Yến không có thất thần, cho nên khi nên cười thì cười, khi nên cảm động thì cảm động, cho đến khi vui đùa với cậu, cậu cũng nghiêm túc mà cùng mọi người đùa giỡn.

Chờ đến khi các tiết mực kết thúc, đã hơn 10 giờ đêm, các người nhà của thí sinh đều lục tục rời đi.

Lâm Thanh Yến và Lục Vũ Kỳ cùng nhau đưa mẹ Lục đi về, khi đi đến dưới lầu, Lục Vũ Kỳ đi vào ƯC, cậu liền cùng mẹ Lục đứng chờ ở đây.

"Yến yến, dì thấy hôm nay con không có vui vẻ lắm, là bởi vì cha mẹ không tới sao?" Ánh mắt mẹ Lục dịu dàng nhìn chàng trai trước mắt, giống như người mẹ đang quan tâm con của mình.

"Dạ......" Lâm Thanh Yến không cách nào giải thích lý lo, chỉ có thể thuận theo thừa nhận, cậu nhìn ánh mắt dịu dàng thân thiết của mẹ Lục, trong lòng thấy hơi hơi xúc động, muốn hỏi bà thử: "Dì ơi, con có thể hỏi dì một câu được không?"

"Đương nhiên có thể a, hỏi đi."

"Nếu...... Con nói là nếu." Lâm Thanh Yến có chút căng thẳng mà nói: "Nếu có một ngày dì phát hiện Vũ Kỳ không phải con ruột dì, dì sẽ làm như thế nào?"

Dừng một chút, cậu nói thêm: "Chỉ là giả thiết thôi, dì không cần trả lời con cũng không sao."

"Câu hỏi này của con thật ra có chút thú vị." Mẹ Lục không cảm thấy có gì lạ, ngược lại còn nghiêm túc bắt đầu tự hỏi mình, một lát sau, bà trả lời:

"Ừm...... Dì hẳn là sẽ tiếp tục đối xử với nó như con ruột, tuy rằng Vũ Kỳ có đoi khi rất là thiếu đánh, không nghe lời chút nào, từ nhỏ đến lớn đều khó ưa muốn chết, nhưng ai bảo nó là do dì nuôi lớn từ nhỏ đâu...... Cho dù không có quan hệ huyết thống, nhưng ở chung nhiều năm như vậy, cũng sẽ có tình cảm sâu đậm."

Lâm Thanh Yến giật mình, có chút thất thần, "Như vậy sao......"

"Chỉ là vì sao con lại hỏi câu hỏi này?"

"Không có gì ạ, chỉ là có chút tò mò mà thôi."

Lục VŨ Kỳ đúng lúc đi ra tới, liền kết thúc chủ đề này, hai người tiễn mẹ Lục đến cửa ra vào, đúng lúc nhìn thấy An Nam Ý và An Cảnh, còn có Tống Thư Mjan cũng ở đó.

"Yến Yến, thằng nhóc thúi Lục Vũ Kỳ này không chịu ôm dì, con và dì ôm nhau một chút đi."

"Dạ được ạ."

Lâm Thanh Yến lễ phép mà cùng mẹ Lục ôm nhau, đúng lúc nhìn thấy cách đó không xa An Nam ý cũng cùng Tống Thư Mạn ôm nhau một chút, "Mẹ, đi đường cẩn thận, về nghỉ ngơi sớm một chút."

"Biết rồi, vậy mẹ đi trước, An Cảnh con phải chăm soc em trai thật tốt nha."

Chương 83: Lâm Thanh Yến bị thương.

Trải qua thời gian thả lòng ngắn ngửi, tất cả các nhóm thí sinh đều tiến vào thời gian tập luyện căng thẳng, có người giữ lại có người loại bỏ, có người tiếc nuối cũng có người kjhông hối hận.

Chớp mắt liền đến trước ngày công diễn một ngày, mặc kệ tiếp theo được giữ lại hay là bị loại bỏ, mọi người đều nắm chặt chút thời gian cuối cùng cố gắng tập luyện.

Lâm Thanh Yến cũng giống mọi người, cậu thậm chí còn nỗ lực hơn phần lớ người, chỉ có thể ngày đêm tập luyện đổ mồ hôi không để ý thời gian, mới có thể làm cậu tạm thời quên đi những chuyện lung tung lộn xộn trong lòng.

Trong phòng tập luyện, Lục Vũ Kỳ đã mệt đến nỗi nằm trên sàn nhà, cậu ta nhìn Lâm Thanh Yến vẫn cứ không ngừng tập luyện, khoé miệng giật giật, "Lâm Thanh Yến cậu đừng nhảy nữa, cậu đã lợi hại hơn tôi rồi."

"Ngày mai trình diễn rồi, chừa chút sức đi."

Lục Vũ Kỳ thật sự bội phục Lâm Thanh Yến, cậu ta còn chưa từng gặp qua người nào liều mạng nỗ lực như vậy.

Rõ ràng đã nhảy rất khá, mỗi động tác đều khắc sâu vào trong trí nhớ cơ bắp, lại còn ở đó không ngừng nhảy, giống nhứi mê đến ngốc.

Nhảy hết toàn bộ vũ đạo một lần nữa, lâm Thanh Yến mới ngừng lại, chờ đến khi dừng lại mới cảm thấy cả người bủn rủn không có sức lục, cậu trực tiếp ngồi ở trên mặt đất, mồ hôi như hạt đậu theo đường cong cằm chảy xuống dưới, đọng lại trên sàn nhà.

Lục Vũ Kỳ lười biếng chống mặt đất ngồi dậy, ném khăn lông và nước khoáng cho cậu, đuôi lông mày hơi nhướng lên, "Lâm Thanh Yến cậu cũng quá liều mạng rồi."

Lâm Thanh Yến nhận lấy khăn lông lau mồ hôi trên mặt, lại ngửa đầu uống mấy hớp nước khoáng, cậu như đang suy nghĩ gì đó mà cười cười, giọng nói trong trẻo mang theo tiếng thở dốc:

"Việc hiện tại tôi có thể làm cũng chỉ có hai chữ nỗ lực này thôi." Dừng một chút, cậu lại hơi hơi mấp máy miệng, như là tự mình lầm bẩm tự nói:

"Tôi rất may mắn, có thể có cơ hội tham gia chương trình này, có thể quen biết cậu, quen biết rất nhiều bạn bè, còn có rất nhièu fán thích chúng ta."

Lục Vũ Kỳ hiếm khi cảm thấy ngượng ngùng, cậu ta ho nhẹ một tiếng, cực kì không được tự nhiên mà nói: "Tôi cũng rất vui khi quen biết cậu." Nói xong cậu ta lại chậc một tiếng,'Thật là làm màu."

Lâm Thanh Yến nhịn không được cười cười.

"Đừng cười, đói muốn chết, đi ăn cơm."

Lục thiếu gia lại căng gương mặt kia, không phục dáng vẻ khó ưa, đây mới là phong cách của cậu ta, dáng vẻ lừa tình thật sự không phù hợp với thiết lập của cậu ta.

"Được, đi thôi."

Lâm Thanh Yến có chút gian nan mà vịn tường đứng lên, chân cậu cứ có chút nhũn ra, chắc là mấy ngày nay tập luyện có chút tàn nhẫn, xem ra phải bảo tồn chút sức lực.

Ngày mai công diễn nếu phát huy không tốt, thì tất cả cố gắng đều sẽ uổng phi, cậu muốn lấy hạng nhất, cậu chưa bao giờ khát vọng vị trí đứng đầu như thế.

Nhưng cuối cùng lại không như mong muốn.

Khi từ phòng tập luyện đi ra, hai người đi đến phòng ăn, sự cố đột nhiên xảy ra, lúc đó Lâm Thanh Yến và Lục Vũ Kỳ đang sánh vai đi xuống lầu, Lâm Thanh Yến đi bên ngoài.

Nhưng lúc này, một bóng dáng nhanh chóng từ trên cầu thang chạy đi xuống, bởi vì tốc độ quá nhanh, cho nên mang đến quán tính cực lớn.

Chân Lâm Thanh Yến vốn dĩ có chút mềm nhũn, cho nên ngay khi bóng dáng kia phóng tới chỗ cậu, tiếng kinh hô đột nhiên vang lên, cậu liền bị đụng từ chính diện ngã xuống cầu thang.

Sự cố xảy qua quá nhanh, Lục Vũ Kỳ bên cạnh thậm chí không kịp năm mấy cánh tay cậu, ngay cả người vừa rồi chạy từ trên lầu xuống cũng ngây ngẩn cả người.

Bọn họ trơ mắt mà nhìn Lâm Thanh Yến nặng nề ngã xuống cầu thang, hơn nữa còn theo bậc thang lăn xuống dưới.

Toàn bộ quá trình bất quá cũng chỉ xảy ra trong vài giây, chờ đến khi quản ứng lại, chàng trai đã nằm trên mặt đất, hơn nữa còn hôn mê.

"Lâm Thanh Yến!"

Trái tim Lục Vũ Kỳ ngừng mất nửa nhịp, cậu ta nhanh chóng chạy đi xuống, căng thẳng mà đỡ người trên mặt đất lên, không nghĩ đến lại đụng phải chất lỏng sền sệt, khi cậu ta nâng tay lên mới thấy, mới phát hiện trên tay dính chút máu tươi.

Chàng trai trên mặt đất đã hôn mê, ngay cả hô hấp cũng mỏng manh, chất lỏng đỏ tươi tràn ngập mùi tanh từ gáy cậu chảy xuống, từng giọt từng giọt chảy xuống sàn nhà sạch sẽ, kích thích cảm quan của Lục Vũ Kỳ.

Người thí sinh đụng vào người khác kia cũng sửng sôt trong chốc lát, mới giật mình hoatng sợ thất thố chạy xuống dưới, hoảng sợ mở to hai mắt, "Chảy máu, làm sao bây giờ...... Làm sao bây giờ......"

"Làm sao bây giờ......" Lục Vũ Kỳ thật muốn dùng một chân đá lên người gã ta, oán hận mà trừng mắt nhìn người nọ, giọng nói run rẩy rống lớn: 'Con mẹ ngươi mau chạy nhanh đi tìm người gọi xe cấp cứu đến đây! Nếu cậu ấy có vấn đề gì xảy ra thì ngươi nhất định phải chết!"

"Tôi đi liền đây, tôi đi liền đây......"

-------

Nơi khác, tập đoàn Cố Thị.

Hôm nay có một cái hợp tác rất quan trọng yêu cầu công ty đối phương thảo luận, không khí trong phòng hội nghị yên lặng và nghiêm túc, một đống người nam nữ mặc tây trang giày da ngồi vây quanh trước bàn hội nghị.

Cấp dưới lên tiếng, biểu cảm lãnh đạm của người đàn ông ngồi ở vị trí chủ chốt, trong cặp mắt bình tĩnh đạm mạc mang theo thần sắc nghiêm túc, điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên yên lạng sáng màn hình, là An Cảnh gọi điện đến.

Cố Phỉ nhìn lướt qua, dường như không có việc gì mà dời tầm mắt đi, trong trường hợp này nhận điện thoại cũng không thích hợp.

Một lát sau, bên kia ngắt điện thoại, ngay sau đó có một tin nhắn gửi đến đây.

Cố Phỉ lại tuỳ ý nhìn lướt qua, cho đến sau khi nhìn thấy được đoạn tin nhắn hiện lên, ánh mắt hắn cứng lại, cặp mắt bình tĩnh đạm mạc tức khắc nhấc lên gợn sóng thật lớn, trên mặt cũng xuất hiện cảm xúc hoảng loạn và sốt ruột.

Bất quá chỉ trong chớp mắt, hắn liền cầm điện thoại đứng dậy, mọi người trong phòng hội nghị lập tức nhất trí động tác nhìn về phía hắn, "Xin lỗi các vị, tôi tạm thời có việc gấp, hội nghị tiếp tục."

Còn chưa chờ mọi người phản ứng, cái người đàn ông luôn luôn đối với bất cứ chuyện gì đều bình tĩnh liền bước chân dài bước nhanh đi ra bên ngoài, rất nhanh liền không có thấy hình bóng, từ bóng dáng có thể thấy ngay cả đi hắn cũng rất sốt ruột.

Mọi người trong phòng hội nghị hai mắt nhìn nhau, từ trong mắt mọi người có thể thấy được sự nghi hoặc và kinh ngạc, đến cuối cùng là có việc gấp gì, mới có thể làm cho Cố tổng rời đi khỏi cuộc hội nghị hợp tác quan trọng.

Sau khi đi ra từ phòng họp, trong khi chờ đợi thang máy, Cố Phỉ vội vàng gọi cho An Cảnh, tay nắm điện thoại không khống chế được mà run nhè nhẹ.

"Đến cuối cùng tại sao lại như vậy? Bị thương nghiêm trọng lắm sao?"

"Yến Yến ngã từ cầu thang xuống, cái ót chảy máu, đã đưa đến bệnh viện trị liệu." An Cảnh nghe bên kia điện thoại có chút tiếng hít thở nặng nề, trấn an nói: 'Cậu đừng có vội, chảy máu cũng không nhiều, hẳn là không có nặng."

"Gửi định vị qua đây, bây giờ mình qua đó." Cố Phỉ sao có thể không nóng nảy, ngay khi nghe thấy gáy lâm Thanh Yến chảy máu, trong đầu hắn nháy máy xuất hiện chỗ trống.

Cố Phỉ ngắt điện thoại, lẫm bẩm từ trong thang máy đi ra, sau đó hắn liền lập tức lái xe đi đến bệnh viện, bệnh viện ở gần khu vực ghi hình, từ đây đi qua đó khoảng hai tiếng.

Chạy không bao lâu liền tới giờ tan tầm, trên đường ô tô đông nghẹt, tất cả đều dừng ở đèn xanh đèn đỏ trước mặt, rõ ràng chỉ có khoảng chách 200 mét, mà dừng tới mười đến hai mươi phút.

Nhìn từng hàng từng hàng ô tô đứng im phía trước, trên mặt Cố Phỉ khó có khi hiện lên thần sắc bực bội.

Người đàn ông nắm tay lái không khỏi nắm chặt, tĩnh mạch màu xanh hiện lên trên tay, lúc này trong lòng hắn đều là nhớ đến Yến Yến.

Cố tổng chưa bao giờ kinh hoảng và thất thố như thế.

Sợ mất đi bảo bối quan trọng.

Cho đến khi đi được nửa đường, hắn lại nhận được điện thoại của An Cảnh.

Đói phương nói bác sĩ đã xử lý tốt miệng vết thương của Lâm Thanh Yến, bị thương cũng không tính là nghiêm trọng, cũng chụp CT não, cũng không có xuất hiện vấn đề gì, ngoại trừ vết thương chảy máu ở sau ót, tay phải cậu cũng bị ngã gãy xương.

"Ở đây có chúng tôi trông coi, cậu không cần sốt ruột."

"Ừ, biết rồi."

Cố Phỉ ngắt điện thoại, lòng treo trên cao cuối cùng cũng hạ xuống, nhưng sắc mặt vẫn không tốt nỗi.

Hắn nhấn ga tăng tốc độ nhanh hơn, chiếc xe Maybach màu đen chạy như bay trên quốc lộ, chỉ để lại một làn khói bụi, dần dần biến mất chỉ còn một chấm đen nhỏ.

Ở bệnh viện, An Cảnh và Lục Vũ Kỳ đứng ở ngoài phòng bệnh, trước mặt bọn họ còn có một người đứng đó, người nọ áy náy hoảng loạn mà rũ đôi mắt xuống, vâng vâng dạ dạ mà nói: "Thực xin lôi, đều là tôi sai, đều do tôi......"

Người nói chuyện là Lê Xuyên, cũng là thực tập sinh của giải trí Nghệ Hoa, cũng là thành viên trong lần đầu tiên trình diễn {Cá voi hoá thân cô đơn}, người không cẩn thận đụng vào Lâm Thanh Yến chính là gã ta.

"Không trách mày thì trách ai!" Lục Vũ Kỳ mắng, dừng sức túm lấy cổ áo Lê Xuyên, khi nắm tay đang muốn đấm lên mặt gã ta, An Cảnh ngăn cậu ta.

"Đừng làm vậy, bạo lực không giải quyết được vấn đề."

"Không cần thầy quản, thả ra!"

Giọng An Cảnh lạnh thêm hai phần, "Lục Vũ Kỳ."

Lục Vũ Kỳ từ xoang mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, không tình nguyện mà buông lỏng tay ra, đặt mông ngồi xuống ghế dài ở hành lang, ngực cũng phập phồng kịch liệt, âm thầm giận dỗi.

Lê Xuyên ngơ ngẫn mà nhìn cậu ta, cắn chặt răng, con mắt hồng nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, tôi thật sự không có cố ý......"

Chờ đến khi Cố Phỉ đến bệnh viện, ánh chiều tà phía chân trời cuối cùng cũng dần dần biến mất, sắc trời đã tối sầm xuống, sau khi xuống xe hắn liền chạy thẳng đến phòng bệnh, ba người khác còn đứng ở ngoài hành lang.

"Sao rồi?"

"Không có gì lo ngại, chỉ là còn chưa có tỉnh lại."

Cố Phỉ không quản bọn họ, trực tiếp đi vào trong phòng bệnh.

Bóng đêm ngoài cửa sổ mông lung, trong phòng bệnh hết sức yên tĩnh, bởi vì cái gáy bị thương, cho nên chàng trai nằm nghiêng trên giường, trên đầu cậu quấn băng gạc, trên gương mặt sắc nét có chút nhợt nhạt, môi mỏng thi càng không có chút máu.

Ánh đèn trên tường chiéu rọi trên mặt cậu, lông mi nhỏ dài đen nhanh của cậu hơi hơi rung động, ở đáy mắt có chút xanh xao nhìn có vẻ tái nhợt và yếu ớt.

Cố Phỉ thậm chí cảm thấy, người trước mắt yết ớt ddến nỗi khong cẩn thận liền sẽ biến mất, hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay lạnh lão của Lâm Thanh Yến, dùng độ ấm lòng bàn tay phủ lấy tay cậu.

Hắn cúi đầu không tiếng động mà hôn lên đầu ngón tay lạnh lẽo của chàng trai, giọng nói người đàn ông trầm thấp lại nghẹn ngào, lúc này hơi hơi run rẩy và dịu dàng lưu luyến, "Yến yến......"

Người bên ngoài không có ai đi vào quấy rầy, Cố Phỉ vẫn luôn nắm tay chàng trai, yên lặng mà ngồi ở mép giường trông cậu, một lát sau, Cố Phỉ đứng dậy đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro