CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi trở về tôi đi nhờ xe hắn một đoạn. Tối thế này, tôi cũng không muốn vừa ra khỏi khách sạn cao cấp lại phải tới trạm xe buýt chen chúc.

" Anh ở DWI làm đã bao lâu?" Hắn vừa lái xe vừa hỏi.

" Hơn ba năm đi" 17 tuổi bắt đầu làm những việc vặt bên trong.

" Không phải đâu" Hắn cười nhạo: " Kia đến bây giờ ngay cả chiếc xe cũng mua không nổi!"

Tôi tính tình tuy hảo, nhưng vẫn là có lòng tự trọng đi." Cám ơn, dừng ở đây đi, cho tôi xuống."

" Để làm chi, mói một chút cũng không được, anh thật quý giá nha đại thiếu gia!" Hắn liếc tôi một cái, tiếp tục lái xe.

Tôi đưa tay kéo cửa xe.

"Uy, anh điên rồi!" Hắn chấn động, mạnh mẽ phanh lại, đầu tôi hung hăng đập lên kính chắn gió.

Tôi một tay ôm đầu một tay liền mở cửa xuống xe. " Cám ơn cậu." Nói xong câu này tôi liền xoay người tránh ra.

Tôi căn bản vốn không dễ dàng tức giận với người khác, chính là vừa vặn bị hắn đụng tới chỗ đau.

Làm hơn ba năm cũng là không đủ tư cách ra đĩa nhạc, tuy rằng tôi không thích tranh chấp,nhưng cũng không thể không để ý.

Tôi chỉ là sinh viên không có gia thế, bộ dạng không đủ suất, hát không được hay, lại không biết nịnh nọt, đương nhiên là nan xuất đầu. Cho đến hiện tại tôi còn ở phía sau màn thay người ta biên vũ đạo, trên sân khấu mang khẩu trang làm phụ họa cho người khác, lĩnh được một ít tiền lương đáng thương cùng thù lao diễn xuất, cũng không phải chuyện kỳ quái.

Nhưng trong lòng tôi khó chịu.Nhớ tới lúc trước là thế nào tranh thủ, thuyết phục người nhà cho tôi vào DWI, nhớ tới để giúp tôi chuyên tâm tập luyện ba ba như thế nào hướng người ta mượn số tiền lớn, chính mình cực nhọc vất vả thay tôi làm tường gỗ cách âm.

Hô An Chí Lạc cậu là quá hạnh phúc thuận lợi nên không biết quan tâm người khác.

Sáng sớm hôm sau đến công ty, đẩy cửa vào liền thấy An Chí Lạc đang luyện tập.Hắn để ý tôi, dường như muốn từ trên mặt tôi tìm ra điểm gì khác thường. Tôi hướng hắn gật gật đầu: " Chào buổi sáng."

" Tối hôm qua...Sau đó anh quay về?" Hắn hỏi.

" Đúng vậy a. Đương nhiên đi về."

" Cái kia..." Hắn vốn muốn nói cái gì, vừa vặn lại có mấy người bạn nhảy bước vào, liền ngậm miệng lại tránh ra, suy nghĩ một chút lại quay đầu nhìn tôi: " Uy, mắt nhìn của anh rất chuẩn ."

" Cái gì?"

" Cô bé kia là vừa từ nhật bản du học trở về."

Ha ha, tôi cười cười. Hắn chịu khen người khác, mặc kệ là khen cái gì đều rất khó có được nha.

.

.

" Dũng ca, anh không phải đang nói giỡn đi!" Tôi lớn tiếng kêu.

" Không có biện pháp, lầu mà các cậu ở công ty đang chuẩn bị tu sửa, nhất thời cũng tìm không ra nhiều ký túc xá mới như vậy, cho nên mới sắp xếp cậu ở cùng An Chí Lạc. Những người khác cũng đều một nơi hai người, trước hết tạm chấp nhận đi. Chẳng lẽ cậu còn nơi nào để đi?"

Tôi nghe xong trầm mặc không nói.

" Cứ như vậy đi, dù sao ước chừng nửa năm là có thể dọn trở về, chịu ủy khất một thời gian ngắn thì tốt rồi!"

Tôi không lên tiếng.

Tôi biết Tại Dũng cũng có chút buồn bực, tôi bình thường đều dễ nói chuyện, nhưng hôm nay cảm thấy thật không được tự nhiên. Tôi cũng không rõ là làm sao, chỉ là nghĩ đến cùng An Chí Lạc sống chung một mái hiên trong lòng chính là không đúng.

" Cái kia, An Chí Lạc hắn đồng ý sao? Nếu hắn đuổi tôi ra khỏi nhà thì làm sao bây giờ."

" Hắc, hắn đáp ứng rất sảng khoái."

Không có khả năng đâu, An Chí Lạc đáp sai rồi, còn sảng khoái nữa!

" Dũng ca, An Chí Lạc hắn là đồng tính luyến ái a!" Tôi đột nhiên khóc nức nở.

" Ôi, Khả Đông cậu ít đùa!" Du Tại Dũng cư nhiên cười ha ha. Tôi buồn bực cực độ, quyết định sau này không tôn kính hắn.

.

.

An Chí Lạc mở cửa cho tôi vào, mà không phải thả chó đi ra, tôi thật có điểm ngoài ý muốn.

" Chỉ có hai cái túi du lịch rách này?!" Hắn vẻ mặt khó tin.

" Cậu xem rõ ràng, còn mới đó, rách ở đâu tôi nhìn không ra." Nam hài tử cũng chỉ có thể nhận lấy hai cái gói to, có cái gì đó kỳ quái.

Tôi vào cửa đã biết hắn tại sao kinh ngạc như vậy, phòng lớn như thế chất đầy đồ khiến tôi cũng phải há to miệng.

" Cậu, cậu là nam nhân, làm sao lại có nhiều đồ vật này nọ đến thế!"

" Uy, những điều này là do yêu cầu quan trọng của cuộc sống, anh ít quê mùa đi."

Thiết yếu?Chê cười, tôi không có những thứ này chẳng phải vẫn sống tốt sao.

Buổi tối tắm rửa xong đi ra xem TV.Vừa rồi lại bị một đống mỹ phẩm chăm sóc trong phòng tắm hù dọa. Khó trách làn da như vậy tươi ngon mọng nước ( xinh đẹp), không biết tốn bao nhiêu tiền nha.

"Anh muốn ra ngoài?" Hắn liếc tôi một cái.

" Thần kinh, đã trễ thế này!"

" Vậy anh mặc chỉnh tề như thế làm chi?"

Tôi nhìn nhìn cái áo sơ mi của mình: " Nga, áo ngủ rách rồi nên lười mang đến, trước mặc thế thôi, chỉnh tề không tốt sao?"

Hắn lại một lần nữa khó tin: " Lúc làm thêm anh cũng mặc như thế này ngủ."

Tôi kỳ quái nhìn hắn trì độn: "Tôi có thói quen ngủ lõa thể a,ngay cả mùa đông cũng không mặc đồ ngủ."

Hắn cư nhiên nở nụ cười.Tôi không biết hắn là cười cái gì, nhưng mà tên gia khỏa này cười cũng thật đẹp mắt.

" Anh phải biết rõ, anh bây giờ là cùng tôi ở chung. Tôi chính là nam nữ đều ăn." Hắn đột nhiên sáp lại gần: " Anh không biết anh trần như nhộng là thuận tiện cho tôi, hay anh căn bản là đang tính toán câu dẫn tôi?!"

" Cậu đi chết đi!" Tôi đẩy hắn ra, nhìn hắn nằm trên ghế salon cười ha ha liền hóa dại. Không biết tại sao tim đập có chút không khống chế được.

Buổi sáng ngủ đến chết đi sống lại, vừa mở mắt ra lại nhìn thấy gương mặt phóng đại của An Chí Lạc, sợ tới mức thiếu chút nữa đã lớn tiếng kêu lên.

" Uy, bộ dáng ngủ của anh thật là xấu!"

" Ai cần cậu lo, lúc ngủ tốt là được, tôi không ngáy, không nói mớ, không tốn hơi thừa lời, cậu nên mừng thầm mới đúng."

" Nếu anh có tật xấu tôi tối hôm qua đã tha anh ra ngoài bãi rác rồi."

Mặc kệ hắn.

" Cậu...nhờ cậu ra chỗ khác một chút, tôi muốn mặc quần áo."

" Đều là nam nhân, anh sợ cái gì a"

Tôi cầm lấy gối muốn ném hắn, hắn mới đắc ý cười to đi ra ngoài.

" Uy!"

" Lại xảy ra chuyện gì?"

" Vừa rồi tôi ở phòng tắm sao không nhìn thấy vật dụng của anh."

" Sao lại vậy, khăn mặt, bàn chải đánh răng của tôi và những thứ khác không phải đều ở đó sao?"

" Tôi nói đồ dưỡng da của anh, đều không có a."

"...Một đại nam nhân, dùng vật kia làm gì."

" Là thời đại nào rồi, cư nhiên có người ngay cả sữa rửa mặt cũng không dùng? Anh là người thời nào vậy?"

"....."

" Cho anh." Tôi vừa ra khỏi phòng, hắn liền ném đồ cho tôi.

" Là cái gì a"

" Cái này cũng không tệ lắm. Tôi mới dùng hai lần, vẫn còn mới, anh mau hảo hảo xử lý vẻ mặt giống như cây đậu của anh đi!"

Tôi làm động tác muốn nện lên mặt hắn.

" Uy, đừng không biết điều, tôi cho anh là đồ tốt, đừng cho là tôi lo chuyện bao đồng!"

Tôi suy nghĩ, tay nắm lại đi vào phòng tắm.

Ngay từ đầu tuy không quen cùng người khác ngủ chung một phòng nhưng dần dần cũng thích ứng. Kỳ thật hai người so với một người cũng tốt hơn, náo nhiệt một chút, có người cùng tôi nói chuyện, cho dù là tranh cãi ầm ĩ, cũng sẽ không buồn.

Hắn đối loại chuyện này đã trở thành thói quen, tôi hỏi hắn tại sao.

Hắn nói: " Hắc, trước khi anh tới, buổi tối tôi đều là ngủ hai người."

" Cẩn thận nhiễm bệnh a." Tôi oán hận nói.

" Không có việc gì đừng nguyền rủa tôi, nếu tôi thật sự bị bệnh cũng phải lây cho anh mới được."

" Tốt đẹp nhỉ! Tôi cho cậu biết, muốn chạm tôi, cậu cứ mơ."

" Tôi chịu chạm vào anh là phúc của anh! Tôi chính là thich loại hàng chướng mắt a."

" Phi." Tôi cầm tạp chí lên xem, không để ý hắn.

" Xôn xao" một cái hộp bị ném xuống dưới bàn của tôi, tôi cúi người nhặt lên, vừa thấy " An Chí Lạc, cậu thật bệnh hoạn, loại đồ vật này cũng có thể vức lung tung!!"

" Kích động cái gì a, không phải là đồ bảo hộ sao, chưa thấy qua a." Hắn nhàn rỗi nhìn tôi chăm chú, " A, mặt đỏ thành như vậy, đừng nói với tôi anh chưa từng chạm qua nữ nhân."

" Xuống địa ngục đi!"

" Oa, là truyện cổ tích sao? Không phải đâu, anh đã 20 tuổi rồi, hay là sinh lý không kiện toàn ( khỏe mạnh) đi?Vẫn là để tôi giúp anh kiểm tra."

Hắn nói xong liền hướng tôi động thủ.Hắn thoạt nhìn không cường tráng nhưng khí lực cũng thật là lớn.Tôi so với hắn cao hơn một chút vậy mà cư nhiên để cho hắn đè không nhúc nhích được, quần áo cũng bị xé rách.

" Cậu..." Giãy dụa đá văng hắn ra, sau đó tay chân luống cuống mặc quần áo.

Hắn trong mắt hiện lên một tia khác thường, sau đó cười to: " Anh nếu cởi quần áo ra, dáng người thoạt nhìn cũng không tính là xấu đi!"

" Cậu thật là bệnh hoạn." Tôi đem văn kiện trên người hắn đi ra ngoài xem TV.

Vừa rồi... vào thời điểm bị hắn đè lên...Thiếu chút nữa đã có phản ứng.

Vi Khả Đông ít dọa người đi.

Kỳ thật lâu ngày cũng phát hiện An Chí Lạc ngoại trừ tính tình thối, đạo đức bị hổng một lỗ, tự cao tự đại (DT: như vậy còn chưa đủ a = = +++), nam nhân này cũng không có tật xấu gì, ít nhất lòng dạ cũngkhông quá kém.

Ở cùng nhau sau này không cần mỗi buổi sáng phải đi xe bus, trên cơ bản hắn đều cho tôi đi nhờ xe, tuy ngoài miệng luôn chiếm tiện nghi thích sai tôi làm cái này cái kia, nhưng còn không có hại tôi quá, hơn nữa An Chí Lạc ở trên đường nhìn thấy khất cái cũng sẽ tìm tiền lẻ cho hắn.

Nga, đúng rồi, còn có một điều, là một khuyết điểm chết người, chính là sinh hoạt cá nhân của người này thực không dám khen tặng. Trước khi tôi đến có dẫn người về qua đêm, hiện tại có người sống cùng nên hắn cũng ngượng ngùng,cho nên cứ ba ngày thì hai đêm tựu vãng ngoại bào ( chạy ra ngoài).

Hắn dứt khoác đến hừng đông mới về còn chưa tính, cố tình hơn nửa đêm chạy về, lại có thói quen không mang theo chìa khóa ở bên ngoài nhấn chuông cửa, ầm ỉ đến mức tôi ngủ như bất tỉnh cũng bị gọi dậy.

Tối ác độc chính là tên gia khỏa này biết rất rõ tôi có thói quen ngủ lõa. Mỗi lần tôi ra khỏi chăn, mắt buồn ngủ mông lung nhìn dưới sàn nhà, rồi mới mặc một bộ quần áo, giãy dụa tới khi chuông cửa vang lên lần thứ hai mới hướng cửa đi tới.

Mở cửa liền nhìn thấy vẻ mặt xem kịch vui của hắn, tựa vào nơi đó nhìn tôi nói: " Uy, khóa kéo quần của anh chưa kéo lên." Đó là nguyên nhân tôi cấp tốc đi mua áo ngủ mới quần ngủ sẽ không tồn tại vấn đề khóa kéo.

Vốn đã thử làm hư chuông cửa, kết quả càng thảm, hắn bắt đầu ở cánh cửa dùng bạo lực, còn buông ra giọng hảm: "Vi Khả Đông, Vi Khả Đông, anh mở cửa cho tôi a!!!" Kêu tới thê lương.

Làm ơn, khi đó là lúc mọi người nghĩ ngơi a, khiến cho mọi người trong lầu đều hỏi nhau tên Vi Khả Đông cặn bã kia là ai.

Tôi thật sự nhịn không được, liền khéo léo hỏi hắn: "Tối như vậy cậu trở về có thể hay không im lặng một chút không cần quấy rầy giấc ngủ của tôi?"

Hắn nói: " A, tôi là chú ý tư thế ngủ của của anh không đúng, cố ý nửa đêm đánh thức anh để anh đổi tư thế ngủ."

Thời gian dài tôi cũng thành thói quen, mỗi đêm không sai biệt lắm tới lúc đó liền tỉnh lại chờ mở cửa cho hắn. Hắn sẽ nói: " Ngoan, chờ cửa tôi a, thật tốt."

Sau đó tôi sẽ chuẩn bị đi ngủ lần thứ hai. Bất quá nói thật, có hắn ở cạnh, nửa đêm sau, nghe trong phòng có tiếng hít thở đều đều của một người khác, tôi ngủ sẽ đặc biệt an tâm.

An Chí Lạc một khi rãnh rỗi, lại bảo tôi cùng hắn đi dạo tiệm trang sức. Hắn muốn tôi làm gì, tôi cho tới bây giờ không có đường phản kháng.

Cho nên ngày đó tuy là sinh nhật tôi, rất muốn trở về sớm một chút cấp chính mình một cái bánh trường thọ nhưng vẫn kiên nhẫn theo hắn tới JEWERY SHOP nổi danh trong thành phố.

Trời đã tối, mới nhìn trúng một đôi nhẫn khảm ngọc bích cùng một chút kim cương, hắn bộ dáng thoạt nhìn phi thường hưng phấn, ánh mắt đen lấp lánh tỏa sáng: " Uy, thật đẹp!" Tôi mệt mỏi gật đầu, suy nghĩ không biết người được tặng chiếc nhẫn kia là ai.

" Cuối cùng cũng mua được." Ánh mắt hắn tại thời điểm người bán hàng đóng gói cái nhẫn một khắc cũng không có rời đi." Nga, đúng rồi, anh nhờ xe chở về đi. Đêm nay là Tá Chính sinh nhật, tôi trực tiếp lái xe đón hắn, buổi tối anh không cần đợi cửa."

Tôi nên vì đêm nay được bình yên mà hoan hô nhảy nhót mới đúng, nhưng có lẽ bởi vì quá mệt mỏi, tôi cư nhiên ngay cả tươi cười cũng không có.

" Bye" Tôi ngơ ngác nhìn hắn tiến vào chiếc xe Benz tuyệt trần màu đen mà đi.

Thong thả đi đến tiệm lấy bánh ngọt được làm theo yêu cầu của mình, chậm rãi đi về.

Kỳ thật không có gì, bởi vì ở quá xa nhà, lại không có bằng hữu gì, sinh nhật đều là do một người trong ký túc xá ăn luôn toàn bộ 8 tấc bánh ngọt.

Đừng nhìn trên người tôi không có hai ba miếng thịt, dù hút hết nước trong sông, nói ra cân nặng cũng không quá 55 kg, ăn đồ này nọ vẫn là thực khủng bố, ha ha

Nở nụ cười hai tiếng liền ngừng.Phòng ở rất lớn, nghe tiếng cười của mình vọng lại vẫn có chút dọa người.

Tôi bắt đầu cố gắng ăn bánh ngọt. Không biết tại sao hôm nay ăn uống đặc biệt kém, mới ăn một phần tư đã cảm tháy khó chịu, miễn cưỡng nhét vào một hơi bơ, quá ngọt làm tôi thiếu chút nữa nhổ ra. Nghĩ lại, không ăn cũng thế, sinh nhật mà vất vả thế này thật không có ý nghĩa.

Nhìn bánh ngọt, ném đi quá lãng phí.Tôi bỏ nó vào tủ lạnh. Sáng mai An Chí Lạc không ở đây, có một người cũng không cần sáng sớm làm điểm tâm, vẫn là ăn bánh đi.

Tôi đem mình cởi đến trơn giống như con cá, vừa ngã xuống giường liền ngủ. Cố sức dùng chăn bao lấy mình, cảm giác vải dệt mềm mại kề sát da thịt trần trụi làm cho tôi cảm thấy ấm áp mà yên tâm, sau đó nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Rạng sáng lại bị chuông cửa làm tỉnh giấc. An Chí Lạc? Tôi nghi hoặc đứng lên, tim cư nhiên đập lợi hại. Chỉ mặc quần ngủ, tôi liền đi mở cửa.

Quả nhiên là hắn." Ohaiyogozaimasu!" Hắn thoạt nhìn hăng hái, cao giọng dùng tiếng Nhật tôi dạy hắn chào buổi sáng.

" Cậu, cậu không phải nói không về sao." Tôi có chút nói lắp.

" Tôi nói buổi tối không quay về, hiện tại là buổi sáng! Uy" Hắn coi chừng tôi." Tôi nói anh đang làm gì mà không mặc áo a."

" A, cái kia" tôi xấu hổ, " Vội mở cửa không kịp mặc."

" Nga, nóng vội, chẳng lẽ nghĩ muốn tôi?" Lại chiếm tiện nghi!

Hắn đánh giá tôi: " Uy, anh thật là gầy, bất quá da của anh tốt lắm, thoạt nhìn đúng thật là..." Làm biểu tình mê đắm, hắn cầm thắt lung của tôi nói: " Oa...So với nữ nhân còn nhỏ hơn, nếu không phải tôi hiện tại là tinh bì lực tẫn, có lẽ tôi còn đang suy nghĩ không biết nên lâm hạnh anh thế nào."

" Đi chết đi!" Tôi đẩy tay hắn ra, " Cậu cho mình là hoàng đế à, còn lâm hạnh!"

Hắn cười to, huýt sáo đi tới phòng tắm, để lại một mình tôi trong phòng khách.

A, nhìn hắn như vậy, hắn tôi hôm qua...Quả nhiên được thỏa mãn nguyện vọng đi?

" Tôi vào DWI chính là vì Từ Tá Chính!"

Vậy nếu có lời nói của Từ Tá Chính, có lẽ hắn sẽ hảo hảo yên ổn...Như vậy thật tốt, tránh cho hắn tiếp tục gây tổn thất cho dân chúng vô tội.

Tôi rửa mặt chải đầu mặc quần áo. Nghe được hắn ở phòng khách kêu to: " Uy, không có điểm tâm! Tối qua mệt chết được, anh sao còn không nấu cơm a!"

" Tôi vừa mới rời giường nha." Bình thường tôi đều nấu cơm lúc hắn còn ngủ chảy nước miếng , hiện tại ngay cả chờ một chút cũng không được.

" Chờ không được, anh chậm chạp như vậy. Trong tủ lạnh có gì ăn trước không"

" Chờ một chút " Tôi muốn ngăn hắn mở tủ lạnh, chính là đã quá muộn.

Hắn nhìn ba phần tư cái bánh ngọt kia nửa ngày, hỏi: " Bánh của anh?"

Tôi không lên tiếng.

" Ngày hôm qua sinh nhật anh?"

Tôi bị hành động trừng mắt của hắn dọa.

" Anh bệnh à? Hôm qua cả ngày ở một chỗ cùng tôi, sao không nói một tiếng?Anh là người chết à?!Chúng ta ở cùng nhau lâu như thế, anh cũng không muốn nói cho tôi?"

Phản ứng của hắn có hơi quá. Tôi suy đoán hắn ở bên ngoài có phải hay không bị khinh bỉ nên về đây phát tiết, chính là lúc hắn dùng lực nắm lấy cằm của tôi, nước mắt của tôi lại rơi xuống.

Sau đó thì không thể ngừng khóc, tôi cũng không biết mình là khóc cái gì, dù sao chính là trong lỗ mũi ê ẩm, trong lòng cũng có điểm đau, nước mắt không dừng được.

" Anh..." Phỏng chừng hắn là chưa bao giờ thấy một đại nam nhân không giữ hình tượng, òa khóc như vậy, tay chân nhất thời luống cuống.

Tôi khóc lên một chút, trong lòng cũng thoải mái hơn, liền ý thức được khuôn mặt của chính mình, vội xoay người bước tới phòng tắm.

" Uy...cái kia" tôi nghe được trong lời nói của hắn có chút do dự, " Sang năm...sinh nhật anh, tôi cùng anh đón."

Tôi " Phi " một chút cũng không để ý hắn.

Chính là trong tấm gương treo ở phòng tắm, khuôn mặt đầy nước mắt của nam nhân kia dường như lộ ra nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro