Chương 3: gặp được rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu quay lại đằng sau, và kinh ngạc. Chưa bao giờ cậu lại kinh ngạc như thế này

Cậu ta đang ngồi ngay sau lưng cậu, trong chiếc ghế giữa nhà, bình lặng và tự nhiên như là người của  ngôi nhà này vậy, mái tóc gọn gàng và mặc một áo lụa xanh phơn phớt. Lần này cậu mới được nhìn rõ nhan sắc của cậu ta. Và bây giờ cậu mới biết thế nào là sự rùng rợn.

Đồng hồ vẫn gõ những tiếng vội vã đều đặn. Tiếng những con dế cứ thi nhau mà kêu, từ xa xa tiếng chó sủa đáp nhau trên những cánh đồng... Tâm trí cậu vẫn rất tỉnh táo, cậu nhìn quanh. Trên mặt bàn, ngay dưới tay cậu vẫn còn cầm nguyên tập bản thảo, mấy quyển sách đang lật dở. Cậu nhìn kỹ lại một lần nữa, chàng trai đó là sự đó đang ở trước mặt cậu, nhưng cậu cũng phải tự đặt câu hỏi
" cậu ta đã đến từ khi nào rồi chứ " Cứ phải nói đi nói lại

Cậu nhắm chặt mắt rồi cứ đọc đi đọc lại rồi nói " đây không phải sự thật chắc chắn do mình mệt nên tưởng tượng, đúng vậy chỉ là tưởng tượng thôi " nói đến lần thứ năm thì cậu mở mắt ra, chàng trai đó vẫn ở trước mặt cậu

Cậu nhìn chàng trai đó, khuôn mặt thanh tú với những đường nét mỹ lệ. Nước da trên mặt trắng nuột một màu trắng đẹp lạ thường. Bàn tay nhỏ nhắn, cũng trắng nuột đang nhẹ nhàng dơ tay lên chào hỏi Bible. Tất cả trên người chàng trai đó đều có một vẻ đẹp khác thường toát ra từ dáng ngồi, những đường nét trên khuôn mặt, màu tóc, nếp áo. Một vẻ đẹp tưởng chừng như không thể nào có được. Cậu rợn cả người, nhưng mắt lại không thể nào rời khỏi chàng được cậu cứ nhìn như thế mãi, chẳng còn khái niệm về thời gian. Sự kinh ngạc khiến cậu tưởng chừng như mọi thứ xung quanh đều đang ngừng lại và người đẹp kia cũng sẽ ngồi đó mãi với cậu

Chàng trai kia rất thản nhiên mà ngồi lặng yên trước cậu không hề có chút gì bối rối. Tôi chợt thấy ngượng ngùng như chính mình không phải là chủ nhân nữa. Sự yên lặng kéo dài khiến cậu có một chút khó chịu nhưng lại không biết xử trí như thế nào. Cậu muốn làm một việc gì đó, nói một câu gì đó. Nhưng mà có lẽ bây giờ cậu đang lại rụt rè nên không dám nói, bây giờ Bible lại có một ước mong mà nghĩ thầm rằng
" giờ chàng trai kia biến đi thì tốt biết bao? "
Cậu nghĩ xong thì nuốt nước bọt rồi nhận ra cổ họng mình khô.

" À tôi muốn hỏi... "

Lời nói vang lên trong sự hoảng hốt của cậu, cậu không hiểu sao tự nhiên lại cảm thấy bản thân mình lại có một chút trơ trẽn. Chàng trai mới ngẩng lên dịu dàng miệng thoáng cười. Cậu Cảm thấy một cảm giác kỳ lạ khi nhìn vào mắt chàng, đôi mắt đen, sáng long lanh những tia lửa lạnh. Rồi cậu lại nghe một giọng nói nhẹ nhàng như đưa lại từ một nơi xa:

" Dạ vâng, anh hỏi đi ạ? "

Giọng cậu ta thân mật khiến cậu ngạc nhiên, một chút êm ái lướt qua tâm hồn Bible. Và cậu nghe lời mình đáp lại một cách rất mơ hồ:

" Dường như...tôi...tôi chưa được quen biết cậu....."

Cậu ta ngồi đó khẽ cười, đong đưa thân hình trả lời giọng lả lơi đùa cợt:

" Anh không quen biết em, nhưng em biết anh, thế là cũng đủ rồi sao? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro