Chương 3: là ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau Bible cố tình đi lòng vòng xung quanh, hỏi những người ở xung quanh có biết gì về nam nhân kia không, hỏi ai thì cũng lắc đầu không một ai biết người con trai kia như thế nào. Thậm chí họ còn làm cậu bối rối hơn khi chỉ bàn tán những câu chuyện mơ hồ, ma quái xảy ra trước khi cậu đến ở đây. Cậu thật lòng không muốn tin những chuyện câu chuyện đó nhưng trong lòng vẫn có một chút băn khoăn. Cậu liền không hỏi thêm, và tự xem như đó là một bí mật chưa khám phá được. Bible có nhiều lúc hoài nghi rằng cậu bị ảnh hưởng bởi những câu nói của Mani hay vì vẻ um tùm cổ kính nơi này và tưởng tượng ra mọi vật.

Nhưng mà...
Bóng chiều đổ mau, cậu thong thả đi thăm những cây đa cổ kính, lắng nghe mọi tiếng động xung quanh. Gió thổi rì rào trên đầu cây, trong cành lá, những âm thanh như từ xa về, và hơi lạnh bao vây khiến cậu khẽ rùng mình. Bỗng thấy mình đi gấp bước. Bóng âm u ngã xuống nhanh chóng, cả một bầu trời đêm tối bao trùm cả một khu vực cậu chợt cảm thấy bực mình vì không cưỡng nổi sự lo ngại ngày càng tăng. Không ngờ ngôi nhà về tối lại có vẻ hoang tịch đến thế. Nổi khó chịu chỉ khẽ dịu lại khi cậu bước vào nhà, đứng dưới ánh đèn vàng mập mờ

Tối nay cậu cảm không thấy muốn làm việc như thường ngày. Tâm trí cậu đi vào những sự huyền bí nơi đây. Cậu nhớ lại những câu chuyện kỳ dị hoang đường được nghe, và cả những câu chuyện mà cậu biết, mỗi lúc một rõ, đêm nay, nó sẽ lại hiện về. Nhưng trong lòng còn giữ một chút nghi hoặc mơ hồ, thậm chí là cả một nỗi sợ hãi. Cậu muốn đánh thức thằng Mani dậy để đi rình bên ngoài xem sao. Cậu đi dạo hai ba lượt ngoài hiên. Càng lúc cậu lại càng không thấy vững lòng. Cậu cố gắng đi quanh nhà một vòng nữa, cảm thấy ghê rợn với chính bước chân của bản thân. Cậu  trở lại vào bàn làm việc, không muốn bước ra ngoài nữa. Cậu nghĩ thầm:

" Thế mà lại có một chàng trai dám đến đây vào giữa đêm sao? "

Rồi cậu lại lẩm bẩm

" Nếu không phải là người thì phải làm sao? "

Cậu chợt bật cười thành tiếng, tự chế nhạo bản thân mình, rồi cố nghĩ sang chuyện khác, cậu giỡ sách ra đọc. Thi thoảng để ý tiếng động ở xa nhưng lạ thay, cậu lại nghĩ thầm:

" Khi nào anh ta đến nhỉ? "

Cậu cũng đoán lúc đó đã khuya lắm, khoảng mười hai giờ, là khoảng thời gian anh ta thường hiện lên anh ta còn dẫn thêm một chút gió nữa chứ. Và tự dưng cậu cảm thấy hồi hộp. Cậu tự an ủi bản thân cậu bằng câu nói

" Ừ! Thì là người, là ma, thế đã sao? "

Nhưng... sự hồi hộp chiếm lấy cả tâm trí, cậu lại cảm nhận thấy sự ghê rợn...Bible chợt sinh bực tức, như có ai đó đang giễu cợt, trêu ghẹo cậu. Cậu nắm tay lại, nhìn phắt lên: ngoài cửa sổ chẳng thấy gì. Trống ngực của cậu đập dồn, hơi thở trở nên vội vàng, hỗn loạn vì cậu cảm thấy có điều gì đó khác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro