Chương 2: tưởng tượng thay thật?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bible vẫn luôn thói quen làm việc ban đêm để tránh sự ồn ào. Vào ban đêm ở đây có một sự yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có tiếng gió cây rì rào và tiếng giun, châu chấu đang bò dưới chân hoa cỏ, lại còn thoang thoảng mùi thơm của hoa

Cậu ngồi ngắm nhìn cảnh ngoài hiên đến lúc trăng khuất hẳn. Hàng liễu trước nhà là hình ảnh đẹp mắt vẽ lên trong màn đêm những đường nét vừa vừa mảnh mẻ lại có một chút mềm mại. Những hình ảnh tưởng tượng nhẹ nhàng cử động lả lướt, chập chờn...gợi cảm giác rất mong manh qua tựa như những tà áo mờ ảo...

Cậu ngồi vào chiếc bàn viết, ánh đèn hắt xuống vòng quanh. Tiếng gió đang reo ngoài cửa đột nhiên ngừng lại. Một luồng nhẹ mát thoáng ùa qua cửa số như mang vào một phần đêm bên ngoài. Đột nhiên lại có một cảm giác lạ, bỗng nhiên lại cảm thấy lạnh ở sống lưng một cách đột ngột lại có một cảm giác như vậy thì trong cũng khá sợ. Mắt cậu vẫn đang nhìn trên tờ giấy viết dở chừng. Bible thầm nghĩ:

" Gì vậy? Vô lý quá! "
" tại sao cảm giác bây giờ lại sợ hãi "

Bible đặt hỏi như vậy cũng rất hợp lý, hiện tại cậu vẫn cảm thấy ai đó đang nhìn cậu, một vật gì, một cái gì...đang nhìn cậu, chú ý đến cậu. Ở rất gần cậu, ở trước mắt cậu, ngay trên cái khung cửa sổ tối đen mà cậu có thể nhìn thấy. Mà chỉ cần ngẩng lên nhìn là cậu sẽ biết vật đó là gì, sẽ trông thấy...Lấy hết can đảm cậu nhìn lên.

Cái khung cửa sổ, chả có gì ngoài một bầu trời đêm
Nhưng ngay lúc đó, cậu lại nghe thấy một tiếng động

nhẹ nhàng như đang cố gắng không cho cậu biết thứ gì đó bên ngoài, đang đứng ngay bên ngoài tường. Cậu cảm thấy, cậu cảm nhận được, không thể nhầm được, rõ ràng có nó ở đó... tự nhiên cậu lại nhớ đến câu nói của thằng bạn, Bible nhẹ nhàng đi tìm cây đèn bấm trong ngăn kéo, lia lên nhìn, và kinh ngạc.

Ngay đó, giữa khung cửa sổ cậu bất ngờ trước khung cảnh là một khuôn mặt của một nam nhân lặng lẽ đang nhìn cậu, trắng một cách kỳ lạ nhưng lại có vẻ đẹp khi nhìn vào khó có thể rời mắt khỏi được,đẹp đến lạnh mình...

Suốt cả ngày hôm sau, Bible cứ thẩn thờ như người mất hồn. Thói quen phân tích của một nhà văn khiến cậu không thể ngần suy nghĩ đó là cậu ảo tưởng hay đó là sự thật. Bible cố ý đợi đến đêm, đợi sự kỳ dị đó đến thêm một lần nữa. Và, cái bóng của nam nhân hôm qua hiện lên giống như lần đầu, lúc cậu đang làm việc mải mê. Cái cảm giác như ai đó đang nhìn mình có người đang chú ý, nhìn chằm chằm vào cậu. Ngẩng đầu lên, trong khung cửa sổ là một người rất đẹp đang nhìn cậu, lẳng lặng mỉm cười. Cậu vẫn chưa hết bàng hoàng thì người ấy đã lui ngay. Cậu không làm chủ bản thân được mà cầm đèn ra soi khắp hiên nhà, khắp các phòng, nhưng vô ích, không một dấu vết. Người đẹp như tan vào trong đêm

" Không! Không thể là một ảo tưởng "

Đến bây giờ cậu không thể tin đó chỉ là một hình ảnh hư ảo, tuy chỉ hiện ra trong thoáng mắt. Cậu vẫn còn nhớ rất rõ khuông

Một khuôn mặt nam nhân tuyệt đẹp với nước da rất trắng và đôi môi đỏ hồng, nhớ nhất có thể nói là đôi mắt đen láy, long lanh sáng và yên lặng một vẻ dị thường. Nếu tưởng tượng thì cũng không thể thật và rõ ràng đến thế.

" Đó là một người thật, nhưng một nam nhân có nhan sắc yêu kiều đến nơi đây làm gì, ở cái nơi hoang dại vắng vẻ này làm gì, lại đến giữa những lúc đêm tối ghê rợn? "

Và sự biến mất quái lạ khiến cho cậu không biết đường nào mà suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro