CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả buổi tối tôi ngồi xổm trên vỉa hè tìm CD. Thành phố T đặc biệt có nhiều nơi bán đĩa Nhật Bản lậu, thật ngượng ngùng, tôi làm việc ở công ty giải trí theo lý hẳn là phải kiên quyết chống sách lậu thủy hóa, cắn chặt răng cũng phải ngoan ngoãn mua hàng gốc, chính là tôi quá nghèo a, đĩa Nhật Bản nguyên gốc cũng phải 300, đĩa đơn phải 120, với mức độ cuồng nhiệt âm nhạc Nhật Bản như tôi đã sớm không còn cháo để uống. Kia đĩa nhạc trong tiệm bán 300 nhưng cùng mặt hàng đó đĩa lậu chỉ có 10, cho nên, hắc hắc.

Hôm nay vận khí của tôi cũng không tệ lắm, tìm được 2 đĩa B'Z, bốn đĩa đơn Puffy tất cả chỉ có 30, không khác gì vô tình nhặt được, đang đắc ý, nghe được phía sau có người nói: " Có bán đĩa của Speed không?"

Một nữ hài tử có âm thanh mềm mại ngọt ngào, vừa nghe đã khiến cho người ta nghĩ tới tiếng Nhật Bản.

" Xin hỏi có bán đĩa của Speed không?" Cô ta hỏi lại một lần nữa.Tôi quay đầu đi, thấy cô ta chăm chú nhìn tôi.

Dựa vào, cho tôi là chủ sạp sao?!Tôi cúi đầu nhìn quần áo mình, tuy rằng có điểm keo kiệt, nhưng cũng không đến nỗi đi.

Tôi buồn bực hướng chủ sạp chân chính phía dưới đang cười ngu ngốc: " Người bán CD là hắn,không phải tôi."

" A, thực xin lỗi." Cô ta hướng tôi xin lỗi.

Sau đó chợt nghe thấy chủ sạp ngẩn người nhìn chòng chọc tiểu cô nương nói: " Speed, Speed là gì vậy?"

Dựa vào, phải mau xóa nạn mù chữ đi thôi!

" Này." Tôi đưa tay lấy từ trong hộp ra hai đĩa Speed kỉ niệm năm 2000.

" I yah" Nữ hài tử thoạt nhìn nhã nhặn kia cư nhiên bổ nhào tới, tôi tránh không kịp thiếu chút nữa bị cô ấn lên mặt đất.

" Thật tốt quá, cư nhiên có a,...Cái kia, anh cũng thích nhạc Nhật Bản? Thích Speed sao?Anh biết có chỗ nào bán Single của Hiro không, anh..."

Tôi gãi gãi đầu, cười gượng hai tiếng muốn đứng lên chạy. Xoay người mới nhìn thấy phía sau cô ta là chiếc BMW...Không phải đâu, có chiếc xe như vậy lại đến mua đĩa lậu? Cũng thật khoa trương đi!

" Thực xin lỗi, tôi vừa từ Nhật Bản trở về không bao lâu, đối nơi này vẫn chưa quen lắm, anh có biết còn chỗ nào bán CD không? Làm phiền anh!"Tôi chú ý lúc nói chuyện cô có thói quen cúi mình 45 độ.

" Đĩa nhạc các tiệm đều có, đĩa lậu cũng tìm được ở quán ven đường." Tôi thành thực.Đột nhiên cảm thấy cô gái này thật quen. Xin chú ý, tôi đây cũng không phải là sắc lang: " Tôi cảm thấy hình như đã gặp cô ở đâu đó?"

" Kia... anh có thể giúp tôi sao? Tôi có xe...Thật ngại, lần đầu gặp mặt lại làm phiền anh như thế..."

Ngẫm lại tôi là một đại nam nhân cũng không thể bị cô ta lừa gạt bán đi, liền cúi đầu tiến vào trong xe.

" Cô...là người của DWI?" Tôi ở chỗ ngồi nhìn thấy một quyển DWI bên trong tập tranh.Không phải vật giá trị gì, nhưng số lượng không nhiều, chỉ vài người có.

"A, baba của tôi là nhân viên viên cao cấp ở DWI.Ngày đầu tiên trở về tôi cũng biết được một ca sĩ...Dường như kêu là...An Chí?"

" Đúng vậy, An Chí Lạc." An Chí Lạc mà biết cư nhiên có nữ nhân không nhớ được tên hắn hẳn là muốn khóc. Tôi hiện tại đã nhớ cô ta là ai, chính là nữ hài tử giống Sara tôi gặp vào lần đầu ăn cơm cùng An Chí Lạc nhìn thấy.

" Baba của cô là ai?" Thuận miệng hỏi.

Cô ta nói ra cái tên làm tôi phải giật mình, kia không phải là Lý lão đại của chúng tôi.

Thật muốn ngất, nếu như ở xã hội cũ cô ta chính là thiên kim của địa chủ còn tôi chính là đầy tớ, nên hành lễ kêu một tiếng Đại tiểu thư

" Uy...Cô như vậy...Không cần vất vả ở trên đường tìm đĩa đi? Cô có thể mua được rất nhiều CD tốt a!"

" Ha ha, tôi chỉ cảm thấy như vậy thật vui."

Tôi ánh mắt trở mình một chút.

Kết quả cuối cùng là cô ta hài lòng bế về một một thùng thật là một thùng a, đại thúc bán đĩa kia thấy cô mua một hơi như thế cũng muốn khóc, còn tặng một cái thùng đựng CD. Tôi đã biết cô tên là Mạch Hinh, nhỏ hơn tôi chưa đến hai tuổi, vừa tốt nghiệp trung học là qua Nhật Bản, trước kia cũng có người phụ trách tạp chí sách CD cùng quần áo của cô, dù sao trừ bỏ là người Trung Quốc thuần túy có thể nói một hơi tiếng Trung, tôi đều thấy cô ta giống tiểu quỷ Nhật Bản.

Ngày đó Mạch Hinh lái xe đưa tôi về, để một nữ nhân đưa về cũng có chút khổ sở, tôi hướng cô mỉm cười vẫy tay chào, đồng ý lần sau nếu có hàng mới sẽ báo cho cô rồi mới vào nhà.

" Tiểu tử thật có năng lực, câu được một món tiền lớn?" Vừa vào cửa đã bị An Chí Lạc tựa vào cửa sổ làm cho hoảng sợ.

" Thần kinh" Tôi thấy hắn thật kỳ quặc, " Mới quen thôi."

" Tôi thấy các người nói chuyện thật vui vẻ." ( DT: Ta lại ngửi thấy mùi dấm a)

" Không tồi, cô ấy cũng thích truyện tranh. Chính là nữ tử lần trước ăn cơm chạm mặt, là người cậu nói du học ở Nhật Bản."

" Nga? Đó chính là con gái bảo bối của Lý lão đại? Khả đông anh phát tài, chúc mừng chúc mừng!"

" ...Cậu làm gì a, sao lại nói chuyện như vậy." Tôi mạc danh kỳ diệu.

" Tôi không phải đều nói chuyện như thế sao? Nghe không quen thì đừng nghe!"Hắn cư nhiên phát hỏa.

Tôi đoán hắn lại mang theo bực bội bên ngoài trở về, phỏng chừng là Tá Chính mới xuất hiện bộ dạng không thể trêu vào này. Tôi nhún nhún vai đi tắm rửa chuẩn bị ngủ, không cùng hắn ầm ĩ là nguyên tắc của tôi.

Cứ tưởng ngủ một giấc hôm sau rời giường sẽ không còn chuyện gì, không thể tưởng tượng được tâm tư của nam nhân này so với đậu xanh còn nhỏ hơn, sáng sớm rời giường ăn cơm liền lái xe tới công ty, tôi vốn đã quen được hắn gọi dậy nên ngủ tới thiên hôn địa ám ( trời đất mù mịt), thẳng đến khi điện thoại từ công ty gọi lại đây rống, tôi mới mơ màng đứng lên vừa chạy tới công ty vừa nguyền rủa An Chí Lạc chết không được tử tế.

Bị phê bình khiến nhiệt huyết của tôi như bị đổ đi, rầu rĩ tới phòng luyện tập, ngay lập tức đánh nam nhân kia. Hắn thu hồi ánh mắt xinh đẹp không để ý tôi. " Tại sao không gọi tôi rời giường?" Tôi chất vấn hắn.

" Tôi thích."

Tôi tức giận đến mức chỉ có thể thở mạnh, trên đời không có lý do nào có thể hợp tình hợp lý hơn sao.

" An Chí Lạc cậu là heo à, xem tôi dạy dỗ cậu!" Ở bên ngoài, tôi ít khi gọi hắn bằng tên, kêu như thế liền đại biểu tôi sinh khí.Tôi một phen đem thân mình hắn đặt tại vách tường, ratay trước khi hắn kịp phản ứng, hung hăng đánh hắn hơn mười cái ở mông.

Hắn kêu thật thảm, không nghĩ tới tôi sẽ đối hắn thế này, hơn nữa 20 tuổi mà còn bị người khác ấn xuống đánh đòn cũng không phải chuyện vẻ vang gì.

Tôi đánh tới khi hả giận mới buông hắn ra, thống khoái thở gấp hô: " Hừ, đừng cho là tôi không dám giáo huấn cậu!"

Hắn dùng biểu tình thực cổ quái nhìn tôi: " Anh đánh mông tôi? Tôi là một đại nam nhân mà anh dám đánh mông tôi?"

" Tôi thích, không được sao!" Tôi không rõ tại sao trên mặt hắn hơi đỏ lên, nhưng tên gia khỏa này đỏ mặt cũng thật đáng yêu.

Không đợi tôi nói hết ý, hắn trở tay đem tôi đặt trên tường, rồi bùm bùm một trận đau rát khiến tôi khóc không ra nước mắt.

Mệt...Mệt thật, tên gia khỏa này khí lực so với tôi luôn lớn hơn.

" Đau không?" Đánh xong lại bày bộ mặt cha dạy con.

" Không chết được." Mẹ nó, tên gia khỏa này là đang đánh kẻ trộm a. Hiện tại tôi mới biết vì sao trước kia lão sư chọn cách phạt về thể xác lúc nào cũng dùng tay đánh vào mông, chỗ kia mẫn cảm, đánh tuy rất đau nhưng không để lại dấu vết gì nhiều.

" Ha ha, có hay không muốn tôi ôn nhu với anh?" Hắn tiến tới, tay đặt ở mông tôi vuốt nhè nhẹ.

" Cậu ăn đậu hủ của tôi." Tôi vội đẩy tay hắn ra, để hắn sờ...Toàn thân đều nóng lên.

" Ha ha." Đại thiếu gia hắn cuối cùng cũng hết bực, bộ dáng thoạt nhìn rất đắc ý rất sung sướng

" Khả Đông!" Một âm thanh giống như chuông bạc vang lên.

An Chí Lạc vừa nhìn thấy người đi tới sắc mặt liền khó coi.

Tôi e ngại Lý lão đại bên cạnh Mạch Hinh, cũng chỉ có cười ngượng ngùng.

" Anh sao không nói cho tôi biết anh cũng làm việc ở DWI a." Mạch Hinh kích động. Ban ngày rõ ràng liền cảm thấy cô thật sự là vô cùng xinh đẹp, mái tóc xoăn xứng với đôi mắt tođen, giống như trong phim hoạt hìnhđại khái là do đã xemnhiều truyện tranh.

" Nga, cái kia...Ha ha, tôi cũng không phải nghệ sĩ chính thức..." Bị Lý lão đại trừng đến độ sợ hãi.

" Chào." An Chí Lạc đột nhiên tươi cười. " Tôi là An Chí Lạc, còn nhớ tôi không."

Dựa vào!! Tiểu tử thay đổi sắc mặt thật nhanh.Tôi trừng hắn, hắn nhìn không chớp mắt tiếp tục phóng điện.

" Nhớ rõ nhớ rõ, cha nuôi nói cậu là Singer có tương lai nhất DWI."

" Diệp tiểu thư xinh đẹp như thế, nếu nguyện ý tiến vào giới nghệ sĩ nhất định sẽ là ngôi sao mới chói mắt nhất năm nay."

"..." Tôi trở mình xem thường, đây là lời khách sáo của người niên đại nào a, trình độ như thế cũng nói được, lạc hậu không chỉ 30 năm, cậu mau biến đi học bổ túc đi!

" A, đúng rồi Khả Đông." Cuối cùng cũng có người nhớ tới tôi đang sắp nổi mốc, " Lần trước anh nói 2 bộ truyện tranh đắt tiền kia tôi đã tìm được, lúc nào rảnh cùng tôi uống trà, tôi đem cho anh?"

Muốn chết, trước mặt lão đại nói những lời này, đã 22 tuổi còn xem truyện tranh thật là để người ta cười chết mà.

Tôi tiếp tục cười ngượng.

Lý lão đại kéo Mạch Hinh đi thật xa, đột nhiên quay đầu lại liếc chúng tôi một cái, tôi lại thấy toàn thân nổi da gà.

" Hừ, có rảnh tới uống trà nha!" Nam nhân bên cạnh tôi lành lạnh nói.

" Hừ, Diệp tiểu thư xinh đẹp như thế." Tôi cũng không chịu yếu thế.

Cuối cùng hai người dùng sức trừng mắt một cái rồi tự tách ra.

Vẫn là tôi mệt, ánh mắt của hắn so với tôi lớn hơn.Buồn bực.

Tôi thực cùng Mạch Hinh ra ngoài uống trà, uống suốt một buổi trưa, tán gẫu về truyện tranh Nhật Bản cùng cosplay, thao thao bất tuyệt, kết quả là uống nhiều trà như vậy miệng tôi vẫn còn khô.

Uống trà xong Đại tiểu thư kéo tôi đi KTV, tôi đã muốn xin tha, tôi là người nghèo, cũng nên cho tôi tiết kiệm một chút để mua quần áo mới a, huống chi An Chí Lạc ở nhà không thấy tôi trong lòng hắn sẽ có điểm không vui.

" Đi đi, khó có được hứng thú như vậy."

Ô hô, không còn cách nào, tôi quả nhiên cũng không nói " không" được.

Mạch Hinh không có dáng vẻ kiêu ngạo của đại tiểu thư, là loại nữ nhân điên, cuồng BT, chúng tôi chơi với nhau rất tự do không bị ràng buộc, bằng hữu như cô cũng thật đáng kết giao.

Tôi từ ngồi hát biến thành đứng hát, rồi mới méo mó hất đồ trên bàn, giọng hát đặc biệt thê lương: " Nhà của tôi ở Đông Bắc tứng muối giang thượng." Hai người đều cố ý giả bộ tầm thường giả bộ mắc ói.

Hát tới miệng chua xót, nữ nhân kia đột nhiên nói: " Khả Đông, tôi cảm thấy anh hát cũng rất tốt."

" Ha ha, cô là người đầu tiên nói như vậy, có phần thưởng."

" Tôi nói thật. Tại sao anh còn chưa ra đĩa nhạc."

" Trình độ của tôi DWI biết rất rõ, ra đĩa nhạc, làm sao dễ dàng như vậy a."

" Anh đừng không tự tin như thế, tôi cảm thấy anh nên thử xem, Khả Đông, anh sớm nên được người ta chú ý."

" Ha ha, cô là chỉ trích ánh mắt của cha nuôi mình? Cẩn thận a, tôi sẽ báo lại đấy."

" Ai nha, anh không tin sao. Như vậy, tôi nói với cha nuôi một tiếng, cho anh thử xem."

" Ai, cám ơn, từ bỏ." Tôi vội ngồi thẳng người, " Người khác sẽ nói xấu."

" Anh sợ a?"

" Sợ." Tôi gật đầu.

Yên lặng trong chốc lát.

" Vi Khả Đông, anh thật đáng ghét!" Túi của cô nện lên mặt tôi.

Người xưa quả nhiên có tầm nhìn xa trông rộng, chỉ có nữ tử và tiểu nhân ( kẻ đê tiện bỉ ổi) là khó nuôi.

Tôi nhìn cô ấy thở phì phì chạy ra ngoài.

Dựa vào, đi như vậy, lại là tôi trả tiền!!

Kỳ lạ, hai ngày nay tôi chẳng hiểu tại sao đều đắc tôi với người, ngày tôi nhất định nhìn thời tiết mới ra ngoài.

Về đến nhà, đèn tắt rồi, An Chí Lạc hẳn đã ngủ.

Tôi rón ra rón rén mở cửa vào nhà, ngay cả thở cũng không dám dùng sức, đèn cũng không dám mở, động tác chậm giống như kẻ trộm đến phòng tắm gột rửa sách sẽ mới đi lên giường.Tôi cảm thấy như vượt qua được Quỷ Hồn, thật nhẹ nhõm.

Buồn bực nhất chính là tôi lên giường thật cẩn thận lại không thể tái cẩn thận thở ra một hơi dài, tôi nghe được An Chí Lạc nằm bên cạnh nói: " Hừ, cuối cùng anh cũng biết về rồi."

" Cậu, cậu căn bản không ngủ sao lại không lên tiếng, hại tôi phải cẩn thận như vậy."

" Ai cần anh cẩn thận, anh cứ việc làm ầm ĩ thôi."

Đó là cậu, tôi không làm được.

Tôi đem chăn kéo lên nằm xuống liền ngủ, không đáp lời hắn. Đại thiếu gia hắn ngày mai được nghĩ còn tôi sáng sớm vẫn phải đến công ty.

Tôi buồn bực trở mình lần thứ N. Tên gia khỏa kia, ngủ còn thở manh mẽ như vậy a. Nghe hơi thở không an ổn của hắn cũng biết hắn chưa ngủ, nằm đó nghĩ cái gì a! Tới nửa đem tôi cuối cùng cũng mơ hồ nhắm mắt ngủ.

Bị ác mộng làm choáng váng đầu óc, di động vang lên, tôi nhắm mắt ở đầu giường sờ loạn một mạch: " Uy..." Hơi thở mong manh.

" Khả Đông? Tôi là Mạch Hinh."

" Nga, có chuyện gì?" Tôi đều đã quên tối hôm qua cô ấy hình như đối tôi sinh khí, xem ra cô cũng không nhớ rõ.

" Cha nuôi đáp ứng rồi. Anh mau rời giường hảo hảo chuẩn bị, đến công ty liền tực tiếp tới văn phòng cha nuôi."

" Đáp ứng cái gì a đại tiểu thư." Tôi vẫn còn muốn ngủ.

" Cho anh ra đĩa nhạc a! Anh đó nhất định phải cảm tạ tôi..."

" Ra, ra đĩa nhạc?" Tôi thật sự tỉnh, " Cô không thể nào, tôi không phải..."

" A, xe của tôi phải qua đường hầm, không cùng anh nói nữa, lại sớm một chút nga."

Tôi cầm di động ngẩn người nghe trường âm ( âm dài) bên kia.

Mẹ nó sáng như thế lại lái xe ra khỏi nhà, nữ nhân này quả nhiên bị điên mà.

Tôi ngồi ở trên giường dùng sức nắm tóc rối bời, cố gắng phân tích mọiviệc rõ ràng.

Ra đĩa nhạc?Cái này hình như không phải ước mơ của tôi Tôi nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Cơ hội cứ tới như vậy?Không quá chân thực. Lý lão đại cũng nói tôi không có năng lực này đi...Người ta nói tôi đầu óc nước vào còn chưa tính, thật là xin lỗi Mạch Hinh, chính là nếu nhưcũng không đúng a...

@#$%^&&^^%$#$%

" Anhhành động cũng thật nhanh, một buổi tối liền đem người ta thu phục." An Chí Lạc không biết tỉnh từ lúc nào.

" Ít nói bậy." Tôi cũng đang phiền muộn thôi.

" Ở DWI ngốc 4 năm, ngay cả hòa âm cũng chưa từng làm qua, chỉ cần một buổi tối là có thể ra đĩa nhạc, Anh được lắm Vi Khả Đông." Hắn căn bản không nhìn tôi, nằm trên giường dùng hai tay làm gối, châm chọc nhìn trần nhà.

" Cậu..." tôi nhẫn nhịn. " Ghen tị a?Chính là không thể gặp một người có gia cảnh tốt như thế!"

An Chí Lạc thái độ của cậu thật khiến tôi thất vọng đau khổ. Chúng ta coi nhau như bằng hữu cũng đã lâu, tôi có được cơ hôi cậu lại bày ra thái độ này?Cậu lần đầu tiên nhận thưởng, lần đầu tiên được đóng phim, tôi cũng đều cao hứng chúc mừng cậu...Đến hiện tại cậu lại xem tôi như kẻ thù?

" Ghen tị, anh đừng ngay cả mình họ gì cũng không biết! Anh cho rằng Mạch Hinh có thể giúp anh một bước lên trời liền theo đuổi cô ta? Anh ít nằm mơ đi! Cô ta sẽ thích anh?Cũng không soi gương lại.Bị đùa giỡn còn đắc ý, nhân lúc còn sớm mau rút lui đi!"

Tôi tức giận đến toàn thân run run: " Cậu ít tự cho mình là đúng đi, đừng tưởng rằng ai cũng đê tiện giống cậu. An Chí Lạc, tôi cho cậu biết, tôi chính là muốn theo đuổi cô ấy! Tôi còn thực sự thích cô ấy, hơn nữa cô ấy cũng thích tôi! Cậu chờ mà chúc mừng đi!"

Hắn lập tức ngồi xuống, hung ác nhìn tôi. Loại ánh mắt này tôi cũng chưa từng thấy quađến hiện tại tôi vận không quên đượcthật lạnh, tôi bị nhìn đến độ phát kiếp.

" Hừ" Hắn bỗng nhiên cười một tiếng, " Phải nếu Lý đại tiểu thư biết Vi Khả Đông của cô ta là một món đồ chơi của nam nhân, xem cô ta có còn tốt với anh nữa không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro