CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ai cấp nam nhân..."

Hắn bước từng bước tới giường, kéo mền trên lưng tôi xuống, ấn tôi lên giường.

" Ô..." Tiếng thét chói tai cùng nguyền rủa đều bị hắn phong tỏa ở miệng, hắn ngang tàn cắn môi tôi, cắn rất mạnh, tôi đau muốn chết lại không kêu được, miệng một cỗ máu tươi...Phá...

Chờ hắn cuối cùng cũng buông tha tôi, hai tay gắt gao an ổn ở đầu tôi. " Vương bát đản, mau buông, cậu...A " trước ngực bị cắn một hơi, nước mắt tôi thiếu chút nữa rơi xuống. Liều mạng thoát ra, đều là nam nhân giống nhau sao khí lực lại như vậy kém hơn nhiều, tôi cảm thấybản thân tựa con giun bị đóng đinh làm vật thí nghiệm, vặn vẹo cắn xé thế nào cũng không thoát khỏi được vận mệnh bị dao nhỏ giải phẫu.

" Cậu làm gì a!" Tôi khàn giọng kêu to, thân thể bị hắn lật lại, nằm sấp xuống.Bản năng cảm thấy nguy hiểm, tôi kinh hoảng đến độ không thở được.

" Thượng anh!" Nam nhân độc ác lạnh lùng nói, chân bị dùng sức mở ra, một hồi giống như bị xé rách làm tôi đau đớn đếnchóng mặt.

An Chi Lạc cặn bã, súc sinh, mặt người dạ thứ, rác rưởi,...Lòng tôi tràn đầy đau khổ mắng chửi, một chút âm thanh cũng không phát ra được, tay không chút sức lực nắm lấy ra giường, tôi nhắm mắt lại thầm khóc.

Ở trên lưng, nam nhân kia không chút nể tình di chuyển bên trong, đau... Trừ bỏ đau đớn tôi cái gì cũng không cảm thấy.

Thắt lưng bị mạnh mẽ nâng lên, hắn đi vào càng sâu, tôi đã kêu muốnkhông ra tiếng.

Tôi cúi đầu vào gối cắn, trong đầu chỉ có một ý niệm, mau ngất xỉu đi, tỉnh dậy liền không có gì xảy ra sẽ không đau đớn.

Lúc đó tôi tinh tường ý thức được đau đến co rút lại không chỉ là hạ thận, còn có tim của tôi.

Chúng tôi đang làm gì?Làm tình?Chính là một chút yêu cũng không có, hắn chỉ là muốn nhục nhã tôi, tra tấn tôi, không có chút thương tiếc.

Trước khi hôn mê nhớ rõ nhất là tôi luôn luôn khóc, mà trên người nam nhân kia vẫn không ngừng.

Ngày...dường như tối đi.Tôi cố hết sức mở mắt.Toàn thân đều đau, đầu cũng không tỉnh táo.Dường như là nằm ngửa đi, làm xong cũng biết đem tôi lật lại, có phải hay không nên tạ ơn hắn?

Ánh mắt quét tới nam nhân kia áo mũ chỉnh tề đang ngồi bên giường.

Hỗn đản! Tôi muốn mắng, cổ họng thật khô khốc, chỉ có thể phát ra âm thanh lẩm bẩm hàm hồ.

" Tỉnh?" Hắn liếc tôi một cái, nghiêng đầu đi." Mạch Hinh đã gọi điện đến."

Tôi chỉ chăm chú nhìn nhắn.

" Tôi nói với cô ta anh bệnh phải nghỉ ngơi, cô ta muốn tới tôi không đồng ý."

Tôi tiếp tục nhìn hắn, oán hận.

" Khóc, anh khóc cái gì, giống như nữ nhân." Hắn không kiên nhẫn nói.

Tôi không muốn trừng hắn, trừng loại người vô tâm không có cảm giác này một chút hứng thú cũng không có.Tôi nghiêng đầu dùi vào gối.

" Làm gì, muốn làm bản thân nghẹt thở à, xoay đầulại đây!"

Tôi vẫn không nhúc nhích

" Me nó!" Hắn đưa tay mạnh mẽ đem đầu tôi nâng lên.

Tôi giãy dụa, An Chí Lạc cậu không cần nhìn mặt tôi.

"..." Hắn đang cùng tôi phân cao thấp thì ngừng lại, " Như thế nào? Anh bị sốt?"

Đầu tội có điểm choáng váng.

" Mẹ nó Vi Khả Đông anh có phải nam nhân hay không, mới như vậy liền bị sốt!"

Trong lòng tôi cười lạnh.Khong phải ai cũng giống cậu thân kinh bách chiến, tôi chính là lần đầu tiên, lại bị một dã thú cường bạo.

Như thế vừa nghĩ tới vừa buồn.

" Uy, anh đừng khóc...Tôi sai rồi để tôi đưa anh tới bệnh viện."

Tôi dùng sức giãy ra. Đến bệnh viện, cậu trực tiếp mang tôi tới cảnh sát báo án là được.

" Dựa vào, bệnh viện không muốn đi rốt cuộc muốn làm sao a!" Hắn phi thường nóng tính.

Tôi cũng không lên tiếng.Cậu cứ để tôi bệnh chết đi.

" Được, tôi tắm cho anh trước." Hắn giật lấy chăn đem tôi cuốn lấy ôm lên, tư thế kia thật giống tiểu nữ nhân. Tôi lại giãy dụa: " Đừng lộn xộn, mau thả tôi xuống."

Bồn tắm lớn chứa đầy nước ấm, thư thái rất nhiều, nhưng tay hắn là ở trên người tôi động, tôi toàn thân đều cứng ngắc.

" Sợ cái gì, tôi là giúp anh tắm" Hắn mất hứng trước phản ứng của tôi.

Tay chuyển tới hậu đình, ngón tay đi vào. " Không cần..." Tôi theo bản năng bài xích.

" Đừng lộn xộn." Động tác của hắn thật ra rất ôn nhu.Nhưng tôi vẫn không được tự nhiên.

"..." Tôi nhăn mặt khẩn mày, móng tay hắn chạm đến nơi bị thương.

" Không nên nhìn..." Cảm thấy thẹn!

"...Nứt ra...Sưng thật lợi hại..." Ngữ khí của hắn đột nhiên ôn nhu rất nhiều, " Anh chờ một chút tôi lấy dược."

Thuốc mỡ theo tay hắn vào bên trong, thật lạnh, có chút ngứa, tôi ngửa đầu cắn môi.

" Tốt rồi." Hắn thở gấp, trên mặt ửng đỏ, " Đứng lên, tôi giúp anh lau khô."

Tôi mặc hắn lau khô thân thể ôm tôi đến trên giường, thay tôi đắp chăn.Bởi vì trên người tôi không còn sức lực, bởi vì cảm thấy hắn hiện tại hoàn toàn là muốn bồi thường cho tôi.

" Đến, uống thuốc." Nângtôi dậy giúp tôi uống tuốc.

Tôi tránh đi, miễn cưỡng thầm nghĩ muốn ngủ.

" Dựa vào, thuốc này không quá hạn đâu, ngoan, nuốt vào cho tôi...Hảo...Uống miếng nước...Ok, mau nằm xuống...Ngủ đi, công ty tôi giúp anh xin phép."

Có thể là do tác dụng của dược tôi bắt đầu thấy mơ hồ. Hiện tại biểu tình của nam nhân nam nhân ngồi bên cạnh dường như thực nhu hòa thực cưng chìu.Tôi nhắm mắt lại không nhìn tới. An Chí Lạc nam nhân thô bạo ngang ngược cố ý cường bạo tôi cùng An Chí Lạc ôn nhu, kiên nhẫn giúp tôi đắp lại chăn, người nào mới là hắn?

Còn chưa nghĩ ra tôi đã chìm vào giấc ngủ.

Tôi nằm ở nhà ba ngày, kia ba ngày trừ bỏ mua cơm ở ngoài, cái gì cũng đều là An Chí Lạc đích thân làmđương nhiên tôi không có làm cơm, chúng tôi đều ăn ở nhà hàng gần bên. Chúng tôi cũng không nhắc lại chuyện phát sinh ngày đó, có lẽ là cố ý trốn tránh, dù sao chúng tôi đều cố gắng muốn khôi phục lại quan hệ lúc trước.

Tôi nhìn ra được hắn hối hận, nhưng loại tâm cao khí ngạo này muốn hắn xin lỗi không bằng giết hắn, cho nên chỉ cần tôi nói, An Chí Lạc, tôi muốn ăn dưa Ha-mi (một loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương, Trung Quốc), hắn liền nga một tiếng đi ra ngoài mua, dù mùa này không dễ dàng mua được.

Tôi cuối cùng cũng tới công ty, ở nhà tuy thực thích ýthực thoải mái, nhưng vừa nghĩ tới tiền lương đang bị trừ điên cuồng, tôi cũng không nghỉ được.

Khiến tôi kinh ngạc chính là Lý lão đại cư nhiên thật sự sắp xếp cho tôi ghi âm. Lúc thử âm Dũng ca cũng ở bên cạnh, anh vỗ vỗ bả vai của tôi nói, tiểu tử, thật là chân nhân bất lộ tướng! Trên mặt những người khác cũng lộ ra biểu tình hài lòng.

Nói tôi mất hứng là giả, mặc dù là do Mạch Hinh, nhưng dù sao tôi cũng đã đợi ngày này 4 năm a.

Sau đó là ghi âm Khẩn La Mật Cổ. Tôi cũng không vội càng, buổi tối đều là nửa đêm mới về nhà. Nhưng kỳ quái chính là An Chí Lạc so với tôi còn trễ hơn, sau lần tay tôi bị thương, chuyện như vậy cơ hồ chưa từng xảy ra. Tôi nghĩ tên gia khỏa đó không biết lúc này đang thượng ai a! Trong lòng có chút không thoải mái.

Mạch Hinh bắt đầu mỗi ngày chạy đến chỗ tôi góp vui, sau đó cảm thấy ảnh hưởng công việc của tôi, liền không tới nữa, điện thoại cũng không gọi. Tôi đồng ý với cô nếu đĩa nhạc làm tốt sẽ đưa cô ấy tới sạp CD ở thành phố T. Ha ha, đã lâu tôi không thấy truyện tranh, tay chân cũng thật ngứa ngáy.

Album đầu tiên của tôi đã tiến vào giai đoạn chế tác, thật nhàn hạ, chỉ cần qua một thời gian tuyên truyền ngắn là có thể chính thức ra mắt.

Thật xúc động, ha ha. Có ngày tôi đi ngang phòng luyện tập của An Chí Lạc vô tình nhìn vào bên trong, nhìn thấy An Chí Lạc cùng Mạch Hinh hai người ngồi cùng một chỗ, thực thân mật, An Chí Lạc nói gì đó, Mạch Hinh liền đỏ mặt, rồi hôn lên mặt An Chí Lạc một cái.

Tôi khờ, kinh ngạc đứng đó, không động đậy.

" Khả Đông!" Có người lớn tiếng chào hỏi tôi, hai người trong phòng luyện tập hoảng sợ, liền nhìn về phía tôi.

Tôi tránh ra.

" Khả Đông sao vậy?" là Chí Sâm, người mới vào gần đây.

" Không..." Tôi cúi thấp đầu ở bên cạnh hắn máy móc nói, " Bọn họ...Ở cùng một chỗ?"

" Anh không biết sao? An Chí Lạc theo đuổi Mạch Hinh rất dữ dội a. Còn công khai vô cùng, toàn bộ công ty đều biết, có lẽ do anh bận ghi âm nên không biết chuyện." Chí Sâm có chút kinh ngạc.

"...Bắt đầu lúc nào?" Tôi biết mình thực nhún thuận, nhưng không nhịn được.

" Nga, cậu ấy bắt đầu theo đuổilúc anh xin nghỉphép. Mạch Hinh ngay từ đầu cũng chú ý cậu ta, làm sao có thể chống lại đợt tấn công mạnh mẽ của An Chí Lạc a." Chí Sâm có điểm rầu rĩ " Tôi nghĩ An Chí Lạc cũng không thật sự thích cô ta. Còn tốn sức để theo đuổi làm chi, thật là!"

"...Mạch Hinh có thể giúp hắn một bước lên mây." Tôi bắt đầu nói chanh chua.

" Không thể nào...Tôi làm bạn với An Chí Lạc đã lâu, tính tình của hắn tôi hiểu rất rõ, người kiêu ngạo như thế, sẽ không dựa vào nữ nhân."

" ... Khó nói."Tôi cảm thấy trong lòng chua xót không nói nên lời, hận không thể lạnh nhạt với An Chí Lạc.

Chí Sâm thở dài: " Lòng của anh tôi hiểu được. Mạch Hinh đáng lẽ phải là của anh đi, hiện tại lại bị An Chí Lạc thu vào tay... Bạn tốt cướp vợ của mình, đây là chuyện buồn bực nhất.Anh cũng đừng đau lòng, tôi cũng đã nếm qua!"

Tôi ngẩng đầu nhìn Chí Sâm.

Hắn cười cười có điểm xấu hổ." Nói ra sợ anh chê cười, tôi thích Mạch Hinh không phải chuyện một hai ngày, cô ấy có nhìn tới tôi sao? Bắt đầu là anh rồi tới An Chí Lạc...Tôi hẳn là phải chờ tới khi cô ấy già rồi mới có hy vọng."

" Tôi có việc đi trước, anh đừng suy nghĩ nhiều, học tập ở tôi đi?" Hắn vỗ vỗ vai tôi, xoay người bước đi.

Tôi đi được hai bước liền dựa vào tường trượt xuống mặt đất.

Trong lòng thật lộn xộn...thật hoảng sợ. Việc ra mắt album một chút hấp dẫn cũng không còn, lòng tôi tràn đầy hình ảnh của An Chí Lạc và Mạch Hinh, bọn họ ở cùng một chỗ, bọn họ ở cùng một chỗ,...Câu nói này cứ ở trong đầu tôi lăn qua lộn lại, làm tôi choáng váng.

Chí Sâm nói đúng, bạn tốt của mình cùng vợ của mình ở cùng một chỗ, chuyện này thật sự quá đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro