CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là tiệc sinh nhật của Tá Chính, công ty sắp xếp An Chí Lạc làm khách quý, hẳn là không có chuyện của tôi nhưng hắn vẫn kiên quyết kéo tôi cùng đi, nói là thói quen không bằng nói hắn đã xem tôi như tài sản riêng, đầu bếp, người vệ sinh, người hầu, sai vặt,....Không sai biệt lắm là những chức năng này.

Sắc mặt của Tá Chính không được tốt, xanh trắng thật thảm đạm, bộ dáng mệt mỏi vô cùng.Đối với những người đang ca hát hết sức phấn khởi, anh hoàn toàn miễn cưỡng cười vui.

An Chí Lạc vẫn đứng bên cạnh Tá Chính, tay đặt trên lưng bất cứ lúc nào cũng có thể đỡ anh. Tôi cảm thấy suy nghĩ của mình hẳn là không dơ bẩn đi nhưng vẫn không nhịn được nghĩ ngợi lung tung.

Khi bài hát cuối cùng chấm dứt Tá Chính tựa như hoàn toàn hư thoát ( hạ đường huyết do mất máu, nước), ngồi chổm trên mặt đất ôm đầu, bắt đầu hút thuốc.

Tôi cảm thấy có chút không đúng, nghe nói tác phong sống của Tá Chính vô cùng chặt chẽ, không dính tới rượu thuốc.

" Khả Đông, anh đứng đó ngốc cái gì, cả buổi sáng đều vậy, còn không mau giúp thu dọn đồ đạc!" An Chí Lạc không khách khí hướng tôi rống, chính mình lại ngồi xổm cạnh Tá Chính.

Phi, lấy việc công làm việc tư. Tôi một bênthu dọn đồ vật một bên nghĩ muốn bảy muốn tám. Nhân viên công tác đều đã đi hết, toàn bộ hội trường chỉ còn ba chúng tôi.

" Phanh!" Cửa vào bị đá văng.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, thấy một đám người cầm trong tay côn bổng, vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện.

Xã hội đen?Hù dọa à? Hay là thật?

Nếu nói không sợ thì thật dối lòng, chân tôi cũng đã mềm nhũn tại chỗ. Không thể trách tôi, từ nhỏ đến lớn tôi đều là một đứa trẻ ngoan, chưa từng làm người khác tức giận ( Vậy ra Lạc ca ca không phải là người à? =)) ), gặp phải cục diện này đương nhiên tẩu vi là thượng sách.

" Từ Tá chính, người nào là Từ Tá Chính?" Tên cầm đầu vừa tiến đến vừa hùng hổ quát.

Nga, tới ca sĩ nổi tiếng nhất cũng không biết, còn dám lớn tiếng như vậy.

Tá Chính đứng lên, ném điếu thuốc trong tay đi, dùng chân giậm nát tàn thuốc: " Là tôi, có chuyện gì?"

Anh thật là ngốc nha Tá Chính! Người ta là đến để trả thù, đương nhiên là muốn đánh nhau.

" Là mày?" Tên đó dùng đôi mắt nhỏ trừng nửa ngày, nói: " Có biết Phương Kỳ?! Là hắn muốn bọn tao đến hảo dạy dỗ mày một trận!"

Lúc cái tên đó được nói ra, tôi thấy mặt Tá Chính trắng bệch.

" Con mẹ nó, mày vừa nói gì?" Người vừa lên tiếng là An Chí Lạc, hắn bộ dạng tuy giống nữ nhân nhưng lúc này so với tôi còn giống nam nhân hơn...Hoặc là vì Tá Chính đang ở đây.

Sau đó hỗn chiến bắt đầu. Chuyện đó và lời nói vừa rồi của chúng tôi có hay không đụng chạm tới bọn họ là không liên quan, dù sao người ta cũng là muốn gây chuyện đánh nhau, cho nên không đợi bọn họ động thủ trước, người đánh ra quyền đầu tiên là An Chí Lạc.

Tôi cảm thấy nam nhân kia là cam đảm, người ta bên đó có bao nhiêu người a, chúng tôi chỉ có ba người mà tôi thì là công nhân lương thiện đánh nhau cũng không biết.Cư nhiên dựa vào một thân nhiệt huyết mơ hồ xông vào.

Đám người kia là nhắm vào Tá Chính, quyền cước côn bổng toàn bộ đều hướng về phía anh, An Chí Lạc bất chấp sống chết của bản thân nhào vào đỡ thay cho Tá Chính. Tôi thì bị cuốn vào giữa đám người đó không biết làm sao, thẳng đến khi bị đánh trúng hai phát mới nổi giận, tùy tiện bắt lấy một món đồ hướng bọn họ hạ thủ, gặp một người đánh một người.

Giữa lúc hỗn chiến nghe được có người lớn tiếng nói: " Họ Từ kia, về sau đừng trêu chọc đến Phương Kỳ, nghe hay không?"

Sau đó là Tá Chính ôn tồn thở dài: " Mơ tưởng!"

Tôi nhìn thấy tên heo cầm đầu kia hí mắt, gậy gộc liền hung hăng đập vào đầu Tá Chính.

Lúc Tá Chính ngã xuống, ánh mắt tôi đều màu đỏ, định nhào lên cùng tên heo mắt hí kia liều mạng. Cũng không nghĩ tới động tác của An Chí Lạc so với tôi còn nhanh hơn, một quyền xuất ra liền khiến hai cái răng cửa của tên đầu heo bay ra ngoài.

Còn chưa kịp thống khoái, một cây sắt lớn liền hướng lưng An Chí Lạc giáng xuống, cơ thể tôi phản ứng nhanh hơn đầu óc, chờ tới lúc tôi ý thức được, cây gậy kia đã không chút nương tình nện lên tay tôi. Nửa người đau đến mức không còn cảm giác, tôi theo bản năng liền ôm lấy tay phải quỳ rạp xuống đất, cắn răng phát run.

" Khả Đông!!!" Tôi nghe được An Chí Lạc gọi: "Mẹ nó, vương bát đản, xem tôi giết chết các người!!!"

Tôi thực lo lắng cho An Chí Lạc, hắn hoàn toàn đánh bậy đánh bạ, đối phương lại nhiều người như vậy, nhất định là bị thương đi. Còn có Tá Chính đầu đầy máu nằm cạnh tôi, nhìn thấy vết thương trên đầu anh ồ ồ ra máu tôi cũng không quan tâm chính mình bị thương, giãy dụa muốn đến ôm lấy anh, nhưng mới vừa động, cánh tay lại đau như muốn vỡ ra, tôi hừ một tiếng ứa ra đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc vẫn không thể động đậy.

Nếu không phải bảo vệ hội trường cuối cùng cũng xuất hiện, DWI phải tổn thất ít nhất hai ngọn cây rụng tiền.

Ba người bị đưa vào bệnh viện chật vật không chịu nổi. Tôi nhìn máu trên đầu Tá Chính, không kìm được nước mắt, một người mất nhiều máu như thế còn có thể sống nổi không!

Tay của tôi bị gãy xương, cũng không sao, mặc cho bác sĩ đem tay tôi bó thạch cao như bánh chưng. An Chí Lạc là tốt nhất, khóe miệng bị rách một chút, trên mặt có một khối đen, trên người phỏng chừng còn bị trầy da, nhưng so với Tá Chính thì không là gì, bất quá hắn chính là loại người yêu thích sắc đẹp hơn sinh mệnh a, những người đó dám đánh mặt hắn, hắn hẳn là đang thề phải hủy đi xương cốt bọn họ.

Tá Chính bị đẩy vào phòng cấp cứu, tôi cũng bồn chồn lo lắng không yên.Không có học qua y học,tôi thấy máu liền cảm thấy chuyện không ổn.Huống chi nhóm máu của Tá Chính còn rất hiếm.

" Anh làm gì, lại khóc?!" An Chí Lạc trừng tôi.

" Tôi, tôi lo lắng cho Tá Chính..."

" Vẫn là lo cho mình trước đi, xem tay anh kìa!" Hắn làm một bộ mặt muốn ăn thịt người.

Tôi có chút ủy khuất, gãy tay cũng không phải lỗi của tôi, cậu giận dữ với tôi cái gì nha.

Trong tay trái là di động của Tá Chính, là tôi nhặt được trên mặt đất. Cũng nên báo cho người nhà của anh ấy biết đi, cha mẹ anh không ở thành phố T, tôi suy nghĩ tìm số Phương Kỳ báo cho hắn biết.

" Uy..." Thanh âm thực mơ hồ.

" Phương Kỳ, tôi...tôi là Vi Khả Đông, là Vì Khả Đông cùng công ty với Tá Chính."

"..." Bên kia im lặng.

" Tá Chính xảy ra chuyện, bây giờ đang ở bệnh viện, tôi tìm được số của anh trong di dộng anh ấy...Anh có muốn hay không lại đây thăm Tá Chính?"

" Anh gọi cho hắn làm chi!" An Chí Lạc trừng mắt nhìn tôi đến mức tròng mắt cũng muốn rớt ra.

" Kia... Tôi nghĩ Tá Chính hẳn là muốn gặp hắn..."

" Tá Chính cũng chưa tỉnh a, anh kêu nam nhân kia lại đây chỉ thêm phiền phức, không nghe là Phương Kỳ gọi người đến đánh chúng ta sao?Hay anh thấy còn chưa đủ?"

" Tôi cảm thấy không phải hắn..." Tôi đã từng thấy hắn ở buổi ghi âm của Tá Chính.Chỉ là trực giác, tôi thấy hắn thực rất yêu Tá Chính. Hừ, An Chí Lạc cậu không phải là ăn dấm chua đi.

" Cái gì gọi là cảm thấy được?!" Hô, thật không nên để ý nam nhân thô bạo lại ngang ngược này! Tôi ngoan ngoãn ngậm miệng không cùng hắn ầm ĩ.

" Còn nữa, anh không có đầu óc phải không?! Thanh sắt lớn như vậy anh cũng chắn?Không sợ bị đánh nát đi!"Yên lặng một hồi, hắn lại nổi bão.

" Tôi...tôi là lo lắng cho cậu." Tôi cúi đầu, thanh âm nho nhỏ.

Cơn tức của hắn càng lớn hơn: " Lo cho tôi? Cũng không nhìn lại cơ thể của mỉnh, đem tôi so sánh với anh a? Con mẹ nó anh là người biên vũ đạo, tay bị thế này còn nhảy cái gì!"

" Tôi..."

Đột nhiên có người giữ chặt tay tôi: " Khả Đông, Tá Chính đâu?"

Là Phương Kỳ, bộ dáng cũng thật tiều tụy đi, mặt sưng, cổ áo mở rộng có thể nhìn thấy bên trong xanh một khối tím một khối. Tôi ngơ ngác nhìn hắn: " Tá Chính... Anh ấy đang ở phòng cấp cứu."

Sắc mặt của hắn trắng xám, tôi vội nói: " Bác sĩ nói không sao, chỉ là trên đầu trúng một gậy..."

" Chính là bị một cây gậy sắt hung hăng đập vào, cũng may không có gì chỉ là chưa tỉnh lại thôi." An Chí Lạc lạnh lùng nói, " Phương Kỳ anh điên rồi, Tá Chính đối anh một lòng, anh lại đối hắn như vậy!"

" An Chí Lạc cậu đừng nói lung tung..." Tôi dùng sức kéo góc áo An Chí Lạc. Tôi không biết Phương Kỳ đã xảy ra chuyện gì, thần sắc tiều tụy không chịu nổi, thật sự rất đáng thương, vừa nghe thấy Tá Chính bị thương nặng ở bệnh viện liền giống như mất hồn.

" Tôi nói lung tung? Không phải anh cũng nghe đám người kia nói gì' là Phương Kỳ bảo chúng tôi đến dạy dỗ cậu một trận!' An Chí Lạc xoay mạnh người chỉ vào mặt hắn: " Tôi nói cho anh biết, tối hôm qua anh ở bên ngoài cùng nam nhân khác phong lưu khoái hoạt, tôi cùng Tá Chính chuyện gì cũng chưa làm. Anh có biết hay không, Tá Chính cả một buổi tối chỉ biết uống rượu, uống tới nôn hết ra, tôi biết Tá Chính lâu như vậy cũng chưa từng thấy hắn chật vật như thế! Anh còn gọi người tới đánh hắn... Nếu không phải tôi và Khả Đông vừa vặn ở đó, hắn chắc chắn bị đánh chết! Phương Kỳ anh có còn là người không?! Tá Chính đúng là bị mù mới thích anh, tại sao lại coi trọng thứ rác rưởi như anh..."

" An Chí Lạc, An Chí Lạc đừng xằng bậy nữa! Có lẽ không phải do Phương Kỳ làm..." Tôi dùng tay còn lại cố ôm lấy hắn kéo về phía sau. Nam nhân này quả nhiên ý chí sắt đá, Phương Kỳ lảo đảo đã muốn ngả xuống, hắn vẫn không biết nặng nhẹ lải nhải, tôi hận không thể lấy băng dính dán miệng hắn lại.

Phương Kỳ cũng không để ý tới chúng tôi,toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt trên người Tá Chính.Trước khi Tá Chính được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, hắn chỉ ngồi ở hàng ghế dài chờ đợi, ai kêu cũng không phản ứng.

" An Chí Lạc cậu không thấy biểu tình của Phương Kỳ sao, chẳng lẽ cậu thực sự tin là Phương Kỳ gọi người tới đánh Tá Chính a, tôi thấy bộ dáng của hắn, quả thực là hận người nằm bên trong không phải là mình!"

Vài ngày sau, tôi và An Chí Lạc đều dành thời gian tới thăm Tá Chính đang hôn mê, cánh tay của tôi bị gãy xương, cũng không đáng lo, chỉ là không được thuận tiện lắm.

" Cho dù không phải là hắn sai kiến, nhưng cũng là do người của hắn dựng nên?!" Miệng của An Chí Lạc vẫn cứng rắn như vậy, kỳ thật tôi biết hắn cũng bắt đầu thông cảm với Phương Kỳ. Phương Kỳ mỗi ngày đều đứng ngoài phòng bệnh, nhìn trộmvào trong, tôi hiểu được trong lòng hắn so với người khác đều khổ sở hơn, nhưng lại không dám đi vào. Một đại nam nhân, trước kia còn là côn đồ, hiện tại suốt ngày chỉ ngồi xổm dưới cửa sổ lặng lẽ khóc. Tôi cũng thấy khó chịu thay hắn.

" Tốt lắm tốt lắm, cậu tới giúp tôi thử canh này xem, một lát nữa mang cho Tá Chính." Ngày hôm qua Tá Chính tỉnh lại, tôi thấy Phương Kỳ bên ngoài vịn cửa sổ dường như muốn khóc. Hô, kỳ thật tôi hoàn toàn hiểu được tâm tình của hắn, nếu người nằm ở đó là An Chí Lạc tôi hẳn sẽ khóc òa lên...Cái kia...Tôi tại sao lại nghĩ đến An Chí Lạc?

" Anh mau buông xuống cho tôi! Bị như vây còn muốn khoe tài, anh đập bể bát còn chưa đủ nhiều sao!" An Chí Lạc bước ba bước thành hai bước tiến tới cầm lấy đồ trong tay tôi đẩy tôi qua một bên.

" Cũng chỉ có lần trước sơ suất làm rơi một cái thôi." Tôi nhỏ giọng nói thầm.

"Còn chưa đủ a, đúng là không dọa không được, mau ra phòng khách ngồi!"

Cái gì chứ, nói tôi là phế vật, hai ngày nay cậu ăn cơm ai nấu a!

Bất quá từ khi bị thương thái độ của An Chí Lạc đối tôi đã tốt hơn nhiều, tuy rằng ngoài miệng vẫn là hô to gọi nhỏ.

Cởi quần áo từ đầu đã là một vấn đề, hắn chính là một bên hùng hùng hổ hổ chửi mắng, một bên lại thật cẩn thận thay tôi gỡ nút tháo dây lưng đem bộ quần áo từ đầu đến cuối cởi ra ngoài, giống như chiếu cố con mình.

Lúc làm việc này chúng tôi dựa vào nhau rất gần, hơi thở của hắn phả vào trán tôi, thật ngứa, tim đập cũngthật lợi hại.

Mỗi lần thay quần áo, mặt tôi liền hồng như trái cà chua đây là do hắn nói, tôi không nhìn thấy cũng không thể phủ nhận. Cho nên tôi chết cũng không để hắn chạm vào quần, sợ chính mình sẽ có phản ứng, rồi lại bị hắn lấy ra làm trò cười.

" Khả Đông, dậy đi!" Không có khả năng? Khi nào thì dến phiên hắn gọi tôi dậy chứ! Tôi dùng sức chớp mắt mấy cái xem có phải mình đang nằm mơ hay không.

" Anh chớp mắt cái gì? Bổn thiếu gia buổi sáng luôn dậy sớm anh không biết sao?" Quả nhiên là vô liêm sỉ.Tôi duỗi người chuẩn bị đứng lên, hắn bỗng thình lình đem chăn xốc lên.

Tôi kêu lên một tiếng, xấu hổ dùng tay trái che trước người. Từ khi tôi bị thương, buổi tối hắn cũng không có ra ngoài lêu lổng, tôi liền không mặc đồ đi ngủ.Phỏng chừng hắn cũng không nghĩ tới, bằng không sẽ không trợn mắt há hốc mồm nhìn chòng chọc tôi như vậy.

" An, An Chí Lạc..." Tôi thừa nhận mặt tôi hiện tại so với trái cà chua còn đỏ hơn, " Cậu...cậu có thể hay không đừng nhìn nữa." Nói thật ánh mắt của hắn làm cho tôi sợ hãi

" Nga." Hắn dường như có chút đỏ mặt, vội ho khan một chút, bỏ lại chăn, " Cái kia, tôi đi lấy điểm tâm." Rồi mới vội vàng vào phòng bếp.

Hắn cư nhiên không có khó chịu với tôi?Tôi sờ sờ đầu, người này có thật là An Chí Lạc không.

"........." Nhìn thứ gọi là điểm tâm trước mặt, tôi chỉ có thể im lặng tuyệt đối.

" Tôi nghĩ hay là..." Tôi vốn muốn nói cứ để tôi xuống bếp sẽ tốt hơn, lại thấy hắn hưng trí bừng bừng xiên khối trứng chiên màu sắc cổ quái bỏ vào miệng, cũng chỉ có thể kiên trì cầm lấy miếng bánh mì màu đen.

"......" Mặt của hắn có điểm vặn vẹo.Tôi lo lắng nhìn hắn.

" Dựa vào!" Đem dĩa thức ăn trên bàn ném đi, miệng vừa phun trứng, An đại thiếu gia của chúng ta lại nổi điên: " Không ăn, không ăn, chả có gì vui!"

Thật là giống tiểu hài tử, còn tự dỗi mình." Tốt lắm rồi, lần đầu tiên nấu cơm như vậy là bình thường." An Chí Lạc cậu tuyệt đối cùng phòng bếp bát tự tương khắc.

Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái: " Tay của anh tới lúc nào mới có thể hồi phục, tôi không quen ăn cơm người khác làm."

" An Chí Lạc, sau này tôi dọn ra ngoài, cậu vẫn là tự mình làm cơm thôi."

" Ai cho anh dọn đi?"

"...Kia...Sớm hay muộn cũng có ngày cậu không muốn ăn cơm tôi nấu nữa..."

" Được rồi, Vi Khả Đông, tôi bây giờ chăm sóc anh, sau này anh phải làm cơm cho tôi cả đời."

" Tới dịa ngục đi!"

" Nói thật, cả đời nấu cơm cho tôi đi."

Tôi cảm thấy những lời này thật quen tai, các nam diễn viên chính trong phim cũng thường dùng cách này cầu hôn a.

" An Chí Lạc, cậu có phải hay không nhìn lén ' phúc tinh tiểu tử' của tôi?"

" Ha ha, không thể nào, tôi là nhìn thấy dưới gối anh có bộ đam mỹ."

" Mẹ nó, tôi mới mua hôm qua, cũng chưa chạm tới...Cậu đừng chạy....Đừng cho bây giờ tay tôi như vậy thì không trị được cậu...Tôi đánh chết cậu!"

Tôi liền một tay buộc trên cổ, một tay cầm dép lê ở trong phòngđuổi theo An Chí Lạc.

Lúc Tá Chính xuất viện, tay của tôi cũng đỡ hơn, ít nhất có thể cử động tự nhiên, không cần người khác giúp mặc quần áo, cũng có thể chính mình xuống bếp nấu cơm. Mọi thứ trở lại giống trước đây, tôi tiếp tục lau sàn nhà quét tước phòng, mỗi ngày mua thức ăn nấu cơm cho An Chí Lạc, buổi sáng đánh thức hắn, buổi tối thay hắn thu dọn quần áo bỏ vào máy giặt, rồi mới đem lên sân thượng hong khô. ( DT: Thật tội nghiệp a! Sao lại giống osin thế?)

Tôi cảm thấy bà chủ nhà nhìn tôi gương mẫu như thế cũng thấy tự ti.

" Khả đông, anh đang gì?"

" Nấu canh. Sắp được rồi, rất thơm đi?"

" Ừ, thơm, tôi muốn uống."

" Cậu còn chưa đánh răng! Hơn nữa cũng không phải làm cho cậu, cậu ăn xong điểm tâm thì đem nó cho Tá Chính, sáng nay cậu cũng qua nhà anh ấy mà."

"...Tại sao lại đối hắn tốt như vậy, hắn cho anh cái gì à." Chí Lạc không cao hứng nói.( DT: Ta ngửi thấy mùi dấm chua a!)

" Tôi là có lòng tốt muốn giúp cậu. Tá Chính hiện tại rất cần người quan tâm, là một cơ hội lớn a!"

" Phương Kỳ cùng Tá Chính vừa chia tay, anh nghĩ tôi là loại tiểu nhân đê tiện thừa cơ nhảy vào sao?"

" ...Chẳng lẽ cậu không phải?" Tôi cười ha ha, đem hắn đẩy ra ngoài cửa." Nhanh chuẩn bị đi, bằng không sẽ không kịp."

Hắn đứng không nhúc nhích, sắc mặt không được tốt: " Chuyện của tôi không cần anh lo, sau này ít tự cho mình thông minh đi."

Tôi ngẩn người, canh đã muốn sôi, ngơ ngẩn đứng đó, đổ cũng không được, không đổ cũng không được.

" Canh, anh uống đi, tôi không tới chỗ Tá Chính, ở nhà ra vẻ nịnh bợ anh là được rồi." Hắn đá cửa phòng bếp, để tôi một mình ở bên trong ngẩn người.

Đem bát canh thờ ơ đi đến phòng khách, An Chí Lạc vừa ăn điểm tâm vừa xem báo, không để ý tôi.

Tôi ngồi xuống yên lặng cắn thổ ty, cảm thấy lòng đầy ủy khuất.

" Sinh khí?" Hắn đột nhiên hỏi.

" Không có."

" Vậy bĩu môi cái gì"

Tôi vội đưa tay che miệng.

" Ha..." Hắn nở nụ cười: " Tôi muốn ăn canh, rót cho tôi một chén."

" Đúng vậy, đem cho Tá Chính..."

" Mặc kệ hắn, trong lòng hắn căn bản chỉ có một mình Phương Kỳ, tôi không muốn làm mình mất mặt."

" Cũng không phải, vẫn là có hy vọng..."

" Tôi đối hắn không còn hứng thú được không? Trong thiên hạ không tìm được người nam nhân thứ hai keo kiệt như Từ Tá Chính, mẹ nó ngay cả đi vệ sinh cũng chỉ có thể mỗi lần xài hai đoạn giấy súc mỗi.Sống cùng người như thế không bằng giết tôi đi."

Tôi ngốc nở nụ cười, không hểu sao trong lòng thấy thực thoải mái

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro