CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mời vào"

Tôi đẩy cửa ra: "Anh tìm tôi à, Dũng ca?"

Du Tại Dũng ở DWI rất được kẻ trên người dưới, kẻ già người trẻ nể trọng. Tôi cũng thích anh, tuy rằng đã là nguyên lão ( có địa vị, chức vụ cao ), cũng không tự cao tự đại, chẳng hạn như nhượng tôi gọi anh là Dũng ca chứ không phải tiền bối.

"Khả Đông, ngồi xuống đây, để tôi giới thiệu cho cậu một người". Tại Dũng vỗ vỗ vào sô pha bên trái, " Đây là An Chí Lạc, Singer có tương lai nhất DWI, còn đây là Khả Đông, đừng thấy hắn tuổi nhỏ, ở công ty tuy si đần một thời gian, nhưng làm việc rất đáng tin cậy. An Chí Lạc, sau này từ việc kết bạn tới chuyện tình cảm của cậu đều do hắn phụ trách."

Lúc đó, tôi mới chú ý tới nam tử ngồi đối diện.Một đầu tóc đen, ánh mắt thâm sâu mang màu sắc tương tự.Tôi lớn chừng này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một nam nhân đẹp đến mức này, không khỏi ngẩn ngơ. Nghe nói qua, An Chí Lạc là người tài năng xuất chúng do Lý lão đại tình cờ phát hiện, phải tranh giành sống chết dồn ép bức bách mà có được.

" Chào cậu, tôi là Vi Khả Đông" Tôi lễ phép vươn tay, thấy hắn cũng giơ tay lên, tôi bước tới phía trước, muốn bắt tay hắn, không nghĩ tới tên gia khỏa kia lấy tay gạt gạt tóc rồi nhét vào túi quần đi.

Tôi phi thường xấu hổ trở về chỗ ngồi, trên mặt có điểm nóng.

"Chí Lạc..." thấy Tại Dũng muốn mở miệng giáo huấn, tôi trên mặt không nhịn được, vội xen vào: " Dũng ca tôi khi nào có thể bắt đầu làm việc? Tôi nghĩ nên tìm hiểu tình hình trước, cùng mọi người làm quen một chút"

Tên gia khỏa An Lạc Chí kia hiển nhiên là xem tôi không thuận mắt, tôi đem trí nhớ toàn bộ điểm lại một lần cũng không nghĩ ra được cuối cùng là tại thời điểm nào đắc tội với một vị đại thiếu gia như vậy.

" Không phải nói Từ Tá Chính sẽ thay tôi biên vũ đạo sao?! Sao đổi người cũng không báo trước cho tôi một tiếng."An Chí Lạc liếc tôi một cái, vẻ mặc rõ ràng là nói, người như hắn có hoàn thành nỗi việc này không đây!

Cuối cùng làm rõ mình là chỗ nào làm hắn chướng mắt, chỉ bởi vì tôi không phải Từ Tá Chính thôi, tôi đây cũng không có cách nào, tôi cũng không phải là Transformers.

" Tá Chính gần đây bận chút việc, không có thời gian."

" Tôi có thể chờ, tôi vào DWI chính là vì anh ta, việc này không phải các người không biết!"

Tôi hít một hơi, nam nhân này thật là dũng khí phi phàm.Tuy rằng hiện tại là thế kỉ 21, đồng tính luyến ái cũng không phải là chuyện dọa người, nhưng hào phóng như vậy trước mặt người xa lạ thừa nhận cũng không phải chuyện dễ dàng.

Tại Dũng cũng không nghĩ hắn thẳng thắn như vậy, có điểm không được tự nhiên: " Cái kia, là bản thân Tá Chính không muốn nhận, chúng tôi cũng không có biện pháp. Khả Đông cũng là một Dance phi thường xuất sắc, trừ bỏ Tá Chính, DWI không có người nào tốt hơn hắn, tôi tin hắn có thể làm tốt."

" Đúng vậy sao?" Hắn cuối cùng cũng nhìn tôi bằng con mắt khác, cười cười nói: " Vậy tại sao hắn ở DWI so với tôi lâu hơn mà tiền thưởng cũng không tăng nổi?"

Nói thật từ ngày đầu tiên gặp mặt, tôi liền chán ghét tên An Chí Lạc này. Điêu ngoa lại tùy hứng, bất luận đối với kẻ nào cũng đặc biệt kiêu ngạo khinh thường, nói chuyện luôn như vậy bất lưu khẩu đức, tôi không biết hắn có phải hay không mỗi ngày đều dành thời gian uống dấm chua đến đối phó tôi. Phỏng chừng cũng chỉ có những nữ nhân hâm mộ hắn mới chịu được thái độ lạnh nhạt này, nếu không phải vì Tại Dũng tôi mới không cần cùng hắn làm việc.

Mỗi lần An Chí Lạc cùng Dũng ca nói chuyện tôi liền nhịn không được thêm chán ghét hắn. Đối với tôi xa cách, luôn quát bảo còn chưa tính, ai bảo địa vị của tôi không bằng người ta, nhưng hắn đối với Dũng ca cũng là như vậy thối biểu cảm. Dũng ca là người tôi tôn kính nhất, nhìn cái miệng không biết lớn nhỏ của An Chí Lạc tôi liền nổi khí muốn tiến tới đánh hắn. Nhưng không là có biện pháp, là người nào làm cho Lý lão đầu ngưỡng mộ hắn, xem như hắn như khối bảo nha.

Không thể trêu vào, tôi có phải trốn không dậy nổi?!

Nhưng hết lần này tới lần khác dường như trốn cũng không được phép trốn.

" Uy, anh lại đây!"

Hắn chưa bao giờ kêu tên tôi, chỉ lấy cách xưng hô tối đại chúng hóa nói chuyện .Uy ── này là gọi cái nha, tôi vừa nghe liền bực dọc.

" Anh là biên cái gì động tác a, suy nghĩ thế nào vậy, trên sân khấu mà làm động tác đá chân này, người ta còn không nghĩ chúng ta bị yếu X!"

Đây là chuyện thường ngày, đều đã trở thành thói quen.Vi Khả Đông là DWI nổi danh nhuyễn quả hồng, tính tình dễ nắm bắt, bị khi dễ, ức hiếp cũng sẽ không nổi giận.Cho nên hắn cũng không có biện pháp gây khó dễ cho tôi, tôi tuy là mau khóc cũng không chịu cùng hắn ầm ĩ.

" Không tốt thì tôi liền sửa" Tôi tâm bình khí hòa nói. Hắn giương mắt nhìn.

" Anh thật cứng ngắc nha, tính tình như thế làm tôi muốn khi dễ cũng lười."

Ha ha, tôi nghĩ chờ đến khi hắn nhận ra được điều này cũng không tốn đến một đời sức lực đâu: " Vậy cậu cũng đừng tái hao tâm tổn sức ức hiếp tôi. Chung quy làm phiền tới ngài đại giá, trong lòng tôi cũng không yên tâm."

Tôi đứng trước gương luyện tập động tác mới.Phòng tập to như vậy chỉ còn lại hai chúng tôi.Theo lý, tôi đã có thể sớm về nhà nghỉ ngơi, là tên này ý đinh cố tình tra tấn tôi mới kéo đến tận bây giờ bụng đói vẩn phải ở đây . Bất quá hắn cũng chưa ăn cơm được. Tôi bội phục hắn một điểm duy nhất chính là sự chuyên nghiệp, ưu điểm này miễn cưỡng cũng có thể triệt tiêu một phần đáng ghét của hắn.

Hắn nhìn trong tấm gương thấy tôi từ sau đi đến, ôm ngực miễn cưỡng:" Anh nói cái gì?"

Tôi là vừa nói cái gì. Tôi mạc danh kì diệu ( không hiểu ra sao)

" Anh nói tôi khi dễ anh?"

Uông, ra là tôi nói bậy." Tôi sai rồi, thật có lỗi với cậu a." Tôi tiếp tục suy nghĩ động tác dưới nên nối lại từ thấp tới cao thế nào mới nhịp nhàng, hài hòa.

Hắn ánh mắt phức tạp, ở trong gương địa nhìn tôi nửa ngày.

" Buổi tối tìm một chỗ ăn cơm đi, tôi mời."

Tôi khẩn trương đào lỗ tai, không nghe lầm chứ. Quả thực thụ sủng nhược kinh ( được sủng ái mà lo sợ): "Không cần, tôi về nhà tự làm là tốt rồi."

" Ha, tự đa tình, tôi có nói là muốn mời anh sao?"

Nam nhân này! Tôi hận không đoán được hắn nghĩ gì.

Ngàn vạn lần đừng coi thường, đừng phản ứng với người này, vừa âm thầm trở mình đã xem thường tôi.

Hắn đi lên vỗ vỗ bả vai của tôi: " Đi thôi, tôi phải nói mời anh a?!"

Đùa giỡn người khác đích thực vui lắm đúng không? Tôi tránh tay hắn: " Thực xin lỗi, tôi không tính nhận lời mời của cậu." Đều chế độ xã hội chủ nghĩa, một bữa cơm đâu phải hiếm lạ a.

"Tại sao?Sợ tôi đối anh có ý định bất lương? Mau tỉnh lại đi, dáng người cứ như bạch tuộc, còn hai cái mắt cá chết, tôi nhìn sao cũng thấy chướng mắt nha!"

Uông, nếu hắn không nói, tôi cũng thực đã quên hắn là loại người nào.

Cuối cùng tôi vẫn là cùng hắn ăn cơm đi. Tôi trời sanh tính tình ôn hòa yếu đuối, ngay cả cự tuyệt cũng không biết cách.

Hắn mời tôi đến nhà hàng cũng thật sang trọng, bằng không với thu nhập kinh tế của tôi phỏng chừng cả đời cũng không tới chỗ như thế.

Giữa bữa ăn tôi cơ hồ không nói chuyện, cũng do tính tình của hắn nghĩ đến đâu đã nói đến đó, không có nội dung, tôi cũng không chen miệng vào được.

Một nữ tử rất xinh đẹp đi qua bên cạnh chúng tôi, cho tôi cảm giác giống người cùng công ty có Nhật Bản huyết thống – Sara, tôi liền nhìn theo cô ta. " Làm chi? Kia trình dộ cũng khiến ngươi động tâm rồi?"Hắn châm chọc.

" Không có việc gì, tôi cảm thấy cô ấy có điểm giống người Nhật Bản." Tôi lười tranh luận, nhưng loại sự tình này tốt nhất vẫn là giải thích một chút.

"Nga?" Hắn khều khều lông mày, giây tiếp theo cư nhiên liền đứng lên hướng cô gái kia tìm hiểu.

Qua vài ly, tôi chính là lo lắng hắn có phải hay không bởi vì cái miệng rất khinh người, mà bị đánh cho một đi không trở lại.

Hắn khí phách dạt dào trở về, trong tay còn cầm tờ giấy, hướng tôi dương dương tự đắc: " Số điện thoại của cô ấy."

" Là cậu xin." Tôi gật đầu. Hắn chỉ cần nói chuyện khách khí một chút, dựa vào khuôn mặt kia đến chỗ nào cũng xài được.

Nghĩ lại cũng không đúng " An Chí Lạc cậu không phải đồng chí sao?" Vừa nói xong tôi liền hối hận, ít nhất cũng nên dùng từ ngữ mịt mờ thôi.Vạn nhất hắn trở mặt, không chịu trả tiền, vậy thảm thấu.

Hắn tuy vậy nhưng thật hào phóng, lơ đểnh nhún nhún vai" " Tôi có nói vậy à? Anh nói lung tung cẩn thận tôi cáo anh phỉ báng."

" Kia...." Tôi khờ.

" Tôi là song tính luyến. Ha ha " Hắn cười nói, đùa giỡn người khác quả nhiên là lạc thú lớn nhất của hắn.

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro