13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tích tích... 

Chuông đổ được hai lần, bên kia đã lập tức bắt máy.

"Biu." Phía Bible có chút ồn, nhưng giọng nói hắn lại lộ ra niềm vui sướng.

Build cho là mình nghĩ nhiều, bình tĩnh nói: "Những bức tranh trong phòng vẽ cậu cất ở đâu, tôi đến lấy."

"Cậu đang ở Canada?" Cậu nghe thấy người ở đầu dây bên kia bật dậy khỏi chỗ, sau đó là một trận ồn ào.

"Tôi cũng đang ở Canada." Bible đến một nơi yên tĩnh, cẩn thận nói: "Tôi cất tranh ở biệt thự, cậu biết đấy, vị trí có chút hẻo lánh."

"Vậy tại sao cậu còn lấy đi thứ không thuộc về mình!" Build cao giọng, huyệt Thái Dương đau nhức.

"Vì làm thế cậu sẽ tới tìm tôi."

Build im lặng.

"Tranh là thứ cậu yêu thích nhất, cậu sẽ không vứt bỏ chúng." Bible nhìn ra ngoài cửa sổ, "Chỉ như vậy, tôi mới có thể gặp cậu."

Hắn đã thu dọn những bức tranh sau khi cậu rời đi. Cho nên, Bible cũng không thờ ơ những gì hắn thể hiện ngoài mặt?

Build kéo lại suy nghĩ của mình: "Đem tranh về đây."

"Biu." Bible như đã hạ quyết tâm, chậm rãi nói: "Chúng ta cùng nhau ngắm tuyết, được không?"

"Bible, tôi..."

"Một lần cuối cùng." Bible dừng một chút, "Tuy rằng không phải tuyết đầu mùa, nhưng tôi vẫn muốn cùng cậu ngắm tuyết, có được không?"

Build không nói gì, nhưng Bible vẫn để lại địa điểm và thời gian: "Tôi chờ cậu."

Chờ đợi là một điều rất đặc biệt. Người vì bạn mà chờ đợi, trái tim ngập tràn hai cung bậc cảm xúc mong chờ và sợ hãi.

Là người đặt bạn ở một vị trí quan trọng trong tim.

Bible dựng lều, nhóm lửa rồi ngồi trên ghế xếp, lo lắng nhìn đồng hồ.

Đã quá giờ hẹn mười lăm phút, nhưng Build vẫn chưa đến. Hắn hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

Bible ngồi trên ghế nhìn ngọn lửa đến ngẩn người. Nghĩ về việc tại sao họ lại đi đến bước đường này, ánh mắt vụn vỡ của Build, cùng sự kiên định khi nói hắn hãy yêu người khác đi.

Người hắn yêu, muốn hắn yêu người khác. Một cơn đau âm ỉ tràn lan trong tim. Bible cười tự giễu, đây là quả báo mà hắn phải gánh chịu.

Không phải cậu, cũng không thể là ai khác.

Đột nhiên, phía sau truyền đến âm thanh từ ngọn cây gãy. Bible lập tức quay đầu: "Biu, cậu đến rồi."

Build lúng túng nhìn đầu ngón chân: "Tranh của tôi đâu?"

"Tôi sẽ đóng gói và gửi đến phòng làm việc của cậu."

Nghe vậy, Build vốn muốn quay lưng bước đi. Nhưng khi nhớ đến bóng lưng cô đơn của Bible, cậu lại mềm lòng.

Đến cũng đến rồi, cậu tự nhủ. Cậu lập tức nhấc chân bước đến bên đống lửa, ngồi xuống và đưa bàn tay đỏ ửng vì lạnh của mình sưởi ấm trên ngọn lửa.

Bible tháo găng tay ra, đưa cho cậu: "Đeo nó cho đến khi tay cậu ấm lại, được không?"

Build nhìn đôi găng tay, chậm chạp không nhận lấy. Bible như con giun trong bụng cậu, tiếp tục nói: "Găng tay của tôi từ trước tới nay chỉ đưa cho một người. Hôm đó Jane đứng trước mặt mọi người hỏi mượn, tôi không thể từ chối."

Cuối cùng cậu vẫn nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Không còn quan trọng nữa rồi."

Hai người ngồi cách nhau một khoảng, không ai lên tiếng. Mối quan hệ của họ, có lẽ không nói mới chính là sự lựa chọn tốt nhất. Một khi mở miệng, sẽ phun ra một cây kim độc, trực tiếp tấn công vào điểm yếu của đối phương, cuối cùng cả hai đều bị tổn thương.

Chi bằng lặng im như lúc ban đầu, tựa thuở còn mới rung động.

Build ngẩng đầu nhìn khung cảnh phía xa. Lưng chừng núi không có nhiều tuyết, vì ở đây ấm hơn so với đỉnh núi.

"Nhiệt độ cao nên tuyết không nhiều lắm." Bible nói, "Chúng ta đi cáp treo lên đỉnh núi nhé?"

"Được." Build đồng ý.

Nếu có thể kết thúc tốt đẹp, cũng không cần xé bỏ lớp mặt nạ.

Cậu nhìn Bible cầm chiếc balo, sau đó từ lều lấy ra một chiếc áo khoác lông và khăn quàng cổ: "Đỉnh núi lạnh lắm."

Build hiểu ý, ngoan ngoãn mặc áo vào, tay chân luống cuống quấn khăn. Bible khẽ nhíu mày, theo bản năng vươn tay chỉnh lại cho cậu: "Cậu vẫn chưa học được cách quàng khăn sao?"

Hai người sững sờ tại chỗ. Hóa ra khi thói quen đã khắc vào xương, tan vào máu, người ta sẽ rất khó để quên.

"Xin lỗi cậu." Bible buông tay, gãi gãi đầu, "Tôi không cố ý."

"Chúng ta đi đường nào?" Build lảng sang chuyện khác.

Bible đi phía trước, để lại dấu chân trên nền tuyết. Build theo sát phía sau, từng bước từng bước giẫm lên dấu chân của hắn. Ký ức đẹp đẽ nơi khuôn viên trường ùa về, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên.

Nếu cậu hiểu được thế nào là yêu, nếu tôi không bị bóng tối nuốt chửng. Chúng ta hẳn là sẽ yêu nhau rất nhiều?

Bởi vì chúng ta sẽ không tổn thương đối phương, có thể ôm nhau thật chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro